Truyen3h.Co

Quan Sung 40 Ngay Ket Hon Chuyen Ver Kookmin

Hai đứa nhỏ lớn dần, Jimin kinh ngạc phát hiện, tính cách bọn trẻ quả thật là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, thậm chí... có hơi đảo lộn.

Tính JungMin rất nhẹ nhàng, ai tới cũng cười ngốc nghếch với người ta. Ngược lại Miri, càng lớn càng ít cười, cứ thích nghiêm cái mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ đó, rõ ràng là giống cha bé!

Lúc JungMin và Miri hơn bốn tuổi một chút, chuyện thích làm nhất là nhìn binh lính chạy bộ, huấn luyện.

Lính canh gác sớm đã quen với hai búp bê nhà JungKook, cũng chỉ mắt nhắm mắt mở với việc chúng suốt ngày chạy ra ngoài.

Lúc này thiếu tá Jeon đã thành trung tá Jeon, cấp trên đã có ý thăng anh lên thượng tá, điều về miền bắc.

JungKook có cảm tình rất sâu đậm với nơi này, tháng cuối cùng ở đây, mỗi ngày đều huấn luyện tân binh, buổi tối lại tìm đồng đội cũ cùng uống rượu.

"Ba nhỏ nói không cho phép chạy ra ngoài." JungMin kéo Miri đang muốn thẳng tiến sân huấn luyện, gương mặt non nớt bày ra bộ dạng anh trai tốt.

"Ba nhỏ không biết." Miri xụ mặt, cố gắng giật lại vạt áo mình từ tay anh trai.

JungMin cau mày "Không thể nói dối, nếu không ba nhỏ sẽ không yêu em."

"Ai mách lẻo người đó là chó con!" Rốt cuộc Miri giật được vạt áo mình ra, nhe hàm răng trắng uy hiếp JungMin: "Anh mà nói với ba nhỏ, em nói chuyện anh đánh nhau với người ta mấy hôm trước!"

Đôi mắt đen lúng liếng của JungMin đầy hoảng hốt "Em, sao em lại không biết tốt xấu như thế! Anh mặc kệ em! Sau này cũng không chơi với em nữa! Hừ!"

Nói rồi phồng mang trợn má, tức giận đùng đùng ngoảnh đầu bỏ đi. Con gái thật phiền phức! Jeon Miri dã man như thế lớn lên nhất định không có ai cưới!

Sân huấn luyện, JungKook vừa nói giải tán thì có người ở đằng sau cười gọi: "Trung tá Jeon, con gái rượu của anh tới rồi!"

JungKook quay đầu nhìn, đúng thế, con gái nhà anh đang xoạc cặp chân ngắn ngủn đi từng bước tới chỗ anh này!

Anh bước lại mấy bước, bế Miri lên, hôn một cái lên cái má mũm mĩm của con "Lại tới gây chuyện!"

"Không có đâu!" Miri vặn vẹo thân mình phản bác, mắt to nhìn JungKook, lên án.

JungKook cảm thấy buồn cười "Vậy là gì?" Nhìn chung quanh không thấy con trai đâu, liền sờ mặt Miri hỏi "Anh con đâu?"

"Con cũng muốn giống ba!" Miri thò tay sờ quân phục của trung tá Jeon "Miri lớn lên cũng làm lính!"

JungKook bị con gái chọc cười, cũng không để ý, lại cắn một miếng trên mặt Miri mới thả con xuống "Được, được, Miri nhà ta lớn lên cũng như ba. Nói ba nghe, anh con đi đâu rồi?"

Miri trề cái miệng nhỏ "Con không biết!" Nói xong ba chân bốn cẳng chạy trốn.

JungKook gãi đầu sột sột, lấy làm khó hiểu, hai con cún này đánh nhau à?

Một mình JungMin ngồi trên tảng đá lớn trên lối đi, chốc chốc lại ngóng về phía sân huấn luyện, con nhóc thúi này sao còn chưa về nữa? Nhóc không có chờ nó đâu! Nhóc chỉ ngồi đây một lát thôi!

Mãi đến lúc JungMin bắt đầu bực mình thì Miri mới lắc lư đi từ bên này lối đi đi lại. JungMin đi tới nhìn, lập tức nổi giận, sao trên mặt con nhóc còn có dấu răng?

"Mặt em làm sao thế?" JungMin nhíu mày, cảm thấy trên mặt trắng nõn của em gái nhà mình, cái dấu răng đỏ lòm đó nhìn đặc biệt ngứa mắt.

Tuy bình thường Miri luôn thích bắt chước JungKook nhưng suy cho cùng vẫn là trẻ con, lúc này vừa thấy anh, mắt lập tức đỏ lên, nước mắt ròng ròng "Lee SuHan cắn em! Em, em đánh không lại nó!"

Lee SuHan là hàng xóm nhà chúng, lớn hơn hai đứa hai tuổi, là đứa đánh lộn với JungMin mấy ngày trước.

JungMin mím môi, cũng nghiêm mặt lên, dắt tay Miri "Anh dẫn em đi báo thù!"

"Nhưng, nhưng em đánh không lại nó."

"Có anh đây." JungMin khom lưng bốc một nắm sình quệt lên mặt em, lại kề tai Miri thì thầm mấy câu, bấy giờ mới kéo Miri thẳng tiến nhà Lee SuHan.

Bình thường tuy JungMin luôn có bộ dạng ôn hòa, nhưng đó là vì không có ai chọc đến nhóc. Nếu có người chọc đến nhóc thật, JungMin lập tức như một con thú nhỏ hung dữ, thò vuốt, nhe nanh xông lên, không cào địch nhân te tua quyết không ngừng!

JungKook cứ lo tính cách con trai anh quá ôn hòa, đó là vì trước mặt họ JungMin không bộc lộ mặt khác của nhóc.

Nếu JungKook tinh tế chút sẽ phát hiện, trong quân khu mấy đứa nhỏ sàn sàn cỡ JungMin, đều mơ hồ có xu thế mọi việc do JungMin cầm đầu.

"Ôi cha, hai con cún con này sao lại tới đây?" Thượng tá Lee mở cửa, mừng rỡ hỏi.

Tầm mắt quét đến Miri thì khựng lại "Miri làm sao thế? Lại đây cho bác xem nào!"

Người Miri vặn lại, đột nhiên ngồi phịch xuống đất wao một tiếng khóc lên.

Vành mắt JungMin cũng đỏ, dáng vẻ thút tha thút thít làm người ta thương không thôi "Anh SuHan, hu hu... đừng, đừng đánh Miri, hu hu... cháu, cháu dẫn Miri tới xin lỗi!"

Thượng tá Lee biến sắc. Tuy hơn bốn mươi ông mới có Lee SuHan nhưng chưa từng nuông chiều, thế là thô lỗ rống với vào nhà "Lee SuHan, con lăn ra đây cho ba!"

Lee SuHan chớp chớp mắt, từ trong nhà đi ra.

"Ba hỏi con, Miri do con đánh phải không?"

"Dạ, nhưng mà..."

Thượng tá Lee trừng mắt, vung tay đánh một cái vào lưng con.

"Ba có dạy con như vậy sao? Ăn hiếp em gái? Con có bản lĩnh ghê nhỉ?" Nói rồi lại bốp một cái.

Mắt Lee SuHan đỏ lên rồi song nhịn không dám khóc.

Miri thấy cậu như thế, toét miệng muốn cười, JungMin nhanh tay lẹ mắt túm bé xoay đi.

Thượng tá Lee tưởng ông dọa đến hai đứa nhỏ, vội vàng dỗ dành một trận, cuối cùng Miri và JungMin nhét một túi đầy kẹo, thắng lợi về nhà.

"Anh, anh lợi hại ghê." Hình tượng JungMin trong mắt Miri lập tức bốc lên cao.

"Đương nhiên rồi!" JungMin ưỡn ngực, kiêu ngạo "Sau này có người ăn hiếp nữa em nói với anh!"

"Dạ!" Miri gật đầu, ghi nhớ câu này của anh bé cả đời. Vì thế sau này người quen Miri đều biết, Jeon Miri có một người anh nhìn thì ôn hòa, thực tế một bụng xấu xa, ai muốn ăn hiếp Jeon Miri thì chờ anh cậu ấy lột da đi!

Buổi tối hai nhóc con về nhà, Jimin thấy mặt con gái lấm lem bụi đất, hoảng hồn, vội vàng hỏi xảy ra chuyện gì.

JungMin lập tức nhào vào lòng cậu kể công, kể một lèo chuyện xảy ra hôm nay, mắt to lấp lánh chờ khen.

Jimin nhìn Miri rõ ràng đang chột dạ đứng một bên "Sao SuHan lại cắn con?"

Miri cắn cắn môi, mắt to lấp lánh "Ba nhỏ, Miri đau quá." Anh nói rồi, về nhà nhất định phải giả bộ đáng thương trước mặt mẹ!

"Jeon Miri!" Lúc ba nhỏ tức giận mới kêu cả tên lẫn họ các bé. Miri run lên, lắp bắp "Bọn con, bọn con chơi hai con ong mật, ai, ai thua bị cắn một cái."

Jimin lập tức dở khóc dở cười, SuHan nhà người ta đúng là oan uổng chết.

Cậu quay sang JungMin "Đi xin lỗi SuHan, nhanh lên, còn con nữa, Miri, đi cùng với anh con!"

JungMin ngước mặt lên "Ba nhỏ, không đi được không?" Như thế thì mất mặt chết...

"Hay là thôi đi, chuyện bao lớn đâu mà." JungKook đi lại nhét một quả táo vào tay Jimin "Ngày mai anh nói với anh Lee một tiếng là được."

Jimin lườm anh "JungKook, bọn trẻ như thế là do anh chiều đấy! Nếu tiếp tục không dạy không biết còn gây ra chuyện gì nữa!"

JungKook rụt vai, nhất thời không dám nói.

"Phải đi! Jeon Miri, rõ ràng con giao kèo với người ta rồi vì sao lại muốn lật lòng? Còn kêu anh ra mặt giúp con nữa, con thật giỏi! Mau đi xin lỗi!"

Thật ra Miri rất hiểu chuyện, nhà họ Jeon lại thiên vị con gái, nên Jimin và JungKook hầu như chưa từng mắng mỏ nặng bé như thế bao giờ.

Bây giờ Jimin nghiêm mặt quả thật làm Miri hoảng sợ. Miri cảm thấy tủi thân vô cùng, Lee SuHan cắn bé đau như thế, tại sao bé không thể kêu anh đi tính sổ với nó?

Giờ ba nhỏ còn mắng bé hung như vậy nữa, Miri vừa khổ sở vừa sợ hãi, mũi cay cay, nước mắt đổ rào rào.

Jimin không chiều bé, cậu không muốn Miri còn nhỏ như vậy đã nuông chiều thành ngang ngược.

Đứng phắt dậy khỏi sofa "Con ở đây khóc đi. Hai ba đi ngủ. JungMin con không cần đi theo! Không đi xin lỗi đừng mơ mẹ tha thứ cho con!"

JungKook còn định nói, bị Jimin quét mắt lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo Jimin về phòng ngủ.

Miri khóc mệt rồi, lom lom nhìn phòng ngủ chính, song không thấy ba nhỏ ra dỗ bé, khổ sở quá.

"Miri, chúng ta đi đi." JungMin biết mình vô lý, duỗi tay lau nước mắt cho em gái. Ba lớn nói rồi, là nam nhi thì phải dám nhận sai.

Tuy có hơi xấu hổ nhưng chuyện này là nhóc sai, nhóc không hỏi rõ thì nên đi xin lỗi.

Nhưng em là con gái... không phải nam nhi, tóm lại có nên đi không? JungMin cũng khó xử.

"Em không đi!" Miri bướng lên, cứng cổ không chịu thua.

Thật ra bé cũng biết mình không đúng, nhưng tại sao ba nhỏ lại mắng bé dữ thế? Nếu... nếu ba nhỏ dỗ bé, nhất định bé sẽ đi.

Có phải ba nhỏ không yêu bé nữa không? Ba nhỏ không cần bé nữa!

Miri vừa nghĩ, nước mắt chảy càng dữ. Làm JungMin ở bên sốt ruột muốn chết, vội vàng chạy vô bếp rót nước cho em.

Miri càng nghĩ càng tủi thân, cảm thấy mình sắp bị hai người vất bỏ rồi. Nói không chừng ba nhỏ sẽ vất bé vào núi cho sói xơi!

Bé con nước mắt tèm lem khóc hu hu, cảm thấy bé không muốn sống nữa! Dù sao ba nhỏ cũng không yêu bé nữa rồi! Ba nhỏ còn có anh trai!

"Đừng giận nữa, Miri còn bé." JungKook than thở, ôm Jimin vào lòng. Bé cưng của anh cứng đầu lên rồi, xem ra lần này gái rượu nhà anh phải chịu phạt thật rồi.

"Hơn bốn tuổi mà còn nhỏ?" Jimin đẩy anh ra "JungKook, em nói cho anh biết, anh muốn con gái anh sau này lớn lên làm xằng làm bậy thì anh cứ bênh nó đi!"

Trung tá Jeon là anh sợ vợ, vội vàng tỏ rõ cõi lòng "Anh không có! Anh không có! Em cứ tha hồ dạy! Tại anh sợ em tức mệt người thôi!"

Bấy giờ mặt Jimin mới giãn ra chút, mở miệng định nói thì nghe tiếng đập cửa ầm ầm.

Giọng nói non nớt của JungMin đầy kinh hoảng "Ba nhỏ, ba nhỏ, không xong rồi, Miri sắp chết rồi!"

JungKook lộp bộp, vội vàng mở cửa chạy xộc ra phòng khách, bế Miri lên "Sao rồi? Sao rồi?"

"Ba, tạm biệt, hu hu..." Miri khóc sướt mướt, đôi mắt to sũng nước nhìn Jimin "Ba nhỏ, tạm biệt..."

Jimin thấy con ổn thỏa, bấy giờ mới thở hắt ra "Miri đừng phá, ba nhỏ..."

"Ba nhỏ, em sắp chết rồi" JungMin cũng khóc theo "Ba nhỏ, hu hu... em uống thuốc tự sát, hu hu... ba nhỏ..."

Mặt Jimin trắng bệch, JungKook cũng biến sắc, bồng Miri chạy tới bệnh viện "Uống thuốc gì, hả? Con bé này..."

Jimin hoảng hồn cơ hồ muốn ngất, song vẫn gắng gượng đi theo sau JungKook "Miri, con nói cho ba nhỏ nghe, con uống, uống thuốc gì?" Nói đến cuối đã nhịn không được nghẹn ngào.

Miri chùi nước mũi lên người ba, bấy giờ mới nhìn Jimin bi thương "Mẹ, con biết mẹ không yêu con nữa, con uống Ngân Kiều Phiến, sắp chết rồi, sau này mẹ muốn cũng không thấy được con nữa, hu hu..."

Chân JungKook khựng lại "Con uống thuốc gì?"

Miri thút thít "Ngân, Ngân Kiều Phiến."

"Uống bao nhiêu?"

"Một, một miếng..."

Trận tranh chấp này cuối cùng vẫn chấm dứt bằng việc Miri và JungMin đi xin lỗi Lee SuHan. JungKook luôn cưng con gái mà lần này cũng không cản nữa, mặc cho Jimin xử.

Chỉ có điều chuyện Miri uống Ngân Kiều Phiến tự sát lan cả quân khu, thành chuyện cười cho người lớn lúc trà dư tửu hậu.

Mãi đến khi Miri lớn rồi còn có người chọc con bé chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co