Truyen3h.Co

Phiên đấu giá | The Auction (Transfic Dramione)

Chapter 24

helluimtorpe

Warning: Chương này sẽ thảo luận ngắn gọn về khả năng sinh sản, mang thai và phá thai (không phải Hermione). Lưu ý trước khi đọc.

Môi Draco thả những nụ hôn lên cổ cô, tay hắn vẽ những vòng tròn trên đầu gối cô khi mắt cô đọc cùng một câu lần thứ sáu.

Một cái gì đó về Jeremiah Jones và anh trai hắn.

Cô nên biết ngay từ khoảnh khắc hắn tham gia cùng cô trên chiếc ghế đôi, lật các trang trong một cuốn sách giáo khoa kiểu ngây thơ vô số tội, rằng cô sẽ không làm được bất kỳ công việc nào chiều nay.

Họ đã đạt được tiến bộ trong ba ngày qua, xác định được bảy cụm ký tự và sáu ngôn ngữ chữ Rune cổ mà Jones đã vay mượn. Họ vẫn đang tìm kiếm nguồn gốc của cụm ký tự thứ bảy.

Nhưng thường sau bữa trưa, Draco sẽ quyết định hắn đã nghiên cứu đủ.

Hắn mút vào vùng da mềm mại bên dưới hàm cô, và mắt cô nhắm nghiền.

"Có gì thú vị không, Granger?" hắn thì thầm vào cổ họng cô.

"Hả?" Ngón tay cô cuộn tròn vào bìa sách. "Ừm, chỉ là... anh trai Jones không tán thành quan điểm của hắn. Nhưng không có gì về những chuyến đi của hắn, hay hắn có thể đã—"

"Thật đáng tiếc." Tay hắn trượt lên đùi cô, ấm áp trên da cô.

Hôm nay Hermione đã chọn mặc lại chiếc quần short. Hôm qua cô đã mặc một trong những chiếc áo chật hơn, cổ thấp hơn trong tủ quần áo mới của mình, và phải mất ba mươi phút "đọc" Draco mới giật cuốn sách khỏi tay cô và đặt cô lên mép bàn, hông hắn lọt vào giữa hai chân cô khi môi hắn nuốt chửng cô.

Ngày hôm trước, hắn đã bị cuốn hút bởi chiếc quần denim Muggle cô mặc, nhưng cô đoán điều đó có liên quan đến tất cả những lý do cô tìm thấy để cúi xuống lấy sách ở kệ dưới. Cô đã thấy mình với bàn tay Draco Malfoy trên mông cô khi hắn đẩy cô vào kệ sách, hôn cô một cách dữ dội.

Nhưng hôm nay cô đã chọn lại chiếc quần short. Và cách mắt hắn rơi xuống chân cô khi cô bước vào thư viện đã rất đáng công bỏ ra rồi. Nhưng bây giờ, khi ngón tay hắn xoa những vòng tròn vào đùi trong cô, môi hắn rúc vào cổ họng cô, cô nghĩ có lẽ cô là người đang bị thao túng.

Những phần hiệu quả trong ngày của họ dường như đang ngắn lại và ngắn lại.

"Draco—"

Miệng hắn ngậm vào chỗ lõm dưới hàm cô — điểm yêu thích của hắn. Cô đã che những vết bầm tím mỗi ngày, và dường như hắn đang biến nó thành nhiệm vụ của mình để giữ chúng nguyên vẹn. Mắt cô nhắm nghiền, và cô thở dài. Cuốn nhật ký Tolbrette rơi xuống sàn với một tiếng thịch.

Cuốn sách của Draco đóng lại cạch một tiếng, và sau đó tay hắn xoay cô trên ghế sofa, dỗ cô ngả vào tay vịn. Môi hắn không bao giờ rời cổ cô khi bàn tay giữa hai chân cô dâng lên cao hơn và cao hơn, lòng bàn tay kia lướt qua eo cô.

Hắn lơ lửng trên cô, chụp lấy môi cô và hôn cô sâu sắc khi ngón tay hắn chạm đến gấu quần short cô. Cô rên rỉ thấp trong cổ họng và quấn cánh tay quanh vai hắn. Draco luồn lòng bàn tay dưới lưng dưới cô, ép cô lại gần.

Họ nên làm việc. Cô nên khăng khăng rằng họ đặt ra một số loại ranh giới, không hôn hít trước 3 giờ—

Ngón tay hắn lướt đến gấu quần short cô, và tâm trí cô trống rỗng khi hắn đùa nghịch với chất vải. Như thể hắn biết cô đã mặc chúng để thử hắn. Hắn trêu chọc làn da ở đó, xoa những vòng tròn chậm rãi và nhích vào dưới vải. Lưỡi hắn lặn vào miệng cô, kéo những tiếng thở dài từ ngực cô.

Hắn thả môi cô ra, và cô lầm bầm tên hắn, tìm kiếm hắn. Khi hắn không hôn cô nữa, mắt cô mở lên, và cô thấy hắn đang nhìn chằm chằm xuống cô.

Ngón tay hắn trượt vào một inch dưới quần short cô. "Anh có thể không?"

Cô siết chặt cánh tay quanh vai hắn và gật đầu. Hắn áp trán họ vào nhau và quan sát khuôn mặt cô khi hắn nhích một bên đùi cô mở ra.

Một tiếng pop! từ cách đó một bước chân.

Như cô biết nó sẽ xảy ra. Như nó đã xảy ra mỗi ngày kể từ sinh nhật cô bất cứ khi nào việc hôn hít của họ lên một cao trào mới.

"Chủ nhân đã bảo Boppy, nhưng—!"

"Biến. Đi," Draco nghiến răng nói, nhắm chặt mắt.

Boppy rên rỉ đáng thương. "Nhưng—nhưng—!"

"Boppy, tôi thề với Merlin—"

Hermione cười khúc khích. Vẻ mặt của Draco quen thuộc một cách đau đớn. Như thể hắn bị đánh bại trước trái Snitch hoặc thấy Crabbe trộm chiếc bánh mật cuối cùng của hắn vào bữa tối.

Cô đã vượt quá sự xấu hổ vào thời điểm này. Hai ngày trước, đầu gối Draco vừa trượt vào giữa hai đùi cô thì Plumb nhảy vào với bộ dụng cụ pha trà, sớm hơn hai giờ. Hôm qua, khi cô ngồi trên bàn với Draco đứng giữa hai chân cô, cô đã tiến xa đến mức luồn tay lên dưới áo hắn khi hắn xoa ngực cô qua áo. Nhưng ngay khi hắn ngả cô ra sau bàn, Remmy xuất hiện để liệt kê thực đơn bữa tối cho Draco phê duyệt.

"Nhưng Boppy đến để nói rằng Chủ nhân Lucius đã về nhà, và muốn nói chuyện—"

Mắt Draco mở toang. Sự nóng bỏng đã sôi sục bên trong cô đột ngột biến mất.

Cổ họng hắn nhấp nhô khi hắn nhìn chằm chằm xuống cô. "Nói với cha tôi rằng tôi sẽ ở đó trong ba mươi phút—"

"Không phải với Cậu chủ Draco! Với Cô Hermione!"

Cả hai người họ quay phắt đầu lại nhìn Boppy, người đang nhảy múa từ chân này sang chân kia lo lắng. Draco lùi ra.

"Về việc gì?"

"Chủ nhân không nói!" Boppy kêu khe khẽ. "Chủ nhân nói đi gọi Cô Hermione để nói chuyện."

Miệng cô khô lại. Hermione gỡ chân mình ra khỏi hắn, đứng dậy và vuốt quần áo của mình. Draco đứng dậy nhanh chóng, chỉnh quần áo của mình, và bước hơi trước cô trước khi ra hiệu cho Boppy dẫn đường.

Boppy vặn tay. "Chủ nhân nói chỉ mình Cô Hermione thôi."

Cô cảm thấy Draco đang sôi sục trước mặt cô. Hắn mở miệng để gắt với gia tinh của mình, nhưng cô đặt tay lên khuỷu tay hắn. "Ổn rồi." Cô vòng qua hắn và nhìn lên mắt hắn. "Em sẽ trở lại ngay thôi."

Hắn thở dài một hơi khó chịu, và hàm hắn từ từ giãn ra. Hermione siết cánh tay hắn và đi theo Boppy ra khỏi cửa thư viện. Tâm trí cô bắt đầu quay cuồng về Thụy Sĩ, và Narcissa, và tại sao Lucius lại yêu cầu gặp cô trước sau khi đã vắng mặt gần hai tuần—

Cô chớp mắt, cố gắng ngăn chặn những suy nghĩ của mình. Lần này khó hơn bình thường. Gần đây cô đã bỏ bê việc luyện tập Bế quan Bí thuật, quá mất tập trung bởi Draco và nghiên cứu của họ.

Con gia tinh nhỏ bé lê bước xuống hành lang trước mặt cô, và Hermione ngạc nhiên khi thấy họ đang đi về phía nhà bếp. Boppy dẫn cô xuống cầu thang ngắn, và ra hiệu cho cô cúi đầu dưới cánh cửa nhỏ xíu và vào nhà bếp trước khi nó biến mất.

Lucius Malfoy cao chót vót trên các gia tinh đang chặt rau ở bàn của họ, đầu hắn gần chạm trần nhà khi hắn nhìn xuống một cuộn giấy da dài trông giống như thực đơn cho tuần. Remmy đứng bên cạnh ông ta trên một chiếc ghế đẩu, chờ đợi hướng dẫn hoặc ghi chú. Ông không nói gì khi Hermione dừng lại lúng túng ở ngưỡng cửa. Ông ta đang đeo một cặp kính gọng mỏng, và cảnh tượng đó có thể đã làm Hermione cười khúc khích nếu cô không quá lo lắng.

"Cô Granger," ông nói, giật cặp kính ra khỏi mũi. Ông ta nghiên cứu cô ngắn ngủi, để đôi mắt nheo lại của mình rơi xuống đôi chân trần của cô. "Ta thấy cô vẫn gặp khó khăn trong việc mặc quần áo đầy đủ."

Má cô ửng hồng. Remmy hất cằm lên đồng tình.

"Vì điều này dường như là một... mệnh lệnh khó khăn để cô tuân theo, người ta có thể hy vọng cô sẽ ít nhất thực hiện những biện pháp phòng ngừa cần thiết." Ông dừng lại tinh tế. "Tuy nhiên, vợ ta nói với ta rằng cô đã từ chối một Độc Dược Tránh Thai."

Hermione chớp mắt nhìn ông ta. Những con dao chặt rau ngừng lại. Ngay cả Remmy cũng có vẻ ngạc nhiên, trước khi quay sang lườm cô như thể cô là một người ngu ngốc.

"Các gia tinh sẽ trữ tủ của cô với độc dược đó tối nay. Mỗi liều có hiệu quả chính xác trong ba mươi ngày."

Sự phẫn nộ bắt đầu châm chích xuyên qua cú sốc của cô. Cô mở miệng để bảo vệ bản thân.

"Hãy để ta nói cho rõ ràng, Cô Granger. Ta mong cô uống nó dù cô có đang quan hệ tình dục với con trai ta hay không." Ông ta nhìn lại thực đơn trong tuần, nguệch ngoạc tên mình bằng bút lông, và đưa cho Remmy bằng một cử chỉ bất cẩn. "Nếu cô vẫn từ chối, các gia tinh được chỉ thị pha nó vào các bữa ăn của cô."

Hermione nheo mắt, cơn thịnh nộ liếm vào tĩnh mạch cô. "Giả sử tôi phớt lờ lời buộc tội xâm phạm trắng trợn của ông rằng tôi—tôi—"

"Quan hệ tình dục với con trai ta," ông ta đáp lời.

"—tôi có thể hỏi trách nhiệm phòng tránh thai của Draco trong tất cả những chuyện này là gì?"

Lucius nhấc một bên mày lạnh lùng. "Nó đã nhận được chỉ thị và đang rõ ràng không tuân theo chúng. Ta e rằng ta không tin tưởng nó sẽ nhớ Bùa Tránh Thai mỗi khi hai đứa tình cờ ở một mình."

Tai Hermione bỏng rát. Lucius nhếch mép với cô trước khi liếc nhìn các gia tinh bên phải, những người nhanh chóng tiếp tục việc chặt rau của họ.

"Vợ ta phản đối những gợi ý nghiêm ngặt hơn của ta, vì vậy thỏa hiệp của ta là đến với cô trước. Cô không thể mang thai."

Một cái gì đó kỳ lạ sôi lên trong cô, bóp nghẹt cổ họng cô. "Tất nhiên rồi, ông Malfoy." Cô cảm thấy mắt mình co giật. "Tôi ghét việc một Máu Bùn làm ô uế dòng họ thuần khiết của ông."

Môi ông ta xoắn lại thành một nụ cười toe toét không chạm đến mắt ông. Ông ta bước về phía cô, và cô chống lại sự thúc giục muốn rút lui.

"Ta đoán có đúng không khi cô quen với Cô Mortensen, Lô hàng của Adrian Pucey?" Ông ta nghiêng đầu về phía cô, và cô chớp mắt và gật đầu chậm rãi. "Những kẻ ngu ngốc đã kiểm tra cô ấy trước Phiên Đấu Giá quyết định tha cho cô ấy khỏi việc triệt sản hoàn toàn, giống như họ đã làm với cô. Cô ấy đã mang thai." Ông ta gõ ngón tay lên bàn, quan sát cô. Hermione nuốt nước bọt khi máu đập trong tai cô. "Cô Mortensen là một phù thủy gốc Muggle. Theo luật mới của chúng ta, thai nhi đã bị loại bỏ. Ta được biết cô ấy đã hoàn toàn tỉnh táo và bị buộc phải xem cả quá trình. Dolohov tự mình thực hiện vinh dự đó."

Mật trào lên cổ họng Hermione. Lucius hít một hơi sâu.

"Cô đang bị theo dõi chặt chẽ hơn nhiều so với Cô Mortensen. Một phần do mối liên hệ của cô với Harry Potter"—môi ông cong lại—"và một phần do những lựa chọn ngu ngốc của con trai ta. Giấu cô đi trong chín tháng sẽ gần như là không thể. Nếu cô mang thai, chúng ta không thể bảo vệ đứa trẻ. Và ta sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để ngăn chặn việc gây ra nỗi đau đó cho con trai ta. Và vợ ta."

Hermione cảm thấy một sự tê liệt lan rộng tách ra từ ngực cô, chạy xuống cánh tay cô và vào đầu ngón tay cô.

"Vậy," Lucius nói, đứng thẳng và dường như quẹt cuộc trò chuyện đi như xơ vải khỏi áo choàng của ông. "Cô sẽ uống độc dược. Rõ ràng chưa?"

Sự bướng bỉnh của cô cầu xin cô đòi hỏi liệu ông ta có nói bất cứ điều gì chống lại những luật đó không. Hoặc liệu ông chỉ đơn giản là giúp lan truyền chúng. Ở Thụy Sĩ, Romania, và tất cả những nơi khác mà ông đã biến mất theo lệnh của Voldemort.

Nhưng tâm trí lý trí của cô biết ông ta đúng. Cô không muốn có con. Không phải như thế này.

Khi cô gật đầu chậm rãi, cô tự hỏi liệu Lucius có than khóc cho sự mất mát của một đứa cháu lai chưa ra đời theo cách ông nghĩ vợ và con trai ông sẽ làm không. Hay liệu hệ tư tưởng thuần huyết của ông sẽ ngăn hắn nghĩ về một khả năng mang thai là bất cứ điều gì khác ngoài một sự bất tiện đáng hổ thẹn.

Ông ta kiểm tra cô, dường như hài lòng rằng những yêu cầu của ông đã ngấm vào người cô. "Đi với ta."

Mắt Hermione mở to khi Lucius quét về phía cánh cửa nhỏ, cúi đầu nhẹ nhàng với một sự dễ dàng thành thạo, và dừng lại ngay bên ngoài ngưỡng cửa.

"Ta sẽ không hỏi hai lần, Cô Granger."

Cô loạng choạng theo ông ta, tâm trí cô quay cuồng. Ông ta di chuyển qua hành lang nhanh chóng, không thèm liếc nhìn cô. Cuối cùng ông dừng lại ở một cửa sổ nhìn ra khu vườn.

"Chúng ta có tổng cộng mười một gia tinh tại Trang viên Malfoy," ông nói một cách thông thường, một khi cô đứng cạnh cùng ông ta ở cửa sổ. "Bốn gia tinh nhà bếp cho các bữa tiệc lớn. Khi quy mô gia đình nhỏ và không có những bữa tiệc lớn xa hoa, Tom-Tom và Havy kiêm gia tinh dọn dẹp, cùng với Boppy, Yipper, và Caf. Yipper là trẻ nhất của chúng ta; nó là con trai của Boppy." Ông ta chỉ ra ngoài cửa sổ. "Hix, ở đó, là gia tinh trưởng khu đất của chúng ta. Nó làm việc cùng với Jot và Mck. Cô có thể không bao giờ thấy Mck. Nó vô cùng nhút nhát. Mippy, như cô biết, là một kiểu gia tinh cá nhân cho vợ ta."

Hermione chuyển ánh mắt sang Lucius, kinh ngạc. Ông ta vẫn đang di chuyển các quân cờ trên bàn cờ của mình, mười bước trước cô. "Tại sao ông lại nói với tôi điều này?"

Ông ta giữ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Cô thích gia tinh, phải không?"

"Tôi—"

Ông quay ra khỏi cửa sổ và di chuyển nhanh chóng xuống hành lang. "Cô có biết gia tinh ngủ ở đâu không, Cô Granger?"

Cô thở hắt và chạy bộ để bắt kịp ông. "Không, nhưng tôi vẫn không hiểu—"

"Không ai ngoài gia tinh có thể tìm thấy phòng ngủ của chúng." Ông dừng lại trước một tấm thảm dệt và chờ cô bắt kịp.

Hermione há hốc miệng nhìn ông. "Tại sao?"

"Trang viên có nhiều bí mật. Một số được biết đến bởi gia đình trực hệ, một số chỉ bởi ta. Những cái khác vẫn chưa được tiết lộ, nếu và khi Trang viên cho là cảnh ."

"Nhưng tại sao ông lại nói với tôi?"

"Cô có biết nghệ sĩ của tác phẩm này không, Cô Granger?" Ông ta ra hiệu đến tấm thảm dệt, phớt lờ câu hỏi của cô.

Cô chớp mắt nhìn ông. "Không?"

"Trang viên có một bộ sưu tập rộng lớn các tác phẩm nghệ thuật và đồ cổ." Ông nhìn cô lạnh lùng. "Mặc dù không phải tất cả đồ nội thất đều được đối xử bằng sự tôn trọng mà nó xứng đáng."

Cô đỏ mặt.

Cô đã dành hai mươi phút tiếp theo trong một cuộc đi bộ chậm trở lại thư viện khi Lucius Malfoy dẫn cô qua Trang viên, chỉ ra những vật gia truyền của gia đình, kiến trúc, thậm chí cả những hành lang ẩn. Hermione cảm thấy hơi choáng váng, tâm trí cô vẫn cố gắng tìm ra trò chơi của ông ta. Có lẽ việc buộc cô trở thành khán giả bất đắc dĩ của ông là một cách để thể hiện quyền kiểm soát đối với cô.

Họ dừng lại ở cửa thư viện. Lucius khoanh tay sau lưng và xoay người đối mặt với cô. "Và, xin hãy nói, cô đang nghiên cứu chăm chỉ điều gì những ngày này, Cô Granger?"

Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Nếu ông ta biết, ông ta chắc chắn sẽ chấm dứt nó.

Cô hắng giọng, và đóng những cuốn sách trong tâm trí cô. "Tôi tìm thấy một cuộn giấy da mà tôi tin rằng được viết bởi một trong những cộng đồng phù thủy sớm nhất ở Ai Cập. Tôi đã xác định niên đại của nó khoảng thế kỷ thứ 8 trước Công nguyên, nhưng tôi sẽ không biết chắc chắn cho đến khi tôi có thể dịch nó."

Lucius nhướng một bên mày. Nhịp tim cô nhanh hơn.

"Tôi biết nó nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng Chữ Rune Cổ Đại là một trong những môn học yêu thích của tôi, và nó... nó thật tuyệt khi có một số việc bình thường." Cô ngừng lại, chớp mắt. Nghĩ về những lớp học cũ của cô mang lại một cục nghẹn chân thật trong cổ họng cô. "Và điều này sẽ là một đóng góp đáng kinh ngạc nếu tôi thành công. Nó thậm chí có thể đến từ một trong những thành phố đã mất—"

"Thú vị đấy." Giọng ông đặc với sự châm biếm. "Và ta có thể hỏi tại sao con trai ta lại háo hức giúp đỡ dự án nhỏ này không?"

"Tôi đã nhờ anh ấy," Hermione nói nhanh. "Anh ấy là một đối tác nghiên cứu tốt." Cô đỏ mặt bất chấp bản thân. "Đôi khi chúng tôi có thể mất tập trung, nhưng chúng tôi đã đạt được tiến bộ đáng kể."

Lucius từ từ cong môi. "Rất tốt. Hãy nhớ uống Độc Dược đó, Cô Granger." Ông ta xoay người và bỏ cô ở ngưỡng cửa.

Hermione nhìn theo ông. Không có cách nào để biết liệu ông có tin không — chỉ có thời gian mới trả lời. Cô thở dài nặng nề và đẩy qua cánh cửa thư viện.

Đầu Draco ngẩng lên từ nơi hắn nhô ra trên bàn nghiên cứu của họ. Hắn không chớp mắt khi cô đi đến để gặp hắn. "Thế nào?"

Cô nhún vai. "Em không biết nên bắt đầu từ đâu. Toàn bộ chuyện đó chỉ... kỳ lạ, thật sự."

Sự nhẹ nhõm lóe lên trong mắt hắn. Hắn di chuyển nhanh chóng quanh bàn và đặt tay lên hông cô. "Bắt đầu từ đầu đi."

Cô nhón chân lên để đặt một nụ hôn lên môi hắn. Tay hắn trượt lên eo cô, và hắn hôn cô chậm rãi trước khi rút ra. "Cha anh muốn gì," hắn thì thầm.

Và đột nhiên, ý nghĩ nói với Draco rằng cô sẽ sớm uống Độc Dược Tránh Thai ngượng ngùng gấp mười lần so với bất kỳ cuộc thảo luận nào cô đã có với Lucius hay Narcissa. Cô cảm thấy một sự ửng hồng đang lan rộng khắp gò má cô, và quyết định rằng với cơ thể cô áp vào hắn — với bàn tay hắn xoa những vòng tròn gợi cảm trên eo cô — đó không phải là lúc để đề cập đến tình dục.

"Ông ấy... ông ấy muốn giới thiệu em với các gia tinh. Và làm em chán với kiến thức về việc quản lý chân dung ở cánh tây." Cô cười.

Lông mày Draco cau lại. "Thật ư?"

"Thật. Em nghĩ đó chỉ là một cái cớ để cằn nhằn em về việc chúng ta hôn hít trên chiếc ghế dài của ông ấy. Ồ, và ông ấy hỏi chúng ta đang nghiên cứu gì."

"Có lẽ ông ấy đang cố gắng đánh lạc hướng em." Draco nhìn qua cửa, như thể hắn có thể hiểu rõ ý định của cha mình. "Em nói gì với ông ấy?"

"Rằng anh đang giúp em dịch một cuộn giấy da Ai Cập cổ đại. Nói về sự xao lãng," Hermione nói, trượt ra khỏi vòng tay hắn và quay sang những cuốn sách. "Em muốn hoàn thành một số việc hôm nay."

Hắn cúi người qua cô, áp phía trước hắn vào lưng cô và vươn lấy một cuốn sách ở giữa bàn. "Làm sao anh có thể hoàn thành bất cứ điều gì khi em đang mặc chiếc quần short này," hắn thì thầm.

Cô rùng mình và kìm nén một nụ cười toe toét. "Anh luôn có thể biến hình chúng thành một cái gì đó ít gây xao lãng hơn."

Môi hắn lướt qua tai cô khi hắn lẩm bẩm, "Không đời nào."

~*~

Việc Lucius về nhà đã làm mới cảm giác khẩn cấp của Hermione. Không có gì đảm bảo rằng ông ta sẽ không xông vào bất cứ lúc nào và chấm dứt nghiên cứu của họ trong chớp mắt. Suy nghĩ đó làm cô kinh hãi.

Lucius đã không thể tham dự bữa tối tối qua, vì vậy Hermione và Draco đã làm việc muộn vào đêm — thực sự làm việc. Draco đã đặc biệt gắt gỏng khi họ cuối cùng đi ngủ, nhưng vẫn đồng ý gặp cô lúc tám giờ sáng hôm sau.

Hai giờ sau buổi sáng của họ, Hermione cuộn tròn bên cạnh hắn trên ghế đôi, đọc lướt được nửa chừng cuốn sách thứ tám của mình, và vẫn không gần hơn với việc tìm ra nguồn ngôn ngữ của cụm chữ Rune thứ bảy.

Cô dịch chuyển và nghiêng về phía trước, nhấp một ngụm cà phê dài. Bụng cô quặn thắt vì lo lắng. Phải có một lối tắt. Ngay cả khi cô xác định được nguồn gốc, họ vẫn đang mày mò nhiều tháng, nếu không phải nhiều năm, để dịch một cuốn nhật ký duy nhất. Hội không có nhiều thời gian thế.

Cô mím môi lại và đặt cốc cà phê xuống. "Theo thế nào rồi?"

Draco ngước nhìn từ bản dịch mà hắn đã làm việc trong tuần qua — vẫn ở đoạn đầu tiên của một nhật ký Thanh Trừng Sư — và xoa mắt mình một cách lờ đờ, giống mèo con làm bụng cô chộn rộn.

"Em sẽ nhớ," giọng hắn trầm cằn nhằn, "rằng anh đéo quan tâm đến Theo. Làm sao anh biết được?"

Hermione đóng sách lại và quay sang đối mặt với hắn. Không có ích gì khi ngượng ngùng. "Em cần nói chuyện với gã."

Hắn hoàn thành cái ngáp của mình, kết thúc bằng một cái vươn vai tự mãn. "Không."

"Draco, anh biết rõ như em rằng chúng ta đang tiến chuyển quá chậm. Với tốc độ này..." Cô lắc đầu. "Em biết gã biết điều gì đó. Em có thể cảm thấy—"

"Em muốn biết gì?" hắn nói lười biếng, bẻ một góc bánh quy. "Anh sẽ hỏi."

"Và tại sao gã lại nói với anh bất cứ điều gì? Anh tệ bạc với gã mà."

Hắn cau mày. "Anh đoán em vẫn nghĩ em có thể thao túng moi thông tin từ nó à?"

Cô thở dài nặng nề. "Em nghĩ gã cần được tâng bốc. Một cơ hội để khoe khoang. Gã thấy anh là một đối thủ, và không đời nào gã sẽ—"

Draco đột ngột đứng dậy, quăng giấy da của mình lên đệm. "Quá sớm vào buổi sáng để cô phân tích tâm lý tình bạn của tôi, Granger—"

"Đã mười giờ rưỡi rồi!"

"Và em đã bắt anh thức đến khuya đến mức nào tối qua?"

"Tối mai tại Edinburgh là cơ hội hoàn hảo. Flint sẽ không ở đó. Em chỉ cần năm phút—"

Hắn bẻ cổ và bước đi vài bước. "Anh sẽ không để em một mình trong một phòng với nó—"

"Em không yêu cầu anh làm thế!" Cô vội vã đứng dậy. "Còn việc Đổi Chác cho Phòng Lounge thì sao." Đó là một thuật ngữ cô đã nghe đâu đó một hoặc hai lần. Đến bây giờ cô có thể đoán nó có nghĩa là gì. "Chỉ ghế bành thôi, không phải buồng."

Draco lườm cô.

"Nghe em nói nè," cô nói, tiếp cận hắn cẩn thận. "Theo vừa mới nhận Dấu hiệu. Gã đang làm việc chặt chẽ với cha mình và thích khoe khoang về điều đó với bất cứ ai sẵn lòng lắng nghe. Em nghĩ em có thể dễ dàng chuyển cuộc trò chuyện về phía những hình xăm."

"Em thực sự không nghĩ nó sẽ nhìn thấu em sao?"

Hermione nhấc một bên mày. "Với một chút rượu? Không. Bên cạnh đó, em nghĩ gã đã thiếu một cơ hội để nói về bản thân. Trong nhiều năm, có thể."

"Em tử tế, quan tâm đến nó ghê nhỉ." Hắn nhếch mép và vuốt tay qua mặt. "Anh không thể để em 'sẵn có' cho Đổi Chác và Chia Sẻ. Lời đồn sẽ lan—"

"Thế còn một cuộc cá cược một lần thì sao?" Cô bước thêm một bước lại gần. "Có lẽ là một trò chơi bài khác? Anh có thể đặt cược một Đổi Chác để lấy Phòng Khách."

Draco đảo mắt. "Và em nghĩ Theo sẽ thắng?"

"Gã không cần phải thắng. Anh chỉ cần thua." Cô quan sát hắn cau mày và để mắt hắn lướt ra ngoài cửa sổ, như thể đang tìm kiếm thêm lý do để nói không. Một ý tưởng bùng lên, và tim cô đập nhanh hơn khi cô rút ngắn khoảng cách giữa họ. "Anh rõ ràng là người chơi bài giỏi nhất ở đó. Em không nghi ngờ gì về việc anh có thể xoay chuyển trò chơi theo bất cứ cách nào anh thấy phù hợp."

Mắt hắn lóe xuống cô.

"Em đã thấy điều đó lần trước anh chơi bài với họ," cô thì thầm, luồn tay quanh cổ hắn. "Anh có chơi bài nhiều trong ký túc xá không?"

"Một chút, có." Cổ họng hắn nhấp nhô.

"Anh có lẽ đã thắng nhiều cuộc cá cược nhỉ." Môi cô nghiêng lên hàm hắn, và cánh tay hắn trượt quanh eo cô. "Ván bài hay nhất anh từng chơi là gì?"

Hắn hắng giọng. "Có một giải đấu năm thứ năm—" Hắn đứng im như đá dưới tay cô. "Granger, em đang thao túng anh đấy à?"

Cô cười toe toét. "Đúng vậy. Nó có hiệu quả không?"

Hắn đẩy cô ra, vuốt tay qua tóc. "Em là một đứa cùi bắp. Không đời nào Theo sẽ mắc bẫy đó."

Cô thở hổn hển và đánh vào vai hắn. "Một đứa cùi bắp? Em đã có anh rồi!"

Draco giật ra và sải bước đến bàn. Hắn tựa lưng vào nó, lườm cô. Hermione cau mày. Rõ ràng cô đã bắn trượt mục tiêu.

"Draco, em phải theo manh mối này. Anh thực sự muốn ngồi trong thư viện này dịch những biểu tượng đó trong hai năm tới sao?" Cô quan sát hắn xẹp xuống. "Phải có một cách tốt hơn. Bất kỳ thông tin nào Theo có thể cung cấp cho chúng ta có thể giúp ích." Chậm rãi, thận trọng, cô tiếp cận hắn. "Em biết anh có thể làm phần của anh, và em sẽ làm phần của em." Cô cắn môi. "Đi mà."

Một cái gì đó lóe lên trong màu xám. Hắn khoanh tay và siết chặt hàm. "Nếu ý tưởng này có hiệu quả — nếu nó thua, và chúng ta thực hiện một Đổi Chác..." Mắt hắn cứng lại. "Không hôn."

Cô chớp mắt nhìn hắn. "Không. Không, tất nhiên là không."

"Không trên miệng, không trên mặt," hắn tiếp tục, như thể hắn có một danh sách được viết ra ở đâu đó. "Không sờ mó, không tiếp xúc da thịt—"

"Điều đó có thể hơi khó nhằ—"

"Anh không muốn tay nó trên cơ thể em."

Hermione nhìn chằm chằm vào hắn, quan sát một vệt hồng tô màu má hắn. Rõ ràng sự cạnh tranh của hắn với Theo sâu sắc hơn cô nghĩ. Cô gật đầu chấp nhận, và sự căng thẳng ở vai hắn giãn ra. Ánh mắt hắn lóe xuống môi cô, và hắn vươn lấy cánh tay cô để kéo cô lại gần hơn.

Cô để bản thân bị kéo vào giữa hai chân hắn, tay hắn nhúng sâu vào eo cô để lướt qua hông cô và vòng qua phía sau cô bằng một cái bóp.

"Vậy, kế hoạch là gì?" cô hỏi hổn hển.

"Blaise."

"Blaise?" Cô nghiêng cằm để nhìn lên hắn.

"Nó là một thằng Chiết Tâm Trí Thuật Sư dở ói, nhưng nó sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Hermione nghĩ về những gì Pansy đã nói với cô. Cách Blaise đã rên rỉ về việc Draco tự giết mình. "Em chắc chắn anh ta sẽ thích điều đó."

"Mmm." Hắn áp môi hắn nhẹ nhàng vào môi cô. "Bây giờ, nói lại cho anh nghe anh giỏi chơi bài đến mức nào."

Cô mỉm cười nhìn hắn, và họ hôn nhau cho đến khi Plumb nhảy vào để hỏi liệu họ có muốn thêm trà không.

~*~

Đến chiều thứ Sáu, Pansy đã giao một chiếc váy lụa đen mềm mại trượt xuống đùi cô và cắt xẻ sâu ngang lưng cô. Nó có đường viền cổ kín đáo, gần như chạm đến xương quai xanh của cô, nhưng tag trên móc áo với chữ viết nguệch ngoạc của Pansy ghi, Không mặc áo ngực. Cũng có một thỏi son môi màu đỏ.

Hermione đảo mắt, mặc áo ngực và tròng chiếc váy qua vai.

Tất nhiên, áo ngực hiện rõ trên lưng cô. Không thể che giấu. Cô không biết một câu thần chú nào để khắc phục nó, và không đời nào cô sẽ hỏi Draco.

Cô cởi áo ngực và nhìn chằm chằm vào bản thân. Lụa bám sát cơ thể cô, nhũ hoa cô nổi hạt dưới lớp vải lạnh. Đường cong của ngực cô và đỉnh nhũ hoa hiện ra hoàn hảo dưới lớp lụa.

Cô thở hắt và đi trang điểm và làm tóc cẩn thận, như Pansy đã dạy cô, chắc chắn rằng Draco sẽ không chịu được chiếc váy này một khi hắn thấy nó.

~*~

Khi Draco thấy cô trong chiếc váy, hắn nói rất ít. Thực tế, hắn trông như lưỡi bị dính vào vòm miệng.

Cô cảm thấy ánh mắt nặng trĩu của hắn đè lên cô khi cô bước xuống cầu thang bằng đôi giày cao gót và chiếc vòng cổ vàng. Khi cô đến chân cầu thang, hắn hộ tống cô ra ngoài với một bàn tay đặt trên lưng trần của cô, và hơi ấm từ lòng bàn tay hắn gửi những nổi da gà khắp da cô.

Nhưng cô cần tập trung. Cô có một nhiệm vụ tối nay. Và cô và Draco không thể hành động như thể có bất cứ điều gì thay đổi giữa họ. Theo như mọi người biết, hắn đã đẩy cô vào kệ sách và cạ xát cơ thể hắn vào cô trong nhiều tuần.

(Khi hắn đẩy lưỡi hắn vào miệng cô với một tiếng rên rỉ. Và tìm kiếm ánh mắt cô bất cứ khi nào cô bắt đầu di chuyển hông cô lùi lại vào hắn—)

Cơn gió mạnh quất quanh họ khi họ bước ra khỏi cửa Trang viên làm cô rùng mình, và tay hắn ấn chặt hơn vào lưng cô khi họ di chuyển xuống con đường.

Cô ngước nhìn hắn khi họ đến gần cổng sắt. "Vậy anh và Blaise đã sẵn sàng chưa?"

"Anh chẳng lo. Bọn anh từng đọc tâm trí của Theo ở trường. Trêu chọc nó vì những mơ mộng của nó."

"Đó là những gì anh nói với Blaise, phải không? Rằng anh chỉ muốn trêu gã lần nữa à?" Draco do dự, và cô đứng hình ngay khi cánh cổng mở. "Anh nói gì với anh ta vậy, Draco?"

Hắn vuốt tay qua tóc. "Anh... nói với nó một phần thôi, Granger."

Một sự cảnh giác sắc bén nhảy qua tĩnh mạch cô. "Draco—"

"Không sao đâu." Hắn chộp lấy cánh tay cô và kéo cô qua rào chắn, và trước khi cô có thể mắng hắn, họ đã Độn Thổ để đến trên những viên đá cuội bên ngoài Edinburgh.

Hắn dắt cô qua lối vào bằng đá và lên cầu thang đến sân trong. Hermione gần như không kịp chớp mắt nhìn Charlotte trước khi Draco nắm khuỷu tay cô và bắt đầu kéo cô qua Đại Sảnh. Hàm hắn căng cứng và những bước đi của hắn dài hơn bình thường, dường như không muốn dính líu gì đến những vị khách khác. Hermione cố gắng liếc nhìn xung quanh khi hắn vội vã đưa cô đi, nhưng họ di chuyển quá nhanh đến nỗi cô không thể phân biệt bất kỳ vị khách mới nào. Cô có bắt gặp một cái nhìn của Dolohov và Yaxley đang xã giao với một hai đàn ông căng thẳng và mặt trắng bệch mà cô chưa từng thấy trước đây.

Draco kéo cô lên cầu thang và vào phòng ăn. Mắt cô đáp xuống Theo, người đang hôn cổ Carrow Girl tóc đen giống như vài tuần trước. Blaise ngả người ở đầu bàn, nơi Flint thường ngồi.

Khi các chàng trai chào Draco, Pansy tặng cô một cái nhìn lạnh lùng, tán thành qua mắt Giuliana.

"Được thăng chức à, Blaise?" Draco nhả giọng.

Blaise nhấp một ngụm đầy kịch tính từ ly của mình. "Nghe nói Flint không thể ở đây tối nay, nên tao tranh thủ. Chim đến sớm mới có ăn mà."

"Thật đáng tiếc." Draco di chuyển đến đầu bàn bên kia, kéo cô vào lòng hắn.

Lụa của chiếc váy túm lại quanh hông cô, và cô kéo nó xuống trong khi ổn định vị trí.

Cô đã trở nên thoải mái hơn nhiều trong lòng Draco kể từ lần ghé thăm trước của họ. Cô đè xuống sự ửng hồng đang dâng lên trên má, nghĩ về việc cô thoải mái như thế nào khi cánh tay hắn quấn quanh eo cô, tay hắn lướt dọc theo lớp lụa gần như không che lưng cô.

Những nghi thức nhất định đã bắt đầu biến mất tại các bữa tối ở Edinburgh. Các cô gái không còn đứng bên tường. Thay vào đó, có một sự giao tiếp thoải mái — các cô gái ngay lập tức ngồi phịch vào lòng, ăn uống tự do. Mắt cô lóe đến Mortensen, người đang nhận trái cây từ ngón tay Pucey với một vẻ nhăn nhó, và đến Susan, người vẫn quấn chặt trong vòng tay Goyle. Carrow Girl của Theo đang nghiêng qua để tự rót một ly rượu và cười khúc khích với một Carrow Girl khác trên đùi Bletchley.

Một khi họ đã ổn định, giọng Draco vượt lên trên những người khác: "Ai muốn chơi bài tối nay không?" Hắn vẫy tay, và hộp đựng bài và xúc xắc xuất hiện một cách thần kỳ. Các chàng trai hò reo và vỗ vào bàn.

"Sẵn sàng trao bí mật của mày tối nay chưa, Draco?" Montague chế nhạo.

"Chúng ta sẽ xem, Graham. Lần này hãy cố gắng đưa ra điều gì đó đáng để biết đi."

Hermione xoay trên đùi Draco để quan sát toàn bộ bàn. Draco chia bài, trượt chúng một cách phép thuật qua bàn cho mỗi người chơi. Trò chơi bắt đầu với chỗ ngồi bên phải người chia bài, vì vậy Higgs tung xúc xắc và trò chơi bắt đầu.

Sau hai vòng, Goyle bị loại, hạnh phúc khi mút cổ Susan mà không bị gián đoạn. Blaise bỏ bài sớm, phàn nàn về bài của mình. Hermione quan sát anh ta qua hàng mi, và cô bắt gặp anh ta thỉnh thoảng liếc nhìn rất dài với Draco. Một cái nghiêng đầu hoặc gõ ngón tay tinh tế của hắn. Vòng cá cược đầu tiên bắt đầu, và khi Bletchley thua ở vòng tiếp theo, gã tiết lộ những gì gã đã nghe lỏm được từ một bảo vệ ở Hogwarts.

"Tao biết cái gai lớn nhất trong mắt Umbridge. Mấy con gia tinh đáng nguyền rủa," gã thông báo, kèm theo tiếng cười và sự hoài nghi. "Chậm trả lời lệnh triệu tập, phục vụ thức ăn khủng khiếp. Cứ không tuân theo mọi thứ."

Draco với lấy ly rượu của mình và nói, "Có lẽ Granger ở đây đã có ý tưởng đúng khi cố gắng giải phóng cả đám chúng đấy."

Cả bàn cười, và cô mím môi lại khi Draco bắt đầu chia vòng tiếp theo. Cô nhận thấy Blaise đang dành nhiều thời gian hơn để giữ ánh mắt của Theo.

Theo thua vòng tiếp theo. Họ biết rằng Yaxley và Dolohov đang tiếp đãi các quan chức Bỉ tối nay, cố gắng chứng minh để giành lòng trung thành của họ với Chúa Tể Hắc Ám.

Chẳng bao lâu chúng sẽ bao vây nước Pháp ở mọi phía.

Hermione nhấm một lát phô mai để giữ bụng.

Cuối cùng vòng đấu đến đoạn Draco bắt đầu đánh lừa. Cô không biết từ bài của hắn thế nào, nhưng cô có thể cảm thấy cú chạm nhẹ nhất từ chân phải của hắn. Montague, Warrington, Higgs, và Bletchley đều bỏ bài. Blaise tiếp tục tăng cược với hắn, nhưng khi Pucey và Derrick bỏ bài, Blaise theo sau. Chỉ còn Theo và Draco.

"Tao sẽ cá một chút về Thụy Sĩ," Draco thông báo.

"Mọi người đều biết dì mày đang làm hỏng chuyện đó," Pucey nói với một tiếng khịt mũi. "Có cái gì chúng tao không biết không?"

"Tao nghĩ là có." Draco vuốt ngón tay cái trên lưng trần của cô. "Tao muốn biết Ted Nott đang làm tệ đến mức nào trong việc phá vỡ Đường Độn Thổ của Pháp. Ông ấy đã bị xích ở đó bao lâu rồi, hai tháng rồi à?"

"Ông ấy vẫn về nhà," Theo gắt. "Mới tuần này thôi, thực ra—" Má hắn nóng ran ngay lập tức. "Tao không thể chia sẻ chi tiết nhạy cảm về nhiệm vụ của ông được."

"Ồ?" Draco nhún vai và nhấp rượu của mình. "Vậy tao đoán bài của mày không tốt."

Các chàng trai cười rúc rích khi Theo lườm hắn. "Bí mật của mày cũng như cứt thôi. Tại sao tao lại phải cá ngược với mày?"

"Ờ mày thực sự không nên nha."

"Này, Draco!" Blaise gọi. "Nếu mày thực sự muốn biết về Đường Độn Thổ, mày nên cho Theo nếm Grange rmột chút , như Flint ấy."

Draco nhếch mép nhìn anh ta. "Không đời nào."

"Sống thoải mái đi, thằng bạn. Mày nghiêm khắc hơn cả Umbridge." Cả bàn hú lên. "Thế còn một Em Làm Ấm Đùi thì sao? Có lẽ Cassandra và Granger có thể đổi chỗ trong một đêm ở Phòng Lounge." Blaise nháy mắt. "Mày có thể giữ nó nhẹ nhàng thôi, tất nhiên."

Hermione nuốt nước bọt, quay lên nhìn Draco. Sự tức giận tỏa ra từ hắn khi hắn cau mày nhìn Blaise. Hắn là một diễn viên xuất sắc, thực sự luôn đấy.

Các chàng trai đang đập bàn, khích hắn. Draco xua tay đuổi họ đi.

"Tao đoán bài của mày không tốt lắm, hả, Draco?" Blaise quấn cánh tay quanh eo Giuliana, và Hermione thấy mắt Pansy đang quan sát cô.

"Tay tao thơm lắm."

Blaise nghiêng về phía trước. "Thế thì chứng minh đi."

Một sự im lặng dày đặc. Sau vài khoảnh khắc dài, Draco thở dài. "Được rồi."

Cả bàn bùng nổ. Theo trông hơi sốc, nhưng nhanh chóng bình phục. "Vậy là một vụ Đổi Chác Làm Ấm Đùi," hắn nói. "Ổn với em chứ, em yêu?" Cô gái của hắn cười, hất tóc qua vai. Hermione nhấp rượu của mình.

"Không hôn trên miệng," Draco nói gay gắt. "Hoặc chạm dưới quần áo của cô ta." Các chàng trai rên rỉ, và Theo cười toe toét. "Đó là điều kiện của tao. Tao sẽ đưa cô ấy về khi tụi tao về nhà, và tao không muốn phải rửa miệng cô ta trước đâu."

"Được rồi." Theo vơ lấy xúc xắc và để cô gái thổi vào đầu ngón tay hắn trước khi hắn tung. Họ gọi bài. Và bài của Draco thua — chỉ suýt soát.

Các chàng trai hò reo và nhảy lên ghế, lắc vai Theo và nâng ly chúc mừng. Draco chửi rủa.

Cô khó tin được kế hoạch của họ đã thành công đến mức nào ngay cả khi cô bị kéo ra khỏi lòng Draco và quăng vào vòng tay Theo. Hắn nhếch miệng cười với cô, sự chiến thắng đang bừng lên trong hắn, và luồn cánh tay quanh eo cô.

Họ đi xuống Phòng Lounge, các chàng trai xô đẩy Draco và đưa ra những lời an ủi giả tạo.

"Tao sẽ giữ ấm cho cô ấy giùm mày, Draco," Theo nói, nhếch mép khi họ đi qua.

Hermione nhìn lại Draco, và thấy cô gái của Theo luồn tay quanh khuỷu tay hắn, chớp mi. Cô dứt mắt mình đi.

Họ vào Phòng Lounge, Theo sải bước đến chiếc ghế bành Draco thường ngồi với cô và kéo cô vào lòng hắn. Blaise và Pansy ngồi trên ghế sofa liền kề, với Pucey và Mortensen ở đầu đối diện, và cô quan sát khi Draco ngồi đối diện cô và Theo, kéo cô gái vào lòng hắn. Cô gái lắc lư, di chuyển lại gần hơn.

Ngón tay Theo lướt trên lưng cô, và Hermione giật mình, nhớ lại bản thân. "Rượu sâm banh chứ?"

Hermione mỉm cười và gật đầu, nghiêng đầu ra sau khi hắn nghiêng ly vào môi cô. Cô có thể dùng một chút xíu dũng khí chứ.

"Thư giãn đi, Granger," Theo cười khúc khích, búng ngón tay vào một Carrow Girl gần đó để lấy một ly khác. "Từ khi nào cô uống nhiều như vậy?"

Hermione bĩu môi. "Từ khi nào anh đánh bạc nhiều như vậy?"

"Tôi thấy cô vẫn đanh đá đấy." Hắn nhấp một ngụm dài, nhìn qua vai cô. "Muốn thoải mái hơn một chút không?"

Âm nhạc rung qua tai cô, và cô nuốt nước bọt. "Tất nhiên. Tôi nên—?"

Bàn tay rảnh rỗi của hắn rơi xuống đùi cô. "Tại sao cô không xoay mặt lại đối diện tôi."

Cô hít một hơi sâu và dịch chuyển, chuẩn bị ngồi lên hắn. Cô sẽ không để bản thân nghĩ về việc chiếc váy của cô đang tụt lên lưng cô như thế nào, giờ đây ngay trong tầm mắt của Draco.

Một tiếng cười lảnh lót khi cô di chuyển. Cô liếc nhìn qua vai và bắt gặp một cái nhìn thoáng qua về mái tóc mượt mà cúi trên một lọn tóc vàng hoe. Carrow Girl cũng đang ngồi lên Draco.

Cô quay lại Theo và luồn tay quanh cổ hắn. "Anh có thường thắng khi chơi bài không?" cô thì thầm.

Hắn nhìn cô, như thể đột nhiên nhớ cô đang ở đó. "Ờ, có." Ngực hắn phồng lên. "Tôi thích chiến lược, những thứ đại loại thế."

Ồ, điều này sẽ dễ dàng thôi.

"Mmm." Cô nghiêng lại gần tai hắn. "Loại chiến lược nào?"

Cô đã dành mười lăm phút tiếp theo để lắng nghe Theo nói về Cờ Phù Thủy và cá cược Quidditch. Tay hắn đang đặt trên hông cô, thỉnh thoảng lướt qua lưng trần cô, nhưng cô không thể rũ bỏ cảm giác rằng những cái chạm của hắn chỉ là bề ngoài. Một lần, cô do dự thử di chuyển hông cô theo điệu nhạc, nhưng hắn tặng cô một cái nhìn kỳ lạ làm cô dừng lại. Vì vậy, cô quyết định tăng cường trò chơi của mình bằng cách tăng sự tâng bốc. Cô có thể thấy nó tác động lên hắn, với hết nụ cười trẻ con này đến nụ cười khác.

"Anh luôn thông minh ở trường, phải không." Cô nhét tóc sau tai. "Anh có giúp cha anh nhiều trong các nhiệm vụ của ông ấy không? Tôi nghe nói ông ấy luôn làm những dự án vô cùng khó khăn."

"Ừ, một chút." Theo dịch chuyển để với lấy ly của hắn, quấn cánh tay quanh lưng cô để giữ cô ổn định. "Tôi đã theo chân ông ấy. Nhiều hơn Malfoy được phép, tôi cá là vậy."

Hermione cười, quay lại nhìn Draco, và thấy mắt hắn trừng vào tay Theo trên lưng cô. Cô gái chuyển hướng sự chú ý của hắn sang cô ta, xoa vai hắn. Hermione cau mày và quay lại Theo.

"Cha anh phải thực sự tin tưởng vào kỹ năng của anh," cô nói, vuốt tay qua vai hắn.

"Ừ. Ừ, ông ấy tin." Hắn nhấp rượu sâm banh của mình.

"Thư viện ở Trang viên Nott có hoành tráng như Trang viên Malfoy không?"

"Nó được trữ đầy và gần như cùng kích thước." Hắn nhếch mép. "Cô biết đấy, lý do duy nhất khiến mọi người thèm muốn Trang viên Malfoy là mấy con công. Diện tích đất của chúng tôi cũng giống thôi. Tôi đã kiểm tra."

"Tôi thể tưởng tượng ra được luôn." Hermione cắn môi. "Tôi ước gì tôi có thể thấy nó một ngày nào đó, nhưng"—cô giơ cánh tay trái lên và nhún vai bất lực.

Theo ừm, chỉ quan sát cô.

"Chúng thực sự là một loại phép thuật tuyệt vời, anh biết đấy," cô tiếp tục nhẹ nhàng. "Những hình xăm. Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì giống chúng."

"Đúng vậy." Theo nhếch mép. "Đó là Phép Thuật rất Hắc Ám, Granger. Cô sẽ không đọc về nó ở Hogwarts đâu."

"Vâng, tôi cũng nghĩ rằng tôi sẽ không." Một tiếng cười khúc khích lọt vào tai cô, và cô liếc nhìn qua vai để thấy Draco đang thì thầm vào tai cô gái, xoắn một lọn tóc quanh ngón tay. Ngực cô sôi lên. Cô nhanh chóng nhìn lại Theo.

"Anh biết gì về chúng?"

Hiệu ứng tức thì. Cơ thể Theo cứng lại dưới cô. Ánh mắt hắn lia đến Draco và sau đó quay lại cô, môi hắn cong lại. Hắn đột ngột đẩy cô đứng dậy.

"Chà, điều này thật vui," hắn nhếch mép. "Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ rời đi." Hắn quay sang Draco. "Cảm ơn vì cuộc Đổi Chác. Mông cô ấy tuyệt vời."

Hermione chớp mắt nhìn lưng hắn đang rút lui. Hắn đã nhận ra họ. Cô đã thất bại.

Trước khi cô có thể xoáy sâu hơn, Draco đã bên cạnh cô, vươn lấy cánh tay cô.

"Cũng vừa hay đến lúc tụi tao rút lui rồi." Hắn quay sang nói lời tạm biệt với bạn bè, mặt nạ kiêu ngạo của hắn vẫn ở nguyên vị trí.

Sự khiếp sợ châm chích xuyên qua cú sốc của cô khi Draco quét họ ra khỏi phòng. Nếu Theo nhận ra họ, mọi thứ có thể trở nên tồi tệ. Rất tồi tệ. Draco sẽ không bao giờ để cô tự mình thực hiện nhiệm vụ nữa. Có lẽ họ nên Tẩy não hắn—

Tay Draco siết chặt trên cánh tay cô khi hắn di chuyển họ đến lò sưởi. Cô nuốt nước bọt và thì thầm, "Chúng ta có nên đuổi theo gã không?"

"Em đã làm đủ cho một đêm rồi, Granger," hắn gằn giọng.

Cô ngước nhìn hắn, mong đợi sự tức giận của hắn — và mắt cô rơi vào một vết son môi trên cổ áo hắn. Từ Carrow Girl. Cô thấy màu đỏ khi họ quét qua Floo.

Họ đến qua lò sưởi trong phòng hắn, và hắn thả cánh tay cô ra và xoay sang cô. "Chà, nó đáng giá không?"

"Tôi không muốn nghe đâu, Draco!" Cô đá giày cao gót ra và xé chiếc vòng cổ ra. "Tôi đã gần đến thế này, và tôi đã lấy được điều gì đó từ họ nếu cô gái của anh không ồn ào như một con banshee. Nếu chúng ta sắp xếp một cuộc Đổi Chác khác—"

"Đéo có cơ hội nào nữa đâu," hắn gầm gừ. "Tôi phải dọn dẹp mớ hỗn độn này, như tôi luôn biết tôi sẽ làm—"

"Ồ, cảm ơn vì sự tin tưởng!" Cô ném cánh tay lên không trung. "Tôi biết anh chưa bao giờ tin tôi—"

"Lẽ ra em nên kiên trì nói chuyện. Cố gắng hôn cổ nó và đùa nghịch với tóc nó như con mẹ nó—"

"Ồ, tôi xin lỗi vì tôi không có nhiều kinh nghiệm quyến rũ người khác cởi quần lót như anh, Draco—"

Hắn bước vào cô và chỉ ngón tay vào mặt cô. "Em có nhiều thời gian, nhưng thay vào đó em đã dành cả đêm cạ xát khắp người nó—"

Cô gạt tay hắn ra. "Tôi không thể bắt đầu bằng một cuộc thẩm vấn chết tiệt, phải không? Lần cuối tôi kiểm tra anh đang bận rộn vuốt ve khắp người Clara—"

"Cassandra," hắn sửa. Và cô cảm thấy da mình bốc lửa.

"Ồ, Cassandra," cô rít lên. "Tất nhiên rồi. Rất vui vì anh đã có cơ hội biết tên cô ấy trong khi anh đang sờ soạng cô ấy!"

Hắn bước vào cô, dồn cô vào tường. "Chà, có lẽ nếu em đã dành ít thời gian hơn để thì thầm vào tai nó và để tay nó sờ soạng mông em—"

"Tôi không làm điều đó—"

"—thì chúng ta sẽ không ở trong tình huống này—"

"Tôi đã gần chiếm được gã, và lỗi là của anh khi chúng ta bị gián đoạn! Có lẽ anh có thể mời gã đến Trang viên để tôi có thể hoàn thành công việc—"

Hắn siết cánh tay trên của cô, ép cô vào tường. "Em sẽ không đến gần nó trong vòng một dặm nữa đâu." Mắt hắn lóe sáng, và cô cảm thấy hơi thở hắn trên mặt cô.

"Nếu anh thậm chí nhìn cô gái đó lần nữa, tôi sẽ—"

Hắn hôn cô, dữ dội và cắn xé. Tay cô vồ lấy eo hắn, cắm móng tay vào áo choàng hắn khi lưỡi hắn đẩy vào miệng cô. Cô chống trả hắn, thở hổn hển và lặn vào giữa môi hắn.

Cánh tay cô chỉ rảnh trong một khoảnh khắc trước khi tay hắn trượt quanh lưng cô, kéo cô lại gần hơn. Cô nhón chân lên và luồn ngón tay vào tóc hắn, dùng răng và lưỡi để trút cơn giận của cô vào miệng hắn.

Xé môi hắn ra khỏi cô, hắn cạ răng xuống hàm cô, thở dốc vào cổ cô và mút tội lỗi vào da cô. Cô rên rỉ khi tay hắn trượt xuống lớp lụa, kéo nó lên hông cô và ôm lấy mông cô. Không có gì giữa da cô và những ngón tay tham lam của hắn ngoài lớp ren của quần lót cô — một điều gì đó chắc chắn làm hắn thích thú, bởi vì hắn bắt đầu nhào ngón tay vào má cô, rên rỉ thấp trong cổ họng.

Cô cắn dái tai hắn, và hông hắn nhảy về phía trước, ghim cô vào tường, tay hắn vẫn trên mông cô. "Mẹ nó." Cô có thể cảm thấy hắn cương cứng và nặng nề trên bụng cô.

Cơ thể cô đang cuộn lại, tìm kiếm điều gì đó. Điều gì đó hắn có thể cho cô.

Nhưng hắn dừng lại, chấm dứt mọi sự nhào nặn và cọ xát. Cô kéo mặt hắn trở lại gần mặt cô, hôn hàm hắn, má hắn, cho đến khi cô tìm thấy môi hắn lần nữa. Hắn thở dốc vào miệng cô, như thể đang cố gắng kiểm soát bản thân, để kiềm chế.

Cô không muốn hắn làm vậy.

Ngón tay cô trượt trên cổ áo hắn và cạy nút áo đầu tiên của hắn ra. Hắn kéo mặt khỏi cổ cô, mắt hắn đen thẳm khi khóa chặt vào mắt cô. Cô liếm môi và bật nút áo thứ hai ra. Ngón tay hắn siết lấy mông cô lần nữa.

Hắn nhìn chằm chằm xuống cô, mắt tò mò và bốc lửa. Nghiên cứu cô.

Sự ghen tuông đã thúc đẩy cô vài giây trước đã lắng xuống, và cô đột nhiên cảm thấy rất ý thức về cơ thể hắn áp vào cô, sự gần gũi của ngón tay hắn với vùng cốt lõi của cô.

Hắn đang hỏi cô, chờ đợi cô nói cho hắn biết cô muốn gì.

Cô cắn môi, và khi cô bật nút tiếp theo, hơi thở hắn nghẹn lại, mắt nhấp nháy. Cô đỏ mặt. "Có lẽ không phải—không phải mọi thứ, nhưng... nhiều hơn?"

Hắn gật đầu, miệng hé mở trong sự kinh ngạc, và cúi xuống hôn cô lần nữa. Cô quấn cánh tay quanh vai hắn, áp ngực cô vào ngực hắn. Khi hắn hôn cô — chậm hơn, với một ngọn lửa âm ỉ — tay hắn lướt quanh mông cô đến hông cô, theo lớp ren của quần lót cô. Cô thở dài khi ngón tay cái hắn chạm vào bụng trần cô.

Lưỡi hắn nhảy múa với lưỡi cô, và ngón tay hắn nhích lên, lướt về phía xương sườn cô. Đùi cô ép vào nhau, đau đớn vì muốn chân hắn ở giữa, nhưng quá sợ hãi để hỏi. Bàn tay ấm áp của hắn gửi những cơn rùng mình khắp da cô, và ngực cô kéo thành đỉnh, cầu xin.

Cái chạm đầu tiên của ngón tay hắn lên chỗ sưng dưới ngực cô khiến cả hai người họ rên rỉ. Cả hai tay vòng quanh đường cong của cô, luồn vào giữa chúng dưới lớp lụa của chiếc váy cô. Đầu gối cô khụy xuống khi ngón tay cái hắn tìm thấy nhũ hoa cô, vuốt nhẹ nhàng — như thể có thứ gì đó bên trong cô đã tan chảy và hóa lỏng, chảy xiết xuống phía nam.

Ngón tay cái hắn lăn và xoay tròn, miệng hắn di chuyển đến cổ cô, rên rỉ đồng bộ với những cú thúc ổn định của hông hắn áp vào cô. Hơi thở cô hỗn hển, thở dốc nhanh chóng và thốt lên tên hắn mà không được phép.

Những cú vuốt mạnh hơn từ ngón tay cái hắn. Ngực cô lấp đầy các ngón tay hắn. Những cú nhún mạnh hơn của hông hắn.

Cả thế giới có thể xông vào họ bây giờ, và cô sẽ phớt lờ nó. Cô cần điều này. Hắn cần điều này.

Cánh tay cô trượt từ cổ hắn xuống thắt lưng hắn. Hắn chửi thề vào cổ cô khi cô tháo khóa thắt lưng hắn, kéo mặt hắn trở lại để áp trán họ vào nhau.

"Granger..." Ngón tay run rẩy của cô cởi nút quần hắn. Hắn dừng lại. "Em không—"

Cô chộp lấy bàn tay đang rút lui của hắn và kéo nó trở lại ngực cô. "Đừng dừng lại."

Đồng tử hắn sâu thẳm, mắt nhòe đi khi hắn ôm cô. Bàn tay kia hắn siết hông cô, và cô tiếp tục kéo các nút quần hắn rời ra.

"Granger. Mẹ nó."

Cô luồn tay vào giữa họ, không hoàn toàn chắc chắn phải làm gì, nhưng đoán một vài lần. Khi ngón tay cô trượt qua quần đùi hắn và ôm lấy chỗ lồi của hắn, mắt hắn nhắm nghiền.

"Chết tiệt. Merlin, hãy hành hạ tôi đi."

Hắn chộp lấy cổ tay cô, giữ tay cô trên chính hắn khi hông hắn giật mạnh vào cô. Cô giữ yên và quan sát trong sự kinh ngạc khi Draco Malfoy cưỡi lòng bàn tay cô như thể đó là niềm vui sướng tinh tế nhất hắn từng có trong đời.

Môi hắn bao phủ môi cô, rên rỉ dài và thấp vào cổ cô khi hắn thúc vào cô và bóp ngực cô. Cô thút thít, nhức nhối và đau đớn và cưỡi lên đỉnh cao khoái cảm của hắn.

Ngay khi cô tự hỏi liệu cô có nên làm nhiều hơn không, cơ thể hắn co giật, và một tiếng thở dài tuôn ra từ môi hắn. Cái đó của hắn giật dưới tay cô, và cô cảm thấy tinh dịch hắn thấm qua lớp vải quần đùi hắn.

Cô nhìn chằm chằm hắn với đôi mắt mở to, tĩnh mạch cô hát ca và da cô rung động. Mắt hắn nhắm chặt, môi hắn cong thành một chữ "o" ngon lành. Hắn từ từ lấy lại hơi thở, và trước khi hắn kịp mở mắt, hắn đã lẩm bẩm, "Anh xin lỗi. Anh xin lỗi, anh lẽ ra không nên..."

Hắn không được phép chạy trốn. Không phải lúc này. Không phải khi cô vẫn đang lơ lửng giữa khoái cảm của hắn và cô.

Mắt hắn mở to, và hắn thả cổ tay cô ra. "Anh xin lỗi—"

"Chạm vào em," cô cầu xin. "Làm ơn mà."

Ánh mắt hắn tập trung. Hắn há hốc nhìn cô, đón nhận ánh mắt cô, đôi môi cô, lồng ngực đang phập phồng của cô.

"Draco, làm ơn. Đừng dừng lại."

Tay hắn rời khỏi ngực cô, trượt xuống lớp ren quanh hông cô, chạm vào trung tâm ướt đẫm của cô.

"Ôi chết tiệt," hắn rên rỉ. Hắn xoa cô chỉ một chút. Không đủ chút nào.

"Đi mà—"

Ngón tay hắn luồn vào dưới lớp ren. Tay cô nhảy lên khuỷu tay hắn, ôm chặt hắn khi cô lay động. Hắn lướt một ngón tay dài qua vùng da ướt sũng của cô, và điều đó tuyệt vời hơn rất nhiều so với chính cô. Cô cắn môi để giữ im lặng, nhưng khi hắn tìm thấy hột le cô, chân cô run rẩy và cô kêu tên hắn.

Cô vùi đầu vào vai hắn, biết rằng khuôn mặt cô đang xoắn lại và nhăn nhó trong khoái cảm đau đớn. Bàn tay rảnh rỗi của hắn nắm lấy cằm cô và hướng nó trở lại hắn.

"Nhìn vào anh khi em lên đỉnh."

Mắt cô nhắm nghiền mở ra để thấy ánh mắt hắn đốt cháy vào cô. "Làm ơn," hắn thều thào, xoáy âm vật cô.

Mắt cô lộn ngược.

"Em là một giấc mơ chết tiệt, em có biết không?"

"Draco—"

Hắn nuốt chửng những lời đó, miệng hắn nóng bỏng và nhếch nhác.

Hắn tăng tốc ngón tay, kiểm tra những gì hiệu quả với cô, nhưng dường như mọi thứ đều hiệu quả với cô bởi vì cô đang cuộn lại chặt hơn và chặt hơn đến mức sợi dây bên trong sẽ đứt và phá vỡ cô.

Cô hít một hơi thật chặt, và Draco kéo lại để quan sát khuôn mặt cô.

"Ôi chúa ơi chúa ơi chúa ơi—"

"Nào, Granger. Cứ như vậy."

Nhịp điệu của ngón tay hắn không chậm lại, giật nhanh qua âm vật cô, và ngay khi cô bắt đầu rên rỉ, cô buộc mắt mình mở ra như hắn đã yêu cầu.

Cô lên đỉnh với ánh mắt xám đen của Draco đốt cháy vào cô, ghi nhớ cô như thể hắn sẽ không có cơ hội nào nữa. Cơ thể cô co giật, ngón tay cô xé áo sơ mi hắn, đầu gối cô khụy xuống khi hắn giữ cô qua cơn đó.

Hơi thở cô nóng bỏng áp vào môi hắn khi cô từ từ ổn định lại. Cô hít thở sâu khi đôi chân cô trở lại với cô, và hắn cẩn thận hôn cô một lần.

"Có ai khác từng chạm vào em như thế này chưa?" hắn thì thầm. Cô chớp mắt nhìn hắn, và hắn nhanh chóng sụp đổ, nhớ lại bản thân. "Xin lỗi. Điều đó không quan trọng—"

"Không," cô nói khàn khàn. "Chỉ có anh thôi."

Draco nuốt nước bọt. Hắn từ từ rút tay khỏi quần lót cô, và giữ hông cô, nhìn chằm chằm xuống cô như thể còn nhiều điều để nói.

Cốc, cốc, cốc.

Cả hai người họ giật mình. Phần còn lại của thế giới trở lại với cô trong một tia sáng và màu sắc, làm cô chao đảo.

Draco quay sang cửa sổ. Một con cú đen tuyệt đẹp đang mổ vào kính.

Hắn liếc nhìn cô trước khi di chuyển để mở cửa sổ. Hắn chộp lấy lá thư và ném một món ăn cho con cú trước khi xé nó ra.

Máu dồn dập qua tai cô khi cô quan sát hắn đọc, chờ đợi.

"Là từ Theo." Miệng hắn ép thành một đường cứng rắn. "Nó muốn nói chuyện càng sớm càng tốt." Hắn ngước nhìn cô. "Với cả hai chúng ta."

Hermione loạng choạng, toàn bộ sức nặng của các sự kiện tối đó trở lại với cô.

"Bây giờ?" cô thều thào. "Chúng ta sẽ đi bây giờ sao?"

Hắn nhìn cô. Cô chắc chắn trông tệ hại nếu má hắn ửng đỏ và quần hắn mở là bất kỳ dấu hiệu nào. Hắn gật đầu.

Cô vuốt ngón tay qua tóc, tim cô đập thình thịch. "Draco, em xin lỗi em—"

"Anh sẽ kiểm soát được."

"Nhưng—"

"Tin anh đi. Hãy đi giải quyết chuyện này."

Cô im lặng. Hắn lẩm bẩm một câu thần chú để làm sạch bản thân, và khi hắn chỉnh quần, cô sốc khi thấy hắn lại cương cứng một nửa.

Đỏ mặt, cô nhanh chóng quay đi để xỏ giày. Cô nhăn nhó ngay khi cô vuốt chiếc váy của mình. Quần lót cô cảm thấy như đã nhúng vào nước xà phòng.

"Em có thể..." Cô hắng giọng. "Anh có thể triệu hồi một chiếc quần lót sạch cho em không?"

Hắn chớp mắt nhìn cô, và sau đó mắt hắn tối sầm lại. Hắn phẩy đũa phép, và một chiếc quần lót ren đen xuất hiện trên bàn cạnh cô. Quay lưng lại với hắn, cô thoát khỏi chiếc cũ và mặc chiếc màu đen vào. Cô vò chiếc bẩn lại, không thể đối diện với mắt hắn. "Em sẽ chỉ... bỏ những thứ này trong phòng tôi—"

Tay hắn vụt ra, giật chiếc ren khỏi ngón tay cô và quăng chúng qua ga trải giường hắn. "Anh sẽ giữ chúng." Hắn chộp lấy cánh tay cô và dẫn cô đến lò sưởi.

"Ơ," cô kêu khe khẽ. "Em có thể tự giặt chúng—"

"Anh sẽ không giặt chúng, Granger." Giọng hắn trầm và nguy hiểm, và sau đó hắn kéo họ qua Floo.

Một cơn nóng lóe lên qua cơ thể cô, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt bởi sự lo lắng khi họ bước qua ngọn lửa và vào một đại sảnh lớn. Khói tan đi, và cô thấy Oliver Wood đang nghiêng sang một bên, một cánh tay băng bó và mắt anh ấy tím tái và sưng húp.

Hermione thở dốc.

Oliver gật đầu, và ra hiệu cho họ đi theo — như một gia tinh, được gửi đến để đón khách. Cô chớp mắt, cảm xúc cô sôi lên và lộn xộn, đấu tranh để kiểm soát.

Họ theo hình dáng khập khiễng của anh đến một cánh cửa đôi lớn. Oliver luôn cao và cơ bắp. Cô chưa bao giờ thấy anh gầy và tan vỡ như thế này. Sự tức giận chen chúc trong ngực cô, làm nghẹt thở phổi cô. Cô không nghĩ Theo có khả năng tàn ác như thế này.

Oliver dẫn họ qua cửa và di chuyển đến bức tường bên cạnh cửa khi Draco và Hermione bước vào phòng khách. Một Theo mặt lạnh như tiền đứng dậy từ một chiếc ghế lớn, một ly scotch trong một tay.

"Vậy," Theo bắt đầu lạnh lùng. "Mày và con điếm của mày muốn biết thêm về những hình xăm, phải không?"

Hơi thở Hermione hẫng lại, và cô cảm thấy Draco cứng đờ bên cạnh cô.

Một tiếng khịt mũi thấp. "Tao không biết mày đang nói về cái gì. Nếu cô ta hỏi mày những câu không thích hợp tối nay, tao rất sẵn lòng kỷ luật cô ta."

"Kỷ luật cô ta," Theo lẩm bẩm vào ly của mình. "Mày không để ai đến trong vòng một bước chân của cô ta, và bây giờ mày mong tao tin rằng mày vô tình thua cô ta trong một cuộc cá cược tối nay? Tao đã bỏ qua nếu không phải vì sự thăm dò vụng về của cô ta—"

Hermione mở miệng, nhưng Draco chộp lấy cổ tay cô.

"Và nói về thăm dò," Theo rít lên. "Tao bị một cơn đau đầu kinh khủng mặc dù không uống nhiều hơn một hoặc hai ly." Hắn chỉ ngón tay vào Draco. "Mày và Blaise lại chơi khăm tao nữa, phải không? Giống như mày đã làm với những trò lừa gạt tâm trí chết tiệt của mày—"

"Theo, hai giờ sáng rồi." Draco thở dài cam chịu. "Mày có ý chính nào ngoài những lời buộc tội điên rồ này không?"

"Tao biết mày đang âm mưu gì đó, Draco. Nếu cha tao nghe thấy mày đặt câu hỏi—"

"Được rồi," Draco ngắt lời hắn bằng một giọng chán nản. "Mày đúng. Tao đang tìm hiểu về những hình xăm." Hermione chớp mắt nhìn hắn, sững sờ. Hắn bước lên một bước. "Nhưng chỉ vì tao đang gặp rắc rối với hình xăm của cô ấy. Tuần trước, hình xăm của cô ấy cho phép cô ấy ra ngoài ranh giới mà hầu như không bị sốc. Tao đang cố gắng sửa chữa sai lầm của cha mày để 65.000 Galleons của tao không chạy trốn giữa đêm."

Theo lườm hắn. Sau đó hắn thốt ra một tiếng khịt mũi lớn. "Merlin ơi. Mày mất phong độ rồi. Chưa nghe mày nói dối tệ như thế kể từ hồi đi học."

Theo uống cạn ly scotch của mình và đặt ly lên bàn. Oliver khập khiễng qua phòng để dọn dẹp, và trái tim Hermione tan vỡ với mỗi bước vấp váp.

"Tao đã cố gắng giúp mày bằng cách tự mình tìm hiểu," Draco nói lạnh lùng. "Nhưng nếu mày muốn tao thông báo cho Chúa Tể Hắc Ám rằng một dự án khác của cha mày đang thất bại—"

"Mày đang tống tiền tao à?" Theo gầm gừ.

Draco mỉm cười, thấp và giống mèo. "Đó là một từ khá thô tục, nhưng tao đoán là vậy. Nói về tống tiền, Cassandra và tao đã có một cuộc trò chuyện thú vị tối nay về những gì diễn ra trong các buồng — hay tốt hơn nữa, những gì xảy ra ngày hôm sau, khi mày hối lộ lính canh để đưa cô ấy về nhà—"

"Cô ấy sẽ không nói đâu."

"Thật tuyệt vời cho những điều mày có thể học được với một chút chân dược." Hermione quay phắt đầu nhìn Draco, và hắn nhếch mép. "Luôn luôn tìm được lợi thế, Granger."

"Wood!" Theo hét lên. "Ra ngoài đi."

Có một sự im lặng lạnh lẽo trong phòng khi Hermione cố gắng phục hồi sau cú sốc của mười giây vừa qua. Cô quan sát khi Oliver khập khiễng ra ngoài và đóng cửa lại. Theo và Draco giữ chặt ánh mắt nhau trong một cuộc cạnh tranh gay gắt.

Theo bỏ cuộc trước. Hắn mím môi và hít thở sâu, kéo một cuốn sách từ túi áo ngực bên trong áo khoác.

"Điều duy nhất tao có thể chắc chắn," hắn nói khẽ, "là cha tao quyết tâm có được mọi bản sao của cuốn sách này sau khi ông ấy tạo ra những hình xăm. Chúng tao đã đi khắp châu Âu theo dõi chúng và tiêu hủy chúng hoặc loại bỏ các phần liên quan." Hắn di chuyển lại gần họ hơn, nhìn chằm chằm vào cuốn sách như thể nó có thể làm tổn thương hắn. "Tao đáng lẽ phải tiêu hủy cuốn này." Mắt hắn khóa chặt vào mắt Hermione. "Ông ấy sẽ giết tôi nếu ông ấy phát hiện ra tôi đưa nó cho cô."

Và trong những gì dường như là chuyển động chậm, Theo duỗi cánh tay và đưa cho cô một cuốn sách quen thuộc với cái tên Jeremiah Jones trên bìa. Cô thở dốc và nhận nó từ hắn, lật qua các trang.

Đó là một bản hoàn chỉnh. Không có trang bị xé ra. Và ở giữa, khoảng ba mươi trang bằng vàng. Một chìa khóa để giải mã mật mã của Thanh Trừng Sư.

"Vậy cô biết nó là gì," Theo xác nhận. "Cô biết cách sử dụng nó."

Mắt cô nhìn nhanh lên hắn, và ngay khi cô mở miệng để cảm ơn hắn, Draco giật cuốn sách khỏi ngón tay cô. Hắn cau mày nhìn Theo.

"Tại sao?" hắn hỏi.

Theo mím môi lại và đáp lại ánh mắt Draco. "Granger sẽ phá vỡ những hình xăm này. Mày biết cô ấy sẽ làm. Cô ấy có lẽ là người duy nhất có thể."

Hermione cảm thấy hy vọng lóe lên trong ngực cô, rung động và bùng cháy.

"Và khi cô ấy làm..." Cái giọng điệu ranh mãnh của Slytherin pha vào giọng hắn khi hắn quay lại cô. "Cô phải hứa với tôi là cô sẽ đưa Oliver ra ngoài."

Môi cô hé mở, sự đồng cảm quét qua tĩnh mạch cô.

"Càng sớm càng tốt. Phải đi đầu," hắn làm rõ. "Mọi thứ đã tồi tệ hơn đối với anh ấy vì cha tôi. Những thất bại của ông ấy..." Theo nuốt nước bọt, và hắn chớp mắt nhanh chóng. "Ông ấy trút giận lên Oliver."

"Tôi thề." Cô ôm cuốn nhật ký vào ngực. "Tôi sẽ đảm bảo Oliver là ưu tiên hàng đầu."

Mắt Theo cứng lại khi hắn cuối cùng nhìn Draco.

Draco gật đầu một cái. "Tao thề."

Theo gật đầu lại, siết chặt hàm. "Vậy là mày đang giúp cô ấy," hắn nói, để xác nhận. Khi Draco không trả lời, một tia lo lắng lướt qua khuôn mặt hắn. "Hãy cẩn thận. Mày sẽ tự giết mình đấy."

Draco nghiêng đầu và tặng hắn một nụ cười châm biếm. "Cũng như mày thôi, tao đoán vậy."

Draco nắm cánh tay Hermione và dẫn họ ra ngoài, đi qua Oliver ngay bên ngoài cửa, mắt anh ấy cúi gằm. Cô nhìn lại khi Draco quăng bột Floo, và thấy Theo tựa vào khung cửa để quan sát họ rời đi, ngón tay hắn vươn tới ngón tay Oliver khi họ biến mất trong ngọn lửa màu xanh lá cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co