Pansy Parkinson Will You Still Love Me
Hành lang của Hogwarts đêm ấy vắng lặng. Những ngọn nến trôi lơ lửng trên trần dường như lung linh hơn thường lệ, hắt bóng những vệt sáng dài trên nền đá lạnh. Pansy Parkinson đứng đó, một mình, tà áo choàng xanh thẫm phủ xuống như màn đêm ôm lấy thân hình mảnh dẻ.
Cô vốn luôn mang vẻ ngoài kiêu kỳ, cái dáng cằm hất nhẹ đầy thách thức, ánh mắt lạnh lùng khiến người khác khó chạm tới. Nhưng đêm nay, giữa sự tĩnh mịch, đôi mắt ấy run rẩy một thoáng yếu mềm.
“Vale, cậu làm gì ở đây muộn thế?”Anh không trả lời ngay. Thay vào đó, anh tiến lại gần, bước chân dứt khoát nhưng nhẹ nhàng, rồi dừng ngay trước mặt cô. Trong ánh sáng lập lòe của ngọn nến, khuôn mặt Adrian hiện rõ – không phải kiểu đẹp trai hào nhoáng như Draco Malfoy, nhưng sâu sắc và khó quên.“Chỉ muốn chắc rằng cậu không một mình.” Anh mỉm cười, nụ cười chân thành hiếm hoi ở Slytherin.Pansy khẽ bật cười mỉa mai. “Mình là Pansy Parkinson. Cậu nghĩ mình không quen với việc một mình à? Người ta chỉ nhìn thấy vẻ ngoài, rồi gắn cho mình mọi nhãn mác. Phù phiếm, kiêu ngạo, dựa dẫm… Ai sẽ ở lại, khi mình chẳng còn gì để khoe khoang?”Giọng cô run lên, như một vết nứt nhỏ trên lớp mặt nạ hoàn hảo. Trong khoảnh khắc ấy, Adrian thấy rõ một Pansy khác: cô gái khao khát tình yêu, nhưng lại sợ rằng một ngày nào đó tuổi trẻ, sắc đẹp, tất cả rồi sẽ tan biến, để lại cô trong sự lãng quên.Anh khẽ nâng tay, chạm nhẹ lên má cô – một cái chạm khiến Pansy thoáng giật mình.
“Ngốc thật,” anh thì thầm, “mình ở đây đâu phải vì cậu đẹp hay vì cái tên Parkinson. Mình ở đây vì cậu – chính con người thật sự của cậu, dù yếu đuối, dù mong manh, hay ngay cả khi cậu không còn là Pansy kiêu hãnh mà ai cũng biết.”Trong lồng ngực Pansy, một khoảng lặng nở ra, vừa đau vừa ấm. Lời hát của bài ca xa xôi nào đó vang lên trong tâm trí cô – Will you still love me when I’m no longer young and beautiful?Ngọn nến phía cuối hành lang bất chợt vụt tắt, như khẳng định điều cô vừa sợ hãi. Nhưng khi ánh sáng mờ đi, Pansy nhận ra đôi mắt Adrian vẫn nhìn cô không rời – như một ngọn lửa không dễ tàn.Lần đầu tiên sau nhiều năm, Pansy không thấy cần phải giấu đi nỗi lo lắng. Cô khẽ dựa vào vai anh, và trong khoảnh khắc ấy, Hogwarts rộng lớn dường như chỉ còn lại hai người.
Hơi ấm từ vai Adrian lan sang, khiến Pansy bất giác nhận ra bao lâu rồi mình không cho phép bản thân được dựa dẫm vào ai. Thế giới xung quanh đã luôn mong đợi cô là “Parkinson kiêu hãnh” – không yếu đuối, không run rẩy, không bao giờ cúi đầu. Nhưng vào khoảnh khắc này, lớp vỏ ấy nứt ra.
“Adrian,” cô khẽ gọi, giọng như tan vào không gian trống trải.
“Ừ?”
“Nếu… một ngày nào đó mình không còn là chính mình nữa. Nếu mọi thứ mình có – tên tuổi, sắc đẹp, sự chú ý – biến mất, cậu vẫn sẽ ở đây chứ?”Anh im lặng một lúc, chỉ còn tiếng gió rít qua khe cửa sổ đá. Pansy gần như hối hận đã hỏi, nhưng rồi nghe thấy giọng anh – thấp, chắc nịch như lời thề:“Pansy, mình chưa từng đến bên cậu vì những thứ ấy. Ngay cả khi cả thế giới quay lưng, mình vẫn sẽ chọn đứng cạnh cậu. Không phải vì cậu là Pansy Parkinson… mà vì cậu là chính cậu.”Cô nhắm mắt lại, cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt. Một cảm giác lạ lùng len vào – vừa sợ hãi, vừa an toàn. Từ trước đến nay, cô đã quá quen với những ánh nhìn đánh giá, những lời thì thầm sau lưng. Nhưng ánh mắt Adrian… không hề run rẩy, không hề đổi thay.Ánh nến phía trên bỗng cháy bập bùng mạnh hơn, hắt xuống một màu vàng nhạt bao phủ cả hành lang. Pansy nhìn thấy trong đôi mắt anh phản chiếu hình bóng mình – không phải Pansy hoàn hảo, mà là Pansy đang run rẩy, đang tìm kiếm một điều gì đó để tin.“Cậu ngốc thật đấy.” Cô thì thầm, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên. “Tin vào mình… đâu phải quyết định khôn ngoan.”“Có thể,” Adrian đáp, nhẹ nhàng, “nhưng đó là quyết định duy nhất mà mình chưa bao giờ hối hận.”Lời nói ấy, giản dị thôi, nhưng xuyên qua lớp vỏ kiêu hãnh, chạm đến tận nơi sâu nhất trong tim cô.Đêm kéo dài, nến dần tàn. Nhưng thay vì rời đi, cả hai vẫn ngồi đó trên bậc thềm lạnh giá, vai kề vai, như thể mọi điều ngoài kia – những cuộc chiến, những ánh nhìn, cả những định kiến – đều tạm biến mất.Trong bóng tối, Pansy lần đầu tiên dám tự hỏi: có lẽ, chỉ cần một người tin mình, thế là đủ.Và cô chợt hiểu, dù tuổi trẻ có phai tàn, dù vẻ đẹp rồi cũng héo úa, thì trong ánh mắt Adrian, cô vẫn sẽ luôn là duy nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co