Truyen3h.Co

Quyen 1 Lui Ra De Tram Den

Editor: Đào Tử

_________________________

Nhã gian quán trà bài trí theo phong cách trang nhã thanh mát.

    Thẩm Đường vừa chờ quan nhi nọ, vừa vuốt chén trà trên bàn. Thân là đứa trẻ rối loạn tăng động nhẹ, cô không thích ứng với hoàn cảnh quá an tĩnh. Thấy chưởng quỹ cũng đang ngẩn người giết thời gian, không nhịn được hỏi ra vấn đề nghi hoặc một hồi lâu.

    "Chưởng quỹ, ta có nghi vấn không biết có thể giải đáp hay không."

    Chưởng quỹ nghe cô nói, suy nghĩ còn chưa bay xa lập tức bị kéo về thân thể, hắn nói đùa: "Có gì không thể đáp, chỉ cần tiểu nương tử đừng hỏi chuyện của lão đầu và bà nhà là được."

    Thẩm Đường: "..."

    Cô cũng không muốn làm cô gái đen tối.

    (╯‵□′)╯︵┻━┻

    Ai mà muốn biết chuyện lý thú chốn phòng khuê giữa hắn và vợ hắn!

    Chưởng quỹ nhìn thấy biểu lộ phức tạp khác thường của Thẩm Đường, đột nhiên ý thức được họa sĩ này vẫn là tiểu nương tử mười một mười hai, dù là hoạ sĩ thông thạo kỹ năng vẽ bí hí đồ, mình cũng không nên đùa giỡn khiếm nhã như vậy. Hắn đành phải nhanh chóng nhảy qua đề tài này, lại hỏi: "Tiểu nương tử vừa nói cái gì? Có nghi vấn đúng không? Cô cứ hỏi, tại hạ nhất định biết gì nói nấy."

    Thẩm Đường liền hỏi: "Sao quận phủ lại khuyến khích loại kinh doanh này? Theo lý thuyết công chức quan viên không nên tránh hiềm nghi?"

    Thế mà còn dẫn đầu phát triển loại sản nghiệp ấy, chưa từng thấy qua.

    Chưởng quỹ còn tưởng rằng là vấn đề gì.

    Nghe thấy chỉ là vấn đề thường tình, ngược lại hắn hơi kinh ngạc về sự "Đơn thuần" của Thẩm Đường, đây chính là thường thức mọi người đều biết. Nghĩ lại, tiểu nương tử này trông xinh đẹp, khí chất không tầm thường, trên tay cũng không có vết tích làm việc nặng lại có một tay họa kỹ tốt, chắc hẳn trước khi nghèo túng từng xuất thân gia đình phú quý. Thân quyến trong nhà bảo bọc không cho cô biết những việc bẩn thỉu ấy âu cũng bình thường.

    Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Thẩm Đường thêm mấy phần thương hại —— Dĩ nhiên vì cuộc sống của tiểu nương tử này quá gian nan, mới buộc phải ra khỏi nhà tìm việc bí hí đồ. Nếu đơn làm ăn đó hợp tác thuận lợi, ngày sau hiệu sách có đơn tranh vẽ khác cũng có thể giữ lại cho cô.

    Hắn hớp một ngụm trà, vừa cảm thán: "Cái này à, nói ra rất dài. Mấy năm nay thiên tai nhiều còn đánh trận, dân chúng sống không nổi. Trong nhà có ruộng không dám trồng, trồng sợ bị đạo tặc ăn cướp, không có ruộng càng phải chết đói. Cô nói xem, người lớn còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, trẻ con nhiều làm sao nuôi nổi?"

    Thẩm Đường lắc đầu: "Dĩ nhiên nuôi không nổi."

    Chưởng quỹ nói: "Cho nên vậy đó, nuôi không nổi, không thì vứt bỏ, không thì bán. Quận phủ bên kia xét thấy không ổn liền nói tu kiến thêm chỗ mua vui, hát rong mãi nghệ bán rẻ tiếng cười hấp dẫn nhiều thương khách ngoại lai đến kiếm tiền, thứ hai cũng có thể thu xếp cho những đứa trẻ ấy, thứ ba thuế má nặng như vậy, bù đắp chỗ trống. Phía trên buộc nộp thuế ngân, quận phủ không bỏ ra nổi chẳng phải không có gì bàn giao? Làm ra như vậy, nói là cái gì mà... Một công nhiều việc."

    Thẩm Đường nghe mà sắc mặt cũng thay đổi.

    Hết nhịn rồi nhịn, chỉ cảm thấy buồn nôn.

    Cô hỏi: "Quận phủ thật sự có ý này?"

    Chưởng quỹ chỉ vào phương hướng trung tâm thành Hiếu.

    Hạ giọng xích lại gần nói: "Đương nhiên có, bố cáo đều dán như thế. Những quý nhân ấy nghĩ vậy thì những bách tính bình dân chúng ta còn nói gì được? Nói thật —— Không đánh trận thì chẳng có chuyện quái nào cả! Hiện tại xáo trộn như thế, bán con trai con gái vào phường mua vui ngược lại là những quý nhân ban ân cho."

    Bởi vì thời cuộc đặc thù và quận phủ trắng trợn khuyến khích, thành Hiếu buôn bán cái khác không dễ ăn, chỉ có kinh doanh thanh lâu lời kiếm đầy bát, mỗi ngày làm ăn đều phát đạt.

    Những bách tính sống không nổi kia bị buộc bán con cái, tiền bán được còn chưa đủ chi tiêu cho cả nhà một tháng, ngược lại no cho bọn con buôn và lầu xanh. Ngày càng nhiều vụ bán con, phạm vi những người này có thể kén chọn cũng lớn, không giữ quy tắc hợp nhau ép giá, cha mẹ những đứa trẻ chỉ có thể rưng rưng bán vãi.

    Một đứa trẻ dáng dấp đoan chính, thêm vài trăm văn là có thể lôi đi, kết cục sau này phải xem tạo hóa.

    Chưởng quỹ nói xong vô cùng phẫn uất lại thở dài, liếc mắt thoáng thấy Thẩm Đường xuất thần, bỗng ý thức được mình nói chuyện không nên nói cùng đứa bé, lúc này cứu vãn: "Ôi chao, cho qua những chuyện này đi. Thế đạo bây giờ có thể sống đã không dễ dàng."

    Về phần bấm bụng chịu đói, lang bạt kỳ hồ, hay ở lầu xanh nghênh đến tiễn đi, quyền lựa chọn không nằm trong tay bách tính nghèo. Tính mệnh tiện hơn cỏ, nào có chỗ lựa chọn.

    Ở lầu xanh tốt xấu gì cũng còn tính mệnh —— Nếu ông trời nể mặt, cấp cho dung mạo như hoa, lăn lộn đến đầu bài ăn ngon uống sướng, dù chết trẻ cũng coi như "Hưởng qua phúc" —— Sợ là sợ bị ác ôn tàn sát, kéo đến chiến trường làm bia đỡ đạn, tặng đầu người, hay là nơm nớp lo sợ chăm sóc vài mẫu ruộng đồng cằn cỗi, một năm bận đến đỗi đầu nhìn trời ăn cơm, kết quả cả nhà vẫn bị chết đói.

    Thẩm Đường cảm thấy quá nặng nề.

    Chưởng quỹ nhìn biểu lộ khó chịu của cô, muốn chuyển hướng chủ đề, hỏi cô: "Cô đoán xem, tất cả năm con phố lầu xanh trải dài này, bên trong có mấy nhà nam quán? Mấy nhà nữ quán?"

    Thẩm Đường làm sao biết.

    Thuận miệng nói ra: "Năm năm?"

    Chưởng quỹ lắc đầu: "Nam quán chiếm số này nè!"

    Hắn giơ tay biểu thị số "Bảy" .

    Ý là bảy phần.

    Thẩm Đường: "..."

    Chưởng quỹ mở ra hình thức tự hỏi tự trả lời.

    "Chắc chắn cô hiếu kì vì sao như thế nhỉ? Đáp án cũng không khó, cô biết vị trên đỉnh đầu bây giờ từng là 'Sủng cơ' của quốc chủ nước Tân chứ? Y có nhũ danh là 'Nữ Kiều', vừa mới hoành không xuất thế đã nhận được vô số hâm mộ, nam quán dân gian cũng ngày càng nhiều, làm ăn càng ngày càng tốt. Cô xem đi, hiện tại là chủ một nước." Vỗ đùi kêu lên, "Cừ biết bao nhiêu!"

    Chỉ thiếu điều trao "Giải thưởng nam phi truyền cảm hứng nhất lịch sử" cho Trịnh Kiều.

    Làm nam sủng mà đến mức này, ai nhìn không nói một câu trâu bò!

    Trịnh Kiều cũng nhảy lên trở thành nam thần mà quan nhi trong nam quán thần tượng.

    Thẩm Đường: "..."

    Không bao lâu, ngoài nhã gian truyền đến tiếng đập cửa có tiết tấu.

    Chưởng quỹ đứng dậy mở cửa, ba người xa lạ đang đứng ngoài cửa, hai cao một thấp. Vị ở giữa đeo màn che, màn sa đen che mặt, trái phải còn có hai tên hộ vệ thân hình cao lớn, mặt lộ vẻ hung sắc.

    Khỏi cần nói, vị ở giữa chính là chủ nhân.

    Vào nhã gian, hắn mới đưa tay lấy màn che xuống, lộ ra một gương mặt trắng nõn tinh xảo hơi có góc cạnh. Thay vì nói là đàn ông, chẳng bằng nói là thiếu niên có vẻ hơi ngây ngô. Ánh mắt đảo qua Thẩm Đường, thấy không có người thứ ba, hỏi chưởng quỹ: "Họa sĩ đâu?"

    Thẩm Đường nhấc tay: "Ở đây!"

    Hắn cũng không thèm nhìn Thẩm Đường, vẫn phun lửa giận về phía chưởng quỹ: "Là tiền bạc cho ít? Lại đi tìm con nhỏ non ngày tháng đuổi ta? Ông có biết vật kia quan trọng bao nhiêu chăng?"

    Chưởng quỹ không biết tính tình quan nhi này lớn như vậy, nhưng vì việc làm ăn đành uốn người lấy lòng, thay Thẩm Đường đánh cược: "Đừng nhìn vị này tuổi còn nhỏ, nhưng họa kỹ không kém những họa sĩ trước đây đâu."

    Thẩm Đường bên cạnh phụ họa gật đầu.

    Dù sao cô từng dựa vào tay nghề này ăn cơm.

    Tin tưởng năng lực nghề nghiệp của cô!

    Người kia nghe vậy, quan sát Thẩm Đường tỉ mỉ.

    Lúc này Thẩm Đường đã đứng lên, hoa áp văn tâm treo bên hông theo động tác của cô rủ xuống, hoa áp trong suốt dưới tia sáng chiếu xuống mơ hồ có dải sắc bảy màu. Thiếu niên khẽ giật mình, chợt sửa lại ý: "Vậy được, để người này thử một lần. Nếu không thể làm ta hài lòng thì thay người! Chẳng qua ta có một yêu cầu!"

    Thẩm Đường tràn đầy tự tin: "Cứ việc nói."

    Thiếu niên: "Ngươi phải dùng bút mực nghiên giấy ta cung cấp vẽ tranh."

    Thẩm Đường nghe vậy, thấy đây là chuyện tốt, lập tức đồng ý.

    Sắc trời đen mịt, đầy sao như dệt.

    Suốt ngày hôm nay Kỳ Thiện cứ cảm thấy thiếu một chút gì đó.

    Nghe sát vách lần nữa vang lên tiếng bước chân, liền biết Thẩm tiểu lang quân trở về. Anh ta nhìn thoáng qua sách mới sưu tập trên bàn, thoáng nghĩ ngợi, ôm bọn chúng gõ vang cửa Thẩm Đường.

    Thẩm Đường vừa vẽ xong bản phác thảo, đang chuẩn bị múa bút vẩy mực.

    "Chờ một lát, tới liền đây."

    Thẩm Đường đứng dậy đi mở cửa.

    "Nguyên Lương có việc?"

    Nói xong nghiêng người để Kỳ Thiện tiến vào.

    "Mượn bạn mấy quyển bản sao, cậu xem thử có cần hay không..." Lời còn chưa dứt, sách chưa buông xuống, liền thấy tác phẩm mà Thẩm Đường bày trên bàn, cả kinh nói, "Thẩm tiểu lang quân, họa trong cầm kỳ thi họa lại là vị 'Cao nhân' kia dạy?"

    Trên trang giấy vẽ một người, có đầu to tròn màu đen, dưới vạch vài nét ngoằn ngoèo ra thân thể, đặt chung với nhau rất giống bánh quai chèo, nằm trên một vật chắc là "Ghế nằm".

    Đầu có một cục nhô lên, không biết là búi tóc hay là trâm hoa cài lên tóc, "Tay phải" nắm một cây quạt tròn, tay trái rủ xuống... Chắc là một người nằm trên ghế quý phi cố gắng tạo hình, nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm.

    Vẽ qua quýt quái đản, không hiểu sao có một cỗ dâm khí đập vào mặt.

    Mấu chốt là trên tờ giấy trắng không chỉ có một "Người" như vậy, xâu chuỗi lại xem, động tác nhân vật từ cởi áo tháo thắt lưng đến bò lên giường tạo hình, còn chưa vẽ xong cảnh này lại tới "Người" kì quái thứ hai ... Anh ta nhìn ra bầu không khí "Cháy bỏng" không giải thích được.

    Kỳ Thiện...

    Anh ta thực sự rất khó trái lương tâm nói đây là "Họa".

____________________

Phúc lợi: (Fanart)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co