Onker Edit Onker The Series
warning:
bạn đã được cảnh báo, vui lòng không đọc nếu như bạn không thể chấp nhận:
1. đây là fic onker, top! moon 'oner' hyunjoon - bot! lee 'faker' sanghyeok
2. lower - case
3. sẽ có ooc, không áp lên người thật
4. có yếu tố rate r, nếu chưa đủ tuổi vui lòng không đọc
5. onker là chân ái, quyết thắng!!!
notes:
nguồn: https://shuiyouwei7.lofter.com/post/1fc9444e_2b9eb2c86
đây là fic thứ chín , được đăng lúc 08:22 trong series fic thất tịch của cp onker, nếu rảnh và có điều kiện thì mọi người ghé qua ủng hộ raw của au nhe 🫶🏻
thầy giáo x học sinh au, học sinh trung học mhj x gia sư lsh
toàn văn hơn 10000 từ
cảnh báo có ooc
đừng áp lên người thật
------------------------------------
nước dâm từ lỗ nhỏ từ từ chảy ra làm ướt góc áo nhưng động tác tay thì vẫn không ngừng, tiếng rên rỉ không thể kiềm chế mà thoát ra khỏi môi mèo. cuối cùng, một lúc lâu sau, tiếng động bên trong cũng dừng lại, tôi cũng hốt hoảng mà bỏ chạy.chờ đến buổi chiều, tôi đã điều chỉnh lại tâm tình, như thường lệ bước vào nhà thầy lee, nhìn qua, mọi thứ vẫn hết sức bình thường, cây anh thảo mới nảy mầm, táo đã được gọt vỏ, bài kiểm tra đã chuẩn bị sẵn đều được đặt đúng vị trí. nhưng khi vừa ăn táo vừa nhìn xung quanh, tôi liền trông thấy trứng rung đã được sử dụng qua nhét trong một góc khuất, tôi lại nhớ về chuyện lúc sáng. tôi vứt lõi táo còn sót lại vào thùng rác, ngồi xuống vị trí ban đầu, bắt đầu làm bài. chỉ là mớ suy nghĩ hỗn loạn khiến tôi gần như không thể viết được gì, tờ giấy trắng giống như một cái giường, chữ o là đầu vú của anh, số 0 lại giống như huyệt nhỏ, dấu nhân giống như đôi chân dài thanh mảnh ấy đang bắt chéo lại, mỗi lần tiếng đóng nắp bút vang lên nghe như tiếng da thịt va chạm. tôi cố gắng gạt bỏ hết những suy nghĩ kỳ lạ ấy ra khỏi đầu, ghi chép lại một vài công thức. không biết thầy đã ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào, dùng giọng điệu điềm tĩnh mà nói, vẫn nhẹ nhàng như thường lệ "công thức của em không sai, nhưng nếu dùng công thức này thì sẽ nhanh hơn một chút..." tôi nhìn khuôn miệng xinh xắn của anh khép mở nhẹ nhàng ở khoảng cách rất gần, nhịn không được mà run rẩy áp môi mình lên môi anh, đồng thời chặn lại tất cả những lời anh nói. nhưng tôi cũng không dám giữ quá lâu, chỉ chạm nhẹ một cái rồi nhanh chóng rời đi. tay tôi vẫn còn run rẩy, vừa mong chờ vừa sợ hãi trông đợi phản ứng của anh. lee sanghyeok sững sờ trong giây lát, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, viết công thức lên giấy, tuy nhiên từng con chữ nghiêng ngả cũng đủ cho thấy anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài."sáng nay em ở ngoài cửa đã..." anh dừng bút lại "em có thể làm tình với thầy được không?" tôi vừa dứt lời thì anh cũng đánh rơi cây bút trong tay, khuôn mặt xinh đẹp ghé sát vào mặt tôi, chờ cho tôi tỉnh táo lại, lúc này tôi mới nhận ra, anh đang ôm mặt tôi, hôn tôi.tôi quả thật là một tên hèn hạ, vì để được đụng chạm với thầy mà không ngần ngại lấy chuyện ban sáng ra để đe dọa anh, tôi vừa nghĩ vừa loạng choạng ôm lấy eo thầy, tay kia cũng không ngừng vuốt ve tấm lưng mượt mà cách một lớp vải áo, thầy cũng vòng tay qua cổ tôi, dẫn đường cho tôi đứng dậy, đi về phòng ngủ. tôi bế thầy lên, cũng không nặng lắm, tham lam hôn lên khắp mặt, lên môi, lên cổ thầy, trao cho thầy chút nước táo ngọt lịm qua nụ hôn dài thật dài. tôi rảo bước chân về phía phòng ngủ. tôi đặt thầy lên giường, bắt đầu đưa tay lên cởi cúc áo, cả người vẫn chưa hết run, cả người bị tình dục tra tấn tay chân lộn xộn hết cả, mãi mà không cởi được cúc nào. chẳng ngờ nước mắt tôi cứ thế yên lặng rơi xuống từ lúc nào, làm ướt một mảng áo thầy. thầy thấy tôi bối rối thì đưa tay xoa đầu tôi như mỗi lúc giảng bài, nhẹ giọng an ủi: "không sao hết, đừng lo lắng." anh còn chủ động nhấc mông lên để cởi quần. nhờ lời an ủi của thầy mà tay tôi cũng không còn run nữa, cuối cùng cũng cởi được cúc áo, tôi vừa cởi quần áo cho anh, vừa nói xin lỗi, cũng rất nhanh cởi bỏ quần áo của bản thân. theo lời thầy dặn, tôi lấy dầu bôi trơn từ ngăn kéo đầu giường ra.vì là lần đầu tiên cho nên tôi vô cùng vụng về, đụng đến cái gì cũng hoảng hốt nhưng thầy luôn ở bên cạnh kiên nhẫn an ủi tôi: "không sao đâu, tôi dạy em, cứ từ từ." thầy nắm lấy tay tôi chỉ dẫn cho tôi chạm vào lỗ nhỏ phía sau "đầu tiên, dùng mấy ngón tay để mở rộng chỗ này ra." đồng thời, mấy ngón tay dính dầu bôi trơn của anh cũng mơ hồ vẽ loạn lên da thịt quanh lỗ nhỏ, tôi đút ngón tay vào nhưng lại không dám tiến sâu đã thấy thầy lee nhăn mày vì đau đớn.tôi dùng tay kia phối hợp với môi mà vuốt ve liếm mút lấy đầu vú nhỏ xinh của thầy. thầy lee vì hứng tình mà mặt mũi đỏ bừng, miệng mèo vô thức mở rộng, không nhịn được rên rỉ vài tiếng, sau khi đã quen với cơn đau, thầy ra hiệu cho tôi có thể vào. tôi nóng lòng nâng dương vật vốn đã cứng ngắc của mình nhét vào lỗ huyệt đã được mở rộng đến lầy lội, nhưng chỉ mới vào một nửa đã thấy thầy lee nhắm chặt mắt lại vì đau, nước mắt sinh lý từ khóe mắt rơi xuống. tôi cứ thế xin lỗi hết lần này đến lần khác, giọng cũng khàn đi, bắt đầu rưng rưng nước mắt. nhưng thầy lee chỉ xua tay, bảo tôi cứ tiếp tục đi. tôi cảm nhận được như có hàng ngàn cái miệng nhỏ bên trong huyệt thịt đang say mê hút lấy dương vật tôi, mời gọi tôi tiến vào, tôi hít thật sâu một hơi, nhét cả gậy thịt vào trong. thầy lee hét lên một tiếng, tôi cũng bởi vì bị kích thích quá mức mà suýt chút nữa bắn ra. tôi hít thêm một hơi nữa, cố gắng kiềm chế bản thân, bắt đầu di chuyển, khoái cảm như một màn sương trắng, cứ thể bao phủ hết đầu óc tôi, mọi cử động của tôi đều bị dục vọng điều khiển, tôi bắt đầu dùng hết sức mà chịch người dưới thân. để khiến thầy lee thoải mái hơn, tôi vừa cắm vừa tìm kiếm những điểm nhạy cảm của thầy, tìm thấy rồi thì cứ thế gia tăng lực nhấn từng nhịp từng nhịp như muốn nghiền nát chỗ ấy. tay tôi cũng không rảnh rỗi, một tay tiếp tục xoa đầu vú, một tay vuốt ve dương vật xinh xắn của thầy. thầy không khỏi thở dài, thi thoảng lại rên rỉ theo từng nhịp ra vào của tôi. "thầy ơi? em gọi anh là vợ có được không?"* rõ ràng là sau khi nghe đến từ "vợ", hơi thở thầy như nghẹn lại, huyệt nhỏ hút lấy dương vật tôi chặt hơn. "em đùa thôi, vẫn cứ gọi anh là sanghyeok hyung nhé! tên của anh hay quá, anh cũng... cũng rất xinh đẹp."* câu này là chơi chữ trong tiếng trung, thầy là lão sư mà vợ là lão bà. nguyên văn câu này là "lão sư, em gọi anh là lão bà có được không?"cặp mông mềm trắng như tuyết của anh khiến tôi choáng váng, tương phản vô cùng với cơ thể tôi. thân hình anh rất đẹp, tựa như bông sen tuyết nở trong bùn, tôi là kẻ tham lam hút mật hoa, tham lam muốn độc chiếm vẻ đẹp này. tôi vừa đẩy hông vừa dụ lee sanghyeok gọi tên mình, anh bị đụ đến lắc lư, tiếng nói đứt quãng, chỉ có thể kêu lên khe khẽ: "a... hyunjoon... joonie à... em giỏi lắm." cuối cùng, hai người chúng tôi ôm lấy nhau, cùng lên đỉnh.sau khi xong xuôi, thầy không nhờ tôi giúp mà chỉ một mình tiến vào phòng tắm. nghe tiếng nước chảy róc rách truyền ra từ bên trong, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải chỉnh trang lại bản thân cùng thu dọn hiện trường hỗn độn đến không ra hình này.trong buổi dạy kèm sau bữa tối, hai người chúng tôi đều vô cùng ăn ý mà không nhắc gì về chuyện buổi chiều, nhưng phần lớn thời gian anh vẫn im lặng đọc sách một mình, tôi cũng không thể nói gì, chỉ yên lặng làm đề. khoảng thời gian dày vò dài đằng đẵng cũng qua đi, tôi thu dọn cặp sách, chào tạm biệt thầy như thường lệ.về đến nhà nằm trên giường, tôi lén lấy điện thoại ra, mở cuộc trò chuyện với thầy lee. học sinh cấp 3 như tôi chỉ dám thổ lộ tình cảm qua một màn hình lạnh lùng, tôi gõ từng chữ từng chữ một, nói cho anh biết tình cảm của mình, đồng thời cũng xin lỗi vì đã quan hệ mà không có sự chuẩn bị, cũng hứa với anh sẽ không để lộ chuyện xảy ra giữa chúng tôi ngày hôm nay. nửa đêm tôi tỉnh dậy, nhìn những dòng chữ nhỏ dày đặc trong lịch sử trò chuyện, thấy hơi lo lắng, sợ rằng bố mẹ sẽ phát hiện ra dấu vết còn sót lại trên điện thoại của mình. tôi đành thở dài, xóa hết lịch sử trò chuyện.ngày thi tuyển sinh đại học càng gần, tin nhắn từ thầy cũng càng ngày càng ít, tin nhắn tối đó tôi nhắn cho anh, anh cũng không đáp lại. thật ra, trong lòng tôi cũng biết, trong thời điểm này gần như không thể có mối quan hệ thầy trò nào nhưng tôi cũng thực sự muốn biết xem liệu anh có chút tình cảm nào với tôi hay không? nếu như không có thì sao không từ chối... tôi không thể tìm được câu trả lời, chỉ có thể giảm bớt sự chú ý cũng như ỷ lại vào thầy bằng việc học ở trường. tôi chìm đắm trong học tập, có như vậy mới không còn thời gian suy nghĩ về thầy lee nữa. có lẽ nếu điểm số của tôi tốt hơn, chắc thầy cũng sẽ cho tôi một câu trả lời nhỉ? ít nhất khi thấy tôi tiến bộ, thầy cũng sẽ vui vẻ đi.buổi học thêm vẫn diễn ra như thường lệ, trong khoảng thời gian này, tôi và thầy lee lại làm tình vài lần, thậm chí anh còn cho phép tôi ôm anh ngồi giữa hai chân tôi, sau đó còn giữ nguyên tư thế này mà giảng bài cho tôi. tôi cứ luôn tưởng tượng ra hình ảnh mèo nhỏ ở nhà thích cọ vào chân tôi mỗi khi nó vui vẻ. chúng tôi giống như bạn tình, chỉ ở trên giường mới trao nhau thân mật. nhưng chính chút ít thân mật ấy, trong những ngày tôi chuẩn bị cho kỳ thi đại học, lại trở thành tấm bèo cứu sinh duy nhất tôi có thể nương tựa giữa biển khơi vô tận.những ngày trước kỳ thi đại học đều trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã là buổi học thêm cuối cùng, cũng không có gì khác biệt. trong khoảng thời gian này, tôi thường quên rằng sẽ có lần cuối cùng, bởi vì nếu tôi muôn, tôi có thể đến tìm thầy bất cứ lúc nào. có như vậy tôi mới bớt lo lắng về việc không bao giờ gặp lại thầy nữa. "chúng ta không còn quan hệ thầy trò nữa." đây là lần đầu tiên anh đề cập đến chuyện chấm dứt mối quan hệ giữa chúng tôi "nhưng tôi vẫn mong em có thể ngắm nhìn, trải nghiệm thật nhiều về thế giới ngoài kia trước khi chúng ta nói về nó." giọng điệu vẫn nhẹ nhàng và yên bình như thường lệ, nhưng tôi không thể bỏ qua ẩn ý từ chối trong đó. tôi thu dọn đồ đạc lần cuối, quay đầu đi, nước mắt chảy dài trên má. trong lòng chỉ toàn cay đắng, như có ai đó lấy trái tim của mình ra mà thắt lại. tôi chỉ có thể nói với anh một câu: "thầy lee, chúng ta sẽ còn gặp lại." rồi chạy thật nhanh về nhà như thể đang trốn chạy.ngày cuối cùng trước kỳ thi đại học, tôi gần như đã ôn xong tất cả những gì nên ôn, chuẩn bị sẵn sàng những gì cần chuẩn bị, nhưng lòng tôi vẫn chưa sẵn sàng. nhất thời, tôi đến trước mặt lớp trưởng xin nghỉ phép nửa ngày vào buổi chiều, chiều nay, người về nhà cũng nhiều, lớp trưởng đồng ý ngay mà không nói gì. tôi bước ra khỏi cổng trưởng, chạy như điên đến cánh cửa đóng chặt kia, đương nhiên là nhà thầy lee. tôi đập cửa, mặc dù không nói trước với anh... nhưng tôi vẫn mong anh ở nhà. cuối cùng, sau khi gõ cửa vài lần thì cánh cửa cũng mở ra.nhìn thấy cảnh tượng phía sau cánh cửa, tôi gần như mất bình tĩnh, trong phòng toàn là kệ trống, trên sàn nhà bừa bộn vali cùng túi xách nằm ngổn ngang, bên trong đã đặt một ít đồ vật. lee sanghyeok hơi ngạc nhiên khi tôi đến, dù sao ngày mai cũng là kỳ thi đại học. tôi nắm chặt mấy ngón tay, kìm nén cảm xúc, hỏi anh: "anh phải đi sao? anh có còn quay lại không?""quay lại đây sao? có lẽ là không." anh nói "lần này vì có dự án cần nghiên cứu nên tôi đi công tác, lần sau cũng không nhất thiết sẽ quay lại chỗ này.""nếu lần này em không tới tìm anh, có phải là sẽ không bao giờ tìm thấy anh nữa phải không?""hyunjoon, em... em đang khóc sao?"nghe câu này, tôi mới nhận ra, khuôn mặt mình đã đẫm nước mắt, trong miệng cũng nếm được vị mặn. tôi đã đắm chìm trong suy nghĩ của mình đến nỗi khóc lúc nào cũng không biết. thật ra tôi muốn mắng anh thật to, rằng sao không trả lời tin nhắn của tôi? vì sao không từ chối tôi một cách trực tiếp? vì sao lại rời đi mà không nói lời nào? anh xem tôi là bạn tình có đúng không? với học sinh học thêm nào cũng thế sao? rốt cuộc anh đã bị bao nhiêu cái dương vật cắm qua rồi?nhưng khi tôi thực sự đối mặt với anh, tất cả nhưng gì tôi có thể hét vào mặt anh là "em cần anh!!" anh không phải chỉ là gia sư dạy thêm của tôi.sự trút giận này không chỉ vì một mình thầy, những tháng ngày kìm nén qua đã khiến cho não tôi dường như quá tải, đem tất cả cảm xúc trút ra ngoài.thầy lee đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, giọng điệu vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng nếu nghe kĩ có thể cảm thấy có chút khàn, anh nói: "lần này đi cũng hơi đột ngột một chút. thật ra tôi muốn đợi đến khi em thi đại học xong sẽ nói cho em, chia ly là điều không thể tránh khỏi. dù sao thì tôi cũng không cần giúp em dạy kèm nữa, nhưng tôi tin là khi tôi quay lại, chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau." nói xong, anh buông tay ra, vỗ nhè nhẹ vào vai tôi.thấy tôi vẫn tỏ vẻ không tin, anh đành nói thêm: "tôi cho em mượn chậu cây anh thảo kia về chăm nhé? khi nào tôi trở về, tôi sẽ tới nhà em lấy lại. khi nào tôi có thời gian, nhất định sẽ quay về lấy."nói tới đâu rồi, tôi đành gật đầu, đáp "được". mặc dù trong lòng tôi vẫn cảm thấy anh sẽ không bao giờ quay lại, cũng sẽ không quan tâm chậu cây nhỏ này có rơi vào tay ai. tôi quay đầu nhìn sắc trời, nhận ra đã không còn sớm nữa, đã đến lúc tôi phải rời đi.trước khi rời đi, thầy lee còn nói với tôi: "hyunjoon này, thời gian tới đây, em cần phải dựa vào vào chính mình. tôi tin em có thể làm được, không chỉ có chuyện thi đại học ngày mai."đêm cuối cùng trước kỳ thi đại học, ai nấy đều có tâm trạng như nhau, đừng nói chuyện nước đến chân mới nhảy, ôn tập thêm trước ngày thi. ai cũng đều cảm thấy thành tích đã vậy rồi, có ôn thêm cũng chẳng thêm được bao nhiêu. bài powerpoint ôn tập của chủ nhiệm còn dừng lại ở trang đầu, không ai có tâm trạng lật lên xem. lee minhyeong là người đầu tiên nhận ra tâm trạng của tôi không tốt sau khi ra ngoài vào buổi chiều, mắt sưng lên như vừa khóc, tuy điều đó không có gì lạ với tôi nhưng dù sao buổi tối cũng tương đối nhàn rỗi nên nó đến trước mặt tôi, hỏi: "sao thế? chia tay rồi à?" tôi chỉ trợn mắt nhìn nó không nói gì. nó lại nói tiếp: "tao đoán đúng rồi chứ gì. hyunjoon à, không sao đâu, nếu có chuyện gì buồn thì cứ nói với tao. đảm bảo tâm trạng của mày sẽ khôi phục thật tốt trước kỳ thi ngày mai."tôi chỉ đáp lại nói một câu đơn giản: "tao yêu đương vụng trộm, quá trình thế nào không cần nói cho mày biết."lee minhyeong nhất thời không nói nên lời, nhìn xung quanh xem có ai có thể chia sẻ hay không. choi wooje đang ngủ, ryu minseok thì đang trải bài xem vận may ngày mai. thế là nó đành phải ghé vào chỗ minseok, nhờ minseok phân tích hành động kỳ quái của tôi. thấy lee minhyeong rốt cuộc cũng rời đi, tôi thở dài, trong lòng quả thật vẫn chưa thể bình tĩnh, ngược lại còn có chút lo lắng cho ngày mai. tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi chơi game cùng lee sanghyeok, trong lúc anh chơi trò nhảy, rõ ràng anh đã sắp vướt qua cấp độ thì đột nhiên nhân vật lại rơi xuống đáy. anh không hề nổi giận, chỉ nói "thôi xong ~ cứ để cho bản thân trong tương lai chơi tiếp vậy." tôi nhất thời có chút yên tâm, để kỳ thi đại học cho moon hyunjoon của ngày mai đi thôi.thời gian thi đại học trôi qua rất nhanh, cơ bản tôi đã hoàn thành tất cả các bài thi một cách vội vàng, thậm chí còn không có thời gian kiểm tra xem còn chỗ nào chưa điền hay không, đã ghi lại số báo danh hay chưa. lúc viết, tôi vẫn luôn vội vàng, đầu óc chìm ngập trong lo lắng, không dám ngừng lại quá sớm, chỉ đành vừa viết vừa nghĩ đến môn thi tiếp theo. cuối cùng, khi tất cả kết thúc, tôi vẫn còn hơi choáng váng. nó đã thực sự kết thúc rồi sao? trông thấy những người khác, mấy bạn học thường ngày có thành tích tốt đã bắt đầu gọi điện thoại khóc lóc kêu than rằng đều năm nay khó ra sao, còn mấy bạn học học lực bình thường thì vừa mắng vừa tra mục tìm kiếm, vừa hò hét đối chiếu đáp án với những người khác. tôi chính là bình thường trong số nhưng người bình thường. ít nhất thì cũng đã có thể kết thúc kỳ thi gần như là quan trọng nhất đời.lúc bước ra khỏi cổng trường, tôi không hề nhận ra đây có lẽ là lần cuối tôi được bước ra khỏi cổng trường. tôi vẫn bước ra ngoài như thường lệ sau mỗi giờ học vào cuối tuần, bố mẹ tôi đã đợi sẵn tôi ngoài cổng, họ mặc quần áo sáng màu, tôi bước về phía họ, nhận lời hỏi han ân cần hiếm có của họ. lee minhyeong tình cờ đi ngang qua cách chỗ tôi không xa, lớn tiếng vẫy tay với tôi nói: "hyunjoon! hẹn gặp lại!" nó vẫn như thế, là một kẻ quan hệ rộng, tính tình hào sảng đến phát bực. bình thường tôi có thể đi qua đấm cho nó một cái vào miệng. nhưng lần này, tôi cũng cất tiếng chào tạm biệt lại nó. lúc này, tôi cảm giác như có một ánh mắt đang nhìn mình, vội vàng nhìn xung quanh để tìm kiếm ánh mắt đó nhưng không thấy. nhưng trong chốc lát, tôi hình như đã thấy được người ấy mặc một chiếc áo phông trắng thêu một hình ngón tay cái bằng chỉ màu đứng ở gần cổng trường. tôi muốn xác nhận xem đó có phải là ảo ảnh hay không thì lại bị đám đông chen lấn, khi nhìn lại một lần nữa, bóng dáng quen thuộc ấy đã biến mất.kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, giống như hầu hết mọi người, tôi đi khắp nơi để ăn uống và vui chơi. về sau mỗi lúc buồn chán, tôi lại rủ minseok với wooje cùng mấy người nữa đi đá bóng, thi thoảng chúng tôi lại chơi điện tử. buổi chiều ngày nhận kết quả thi đại học, tôi vẫn còn đang tưới cây anh thảo, những bông hoa màu hồng đã nở rộ một cách xinh đẹp, khiến tôi nhớ đến khuôn mặt của thầy lee lúc làm tình. điểm số của tôi không tốt lắm nhưng cũng không đáng lo. tôi vượt qua điểm chuẩn của trường đại học thể thao mà tôi muốn theo học. nó rất gần nhà và cũng cạnh trường đại học tốt nhất thành phố, nơi mà chị của lee minhyeong đang theo học. có như vậy là tôi đã đủ hài lòng. chỉ là trong lòng vẫn như còn điều gì đó thiếu sót, kỳ nghỉ hè dài như vậy đã tôi qua, thế nhưng anh vẫn chưa trở về.ngày nhập học sắp đến, tôi thu dọn hành lý vào ký túc xá xong xuôi, chuẩn bị rời khỏi cổng trường, tùy ý tìm một quán ăn nào đó thì điện thoại nhận được tin nhắn của thầy lee: năm nay tân sinh viên nhiều quá. nhận được tin nhắn không rõ cảm xúc này, tôi ngẩng đầu lên, ngay lập tức hiểu ra, trông thấy bóng dáng quen thuộc vừa bước từ cổng trường đại học bên cạnh ra. hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen. tôi hưng phấn lao về phía anh, hét lên: "thầy lee!" lee sanghyeok nghe thấy tiếng gọi thì quay lại, nhìn thấy tôi thì mỉm cười vui vẻ: "em vẫn gọi tôi là thầy à?"tôi vội vàng sửa lại: "sanghyeok hyung, cuối cùng thì anh cũng trở lại rồi." lee sanghyeok vỗ nhẹ vào lưng để tôi bình tĩnh lại. tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng trái tim tôi lại chẳng thể nào nghe lời mà bình tĩnh.lee sanghyeok nắm tay tôi nói, chúng ta cùng nhau về nhà lấy hoa anh thảo. trên đường đi, anh hỏi han việc thi đại học của tôi, cuộc sống của tôi có ổn không, tôi đã đi du lịch đâu chưa. đồng thời, anh cũng kể cho tôi nghe những điều thú vị mà anh gặp trong chuyến công tác. thật sự, đã lâu lắm rồi chúng tôi chưa có một buổi trò chuyện vui vẻ, thoải mái đến vậy.trước khi về đến nhà, lee sanghyeok dừng lại, tôi cũng ngừng nói, anh quay người lại, đối mặt với tôi, cơn gió cuối hè thổi tới làm tung bay phần tóc mái xinh đẹp của anh. tôi cảm giác được hình như anh muốn nói điều gì đó, vô cùng nghiêm túc. tôi chỉ sợ anh sẽ lại nói mấy lời trong lần học thêm cuối cùng ấy cho nên tôi vội cướp lời anh. tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: "em đã nghe lời anh, cảnh sắc bên ngoài kia em cũng đã nhìn qua, đủ kiểu người trên đời em cũng đã gặp, nhưng em vẫn cảm thấy... anh mới là người tốt nhất. sanghyeok hyung, hiện giờ em thực sự vẫn thích anh."sanghyeok hyung nghe tôi nói xong thì có chút ngạc nhiên, nhưng anh nhanh chóng mỉm cười nhẹ nhõm, dang tay ôm tôi, thì thầm bên tai tôi bằng giọng mà chỉ tôi mới nghe được: "hyunjoon à, em có muốn yêu đương cùng anh trai sinh viên đại học bên cạnh không?" tôi nâng khuôn mặt xinh đẹp của anh lên, đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi mèo kia thay cho câu trả lời.
editor: lâu lâu đổi gió với một chiếc au ngon từ thịt ngọt từ xương đây quý zị ơi :> mlem mlem muốn xỉu lun á 🤒🤒
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co