Truyen3h.Co

[On2eus] Hoạ Quân Tâm

🏮• Trung khúc

Echo__c

🧸 Echo
*

Dạo này trời hay mưa quá, vẫn chẳng ấm áp lên nổi chút nắng nào, chắc cũng vì thế mà hình như tâm trạng của em cũng chùng xuống theo những cơn mưa bất chợt.

Choi Wooje thấy mình như đang kẹt giữa hai luồng suy nghĩ, nửa muốn đợi chờ, nửa muốn buông xuôi. Người ta có bảo một câu thế này 'Đợi chờ mà có kết quả gọi là kiên trì, đợi chờ mà không kết quả gọi là cố chấp'.

Nghĩ xem em là cố chấp hay kiên trì ?

Suốt ba tháng qua, Choi Wooje cứ nuôi cho mình chút hi vọng mong manh rằng hắn sẽ suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện mà quay về cạnh em, ít nhiều cũng hãy vì hài tử trong bụng đang phát triển hình hài. Những hi vọng ấy nó như động lực để em cố gắng bấu víu vào đó từng ngày, dù chỉ chút tia sáng nhỏ nhoi cũng trở thành lý do để em tựa vào mà nuôi hi vọng.

Em đã chờ đợi rất lâu, chờ một câu trả lời nơi người mình thương, chờ một lần Moon Hyeonjoon có thể trở lại như trước đây. Và nói hắn còn thương em,..

Wooje nhớ hắn đến nghẹn lòng, nhưng hắn lại im lặng khiến em nhói lòng. Có ai thương một người mà cư xử với người mình thương như vậy đâu ? Em thấy mình chơi vơi, lạc lõng, không biết dựa vào điều gì để nuôi dưỡng tình cảm mà mỗi ngày cứ thấy người phu quân ấy càng xa lạ thêm.

Một nhà, ba người, lại không phải dành cho em..

Choi Wooje lại bị người khác chê cười rồi, thân là chính thất, cũng không bằng một kẻ thấp hèn vừa tới phủ. Không phải hắn chưa bao giờ đến tìm đến hỏi thăm, nhưng tâm trạng hắn mang đến không phải vui mừng thì cũng chỉ có lúng túng vì những suy nghĩ nghi ngờ vẫn luôn chiếm đóng tâm trí kia không ngừng.

Em lười phải tiếp, từ đó từ chối không gặp mặt lần nào cho đôi bên chẳng khổ sở, rồi nhìn đi nhìn lại hóa ra chỉ mỗi chính mình gặm nhấm nỗi niềm bất hạnh. Người ta cũng không phải chỉ có một mình em là người kề gối, cũng không phải chỉ có mỗi hài tử trong bụng em là máu mủ ruột thịt.

Nữ tử kia được Moon Hyeonjoon thu nhận, được phép ở sau sân đình trong tòa phủ chẳng mấy khang trang đẹp đẽ, hắn ban cho nàng một nữ tì bé tuổi hầu hạ và vài xấp quần áo mới. Âm thầm lo toan hết tất cả mà không để em chạm tay đến chuyện có liên quan đến nàng ta, Choi Wooje biết hắn nghĩ gì, không khó suy đoán.

Nhưng nàng ta đến thiếp thất còn không được phong vị thì có gì để tranh đấu với em, giơ tay đánh chết một con ruồi chính là tự làm dơ chính tay của mình, Wooje không ngu ngốc đến mức phí tâm sức vì điều này.

Tình cảm kia đã từ lâu không thể đấu, dù có là ai đi nữa, Choi Wooje đã phải chấp nhận việc mình thua đi đoạn ân sủng hắn sẽ trao đi rồi. Vậy nên em chỉ còn có thể tranh giành lấy lợi ích của chính bản thân, của chính hài tử nhỏ bé. Mà Moon Hyeonjoon không uy hiếp đến việc này, ít nhất là hiện tại, em cũng sẽ không đụng đến niềm vui nhỏ nhoi vừa gõ cửa cuộc đời hắn.

Nhưng là Moon Hyeonjoon luôn làm ngược đi lại tất cả những gì em hy vọng..

Hồng trang dân trà..

Choi Wooje ngồi ngẩn, ánh mắt lặng lẽ quan sát từng hành động của họ. Người thiếp thất cúi đầu, lặng lẽ rót đầy tách sứ, tay nàng ta nhẹ nhàng nhưng lại nhúng tan thương đắng cay cả một đời còn lại của em.

Chén trà vừa được bưng lên trước mặt, Choi Wooje chẳng buồn nhấc lên. Đây là lần đầu tiên trong đời, em cảm thấy việc uống trà có thể khiến người ta buồn nôn đến vậy. Hương trà thoang thoảng hòa lẫn với sự khinh bỉ và căm hờn, như thể tất cả nỗi tuyệt vọng mà người đàn bà này mang đến đang ngấm dần vào từng giọt trà.

Moon Hyeonjoon che giấu việc này, nỗi đau này, sự ô nhục này, tất cả đều để một mình Choi Wooje gánh chịu như trút hết mọi oán hận vào đời em là chưa từng đủ. Em chỉ có thể trân trân nhận lấy, đến việc từ chối cũng chẳng thể, hắn dẫn người đến cho một lời xác nhận thông báo rồi để lại một tách trà đắng nghét.

" Đáng sao ? Moon Hyeonjoon ? "

" Tiểu hài tử cũng cần có danh phận của mình,.. "

Câu nói của Moon Hyeonjoon, ý định của hắn, sự bao biện ấy tất cả đều khiến em cảm thấy nực cười. Trong lòng Choi Wooje, tất cả những gì tốt đẹp về người trượng phu này đã dần dần tan vỡ, chỉ còn lại một vết sẹo dài mãi không lành.

Em bật cười, một tiếng cười tràn đầy chua chát mà lắc đầu, ngao ngán nhìn bọn họ. Rốt cuộc đứng dậy rời đi, không thèm nhìn lại chén trà hay người thiếp thất kia. Một bước nữa, Wooje biết rằng trái tim mình sẽ chẳng bao giờ còn như xưa, mối quan hệ giữa em và hắn cũng đã không còn cứu vãn được.

~*~

Trời ngả dần về những gam màu tối đen hỗn loạn chẳng thể nhận biết được rõ ràng,.. nó không còn trong trẻo như sớm mai, bầu trời giờ đây cứ như màu nội tâm của ai đó, khi đang bị giày xéo bởi lỗi lầm và tổn thương.

Gió thổi qua hành lang dài vắng lặng, làm lay động những chiếc đèn lồng treo cao, phát ra âm thanh khe khẽ tựa hồ tiếng thở dài của người nào đó đang ngồi lặng yên trong màn đêm. Và rồi, tiếng đàn tranh vang lên, kéo theo một giai điệu thê lương, rên rỉ oán thán. Mỗi âm thanh rung lên từ dây đàn như một nốt nhạc vỡ tan, rơi vào không gian tĩnh mịch để vang vọng rồi chìm sâu vào hư không.

Đâu chỉ đàn tranh kêu than, mà cả bầu trời, không khí và đất trời cũng như cùng than khóc theo số phận bi ai ấy. Tiếng đàn réo rắt mà nghẹn ngào tựa giọt nước mắt không thể rơi, chỉ có thể ngưng lại trong lòng, chảy tràn ra qua từng âm thanh. Mỗi nốt nhạc là một vết cắt sâu hơn vào trái tim đã bị tổn thương, làm cho những vết sẹo cũ lại nhức nhối thêm lần nữa.

Moon Hyeonjoon phong tỏa cả phủ đệ, lấy lý do để em bồi dưỡng sức khỏe vì trở trời. Không một ai được phép vào hay ra, không ai được đến gần em mà không có sự cho phép của hắn. Những hầu cận thân thiết nhất, người mà em tin tưởng như Namrin cũng bị giới hạn, chẳng được phép rời khỏi khuôn viên phủ. Nếu có việc cần thiết, tất cả đều phải thông qua người mà hắn đã phân bổ, những kẻ hắn tin cậy hơn cả những người đã theo em bao năm.

Hắn giam lỏng em trong sự im lặng, không một lời giải thích rõ ràng, như thể hắn đang muốn điều khiển mọi thứ. Choi Wooje không thể gặp ai, không thể ra ngoài, và cũng không thể nói chuyện với bất kỳ ai mà em mong muốn. Sự cô lập này chính là một lưỡi dao vô hình, cứa sâu vào lòng em từng ngày.

Namrin đã không thể chịu đựng thêm nữa, tất cả sự bất công, giam cầm vô lý khiến nó tức giận đến mức đứng trước Moon Hyeonjoon thẳng thắn lý sự. Namrin quỳ xuống trước mặt hắn, đôi mắt không thể giấu nổi sự phẫn nộ, không phải vì bản thân nó, mà là vì chủ nhân mà bản thân hầu hạ, vì sự tự do mà người ấy đang bị tước đoạt. Nhưng dù có quỳ bao lâu, có ra sức van xin đến mấy, Moon Hyeonjoon vẫn lạnh lùng như một tảng băng, không buồn ngó mắt đến.

Ít nhất hắn hiểu rõ, nếu hắn phạt Namrin quá nặng, em sẽ nổi cơn thịnh nộ và hắn không muốn phải đối mặt với cơn giận đó bây giờ. Nhưng vị tướng quân cao cao tại thượng cũng không muốn bất cứ ai làm trái ý mình. Hắn chỉ khẽ phất tay, ra lệnh cho người kéo Namrin về, không để nó ra ngoài nữa, cấm tiệt mọi động thái muốn rời phủ. Mệnh lệnh của hắn như bức tường chắn giữa em và thế giới bên ngoài, cô lập em hoàn toàn trong sự bức bối và nỗi buồn không thể giải tỏa.

Moon Hyeonjoon giam lỏng em, không bằng xích sắt, không bằng sự giam cầm công khai, mà bằng sự kiểm soát ngấm ngầm. Hắn tước đi những mối quan hệ thân thuộc, tước đi tự do của em, từng bước đẩy em vào cái thế giới nhỏ hẹp mà chỉ có hắn và những kẻ thuộc quyền hắn quản.

Chẳng qua, em biết, hắn sợ em truyền tin đến tai người kia trong cung, lúc đó dù là tình thân hay lợi ích thì chắc chắn nhà Choi đều can thiệp vào. E là lúc đó tất cả những gì hắn cố gắng duy trì bấy lâu nay sẽ sụp đổ trong chớp mắt, đến cả Hoàng Thái Tử muốn giúp hắn một tay che trời cũng không thể, vậy nên đành trực tiếp đánh đến chỗ em trước, đảm bảo không có một tin tức nào thoát ra ngoài.

Choi Wooje mang theo cái bụng đã hơi lớn ngồi trên chiếc ghế mây đung đưa nhẹ trước hiên nhà, mặc kệ mọi sự việc đang cuồn cuộn phía sau lưng. Trời vẫn trong, nắng sớm chiếu xuống nhẹ nhàng, khiến em phải hơi khẽ nheo mắt lại

Dưỡng thai trong thời gian này chẳng phải điều gì quá tồi tệ, Wooje dồn hết tâm sức vào việc chăm sóc đứa bé, vì nó, em chịu đựng những đêm không ngủ ngon và những bữa ăn khó khăn. Cơ thể đang dần dần mất đi sự thoải mái từng có, thay vào đó là sự nặng nề, khó chịu của những cơn nghén.

Em khẽ vuốt ve bụng, cảm nhận từng chuyển động nhỏ bên trong, như một lời nhắc nhở rằng một sinh linh đang dần lớn lên trong cơ thể. Cái cảm giác này vừa mang lại niềm vui, vừa là nguồn gốc của sự kiệt quệ. Chẳng biết sau này đứa trẻ sẽ trông thế nào, tính tình ra sao, chứ hiện tại chỉ việc mang thai thôi cũng đã khiến em bận lòng và mệt mỏi

Ông thầy thuốc ngày nào chẩn đoán đã được Namrin xin phép giữ lại trong phủ để theo sát em, nhất là trong tình hình bị phong tỏa không được tiếp xúc với ai ngoài những người mà Moon Hyeonjoon cho phép. Hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.

Ông ấy bảo em ăn thiên chua, có thể là nam tử, hành nghén thế này chắc đang rất khỏe mạnh nên không cần phải lo lắng gì nhiều đâu. Mà thật ra Wooje không quan tâm sẽ là nam hay nữ tử, có thể em sẽ nuông chiều đứa trẻ, khiến nó trở nên hư hỏng,.. em đã tự nhủ thế trong một khoảnh khắc đầy bất chợt.

Nhưng chẳng sao, vì đây là đứa con duy nhất em có,.. và em sẽ chẳng bao giờ đặt lên vai bé con những kỳ vọng hà khắc. Em chỉ muốn dành cho hạt đậu nhỏ tí này một cuộc sống mà bản thân đã chẳng thể có được, tình yêu không điều kiện, không áp lực, chỉ thuần túy là sự chăm sóc và bao bọc từ người thân.

Cuộc sống mỗi ngày trôi qua hiện tại với em thật sự đã khác biệt rất nhiều so với trước đây. Giờ đây, em không còn phải tất bật với những công việc quản lý phủ đệ, không cần chăm chú vào những quyển sổ sách nặng nề, mọi gánh nặng đều đã được giao lại cho Moon Hyeonjoon.

Cả ngày chỉ quanh quẩn trong gian phòng của mình, em thường ngủ đến trưa mới dậy và tận hưởng những khoảnh khắc yên bình hiếm hoi mà trước đây em chưa từng có. Gương mặt từng mang nét ưu tư, suy tính đầy lo âu, giờ đây chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và hiền hòa của một người sắp đón chào con mình ra đời.

" Ta nên đặt tự nào cho đứa bé thì mới tốt đây ? ". Em hỏi, giọng nói thoáng chút hào hứng pha lẫn bối rối.

Namrin cẩn thận đặt chậu nước ấm xuống dưới chân em, mỉm cười đáp lại. Nó xắn tay áo, nhúng đôi tay vào nước, nhẹ nhàng rửa chân cho em trong mấy lá thuốc thầy kê. " Người mong muốn tiểu chủ nhân sau này như thế nào thì cứ đặt như vậy. Em trước kia nghe mẫu thân nói, những đứa trẻ sẽ thường hưởng được phúc phần do tên phụ mẫu đặt đó ạ "

Wooje nghe xong bĩu môi hơi hờn dỗi, cảm giác cái danh 'tài tử' mà mình từng tự hào hóa ra bây giờ lại chẳng giúp ích gì trong việc chọn tên cho đứa con. Những câu văn thơ ngày nào từng mượt mà trong tay em giờ lại trở nên khó nhằn đến lạ.

" Khó quá đi.. ''

Namrin cười theo, giọng dịu dàng dỗ dành như mọi khi." Người cứ từ từ nghĩ thử xem, tiểu chủ nhân còn cho người vài tháng lựa chọn mà "

" Hy vọng là vậy ", em nói đùa, ánh mắt thoáng chút suy tư. " Chứ ngày xưa ta đã là đứa bé cứng đầu đòi chui ra khỏi bụng mẫu thân trước dự kiến đó. Không biết đứa nhỏ này có giống ta, lại học thói hư tật xấu ấy để trả thù thay ngoại tổ mẫu không nữa ". Em bật cười nhẹ, tay khẽ vuốt ve bụng như để an ủi bản thân rằng mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát.

Khi Namrin tiếp tục cẩn thận rửa chân cho em, Choi Wooje nhìn ra ngoài sân. Ánh nắng sáng sớm xuyên qua lớp rèm mỏng, trải dài lên những bậc thềm bằng đá. Những tia sáng nhẹ nhàng chạm vào mặt đất, phản chiếu một vẻ đẹp tĩnh lặng mà em chưa từng cảm nhận rõ như lúc này. Cả phủ giờ đây cũng yên ắng lạ thường, không còn những tiếng bước chân hối hả của hầu cận, không còn những cuộc gặp gỡ bận rộn.

" Namrin.. "

" Dạ, phu nhân ? ".  Namrin đáp lại, ánh mắt ân cần ngước lên nhìn em.

" Em có bao giờ nghĩ về cuộc đời mình sau khi rời khỏi nơi này không ?  Sau khi tất cả mọi chuyện qua đi... liệu có khi nào em mong muốn một cuộc sống khác ? "

Namrin thoáng lặng người trước câu hỏi đột ngột của em, hơi vội đáp lại. " Em không dám nghĩ xa như vậy, thưa phu nhân. Cuộc đời em từ lúc bước vào Choi gia đã là dành cho người rồi. Dù có ra sao, em cũng chỉ mong được ở cạnh người thôi "

Choi Wooje nghe thế, lòng chợt thắt lại. Em biết rõ, Namrin đã trung thành với mình từ những ngày đầu tiên, nhưng đôi lúc, em tự hỏi liệu sự trung thành ấy có mang theo gánh nặng gì không.

" Em đừng nói thế.. "

" Cuộc đời dài lắm, đâu thể chỉ dành cho một người mà lãng phí cả. Ta cũng chỉ là con người, có bao nhiêu giá trị đâu mà em phải đặt trọn lòng mình vào như vậy "

Namrin lắc đầu, đôi mắt nó tràn đầy sự chân thành. " Phu nhân là tất cả đối với em. Dù người có không còn quyền lực hay danh vọng, em vẫn sẽ luôn ở đây "

Em khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn bã mà Namrin dường như không nhận ra. Wooje nhìn xuống bàn tay mình, những ngón tay khẽ siết lại, có lẽ đó cũng là một phần lý do khiến em còn có thể tiếp tục đối mặt với những ngày tháng này, khi mà sẽ luôn có Namrin bên cạnh như một chỗ dựa duy nhất mà em có thể tin tưởng.

" Em nghĩ đứa bé này sẽ giống ai ? "

Namrin cười khẽ, giọng uyển chuyển hơn. " Nếu là tiểu chủ nhân, em mong rằng sẽ giống phu nhân nhiều hơn. Người có sự kiên cường và trí tuệ. Còn về dung mạo, chắc chắn sẽ đẹp khuynh quốc khuynh thành ."

" Như ta ? ". Em bật cười, nhưng lần này là một tiếng cười thật sự. " Ta chỉ mong nó không phải chịu những tổn thương như ta đã trải qua. Dù là nam hay nử tử, ta chỉ muốn nó được sống một cuộc đời bình an, không phải dính líu vào những tranh đấu quyền lực như chúng ta."

" Tiểu chủ nhân nhất định sẽ được bình an, bởi vì người đã dành cả tấm lòng để bảo vệ và yêu thương đứa bé mà "

Ánh nắng buổi sớm nhẹ nhàng chiếu qua hiên nhà, soi sáng chiếc áo lụa mỏng phủ lên thân người dịu dàng. Cảm giác mát lành từ gió xuân ve vuốt mái tóc, đôi vai em dường như nhẹ bớt phần nào những áp lực vô hình. Nhưng không thể phủ nhận, lòng em vẫn còn quá nhiều điều day dứt.

" Hy vọng là vậy ". Em thì thầm, đôi mắt dần khép lại khi cảm giác buồn ngủ len vào.

Lại một cơn gió nữa thổi qua, mang theo mùi hương của cỏ cây, hòa quyện cùng nắng mai. Dù chỉ trong thoáng chốc, em nghe thấy tiếng Namrin ngâm nga câu hát xưa cũ, giọng nó nhẹ nhàng như mây trời, hòa vào không gian tĩnh lặng quanh phủ.

___________

Những bước đệm cuối cùng 🐒✨

Vote cho toy nữa ná 🌷💫

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co