Truyen3h.Co

[Rorasa, Chiyeon, Rupha] - Hogwarts, 20 năm sau [Harry Potter x Babymonster]

Chương 8: Nhà bếp

extractoxx

Hành lang tầng hầm, như thường lệ, luôn yên tĩnh hơn phần còn lại của lâu đài. Ruka đang dán một thông báo mới của Huynh trưởng lên bảng, vẻ mặt đăm chiêu. Cô đã phải giải quyết ba vụ cãi vã ở nhà kính và một vụ tắc đường ở cầu thang chỉ trong buổi sáng nay.

- Chị Ruka!

Ruka quay lại, thấy Rora đang chạy lon ton về phía mình, má hơi ửng hồng.

- Mừng là chị đã đọc thư cú của em, trông chị vất vả quá! - Rora nói, vừa nói vừa dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán.

- À, Huynh trưởng mà. - Ruka mỉm cười, vẻ mệt mỏi. - Chị không sao. Nghe bảo em muốn mượn phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff, để chi thế? Tháp Ravenclaw có vấn đề à?

- À, không ạ! - Rora vội xua tay, mặt đỏ bừng. - Chỉ là... em muốn vào bếp... luyện tập một chút. Mà từ Tháp Ravenclaw xuống bếp thì xa quá. Chị cho em tá túc vài ngày nhá?

Ruka nheo mắt.

- Luyện tập?

Cho môn Độc dược?

- Em thành khẩn đó! - Rora chắp hai tay lại, mong chờ sự đồng ý từ vị Huynh trưởng. - Em hứa sẽ không làm phiền ai hết!

Ruka nhìn vẻ mặt khẩn thiết của cô bé năm nhất. Trông Rora giống hệt một con gấu con bị lạc.

- Được thôi. - Ruka mỉm cười đáp. - Chị tin em. Nhưng không được phá phách hay làm ồn, rõ chưa? Nếu không chị sẽ trừ điểm nhà Ravenclaw đó!

- Em hứa! Cảm ơn chị Ruka!

- À còn nữa, - Ruka chỉ vào một đống thùng gỗ xếp chồng ở góc hành lang. - Để vào phòng sinh hoạt chung, em chỉ cần gõ nhẹ hai cái vào nắp thùng ở giữa hàng thứ hai, với nhịp điệu Hel-ga Huf-fle-puff. Nhớ làm đúng nha. Sai nhịp là bị xịt giấm đó.

- Em nhớ rồi! - Cô bé khẳng định, sau đó lại nhẩm lại lời của Ruka cho chắc chắn. - Hel-ga Huf-fle-puff! Cảm ơn chị!

Rora cúi đầu chào rồi chạy ngay đến chỗ mấy cái thùng, lẩm nhẩm nhịp điệu. Ruka lắc đầu cười, quay lại với đống thông báo của mình.

Rora gõ đúng nhịp. Nắp thùng bật mở, để lộ một lối đi bằng đất ấm cúng. Cô bé trượt xuống.

Phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff đúng như lời đồn. Ấm áp, trần nhà thấp, treo đầy cây thường xuân, và có mùi bánh nướng thoang thoảng.

- Rora? Em đó à?

Pharita đang ngồi trên một chiếc ghế bành bọc vải vàng, ngẩng lên khỏi bài luận Thảo mộc học.

- Chào chị Pharita! Chị Ruka cho em ở nhờ vài hôm! - Rora thì thầm, như thể sợ làm vỡ bầu không khí yên bình.

- Tuyệt quá! - Pharita cười. - Nhưng sao em lại muốn ở đây? Chị nghe nói Tháp Ravenclaw là nơi đẹp nhất mà.

- Em... em muốn xuống bếp. - Rora nói, má lại ửng hồng.

- Xuống bếp? - Pharita chớp mắt. - Em đói à? Hay em muốn giúp các Gia tinh?

- Em... em muốn tự làm một ít bánh. - Rora thú nhận.

Pharita đặt cuộn giấy da sang một bên, ánh mắt đầy tò mò.

- Ồ? Em biết làm bánh à? Mà làm gì trông thần bí thế?

- Em... em muốn làm... tặng một người. - Rora lí nhí. - Để... cảm ơn.

Pharita mỉm cười thấu hiểu.

- À... Chị hiểu rồi. Một người bạn đặc biệt à?

- Cũng không hẳn ạ... - Rora vặn vẹo ngón tay. - Chỉ là... người đó đã giúp em trong lớp Độc dược. Và một vài vụ một cách gián tiếp nữa.

Pharita sững người, sau đó lại bật cười. Con bé tưởng chuyện của nó và Asa ở lớp Độc dược không ai biết à?

- Em định làm bánh cho... Asa? - Pharita nói, giọng hạ thấp.

Rora gật đầu lia lịa, mặt đỏ như trái cà chua chín.

- Em đọc được trong một cuốn sách Muggle... Em định làm mochi. Em nghĩ... có thể chị ấy sẽ thích, vì chị ấy là người Nhật?

Pharita nhìn Rora một lúc lâu, rồi bật cười khúc khích.

- Rora, em đúng là người ngọt ngào nhất chị từng gặp. Làm bánh mochi... để cảm ơn Asa, thật tuyệt! Ruka Hufflepuff vậy chứ chưa tự làm bánh tặng chị được lần nào!

- Tại chị Ruka là Huynh trưởng nên bận rộn dữ lắm, mà chị ấy vẫn luôn âm thầm quan tâm chị chứ bộ...

- Được rồi. - Pharita đứng dậy. - Chị sẽ không nói với ai. Đi nào. Chị cũng định xuống bếp lấy ít trà đây. Chị sẽ đảm bảo không gia tinh nào làm phiền thợ làm bánh đáng yêu của nhà Ravenclaw.

- Chị chắc là các gia tinh sẽ không phiền chứ? - Rora thì thầm, tay ôm chặt một cuốn sách Muggle bìa cứng có tựa đề Nghệ thuật làm Wagashi và một túi nguyên liệu lạ.

- Đừng lo. - Pharita mỉm cười, dẫn Rora đến bức tranh tĩnh vật hình quả lê. - Các gia tinh thích giúp đỡ người khác. Họ coi việc học công thức mới là một vinh dự. Nào, cù lét nó đi.

Rora rụt rè đưa ngón tay ra cù vào quả lê. Quả lê bắt đầu khúc khích cười, rồi uốn éo, biến thành một tay nắm cửa màu xanh lá.

Cánh cửa mở ra.

Nhà bếp của Hogwarts như một cái lò sưởi khổng lồ. Hàng trăm gia tinh đang chạy ngược chạy xuôi, những cái nồi đồng tự khuấy, và không khí ngập tràn mùi bánh mì nướng, thịt hầm và bí ngô. Bốn chiếc bàn dài (giống hệt trong Đại Sảnh Đường) được dùng làm khu vực chuẩn bị.

- Chào Tilly! - Pharita vui vẻ vẫy tay với một Gia tinh lớn tuổi, đeo một chiếc khăn trà sạch tinh tươm.

- Cô Pharita! - Tilly cúi chào thật thấp. - Cô cần gì cho bữa tối ạ? Một ít trà xoài chăng?

- Không phải hôm nay, Tilly. Bạn của tôi, Rora, cần sử dụng một góc bếp. Em ấy có... một dự án đặc biệt.

Tilly nhìn Rora với đôi mắt to tròn, tò mò.

- Một dự án? Cô Rora cần nguyên liệu gì ạ? Mắt thằn lằn? Rễ Mandrake non?

- À... không, không. - Rora lúng túng mở cuốn sách của mình. - Tôi cần... bột gạo nếp, đường, bột ngô, và một ít dâu tây.

Các Gia tinh xung quanh dừng lại. Họ nhìn nhau bối rối.

- Bột... gạo... nếp? - Tilly lặp lại, như thể Rora vừa nói một câu Cổ ngữ Runes. - Không phải bột mì sao, thưa cô?

- Ừm, nó là một loại bột Muggle... à, ý tôi là, bột của người châu Á. Để làm mochi. - Rora chỉ vào bức ảnh trong cuốn sách.

- ÔÔÔÔ! - Tilly reo lên, đôi tai vểnh lên. - Tilly biết! Giống như món quà mà phái đoàn Mahoutokoro mang đến năm ngoái! Có ngay, thưa cô!

Trong nháy mắt, Rora đã có một góc bếp sạch sẽ và đầy đủ nguyên liệu. Pharita ngồi trên một cái thùng gỗ gần đó, quan sát.

- Em thực sự sẽ làm cái đó bằng tay à? - Ahyeon đột nhiên lên tiếng, tay cầm một quả táo xanh.

Rora giật nảy mình.

- Chào Ahyeon. - Pharita mỉm cười, không hề bối rối. - Em xuống lấy đồ ăn nhẹ à?

- Lấy công thức cho món bánh Songpyeon của nhà Jung. - Ahyeon nói, liếc nhìn cuốn sách của Rora. - Nghệ thuật làm Wagashi - Hướng dẫn cho người mới bắt đầu. Dễ thương đấy. Em định hấp bột bằng hơi nước à?

- À... vâng! Sách nói vậy. - Rora đáp, hơi sợ sệt.

Ahyeon thở dài một tiếng.

- Đừng. Quá chậm. - Ahyeon búng tay. - Tilly! Mang cho tôi cái vạc hấp bằng đồng! Và nói cô Rora đây không được dùng cái phới lồng Muggle đó, nó làm hỏng hết nguyên liệu. Bảo gia tinh mang cho con bé cái chày gỗ sồi.

- Ơ... cảm ơn chị, Ahyeon. - Rora ngạc nhiên.

- Đừng cảm ơn. Tôi chỉ không thể chịu đựng được khi thấy ai đó làm sai một món bánh truyền thống. - Ahyeon nói, cắn một miếng táo giòn tan. - Nhanh lên. Tôi không có cả ngày để xem em đâu.

Dưới sự giám sát bất đắc dĩ của Ahyeon và sự cổ vũ của Pharita, Rora bắt tay vào việc. Cô bé nhào bột, hấp, rồi giã bột trong cối đá. Đó là một công việc nặng nhọc.

- Nữa đi! - Ahyeon ra lệnh. - Giã mạnh hơn! Em đang giã bột chứ không phải đang vuốt ve một con Puffskein!

Pharita thầm nghĩ, bình thường Jung Ahyeon có biết vào bếp đâu, sao hôm nay lại trông chuyên nghiệp quá vậy.

Rora, mồ hôi nhễ nhại, dồn hết sức lực của một Ravenclaw (vốn quen dùng não hơn cơ bắp) vào cái chày.

Đúng lúc khối bột trở nên mịn màng và dẻo quánh, cửa bếp lại bật mở.

- MÌNH BIẾT MÀ! MÌNH NGỬI THẤY MÙI DÂU TÂY!

Chiquita lao vào, suýt nữa trượt chân trên vũng nước bí ngô.

- A-ha! Rora! Pharita! Cả... Ahyeon? Ba người đang mở tiệc mà không có mình!? - Chiquita chạy tới bàn. - Ô, cái gì đây? Bột nặn à? Sao lại có dâu tây?

Rora vội vàng che khay bánh lại.

- Chiquita! Đây... đây là...

- Môn Thảo dược học. - Ahyeon nói dối một cách trơn tru, không chớp mắt. - Thí nghiệm về khả năng giữ nước của bột ngô. Chán lắm.

- Môn Thảo dược học mà lại cần dâu tây... và trông ngon thế à? - Chiquita nheo mắt.

- Chị nghĩ em nên thử món bánh tart mật ong này, Chiquita. - Pharita nhanh trí đẩy một cái đĩa từ bàn của gia tinh về phía cô bé. - Vừa mới ra lò!

- BÁNH TART! - Mắt Chiquita lập tức sáng lên. - Cảm ơn chị Pharita!

Vừa nhai ngấu nghiến, Chiquita vừa nói. - Thôi, em phải đi tìm giáo sư Flitwick đây, em lỡ làm nổ lông vũ của bạn cùng phòng. Gặp sau nhé! À, cảm ơn vì cái bánh chăn cừu hôm qua, Ahyeon!

Cô bé lao ra khỏi bếp nhanh như lúc vào.

Cả gian bếp im lặng trong chốc lát, tiếng giã bột nặng nề của Rora cũng chẳng còn, em đang nhìn chằm chằm vào Ahyeon - với vẻ mặt lúng túng chưa từng thấy bao giờ.

- À... ừ thì... thấy con bé đói quá... nên cho tạm cái bánh...

Sự thật là, sau khi thấy Chiquita ăn ngon lành cái bánh chăn cừu mà Pharita đã cho, Ahyeon đã không ngừng nghĩ về hương vị của nó. Và cô bé đã bắt tay xuống bếp để làm thử (đó là lí do cho việc Ahyeon chỉ dạy cho Rora rất rành rỏi). Trùng hợp là bàn của nhà Gryffindor thường nhanh hết thức ăn nên Ahyeon chỉ "vô tình" cho nhóc Chiquita-đang-đói-muốn-chết một ít bánh mà mình vừa làm thôi.

Pharita cười trêu chọc trước bộ dạng khác thường của Ahyeon, một Slytherin kiêu kì lại lúng trước một con nhóc Gryffindor ngoại lai.

- A hèm! - Ahyeon tằng hắng một tiếng rồi liếc nhìn thành phẩm của Rora. Những viên mochi tròn xoe, trắng mịn, phủ một lớp bột ngô mỏng, bên trong lấp ló màu đỏ của dâu tây. - Cũng không tệ. Ít nhất là về mặt hình thức.

Nói rồi, Ahyeon cầm lấy công thức của mình và bỏ đi, để lại Rora và Pharita một mình.

- Chà. - Pharita cười. - Đúng là một Slytherin đáng yêu.

- Em làm được rồi! - Rora cười rạng rỡ, cẩn thận xếp mochi vào một chiếc hộp gỗ nhỏ mà cô bé đã chuẩn bị. - Trông cũng... giống trong sách!

- Chúng hoàn hảo. - Pharita nói. - Giờ đến phần khó nhất đây.

Rora nhìn chiếc hộp, nụ cười tắt dần, thay vào đó là vẻ lo lắng.

- Phải rồi. - Cô bé lẩm bẩm. - Làm sao... làm sao để đưa cho chị ấy bây giờ?













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co