Phu Duy Truyen Ta Muon O Ben Chang Vinh Sinh Vinh The
Chỉ còn Vương Anh cùng Tiểu Duy , nhưng Vương Anh chính là nhìn thấy Tiểu Duy thì lại không chút che dấu thâm tình cùng bi thương trong mắt. "Vương đại ca..." Tiểu Duy lên tiếng gọi hắn. "Tiểu Duy, lưu lại đi, ở lại bên cạnh ta, ta không thể không có nàng..." Vương Anh nhẹ nhàng chấp lấy tay Tiểu Duy, cầm gắt gao. Tiểu Duy không giật mình, cũng không có thay đổi nét mặt, nhìn Vương Anh một hồi mới nói: "Nhưng bên cạnh huynh đã có Tĩnh Nhi rồi, nàng vì yêu huynh, cái gì cũng có thể buông bỏ, huynh không nên phụ nàng." Vương Anh nghe Tiểu Duy nói xong, chính là sự bi ai luôn ở trong đầu, thẳng đến Tiểu Duy nói: "Ta biết, ta không nên phụ Tĩnh Nhi, ta cũng tự nhủ mình phải quên nàng, nhưng ta làm không được, người ta yêu chỉ có nàng..." Vương Anh vô cùng chân thành tha thiết kể ra nỗi lòng, bỗng nhiên một tay kéo Tiểu Duy vào trong lòng,ngực, gắt gao ôm nàng, cằm tựa lên bên cổ Tiểu Duy, thì nhỏ nhẹ, "Tiểu Duy, đừng rời ta đi..." Vương Anh thanh âm có chút nghẹn ngào, Tiểu Duy chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, hình như có giọt nước mưa chảy xuống tiến vạt áo, Tiểu Duy chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng thở dài. Rốt cuộc từ khi nào, ở trong vòng tay Vương Anh, lại làm cho nàng không cảm giác được một tia ấm áp. Tiểu Duy không có đẩy Vương Anh, chỉ thả hai tay tùy ý Vương Anh ôm, Vương Anh tựa hồ cảm giác được Tiểu Duy lạnh như băng, càng muốn ôm ấm nàng lại ôm chặt hơn một chút. Thật lâu sau, Tiểu Duy mới nhỏ giọng: "Nếu là trước kia, có lời nói này của huynh, ta quyết cùng với ngươi ở một chỗ, nhưng mà hiện tại, không thể..." Vương Anh thống khổ lắc lắc đầu, ôm lấy Tiểu Duy như muốn đem nàng nhập vào thân thể. "Có thể ! Chỉ cần nàng ở lại bên cạnh ta, chúng ta liền có thể trở lại như trước kia!" Tiểu Duy thở dài, bình tĩnh tự thuật: "Ta đã từng để huynh buông bỏ tất cả theo ta đi, là huynh, lựa chọn buông bỏ ta." Vương Anh ngẩn ra, chậm rãi buông ra Tiểu Duy, cầm hai vai của nàng, ánh mắt đau đớn, rồi sau đó hỏi: "Ngươi còn oán ta?" Tiểu Duy nhẹ nhàng lắc đầu, khuyên tai thủy lam trong sáng dài cập xương quai xanh nhẹ nhàng loảng xoảng: "Không oán, chỉ là có những chuyện, bỏ lỡ rồi, thì không thể quay đầu lại ." Vương Anh thấy được Tiểu Duy kiên định ánh mắt, cảm thấy đau xót, ngay cả thở mạnh cũng không thuận."Là bởi vì ... Phù Sinh?" Tiểu Duy không nói gì. "Nàng yêu người đó?" Trời biết, hắn rất không muốn hỏi cái vấn đề này, rất sợ hãi vấn đề này, còn không chờ Tiểu Duy trả lời, đã thay đổi cách hỏi, "Là áy náy đúng không? Phù Sinh vì nàng từ bỏ vạn năm tu vi, cho nên nàng áy náy đúng không?" Nhìn thấy khuôn mặt giống như đúc Vương Sinh chính mình từng yêu, đến thần thái cũng giống nhau, nam nhân khiến bản thân từng cố chấp mà yêu, nàng không muốn thương tổn hắn, nhưng cũng không thể lừa hắn: "Không phải áy náy, khi ta sợ hãi hắn đối ta cười, ta lo lắng an nguy của hắn, không nỡ rời hắn thậm chí đau lòng hắn, hắn vốn đã ở trong lòng ta, chỉ là lúc ấy, ta không hiểu rõ." Vương Anh không thể tin, không muốn tin, không nghĩ tin, Tiểu Duy nâng bàn tay đang thượng trên vai, nhẹ nhàng cầm lấy, chân thành chúc phúc hắn: "Tĩnh Nhi, mới là người xứng đáng để huynh yêu, Vương đại ca, quên Tiểu Duy đi."--------*---------- Bên trong động, Nhiêu Cơ cả người bị anh đào vây quanh , quanh thân hào quang màu đỏ càng phát ra sáng ngời, xem ra linh lực đã khôi phục . Cây anh đào tán đi, bỗng nhiên có tiếng bước chân, Nhiêu Cơ cười, quyến rũ đứng dậy, thấy người tới, mềm mại đổi giọng: "Tỷ phu, vừa may có huynh đúng lúc cứu giúp, nếu không, Nhiêu Cơ đã chết trên tay khối đá băng lạnh đó rồi." Ma tôn Thi Huyết theo bóng đêm đi tới, con ngươi sắc bén như ưng lạnh lùng nhìn về phía Nhiêu Cơ, Nhiêu Cơ run một cái, lui về phía sau mấy bước. "Ta xem ngươi là đã quên tỷ tỷ ngươi rồi!" Ngữ khí như băng lạnh thấu xương làm cho người ta không khỏi co rúm lại, nam tử lạnh lùng như băng, nhưng lại có khác biệt với Phù Sinh. Phù Sinh lạnh lùng làm cho người ta kính sợ, là loại khí thế uy chấn vạn vật, mà lạnh lùng của Thi Huyết, làm cho người ta sợ hãi, trong ánh mắt thỉnh thoảng mang theo cuồng dã, khóe miệng còn luôn tràn ra nụ cười tà mị lạnh lẽo. Nhiêu Cơ vội giải thích: "Nhiêu Cơ không dám, Nhiêu Cơ chưa bao giờ quên Cẩm Sắt tỷ tỷ, đúng là vì thay tỷ tỷ báo thù, Nhiêu Cơ mới tiếp cận Phù Sinh, vốn định nhân cơ hội xuống tay, nhưng không ngờ..." Đột nhiên, Thi Huyết trụ lấy cổ Nhiêu Cơ, làm cho nàng nói không nên lời, ngữ khí âm trầm lộ ra hàn ý đến tận xương tủy: "Ngươi dám ở trước mặt ta nói dối! Đừng cho là ta không biết! Ngươi đối với Phù Sinh động tình rồi!" Nói xong, mới buông Nhiêu Cơ ra, Nhiêu Cơ đột nhiên bước đến, liều mạng ho khan: "Không, Nhiêu Cơ không có, Phù Sinh giết chết tỷ tỷ, Nhiêu Cơ chính là muốn báo thù!" "Đừng trách ta không cảnh tỉnh ngươi, đừng bước theo vết chân tỷ tỷ ngươi!" Thi Huyết trong mắt nồng đậm hận ý, hận ý tận xương. Nhiêu Cơ đứng lên, tự mình đón nhận ánh mắt của Thi Huyết: "Nhiêu Cơ sẽ không." Thi Huyết tạm dừng tức giận, hỏi: "Nữ nhân đó từ đâu tới?" "Tiểu Duy, là con gái riêng của Hồ tộc phu nhân " Thi Huyết cười lạnh: "Chính là ả làm cho Phù Sinh động tình?" Nhiêu Cơ cắn cắn môi, gật đầu. Thi Huyết dần dần nắm chặt quyền, trong mắt ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía, là một loại khoái cảm tàn sát hàng loạt: "Phù Sinh! Ta cũng muốn cho ngươi nếm thử, chút tư vị mất đi thứ mình yêu nhất!"------------ Tiểu Duy trở lại phòng, chỉ thấy Phù Sinh ngồi ở bàn khí định thần nhàn địa uống trà, liền đi qua ngồi vào cạnh hắn: "Huynh sao lại ở đây?" Phù Sinh buông cái chén, nhìn về phía Tiểu Duy, trong mắt có gì đó bất nhất: "Bản tôn chính là có một chuyện không rõ." Tự xưng "bản tôn" ? Tiểu Duy trái lại có chút tò mò , nét cười tràn ra mềm mại đáng yêu nhìn hắn: "A? Nói nghe xem thử." Phù Sinh nghiêm trang, lạnh nhạt hỏi: "Bản tôn cười thực đáng sợ sao? Tiểu Duy không nỡ rời bản tôn lúc nào? Còn đau lòng cho bản tôn?" Tiểu Duy kinh mở lớn đôi mắt đẹp, trên mặt hiện rõ ửng hồng, sau một lúc lâu liếc mắt hắn một cái, có chút bực bội, chậm rãi nói: "Đường đường một thần tôn, lại nghe lén người ta nói chuyện." Phù Sinh nhìn về phía trước, không hề chột dạ: "Bản tôn là quang minh chính đại mà nghe." Tiểu Duy nhướn mi: "A? Tiểu Duy sao lại không phát hiện?" Phù Sinh nhìn về phía nàng, khóe miệng khẽ nhếch: "Nếu để nàng phát hiện, bản tôn còn là thần tôn sao?" Tiểu Duy không hài lòng, đứng dậy đi đến bên giường bày bố: "Được, đại nhân nếu là thần tôn, chuyện ấy chắc cũng không cần Tiểu Duy bẩm báo mới biết." Tiểu Duy nghiêng đầu nhìn Phù Sinh đang đi tới, vốn xấu hổ bởi vì tâm sự bị phát hiện muốn dùng bực bội che dấu, hiện giờ nhìn hắn đi tới, Tiểu Duy lại không ngăn được mặt đỏ tim đập. Phù Sinh cơ hồ như muốn dán sát thân thể của hắn, đưa tay nâng cằm khiến nàng ngẩng đầu lên, đứng sát vào nàng: "Ta muốn nghe nàng chính miệng nói." Phù Sinh giọng trầm thấp, lại càng thêm mị hoặc, trong mắt nhu tình làm cho người ta say mê, Tiểu Duy đã sớm trong đầu trống rỗng, trầm luân trong mắt hắn. "Vậy ra, theo ở bên cạnh ta không phải do áy náy?" Phù Sinh khẽ vuốt hai gò má của nàng, như là vỗ về bảo vật trân quý nhất tam giới. Hắn cũng từng nghĩ tới, Tiểu Duy ở bên hắn, có phải hay không bởi vì áy náy? "Không phải..." Bên trong đôi mắt Tiểu Duy dần dần mềm nhũn, như bị lạc mất chính mình, thanh âm nhẹ thấp có chút hư ảo. Phù Sinh động tình, một mặt ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng kéo vào người, Tiểu Duy không khỏi phải kiễng mủi chân, Phù Sinh nắm lấy ót của nàng, cúi người hôn xuống. Tiểu Duy hai tay nhẹ nhàng khẽ để trước ngực hắn, đáp lại cái hôn. Lông mi dài yêu kiều nhân rung động nhẹ nhàng run rẩy . Hai lần trước Phù Sinh đều là thản nhiên hôn nàng xong liền rời đi, nhưng lần này, tựa hồ có gì khác, Phù Sinh say đắm hôn lên môi nàng, trong lúc đó Tiểu Duy đỏ mặt một đường, vô ý ngâm khẽ ra tiếng. Thanh âm dễ nghe truyền vào tai Phù Sinh, Phù Sinh lại khẽ hôn nàng một cái, mới chậm rãi buông ra. Tiểu Duy vì hành động thân mật này, mắt ngâm thu thủy, hơi hơi thở gấp. Phù Sinh lưu luyến khẽ vuốt má nàng, ý cười nồng đậm. "Nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai chúng ta liền quay về hàn băng địa ngục." Phù Sinh giọng nói không hề lạnh nhạt, có chút dịu dàng khàn khàn. Tiểu Duy nhất thời khó hiểu nhìn Phù Sinh xoay người rời đi, buộc miệng thốt ra: "Đã phải đi rồi sao?" Phù Sinh xoay người, cười ám muội: "Sao, hy vọng ta lưu lại à?" Nhìn đến Phù Sinh trong mắt mập mờ, Tiểu Duy lập tức đỏ bừng mặt, bối rối nằm lên giường kéo chăn: "Đi nhanh đi! Ta phải nghỉ ngơi !" Phù Sinh buồn cười lắc đầu, hắn cũng không muốn đi, chỉ có điều, bây giờ không phải lúc. Đợi Phù Sinh đi rồi, Tiểu Duy hận không thể tự cắn lưỡi, thật sự là mắc cỡ chết người ! Tiểu Duy... trở nên càng ngày càng đáng yêu...(má ơi dễthương quá =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co