Truyen3h.Co

Part 2 Phan Xuyen Sach Trong Than Cap Yen Su Tong Thu Khuan Bat Tao Trieu


Chương 217: Vị Dạ trấn

Âm thanh bên tai trong khoảnh khắc liền bị làn nước ùa đến từ phía sau bao phủ, chỉ còn lại tiếng nước nặng nề vang vọng, làn nước lạnh băng không cuốn đi được nhiệt độ trên người, càng không giấu nổi tiếng tim đập dồn dập như trống trận vang lên.

Ánh nắng chính ngọ xuyên qua kẽ lá, rọi xuống mặt hồ, ánh lên những gợn sóng lấp lánh.

An Thiều mở mắt dưới làn nước, vừa vặn nhìn thấy Nghiêm Cận Sưởng đang áp sát lại gần, đôi môi mấp máy bốn chữ, bên môi lướt qua một chuỗi bọt khí, bọt khí bay lên, dưới ánh sáng trở nên trong suốt rực rỡ.

Hai cánh môi mềm mại dán vào nhau, hồ nước lạnh lẽo, hơi thở lưu chuyển giữa răng môi, vương vấn lấy hương vị quen thuộc, tựa hồ thế nào cũng không đủ.

Trên mặt gần sát nhau vẫn còn đọng vài giọt nước nhỏ, trong suốt sáng loáng, khi cả hai dần chìm xuống, những giọt nước ấy nổi lên, tựa như sao trời tan rã.

Rất nhiều bọt khí phun ra từ giữa nụ hôn dây dưa của bọn họ, ùng ục nổi lên, mãi đến khi cả hai chìm xuống hồ sâu, rời xa quầng sáng lay động trên mặt nước.

Dưới hồ sâu không còn linh lực che chở, cảm giác ngột ngạt rất nhanh kéo tới, cả hai siết chặt lấy nhau, như thể nắm lấy khúc gỗ cứu mạng duy nhất.

Cũng là nơi đáy nước lạnh buốt kia, duy nhất một chút ấm áp.

"Rầm!"

Sau một hồi lâu, mặt nước dần trở lại yên bình bỗng nhiên bắn lên vô số bọt nước, hai bóng người trồi lên, há miệng thở dốc.

Ánh mặt trời lại một lần nữa phủ lên người họ, mặt nước lấp lánh như khoác lên người họ một lớp trường y ánh sáng.

An Thiều thấy mặt nạ da người trên mặt Nghiêm Cận Sưởng đã nhăn nhúm, liền dứt khoát đưa tay xé xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ấn ký trên mặt hắn, lại một lần nữa áp sát.

Nghiêm Cận Sưởng cũng đưa tay giữ lấy đầu An Thiều, gia tăng độ sâu của lần lưu luyến này.

"Thình thịch! Thình thịch!" Một vài con cá trước đó bị An Thiều bắt ném lên bờ rốt cuộc cũng lật được vào đúng hướng, nhảy ùm xuống nước, kết thúc cuộc hành trình khô hạn bên người bọn họ.

Khi Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều lên đến bờ, chỉ còn lại hai con cá vẫn còn nhảy sai hướng.

An Thiều nướng hai con cá ấy, vừa ăn vừa nói: "Trước no bụng một chút, đến Vị Dạ trấn rồi thì ăn bữa thật ngon. Nghe nói nơi đó bánh hoa và rượu hoa đều cực kỳ ngon, danh tiếng vang xa."

Nghiêm Cận Sưởng: "Ngươi không phải hoa yêu sao? Không cần kiêng kị mấy món ấy?"

An Thiều: "Có gì mà phải kiêng, ta còn có thể ăn thịt người đấy, ngươi có hối hận không?" Không đợi Nghiêm Cận Sưởng mở miệng, An Thiều lại nói: "Hối hận cũng không kịp nữa rồi."

Nghiêm Cận Sưởng bật cười lắc đầu: "Không hối."

......

Một người một yêu chạy đến Vị Dạ trấn trước khi trời tối.

Bọn họ tới nơi khá vội vàng, còn chưa kịp trình bái thiếp. Dù cho Đằng tộc và bọn họ Hoa tộc đã giao hảo nhiều năm, nhưng cũng không thể đường đột đến cửa vào buổi tối để bàn chuyện, như vậy quả thật là thất lễ.

An Thiều nhớ lại lời tộc trưởng từng nói, rằng Đằng thị có mở một tửu lầu tại Vị Dạ trấn, liền tính cùng Nghiêm Cận Sưởng đi tới đó trước, ăn một bữa.

Thế nhưng hai người tìm khắp Vị Dạ trấn vẫn không thấy đâu là tửu lầu kia.

Nghiêm Cận Sưởng tìm người hỏi thăm, mới biết được toàn bộ người trong Đằng phủ đã chuyển đi từ một năm trước, địa chỉ cũ giờ đã có người khác dọn đến ở. Còn tửu lầu của Đằng thị cũng bị người ta dỡ bỏ sau khi Đằng thị dọn đi, mảnh đất ấy hiện giờ đã được xây thành một khách điếm, chuyên tiếp đón khách nhân qua lại nghỉ chân.

An Thiều khó hiểu: "Vì sao toàn bộ Đằng thị đột nhiên dọn đi?"

Người qua đường đáp: "Hình như đụng chạm đến một thế lực không nên dây vào, lo sợ bị trả thù nên mới gấp gáp rời đi. Bọn họ đi trong vội vã, chỉ qua một đêm đã người đi nhà trống, đại môn phủ đệ vẫn còn mở rộng, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy lá rụng tán loạn, quả thực là một đêm hoang tàn lạnh lẽo."

Một người khác chen vào: "Đúng thế, lúc đó ta đi ngang qua, còn nhìn vào mấy lần, thật sự chẳng thấy một bóng người, đến cả nói chuyện cũng vang vọng như thể trong không gian trống rỗng."

"Nghe nói là bị kẻ thù giết sạch rồi."

"Không thể nào? Trong phủ chẳng có chút vết máu nào, cũng chẳng ngửi thấy mùi máu tươi, giống như là dọn đi chứ không phải bị giết."

An Thiều vốn vì Đằng thị mà đến, nay đột nhiên biết Đằng thị đã dọn sạch từ lâu, trong chốc lát mất đi mục tiêu, đành cùng Nghiêm Cận Sưởng tìm đến khách điếm được xây trên nền tửu lầu cũ của Đằng thị để nghỉ chân.

Khách điếm này quả thực người ở rất đông, Nghiêm Cận Sưởng cùng An Thiều được tiểu nhị dẫn đi về phía phòng trọ, chỉ thấy dọc hành lang tầng trên, phòng nào cũng sáng đèn, đều đã có người.

Tiểu nhị vừa dẫn đường vừa cười nói: "Hai vị đến thật đúng lúc, đây là gian thượng phòng cuối cùng rồi, nếu đến muộn thêm chút nữa, e rằng cũng không còn phòng trống."

Bởi vì thời gian Định giai tỷ thí tại Bách Yển Các Bắc Viên Thành đã gần kề, không ít yển sư đổ về nơi này. Ngoài yển sư ra, còn có rất nhiều tu sĩ đến xem náo nhiệt.

Vị Dạ trấn lại gần Bắc Viên Thành, nhiều người đã tìm đến đây, thấy trời đã tối, không muốn tiếp tục lên đường trong đêm, hoặc là lo trong Bắc Viên Thành không tìm được khách điếm thích hợp, bèn chọn dừng lại nơi này nghỉ ngơi.

Tiểu nhị mở ra gian phòng cuối cùng, theo ánh lửa được đốt lên trong phòng, toàn bộ gian phòng trong khoảnh khắc trở nên rộng rãi, sáng sủa hẳn.

Nghiêm Cận Sưởng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, phòng thượng của khách điếm này chia làm hai gian trong ngoài, gian ngoài bày một vài món đồ chạm khắc bằng gỗ và bình sứ Thanh Hoa, trên tường treo bức họa sơn thủy mực đen vẽ đằng hoa, cửa vào gian trong mở rộng, ánh lửa xuyên qua rèm châu màu cam lấp lánh, toát lên cảm giác ấm áp.

Cả hai gian đều đặt bàn ghế, chỗ kê giường được ngăn cách bằng một bức bình phong, trên bình phong dán giấy vẽ cảnh đằng hoa bằng thủy mặc.

Tiểu nhị: "Hai vị công tử nếu có điều gì phân phó, chỉ cần đốt lửa ở trên bàn rồi đặt cấp tin phù lên, chúng ta sẽ lập tức đến."

Nghiêm Cận Sưởng nhìn theo ánh mắt, quả nhiên thấy trên bàn có một tấm phù được đá chèn lên, bên trên có viết một chuỗi ký tự.

Cấp tin phù có rất nhiều loại, mà loại này là phổ thông nhất cũng rẻ nhất, chỉ có thể truyền tin trong phạm vi rất nhỏ, nhưng với các khách điếm thì lại là loại thực dụng nhất.

Dĩ nhiên, đối với tu sĩ mà nói, dù không có cấp tin phù, cũng có thể tự mình dùng cách khác để gọi người đến.

An Thiều đưa cho tiểu nhị vài viên linh thạch, nói: "Ta muốn nghe chút chuyện."

Sắc mặt tiểu nhị lập tức nở nụ cười tươi rói: "Công tử cứ nói."

An Thiều: "Ta nghe nói rượi hoa ở Vị Dạ trấn này nổi tiếng xa gần, đặc biệt là tửu lầu của Đằng thị, rượi hoa của họ hương vị rất đặc biệt, uống rồi lưu luyến không quên. Nhưng chúng ta vừa mới tìm khắp nơi vẫn không thấy tửu lầu kia đâu."

Nghe vậy, tiểu nhị thoáng lộ vẻ kinh ngạc: "Hai vị không biết sao? Người trong Đằng phủ đã dọn đi từ một năm trước rồi, tửu lầu của Đằng thị cũng đã bị tháo dỡ từ lâu."

An Thiều: "Ngươi có biết nguyên do trong đó không?"

Tiểu nhị trầm mặc một lúc, ước lượng mấy viên linh thạch trong tay, rồi khép cửa phòng lại, hạ giọng nói: "Chuyện này ta cũng nghe được từ một đường tin tức nhỏ, hình như Đằng thị đã đụng tới một vị tán tu rất lợi hại, sợ bị trả thù nên trong đêm liền thu dọn rời đi."

Dừng một chút, tiểu nhị lại nói: "Bất quá, ta còn nghe một lời đồn nữa, nói toàn bộ người trong Đằng gia kỳ thật không phải người, mà là yêu tu, dựa vào việc hút tinh khí người sống mà tu luyện, bị một vị linh tu đạo hạnh thâm sâu nhìn thấu, tiện tay thu phục bọn họ, xem như thay trời hành đạo, không biết thật giả ra sao. Chỉ là, từ sau khi Đằng thị biến mất, trấn Vị Dạ quả thật náo nhiệt hơn nhiều so với trước kia."

An Thiều: "...... Một năm nay náo nhiệt như vậy, chẳng lẽ không phải vì Định giai tỷ thí mười năm một lần của Bách Yển Các sao? Rất nhiều yển sư đều sẽ tới nơi này chuẩn bị trước mà."

Điếm tiểu nhị: "Điều này cũng đúng, cho nên mọi người đổ về đây càng lúc càng nhiều đều là do nguyên nhân đó. Những lời đồn kia, phần lớn là người sau này thì thầm truyền miệng mà thôi."

An Thiều: "Vậy có lời đồn nào nói Đằng thị đã chuyển đến đâu không?"

Điếm tiểu nhị: "Cái này thì ta không rõ. Toàn bộ Đằng phủ trong một đêm liền người đi nhà trống, khi bị phát hiện thì đã là một phủ đệ hoang tàn, chẳng ai trông thấy bọn họ dọn đi đâu."

Nghiêm Cận Sưởng: "Vậy thì thật đáng tiếc. Bọn ta vốn dĩ có thể bay thẳng đến Bắc Viên Thành, nhưng lại cố ý dừng lại Vị Dạ trấn là vì muốn nếm thử hương vị rượi hoa nơi đây."

Điếm tiểu nhị: "Nếu hai vị chỉ muốn nếm thử rượi hoa, thì cũng có thể thử rượu của nhà chúng ta trước. Nếu cảm thấy không hợp, mai hãy ra đầu đường, thử tửu lầu kia."

Nghiêm Cận Sưởng: "Vậy trước mang cho chúng ta một vò."

Điếm tiểu nhị: "Được ngay!"

Nhận được phân phó, tiểu nhị lập tức đi lấy rượu.

Nghiêm Cận Sưởng đi quanh phòng vài vòng, sau khi xác nhận không có điều gì khác lạ mới ngồi xuống trước bàn, nhìn về phía An Thiều: "Hai tộc các ngươi đã giao hảo, có để lại vật gì để nhận biết đối phương không?"

An Thiều buông tay: "Không có. Tộc trưởng chỉ bảo rằng bọn họ ở đây đã lâu, chỉ cần đến đúng nơi, tu sửa tín vật là được."

Nghiêm Cận Sưởng: "Vậy rốt cuộc là muốn tu sửa vật gì?"

An Thiều: "Ngọc giản. Tộc trưởng nói ngọc giản ấy đặc thù, để lâu thì những gì được khắc bên trong sẽ biến mất."

Nghiêm Cận Sưởng: "Nếu đã biết nội dung bên trong sẽ biến mất theo thời gian, sao không khắc ấn, hoặc sao lưu ra nơi nào có thể bảo tồn lâu dài hơn?"

"Cái này ta cũng không biết. Khi tộc trưởng nói đến việc này, ta cũng cảm thấy thật vô lý. Nếu người của Đằng thị coi trọng nội dung trong ngọc giản như vậy, ắt hẳn sẽ tự mình nghĩ cách khắc ấn hay sao lưu lại. Cần gì để chúng ta trăm năm sau lại đến tu sửa?"

An Thiều vỗ vỗ giường, nằm ngửa mặt lên trời: "Thôi thôi, ta vốn nghĩ tiện đường ghé qua xử lý việc này, nếu bọn họ không còn ở đây, mà ta lại không biết họ đã đi đâu, vậy thì ngày mai chúng ta cứ khởi hành đi Bắc Viên Thành trước."

Ngoài cửa vang lên một tràng gõ nhẹ, là tiểu nhị đem rượi hoa mang tới.

Loại rượi hoa của nhà họ, một vò cũng chỉ lớn bằng hai bàn tay. Tiểu nhị ở trước mặt bọn họ làm trò, dùng gõ nhỏ mở phong miệng vò rượu, rót cho mỗi người một chén, lại đưa thêm một ít món nhắm đơn giản, rồi mới lui ra, cẩn thận đóng cửa phòng lại cho họ.

An Thiều ngửi thấy mùi rượu thơm, liền trở mình ngồi dậy từ trên giường, cầm lấy chén rượu đưa lên trước mũi khẽ lướt qua, tấm tắc khen: "Mùi vị này quả thật không tồi, xem ra chuyến ghé qua nơi này của chúng ta cũng không uổng, Cận Sưởng, đêm nay chúng ta không say không ngủ a!"

Nghiêm Cận Sưởng: "Say rượu hỏng việc."

An Thiều: "Vậy thì uống cầm chừng, uống để khuây khỏa."

Nghiêm Cận Sưởng đành phải nâng chén rượu trước mặt lên, cùng An Thiều cụng ly nhẹ một cái. Hắn vừa mới đưa rượu trong chén vào miệng, liền nghe An Thiều nói: "Chúng ta đã bái thiên địa, vào động phòng, có phải chỉ còn thiếu một chén rượu giao bôi nữa thôi không?"

Nghiêm Cận Sưởng: "Khụ khụ khụ......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co