Re Up Kenkyo Kenjitsu O Motto Ni Ikite Orimasu
Trường dạy thêm mà tôi học chỉ tập trung vào phân khúc tiểu học, nên bây giờ, khi đã là một học sinh sơ trung, tôi cần phải tìm một ngôi trường khác.Cũng như lúc trước, tôi chọn ngôi trường mà Oniisama đã từng học. Giờ thì tôi không còn học chung với Akizawa-kun và Fukioka-san nữa nhưng bù lại tôi có Aoi-chan!Aoi-chan học ở một ngôi trường tiểu học có kết nối với các trường dành cho các cấp học cao hơn. Tuy nhiên, dù là hệ thống trường tiểu học chuyển cấp lên này khá giống với Suiran, hệ thống này lại không phải là lên thẳng mà học sinh bắt buộc phải vượt qua một kì thi đầu vào mới lên được, nếu thi rớt sẽ bị đuổi họcngay lập tức. Vì lẽ đó mà từ hồi năm mới đến giờ, mắt của Aoi-chan cứ thâm đen hết cả.Giờ thì cô ấy đã chuyển cấp lên an toàn và quay lại nói chuyện về khoai môn Tarow với tôi như bình thường. Có vẻ là người ta mới sản xuất thêm một món lưu niệm khăn tenugui cho nó. Tại sao lại là tenugui mà không phải là khăn giấy hay khăn tay chứ?Tôi vẫn giữ liên lạc với Fukioka-san qua tin nhắn và điện thoại. Người có khả năng ăn nói tốt như cô ấy thực sự không dễ tìm nên tôi muốn chúng tôi vẫn làm bạn.Lần trước hai chúng tôi bàn về chuyện đi đâu đó chơi. Thật là giống như bạn bè bình thường quá đi! Nhưng chả phải sẽ tốt hơn nếu cô ấy dành thời gian cho Akizawa-kun sao? Tôi tự nghĩ thế nhưng có vẻ là ngày hôm đấy Akizawa-kun có việc bận. Biết mà~Bây giờ, khi đã là học sinh sơ trung, tôi đã được phép tự mình ra ngoài. Nhưng chỉ là lúc sáng thôi.Ngày thường thì tôi phải đi học nên cũng chả có thời gian rảnh. Nhưng sự thật là tôi có vài tiếng rảnh để đi lòng vòng vào cuối tuần cũng làm tôi cảm thấy rất vui.Giờ thì tôi có thể vào cửa hàng tiện lợi để mua đồ ăn vặt mà không cần phải lén thông qua lúc học thêm nữa. Nếu tôi mang một chiếc túi xách lớn chứa đồ thì chắc là Okaasama sẽ không nhận ra tôi có giấu bánh kẹo ở trong đó đâu.Okaasama xếp da đẹp ngang hàng với mạng sống của một người con gái nên bà chắc chắn sẽ không cho tôi ăn mấy thứ có dầu mỡ rẻ tiền thế đâu.Mà hơn thế nữa, mục tiêu tiếp theo của tôi là ăn đồ ăn nhanh.Tôi thèm lắm rồi. Chúng là đỉnh điểm của đồ ăn vặt đấy. Sao khoai tây chiên lại có thể ngon đến thế chứ. Và tất nhiên là tôi cũng muốn chấm sốt cà chua rồi.Suiran có học sinh đến từ tất cả các nơi nên ngay cả khi tôi đi xa nhà để mua đồ, vẫn có cơ hội tôi sẽ bị phát hiện.Vì lẽ đó, tôi không thể mất cảnh giác được.Mà nữa, tôi muốn ăn đồ ăn ở các lễ hội quá đi! Vì lễ hội thường diễn ra vào buổi tối thôi, sẽ rất khó để tôi có thể xin phép được nên hiện tại việc đó vẫn còn là một giấc mơ. Nhưng yakisoba ở lễ hội ngon lắm luôn ấy~A-, tôi cũng muốn ăn takoyaki.Ikayaki nướng nữa thì ngon biết bao~Số lượng ước mơ của tôi cứ ngày càng nhiều lên...Dù tưởng rằng tôi sẽ được tự do một khi hết tiểu học, nhưng cuối cùng tôi vẫn lại bị bầu làm lớp phó.Và cộng sự của tôi, lớp trưởng, lại là Lớp Trưởng.Cậu ta lại học chung lớp với tôi. Vì lý do nào đấy mà tôi cảm thấy chúng tôi cứ như cặp 'đại diện lớp' ấy, mà lạ nhỉ~ Khác với Lớp Trưởng, trông tôi có giống loại nhân vật đại diện lớp điển hình đâu.Lớp Trưởng cho cảm giác cứ như cậu ta được sinh ra là để làm lớp trưởng ấy. Ai cũng gọi cậu ấy là Lớp Trưởng như thể đó là chuyện hiển nhiên. Mà tên thật cậu ta là gì ấy nhỉ?Vào tháng năm, chúng tôi có chuyến dã ngoại. Và nó là đi leo núi.Ugh. Leo núi. Tôi chả muốn đi đâu.Có vẻ ý tưởng đằng sau chuyện này là để Nội Nhân và Ngoại Nhân kết nối với nhau thông qua việc hoạt động thân thể mệt nhọc, nhưng thay vì leo núi, khi mà ai cũng bận 'hahh hahh mệt quá'thay vì nói chuyện thì chả phải một buổi nấu ăn ngoài trời hay cắm trại với đồ nướng sẽ tốt hơn sao? Ít nhất thì tôi nghĩ là làm thế thì mọi người sẽ thân nhau dễ hơn.Khá xui xẻo là tôi không thể nào cảm được tí niềm vui nào khi đi leo núi cả.Có vẻ Lớp Trưởng khá là thích leo núi. Khi tôi hỏi leo núi có gì mà vui thế, cậu ta nói rằng có thể ngắm cảnh này, không khí trong lành này, với cảm giác thành tựu khi bước đến đỉnh núi nữa. Nhưng xin lỗi nhé, tôi vẫn chả thấy nó có gì vui cả.Tụi tôi ai cũng là những tiểu thư chân yếu tay mềm thôi nên đừng có bắt mọi người phải làm một cái hoạt động nặng nhọc như leo núi chứ.Mà nhớ lại, hồi trước tôi cũng đã từng squat lúc còn ở tiểu học nhưng cuối cùng lại bỏ mất mà nhỉ. Dù bây giờ tôi vẫn luôn duỗi tay chân trước khi đi ngủ.Mà này, gần đây tôi cảm thấy chân mình có vẻ to hơn lúc trước. Dù là so với tiền kiếp thì nó vẫn còn bé chán.Hồi kiếp trước, tôi ngừng phát triển chiều cao khi lên sơ trung mà thay vào đó lại phát triển ra về chiều rộng, nghĩ lại thật là đáng sợ.Bọn con trai xấu xa gọi tôi là 'Nerima' và khi đến Kyoto, chúng gọi tôi là 'Shougoin'. Tôi nguyền rủa bọn chúng không cao lên thêm được nữa.Dù cho có cả đống đứa con gái có chân to hơn tôi! Dù là cân nặng của tôi chỉ ở mức trung bình! Dù là chân tôi không to tí nào cả, chúng chỉ hơi sưng thôi!Sao bọn con trai sơ trung lại có thể thiếu nhạy cảm đến mức đó chứ. Tôi đoán vì chúng là một lũ ngốc. Chuẩn rồi đấy, chúng là một lũ ngốc. Chuẩn luôn.Tôi cũng nhuyền bọn chúng không được con gái thích. Lời nguyền này lại khá là ứng nghiệm, kekeke!Tôi cũng có thử giảm cân để chân thon lại, nhưng chúng chả có tác dụng gì cả. Xì. Mấy kí ức khó chịu đó lại nổi lên rồi.Lần sau rảnh tôi phải đi mua aodakefumi để dùng mới được.Trong lúc leo núi, nhóm chúng tôi bị tuột lại đằng sau. Lớp Trưởng, tất cả trông cậy vào cậu đấy. Mình thậm chí còn chưa lo xong cho bản thân đây này. Phổi mình đang tạo ra mấy tiếng động lạ quá.Tôi đau khổ quá. Vì phải lo giữ chân vững để không ngã nên tôi chả thể nào ngắm cảnh nổi. Chuyện này thì có quái gì mà vui chứ.Mỗi khi quay lại nhìn sau lưng, tôi có thể thấy đây đó vẫn có những đứa như sắp "tèo" tới nơi... Cảm ơn trời phật, tôi không phải là đứa duy nhất.Khi bằng cách thần kì nào đó tôi lết được đến đỉnh núi, bọn leo đến nơi trước đã đang ăn bữa trưa của mình.Này! Chả phải hôm nay là để thắt chặt tình bạn sao chứ hả.Tôi mệt đến mức chả ăn nổi. Bọn yếu đuối chúng tôi ngồi vật vạ, mệt lã.Khi đang ngồi một đống, tôi có thể nghe từ đằng xa có tiếng ồn ào của bọn con gái ở xung quanh Kaburagi và Enjou.Dù là nhóm chúng tôi còn chưa mở hộp đồ ăn, bọn bên đó đã ăn xong hết rồi.Có một cái nhóm gyaru được thành lập kể từ khi lên sơ trung mà vì lý do nào đó tập hợp toàn mấy nhỏ năng động. Tôi ghen tị quá đi.Sau khi ngồi nghỉ một chút, tôi có thể thấy vài nhóc Ngoại Nhân đang nói chuyện râm rang với vài nhỏ Nội Nhân.Thần linh ơi! Trong lúc chúng tôi đang vật vạ chết ở chỗ này thì mấy đứa Nội Nhân và Ngoại Nhân kia đã trở nên thân với nhau hơn! Có thể nào chuyến leo núi này thật sự có tác dụng!?Chả có chuyện gì màu nhiệm như thế kia xảy đến với tôi cả. Có thể nào là vì tôi trông như môt con nhỏ kì cục mặc đồng phục thể dục có tóc mũi khoan không?Ô? Chả phải đó là Miharu-chan sao?Miharu-chan làm đại diện lớp của một lớp khác, cô ấy cũng là hình mẫu lý tưởng của một đại diện lớp ấy.Dù sao thì, cô ấy ở đằng kia, vui vẻ nói chuyện với một nhóc Ngoại Nhân. A! Cô ấy cười kìa.Tôi không biết liệu Lớp Trưởng có cảm thấy ghen tị khi thấy cảnh này không.Ngay cả lúc bình thường thì cậu ta cũng đã hoảng hết cả lên vì có Enjou học trong lớp Miharu-chan rồi còn gì.Tôi cá là không lâu sau cậu ta lại đến tìm tôi xin chỉ dẫn nữa cho xem.Aahh... Lúc xuống núi, tôi không biết liệu mình có thể gọi gia tộc Kisshouin gửi máy bay trực thăng lên đón không nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co