Truyen3h.Co

Quyen 3 Edit Xuyen Nhanh Nam Than Bung Chay Len Mac Linh

Edit : Sa Nhi - Shadowysady
=======================

Sau kì nghỉ từ hải đảo trở về, Thẩm Minh phải bận rộn chuyện của mình, đại đa số thời điểm Sơ Tranh đều ở một mình.

Kế hoạch lúc trước của Thẩm Minh cũng chính là muốn như vậy, nhưng cứ mỗi lần trông thấy trong nhà lạnh lẽo, cộng thêm cái dáng vẻ quạnh quẽ khi cô ở một mình, hắn lại vô cùng không nỡ bỏ cô lại, chỉ muốn đưa cô ra ngoài đi dạo một chút.

Sơ Tranh đối với lần này vô cùng không cảm kích.

Ra ngoài thì con nghiệt súc Vương bát đản sẽ nghĩ cách bắt cô phá sản!

Cô chỉ muốn yên tĩnh nằm nằm nằm!

Tại sao cứ phải ép cô ra ngoài!

Hắn là ma quỷ sao!

Sau khi thông báo trúng tuyển được gửi đến, Sơ Tranh nghe được tin tức từ chỗ Tiểu Bàn Tử, Tống Cảnh và Bạch Vũ Dao cũng học cùng trường với mình.

Mặc dù Tiểu Bàn Tử không thi đậu, nhưng cuối cùng vẫn giở cái chiêu một khóc hai nháo ba treo cổ, rốt cuộc cũng được vào trường Sơ Tranh theo học.

Ngày đầu tiên khai giảng, Tống Cảnh và Bạch Vũ Dao liền trở thành đôi tình nhân thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Nhưng mới không qua mấy ngày, trường học liền bắt đầu lan truyền tin tức lúc trước Bạch Vũ Dao cướp vị hôn phu của người ta.

"Thẩm Sơ Tranh." Bạch Vũ Dao đỏ mắt chặn đường Sơ Tranh: "Cậu có ý gì?"

Sơ Tranh: "..........."

Nước mắt của Bạch Vũ Dao đảo quanh hốc mắt, lên án nói: "Vì sao cậu phải làm vậy? Cậu muốn triệt để hủy hoại cuộc sống của tôi rồi cậu mới hài lòng đúng không?"

Sơ Tranh lạnh lùng hỏi ngược lại: "Tôi làm gì?"

"Lời đồn trong trường học có phải cậu truyền ra không?" Chuyện kia đã qua lâu như vậy, bây giờ mọi người cũng đã lên Đại học, sao lại truyền ra được chứ.

Chuyện này chắc chắn là cô làm ra!

Sơ Tranh tiếp tục lạnh lùng: "Không phải."

Tự dưng đổ vỏ lên đầu cô?

Liên quan quái gì đến cô chứ!

Trời cao cứ phải ngứa mắt nhìn một nhóc đáng thương như cô sao?!

"Dám làm mà không dám nhận, Thẩm Sơ Tranh cậu là loại người gì vậy hả!" Bạch Vũ Dao không thèm lựa lời mà nói nữa.

"Tôi không phải loại." Cô là một cô gái, loại ở đâu ra?

"............" Bạch Vũ Dao trừng lớn đôi mắt đẹp nhìn Sơ Tranh, đáy lòng hận ý sinh sôi: "Thẩm Sơ Tranh, cậu chờ đó cho tôi!"

Sơ Tranh nhìn Bạch Vũ Dao rời đi, có chút không hiểu.

Chờ làm quái gì?

Bà có thần kinh đâu mà phải chờ?

Lúc tan học, Sơ Tranh nhận được một cú điện thoại.

Trước đó Vương bát đản phát cho cô một loạt nhiệm vụ thu mua phá sản, thế nên dưới Sơ Tranh có một đoàn đội nhỏ để phục vụ cô thu mua được nhanh chóng.

Người vừa gọi điện thoại chính là người phụ trách đội này.

"Thẩm tiểu thư, tôi đã điều tra được một chút việc..."

"Ừ."

"Có thể gặp mặt rồi nói được không?"

Sơ Tranh nghĩ đến lát nữa cũng không có việc gì, bèn đồng ý yêu cầu gặp mặt của đối phương, hẹn nhau ở một quán cafe gần trường học.

"Thẩm tiểu thư."

Đối phương tới rất nhanh.

Thần sắc Sơ Tranh chỉ lãnh đạm hỏi: "Chuyện gì?"

"Là thế này, lúc trước không phải cô đã bảo tôi điều tra mấy công ty sao? Lúc tôi điều tra lại phát hiện một số việc, tôi cảm thấy cần phải báo cáo với cô một chút."

"Ừ."

Dường như đối phương đã quen thuộc với thái độ lãnh đạm này của Sơ Tranh, không kiêu cũng không nịnh, dáng vẻ như chuyện gì cũng không để trong lòng.

"Thẩm tiểu thư, tôi cảm thấy chuyện của tập đoàn Thẩm thị lúc trước không thoát khỏi quan hệ với Bạch gia, Bạch gia không biết lấy được từ đâu ra tư liệu nội bộ của tập đoàn Thẩm thị để lôi kéo các công ty còn lại, trực tiếp chặt đứt con đường làm ăn của tập đoàn Thẩm thị........."

Sơ Tranh bàn chuyện xong, từ quán cà phê đi ra, đối phương ngỏ ý muốn đưa cô về, nhưng Sơ Tranh lắc đầu nói không cần.

Chờ người kia rời đi, Sơ Tranh vừa đi đến ven đường, một chiếc xe không hề có dấu hiệu báo trước nào dừng khựng lại.

Cửa xe mở ra, Sơ Tranh bị kéo thẳng vào trong xe, lọt vào một vòng ôm rộng rãi hữu lực, ngay tiếp đó là nụ hôn thô bạo ập tới.

Sơ Tranh không thích thế này bèn giãy giụa đẩy hắn ra.

Nhưng hiển nhiên lúc này đối phương đã rất giận dữ, Sơ Tranh càng giãy giụa, hắn lại càng dùng sức điên cuồng giam cầm cô.

Đáy mắt người đàn ông hôn cô đen kịt một màu, giống như đã rơi vào vực sâu vạn trượng, áp lực khiến người ta không thể thở nổi.

"Thẩm Minh!"

Động tác của Thẩm Minh giống như bị nhấn nút tạm dừng, bàn tay hắn dừng lại bên vạt áo Sơ Tranh, vạt áo bung ra để lộ phần bụng dưới trắng nõn.

Sơ Tranh tránh khỏi hắn, ngồi dịch sang một bên.

Thẩm Minh cúi đầu, giọng nói áp lực đầy kiềm chế: "Người vừa rồi là ai?"

Lúc này Sơ Tranh cũng đã rất khó chịu, bởi vậy không thèm trả lời vấn đề của hắn.

"Người vừa rồi là ai?" Thẩm Minh hỏi lại một lần nữa, giọng nói của hắn rất bình tĩnh, cơ hồ không nghe ra gì dị thường.

Nhưng Thẩm Minh lúc này, bao phủ xung quanh hắn là sự âm u kín kẽ, giống như không nhìn thấy bất kì tia sáng nào nữa.

Sơ Tranh chỉ lãnh đạm liếc hắn một cái.

Sơ Tranh không trả lời, Thẩm Minh cũng không nổi điên nữa, trong xe đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Nhưng bầu không khí này cũng chẳng tốt lành gì.

Xe dừng lại dưới chung cư, Sơ Tranh xuống xe trước, nhanh chân đi vào trong căn hộ.

Đi vào trước còn tìm dây thừng!

Từ sau khi cô và Thẩm Minh ở chung một phòng, căn phòng cô ở lúc trước liền bị bỏ trống, Sơ Tranh tìm thấy trong phòng sợi dây thừng hồi xưa cô tiện nay ném vào góc.

Cô mở cửa phòng ra.

Thẩm Minh đang định gõ cửa, gương mặt hắn vẫn chỉ âm trầm u ám.

Trước khi Thẩm Minh kịp mở miệng, Sơ Tranh không nói hai lời đã trói nghiến người lại, ném lên giường phòng ngủ.

Hai tay cô chống hai bên người Thẩm Minh, giọng điệu lãnh đạm lạnh băng: "Thẩm Minh, chính anh bình tĩnh lại chút đi."

Lại còn dám hắc hóa!

Hù chết bà đây rồi!

Trước đó Thẩm Minh vẫn nhìn rất bình thường, làm cô cũng quên mất chuyện này.

Sơ Tranh hơi sợ hãi chạy ra khỏi phòng, thuận tay còn khóa cả cửa phòng lại.

Một hồi lâu sau Thẩm Minh mới trừng mắt nhìn trân trối.

U ám nơi đáy mắt hắn đã rút đi, khôi phục lại thần sắc bình thường.

Đây là cái tạo hình gì vậy?

Thẩm Minh giãy giụa lấy muốn cởi dây thừng, nhưng hắn lại phát hiện, mình hoàn toàn không thể cởi được.

Rốt cuộc cô trói thế quái nào vậy!!

Thẩm Minh giày vò hơn nửa ngày, mồ hôi cũng đã đổ đầy ra, nhưng vẫn là không cởi trói được.

Điện thoại trong túi hắn không ngừng vang lên, sau khi không có người nghe thì lại im lìm, rồi lại vang lên, lặp đi lặp lại.

Thẩm Minh thử kêu mấy tiếng, lại chợt nhớ tới hiệu quả cách âm của chung cư, hắn đành từ bỏ quyết định này.

Tận đến khi sắc trời bên ngoài đã dần tối, cô gái vàng trong làng chơi dây mới đẩy cửa tiến vào, trong tay còn bưng một bát cháo.

"Bảo bối..." Thanh âm Thẩm Minh khàn khàn: "Thả anh ra."

"Bình tĩnh chưa?"

Sơ Tranh nhìn hắn, cũng chẳng có dự định thả hắn ra.

"Bình tĩnh rồi." Thẩm Minh thấp giọng nói.

Sơ Tranh đánh giá hắn một hồi, đè hắn hôn một lúc, Thẩm Minh áp chế tâm tư cuồn cuộn nơi đáy lòng xuống, vô cùng thuận theo phối hợp, tranh thủ ngoan ngoãn để cô thả mình ra sớm một chút.

Điện thoại lại bắt đầu vang lên.

Sơ Tranh đưa tay lấy điện thoại di động của hắn ra, đặt ở bên tai hắn.

Thẩm Minh hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại giọng nói của mình: "Có chuyện gì?"

"Thẩm tổng, công ty có chút việc gấp cần ngài xử lý, vừa rồi gọi điện thoại cho ngài mà ngài không nhận, tôi bên này cũng không có cách nào..."

Lâm Dương đã cực kỳ sốt ruột.

"Cậu chờ một chút đã."

Thẩm Minh ra hiệu cho Sơ Tranh cúp điện thoại.

"Bảo bối, công ty của anh có việc, em thả anh ra trước để anh xử lý công việc được không."

Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Cứ như vậy cũng có thể xử lý." Mơ tưởng gạt bà đây cởi trói để hắc hóa chắc!

Thẻ người tốt hắc hóa quả nhiên quá đáng sợ.

Nhốt lại xem anh còn hắc hóa kiểu gì!

Thẩm Minh: "........."

Cái này không đúng!!

Cái này và kịch bản của hắn hoàn toàn chả giống tí nào!

Sao bây giờ hắn lại là người bị trói ở đây!?

Người làm sai chẳng lẽ chính là hắn sao!?

Thẩm Minh dựa vào lí lẽ biện luận, Sơ Tranh vẫn chỉ kiên quyết lắc đầu, bảo hắn hoặc là cứ như vậy xử lý, hoặc là khỏi cần xử lý.

Thẩm Minh không còn cách nào, đành bảo Sơ Tranh gọi điện thoại cho Lâm Dương.

Lâm Dương bên kia nhanh chóng nói khái quát mọi chuyện một lần.

Qua điện thoại trao đổi hết sức bất tiện, tin tức có được toàn bộ cũng chỉ nhờ Lâm Dương truyền lại, giải quyết cũng vô cùng chậm chạp.

Cuối cùng Thẩm Minh cho ra 2 phương án giải quyết để bọn họ đi chấp hành, có vấn đề gì thì liên lạc lại với hắn sau.

Sơ Tranh sợ hắn sẽ nhiều lời gọi Lâm Dương tới cứu, bèn lập tức cúp điện thoại, cũng tịch thu điện thoại của hắn luôn.

Thẩm Minh: ".........."

Chuyện này cmn không đúng!

* (lời tác giả)
Thẩm Minh: Ta còn chưa hắc hóa đâu!
Tiểu tiên nữ: Vợ ngươi còn đen hơn ngươi nhiều.

============================

#dành tặng @Little_Bun_ (灬ºωº灬)♡(灬ºωº灬)♡(灬ºωº灬)♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co