Truyen3h.Co

Rhyder X Captain Rhycap Short Fiction


Nguyễn Quang Anh là một nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi, nhưng tài năng đã được cả thế giới công nhận. Anh tham gia một triển lãm nghệ thuật quốc tế ở Paris với tư cách khách mời đặc biệt, không ngờ đây lại là nơi đưa anh gặp Hoàng Đức Duy, một họa sĩ tự do nổi tiếng với phong cách nghệ thuật đầy cảm xúc.

Duy tình cờ thấy Quang Anh đang đứng trước một bức tranh trừu tượng. Ánh mắt của anh chăm chú, nhưng vẻ mặt lộ rõ sự trầm tư. Duy tiến lại gần, bắt chuyện một cách tự nhiên:
“Anh nhìn bức tranh này như thể thấy cả câu chuyện của mình trong đó.”

Quang Anh thoáng giật mình, nhưng ngay sau đó là nụ cười nhã nhặn:
“Có lẽ tôi chỉ đang cố hiểu những gì tác giả muốn truyền đạt.”

“Tôi nghĩ nghệ thuật không cần phải hiểu, chỉ cần cảm nhận. Giống như... cảm giác khi anh vừa bước vào đây. Tôi không hiểu, nhưng lại thấy rất quen thuộc.”

Câu nói của Duy khiến Quang Anh sững lại trong giây lát. Họ tiếp tục trò chuyện, và càng nói, họ càng nhận ra sự đồng điệu trong tâm hồn mình. Những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi tại Paris dần trở nên thường xuyên hơn. Hai người cùng nhau lang thang qua những con phố cổ, ngồi bên bờ sông Seine ngắm hoàng hôn, hay đơn giản là trò chuyện hàng giờ về những ước mơ, nỗi sợ hãi và cả những tổn thương mà họ chưa từng chia sẻ với ai.

Khi Quang Anh phải trở về Việt Nam, họ đã biết rằng, cuộc gặp gỡ này không chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp.

---

Trở về nước, Quang Anh và Duy vẫn giữ liên lạc mỗi ngày. Họ gửi cho nhau những tin nhắn dài, chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn. Những cuộc gọi kéo dài đến tận khuya trở thành thói quen không thể thiếu.

Mỗi lần gặp lại, dù chỉ vài ngày ngắn ngủi, họ đều trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau. Quang Anh yêu Duy không chỉ vì tài năng, mà còn vì sự dịu dàng và kiên định trong con người Duy. Duy yêu Quang Anh bởi sự mạnh mẽ bên ngoài nhưng lại có một tâm hồn đầy tổn thương.

Một buổi tối, trong ánh nến lung linh ở căn hộ nhỏ của Duy, Quang Anh ngập ngừng thổ lộ:
“Anh từng nghĩ mình không cần tình yêu, nhưng em đã thay đổi mọi thứ.”
Duy mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh:
“Em sẽ luôn ở đây, ngay bên cạnh anh.”

Quang Anh khẽ siết tay Duy, mỉm cười:
“Anh không chắc mình có thể cho em tất cả, nhưng nếu em cần một bờ vai, anh sẽ luôn ở đây.”

Tình yêu của họ không ồn ào, nhưng sâu sắc và mãnh liệt. Cả hai đều biết, họ đã tìm thấy một nửa hoàn hảo của đời mình.

---

Hạnh phúc ngắn ngủi của họ nhanh chóng bị phá vỡ khi gia đình Quang Anh phát hiện ra mối quan hệ này. Bố mẹ Quang Anh là những người truyền thống, luôn đặt kỳ vọng cao vào anh – đứa con trai duy nhất sẽ kế thừa sản nghiệp của gia đình.

Họ gọi Quang Anh về nhà, yêu cầu anh chấm dứt mối quan hệ “không chấp nhận được” này ngay lập tức. Người cha nghiêm khắc nói thẳng:
“Mày muốn gia đình này trở thành trò cười cho thiên hạ sao? Một người như mày, tương lai phải đứng đầu cả một tập đoàn, không thể dính vào loại chuyện nhơ nhuốc này!”

Quang Anh đấu tranh hết mình, thậm chí quỳ trước mặt bố mẹ, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng và câu nói sắc bén:
“Gia đình chúng ta không thể chấp nhận một điều nhơ nhuốc như thế.”
“Ba mẹ, con chỉ muốn được sống thật với trái tim mình. Con yêu em ấy.”

Nhưng mẹ anh, người phụ nữ dịu dàng thường yêu thương anh nhất, lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt anh:
“Quang Anh, nếu con còn coi ba mẹ là gia đình, hãy dừng lại. Đây là điều duy nhất mẹ xin con.”

Quang Anh trở về trong sự giằng xé, không thể dứt bỏ Duy nhưng cũng không thể làm trái nguyện vọng của cha mẹ.

---

Áp lực từ gia đình ngày càng lớn khi mẹ Quang Anh bị bệnh nặng. Bà từ chối chữa trị, chỉ có một yêu cầu duy nhất: Quang Anh phải kết hôn với người mà gia đình đã chọn.

Anh hoàn toàn sụp đổ. Những đêm dài không ngủ, Quang Anh chỉ biết nhìn những tin nhắn chưa gửi cho Duy, trái tim như bị xé rách từng mảnh.

Cuối cùng, anh đưa ra quyết định đau đớn nhất đời mình. Anh gặp Duy dưới gốc cây sakura – nơi họ từng thề sẽ bên nhau mãi mãi. Quang Anh nắm chặt tay Duy, nghẹn ngào nói:
“Duy, tha lỗi cho anh. Anh không thể làm khác được.”

Duy im lặng rất lâu, nước mắt lăn dài trên gò má. Em cố gắng mỉm cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Quang Anh:
“Đừng khóc. Em biết anh đã làm tất cả vì tình yêu của chúng ta. Nếu kiếp này không thể bên nhau, em hứa, kiếp sau em sẽ tìm anh.”

Duy đau đớn khi thấy Quang Anh bị giằng xé giữa tình yêu và trách nhiệm. Duy khuyên Quang Anh nên từ bỏ mình:
“Em không muốn anh vì em mà mất gia đình. Nếu phải rời xa, em sẽ chấp nhận.”
Nhưng Quang Anh ôm chặt lấy Duy, nghẹn ngào nói:
“Anh không thể sống thiếu em. Duy, em là cả thế giới của anh.”

Họ ôm nhau thật chặt, để cảm nhận hơi ấm của đối phương lần cuối.

---

Lễ cưới của Quang Anh diễn ra trong sự hân hoan của mọi người, nhưng ánh mắt anh luôn lạc lõng. Duy không xuất hiện, nhưng anh đã vẽ một bức tranh gửi đến lễ đường, miêu tả một người đàn ông cô độc đứng dưới gốc cây sakura.

Duy rời khỏi Việt Nam, tiếp tục sự nghiệp ở nước ngoài. Em trở thành một họa sĩ hàng đầu, nhưng tất cả các bức tranh của anh đều xoay quanh hình bóng của Quang Anh – một người đàn ông với ánh mắt buồn sâu thẳm.

Quang Anh sống một cuộc đời hoàn hảo trong mắt người ngoài, nhưng trái tim anh chưa từng thôi nhức nhối. Mỗi khi đêm về, anh lại lật mở bức thư cuối cùng mà Duy để lại:
“Anh, kiếp sau, em nhất định sẽ tìm anh. Hãy hứa với em, kiếp sau anh cũng đợi em.”

---

Mười năm sau, trong một buổi triển lãm quốc tế, Quang Anh tình cờ thấy một bức tranh của Duy. Bức tranh tái hiện gốc cây sakura năm nào, và một dòng chữ nhỏ nằm góc dưới:
“Kiếp sau, em chờ anh.”

Quang Anh đứng lặng trước bức tranh, nước mắt không ngừng rơi. Anh biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu kiếp sống, trái tim anh vẫn mãi thuộc về Hoàng Đức Duy.

---

Họ hứa với nhau, trong những giấc mơ và cả sự chờ đợi nơi xa xăm: kiếp sau sẽ không có ai ngăn cấm họ nữa.

---

Kết thúc chương.
03h02p - T4/18/12/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co