Truyen3h.Co

Pháo Hôi Sống Lại Khi Đã End Truyện (CP88 dịch)

Chương 28

newwcp88

Chương 28
Dịch: CP88

Đã mua raw truyện ủng hộ tác giả, đọc ở trang chính chủ (cp88blog.wordpress.com, facebook @cp88shome, wattpad @newwcp88) để tăng tương tác tiếp thêm động lực cho nhà dịch nha~
Mang đi nơi khác vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Đáng ghét!

Tại sao người tí hon là cậu cứ không thoát khỏi Sith, trở thành món đồ chơi nhỏ trong tay hắn cơ chứ!

Cừu nhỏ từ bỏ kháng cự, biến thành con cừu bông.

Thân hình người đàn ông thật sự rất cao lớn, dù đang ngồi trên sô pha thì khí thế vẫn không hề suy giảm, so với hắn, Phương Trầm bị ôm trong lòng như con búp bê nhỏ đi hai cỡ, nhưng cũng không thể không nói, hai người ôm nhau ngồi đó, không hiểu sao lại rất hài hoà.

Đè nén và buồn bực của cả một đêm thoáng chốc tiêu tan, Sith hiện tại cực kỳ vui vẻ, thấp giọng hỏi Phương Trầm, "Chơi nữa không?"

Phương Trầm tức giận cắn răng, "Chơi!"

Người đàn ông "ừm" một tiếng, nhưng không hề có dấu hiệu muốn thả người ra.

"Anh ôm thế này thì em chơi kiểu gì?"

Nói đến là đường hoàng.

Phương Trầm còn đang định nói gì đó nữa, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ phía đầu cầu thang truyền tới, cậu tò mò ngó đầu ra nhìn. Hoá ra là trận đấu đã kết thúc, mà tuyển thủ tóc xanh hồi nãy cậu thuận miệng khen quả thật đã dành giải quán quân, đang phấn khích bước về phía họ.

Cánh tay quấn quanh eo cậu của người đàn ông bỗng siết chặt.

Phương Trầm hơi khó chịu, khẽ cau mày, không nhịn được hơi giãy dụa.

Trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ lạnh lùng, "Đừng vội."

???

Tuyển thủ tên Brady bước nhanh về phía họ, thậm chí thoạt nhìn như đang nhắm đến Phương Trầm trong lòng Sith.

Sắc mặt người đàn ông rất tệ.

Tận khi Brady đến gần, dừng lại trước mặt hai người, cậu ta mới kích động lên tiếng, "Hey! Sith, còn nhớ em không? Trận đấu liên trường hồi đó chúng ta từng chào hỏi rồi."

Người đàn ông hơi nhướn mày.

"Sith! Em vẫn luôn muốn đánh một trận với anh!" Brady cuộn tay lại, "Mong là lần sau chúng ta có thể gặp nhau trên sàn đấu."

Đây là sự tôn trọng và đề cao giữa những tay đấm với nhau.

Sith gật đầu với cậu ta, "Được."

Được gặp thần tượng, Brady còn chưa hết kích động, xoa xoa tay, giây tiếp theo, bỗng thấy thiếu niên ngồi trong lòng Sith.

Tóc đen mắt đen, tinh xảo như một con búp bê sống.

Tư thế của hai người thật sự rất mờ ám, nhất là cánh tay ôm eo Phương Trầm của người đàn ông, tư thế bày ra dục vọng chiếm hữu mà giữ người trong lòng.

"Ờm, đây là --"

Đại não đang tạm thời ngắt kết nối của Phương Trầm rốt cuộc nhớ ra lời dặn của Jaymin, cậu dùng sức tránh khỏi cánh tay Sith, đứng lên, vẻ mặt tươi cười chào hỏi Brady, "Hi! Cậu có thể gọi tôi là Trầm, tôi vừa xem trận đấu của cậu, rất đỉnh."

Brady được khen thì có hơi ngượng, "Ồ! Cảm ơn!"

Phương Trầm khen ngợi người khác luôn trông như rất chân thành, đôi mắt sáng long lanh nhìn đối phương, Brady bị cậu dùng ánh mắt đó nhìn thì có hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu.

Sith cũng đã đứng dậy, giọng nói lạnh nhạt, "Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."

Phương Trầm ngây ra, "Vừa mới tới thôi mà."

Joey cũng sốt ruột theo, vội đứng dậy, "Đúng đó, còn sớm mà, chưa mở màn tiết mục nhảy nữa, lát nữa chúng ta xuống đó nhảy.

Sith nghe được lời này thì sắc mặt càng khó coi, sàn nhảy chen chúc như thế, ngộ nhỡ cừu nhỏ muốn đi vào đó, chẳng phải giống như chui vào hang ổ của sói sao?

"Muộn lắm rồi, mai em vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành đấy."

Câu cuối là nói với Phương Trầm.

Cừu nhỏ bắt đầu xù lông.

Học học học!

Đã đến bar chơi rồi còn nhắc học hành quái gì!

Đúng là giáo dục kiểu Trung Quốc, anh thắng rồi!

Cậu lập tức nói, "Em không muốn, em muốn nhảy, không thì anh cứ về trước đi."

Sith trầm mặt, gọi tên cậu, "Phương Trầm."

Phương Trầm quay đầu sang chỗ khác, coi như không nghe thấy.

Brady đứng bên cạnh nhìn hai người mà ngơ ngác, không hiểu quan hệ giữa họ rốt cuộc là gì.

Joey cũng vội chen vào hoà giải, "Chơi thêm một lát thôi Sith, một lát thôi mà."

Người đàn ông không buồn liếc anh ta lấy một cái, ánh mắt vẫn dừng trên người Phương Trầm, giống như nổi giận, lại không biết làm sao với cậu.

Cuối cùng chỉ có thể nhượng bộ một lần nữa, giọng nói nặng nề, "Tôi đi với em."

Không đợi Phương Trầm trả lời, Joey đã vẫy tay, "Đi thôi, mọi người xuống cả đi, càng đông càng vui!"

Mười hai giờ đêm là thời điểm sôi động nhất bên trong quán bar.

Ánh đèn nhấp nháy khiến người ta hoa mắt, âm nhạc đinh tai nhức óc, đám đông trong sàn nhảy lắc lư theo nhạc.

Phương Trầm nhảy hai bước sang trái, đụng phải ngực Sith, lắc lư hai cái sang phải, lại bị Sith chặn lại.

Cậu ngẩng đầu trừng Sith, "Anh cứ đi vòng quanh em làm gì thế?"

Người đàn ông rũ mắt nhìn cậu, giọng điệu bình thản như thường, "Sợ người khác đụng phải em."

Cậu không biết bản thân hấp dẫn người khác thế nào sao.

Từ giây phút cậu bước vào sân, vô số ánh mắt lập tức dính trên người cậu, cậu như tinh linh xinh đẹp giữa bóng đêm, chẳng ai có thể làm ngơ.

Càng nhiều người nhìn chằm chằm cậu thì Sith lại càng tức giận.

Phương Trầm ngửa mặt hỏi hắn, "Đụng phải em thì sao?"

Thiếu niên cứ như vậy ngửa đầu nhìn lên, như một con thú nhỏ ngây thơ chưa hiểu sự đời, Sith khẽ mím môi, trầm mặc một giây, vừa định mở miệng, người trước mặt lại bỗng nhiên quay đi, tiếp tục nhún nhảy theo nhạc.

Giống như câu hỏi vừa rồi chỉ là buột miệng nói ra thôi.

Phương Trầm chỉ từng đi bar vài lần, nên điệu nhảy của cậu cũng chỉ là vung tay lắc chân cho vui, nhưng rơi vào mắt Sith lại đáng yêu muốn chết.

Bên cạnh có người không nhịn được huýt sáo với Phương Trầm.

"Nhảy chung không?"

Động tác của Phương Trầm hơi khựng lại, nhưng không đợi cậu mở miệng, Sith đứng cạnh đã nhanh chân đứng lên chắn phía trước, lạnh lùng nhìn đối phương.

Người kia nhún vai một cái, "Được rồi! Cậu ấy là của anh."

Có lẽ những lời này đã lấy lòng người đàn ông, vẻ lạnh lùng trên mặt hắn hơi giảm, nhưng Phương Trầm lại cứ phải nhằm đúng lúc này từ sau bả vai hắn nhô đầu lên.

"Let's go!"

(*) Triển thôi!

Người kia hơi ngẩn ra, sau đó phá lên cười.

Sith thật sự không nhịn nổi nữa, xoay người nắm cổ tay Phương Trầm, mạnh mẽ kéo người ra khỏi sân.

Mãi đến khi ra khỏi quán bar, âm thanh muốn chọc thủng màng nhĩ kia mới nhỏ đi.

Phương Trầm giãy mấy lần đều không thoát được, còn bị người đàn ông kéo đến trước mặt mình.

Sith từ trên cao nhìn xuống cậu, "Phương Trầm, hôm nay em rất không ngoan."

Cứ luôn ngúng nguẩy với hắn.

Phương Trầm nghiêm túc nhìn Sith, "Anh giận hả? Vì sao chứ? Bởi vì em nhảy với người khác sao?"

Người đàn ông không hé miệng.

Phương Trầm lại tiến đến gần một bước, giọng nói nhẹ hơn, "Sith, em nhảy với người khác nên anh không vui sao?"

Hỏi thì hỏi vậy, nhưng cậu lại không tính nghe đáp án, mà định giở trò cũ, xoay người hơi lùi ra, nhưng người đàn ông đã có chuẩn bị, giữ chặt người.

"Lại muốn chạy?" Sith lạnh mặt nhìn vào mắt cậu.

Phương Trầm vô thức lảng tránh ánh mắt hắn, "Không phải, anh bảo muộn rồi mà, em phải về đi ngủ."

Sith dừng hai giây, mới "ừm" một tiếng, "Tôi đưa em về."

Trên đường, Phương Trầm tựa đầu vào cửa kính xe, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Có phải tối nay cậu làm lố quá rồi không.

Sith nhìn ra không nhỉ?

Phương Trầm thở dài thườn thượt trong lòng.

Jaymin nói với cậu, đừng quá nhiệt tình với Sith, phải lạnh nhạt với hắn, nếu có cơ hội thì có thể cố tình ở trước mặt Sith nói cười với người khác, xem Sith có tức giận không.

Anh tức giận rồi sao?

Suy nghĩ trong đầu càng lúc càng rối loạn, ban đầu Phương Trầm chỉ muốn nhắm mắt giả vờ làm ốc sên, nhưng không ngờ một lát sau lại ngủ thật.

Cừu nhỏ không tim không phổi như vậy đấy.

Ánh mắt của người đàn ông liên tục liếc sang cậu.

Nơi này cách ký túc xá rất gần, chẳng mấy chốc đã về đến nơi.

Sith dừng xe, nhưng không định đánh thức Phương Trầm.

Miếng bánh ngon lành đặt trước mắt, hắn thật sự không cầm lòng được.

Tối nay Phương Trầm hư như thế, hắn không đòi lại gì đó thì thật là không thể xả bớt cơn tức này.

Thiếu niên nghiêng đầu, lọn tóc đen trượt xuống, lộ ra vành tai trắng nõn mềm mại, nhìn thôi đã ngứa ngáy chân răng.

Cắn một miếng.

Một miếng thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co