Truyen3h.Co

Passerine Viettrans

Tóm tắt:

"Không," Tommy nói, sắp xếp lại từng câu từ ngay cả khi chúng đang rời môi cậu, "trở thành vua không liên quan đến chuyện đó. Em nghĩ rằng ý em là hồi trước mọi thứ khác hơn...trước khi anh ấy bắt đầu lựa chọn trở thành vua thay vì làm anh trai của em."

"Ôi Tommy." Sự buồn bã trong giọng nói của Techno làm Tommy đột ngột mở mắt. "Em nghĩ nó được quyền lựa chọn à?"

//

Hoặc, đạo đức giả, hạnh phúc và sự nặng nề của vài bí mật

Ghi chú:

Cảnh báo nội dung có thể gây khó chịu trong chương này
-
-
-
-
-
Cơn hoảng loạn

-----------------------------------------------

Tommy biết được một hay hai điều về bí mật.

Lần đầu cậu nghe về từ đó là lúc cậu mới năm tuổi, được người cha thì thầm với cậu con trai.

"Hãy giữ bí mật về chuyện này nhé, được không, Wil?" Cha đã nói trong sự yên tĩnh dịu dàng của màn đêm, không hề hay biết rằng Tommy đang ở ngay bên ngoài cửa thư viện, ghi nhớ lại từng từ cha nói. Kể từ khi đó, Tommy chắc hẳn đã biết rằng Wilbur là người đặc biệt hơn, nếu cha nói chuyện với anh ấy như vậy: không phải như anh cậu là một đứa trẻ phiền phức, mà giống như họ ngang bằng nhau, cùng mang theo những gánh nặng và vết sẹo chiến tranh.

"Nhưng nếu chúng không bao giờ đi mất thì sao?" Wilbur thì thầm lại. Tommy chưa bao giờ nghe giọng anh trai mình chứa đựng sự sợ hãi như lúc này.

Tommy rời đi trước khi cậu có thể nghe hết cuộc trò chuyện mà cậu rõ ràng không được phép nghe. Song nhìn lại, có lẽ một vài phần trong cậu muốn lưu giữ hình tượng cao quý của người anh trai–như một mảnh hóa thạch được kết tinh lại trong hổ phách. Bởi vì người anh trai không bao giờ sợ hãi. Người anh trai không bao giờ chảy máu. Người anh trai không bao giờ hèn nhát. Người anh trai bất tử. Cậu sẽ theo mãi đức tin đó cho đến khi mọi thứ đã quá muộn.

Khi cậu lên sáu tuổi là lúc cậu có một bí mật để giữ cho riêng mình, và thực sự hiểu được gánh nặng của nó.

Một năm sau, anh trai cậu được đăng quang.

Tommy đứng tự hào giữa đám đông khi Wilbur quỳ xuống trước một người đàn ông mặc áo choàng trắng. Tia nắng từ cửa sổ chiếu vào những viên đá quý của chiếc vương miện đang được giữ bên trên đầu Wilbur–chiếc vương miện đã từng là của cha họ, nhưng giờ thì không. Wilbur đọc lời thề về sự bảo vệ và độ lượng, lòng tốt và sự công bằng, công lý chính đáng và lòng trung thành kiên định với vương quốc, và người đàn ông mặc áo choàng tuyên bố anh là Vua Wilbur, Người bảo hộ vương quốc, Người cai trị đất nước. Trăm năm trị vì vương quốc. Tommy là người hò reo lớn nhất, đủ để làm rung động cả xà gồ ở phía trên, và khi Wilbur mỉm cười, cậu biết rõ nụ cười đó chỉ dành cho cậu.

Hai năm sau, vào ngày sinh nhật thứ mười định mệnh của cậu, Tommy hỏi lại Technoblade câu cậu đã hỏi khi họ gặp nhau. Anh sẽ huấn luyện cho em chứ? Lần này, Technoblade nói có.

Thời gian trải rộng ra như tấm giấy da bị đứt dây buộc, cuốn trôi về khoảng không mà Tommy chẳng hề hay biết. Họ đã trưởng thành cùng nhau, cậu và vị anh trai vua. Cao hơn và lớn hơn, mạnh mẽ và thông minh hơn–đặc điểm được thấy rõ ràng hơn ở Wilbur, nếu Tommy phải thật lòng mà nói. Nghĩa vụ làm vua của Wilbur đã cướp lấy anh khỏi Tommy nhiều hơn trước, nhưng cũng không sao, bởi vì Tommy có Techno. Họ sẽ đấu kiếm và nói chuyện cho đến khi Techno bị gọi về lại bên cạnh nhà vua, nhưng cho đến lúc đấy thì Tommy đã được an ủi rồi. Những ngày tháng cậu một mình là tồi tệ nhất, dẫu vậy nó đa phần đều không thể phân biệt được trong sự yên lặng đơn điệu của họ.

Vào những ngày như thế, cậu nhận thấy bản thân mình chỉ toàn lạc lõng vu vơ quanh lâu đài. Đi được một nửa đường trên hành lang thân thuộc, cậu nghe thấy lại thứ đã bị lãng quên kể từ ngày mẹ mất. Âm nhạc.

Cậu đi theo âm thanh đến nơi một cánh cửa đang được mở hé ra. Tommy nín thở khi cậu nhìn qua khe cửa, và rồi gần như đánh mất cả hơi thở khi cậu thấy được nguồn gốc của nhịp điệu u buồn đấy: Wilbur, chứa đựng sự mệt mỏi hằn sâu trên vai và bọng mắt, gảy đàn ghi ta, chửi thề khi bị lệch đi một hay hai nốt nhạc, nhưng vẫn tiếp tục, vẫn gảy đàn, vẫn ngoan cố. Ở đó cùng anh là Technoblade với đôi tay đầy sẹo di chuyển nhẹ nhàng trên từng dây đàn của cây vĩ cầm một cách dịu dàng, tay cầm vĩ kéo mượt mà trong không khí. Mắt cả hai đều nhắm nghiền, hoàn toàn lạc vào thế giới âm nhạc của riêng họ, và Tommy biết–sâu trong lòng tiềm thức mình–rằng đây là thế giới mà cậu sẽ không bao giờ có thể với tới được. Vậy nên cậu đóng cửa lại và quay đi trong yên lặng.

Vào tuổi mười lăm, là độ tuổi mà Tommy trưởng thành nhất trong cuộc đời, dẫu vậy cậu lại chưa bao giờ cảm thấy mình trẻ đến thế.

-----------------------------------------------

Phòng làm việc riêng của Wilbur không cho phép những người ngoài hội đồng của anh vào, nhưng Tommy chưa bao giờ là một người quan tâm đến luật lệ. Ở ngoài cánh cửa đôi được chạm khắc, những tên lính gác canh (trông cực kì tự phụ, theo ý kiến của Tommy) chỉ thở dài khi thấy Tommy đi xuống hành lang, và tránh sang một bên để cho cậu đi qua.

"Bệ hạ có rất nhiều công việc giấy tờ cần phải làm," người lính canh nói, cố gắng–và thất bại–tỏ ra nghiêm khắc.

"Nếu vậy thì, bệ hạ chắc chắn sẽ rất hân hạnh về sự có mặt của ta," Tommy trả lời, cười toe toét với tên lính canh và nghiêng người chào anh ta trong khi đi vào văn phòng của vua."

Đằng sau cánh cửa là một căn phòng rộng lớn, được trang trí sơ sài. Đã từng có những bức tranh của những vị vua đời trước treo trên tường–những người tổ tiên với mái tóc vàng và đôi mắt xanh tinh anh của họ–nhưng điều đầu tiên Wilbur đã làm khi lên ngôi vua là gỡ chúng ra hết. Tommy nhớ về lần ngồi trên sàn văn phòng, ngước nhìn Wilbur trên cầu thang, xắn tay áo lại đến khuỷu tay và bắt đầu xé những bức tranh từ móc treo của chúng. Mọi chuyển động của anh đều rất thô bạo, như thể việc này là nguyên nhân chính cho mọi sự bất hạnh trong đời anh. Một khi đã xong hết, Wilbur đứng ở trung tâm của những bức tranh bị chính mình phá hủy, quan sát bức tường trống, và tự gật đầu với bản thân mình, cảm thấy hài lòng. Tommy vẫn không biết được Wilbur có để ý đến sự hiện diện của cậu hay không.

Bây giờ, bức tranh duy nhất còn được treo là những bức phong cảnh mẹ từng vẽ. Tấm Tommy yêu thích nhất là bức vẽ một dãy núi mịt mù trong làn sương xanh, bởi vì ở một góc tranh, cậu có thể thấy được nơi mà mẹ đã cho cậu cầm cọ vẽ trong vài giây–ba nét vẽ lạc lõng trong một bức tranh đáng ra sẽ hoàn hảo–như một lời nhắc nhở rằng, ngày xửa ngày xưa, Tommy đã tồn tại trong cùng một vũ trụ với mẹ của cậu.

Những kệ sách dựng áp vào tường, cùng với hai khung cửa sổ dài từ sàn lên trần nhà nhìn thẳng ra khu vườn bên ngoài. Ở trung tâm của tất cả là một chiếc bàn lớn, và một vị vua.

Wilbur ngồi viết vội vã lên một cuộn giấy da. Chiếc vương miện của anh được bỏ qua bên cạnh lọ mực cùng một tách trà nguội.

"Anh đang làm gì vậy?" Tommy hỏi, đóng lại cánh cửa đằng sau cậu.

Wilbur không đáp. Anh thậm chí còn chẳng có dấu hiệu là nghe thấy cậu.

Tommy đảo mắt và móc ra từ túi mình hai quả táo. Cậu tiến đến chiếc bàn làm việc, di chuyển một chồng sách nặng trịch và trông có vẻ quan trọng, sau đó cậu kéo người lên và ngồi lên bàn, chân cậu đung đưa qua mép bàn.

"Anh ngồi trong này cả ngày rồi đó, anh biết không." Tommy nói vu vơ, cố làm thăng bằng quả táo trên đầu ngón tay cậu. "Bỏ cả bữa sáng với bữa trưa."

Wilbur trả lời bằng cách phát ra một tiếng càu nhàu.

"Cả vương quốc như đang bùng cháy," Tommy nói tiếp. "Náo loạn đầy đường phố. Mấy tên lính canh đang dàn dựng một cuộc đảo chính. Techno dẫn đầu họ đấy."

"Ừ, Tommy." Wilbur nói một cách lạnh nhạt, rướn tay qua để nhúng cây bút lông của anh vào lọ mực.

Tommy thong thả di chuyển lọ mực ra khỏi tầm với của anh cậu. Wilbur trừng mắt lên nhìn cậu, cuối cùng cũng để ý đến người em trai, mặc dù trông rất khó chịu.

"Em muốn gì, Tommy?" Wilbur hỏi, rõ là đang cáu.

Tommy lấy một quả táo và đặt nó vuông vắn trước mặt anh trai cậu. "Chết đói là một cách chết rất nhảm," Tommy nói. "Đi kiếm cách nào ngu ngốc hơn để chết đi."

Wilbur nhìn chằm chằm xuống thứ trái cây như thể anh chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây. "Anh không đói," anh nói, vào đúng lúc bụng anh gào lên.

Tommy phì cười. "Thật là đáng xấu hổ cho anh."

"Im mồm." Nhưng Wilbur đã bỏ cây bút lông của mình xuống và với lấy quả táo. Tommy cắn một miếng vào quả táo của cậu để che đi nụ cười mãn nguyện của mình.

Tommy rướn người để nhìn thoáng qua thứ mà Wilbur đang viết. Chiếc kịch bản lặp đi lặp lại quá đỗi quen thuộc của anh cậu đã chiếm gần hết trang giấy với những từ như là ý định công sự nghĩa vụ quân sự.

"Nghĩa vụ quân sự?" Tommy lặp lại trong khi mồm đang đầy áp táo. "Cái đấy nghĩa là gì?"

"Nuốt trước khi nói," Wilbur răn nhẹ nhàng.

"Nuốt trước khi nói," Tommy nhại lại. "Anh nói y chăng ông gia sư cũ của bọn mình vậy. Thật là cáu kỉnh–á!"

Cậu hít vào quá nhanh; miếng táo chưa được nhai đột ngột trượt thẳng xuống họng cậu và kẹt lại ở đó. Tommy thở hổn hển, mò đại thứ gì đó để uống. Wilbur vội vàng đặt tách trà vào bàn tay Tommy, và cậu uống nó một cách nhiệt tình cho đến khi đường thở của cậu được thông thoáng trở lại. Khi cậu nhìn anh trai qua làn nước mắt đã nhòe đi, Wilbur đang cố gắng trong tuyệt vọng để mím môi lại để kìm lại tiếng cười của mình.

"Anh...là một thằng khốn," Tommy thở khò khè. "Và trà của anh dở ẹc."

Wilbur quẹt ngón tay cái qua miệng để xóa đi nụ cười. "Techno pha trà đấy."

"Ồ." Tommy nhìn xuống tách trà nhỏ một cách tò mò; cậu không thể tưởng tượng nổi cảnh gia sư nghiêm khắc của mình kiên nhẫn pha trà cho ai, kể cả Wilbur. "Nếu vậy thì trà cũng tạm được."

"Trời đất, Tommy." Wilbur chống khuỷu tay lên bàn và dựa má vào gót bàn tay. Cái nhìn anh dành cho Tommy vô cùng trìu mến, mặc dầu sự mệt mỏi hiện rõ vào từng thớ thịt của khuôn mặt. "Liệu có bao giờ em hết cái trò tôn thờ anh hùng của mình dành cho anh ta không?"

Tommy cắn thêm một miếng nữa, lần này nhỏ hơn trước đáng kể vào quả táo của cậu. Cậu nhai phần thịt táo ngọt ngào, trong khi suy nghĩ về người gia sư tóc hồng đã dạy cậu và Wilbur tất cả những gì họ cần biết về sự sinh tồn–và không chỉ qua việc chiến đấu.

Techno đã có thể rời đi. Anh đáng ra phải rời đi, sau những đêm dài Tommy thức giấc khóc nức nở, Wilbur có tâm trạng tồi tệ, những ngày mà cả hai người họ đều cảm thấy rối ren đến mức việc tự gỡ rối cho nhau là cách duy nhất để vượt qua nó, trong sự phẫn uất và tức giận mà không có cách nào thể hiện ra được ngoài việc gào thét. Nhưng anh ấy đã ở lại. Anh ở lại nhìn Wilbur được đăng quang, ở lại để trở thành cố vấn đáng tin nhất của anh, ở lại và giúp anh giữ tất cả mọi thứ với nhau trong khi những người khác nghĩ rằng một cậu bé–vị vua sẽ vỡ tan thành từng mảnh dưới áp lực chồng chất. Anh ở lại và đánh dấu chiều cao của Tommy lên một trong những bức tượng ở vòm tập luyện, mặc dù anh cứ khăng khăng rằng Tommy chẳng lớn thêm được một chút nào. Anh ở lại ngay cả khi Wilbur bắt anh phải thăm dự những buổi dạ hội và buổi lễ, và chịu đựng những lời chế nhạo của Tommy về đống y phục khoa trương mà anh bị ép mặc.

Làm thế quái nào nào mà Tommy có thể ngừng tôn thờ một người như thế chứ?

Tommy nuốt xuống, nhún vai. "Nếu như anh cũng tuyệt vời như vậy, thì em cũng tôn thờ anh làm anh hùng của em thôi."

Wilbur giễu cậu. "Anh tuyệt vời mà."

"Wilbur, nếu anh phải nói rằng 'Anh tuyệt vời mà' để chứng minh là mình tuyệt vời, thì anh không tuyệt vời lắm đâu."

"Em có nhớ không," Wilbur đột ngột nói, ngồi thẳng người trên chiếc ghế và nhìn chằm chằm vào thứ trái cây đỏ thẫm như máu trong tay mình, "khi chúng ta từng đi hái mấy quả này chung với mẹ?"

Và bố, Tommy suýt nói thêm, trước khi tự kìm lại mình. "Chúng ta sẽ cùng đi xuống vườn cây với cái giỏ liễu gai to chà bá," Tommy nhớ lại. "Anh từng cõng em lên vai để hái mấy quả ở trên cành cây cao."

Wilbur nở một nụ cười đăm chiêu. "Giờ chắc anh không cõng em lên được nữa rồi."

"Em đâu có nặng đến vậy đâu–"

Wilbur lắc đầu. "Vấn đề không phải là anh có làm được hay không, mà là em có cho anh cõng em lên không."

Tommy mở miệng ra định cãi lại, nhưng ngay lập tức ngưng lại khi cậu nhận ra đó là sự thật. Cậu có lẽ sẽ không thích việc mình ngồi trên vai Wilbur, vả lại cậu cũng không cần phải làm vậy. Cậu đã tăng trưởng một cách vượt bậc vào thời điểm nào đó trong năm ngoái, làm Techno tức giận cực kì khi rõ ràng là Tommy sẽ sớm cao hơn anh nếu như cậu nhóc tiếp tục lớn lên theo đà này. Điều đó có nghĩa là cậu sẽ sớm cao hơn cả Wilbur luôn.

"Chúng ta có thể thử bắn táo bằng cung lần nữa," Tommy đưa ra lời đề nghị nhẹ nhàng.

"Lần này anh sẽ cố không bắn trúng mắt em," Wilbur đáp lại với một nụ cười.

"Em không nhớ quá nhiều về mẹ," Tommy thú nhận trong khi cậu lăn quả táo giữa hai bàn tay cậu, như thể nó sẽ làm giọng cười xa xăm của mẹ hiện rõ hơn trong đầu cậu bằng một cách nào đó. "Nhưng em nhớ mẹ thích những ngày đi hái táo như thế nào. Chúng ta sẽ cùng nhau ở đó đến khuya, nếu mẹ đủ sức. Mẹ từng gom mấy mầm hoa táo và ném chúng vào hai anh em mình để làm mình cười mỗi khi hai đứa mình than chán."

"Không," Wilbur nhẹ nhàng nói. "Đấy là cha."

Tommy muốn tự đá một cái vào mình. "À. Thì. Em xin lỗi, em nghĩ là, em đã bảo là em không thực sự nhớ–"

"Không sao, Tommy, không cần phải xin lỗi." Wilbur ném quả táo của anh lên trên không trung và chụp lấy nó nhẹ nhàng với một tay. "Ông ấy cũng bỏ em."

Họ ngồi vuốt quả táo của mình trong yên lặng, không một ai giữa hai người nói thêm lời nào về những bóng ma lởn vởn quanh họ gần cả thập kỷ. Dường như đối với Tommy thì con người bị ám bởi hai loại ma: bóng ma của người đã chết và người rời đi. Cậu quả thật "may mắn" khi có cả hai.

Khi cả hai đều ăn xong, Wilbur lặng lẽ gói lõi quả táo vào một mảnh giấy da thừa và đặt nó qua một góc bàn để chút nữa vứt đi. Khi anh làm vậy, sự chú ý của Tommy bị kéo lại vào lá thư mà Wilbur đang viết dở khi cậu đi vào.

"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em," Tommy nói, vu vơ đá gót chân vào bàn của Wilbur. "Nghĩa vụ quân sự là cái gì?"

Wilbur thở dài khi anh nhặt lại bút viết lên. "Em không cần phải biết đâu, Tommy."

Tommy nâng mày lên về lời nhận xét. "Em là hoàng tử của vương quốc này, Wilbur à. Em xứng đáng được biết."

Wilbur nhướn mày về phía cậu. "Ồ, đột nhiên em trở nên hứng thú với công việc của đất nước vậy?"

"Em lúc nào mà chả hứng thú."

"Vậy hàng xuất khẩu nào của nước mình có doanh thu cao nhất?"

"Ờm." Tommy dò qua bàn của Wilbur. "Táo. Trà? Giấy da."

Wilbur đảo mắt. "Em đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch." Anh bắt đầu tiếp tục viết lia lịa những con chữ.

"Em không phải một đứa trẻ," Tommy lẩm bầm.

"Em là một đứa trẻ mà. Tự nhìn lại mình đi. Em đáng ra phải là một hoàng tử, và coi nào em dành thời gian của mình chơi đánh trận với Techno, hoặc đi làm phiền lính canh, hoặc làm phiền anh. Điểm nào trong hành vi của em không giống một đứa trẻ? "

Bút của Wilbur ngưng lại giữa câu đang viết dở khi anh ngẫm lại những lời mình mới thốt ra. Tommy cảm thấy mặt mình nóng bừng và vội vàng chạy đi trước khi Wilbur kịp nhìn thấy. Ruột gan của cậu bị khuấy động cả lên vì lời xúc phạm ấy, và dư vị còn đọng lại của quả táo trên đầu lưỡi thì trở nên ôi thiu và đắng.

"Tommy–" Wilbur gọi lại, nhưng Tommy đã chạy ra cửa rồi. "Tommy, đợi đã."

"Anh không phải thằng sếp của em," Tommy la lên mà không quay đầu lại, đan xen câu từ với cơn giận độc địa.

"Thực ra thì, anh sếp em, nhưng cái đó là vấn đề khác." Tommy nghe tiếng ghế của Wilbur cào trên mặt sàn, nhưng không có tiếng bước chân nào đuổi theo cậu. "Tommy! Lạy Chúa. Nếu em bước ra cánh cửa đó thì em càng chứng minh lời anh nói là đúng đấy."

"Em không quan tâm. Mẹ kiếp anh Wilbur, mẹ kiếp!" Tommy mở tung cánh cửa, làm những tên lính canh ở ngoài giật mình. Cậu bước đi qua ngưỡng cửa, vỗ vào hai má như thể mọi sự tủi hổ tụ lại sẽ xua tan đi bằng cách đó.

Cậu đáng ra không nên tức giận như thế này. Cả ba người họ–Techno, Wilbur và ngay cả bản thân Tommy–trước kia đã nói những thứ tệ hơn nhiều cho, và về người còn lại, nhưng hiếm khi nó lại đau nhói như lần này. Phải chăng là vì lúc đó kí ức về người cha đã được gợi lên giữa hai người. Phải chăng vì đây là cuộc trò chuyện tử tế đầu tiên trong tuần này của họ. Phải chăng là vì Wilbur đã đúng. Wilbur luôn luôn đúng.

Cánh cửa đóng sầm lại đằng sau cậu, tiếng vọng qua dãy hành lang trống.

Nào, Tommy cầu xin, chạy theo em đi.

Nhưng cánh cửa vẫn đóng lại, và đó đã quá đủ cho một câu trả lời.

-----------------------------------------------

Tommy tìm thấy Techno đang ở trong sảnh tập luyện, tạo ra những đường tấn công với cây đinh ba được Wilbur tặng vài năm trước. Technoblade liếc nhìn qua biểu cảm đọng lại trên mặt Tommy và ném cho cậu cây thương đang để dựa vào một trong những bức tượng. Lặng lẽ, họ vào vị trí ở giữa sảnh tập, xem xét kĩ đối phương một lúc trước khi bắt đầu vào trận.

Sau sáu năm được Techno giảng dạy, Tommy đã có thể cản được những tên kỵ sĩ có tuổi và kích cỡ lớn gấp đôi cậu. Cậu đã từng đánh bại cả Wilbur một lần, mặc dù người anh trai cứ khăng khăng bảo rằng đó là vì anh cố tình nhẹ tay với Tommy. Nhưng cậu chưa từng thắng Techno lần nào.

Tommy khá chắc rằng ngay cả Wilbur, người đã được tập luyện với Techno lâu hơn cậu nhiều, cũng chưa từng thắng vị gia sư của họ. Trong một khoảnh khắc thực sự vô vọng khi cậu lên mười ba, Tommy dần nhận ra rằng người đàn ông họ đang tập cùng có lẽ còn chưa sử dụng hết sức lực của mình.

Nhưng lúc này thì nó chẳng quan trọng nữa. Lần này không phải là về chuyện thắng thua.

Tommy lao vào Techno với một tiếng hét theo bản năng, một âm thanh phát ra từ sâu trong lồng ngực của cậu. Techno dễ dàng làm chệch hướng tấn công, nhưng Tommy tiếp tục tấn công dữ dội, hết đòn này đến những đòn trời giáng khác. Cậu vẫn tiếp tục la hét qua suốt trận đánh, la hét một cách vô nghĩa, la hét với người anh trai, với người cha, với vương quốc, với chính bản thân các vị thần. Cậu có cảm giác như họng cậu sắp tự xé tan nó rồi.

Tommy đã xoay sở để đẩy lùi Techno lại vào những bức tượng, cái mà hằn đầy những vết đánh dấu chiều cao của Tommy qua từng năm. Techno càu nhàu khi Tommy đập phần đuôi giáo vào ngực Techno, và rồi anh trả thù lại bằng cách giữ chiếc cán đó ở ngạnh của cây đinh ba anh đang dùng. Chỉ với một cú giật cánh tay, Techno đánh bay cây thương khỏi tay của Tommy. Làm nó rơi đâu đó ở trên sàn đằng sau Tommy, nhưng điều đó không cản cậu lại. Cậu cuộn tròn nắm đấm và đánh bừa vào Techno, những đốt ngón tay của cậu đấm vào tay, vào xương sườn, vào xương đòn người phía trước.

Và Techno chỉ đơn thuần đứng đó, đón nhận hết tất cả. Anh để Tommy trút hết cơn giận cho đến khi cậu kiệt sức, mà không một lời phản đối. Khi Tommy gục xuống mặt đất, trở thành một mớ hỗn độn đầy mồ hôi đang thở phì phèo, Techno lặng lẽ đặt vũ khí của mình sang một bên và nằm cạnh cậu.

Họ dành nửa tiếng đồng hồ nằm như vậy, nhìn chằm chằm lên trần nhà, lắng nghe nhịp thở gấp gáp của Tommy dần dịu lại. Không ai lên tiếng. Không ai cần phải lên tiếng. Sự yên lặng đã là ngôn ngữ riêng của chính nó rồi, và Techno là người thuần thục nó nhất. Vì vậy nên anh cũng là người biết rõ cách để phá vỡ nó.

"Để anh mày đoán," Techno lè nhè, "em và Wilbur lại cãi nhau nữa?"

Tommy thở ra bằng mũi. "Ảnh gọi em là một đứa trẻ phiền phức," cậu lầm bầm.

"Nó làm vậy mỗi ngày mà Tommy."

"Em biết. Nhưng lần khác lắm. Anh ấy chắc có ý đó thật."

"À." Có tiếng vải sột soạt khi Techno khoanh tay dưới đầu. "Thì, Wilbur đang có một tuần không được vui cho lắm, nên anh sẽ không hoàn toàn tin những gì nó nói."

"Em đâu biết chuyện đó," Tommy càu nhàu. "Hai anh chả kể gì cho em hết."

"Em chưa bao giờ thể hiện ra là mình muốn được kể."

"Bất kể vậy, em sẽ rất trân trọng nếu được kể."

"Đã ghi chú lại."

Thêm một khoảnh lặng kéo dài trước khi Tommy thì thầm, "Anh ấy thậm chí còn không chạy theo em. Trước đây thì anh ấy đã làm vậy rồi."

Liếc nhìn qua khóe mắt, cậu thấy Techno nghiêng người để nhìn xuống cậu, cánh tay chống xuống sàn.

Khi Techno lên tiếng lại, giọng anh kiên nhẫn. "Trước đây nào? Trước khi nó làm vua à?"

Tommy chỉ thở dài. Cậu có cảm giác như phổi của mình đã trở nên lỏng lẻo trong đám hỗn loạn. Mọi thứ trong lồng ngực cậu đều quá chặt, quá đau đớn. Cậu nhắm tịt mắt trước cơn đau, nhìn thấy người anh trai trong bóng tối: những lọn tóc nâu đổ xuống đôi mắt khi anh ấy cúi người qua cây đàn ghi–ta, tự mỉm cười với âm điệu của mình. Tommy sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì chỉ để nghe Wilbur chơi đàn như vậy một lần nữa.

"Không," Tommy nói, sắp xếp lại từng câu từ ngay cả khi chúng đang rời môi cậu, "trở thành vua không liên quan đến chuyện đó. Em nghĩ rằng ý em là hồi trước mọi thứ khác hơn...trước khi anh ấy bắt đầu lựa chọn trở thành vua thay vì làm anh trai của em."

"Ôi Tommy." Sự buồn bã trong giọng nói của Techno làm Tommy đột ngột mở mắt. "Em nghĩ nó được quyền lựa chọn à?"

Tommy đảo mắt để cuối cùng cũng nhìn được thẳng vào mắt Techno. Không có gì thay đổi mấy về Techno qua vài năm. Anh ta vẫn giữ mái tóc dài, và thỉnh thoảng có để Tommy tết lại tóc. Đôi tay của anh vẫn đầy sẹo như vậy, thỉnh thoàng có thêm vài cái mới từ những cuộc phiêu lưu mà anh không bao giờ kể cho ai, và anh ta vẫn mặc mấy cái áo mà Tommy cho rằng quá phồng phềnh so với gu của cậu. Nhưng anh ta không còn đeo chiếc bông tai ngọc lục bảo anh từng đeo khi họ còn nhỏ; Tommy không nhớ nổi lần cuối cậu nhìn thấy Techno đeo nó là khi nào. Thay vào đó là chiếc bông tai ngọc bích mà Tommy đã cho anh hai năm trước–chủ yếu là để đùa, và cậu chỉ thừa nhận rằng cậu cảm thấy vui lòng vì Techno đeo nó lúc cậu bị anh đe dọa.

Biểu cảm của Techno khép lại, là cái biểu cảm xuất hiện mỗi khi nhắc đến những chủ đề nhạy cảm. Quá khứ của anh. Bí mật quốc gia. Bố.

"Có gì đó thực sự sắp đến." Tommy nói, cẩn thận quan sát khuôn mặt của Techno. "Một cái gì đó tồi tệ."

Khuôn mặt của Techno vẫn không đổ, ngoại trừ cái nhếch mép bí hiểm ở khóe miệng ám hiệu cơn phẫn nộ của anh. Tommy chỉ được nhìn thấy Techno thực sự tức giận vài lần, và cậu không muốn nhìn thấy nó lần nữa.

"Hiện tại mọi thứ đang hơi khó khăn," Techno nói, "nhưng anh đang cố. Anh thực sự đang cố, và anh cần em biết điều đó, Tommy."

"Em biết." Tommy kiên quyết nói. "Em tin anh."

Bởi vì khi Techno đã ở lại vào khoảnh khắc tồi tệ nhất của Tommy và Wilbur, họ đã đền đáp lại anh đúng như vậy.

Vài năm sau khi Wilbur trị vì, Techno đã nghiên cứu về phương pháp quản lý nhà nước, chính trị và phép xã giao như thể cả cuộc đời anh phụ thuộc vào nó. Đó là khía cạnh duy nhất mà anh còn thiếu sót, anh nói vậy, và anh cần phải hỗ trợ Wilbur khi mọi chuyện trở nên gay go trong những cuộc tranh luận. Và trong khi Tommy và Wilbur không thể hiểu nổi sự hăng hái đột ngột của anh, họ vẫn biết rằng vị gia sư của mình cần phải nghỉ ngơi như bất kỳ con người nào khác, nên họ đã tự triển khai một hệ thống bắt buộc Techno ăn và uống, và đôi khi phải tự tay lôi anh ta ra khỏi thư viện. Techno dần dà cũng miễn cưỡng bình tĩnh lại sau khi anh đánh gục Wilbur xuống mặt đất vào một trong những lần vật lộn để bắt anh đi ngủ.

Và vài lần anh biến mất vào màn đêm, hoặc trốn đi đến nơi mà có–Chúa–mới–biết suốt mấy ngày liền, họ chỉ đơn thuần chào mừng anh trở về khi anh đã sẵn sàng mà không hỏi gì–chủ yếu là vì ánh nhìn trên khuôn mặt của Techno sau cuộc lẩn trốn nhỏ của anh ám chỉ rằng nếu ai hỏi câu nào thì sẽ bị quăng ra ngoài ban công ngay.

"Nếu mọi chuyện tệ đến mức đó thì sao anh lại ở đây?" Tommy hỏi. "Chẳng phải là anh nên ở bên cạnh nhà quốc vương sao, thưa ngài cánh tay phải?"

Techno nhăn mũi lên đáp lại.

"À." Tiếng cười bật ra tự nhiên từ Tommy. "Thì ra là vậy, em hiểu rồi. Ảnh cũng đuổi anh ra khỏi phòng đúng không?"

"Anh đề nghị một biện pháp có thể xử lý mọi vấn đề rất dễ dàng. Wilbur bác bỏ nó. Một cách kiên quyết."
Tommy cười toe toét. "Vậy là anh đang ăn vạ."

Techno chế giễu cậu. "Anh không phải là em, Tommy." Anh ngập ngừng. "Nhưng anh cho rằng nếu theo định nghĩa của một cơn giận, thì hiện anh đang thuộc phạm trù đó."

Tommy phì cười, cái điệu cười mà làm cậu thở khò khè và nấc cụt. Techno nhìn cậu với một nụ cười nhạt, và họ đắm chìm trong sự giản dị ấy: chỉ có hai chàng trai ngồi trên sàn vào một ngày hè oi bức, nụ cười cứ thế bật ra như từng tia nắng trên da họ.

"Chúng ta sẽ ổn thôi, Techno," Tommy quả quyết sau khi cậu đã ổn định lại. "Ý em là, có anh và Wilbur mà. Anh sẽ tìm ra cách giải quyết như cách hai người vẫn luôn làm thôi."

Techno nhìn chằm chằm vào Tommy trong một chốc trước khi quay mặt đi ngay lập tức. "Anh nghĩ cái trò ủy mị này kết thúc được rồi đấy. Đứng dậy đi để anh đánh mày tiếp."

"Ủy mị có nghĩa là gì?"

"Nó có nghĩa là em cần phải trau chuốt thêm vốn từ vựng của mình đi Tommy." Techno đứng phát dậy và đưa tay ra để giúp Tommy.

Tommy cười toe toét khi Techno kéo cậu lên, và mặc dù tay của anh đầy sẹo, nó rất ấm áp.

-----------------------------------------------

Tommy giãn vai ra sau cho đến khi nghe thấy tiếng kêu răng rắc êm tai của xương cậu về đúng vị trí. Cậu và Techno đã đấu kiếm đến khi mặt trời lặn, đến khi có sứ giả đến để thông báo Techno rằng Vua Wilbur đã bỏ cuộc và đang khóc lóc cầu cứu (anh không nói những lời đó, nhưng cũng gần giống vậy để tự suy diễn).

"Đi đi," Tommy khuyến khích anh khi Techno chần chừ ở bậc thang dẫn xuống khu luyện tập. "Ít ra một trong hai chúng ta được Bệ Hạ kính mến chào mừng trở lại."

"Chắc nó sẽ cố tìm cách nói chuyện lại với em thôi," Techno đáp lại, và anh đi mất.

Tommy đã dành cả buổi tối chém những con bù nhìn chuyên dùng để tập luyện bằng cây thương của mình, cho đến khi có một tên người hầu khác đến để mời cậu dùng bữa tối mà–ngạc nhiên thay–chỉ có một mình cậu trong căn phòng ăn vắng tanh. Sau đó, cậu đã quyết định nuốt hết lòng tự trọng xuống họng và quay lại văn phòng của Wilbur. Không thấy bóng dáng tên lính đứng canh ngoài phòng, vậy tức là Techno vẫn còn ở bên trong; bởi, ai cần lính gác trong khi đã có Technoblade rồi?

Khi Tommy tiếp cận căn phòng, những giọng nói bắt đầu tràn vào tai cậu qua cánh cửa, chúng bị nghẹt lại nhưng càng ngày càng rõ ràng khi cậu tiến gần hơn.

"–hơi im lặng hôm nay," có ai đang nói. "Nhưng điều đó gần như chẳng có nghĩa gì. Em nghĩ bọn chúng biết điều gì mà em không, Techno."

Tommy nín thở khi cậu áp tai mình vào cánh cửa.

"Em đã thực hiện bài tập hô hấp mà anh chỉ chưa?" Giọng lè nhè nhẹ nhàng của Techno.

"Em đã–Tất nhiên là em đã làm rồi. Em đã làm tất cả những gì anh bảo, em luôn luôn làm vậy." Tiếng thì thầm lo lắng của Wilbur.

"Vậy sao em không để anh làm điều này cho em?"

Làm gì? Tommy ghé sát đến mức cậu có thể.

"Bởi vì nó không giúp được gì đâu," Wilbur nói. Như thể cuộc tranh luận này đã xảy ra cả triệu lần trước đây rồi. "Chúng ta vẫn chưa biết tại sao chúng lại kéo quân về biên giới."

"Em đã được dạy về lịch sử mà. Em hiểu rõ là chẳng có kết quả tốt đẹp gì với loại điều động đó đâu, Wilbur. Trong khi đó, nếu chúng ta đợi càng lâu, thì ta sẽ càng chưa sẵn sàng hơn khi chúng–"

"Nếu chúng có làm gì," Wilbur ngắt lời, "thì chúng ta cũng không hẳn là chưa sẵn sàng. Em đã gửi thông báo nhập ngũ rồi."

Có một khoảng dừng dài. "Thật không?" Tommy không rõ là giọng Techno nghe ấn tượng hay phẫn nộ hơn. "Khi nào?"

"Chiều nay, sau khi đứa em trai của em nhìn thẳng vào đôi mắt này và em nhận ra mình sẽ đánh mất bao nhiêu thứ."

Vào khoảnh khắc ấy, Tommy đã vội vàng lùi lại khỏi cánh cửa như thể nó đang đốt cháy mình. Cậu quay gót bỏ chạy, đầu óc quay cuồng và tim đập thình thịch trong lồng ngực, không chắc là nên cười hay khóc. Có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra, điều gì đó khiến Wilbur nghĩ rằng anh có thể sẽ mất tất cả. Tommy không chú ý nhiều đến những gia sư dạy lịch sử của cậu (họ chưa bao giờ tuyệt vời như Technoblade) nhưng cậu biết rằng gia đình mình đã gìn giữ hòa bình cho vương quốc qua nhiều thập kỷ, và những cuộc nói chuyện về biên giới chưa bao giờ là chuyện đáng mừng.

Bây giờ, trong sự yên tĩnh của căn phòng ngủ, cậu rảo bước xung quanh, vặn hết mọi nút thắt trong cơ thể và cố lờ đi cái cảm giác day dứt đang đẩy cậu đến bờ vực của một thứ quá to lớn để cậu có thể nhìn nhận thấu đáo.

Nhưng có một thứ mà cậu biết rõ. Những chuyện này sẽ không xảy ra nếu như cha của họ ở lại. Techno đã ở lại, ngay cả khi họ chỉ mới quen anh được vài tháng. Vậy điều gì cản anh làm điều tương tự?

Và rồi cái cảm giác tội lỗi của việc biết được chính xác điều có thể giữ anh ấy lại, điều đáng ra có thể làm. Bí mật. Quả là một thứ tồi tệ, quá đỗi nặng nề.

Tommy vẫn đang lòng vòng quanh tấm thảm khi cậu nghe thấy tiếng gõ cửa, làm cậu giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Ơi?" cậu lên tiếng, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó thôi thúc cậu cầm lấy một trong những thanh kiếm được dùng để trang trí tường phòng cậu.

"Là anh này."

Wilbur. Tommy thả lỏng. Và rồi, giật mình lại, Wilbur?

Tommy chậm rãi mở cửa, chưa chắc ai là người đang đợi ở phía bên kia cánh cửa: quốc vương hay anh trai?

Nhưng người đang đứng ở ngưỡng cửa, với đôi vai thõng xuống và một nụ cười mệt mỏi, lại chỉ là Wilbur.

"Chào," Wilbur nói. "Cho anh vào được không?"

Tommy đảo mắt. "Techno kêu anh qua đúng không?"

Nụ cười vụt tắt khỏi khuôn mặt Wilbur. "Điều đó có quan trọng không?" anh mệt mỏi hỏi cậu.

"Em cho là không." Tommy lùi lại để Wilbur bước vào.

Wilbur rón rén đi vào như một du khách, quan sát từng li từng tí căn phòng của Tommy như thể mọi chi tiết nhỏ đều là một cổ vật vô giá. Lần cuối mà Tommy cho phép anh trai cậu bước vào phòng ngủ của mình là khi nào? Có lẽ là vào cùng khoảng thời gian mà Wilbur chuyển đồ của mình vào phòng riêng của vua.

"Anh thích cái này," Wilbur nói vu vơ, chỉ vào một chiếc chùy sao mai cổ treo cạnh cửa. "Như kiểu kết nối cả căn phòng lại, anh nghĩ vậy."

"Bớt tào lao đi Wilbur," Tommy ngắt lời, sự dữ dội từ buổi sáng trở lại như những đợt sóng cay đắng tràn vào bờ. "Cứ nói thẳng ra tại sao anh qua đây đi."

Wilbur chỉ thở dài khi anh thả người xuống một trong những chiếc ghế sô pha nhỏ trống trải. "Chúng ta có vài chuyện cần nói, Tommy."

"Được thôi." Tommy dựa người vào bức tường và bắt chéo tay, quan sát Wilbur một cách ngờ vực. "Nói đi nào."

Wilbur bắt chéo chân và đáp lại ánh nhìn chăm chú của Tommy gấp mười lần; đôi mắt đen tuyền dường như được tạo ra chỉ với mục đích nhìn chằm chằm vào người ta. "Trước tiên, anh muốn xin lỗi em vì những gì anh đã nói trước đó. Em chưa bao giờ là một mối phiền muộn đối với anh, Tommy. Nhưng em một đứa con nít."

"Wilbur–"

Wilbur đưa tay lên để giữ cậu im lặng. "Để anh nói hết," anh nói, sử dụng uy quyền không phải của một người lãnh đạo, mà là của một người anh cả. "Em một đứa trẻ. Đó không phải là điều xấu–em được phép làm bất cứ thứ gì em muốn, và em còn trẻ. Nhưng đó cũng là lí do mà anh nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu như anh giữ em tránh xa khỏi mọi thứ. Bằng nỗ lực để bảo vệ em, anh đã đẩy em ra xa, và đó là điều mà anh không mong muốn nhất. Và em nói đúng, nói chuyện với Techno đã giúp anh đi đến kết luận đó, nhưng thỉnh thoảng chúng ta đều cần sự giúp đỡ của Techno đúng chứ?

Tommy cười cợt, song cậu biết chính mình cũng không thể phủ nhận được. Wilbur cũng biết điều đó.

"Em không cần được bảo vệ, Wilbur." Tommy yếu ớt nói.

"Vậy tại sao lúc nào trông em cũng buồn rầu vậy?"

Tommy khóa chặt đôi mắt của mình với Wilbur. "Cái gì?"

Có một nỗi đau đáng giá cả thế giới trên biểu cảm của Wilbur. "Mỗi khi em nghĩ rằng không có ai đang quan sát mình, trông em rất u sầu, Tommy. Nhưng anh nhìn thấu em. Em cười đùa và la hét cả ngày, nhưng ngay khi có thời gian một mình, em–em có cái nhìn này trên gương mặt mình. Như thể em đang vác theo một gánh nặng nào đó và đang tìm một nơi nào đó để đặt nó xuống, nhưng chẳng có nơi nào. Anh đã từng thấy cái ánh nhìn đó trước đây, Tommy, và đó là lí do anh lo sợ cho em. Bởi vì cha–"

"Đừng," Tommy càu nhàu. "Đừng so sánh em với ông ấy, Wilbur. Em không có gì giống bố."

"Vậy thì chứng minh đi." Wilbur đột ngột đứng phắt dậy, làm Tommy giật mình dán chặt lưng vào bức tường. "Làm điều mà ông ấy chưa bao giờ có gan làm đi, và kể cho anh nghe. Nói cho anh biết có chuyện gì đi, Tommy. Nói cho anh biết xem em đang gánh vác điều gì, và anh sẽ giúp em."

Tommy cảm thấy lồng ngực của mình thắt chặt với áp lực của một bí mật kéo dài cả thập kỷ. Theo bản năng, đôi mắt cậu rà soát cả căn phòng để tìm một lối ra, một đường thoát, một cách để không bao giờ nói về chuyện này lần nữa. Cậu không muốn gì hơn ngoài việc tan chảy vào giấy dán tường phía sau cậu và không bao giờ nhìn thấy ánh nắng ngày bao giờ nữa.

Biểu cảm của Wilbur dịu lại trước cơn hoảng loạn của Tommy, và anh chậm rãi ngồi xuống lại chiếc ghế sô pha nhỏ.

"Anh xin lỗi," anh từ tốn nói. "Anh không cố ý–" Anh nhéo sống mũi và thở ra một hơi dài. "Anh tệ khoản này quá. Được rồi. Được rồi. Nghe này. Để chứng minh cho em biết là anh có thể chịu được bí mật của em, anh sẽ kể cho em nghe bí mật của anh.

Tommy cau mày. "Anh có hàng triệu bí mật, Wilbur. Có khi còn nhiều hơn thế nữa."

"Anh biết. Nhưng đây là bí mật đó, Tommy."

Lại nữa rồi–cái cảm giác như thể cậu đang đứng trên vách đá trước một cái hang sâu tối tăm, không có đáy.

"Anh," Wilbur nói, "nghe thấy những giọng nói." Anh gõ vào thái dương của mình. "Ngay đây. Những giọng nói không phải của anh, hoặc của ai khác, ít nhất đó là những gì anh biết. Bọn anh vẫn đang cố tìm ra sự thật."

"Bọn anh?" Tommy thốt ra.

"Techno và anh."

"À. Tất nhiên rồi." Tommy nghiêng người về phía trước một chút, sự hoang mang và sợ hãi mẫu thuẫn trong lòng cậu. "Những giọng nói đó nói gì?"

"Đôi khi, chúng rất khó hiểu. Mơ hồ. Nói về định mệnh và những chuỗi sự kiện. Đôi khi, chúng chỉ trêu chọc anh. Và đôi khi, nó tồi tệ hơn." Wilbur rùng mình hít một hơi. "Tồi tệ hơn rất nhiều."

"Còn bây giờ thì sao?" Tommy hỏi, không chắc là mình có muốn biết câu trả lời không.

"Bây giờ," Wilbur thì thầm, "chúng đang kêu anh giết em."

Hơi thở của Wilbur kẹt lại trong cổ họng. Cậu bỗng nhận thức được số lượng vũ khí– may mắn thay chỉ để làm cảnh–mà cậu có trên tường. "Wilbur, anh không thể–"

"Anh không làm vậy đâu Tommy," Wilbur nói, như thể bị tổn thương vì Tommy nghĩ rằng anh sẽ thực hiện điều đó. "Anh sẽ không bao giờ làm em bị thương. Nhưng những giọng nói–chúng đang nói rằng điều này là không thể tránh khỏi. Rằng số phận của em đã định là sẽ chết dưới tay anh. Rằng đây là...đây là câu chuyện đã được kể đi kể lại nhiều lần, và chúng ta không thể thay đổi cách nó kết thúc."

"Vậy nó sẽ kết thúc như thế nào?"

"Tồi tệ." Wilbur thì thầm. Tông giọng của anh thể hiện rõ rằng bất kể nó là cái gì đi nữa, Tommy vẫn chưa sẵn sàng để nghe nó.

"Nhưng mà anh không–anh đâu chắc chắn được rằng những giọng nói đó có nói thật hay không, đúng không? Có lẽ tất cả đều vô nghĩa và nó sẽ không thực sự xảy ra."

"Nhưng nó đã xảy ra rồi." Wilbur nuốt từng chữ, và cả anh lẫn Tommy đều chuẩn bị tinh thần của mình cho những gì mà anh sắp kể. "Hai tháng trước, những giọng nói bảo anh rằng có thứ gì đó đang đến. Rằng một đội quân đang tập trung tại biên giới phía Bắc."

"Nhưng chúng ta làm gì có kẻ thù."

"Anh cũng đã nghĩ vậy. Nhưng anh đã cử vài gián điệp đi điều tra, để đề phòng, và họ đã xác nhận nó." Wilbur đan mấy ngón tay vào nhau, đôi mắt của anh cứng rắn và đen như sắt được đánh bóng. "Đúng như những gì giọng nói đã bảo. Một cuộc chiến sắp xảy ra, Tommy."

Techno đã nói gì đấy nhỉ? Wilbur đang có một tuần không được vui cho lắm. Tommy chắc sẽ cười vào cái cách Techno nói tránh chuyện đó như thế nào, đó là nếu như cậu không bận với việc tự nghẹn lưỡi của chính mình.

Chiến tranh. Quả là một từ quá nhỏ cho một thứ quá lớn.

"Chà." Tommy trượt xuống sàn và chân cậu xòe ra. "Vậy thôi sao."

"Techno và anh đang cố giao kèo với các tướng quân ở quân đội nước láng giềng," Wilbur nói, và lần đầu tiên Tommy để ý đến số lượng tóc bạc trên đầu anh cậu, gần như đang phát sáng dưới ánh trăng đổ vào từ cửa sổ. "Bọn anh đang làm mọi thứ trong khả năng để ngăn cản cho nó không xảy ra, Tommy. Nhưng đúng, chỉ có vậy thôi. Đó là bí mật lớn nhất của anh. Những điều còn lại đều không quan trọng." Anh hít một hơi dài, như thể để làm mình vững vàng hơn. "Anh nghĩ đến lượt em rồi đó."

Tommy cười chua chát. "Sau điều anh mới tiết lộ thì những gì em nói đều sẽ nghe rất ngu ngốc thôi."

"Không đâu," Wilbur quả quyết. Anh ngả người ra sau ghế, đưa ánh mắt trìu mến nhìn Tommy. "Nếu như em sẵn sàng, Tommy. Anh ở ngay đây."

Tommy thu chân lại vào người và vòng tay quanh đầu gối, giữ chặt lại như thể mạng sống của cậu phụ thuộc vào nó. Tất cả mọi thứ đều quá nhiều, quá nhanh. Cậu muốn gào thét lên. Cậu muốn đấm nát cả tay của mình vào bức tượng cẩm thạch có mấy vết đánh dấu nhỏ của Techno. Cậu muốn tự nhéo mình và thức dậy lại vào ngày hôm qua, khi không có chuyện gì tệ xảy ra ngoại trừ cái cảm giác day dứt không bao giờ nguôi trong lồng ngực của cậu, ngay cả khi đã chín năm trôi qua. Cậu muốn bố mẹ của cậu.

Cả thế giới dường như tối sầm lại, và trong bóng tối, Tommy cuối cùng cũng nói ra.

"Anh muốn biết bí mật của em đúng không, Wilbur?" Cậu áp mặt mình vào đầu gối, như thể việc đó sẽ che đi sự tủi hổ của mình khỏi thế giớ. "Em đã thấy ông ấy."

Đến rồi. Sự thật. Hoặc là một lời thú tội. Hoặc cả hai.

"Đêm đó, em đã thấy ông ấy."

Cậu nghe thấy tiếng Wilbur hít vào một hơi. Không cần phải giải thích thêm. Giữa hai người họ, sẽ chỉ có mỗi một 'ông ấy', và chỉ một đêm duy nhất.

"Ông ấy hôn tóc em, và đó là thứ làm em thức giấc. Em thấy ông ấy đi xa khỏi giường em, về phía cánh cửa sổ. Em thấy ông ấy mở nó, và em thấy ông ấy trèo xuống. Hoặc nhảy xuống. Em muốn rằng ông ấy đã bay đi, như một con chim. Nhưng em không nhớ đoạn đó rõ lắm. Điều em có nhớ là em chỉ nằm đây. Hoàn toàn tỉnh giấc, biết rằng có điều gì đó thực sự đéo ổn. Em chỉ nằm đấy." Tommy thấy mắt mình bắt đầu cay cay, nên cậu khép chúng lại trước khi giọt nước mắt thảm hại đầu tiên có thể rơi. "Cuối cùng, em cũng bước xuống giường, và đi đến phòng của họ, muốn tin rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Và đó là lúc em biết được chuyện xảy ra với mẹ."

Cậu vẫn còn ghi nhớ nó, trong tâm trí cậu. Những gì cậu nhớ về mẹ cậu rất ít ỏi, nhưng cậu không tài nào quên được cậu đã trèo lên giường ngồi cạnh người, cố gọi người dậy. Cậu không thể nào quên được sự bối rối khi người từ chối, hay cơn đau dữ dội khi cậu nhận ra tại sao.

"Và có nhiều ngày, Wilbur, đó là điều duy nhất em có thể nghĩ tới. Rằng em đã có thể thức dậy và cản ông ấy, em đã có thể giữ ông ấy lại, và anh sẽ không phải trở thành một vua khi còn trẻ như vậy. Em đã có thể cứu anh khỏi tất cả những điều này, Wilbur. Và bây giờ, mọi thứ đều trở nên tồi tệ và tất cả đều là lỗi của–" Một tiếng khóc nức nở cứ thế thoát ra khỏi môi cậu, đột ngột và không nguôi. "Em muốn giúp anh. Nhưng em không biết làm sao. Không ai dạy em nên làm như thế nào."

"Tommy..." Giọng của Wilbur nghe thật xa xôi.

"Nhưng điều tồi tệ nhất," Tommy tiếp tục nói, cố gắng lơ đi chiếc thòng lọng đã luôn siết chặt quanh cổ cậu, "đó là đáng ra em nên lường trước được điều đó. Ông ấy thường đến trước cửa phòng anh vào lúc nửa đếm, khi anh còn ở căn phòng đi qua đại sảnh. Em để cửa mở, chỉ hé mở thôi, sau lần đầu chuyện đó xảy ra, chỉ để xem ông ấy có quay lại lần nữa hay không. Và ông ấy có quay lại, rất nhiều lần. Em từng nghĩ rằng kiểu gì ông ấy cũng sẽ gõ cửa thôi, nhưng ông ấy không bao giờ làm vậy." Tommy ôm mình chặt hơn, run lên vì buồn, và cũng có lẽ vì cảm thấy nhẹ nhõm. "Em nghĩ ông ấy đang cố nói lời tạm biệt từ lâu trước khi rời đi, Wilbur."

Trong một khoảnh khắc, phản ứng duy nhất trước những lời của cậu chỉ là sự im lặng. Tommy quá sợ hãi để nhìn lên, để xem Wilbur đã rời đi, tức giận và cảm thấy như bị phản bội hay chưa.

Nhưng thay vào đó, Tommy cảm thấy một vòng tay ấm áp bao quanh cậu, kéo cậu về nơi an toàn và vững chắc.

"Tommy," Wilbur thì thầm vào mái tóc của Tommy, "em mới sáu tuổi."

Và chỉ vậy thôi. Sau tất cả, đó là thứ đã làm Tommy vỡ òa. Cậu lao vào người anh trai mình, vòng tay mình quanh thân Wilbur và vùi mặt vào ngực anh. Cuối cùng những giọt nước mắt cũng đã rơi, cực điểm của chín năm tự dày vò, hoang tưởng và vấp ngã suốt cuộc đời, không chắc về vị trí của mình trong cuộc đời anh trai, hoặc nỗi sợ rằng một ngày nào đó Wilbur sẽ phát hiện điều cậu đáng ra phải làm nhưng thất bại và căm ghét cậu suốt đời.

Nhưng đây không phải sự căm ghét. Đây là thứ ngược lại hoàn toàn.

"Nào nào." Wilbur vuốt tay qua từng lọn tóc của Tommy. "Ổn rồi, Tommy. Thả ra hết đi."

Chỉ có hai người họ vào khoảnh khắc đó. Không có giọng nói nào, không hồn ma, không bí mật.

Chỉ có Wilbur và Tommy. Tommy và Wilbur.

Cuối cùng, tiếng khóc nức nở của Tommy lắng đi. Đôi gò má cậu ướt đẫm và lạnh đi vì nước mắt, nhưng cậu có thể thở dễ dàng hơn bao giờ hết. Cậu rời xa khỏi vòng tay của Wilbur và nhận thấy anh trai cậu đang nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng mà cả ngàn năm nữa cậu cũng không xứng đáng nhận lấy nó.

"Thấy chưa?" Wilbur lên tiếng, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt vương trên má Tommy. "Có người để chia sẻ thì chẳng phải nhẹ nhàng hơn sao?"

Tommy khịt mũi. "Anh lúc nào cũng phải đúng mới chịu nhỉ?"

"Tất nhiên rồi. Nếu không thì anh sẽ bị tước đi danh hiệu Bậc Thầy Kiêu Ngạo mất. Hội Đồng sẽ có đủ chuyện để bàn tán luôn."

Tommy cười qua hàng mi ướt đẫm. "Những giọng nói của anh sẽ nói gì sau khi anh chịu sự sỉ nhục như thế này?"

"Hài hước thay," Wilbur nhẹ nhàng nói, "hiện giờ chúng đang rất yên tĩnh."

"Vậy giờ sao?" Tommy thì thầm trong bóng tối.

"Anh không biết," Wilbur thú nhận. "Nhưng điều anh biết là sẽ không còn bí mật nào giữa hai anh em nữa. Đồng ý không?"

"Đồng ý." Tommy cười. "Không còn bí mật."

Wilbur nhìn cậu như thể anh muốn nói thêm điều gì khác, nhưng Tommy sẽ không bao giờ có cơ hội biết được điều đó là gì, bởi vì vào đúng khoảnh khắc ấy, Techno vội vàng bước qua cánh cửa, biểu cảm của anh như bão lửa.

Wilbur lập tức đứng lên, tiến tới để cầm lấy tờ giấy ghi chú nhàu nát Techno đang đưa cho cậu. Tommy quan sát từng sắc tố trên khuôn mặt của anh trai mình nhạt dần đi khi đôi mắt của anh lướt qua từng dòng chữ.

"Cái gì?" Tommy hỏi, nhịp tim dồn dập bên tai tai cậu. "Nó viết gì?"

Khi Wilbur nhìn lại về phía cậu, đôi mắt của anh ảm đạm và ám muội. "Em muốn biết nghĩa vụ quân sự để làm gì không, Tommy? Giờ thì em sắp được biết rồi đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co