Truyen3h.Co

[Review] List Truyện Cổ Đại Hay

[Cung Đấu] Nghiệp Đế Vương

hungry_thirsty

Tác giả: Mị Ngữ Giả
Thể loại: Ngôn tình cổ đại, cung đấu, cung đình, chiến tranh, tranh quyền đoạt vị, HE chính truyện, SE ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn

oOo

Văn án:

Thượng Dương Quận chúa Vương Huyên (A Vũ), xuất thân vọng tộc, mang huyết mạch hoàng gia xinh đẹp, tôn quý, vốn có người thương là thanh mai trúc mã – người khiến ai ai cũng một lòng ngưỡng mộ, nhưng sống trong loạn thế, không thể tránh số mệnh nàng bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Tiêu Kỳ, xuất thân hàn vi, đi lên từ nghiệp binh đao, từng bước từng bước nhờ vào công trận mà đạt được vị trí cao, trở thành Dự Chương Vương quyền khuynh thiên hạ. Lấy Vương Huyên chỉ là một cuộc giao dịch quyền lực. Nhưng không ngờ, một lần gặp gỡ muộn lại thay đổi vận mệnh của hai người. Từ đó có ý chí quyết tâm vượt sóng gió, kiên định sóng vai bên nhau, ước hẹn sinh tử.

Sự tranh giành giữa ngoại thích và hoàng tộc gây nên cung biến, hoàng tộc phía nam khởi binh làm phản. Trên đường trở về kinh, Vương Huyên bày mưu đoạt Huy Châu đã bị chiếm thành công, giành thắng lợi ở cuộc đấu chính trị đầu tiên, từ đó sóng vai cùng Tiêu Kỳ trên hành trình dựng nghiệp Đế Vương.

Nhưng gia tộc Vương Huyên lại là gia tộc ngoại thích đứng đầu, đối lập một sống một còn với thế lực quân nhân. Phu tộc và gia tộc, tình yêu và thân tình, ngày xưa và ngày nay bức bách Vương Huyên phải chọn những chọn lựa tàn khốc.

Xưa kia là nữ nhi hoàng gia, giờ mang thân phận người chinh phục quay trở lại cung đình, chân chính đứng trên đỉnh cao quyền lực, những gì đợi chờ nàng là phồn hoa lạc tẫn, đầy rẫy đau thương; là phong vân quỷ quyệt, nguy cơ tứ phía; hay là con đường lập quốc trải ra ngay dưới chân…

Quyển thượng

Nàng xuất thân thế gia quý tộc, cành vàng lá ngọc không thua kém đấng nam nhi. Hắn xuất thân hàn vi, đi lên từ binh nghiệp, một đời chinh chiến chí khí kiên cường. Một cuộc giao dịch quyền lực chặt đứt duyên phận thanh mai trúc mã của nàng. Một cuộc gặp gỡ muộn vạch nên ước hẹn sóng vai thiên hạ của họ. Tranh giành quyền vị, biến cố cung đình, ngựa hắn xông thẳng vào hoàng cung, muốn nên nghiệp bá vương. Oán hận xích mích, sự tồn vong của gia tộc, nàng quay trở về cung, thay đổi phong vân thiên hạ. Khi gặp lại đã trở thành người xa lạ, đào hoa lạc tẫn, hẹn ước cầm tay nhau đi tới cuối đời bất quá cũng chỉ là ước nguyện xa xôi thời thịnh thế.

Quyển hạ

Nàng và hắn cùng nhau đứng trên đỉnh cao quyền lực, tiến là đao kiếm bão táp, lui là vực sâu vạn trượng. Từng là thanh mai trúc mã lại bị buộc thành anh em tương tàn; từng là chủ tớ tình thâm lại bị buộc thành kẻ thù sinh tử; tộc nhân bị xâm phạm, vứt bỏ thân nhân; trải qua phong ba, đến khi kết thúc là ai không rời đi, ai đã thay đổi? Nam nhân chí hướng cao vời vợi, đao kiếm nơi nơi, thiết giáp sáng lạnh, quân lâm thiên hạ; hồng nhan nữ tử sánh ngang đấng nam nhi, vượt mọi chông gai, sắc áo đỏ tươi, phượng nghi thiên hạ.

Hạnh phúc xưa như giấc mộng, cuối cùng cũng phải biệt ly; không còn loạn lạc, giang sơn vững bền, nghiệp lớn hoàn thành, xương khô chất núi.

Một thiên truyện cổ thị phi, hai trái tim yêu thương sáng ngời.

(Theo baidu)

Tác giả
Mị Ngữ Giả, nhà văn viết tiểu thuyết cho nữ, hiện ở châu Âu, cuộc sống bình yên, tự do. Thích mèo, thích ca kịch. Mị Ngữ Giả được mệnh danh là “Nùng tình thiên hậu”, một trong tứ đại thiên hậu ngôn tình (bao gồm Phỉ Ngã Tư Tồn – Bi tình thiên hậu, Đồng Hoa – Nhiên tình thiên hậu, Đằng Bình – Hiệp tình thiên hậu).

Các tác phẩm chính: Y hương tấn ảnh hệ liệt, Phượng huyết trường ca hệ liệt, Nghiệp Đế Vương, Giữa đôi bờ tịch mịch,…

(Theo baidu)

Lời tác giả
Phụ lục trước: Trích trong “Quân Vương*”

*Quân Vương (tiếng Ý: Il Principe, tiếng Anh:The Prince) là một cuốn sách bàn về khoa học chính trị của nhà ngoại giao, nhà sử học, nhà triết học chính trị người Ý tên Niccolò Machiavelli.

[Đăng lại]

1. “Quan hệ giữa người và người phải được đối xử tử tế hoặc thẳng tay đàn áp”.

Những lời này hoàn toàn giống với câu nói: “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết”, có điều khiến người nghe cảm thấy run sợ hơn nhiều. Machiavelli đã chỉ ra: “Người nào đem lại quyền lực cho kẻ khác thì tự chôn vùi chính mình”, ý nói đối với thế lực có khả năng uy hiếp và thống trị mình, tuyệt đối không thể nhân từ nương tay, nhất định phải lòng dạ độc ác, nhổ cỏ tận gốc.

2. “Tất cả những người nhìn xa trông rộng mà dùng vũ lực thì điều chiến thắng. Nếu như họ không dùng vũ lực thì hẳn đã bị thất bại”.

Bạo lực có tác dụng hết sức quan trọng đối với việc duy trì địa vị thống trị của quân vương. Trong “Quân Vương”, Machiavelli đã viết một đoạn rất dài về tầm quan trọng của võ lực và quân đội. Lúc quân vương tạo niềm tin đối với những lực lượng không ràng buộc thì cần phải dùng tới vũ lực, khiến mọi người đi vào khuôn khổ. Trật tự xã hội loài người khi dùng võ lực có thay đổi rất lớn. “Khi xưa muốn lấy thiên hạ phải lấy tâm nhân dân, nay muốn lấy thiên hạ phải lấy mạng nhân dân”, câu nói trong “Tư Mã pháp” khiến tôi thấm thía không kém gì lời Machiavelli.

3. “Thường thì con cái sẽ quên cái chết của cha mình nhanh hơn việc quên đi số tài sản thừa kế bị tước mất”.

“Quân Vương” nhắc rất nhiều thủ đoạn, đều dựa vào “Bàn về tính ác” mà nói. Quân vương phải hung tàn như tất cả mọi người thì địa vị thống trị mới có thể bảo đảm. “Chiến hữu thân thiết” của Napoleon, Talleyrand là một ví dụ rất phù hợp để chứng minh. Talleyrand và Napoleon mưu đồ bí mật phát động “chính biến sương mù” (sương mù chỉ tháng 11), cuối cùng lại bán đứng Napoleon.

4. “Quân vương phải biết học hỏi từ bản tính của dã thú, biết kết hợp sức mạnh của sư tử với sự tinh ranh của cáo. Sư tử không thể tự bảo vệ mình tránh các cạm bẫy còn cáo thì không chống lại được sói”.

Vị trí và hoàn cảnh quyết định nên phần lớn tính cách của quân vương. Quân vương không phải là quân tử, nhưng nhất định phải là ngụy quân tử. Quân vương là một thể thống nhất của nhân tính và thú tính, để đạt được mục đích củng cố chính quyền, quân vương có thể không chừa bất kỳ thủ đoạn nào. Hết thảy hành động của quân vương đều phải lấy tiêu chuẩn là có lợi hay không có lợi cho việc thống trị. Nếu như việc tuân thủ đúng tín nghĩa khiến mình bất lợi, “Một vị quân vương anh minh tuyệt đối không thể, cũng không phải tuân thủ tín nghĩa”, Machiavelli thật sự rất hiểu bản tính của một quân vương, khiến quân vương cũng cảm thấy run sợ.

5. “Bậc quân vương phải giao những nhiệm vụ đáng ghét cho người khác và giữ cho mình những nghĩa vụ nhẹ nhàng”.

Machiavelli cho rằng, một vị quân vương nếu không thể khiến nhân dân kính yêu mình thì ít nhất cũng phải tránh được không để cho nhân dân căm hận mình. Những chuyện xấu phải giao cho nô tài làm, mà chuyện tốt thì phải giữ lại để mình làm. Như vậy, mọi người sẽ cảm thấy, quân vương là người tốt, nhưng bọn nô tài lại làm hỏng chuyện. Hiện tượng thú vị “chỉ phản tham quan không phản hoàng đế” trong lịch sử phần lớn đều do thuật lung lạc lòng người cao minh này giúp đỡ nên. Hy sinh vài quan lại tham ô để bảo đảm an toàn cho thể chế thống trị của quân vương chính là chỗ sâu xa của “nhà nước thanh liêm”, “nhà nước của hoàng đế tốt”, phân biệt rạch ròi giữa bên chính diện và bên phản diện.

Đánh giá của beta Hàn Phong Tuyết: Đây là một trong ba truyện ngôn tình hay nhất mà mình từng đọc.
oOo

Cảm nhận, đánh giá:

Một câu chuyện còn hơn cả xuất sắc… Một câu chuyện đọc xong chỉ biết thẫn thờ… Một câu chuyện cả nam chính lẫn nữ chính đều được khắc họa tài tình….

Có một người con gái đáng ngưỡng mộ đến thế……….

Vương Huyên – Người con gái tài trí, mạnh mẽ và quyết đoán. Đế Vương Nghiệp kể theo góc nhìn của Vương Huyên về cuộc đời của nàng từ lúc cập kê đến lúc trở thành Dự Chương Vương phi, rồi thành Kính Ý Hoàng hậu.

Thuở nhỏ nàng được yêu thương hết mực, sống trong lụa là gấm vóc. Cuộc sống của nàng lúc đó luôn tươi đẹp và lấp lánh như lưu ly, cho đến khi viên lưu ly đó rạn nứt. Nàng phải thành thân với truyền kỳ Dự Chương Vương Tiêu Kỳ, một người xa lạ không quen biết. Những bí mật dần được bóc từng lớp một, như củ hành cay làm nàng đau đớn khôn nguôi. Nàng chỉ là một con cờ liên kết Vương thị với tương quân Tiêu Kỳ nhằm củng cố gia tộc và bảo đảm thái tử được đăng cơ. Tổn thương nối tiếp tổn thương, Vương Huyên trở nên yếu đuối và cô độc. Lúc đó, đã có một vòng tay ủ ấm nàng, tiếp cho nàng sức mạnh.

….Có lẽ sẽ có một ngày, ta, sẽ bị thương, sẽ chết, lúc đó, nàng liệu có bảo vệ ta như bảo vệ người ấy chăng?

…. Vâng, thiếp sẽ làm, thiếp sẽ dùng tính mạng mình bảo vệ chàng.

Bá nghiệp ư? Từ trước đến nay những người muốn lập bá nghiệp đâu chỉ mình Tiêu Kỳ.

Không sai, phu quân mà ta mong muốn, vốn dĩ phải là bậc chí tôn mạnh mẽ nhất trong thiên hạ.

Chàng sẽ chinh phục thiên hạ, chinh phục ta, cũng bị chính ta chinh phục.

“Ta nghĩ thông rồi.” Tiêu Kỳ mỉm cười nhìn ta, nói nhẹ bỗng, “Nếu như cả đời chúng ta không thể có con, vậy sau này sẽ nhận nuôi một đứa trẻ trong họ hàng, nàng thấy có được không?”

Ta khép mắt, nước mắt lã chã như châu ngọc đứt dây.

Chàng, vì ta mà sẵn sàng từ bỏ huyết mạch, sẵn sàng tuyệt tử tuyệt tôn.

Thâm tình như vậy, ân nghĩa như vậy, cho dù phải hy sinh cả tính mạng, cũng không đủ để báo đáp.

Tiêu Kỳ, người đàn ông ấy, chưa bao giờ là niềm ân hận của nàng. Tình yêu đâm chồi nảy lộc, nở rộ giữa không gian khói lửa máu tươi. Vương Huyên cần một bờ vai nương tựa. Tiêu Kỳ cho nàng bờ vai ấy. Vương Huyên cần sự bảo đảm cho gia tộc. Tiêu Kỳ cho nàng lời hứa. Vương Huyên cần cảm một con người có thể chinh phục nàng. Và Tiêu Kỳ chính là người đó. Sự mạnh mẽ quyết đoán của nàng có chút nhỏ bé so với tham vọng và sự thông minh của Tiêu Kỳ. Họ đều thuộc tuýp người cứng rắn và cương liệt. Có lẽ vì thế, giữa họ có sự đồng cảm và thấu hiểu.

Tiêu Kỳ cho nàng tình yêu sâu sắc. Nàng báo đáp bằng tình yêu âm thầm mà lớn lao. Nàng hứa với bản thân sẽ dùng cả sinh mệnh bảo vệ y. Và dùng cuộc đời nàng để xoá bỏ mọi trở ngại của y. Nàng hiểu cái y muốn không chỉ là ngôi vị Dự Chương Vương hay Nhiếp Chính Vương. Với tham vọng của mình, y luôn hướng đến ngai vàng trên đỉnh. Vương Huyên nàng chỉ có thể dùng hết trí tuệ, mở ra con đường thuận lợi hơn cho Tiêu Kỳ. Nàng yêu người đàn ông ấy. Nàng hy vọng y sẽ đạt đượợ ước nguyện. An bình nào mà chả phải đổi lấy máu tươi? Nàng hiểu điều đó. Cuộc đời của nàng, nguyện ý dành cho người đàn ông nàng yêu, dành cho những người nàng yêu quý.

“Ta đã nghĩ, nếu A Vũ không chịu tha thứ, vậy từ giờ nàng muốn gì ta sẽ cho nàng cái đó, chỉ cần nàng sống tốt…” Chàng không nói thêm nữa, trong mắt có niềm hân hoan của kẻ vừa lấy lại được vật quý giá nhất, cũng có cả nỗi sợ hãi của kẻ vừa trải qua nỗi tuyệt vọng cùng cực. Con người chàng luôn sắc nhọn như ngọn huyết đao, chẳng ngờ lúc này lại mềm yếu đến thế.

Ta ngả mình vào vòng tay ấm áp của chàng, nhắm mắt mỉm cười, làm người phải trải qua ly biệt thì mới biết quý trọng. Thực ra giờ đây ta còn cần gì nữa? Có điều gì ta chưa từng có được, và điều gì ta chưa từng mất đi? Những thứ mỹ lệ nhất và xấu xa nhất, đáng quý nhất và bi ai nhất, đều đã từng ở trong tay ta rồi vuột khỏi tay ta. Kim chi ngọc diệp, danh môn thế gia, khi tất cả phù hoa đều tan biến, thứ còn giữ được trong tay chỉ là một chữ “tình”: tình thân của phụ mẫu, tình huynh muội và tình yêu không rời xa của chàng. Những thứ tưởng như vững trãi nhất lại không thể chịu nổi một trận gió sương; còn những thứ tưởng chừng mềm yếu nhất giờ vẫn trong tay, trọn vẹn.

Trên con đường bá nghiệp, Vương Huyên đã bước qua bao nhiêu máu chảy. Và nàng không thể dừng lại cho đến khi đạt được mục đích. Tay nàng nhuốm máu, nhưng nàng cố gắng tránh gây tổn thương cho người nàng yêu quý. Phụ thân, mẫu thân, cô cô, ca ca Vương Túc, Ngọc Tụ, Hồ Dao, A Việt, Từ cô cô, Tử Đạm, Cố Thái Vi,… Nàng cố gắng bảo vệ họ khỏi cơn chiến loạn. Kể cả những người xa lạ như Tống Tuấn Văn, Doanh nướng,… nàng đều niệm tình nghĩa mà cho họ đường sống. Nhấc lên được là buông bỏ được. Nàng luôn tâm niệm như thế. Nàng hiểu những gì nàng cần làm. Nàng tính toán kỹ càng tỉ mỉ, chỉ mong mọi người bình an. Những người hiểu cho nàng chưa bao giờ căm ghét nàng. Vì sau vẻ ngoài kiên cường đó là một trái tim yếu đuối đã thấm mệt. Con đường đến ngôi báu quá rộng, quá nhiều chông gai.

“Vương Huyên chưa từng phản bội bất kỳ ai”. Ta chậm rãi giơ tay lên giữ chặt lồng ngực, “Ta chỉ trung thành với trái tim ta”.

Tử Đạm với nàng là hồi ức tươi đẹp, là thời thơ ấu được nàng gìn giữ cẩn thận. Họ là thanh mai trúc mã. Họ là tri kỉ. Trong trái tim nàng luôn có một góc nhỏ cho y. Nàng biết mình đã thay đổi. Thời thế khiến con người thay đổi. Chỉ có Tử Đạm là cố níu kéo những thứ đã qua. Nàng cũng đã có một Tiêu Kỳ anh dũng mà ôn nhu bên cạnh. Thứ duy nhất nàng còn có thể cho Tử Đạm là cuộc sống yên bình. Nàng không thể để y chết, càng không thể để y giết người nàng yêu thương nhất. Tiêu Kỳ chết, nàng có thể giết Tử Đạm báo thù. Còn khi Tử Đạm chết, nàng chỉ có thể ôm nỗi ân hận day dứt trong tim. Sao nàng có thể ra tay với Tiêu Kỳ được chứ? Sự khác nhau rõ ràng đó khiến nàng không thể quay đầu nhìn lại quá khứ từng một thời rực rỡ kia nữa. Y hận nàng bao nhiêu, sau khi bị nàng đánh thuốc mê rồi đưa đi sống ẩn dật với Hồ Dao, ắt có lẽ đã hiểu. Y run lên khi nghe tin Kính Ý Hoàng Hậu đã mất. Điều này chứng tỏ trong cuộc đời y, cái tên Vương Huyên đã để lại dấu ấn sâu đậm mãi mãi không phai nhoà.

Nhân vật Tử Đạm đến nửa cuối câu chuyện mới xuất hiện, song có vai trò khá quan trọng. Tử Đạm là lý do cho rất nhiều việc Vương Huyên đã làm. Những việc ấy thể hiện rõ mặt tính cách của nàng.

Giữa chàng và Tử Đạm, ta ý thức rõ nặng nhẹ, nếu chàng giết Tử Đạm, ta sẽ đau đớn không muốn sống; nếu Tử Đạm giết chàng, ta sẽ liều chết trả thù.

Đặc biệt, việc thể hiện câu chuyện qua lời kể và góc nhìn của Vương Huyên khiến vẻ đẹp của nàng, tính cách của nàng nổi bật rõ nhất. Suy nghĩ của nàng mang một sự sâu sắc và đầy ý nghĩa. Từng câu, từng chữ tạo ra một con người đẹp, đẹp đến mức không có từ ngữ nào miêu tả hết được.

Và nàng có một người đàn ông để nàng nguyện hy sinh cả tính mạng để bảo vệ…….

Tiêu Kỳ xuất thân hàn vi, là con rơi của Tiêu gia nổi tiếng nên bị xua đuổi, tha hương cầu thực. Sau khi đầu quân, với sự tinh anh và tài trí hơn người, y đã thăng chức liên tiếp, trở thành tướng quân, rồi thành Dự Chương Vương, vị phiên vương ngoại thích đầu tiên. Nhưng thế vẫn chưa đủ so với tham vọng luôn gào thét trong lòng. Và y liên hôn với Vương thị.

Người con gái đó như ánh nắng mai chiếu qua cuộc đời Tiêu Kỳ. Y ấn tượng với sự mạnh mẽ can trường của nàng khi bị Hạ Lan Châm bắt cóc. Y đau lòng trước dáng vẻ ốm yếu cô độc của nàng. Y vui vẻ khi bị nàng làm nũng. Y nhận ra, y yêu nàng mất rồi.

“Không cho ta lo ư?” Chàng tủm tỉm nhìn ta, mắt vẫn còn ánh giận, “Dù nàng có bảy, tám mươi tuổi, ta vẫn cứ lo”.

Càng để tâm thì càng rơi vào tình yêu sâu thẳm không thấy đáy. Hai con người quật cường ấy, phải trải qua bao nhiêu hiểu nhầm, khó khăn mới đến được với nhau. Đó là điều khiến thứ tình cảm ấy sâu sắc vô cùng tận. Tiêu Kỳ luôn canh cánh trong lòng việc bỏ lỡ nàng ba năm sau khi thành thân nên y bù đắp rất nhiều. Sẽ không bao giờ xuất hiện người con gái thứ hai có khả năng làm y rung động đến điên cuồng như vậy.

“Từ nay về sau, nàng là vương phi của ta, là người phụ nữ sẽ cùng ta đi hết cuộc đời, ta không cho phép nàng yếu đuối”.

“Từ giờ trở đi, ta sẽ không có người đàn bà nào khác ngoài nàng”. Chàng cười nhẹ, đứng dậy, “Giữa ta và nàng, cũng không có chỗ cho ai khác”.

“Người đàn bà của ta có thể kiêu ngạo, nhưng không thể vô lối”

“Con của ta, nhất định phải do Vương Huyên sinh ra, cho dù tuyệt tử tuyệt tôn, cả đời này ta cũng không lấy người thê thiếp nào khác. Dùng máu tuyên thệ, trời xanh chứng giám”.

“Thế gian này, ta chỉ có mình nàng là người thân yêu nhất”.

Nhưng bên cạnh tình yêu, y còn có tham vọng làm bá chủ thiên hạ. Giang sơn và mỹ nhân, Vương Huyên chưa bao giờ dám so sánh. Y cũng chưa từng thử. Thứ duy nhất y cố gắng, là cân bằng cả hai. Y ra tiền tuyến chống Đột Quyết, y cho người bảo vệ nàng cẩn thận, y bảo hộ cả gia tộc nàng. Y chưa bao giờ làm nàng thất vọng. Kể cả khi bị hiểu nhầm, y không giải thích, chỉ lặng lẽ chờ đợi nàng. Tình yêu của y, như Vương Huyên đã nghĩ, có báo đáp cả đời cũng không đủ. May mắn cho y, Vương Huyên không chỉ là người hiểu chuyện, mà còn có trí thông minh tuyệt đỉnh và sự can đảm hiếm có ở một nữ tử. Nàng là người luôn đứng đó mỗi khi y quay đầu nhìn lại. Nàng là người khiến nghiệp bá vương của y hoàn thành dễ dàng hơn.

Khi cả thiên hạ đều trông về phía chàng, chỉ mình ta đứng sau lưng chàng, là nguồn sức mạnh duy nhất giúp chàng yên lòng, cho chàng một chốn về bình yên.

Y cũng hiểu những khó khăn mà nàng trải qua. Vì thế khi Vương Huyên mắc bệnh nan y do lao lực và suy nghĩ nhiều, chắc hẳn Tiêu Kỳ dằn vặt lắm. Từ cô cô bắt đầu hận y kể từ khi nàng chết. Nhưng liệu có ai thấu được nỗi đau sâu tận tâm can chưa bao giờ phai nhoà ấy? Y khóc nhòa khi biết bệnh tình của nàng. Y nuông chiều nàng hết mực và giữ lời hứa với nàng, phá bỏ lục cung, độc sủng hoàng hậu. Một phần do quá khứ của y, một phần vì Vương Huyên của y. Kể cả khi nàng chết, Tiêu Kỳ dựng cho nàng hoàng lăng rất đẹp, như một ngôi nhà để y và nàng có thể bên nhau mãi mãi. Tiêu Kỳ còn bãi triều bảy ngày liên tiếp, vùi mình trong tăm tối. Hàng năm, cứ đến ngày đó, y lại vào tẩm cung của nàng và y, uống rượu say, bỏ mặc thế sự, chìm vào hồi ức hai người. Nàng dẫn y lên đỉnh cao quyền lực, rồi bỏ lại y một mình cô đơn trên ngai vị lạnh lẽo. Y cho nàng tình cảm sâu đậm nhất. Còn nàng cho y mơ ước của y. Chỉ là mãi mãi nàng không biết rằng, kể từ khi nàng ra đi, trái tim của Tiêu Kỳ như bị khoét một lỗ, không cách nào bù đắp, không cách nào chữa trị.

“Áo xanh, là bài ca dao của một nam tử nhớ thương thê tử”. Người chậm rãi nói, vuốt nhẹ lên chiếc áo thêu, thoáng mỉm cười:

Lụa xanh may áo người thương

Người nay đã khuất chỉ còn áo thôi

Quên sao bóng dáng xa vời

Bi thương kiếp kiếp đời đời vấn vương

Dấu yêu kia vẫn ươm hương

Trên từng mũi chỉ đường kim áo nàng

Lời xưa sách cũ ngả vàng

Đau thương mãi mãi nhớ nàng khôn nguôi

Đông sang lạnh lẽo đơn côi

Một manh áo mỏng đâu người ngó trông

Người đi khuất bóng mất rồi

Mình ta đâu biết bồi hồi thương thân

Thu phong lạnh lẽo vô ngần

Bên song buốt giá bần thần nhớ ai

Nhớ người tri kỉ xưa nay

Sầu thương muôn kiếp đêm ngày vấn vương.

Nhiều người nói kết chính văn là HE, kết phiên ngoại là SE. Nhưng thực sự nếu suy nghĩ kỹ, chẳng phải phiên ngoại đó là GE hay HE hay sao? Sau khi trở thành bá chủ thiên hạ, hai người đã có những năm tháng hạnh phúc, có những người con tài giỏi thân yêu. Kết thúc, Vương Huyên và Tiêu Kỳ còn được ở bên nhau, nắm tay nhau. Đó là ước muốn mãnh liệt nhất của quân vương này, và là cái kết có hậu cho một mối tình đẹp rồi.

Ván cờ này dù có đáng sợ và nguy hiểm đến đâu, ta cũng chưa bao giờ hoài nghi tâm ý của Tiêu Kỳ, thậm chí còn chưa từng nghĩ tới việc đó. Dù cho ta và Tiêu Kỳ từng bao lần hiểu lầm và dò đoán lẫn nhau, nhưng bao năm qua, nếm trải hết sóng gió này đến sóng gió khác, cuối cùng chúng ta cũng có thể tháo gỡ mọi nút thắt trong lòng, hoàn toàn tin tưởng đối phương.

Cho tới ngày hôm nay, đã trải qua bao nhiêu khó khăn nguy hiểm, nếu không thể gạt bỏ gánh nặng trong lòng, làm sao vượt qua được kiếp nạn cuối cùng này?

Nói là quân cờ, nói là lợi dụng, chẳng qua là cách người ngoài dùng lòng dạ hẹp hòi của họ để xét đoán chúng ta.

Qua bao nhiêu gió đao mưa kiếm, nổi chìm trong thời loạn, suốt chặng đường này, chúng ta đã phải đạp lên bao nước mắt, bao nhiêu máu tươi và hài cốt, sớm đã hoà làm một. Gọi là uyên ương liền cánh hay là chiến hữu kề vai cũng được, dẫu sao chỉ cần chàng có ta, ta có chàng là đủ.

Hoài bão của chàng là thiên hạ, là giang sơn. Chàng nhất định không thể làm một nam tử ngồi bên song cửa vẽ mày cho mỹ nhân, ta cũng không thể làm một nữ nhân nơi khuê các không màng thế sự. Sớm đã chọn đúng đối phương, chỉ còn việc kề vai sát cánh, cùng đối mặt mọi sóng to gió lớn.

Tình yêu của Vương Huyên và Tiêu Kỳ rất đẹp, rất đậm sâu. Có sự thấu hiểu lẫn nhau, có sự khoan dung, tha thứ, có sự tin tưởng, đồng lòng, có sự chờ đợi, nguyện ý…

“Nếu xét về tình nghĩa ân ái, chúng ta là phu thê, cũng là ái nhân”. Ta nói từng chữ một, “Còn trên con đường bá nghiệp này, chúng ta là tri kỉ kề vai tác chiến. Lúc thái bình, ta có thể ở trong khuê phòng nâng khăn sửa túi cho chàng; lúc biến loạn, ta có thể đứng ra vì chàng dẹp bỏ mọi trở ngại. Nếu chàng chỉ xem ta như một thục nữ yếu đuối, thì đã không phải là Tiêu Kỳ thấu hiểu ta, tin tưởng ta, ta cũng không thiết sát cánh kề vai với một kẻ phàm phu tục tử như vậy”.

Ta muốn nói với chàng, thiếp ngắm chàng chưa thỏa, làm sao nỡ ra đi. Thiếp còn muốn nhìn thấy chàng bạc đầu, già đi cùng thiếp.

Có những con người si tình chịu nhiều thương tổn đến thế…….

Cả đoạn đường tới thư phòng, hắn chỉ buông thõng hai tay đi sau lưng ta, cách đúng một bước.

Hắn luôn ở đó, ở nơi mà ta có thể nhìn thấy được, không bao giờ rời đi, cũng không bao giờ tiến lại gần hơn.

Tuy nhân vật nam phụ thường hay bị lu mờ so với nam chính Tiêu Kỳ, Tống Hoài Ân lại cho tôi một cảm giác kỳ lạ. Ngay khi Vương Huyên nhận ra tình cảm sai trái của vị tướng quân này, Tống Hoài Ân đã để lại một linh cảm phức tạp về tình cảm này. Và cuối cùng đúng như vậy. Như Vương Huyên đã nói, lý do phản loạn của Tống Hoài Ân là tham vọng không đáy, và nàng cũng là một phần nguyên do. Doanh nương mà Tống Hoài Ân si mê cũng mang một vẻ ngoài hao hao vị Vương phi mà y phục mệnh bảo vệ. Tình yêu của hắn khiến cho con người ta thở dài. Tình yêu vốn không có lỗi. Nhưng hắn đã đem trái tim trao nhầm người. Khi vị tướng quân trẻ đầy nhiệt huyết ấy xông vào lễ đường thành thân, bị tân nương xinh đẹp khí thế bức người ấy cuốn hút, hắn đã biết bản thân đã rơi vào đường cùng không thể nào quay đầu lại. Ngăn cách giữa hắn và Vương Huyên là rất nhiều điều khó nói. Và hai người là không thể, mãi mãi là không thể.

“Hoài Ân chết vẫn không xưng thần, trong mắt hắn, thực ra không có lẽ quân thần gì”.

“Sông kia cách trở, yêu lắm đớn đau…Hoài Ân, ngươi cũng biết là không thể”.

Tình cảm của hắn giống như bài Hán Quảng vậy, một nam tử thầm thương mến một nữ nhân cách một dòng nước, biết rõ không thể nhưng chẳng buông tay, đành một mình ôm mối đơn phương. Đến cái chết, hắn cũng mong nàng có thể giúp hắn, giải thoát cho hắn. Chết dưới tay người mình yêu, âu cũng là một loại hạnh phúc.

Non xa có ngọn cây già

Đã bao nhiêu tuổi chẳng làm bóng râm

Người đâu lại để thương thầm

Sông kia cách trở yêu lầm đớn đau

Biết rằng cách trở sông sâu

Người ơi người có biết sầu tương tư

Hán Giang cuộn sóng âm u

Cô phàm lạc lối mịt mù nơi đâu

Biết bao bãi bể nương dâu

Một mình ta mãi giữ câu ân tình

Dù người đã bước về dinh

Ngựa nàng ta vẫn không đành bỏ đâu

Biết rằng cách trở sông sâu

Người ơi người có biết sầu tương tư

Hán Giang cuộn sóng âm u

Cô phàm lạc lối mịt mù nơi đâu

Bên cạnh Tống Hoài Ân, hai câu chuyện tình yêu khác day dứt không kém là Cố Thái Vi – Vương Túc và Thấm Chi – Tạ Tiểu Hoà. Cố Thái Vi là con người dù biết sẽ đánh mất cơ duyên song không hề chịu khuất phục. Vương Túc dù biết sẽ bỏ lỡ người yêu mình nhất nhưng vẫn không đưa tay. Hai con người dòng đời xô đẩy đến bên nhau. Tuy không được ân ái yêu thương dưới danh nghĩa vợ chồng, họ vẫn được ở bên nhau, cưỡi ngựa ngắm hoa, sống yên bình, may mắn thay. Vương Túc cũng là một nhân vật khá ấn tượng với trí tuệ cao siêu biết lùi biết tiến. Vốn là công tử đào hoa ăn chơi, Vương Túc đã bị thời gian mài mòn, trở thành Giang Hạ vương kín tiếng, sống gần như ẩn dật ở vùng phương Bắc xa xôi. Giang Hạ vương cũng là người nắm binh quyền nhiều và là sự cân bằng giữa thế gia Vương thị và hoàng tộc.

Cặp đôi thứ hai thì không được may mắn như cặp đôi chính. Thấm Chi và Tạ Tiểu Hoà quen nhau từ nhỏ, yêu thương nhau như lại bỏ lỡ nhau mãi mãi. Nếu như Thấm Chi đồng ý hôn sự từ sớm, không để Tạ Tiểu Hoà, Trường An hầu, phải chờ đợi mười năm, nếu như Trường An hầu không vì quá gấp rút trở về trong tình trạng thương nặng, nếu như họ không bước qua nhau như thế, chắc hẳn họ đang rất hạnh phúc. Đáng tiếc, người con gái hiểu chuyện và có nét tính cách giống Vương Huyên ấy phải thành quả phụ cả đời. Nắm bắt cơ hội là điều rất quan trọng. Thương thay, thời gian chỉ có thể tiếp tục chứ không thể quay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co