[Quyển 2] Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 221: Cuộc chiến sinh tồn - Tuyệt địa cầu sinh 12
Trì Tiểu Trì tùy ý ngồi dựa vào một tảng đá, xem những lời chửi rủa lan tràn như đại dương trong khu bình luận.
"Mịa nó, bốn đánh một, có biết xấu hổ hay không?"
"Ew Ew Ew Ew Ew!"
"Buồn nôn buồn nôn buồn nôn!"
"ID ở trên spam ít lại đi, đặt cược bao nhiêu vậy? Thua rồi không chịu nổi hay sao vậy?"
"Cười trên sự đau khổ của người khác à? Cút!"
Hành vi của đám người Trì Tiểu Trì khiến rất nhiều người đặt cược thua cháy túi.
Dao cắt vào thịt tất nhiên phải đau, bọn họ không nổi điên mới là lạ, các loại nguyền rủa thô tục không ngừng tuôn ra, có người lén lút đặt cược mua ba người mới đến, cũng có người đang nghĩ cách trừng trị ba cái tên Trình Giảo Kim xuất hiện đột ngột này.
"Tôi sẽ mua những người khác!" Có người kêu gào, "Bảo bọn họ giết tên này đi!"
"Đúng vậy. Hạ lệnh treo giải!"
Khi nói chuyện, đã có người đi mua "Lệnh bài treo giải".
"Lệnh bài treo giải" là một đạo cụ trò chơi, có thể chỉ định người làm nhiệm vụ và đối tượng cần giết, người đặt cược phải dùng tiền mua, có thể chỉ định người nào đó đi giết một người mình muốn, tương đương với đạo cụ khen thưởng khi phát sóng trực tiếp, giá trị không thấp.
Chỉ cần có người lựa chọn nhận đơn đặt hàng, thành công hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng tiến vào hàng ngũ một trong ba người sống sót cuối cùng thì có thể lấy được 5% tổng số tiền đặt cược.
Đa số người dị năng như Triệu Nhu ở bên ngoài đều có người thân bạn bè, mặc dù có thể sống sót ra ngoài nhưng tay đã dính máu, lại biết bí mật của cơ quan giám sát, chỉ cần nghĩ cũng biết không thể rời đi, tám phần mười là ở lại trong cơ quan, bán mạng cả đời cho cơ quan.
Số tiền kia cũng xem như là an ủi đối với người nhà bọn họ.
Chuyện xảy ra ở khu A6 sinh ra không ít rối loạn, rất nhiều người dị năng phân tán ở khắp nơi trong bản đồ đều chú ý số lượng bình luận tăng trưởng bất thường, cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì từ những lời bình luận đó.
Tiếng nhắc nhở "Lệnh bài treo giải" vang lên trên đồng hồ của năm sáu người dị năng.
Ở khu A12, người dị năng có năng lực đặc biệt vang lên tiếng báo động đầy đủ 5 lần.
Nguyên nhân không phải do anh ta, nhưng dị năng của anh ta cũng không tệ lắm, hơn nữa khu A12 gần khu A6 nhất.
Khi tiếng chuông vang lên lần thứ 6, anh ta mạnh mẽ vung mặt đồng hồ lên trên cây.
Nhưng mặt đồng hồ kiên cố, đập mạnh đến mức lá cây cũng xào xạc nhưng mặt ngoài ngay cả một chút vết trày cũng không có.
Đầu trọc với dị năng siêu mạnh dựa lưng vào thân cây, dùng ngón tay vịn trán, lầm bầm: "Đồ thần kinh, giết cái đầu mấy người. Tại sao mấy người không đi giết đi."
Anh ta hơi vung tay, xoay người muốn chạy, nhưng chạy được ba bước thì liền dừng chân.
Nâng cổ tay, mở ra khu bình luận, lẳng lặng nhìn trong phút chốc.
"A6 à..."
Anh ta trầm tư một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, thả tay xuống, thay đổi hướng lên đường, chạy về phía khu A6.
Tai nạn này xảy ra quá bất ngờ, đối với trung tâm điều khiển của Cá Nheo chính thức vừa mới bị xâm lấn thì có thể nói là họa vô đơn chí.
Đặc biệt là bộ phận xử lý khẩn cấp, nhân viên mỗi người đều cầm điện thoại, bận rộn tiếp nhận những cuộc điện thoại từ người tham gia đánh cược.
Bộ trưởng của bộ phận xử lý khẩn cấp đang sứt đầu mẻ trán, ông ta vừa kết thúc cuộc gọi của một vị cao tầng nào đó, bóp bóp sống mũi, đang muốn nghỉ ngơi một chút thì liền có một nhân viên đẩy cửa vào: "Bộ trưởng..."
Bộ trưởng bưng lên tách cà phê đã bỏ thêm ba phần sữa nhưng vẻ mặt vẫn giống như đang bưng một chén thuốc Đông y đắng nghét.
Ông ta nói: "Cậu tốt nhất nên cho tôi một chút tin tức tốt."
Nhân viên mở ra cặp hồ sơ trong tay, vẻ mặt đau khổ: "Nơi này có tổng cộng mười bộ hồ sơ. Một phần là trạm phân tích dữ liệu gửi fax đến. Bởi vì trò chơi mới lên sóng được ba năm nên việc ghi chép cơ sở dữ liệu vẫn đang trong quá trình xây dựng, bọn họ chỉ có thể tận lực tiến hành khôi phục thiết bị ghi hình trên năm thi thể phát hiện ở khu D20...Kết quả là hết thảy đều bị gây hư hỏng bằng trạng thái vật lý, không có khả năng khôi phục."
Bộ trưởng cau chặt mày: "Thiết bị ghi âm nghe lén bố trí trong cơ thể của bọn họ đâu?"
Nhân viên do dự nói: "..Toàn bộ đều bị phá hủy, không có cách nào khôi phục."
Bộ trưởng bỗng nhiên đứng dậy: "...Cái gì?!"
Bộ trưởng cũng không trông cậy có thể tìm được bất cứ thứ gì có giá trị từ các trang bị bị phá hủy.
Nhưng mỗi Cá Nheo khi trở thành nhân viên chính thức sẽ trải qua một cuộc phẫu thuật để cấy máy nghe lén vào dưới da, tiện cho việc giám sát kiểm tra.
Chính là vì biết chuyện này nên ông ta mới khiếp sợ như vậy.
Thiết bị ghi âm được cấy vào cơ thể, mang danh là "Kiểm tra sức khỏe" để lặng lẽ cấy vào, mỗi Cá Nheo trước khi bị cấy đều bị tiêm thuốc gây mê, hoàn toàn không biết có thiết bị cấy ghép vào trong cơ thể, chính mình cũng không biết đang bị nghe lén.
Sau đó hai người phái đi đều bị nổ chết, chuyện thiết bị ghi âm bị phá hủy hoàn toàn thì có thể hiểu được, nhưng đội ngũ 3 người trước đó bị giết thì phải giải thích thế nào?
Làm sao Ngụy Thập Lục biết trong cơ thể của bọn họ còn giấu thiết bị ghi âm, còn có thể chuẩn xác tiến hành phá hủy?
Bộ trưởng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, buồn bực mà xoa trán, sau đó nói: "...Phần hồ sơ thứ hai là bên phòng nhân sự đưa tới phải không? Ngoại trừ tài liệu của Ngụy Thập Lục mà chúng ta đã biết thì hai người đi cùng với cậu ta, theo thứ tự là ai?"
Nhân viên cúi đầu nhìn hồ sơ, thì thầm: "Trì Giang Vũ, chính là người mang mặt nạ, 25 tuổi, huấn luyện viên chiến đấu, đã tham gia giải đấu Kickboxing giành huy chương bạc. Tiến hành kiểm tra năng lực ở trung tâm số 3, biểu hiện năng lực là thao túng tự do các vật thể không có sự sống."
Bộ trưởng gật đầu: "Ừm, còn người đeo mắt kính?"
"À.." Nhân viên hơi dừng lại chốc lát, mới tiếp tục thì thầm, "Bạch An Ức, 21 tuổi, có bằng cử nhân khảo cổ học và thiên văn học, hiện đang là thạc sĩ khảo cổ học tại Đại học A, tiến hành kiểm tra ở trung tâm số 9, biểu hiện năng lực là..."
Nhân viên nghiên cứu xiết chặt hồ sơ trong tay: "...Không rõ."
"Hả?" Bộ trưởng ngẩng đầu lên, "Không rõ là sao?"
"Không rõ nghĩa là trong cơ thể cậu ấy có nồng độ huyết thanh loại A khá cao, xác thực đạt đến tiêu chuẩn người dị năng." Nhân viên nói, "Nhưng mà cậu ấy cũng không biết dị năng của mình là gì..."
Bộ trưởng: "Bị điện giật chưa?"
Nhân viên đặt hồ sơ lên bàn Bộ trưởng: "...Cho dù bị điện giật kích thích thì Bạch An Ức cũng không sử dụng dị năng của mình."
Bộ trưởng trầm ngâm trong chốc lát.
Xem tình hình trước mắt, sự tình huyên náo lớn như vậy, bọn họ cũng không có cách nào bí mật xử lý Ngụy Thập Lục.
Thật tiếc nuối, uổng phí năm người dị năng có thực lực không tệ, còn phải mất đi một lượng lớn phí huấn luyện.
...Nhưng mà cũng không tính là hoàn toàn không có thu hoạch.
Ông gõ lên bàn phím ở trước mặt.
Thanh tiến độ đang tạm dừng được khởi động trở lại.
Đoạn dữ liệu được ghi lại này do một người chơi cung cấp, khoảng nửa tiếng trước, là cảnh chiến đấu ở khu vực A6.
Trong video Triệu Nhu giơ cục đá lên, mạnh mẽ đập xuống sau não của người đàn ông bím tóc, bộ trưởng liền bấm tạm dừng.
"Theo thông tin phản hồi, cái người tên là Bạch...Bạch gì đó, dị năng là dịch chuyển tức thời, không phải dị năng mang tính công kích, nhiều lắm là...cấp C, không, cấp D. Cứ mặc kệ cậu ta, trọng điểm để ý phải đặt ở Ngụy Thập Lục và Trì Giang Vũ, đặc biệt là Trì Giang Vũ, hiểu chưa?"
Nhân viên gật gật đầu, quay người ra khỏi phòng Bộ trưởng.
Bộ trưởng kéo máy tính xách tay sang, mở ra một biểu tượng ẩn trong thư mục ẩn, tiến vào máy chủ đặc biệt, nhập một loạt liên kết trang web lên thanh địa chỉ một cách khéo léo, vào một gian phòng mật, nhập vào dãy số phức tạp. Sau đó ông thành công tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Cuộc Chiến Sinh Tồn.
Tiếng chửi rủa trong phòng phát sóng vẫn liên tục, chưa có xu hướng dừng lại.
Bộ trưởng chỉ liếc nhìn mấy cái, mở ra giao diện đặt cược, chọn Trì Giang Vũ, thoải mái đặt mua một trăm lần.
Sau khi tiếng nhắc nhở "Đặt cược thành công" vang lên, bộ trưởng khẽ mỉm cười rồi bất chợt thu lại sắc mặt, ho nhẹ một tiếng, đóng lại giao diện, đang muốn tiếp tục công việc thì lại có tiếng gõ cửa.
Nhân viên vừa nãy mới đi ra ngoài dò đầu vào, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ: "...Bộ trưởng, ngài nhìn phát sóng trực tiếp một chút đi. Tin tức chúng ta thu thập được hình như có sai sót..."
...
Trong thế giới kia, "Trì Giang Vũ" trở thành người được đặt cược cao nhất đang ở một khu vực trống trải ngay ráp gianh A6, trong ánh mắt trợn to ngoác mồm của mọi người, anh đặt một cái chảo lên giá nướng được dựng từ cành liễu.
Cũng không ai biết anh móc từ đâu ra cái chảo kia.
Đến khi anh thản nhiên lấy ra rượu gia vị, muối và dầu vừng, cùng một cái thùng nhỏ với những con cá chình đang nhảy nhót tưng bừng thì khu bình luận gần như bùng nổ.
"Rốt cục anh ta mang dị năng gì vậy???"
"Anh ta nghỉ phép tới đây cắm trại hả?"
"Còn mang theo cả kho đồ ăn?"
"Mọe, ăn còn ngon hơn cả tôi nữa."
Bởi vì năng lực "bóp méo" của Trì Giang Vũ vẫn chưa bày ra nên bình luận đương nhiên cho rằng anh mang năng lực tên là "Kho thực phẩm".
Nhưng nhân viên đang tiến hành kiểm tra năng lực của anh cùng với Ngụy Thập Lục từng trải qua năng lực này thì lại không cho là vậy.
Ngụy Thập Lục lóng ngóng bên cạnh Lâu Ảnh, quấn lấy anh, hỏi hết Đông tới Tây.
"Trì ca, rốt cục dị năng của anh là gì vậy?"
"Trì ca, anh trâu bò quá, nói cho em biết chút đi."
"Em rất sùng bái anh, bắt đầu từ hôm nay anh chính là thần tượng của em. Chờ đến ngày em đi ra ngoài, một ngày ba nén nhang...Á không đúng, nói bậy nói bậy, một ngày ba bữa cơm...cũng không được, em nghèo...Ấy da, anh nói cho em biết một chút đi. Em không nói với người khác, có được không?"
Lâu Ảnh thả cá chình mềm mại trong suốt vào trong cái chảo được đun sôi nước, dùng đũa nhẹ nhàng đảo.
Bàn tay vừa rồi dễ dàng tháo dỡ khớp xương người ta, hiện tại lại vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng.
Anh nói: "Khẩu vị của cậu có nặng không?"
Ngụy Thập Lục ngẩn ra: "Ừm, rất nặng."
Lâu Ảnh thành công dời đi đề tài, châm chước bỏ thêm chút muối: "Loại cá này không có xương, không cần thêm quá nhiều gia vị, nấu đơn giản vậy thôi mà rất tươi ngon, bỏ vào miệng là tan, có thể xem như đang ăn mì."
Khi Lâu Ảnh đang thực hiện chương trình đặc biệt Quán Ăn Trưa của anh thì Triệu Nhu và Trì Tiểu Trì đang cùng ngồi trên một tảng đá.Trì Tiểu Trì đạp một chân lên tảng đá, một chân đặt dưới đất.
Không biết cậu bắt được một con cào cào từ nơi nào, tràn đầy phấn khởi mà điều khiển cái chân trước sắc bén màu xanh biếc của nó.
Còn Triệu Nhu đã băng bó vết thương ổn thỏa, đang lặng lẽ quan sát Lâu Ảnh.
Đến bây giờ, tuy rằng cô được cứu nhưng vẫn không hiểu rõ ý đồ của ba người này cho lắm.
Ngụy Thập Lục ồn ào nói nhiều, cái miệng liên tu bất tận, không bắt được trọng điểm, khiến người ta nghe mệt cả lỗ tai. Trì Giang Vũ lại là người không nhiều lời, huống chi nhìn thấy biểu hiện mới vừa rồi của anh, Triệu Nhu nào có can đảm đuổi theo anh để tìm hiểu ngọn nguồn?
Ngược lại, cô đưa mắt nhìn Trì Tiểu Trì đang chơi với côn trùng.
Người này điển trai nhưng hơi gầy yếu, hơn nữa bộ dáng trông có vẻ giống cô, đều là dị năng phòng thủ, có lẽ cũng là bị Trì Giang Vũ kéo vào làm người bảo vệ dưới trướng.
Nói không chừng có thể hỏi ra không ít thứ từ chỗ của anh ta.
Cô lấy lại bình tĩnh, mở ra dị năng dự báo tương lai của mình.
Sau khi giết chết người đàn ông bím tóc, cô có ý định khảo nghiệm năng lực tối đa của bản thân.
Cho ra kết luận là thời gian tiên đoán của cô từ tám phút trực tiếp tăng lên nửa tiếng.
Nửa tiếng có lẽ đủ để cô thu thập đầy đủ thông tin từ đám người này.
Một trận gió mát thổi đến làm bay lên sợi tóc bên trái của Triệu Nhu.
Cô giơ tay vén nó ra sau gáy.
Sau khi tiến vào trạng thái tiên đoán, Triệu Nhu lập tức cùng Trì Tiểu Trì đáp lời: "Chuyện kia..."
Trì Tiểu Trì nhìn về phía cô, chớp mắt, không nói mà chỉ cười.
Thái độ hữu hảo này khiến Triệu Nhu hơi an tâm một chút.
Cô liếc mắt nhìn Lâu Ảnh: "Anh và Trì Giang Vũ làm sao lại quen biết nhau?"
Trì Tiểu Trì nói: "Tôi và anh của mình luôn ở bên nhau."
Triệu Nhu: "Hai người là anh em?"
Đôi mắt của Trì Tiểu Trì khẽ chuyển động: "Anh em họ."
Triệu Nhu tiếp tục thăm dò: "Dị năng của anh ấy là loại hình túi thần kỳ à?"
Trì Tiểu Trì thản nhiên nói: "Đúng vậy."
"Anh ấy thật lợi hại." Câu ca ngợi này của Triệu Nhu là thật lòng, "Các anh là cùng một nhóm? Trì Giang Vũ là thủ lĩnh của các anh?"
Trì Tiểu Trì ừm một tiếng: "Đúng vậy."
"Tại sao các anh muốn cứu tôi?" Triệu Nhu đi vòng vo cả buổi, cuối cùng cũng xem như đi vào trọng tâm, "Ý của tôi là các anh đã có ba người, mà chỉ có ba người có thể đi ra..."
"Ai bảo như thế?"
"...Hả..." Triệu Nhu hơi ngơ ngác, "Quy tắc đặt ra như thế mà..."
Trì Tiểu Trì nói: "Là ai đặt ra quy tắc?"
Triệu Nhu: "..."
Trì Tiểu Trì nhìn vào mắt cô, nói, "Quy tắc không công bằng, tại sao chúng ta phải tuân thủ?"
Triệu Nhu dường như ngửi được mùi khác thường, cái mông không tự chủ được mà hơi dịch chuyển ra xa.
Lúc đang căng thẳng, cô nghe Trì Tiểu Trì hỏi: "Dị năng của cô là gì?"
Triệu Nhu nuốt nước miếng: "Tôi có thể tiên đoán..."
"Có hạn chế đúng không. Bao lâu?"
Triệu Nhu há miệng, trong khoảng khắc tuôn ra trăm dạng nỗi lòng, cổ họng trở nên khô khốc, quỷ thần xui khiến mà nói: "...3 phút."
Mà một giây sau, Trì Tiểu Trì liền hỏi: "Tăng lên bao nhiêu rồi?"
Triệu Nhu: "...Hả?"
Trì Tiểu Trì dường như cũng cảm thấy câu hỏi này của mình không được chặt chẽ, liền tỉ mỉ bổ sung: "Sau khi giết cái gã bím tóc, thời hạn tiên đoán của cô tăng lên bao nhiêu?"
Triệu Nhu đột nhiên cảm thấy bắp thịt cả người căng cứng, ngay cả đùi phải đang đau đớn cũng không còn cảm giác rõ ràng, toàn thân chẳng khác nào có ổ kiến, ngứa ngáy khó nhịn.
Cô nỗ lực phủ nhận: "...Anh đang nói gì vậy?"
Trì Tiểu Trì nói: "Cô không cần phải khẩn trương như vậy."
Triệu Nhu không khỏi run rẩy: "...Các anh... anh là ai?"
Trì Tiểu Trì: "Là người cứu cô."
Nói đến đây, Trì Tiểu Trì nhẹ giọng nhấn mạnh: "...Cô sẽ nhớ phần ân đức này, đúng không?"
Triệu Nhu chỉ cảm thấy người trước mắt thật đáng sợ, không biết nên trả lời đúng hay không, tâm tư vô cùng hỗn loạn: "Tôi đương nhiên...anh có ý gì?"
Trì Tiểu Trì nói: "Để tôi nói thẳng. Nếu như cô chỉ đơn thuần cho rằng chúng ta mới vừa quen biết, bèo nước gặp nhau, mục đích chưa rõ, cảnh giác như vậy với chúng tôi, cũng như che giấu dị năng là chuyện hợp lý. Nhưng tôi không hy vọng cô ôm mục đích khác trong lòng, che giấu bí mật nâng lên trình độ dị năng của mình."
"...Thí dụ như, cô dự định sau khi vết thương lành lại, rời bỏ chúng tôi, lại đi giết thêm vài người, nâng lên dị năng của bản thân để tăng cường lợi thế sống sót cho mình."
Triệu Nhu sợ hãi, trên gương mặt chẳng khác nào có ngọn lửa đang bành trướng, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.
Cô lúng túng nói: "Anh đang nói cái gì vậy, tôi nghe chẳng hiểu gì cả."
Trì Tiểu Trì nói: "Nghe không hiểu cũng không sao. Tôi có thể dùng cách biểu đạt đơn giản hơn. —–Tôi đang cảnh cáo cô không được phép chủ động đi giết người."
Triệu Nhu ngơ ngác!
Quả thật cô muốn che giấu bí mật "Giết người dị năng có thể tăng cao thực lực bản thân".
Một mặt là cô sợ sau khi đám người Trì Giang Vũ biết chuyện sẽ giết chết kẻ yếu là mình.
Mặt khác, cô thật sự nghĩ tới: Nếu như, chỉ là nếu như có thể giết thêm một người, có phải năng lực tiên đoán của cô sẽ càng trở nên mạnh hơn?
Nhận được sự bảo vệ của người khác đương nhiên là tốt, nhưng vẫn không bằng chính mình có thể mạnh mẽ hơn.
... Ác niệm sâu xa trong lòng Triệu Nhu bị người ta nói trắng ra, ném lên mặt nước, tựa như con cá chết nằm phơi bụng khiến cô vừa lúng túng vừa hoang mang, khó nén khỏi xấu hổ.
Cô lung tung phủ nhận: "Anh đừng nói bậy! Tôi không muốn giết người!!"
"Không muốn là được rồi. Giới hạn là thứ có thể kéo thấp mọi vật, càng giết người sẽ càng không thể thu tay về." Trong giọng nói của Trì Tiểu Trì mang theo tiếng cười, "Trở nên mạnh mẽ, sau đó sống tiếp, ai mà không muốn cơ chứ? Tôi cũng vậy thôi."
Triệu Nhu cảm thấy lạnh lẽo.
Giọng điệu của Trì Tiểu Trì rất bình tĩnh, cô càng cảm thấy người này thiện ác khó lường.
Cô dịch chuyển thân thể một chút, lúc này mới phát hiện tay chân của mình đã cứng đờ.
Cô muốn bỏ dở lần nói chuyện này, thậm chí quên mất tất cả những lời đối thoại này đều xảy ra trong tiên đoán của mình, định đứng dậy rời đi, cách Trì Tiểu Trì càng xa một chút.
Ai ngờ, cô vừa dùng chân trái nâng người lên thì liền có một áp lực nặng nề như sóng lớn trực tiếp đè cô ngồi trở về tảng đá.
Toàn thân của Triệu Nhu toát mồ hôi lạnh.
....Sức mạnh này là từ đâu mà tới....
"Tôi còn chưa nói hết." Trì Tiểu Trì vẫn cứ ngồi yên, nhã nhặn nói, "Mời ngồi."
Triệu Nhu bị áp lực nặng nề trên vai ép đến thịt trên má cũng khẽ run, chiếc lưỡi tê dại.
Cô khó nhọc nói: "Anh, dị năng của anh...rốt cục là gì vậy?"
Trì Tiểu Trì: "Dịch chuyển tức thời. Có lẽ là cô đoán như vậy đúng không?"
Nói xong, anh tiến lại gần Triệu Nhu một chút: "...Nếu không thì cô cảm thấy sẽ là cái gì?"
Dù sao Triệu Nhu vẫn là cô bé còn chưa tốt nghiệp cấp ba, làm sao chịu được tinh thần bị áp bức như vậy, tiếng nói và thân thể đồng loạt run rẩy: "Anh...rốt cục muốn làm gì..."
Trì Tiểu Trì đáp: "Đưa hết thảy những người còn muốn làm người, sốt sót cùng đi ra ngoài."
Triệu Nhu nhìn Trì Tiểu Trì một cách không dám tin tưởng.
Nếu như cô nghe thấy lời này ở năm phút trước thì nhất định sẽ cảm thấy người này đang mơ mộng ngây ngốc.
Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Trì Tiểu Trì thì cô càng có vài phần tin tưởng.
"Người muốn sát hại người vô tội thì không xứng đáng làm người." Trì Tiểu Trì giơ tay lên, chỉ vào giữa trán của Triệu Nhu, "Nếu cô cho rằng 'sống tiếp' quan trọng hơn so với 'làm người' vậy thì xin cứ tự nhiên. Việc tôi có thể làm là giúp cho cô lúc chết có thể bớt đau đớn hơn một chút."
...
Gió mát thổi qua, lay động sợi tóc.
Hành trình tiên đoán của Triệu Nhu kết thúc dưới sự chấn động tinh thần kịch liệt.
Mới vừa rồi sắc mặt của cô còn bình tĩnh, hiện tại mồ hôi đã chảy ướt cả người, thuận theo sóng mũi rơi xuống.
Trì Tiểu Trì phát hiện trạng thái của cô khác thường, nghiêng đầu lại, cùng cô tiếp xúc tầm mắt trong vài giây.
Trong giây lát, cậu hé miệng nở nụ cười.
"Nếu cô đã xem tiên đoán thì tôi cũng không cần tốn nhiều nước miếng." Trì Tiểu Trì nói thẳng, "...Cho nên, cô dự định sẽ lựa chọn thế nào?"
Hô hấp của Triệu Nhu dần dần ổn định trở lại, nhưng vẫn im lặng không nói.
Trì Tiểu Trì kiên nhẫn chờ cô đáp lại.
Qua một lúc lâu sau, Triệu Nhu vỗ về đầu gối đã được băng bó vết thương cẩn thận, hỏi: "Rốt cục dị năng của anh là gì?"
Trì Tiểu Trì nói: "Rất nhiều. Nhiều đến mức cô không nghĩ tới."
Trong lòng Triệu Nhu có chút hy vọng: "Có thật không?"
"Đoạn đường vừa qua của cô gặp người chân tình hay giả ý cũng không ít đúng không?" Trì Tiểu Trì nói, "Những gì tôi nói đều có khả năng là nói dối. Không bằng cứ nhìn xem tôi sẽ làm thế nào đã?"
Triệu Nhu cúi đầu.
...Đúng vậy.
Người này biết rõ giết chết người dị năng thì năng lực có thể cấp tốc tăng trưởng, nhưng lại không thừa dịp cô bị thương mà giết chết cô, còn cứu mạng cô.
Chỉ cần điểm này thì những lời anh ta nói có vài phần tin được.
...Tuy rằng vẫn rất đáng sợ.
Trì Tiểu Trì cũng mặc kệ trong lòng của cô đang bố trí cái gì, đưa tay ra trước mặt cô.
Triệu Nhu do dự một lúc, rốt cục vẫn nắm lấy tay cậu.
Trì Tiểu Trì nói: "Hoan nghênh nhập đội."
Nghe nói như thế, Triệu Nhu liên tưởng đến những vấn đề mà mình từng hỏi Trì Tiểu Trì trong tiên đoán của cô, nhịn không được mà cảm thấy buồn cười.
Mặc dù Trì Giang Vũ thể hiện năng lực rất mạnh nhưng hiện tại cô đã nhìn ra thủ lĩnh chỉ huy đội ngũ này chân chính là ai.
Cô liền hỏi vấn đề kia một lần nữa: "Thủ lĩnh của các anh là ai?"
Không ngờ người trước mặt thản nhiên chỉ về phía Lâu Ảnh: "Là anh của tôi."
Triệu Nhu khó tránh khỏi nghi ngờ: "...Chẳng phải là anh sao? Tôi còn tưởng rằng—"
Trì Tiểu Trì cười đáp: "Bởi vì anh ấy có thể chăm sóc tôi."
Trả lời xong, Trì Tiểu Trì liền cầm con cào cào trong tay đặt lên tảng đá, vỗ vỗ đất cát trên tay, lưu lại Triệu Nhu ngẫm nghĩ về sự đời, đi đến trước chảo mì nóng hổi, múc một bát cá chạch tươi ngon, ở phía trên còn rắc đầy thịt bò vụn.
Lâu Ảnh bàng thính tất cả ở trong đầu Trì Tiểu Trì, bị một câu hời hợt nói ngọt cuối cùng của cậu khiến cho trái tim yếu mềm, lời nói cất lên cũng mang theo tiếng cười: "Anh còn tưởng rằng em sẽ nói chuyện nhẹ nhàng với cô ấy chứ."
Trì Tiểu Trì múc thêm canh vào trong bát: "Thái độ của em rất tốt mà. Mục đích cũng đạt được rồi."
Lâu Ảnh: "Hiện tại e rằng cô ấy sẽ không hoàn toàn tín nhiệm chúng ta."
"Như vậy rất tốt. Tín nhiệm là thứ dễ dàng bị đánh tan nhất, đặc biệt là trong tình huống sống còn này." Trì Tiểu Trì dùng ngón tay bị nóng đỏ nắm lấy vành tai để hạ nhiệt độ, "Em không cần bọn họ cảm thấy an tâm. An tâm là chất độc ma túy, không dùng được. Em chỉ cần khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi là được rồi."
Lâu Ảnh bật cười.
...Đây cũng thật sự là tác phong của Trì Tiểu Trì.
"Mịa nó, bốn đánh một, có biết xấu hổ hay không?"
"Ew Ew Ew Ew Ew!"
"Buồn nôn buồn nôn buồn nôn!"
"ID ở trên spam ít lại đi, đặt cược bao nhiêu vậy? Thua rồi không chịu nổi hay sao vậy?"
"Cười trên sự đau khổ của người khác à? Cút!"
Hành vi của đám người Trì Tiểu Trì khiến rất nhiều người đặt cược thua cháy túi.
Dao cắt vào thịt tất nhiên phải đau, bọn họ không nổi điên mới là lạ, các loại nguyền rủa thô tục không ngừng tuôn ra, có người lén lút đặt cược mua ba người mới đến, cũng có người đang nghĩ cách trừng trị ba cái tên Trình Giảo Kim xuất hiện đột ngột này.
"Tôi sẽ mua những người khác!" Có người kêu gào, "Bảo bọn họ giết tên này đi!"
"Đúng vậy. Hạ lệnh treo giải!"
Khi nói chuyện, đã có người đi mua "Lệnh bài treo giải".
"Lệnh bài treo giải" là một đạo cụ trò chơi, có thể chỉ định người làm nhiệm vụ và đối tượng cần giết, người đặt cược phải dùng tiền mua, có thể chỉ định người nào đó đi giết một người mình muốn, tương đương với đạo cụ khen thưởng khi phát sóng trực tiếp, giá trị không thấp.
Chỉ cần có người lựa chọn nhận đơn đặt hàng, thành công hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng tiến vào hàng ngũ một trong ba người sống sót cuối cùng thì có thể lấy được 5% tổng số tiền đặt cược.
Đa số người dị năng như Triệu Nhu ở bên ngoài đều có người thân bạn bè, mặc dù có thể sống sót ra ngoài nhưng tay đã dính máu, lại biết bí mật của cơ quan giám sát, chỉ cần nghĩ cũng biết không thể rời đi, tám phần mười là ở lại trong cơ quan, bán mạng cả đời cho cơ quan.
Số tiền kia cũng xem như là an ủi đối với người nhà bọn họ.
Chuyện xảy ra ở khu A6 sinh ra không ít rối loạn, rất nhiều người dị năng phân tán ở khắp nơi trong bản đồ đều chú ý số lượng bình luận tăng trưởng bất thường, cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì từ những lời bình luận đó.
Tiếng nhắc nhở "Lệnh bài treo giải" vang lên trên đồng hồ của năm sáu người dị năng.
Ở khu A12, người dị năng có năng lực đặc biệt vang lên tiếng báo động đầy đủ 5 lần.
Nguyên nhân không phải do anh ta, nhưng dị năng của anh ta cũng không tệ lắm, hơn nữa khu A12 gần khu A6 nhất.
Khi tiếng chuông vang lên lần thứ 6, anh ta mạnh mẽ vung mặt đồng hồ lên trên cây.
Nhưng mặt đồng hồ kiên cố, đập mạnh đến mức lá cây cũng xào xạc nhưng mặt ngoài ngay cả một chút vết trày cũng không có.
Đầu trọc với dị năng siêu mạnh dựa lưng vào thân cây, dùng ngón tay vịn trán, lầm bầm: "Đồ thần kinh, giết cái đầu mấy người. Tại sao mấy người không đi giết đi."
Anh ta hơi vung tay, xoay người muốn chạy, nhưng chạy được ba bước thì liền dừng chân.
Nâng cổ tay, mở ra khu bình luận, lẳng lặng nhìn trong phút chốc.
"A6 à..."
Anh ta trầm tư một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, thả tay xuống, thay đổi hướng lên đường, chạy về phía khu A6.
Tai nạn này xảy ra quá bất ngờ, đối với trung tâm điều khiển của Cá Nheo chính thức vừa mới bị xâm lấn thì có thể nói là họa vô đơn chí.
Đặc biệt là bộ phận xử lý khẩn cấp, nhân viên mỗi người đều cầm điện thoại, bận rộn tiếp nhận những cuộc điện thoại từ người tham gia đánh cược.
Bộ trưởng của bộ phận xử lý khẩn cấp đang sứt đầu mẻ trán, ông ta vừa kết thúc cuộc gọi của một vị cao tầng nào đó, bóp bóp sống mũi, đang muốn nghỉ ngơi một chút thì liền có một nhân viên đẩy cửa vào: "Bộ trưởng..."
Bộ trưởng bưng lên tách cà phê đã bỏ thêm ba phần sữa nhưng vẻ mặt vẫn giống như đang bưng một chén thuốc Đông y đắng nghét.
Ông ta nói: "Cậu tốt nhất nên cho tôi một chút tin tức tốt."
Nhân viên mở ra cặp hồ sơ trong tay, vẻ mặt đau khổ: "Nơi này có tổng cộng mười bộ hồ sơ. Một phần là trạm phân tích dữ liệu gửi fax đến. Bởi vì trò chơi mới lên sóng được ba năm nên việc ghi chép cơ sở dữ liệu vẫn đang trong quá trình xây dựng, bọn họ chỉ có thể tận lực tiến hành khôi phục thiết bị ghi hình trên năm thi thể phát hiện ở khu D20...Kết quả là hết thảy đều bị gây hư hỏng bằng trạng thái vật lý, không có khả năng khôi phục."
Bộ trưởng cau chặt mày: "Thiết bị ghi âm nghe lén bố trí trong cơ thể của bọn họ đâu?"
Nhân viên do dự nói: "..Toàn bộ đều bị phá hủy, không có cách nào khôi phục."
Bộ trưởng bỗng nhiên đứng dậy: "...Cái gì?!"
Bộ trưởng cũng không trông cậy có thể tìm được bất cứ thứ gì có giá trị từ các trang bị bị phá hủy.
Nhưng mỗi Cá Nheo khi trở thành nhân viên chính thức sẽ trải qua một cuộc phẫu thuật để cấy máy nghe lén vào dưới da, tiện cho việc giám sát kiểm tra.
Chính là vì biết chuyện này nên ông ta mới khiếp sợ như vậy.
Thiết bị ghi âm được cấy vào cơ thể, mang danh là "Kiểm tra sức khỏe" để lặng lẽ cấy vào, mỗi Cá Nheo trước khi bị cấy đều bị tiêm thuốc gây mê, hoàn toàn không biết có thiết bị cấy ghép vào trong cơ thể, chính mình cũng không biết đang bị nghe lén.
Sau đó hai người phái đi đều bị nổ chết, chuyện thiết bị ghi âm bị phá hủy hoàn toàn thì có thể hiểu được, nhưng đội ngũ 3 người trước đó bị giết thì phải giải thích thế nào?
Làm sao Ngụy Thập Lục biết trong cơ thể của bọn họ còn giấu thiết bị ghi âm, còn có thể chuẩn xác tiến hành phá hủy?
Bộ trưởng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, buồn bực mà xoa trán, sau đó nói: "...Phần hồ sơ thứ hai là bên phòng nhân sự đưa tới phải không? Ngoại trừ tài liệu của Ngụy Thập Lục mà chúng ta đã biết thì hai người đi cùng với cậu ta, theo thứ tự là ai?"
Nhân viên cúi đầu nhìn hồ sơ, thì thầm: "Trì Giang Vũ, chính là người mang mặt nạ, 25 tuổi, huấn luyện viên chiến đấu, đã tham gia giải đấu Kickboxing giành huy chương bạc. Tiến hành kiểm tra năng lực ở trung tâm số 3, biểu hiện năng lực là thao túng tự do các vật thể không có sự sống."
Bộ trưởng gật đầu: "Ừm, còn người đeo mắt kính?"
"À.." Nhân viên hơi dừng lại chốc lát, mới tiếp tục thì thầm, "Bạch An Ức, 21 tuổi, có bằng cử nhân khảo cổ học và thiên văn học, hiện đang là thạc sĩ khảo cổ học tại Đại học A, tiến hành kiểm tra ở trung tâm số 9, biểu hiện năng lực là..."
Nhân viên nghiên cứu xiết chặt hồ sơ trong tay: "...Không rõ."
"Hả?" Bộ trưởng ngẩng đầu lên, "Không rõ là sao?"
"Không rõ nghĩa là trong cơ thể cậu ấy có nồng độ huyết thanh loại A khá cao, xác thực đạt đến tiêu chuẩn người dị năng." Nhân viên nói, "Nhưng mà cậu ấy cũng không biết dị năng của mình là gì..."
Bộ trưởng: "Bị điện giật chưa?"
Nhân viên đặt hồ sơ lên bàn Bộ trưởng: "...Cho dù bị điện giật kích thích thì Bạch An Ức cũng không sử dụng dị năng của mình."
Bộ trưởng trầm ngâm trong chốc lát.
Xem tình hình trước mắt, sự tình huyên náo lớn như vậy, bọn họ cũng không có cách nào bí mật xử lý Ngụy Thập Lục.
Thật tiếc nuối, uổng phí năm người dị năng có thực lực không tệ, còn phải mất đi một lượng lớn phí huấn luyện.
...Nhưng mà cũng không tính là hoàn toàn không có thu hoạch.
Ông gõ lên bàn phím ở trước mặt.
Thanh tiến độ đang tạm dừng được khởi động trở lại.
Đoạn dữ liệu được ghi lại này do một người chơi cung cấp, khoảng nửa tiếng trước, là cảnh chiến đấu ở khu vực A6.
Trong video Triệu Nhu giơ cục đá lên, mạnh mẽ đập xuống sau não của người đàn ông bím tóc, bộ trưởng liền bấm tạm dừng.
"Theo thông tin phản hồi, cái người tên là Bạch...Bạch gì đó, dị năng là dịch chuyển tức thời, không phải dị năng mang tính công kích, nhiều lắm là...cấp C, không, cấp D. Cứ mặc kệ cậu ta, trọng điểm để ý phải đặt ở Ngụy Thập Lục và Trì Giang Vũ, đặc biệt là Trì Giang Vũ, hiểu chưa?"
Nhân viên gật gật đầu, quay người ra khỏi phòng Bộ trưởng.
Bộ trưởng kéo máy tính xách tay sang, mở ra một biểu tượng ẩn trong thư mục ẩn, tiến vào máy chủ đặc biệt, nhập một loạt liên kết trang web lên thanh địa chỉ một cách khéo léo, vào một gian phòng mật, nhập vào dãy số phức tạp. Sau đó ông thành công tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Cuộc Chiến Sinh Tồn.
Tiếng chửi rủa trong phòng phát sóng vẫn liên tục, chưa có xu hướng dừng lại.
Bộ trưởng chỉ liếc nhìn mấy cái, mở ra giao diện đặt cược, chọn Trì Giang Vũ, thoải mái đặt mua một trăm lần.
Sau khi tiếng nhắc nhở "Đặt cược thành công" vang lên, bộ trưởng khẽ mỉm cười rồi bất chợt thu lại sắc mặt, ho nhẹ một tiếng, đóng lại giao diện, đang muốn tiếp tục công việc thì lại có tiếng gõ cửa.
Nhân viên vừa nãy mới đi ra ngoài dò đầu vào, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ: "...Bộ trưởng, ngài nhìn phát sóng trực tiếp một chút đi. Tin tức chúng ta thu thập được hình như có sai sót..."
...
Trong thế giới kia, "Trì Giang Vũ" trở thành người được đặt cược cao nhất đang ở một khu vực trống trải ngay ráp gianh A6, trong ánh mắt trợn to ngoác mồm của mọi người, anh đặt một cái chảo lên giá nướng được dựng từ cành liễu.
Cũng không ai biết anh móc từ đâu ra cái chảo kia.
Đến khi anh thản nhiên lấy ra rượu gia vị, muối và dầu vừng, cùng một cái thùng nhỏ với những con cá chình đang nhảy nhót tưng bừng thì khu bình luận gần như bùng nổ.
"Rốt cục anh ta mang dị năng gì vậy???"
"Anh ta nghỉ phép tới đây cắm trại hả?"
"Còn mang theo cả kho đồ ăn?"
"Mọe, ăn còn ngon hơn cả tôi nữa."
Bởi vì năng lực "bóp méo" của Trì Giang Vũ vẫn chưa bày ra nên bình luận đương nhiên cho rằng anh mang năng lực tên là "Kho thực phẩm".
Nhưng nhân viên đang tiến hành kiểm tra năng lực của anh cùng với Ngụy Thập Lục từng trải qua năng lực này thì lại không cho là vậy.
Ngụy Thập Lục lóng ngóng bên cạnh Lâu Ảnh, quấn lấy anh, hỏi hết Đông tới Tây.
"Trì ca, rốt cục dị năng của anh là gì vậy?"
"Trì ca, anh trâu bò quá, nói cho em biết chút đi."
"Em rất sùng bái anh, bắt đầu từ hôm nay anh chính là thần tượng của em. Chờ đến ngày em đi ra ngoài, một ngày ba nén nhang...Á không đúng, nói bậy nói bậy, một ngày ba bữa cơm...cũng không được, em nghèo...Ấy da, anh nói cho em biết một chút đi. Em không nói với người khác, có được không?"
Lâu Ảnh thả cá chình mềm mại trong suốt vào trong cái chảo được đun sôi nước, dùng đũa nhẹ nhàng đảo.
Bàn tay vừa rồi dễ dàng tháo dỡ khớp xương người ta, hiện tại lại vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng.
Anh nói: "Khẩu vị của cậu có nặng không?"
Ngụy Thập Lục ngẩn ra: "Ừm, rất nặng."
Lâu Ảnh thành công dời đi đề tài, châm chước bỏ thêm chút muối: "Loại cá này không có xương, không cần thêm quá nhiều gia vị, nấu đơn giản vậy thôi mà rất tươi ngon, bỏ vào miệng là tan, có thể xem như đang ăn mì."
Khi Lâu Ảnh đang thực hiện chương trình đặc biệt Quán Ăn Trưa của anh thì Triệu Nhu và Trì Tiểu Trì đang cùng ngồi trên một tảng đá.Trì Tiểu Trì đạp một chân lên tảng đá, một chân đặt dưới đất.
Không biết cậu bắt được một con cào cào từ nơi nào, tràn đầy phấn khởi mà điều khiển cái chân trước sắc bén màu xanh biếc của nó.
Còn Triệu Nhu đã băng bó vết thương ổn thỏa, đang lặng lẽ quan sát Lâu Ảnh.
Đến bây giờ, tuy rằng cô được cứu nhưng vẫn không hiểu rõ ý đồ của ba người này cho lắm.
Ngụy Thập Lục ồn ào nói nhiều, cái miệng liên tu bất tận, không bắt được trọng điểm, khiến người ta nghe mệt cả lỗ tai. Trì Giang Vũ lại là người không nhiều lời, huống chi nhìn thấy biểu hiện mới vừa rồi của anh, Triệu Nhu nào có can đảm đuổi theo anh để tìm hiểu ngọn nguồn?
Ngược lại, cô đưa mắt nhìn Trì Tiểu Trì đang chơi với côn trùng.
Người này điển trai nhưng hơi gầy yếu, hơn nữa bộ dáng trông có vẻ giống cô, đều là dị năng phòng thủ, có lẽ cũng là bị Trì Giang Vũ kéo vào làm người bảo vệ dưới trướng.
Nói không chừng có thể hỏi ra không ít thứ từ chỗ của anh ta.
Cô lấy lại bình tĩnh, mở ra dị năng dự báo tương lai của mình.
Sau khi giết chết người đàn ông bím tóc, cô có ý định khảo nghiệm năng lực tối đa của bản thân.
Cho ra kết luận là thời gian tiên đoán của cô từ tám phút trực tiếp tăng lên nửa tiếng.
Nửa tiếng có lẽ đủ để cô thu thập đầy đủ thông tin từ đám người này.
Một trận gió mát thổi đến làm bay lên sợi tóc bên trái của Triệu Nhu.
Cô giơ tay vén nó ra sau gáy.
Sau khi tiến vào trạng thái tiên đoán, Triệu Nhu lập tức cùng Trì Tiểu Trì đáp lời: "Chuyện kia..."
Trì Tiểu Trì nhìn về phía cô, chớp mắt, không nói mà chỉ cười.
Thái độ hữu hảo này khiến Triệu Nhu hơi an tâm một chút.
Cô liếc mắt nhìn Lâu Ảnh: "Anh và Trì Giang Vũ làm sao lại quen biết nhau?"
Trì Tiểu Trì nói: "Tôi và anh của mình luôn ở bên nhau."
Triệu Nhu: "Hai người là anh em?"
Đôi mắt của Trì Tiểu Trì khẽ chuyển động: "Anh em họ."
Triệu Nhu tiếp tục thăm dò: "Dị năng của anh ấy là loại hình túi thần kỳ à?"
Trì Tiểu Trì thản nhiên nói: "Đúng vậy."
"Anh ấy thật lợi hại." Câu ca ngợi này của Triệu Nhu là thật lòng, "Các anh là cùng một nhóm? Trì Giang Vũ là thủ lĩnh của các anh?"
Trì Tiểu Trì ừm một tiếng: "Đúng vậy."
"Tại sao các anh muốn cứu tôi?" Triệu Nhu đi vòng vo cả buổi, cuối cùng cũng xem như đi vào trọng tâm, "Ý của tôi là các anh đã có ba người, mà chỉ có ba người có thể đi ra..."
"Ai bảo như thế?"
"...Hả..." Triệu Nhu hơi ngơ ngác, "Quy tắc đặt ra như thế mà..."
Trì Tiểu Trì nói: "Là ai đặt ra quy tắc?"
Triệu Nhu: "..."
Trì Tiểu Trì nhìn vào mắt cô, nói, "Quy tắc không công bằng, tại sao chúng ta phải tuân thủ?"
Triệu Nhu dường như ngửi được mùi khác thường, cái mông không tự chủ được mà hơi dịch chuyển ra xa.
Lúc đang căng thẳng, cô nghe Trì Tiểu Trì hỏi: "Dị năng của cô là gì?"
Triệu Nhu nuốt nước miếng: "Tôi có thể tiên đoán..."
"Có hạn chế đúng không. Bao lâu?"
Triệu Nhu há miệng, trong khoảng khắc tuôn ra trăm dạng nỗi lòng, cổ họng trở nên khô khốc, quỷ thần xui khiến mà nói: "...3 phút."
Mà một giây sau, Trì Tiểu Trì liền hỏi: "Tăng lên bao nhiêu rồi?"
Triệu Nhu: "...Hả?"
Trì Tiểu Trì dường như cũng cảm thấy câu hỏi này của mình không được chặt chẽ, liền tỉ mỉ bổ sung: "Sau khi giết cái gã bím tóc, thời hạn tiên đoán của cô tăng lên bao nhiêu?"
Triệu Nhu đột nhiên cảm thấy bắp thịt cả người căng cứng, ngay cả đùi phải đang đau đớn cũng không còn cảm giác rõ ràng, toàn thân chẳng khác nào có ổ kiến, ngứa ngáy khó nhịn.
Cô nỗ lực phủ nhận: "...Anh đang nói gì vậy?"
Trì Tiểu Trì nói: "Cô không cần phải khẩn trương như vậy."
Triệu Nhu không khỏi run rẩy: "...Các anh... anh là ai?"
Trì Tiểu Trì: "Là người cứu cô."
Nói đến đây, Trì Tiểu Trì nhẹ giọng nhấn mạnh: "...Cô sẽ nhớ phần ân đức này, đúng không?"
Triệu Nhu chỉ cảm thấy người trước mắt thật đáng sợ, không biết nên trả lời đúng hay không, tâm tư vô cùng hỗn loạn: "Tôi đương nhiên...anh có ý gì?"
Trì Tiểu Trì nói: "Để tôi nói thẳng. Nếu như cô chỉ đơn thuần cho rằng chúng ta mới vừa quen biết, bèo nước gặp nhau, mục đích chưa rõ, cảnh giác như vậy với chúng tôi, cũng như che giấu dị năng là chuyện hợp lý. Nhưng tôi không hy vọng cô ôm mục đích khác trong lòng, che giấu bí mật nâng lên trình độ dị năng của mình."
"...Thí dụ như, cô dự định sau khi vết thương lành lại, rời bỏ chúng tôi, lại đi giết thêm vài người, nâng lên dị năng của bản thân để tăng cường lợi thế sống sót cho mình."
Triệu Nhu sợ hãi, trên gương mặt chẳng khác nào có ngọn lửa đang bành trướng, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.
Cô lúng túng nói: "Anh đang nói cái gì vậy, tôi nghe chẳng hiểu gì cả."
Trì Tiểu Trì nói: "Nghe không hiểu cũng không sao. Tôi có thể dùng cách biểu đạt đơn giản hơn. —–Tôi đang cảnh cáo cô không được phép chủ động đi giết người."
Triệu Nhu ngơ ngác!
Quả thật cô muốn che giấu bí mật "Giết người dị năng có thể tăng cao thực lực bản thân".
Một mặt là cô sợ sau khi đám người Trì Giang Vũ biết chuyện sẽ giết chết kẻ yếu là mình.
Mặt khác, cô thật sự nghĩ tới: Nếu như, chỉ là nếu như có thể giết thêm một người, có phải năng lực tiên đoán của cô sẽ càng trở nên mạnh hơn?
Nhận được sự bảo vệ của người khác đương nhiên là tốt, nhưng vẫn không bằng chính mình có thể mạnh mẽ hơn.
... Ác niệm sâu xa trong lòng Triệu Nhu bị người ta nói trắng ra, ném lên mặt nước, tựa như con cá chết nằm phơi bụng khiến cô vừa lúng túng vừa hoang mang, khó nén khỏi xấu hổ.
Cô lung tung phủ nhận: "Anh đừng nói bậy! Tôi không muốn giết người!!"
"Không muốn là được rồi. Giới hạn là thứ có thể kéo thấp mọi vật, càng giết người sẽ càng không thể thu tay về." Trong giọng nói của Trì Tiểu Trì mang theo tiếng cười, "Trở nên mạnh mẽ, sau đó sống tiếp, ai mà không muốn cơ chứ? Tôi cũng vậy thôi."
Triệu Nhu cảm thấy lạnh lẽo.
Giọng điệu của Trì Tiểu Trì rất bình tĩnh, cô càng cảm thấy người này thiện ác khó lường.
Cô dịch chuyển thân thể một chút, lúc này mới phát hiện tay chân của mình đã cứng đờ.
Cô muốn bỏ dở lần nói chuyện này, thậm chí quên mất tất cả những lời đối thoại này đều xảy ra trong tiên đoán của mình, định đứng dậy rời đi, cách Trì Tiểu Trì càng xa một chút.
Ai ngờ, cô vừa dùng chân trái nâng người lên thì liền có một áp lực nặng nề như sóng lớn trực tiếp đè cô ngồi trở về tảng đá.
Toàn thân của Triệu Nhu toát mồ hôi lạnh.
....Sức mạnh này là từ đâu mà tới....
"Tôi còn chưa nói hết." Trì Tiểu Trì vẫn cứ ngồi yên, nhã nhặn nói, "Mời ngồi."
Triệu Nhu bị áp lực nặng nề trên vai ép đến thịt trên má cũng khẽ run, chiếc lưỡi tê dại.
Cô khó nhọc nói: "Anh, dị năng của anh...rốt cục là gì vậy?"
Trì Tiểu Trì: "Dịch chuyển tức thời. Có lẽ là cô đoán như vậy đúng không?"
Nói xong, anh tiến lại gần Triệu Nhu một chút: "...Nếu không thì cô cảm thấy sẽ là cái gì?"
Dù sao Triệu Nhu vẫn là cô bé còn chưa tốt nghiệp cấp ba, làm sao chịu được tinh thần bị áp bức như vậy, tiếng nói và thân thể đồng loạt run rẩy: "Anh...rốt cục muốn làm gì..."
Trì Tiểu Trì đáp: "Đưa hết thảy những người còn muốn làm người, sốt sót cùng đi ra ngoài."
Triệu Nhu nhìn Trì Tiểu Trì một cách không dám tin tưởng.
Nếu như cô nghe thấy lời này ở năm phút trước thì nhất định sẽ cảm thấy người này đang mơ mộng ngây ngốc.
Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Trì Tiểu Trì thì cô càng có vài phần tin tưởng.
"Người muốn sát hại người vô tội thì không xứng đáng làm người." Trì Tiểu Trì giơ tay lên, chỉ vào giữa trán của Triệu Nhu, "Nếu cô cho rằng 'sống tiếp' quan trọng hơn so với 'làm người' vậy thì xin cứ tự nhiên. Việc tôi có thể làm là giúp cho cô lúc chết có thể bớt đau đớn hơn một chút."
...
Gió mát thổi qua, lay động sợi tóc.
Hành trình tiên đoán của Triệu Nhu kết thúc dưới sự chấn động tinh thần kịch liệt.
Mới vừa rồi sắc mặt của cô còn bình tĩnh, hiện tại mồ hôi đã chảy ướt cả người, thuận theo sóng mũi rơi xuống.
Trì Tiểu Trì phát hiện trạng thái của cô khác thường, nghiêng đầu lại, cùng cô tiếp xúc tầm mắt trong vài giây.
Trong giây lát, cậu hé miệng nở nụ cười.
"Nếu cô đã xem tiên đoán thì tôi cũng không cần tốn nhiều nước miếng." Trì Tiểu Trì nói thẳng, "...Cho nên, cô dự định sẽ lựa chọn thế nào?"
Hô hấp của Triệu Nhu dần dần ổn định trở lại, nhưng vẫn im lặng không nói.
Trì Tiểu Trì kiên nhẫn chờ cô đáp lại.
Qua một lúc lâu sau, Triệu Nhu vỗ về đầu gối đã được băng bó vết thương cẩn thận, hỏi: "Rốt cục dị năng của anh là gì?"
Trì Tiểu Trì nói: "Rất nhiều. Nhiều đến mức cô không nghĩ tới."
Trong lòng Triệu Nhu có chút hy vọng: "Có thật không?"
"Đoạn đường vừa qua của cô gặp người chân tình hay giả ý cũng không ít đúng không?" Trì Tiểu Trì nói, "Những gì tôi nói đều có khả năng là nói dối. Không bằng cứ nhìn xem tôi sẽ làm thế nào đã?"
Triệu Nhu cúi đầu.
...Đúng vậy.
Người này biết rõ giết chết người dị năng thì năng lực có thể cấp tốc tăng trưởng, nhưng lại không thừa dịp cô bị thương mà giết chết cô, còn cứu mạng cô.
Chỉ cần điểm này thì những lời anh ta nói có vài phần tin được.
...Tuy rằng vẫn rất đáng sợ.
Trì Tiểu Trì cũng mặc kệ trong lòng của cô đang bố trí cái gì, đưa tay ra trước mặt cô.
Triệu Nhu do dự một lúc, rốt cục vẫn nắm lấy tay cậu.
Trì Tiểu Trì nói: "Hoan nghênh nhập đội."
Nghe nói như thế, Triệu Nhu liên tưởng đến những vấn đề mà mình từng hỏi Trì Tiểu Trì trong tiên đoán của cô, nhịn không được mà cảm thấy buồn cười.
Mặc dù Trì Giang Vũ thể hiện năng lực rất mạnh nhưng hiện tại cô đã nhìn ra thủ lĩnh chỉ huy đội ngũ này chân chính là ai.
Cô liền hỏi vấn đề kia một lần nữa: "Thủ lĩnh của các anh là ai?"
Không ngờ người trước mặt thản nhiên chỉ về phía Lâu Ảnh: "Là anh của tôi."
Triệu Nhu khó tránh khỏi nghi ngờ: "...Chẳng phải là anh sao? Tôi còn tưởng rằng—"
Trì Tiểu Trì cười đáp: "Bởi vì anh ấy có thể chăm sóc tôi."
Trả lời xong, Trì Tiểu Trì liền cầm con cào cào trong tay đặt lên tảng đá, vỗ vỗ đất cát trên tay, lưu lại Triệu Nhu ngẫm nghĩ về sự đời, đi đến trước chảo mì nóng hổi, múc một bát cá chạch tươi ngon, ở phía trên còn rắc đầy thịt bò vụn.
Lâu Ảnh bàng thính tất cả ở trong đầu Trì Tiểu Trì, bị một câu hời hợt nói ngọt cuối cùng của cậu khiến cho trái tim yếu mềm, lời nói cất lên cũng mang theo tiếng cười: "Anh còn tưởng rằng em sẽ nói chuyện nhẹ nhàng với cô ấy chứ."
Trì Tiểu Trì múc thêm canh vào trong bát: "Thái độ của em rất tốt mà. Mục đích cũng đạt được rồi."
Lâu Ảnh: "Hiện tại e rằng cô ấy sẽ không hoàn toàn tín nhiệm chúng ta."
"Như vậy rất tốt. Tín nhiệm là thứ dễ dàng bị đánh tan nhất, đặc biệt là trong tình huống sống còn này." Trì Tiểu Trì dùng ngón tay bị nóng đỏ nắm lấy vành tai để hạ nhiệt độ, "Em không cần bọn họ cảm thấy an tâm. An tâm là chất độc ma túy, không dùng được. Em chỉ cần khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi là được rồi."
Lâu Ảnh bật cười.
...Đây cũng thật sự là tác phong của Trì Tiểu Trì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co