Quoc Sa Thuong Lam Minh Oi
Chính Quốc núp sau cái bụi cây nhỏ cẩn thận quan sát, đôi mắt sắt bén nhìn về ba tên lính Tây đang ngồi phía gốc cây đối diện, chúng vô tư dùng bữa trưa của mình và dường như không phát hiện có một người nào đó vẫn đang mãi quan sát, nhờ vậy Chính Quốc sẽ có nhiều cơ hội ra tay hơn. Dạo này tụi giặc đang dần tràng về các tỉnh miền tây nam bộ, có lẽ chúng đang dần mở rộng địa bàn. Gì chứ đặt chân đến đất này, bao nhiêu tên sẽ chết hết bấy nhiêu tên.Nắm chặt quả boom trong tay đôi mắt Chính Quốc không lệt hướng nhìn thẳng về phía chúng, rút khoá boom hắn quăng nhanh qua, thật hay quả boom đã đáp đúng nơi. Chính Quốc sau đó cũng nhanh chóng tẩu thoát."Ôi ôi ôi !" *Bùm*Ba tên lính vừa thấy đã quýnh quáng bò đi nhưng lại chả kịp nữa, quả boom nổ to cả một vùng đều nghe. Có một tên đã may mắng thoát khỏi, còn hai tên kia thì đã về với ông bà.Thật không may cho Chính Quốc rằng tên lính thoát chết đã trông thấy hắn chạy lao ra từ đám cây, dĩ nhiên loại quỷ đó sao có thể dễ dàng tha cho người muốn giết mình chứ. Tên lính lật đật đuổi theo hắn, nhận biết được điều đó Chính Quốc tăng tốc chạy thật nhanh, càng tăng tốc thì sức càng đuối tốc độ chạy lại giảm dần, phía sau tên lính Tây cũng đuổi sắp tới, chi bằng dừng lại sống chết đi, dù sao cũng bị phát hiện rồi, nếu để nó sống trước sau gì nó cũng sẽ về báo cáo lại với mấy tên cấp trên.*Đoàng*Chạy tới cánh đồng vắng, tên lính nổ súng một phát dính ngay vào vai Chính Quốc, do Chính Quốc bất ngờ dừng lại nên tên kia cũng không thắng kịp mà đụng ầm vào hắn. Cả hai té lăng ra, cây súng trên tay tên lính bất chợt văng ra xa.Chính Quốc thừa cơ lấy hết sức lực đè lên người tên đó, và liên tục nhiều cú đấm dáng vào mặt nó. Bao nhiêu sức lực hắn đỗ dồn vào những cú đấm như trời giáng, tên lính bị đánh đến tối tăm mặt mài. Đến khi nó không còn sức chống cự nữa Chính Quốc liền chuyển sang bóp cổ.Gương mặt hắn lạnh tanh nhìn tên phía dưới, nó khó thở vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không thể. Chính Quốc quá hung hăn lại khỏe mạnh, một thân như con cò ma kìa tuy cao nhưng sức mạnh lại không có. Quá dễ dàng bị hắn thuần phục, thấy gương mặt dần tái mét kia hắn vẫn không bỏ đi ý định, đã giết là giết cho chết không có vụ tha."Chết đi ! Ác ôn hãy chết đi !" Chính Quốc.Sau một hồi thật lâu tên lính mới trợn tráo mắt mà tắc thở, lúc này hắn mới nới lỏng tay ra mà thở hỗn hển. Biết giết người là một tội ác, nhưng nó là giặc, mình không giết nó, nó cũng giết mình mà thôi, đằng nào cũng một sống một chết.Cái xác nằm chình ình đó, Chính Quốc đăm chiêu một hồi mới quyết định kéo nó vào bụi cỏ to mà phi tang. Ở đây thật vắng vẻ, cũng may nãy giờ không có ai thấy.
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co