Truyen3h.Co

Royeon Loi Chua Noi

Sáng nay trời không nắng không mưa, nhưng gió thổi hơi se, mang theo mùi cỏ mới cắt từ sân thể dục.

Dain ngồi cạnh cửa sổ lớp học, cằm tựa lên tay, mắt nhìn ra bầu trời xanh nhạt của tháng mười. Trong lòng là một cảm giác lạ - không hẳn là háo hức, cũng không phải hồi hộp - chỉ đơn giản là một chút mong chờ....

Hôm nay là sinh nhật Haram.

Không ai trong lớp nhắc đến chuyện đó, bởi Haram không bao giờ nói. Cậu ghét tiệc tùng rình rang, ghét những lời chúc xã giao hay những món quà rực rỡ. Nhưng Dain biết - biết rõ đến từng thói quen nhỏ bé trong ánh mắt và giọng nói của người bạn thân đã gắn bó với mình suốt gần bảy năm qua.

Vì thế, dù Haram chẳng cần gì, Dain vẫn giấu trong cặp một chiếc hộp nhỏ.............................trống rỗng.

Haram bước vào lớp như mọi ngày, chiếc balo đeo lệch vai, tóc vàng xõa dài dọc thân thể là chiếc áo sơ mi dài tay, cà vạt mảnh phối cùng với váy và áo gile xanh đen bên ngoài.

Gương mặt cậu không biểu cảm đến mức gần như khó đoán đang vui hay buồn. Không ai nhắc gì về ngày hôm nay. Chẳng có bó hoa nào, không bánh, mọi thứ vẫn như cũ trong lớp học nhưng lại yên ắng lạ thường. Dain nhìn thấy cậu bước vào, em ngó lơ cậu bước ra ngoài để cậu ngồi một mình.

'Ụa.....còn giận chuyện hôm trước à?'. Haram nhìn em đột nhiên đứng dậy bỏ ra ngoài khi thấy cậu vào, có khi nào hôm trước chọc xíu vậy mà giận luôn không.

Em không phải là người hay để bụng chuyện gì. Cả hai làm bạn với nhau gần chục năm trời còn không có cãi nhau luôn mà. Sao nay thấy cậu không chào hỏi mà bỏ đi ngang vậy.

Haram cũng không muốn nghĩ nhiều, nếu Dain cứ có thái độ xa cách đó đến hết tiết thì cậu sẽ nói chuyện với em sau. Ngồi đó nghĩ ngợi và học bài, có lẽ cậu cũng không quá quan tâm hôm nay là ngày gì, đúng hơn là cậu không nhớ. Vì căn bản đối với cậu những ngày đặc biệt ấy chẳng có ý nghĩa gì nếu chỉ có một mình.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Haram cảm thấy kì lạ, đặc biệt ngay lúc này. Sao hôm nay mọi người không ai nói chuyện với cậu. Dain bơ cậu thì không nói, vì cậu ngờ ngợ được lý do.

Thế quái nào cả Asa cũng tránh né cậu? Chị Ahyeon cậu gọi cũng không trả lời? Cái quái gì đang diễn ra thế này?

Ngồi một chỗ ráng lục lọi ký ức xem mình làm sai cái gì, nhưng khổ nổi cậu chẳng có chút ấn tượng nào. À không, có thể hôm qua cậu vừa chọc chị Ahyeon cái vụ 'người yêu' với Dain, nhưng mà lúc ấy cô có giận dỗi đâu. Về lớp vẫn chuyện trò bình thường mà.

Ừ tạm thời bỏ qua hai người kia, còn Asa là sao đây? Cậu đã làm gì có lỗi với nàng đâu? Bình thường có đôi lúc cậu đúng là hơi gắt gỏng với nàng thật, nhưng là vì......thương nàng mà. Vẫn nói chuyện cười đùa, học tập, giúp đỡ, đi chơi cùng, thế tại sao.....?

Haram vò đầu bức tóc, khó chịu quá, đã làm gì đâu trời.

Tay cậu vừa xoay bút, vừa nghĩ ngợi, vừa nhìn bóng lưng lạnh lùng của Asa ở bàn trên, thì tự nhiên có ai đó chọi một cục giấy vào đầu. Haram giật mình đánh rơi cả cây bút, ngỡ ngàng nhìn kẻ vừa cố tình gây sự với cậu.

"Cậu làm gì vậy Dain? Sao chọi mình?".

"Lỡ tay". Em thản nhiên như có như không đáp, không có lấy một câu xin lỗi, cũng không có vẻ gì là muốn nhận lỗi.

Cậu nhìn gương mặt 'gợi đòn' của em, lòng thầm cho rằng Dain chỉ đang trả đũa chuyện hôm trước, Haram biết chắc em không phải lỡ tay, tại em đứng trên bảng ném xuống một cách công khai như thế thì lỡ tay cái nỗi gì.

Không muốn đôi co với em, với lại chuyện cũng chả có gì to tát nên cậu bỏ qua.

Haram cúi người xuống nhặt lại cây bút thì........ai da, rơi ngay chỗ đấy - dưới chân Asa.

Ờ.....sao giờ ta. Hay nhờ nàng lấy dùm đi, lớp trưởng tốt bụng mà, chứ giờ lên đấy nhặt bị hiểu lầm chết.

Nghĩ vậy cậu khều vai người đang đọc sách ở phía bàn trên nhờ vả.

"Asa, nhặt giúp em cây bút với nó ở dưới ch-".

"Không rảnh". Asa không thèm nhìn cậu lấy một cái, giọng kiểu như khó chịu vì bị làm phiền.

"...." - Cậu vừa nghe gì đây. Lần đầu tiên Asa nói chuyện cộc lốc với cậu. Lớn chuyện rồi, Haram đơ cái mặt cậu ra, không tin nổi vào những gì đang diễn ra trước mắt.

Ngồi tại chỗ một lúc, cậu thấy nàng cùng vài bạn học cùng lớp rủ nhau đi đâu đó. Chờ có vậy, cậu nhanh chóng lên chỗ nàng nhặt lại cây bút. Mà không hiểu bản thân cậu sợ cái gì nữa. Thấy nàng cáu gắt với cậu như vậy, nên không dám đến gần. Cậu định bụng hỏi bạn học ở dãy bàn bên cạnh xem rốt cuộc có chuyện gì, nhưng vừa quay qua kêu một tiếng, chị gái bỏ chạy mất.

"???" - Rồi luôn, nay là ngày 'tẩy chay Haram'.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

"Có chuyện gì thì nói luôn đi. Còn kêu mình đi đâu?". Haram bất lực nhìn bạn thân đang kéo tay cậu. Rõ ràng sáng giờ giận dỗi, nào là bơ cậu, còn kiếm chuyện gây sự với cậu, giờ lại lôi đi đâu vậy không biết, đã hết giờ học rồi.

"Đi nhanh lên coi. Hỏi là mình đấm cậu đấy. Đang bực nha".

Giọng Dain lành lạnh, cau có nhìn con người lề mề, càm ràm nãy giờ ở phía sau. Bộ sợ em ăn thịt hay gì mà cứ dè chừng thế không biết.

"Mình mới là người phải nổi nóng mới đúng chứ. Sáng giờ cậu không đếm xỉa gì đến, còn kiếm cớ chọc điên mình. Mình không mắng, không đánh cậu thì thôi, cậu còn bực cái mọe gì???". Haram hết kiên nhẫn, rõ ràng người có lỗi là em, thế mà còn nói mình là nguyên nhân khiến em bực.

"Im đi nói nhiều quá. Nhức cả đầu" - Em khó chịu kéo cậu đi nhanh hơn

Haram đứng hẳn lại, dằn khỏi tay em, không đi theo nữa. Tay nắm chặt thành nắm đấm, cố kìm nén cơn sôi sục trong lòng. Cậu muốn đấm vỡ mồm em lắm rồi đó. Nói mấy câu nghe ứa cả gan.

"Cậu đứng đó mình hỏi chuyện một chút". Cậu trầm giọng, lạnh ngắt tưởng chừng như chỉ cần nói khích thêm một câu nào nữa là bùng nổ ngay lập tức

"Gì?". Dain cũng dừng lại quay ra sau nhìn cậu

"Cậu định đưa mình đi đâu? Còn nữa, có phải hôm qua mình khịa cậu với chị Ahyeon nên cậu giận mình không? Nói cho rõ đi, mình bức bối sáng giờ rồi đó".

"Không có".

"Không có? Vậy tại sao thái độ của cậu lại như thế?".

"....."

"Mình không hiểu. Cả cái lớp 12-1 từ sáng đến giờ thấy mình cứ như thấy ma, né như né tà. Cậu thì giận lẫy mình, chị Ahyeon bình thường hiền lành cũng không trả lời khi mình gọi hỏi bài. Cả chị Asa cũng cộc cằn, khó chịu với mình. Dain, cậu nói đi! Mình làm gì sai hả??".

Dain vẫn im lặng, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu như đang cảm thấy phiền phức. Em nhàn nhạt lên tiếng

"Có thể là vì cậu quá lập dị? Cậu xem, hôm kia mọi người cùng nhau ẩu đả với Soorin, thì cậu ở đâu? Cậu đã từng làm gì cho cái lớp này chưa? Buổi đi dã ngoại cậu còn mắng chửi, thậm chí động tay động chân với bạn cùng lớp làm mất hòa khí tập thể, chỉ vì một vấn đề nhỏ".

"Vấn đề nhỏ? Asa suýt chết đuối là vấn đề nhỏ sao????". Haram nổi điên, những câu trước cậu có thể nhịn, nhưng cậu sẽ không nhẫn nại nếu câu chuyện liên quan đến nàng.

"Ừ là vấn đề nhỏ- Ahh". Em vẫn mang nét mặt thờ ơ lặp lại câu nói và điều này làm cậu không chịu được, liền vung tay đấm em một phát khiến em ngã xuống sàn gạch nơi hành lang lớp học.

"Cậu bị sao đấy Dain? Cậu đột ngột thay đổi làm mình không sao tiếp nhận được. Làm bạn với mình chán lắm đúng không? Ừ mình lập dị, mình nóng tính, lạnh nhạt, mình khác người, không thích hòa đồng với các bạn học cùng lớp - những kẻ từng làm tổn thương người mình yêu quý. Nhưng sao người mình coi trọng và thân thiết nhất hôm nay lại quay ra bài xích, còn oán trách mình đủ điều, thậm chí còn nói những lời vô cùng khó nghe. Bao năm qua cậu còn chưa từng một lần làm mình nổi nóng hay buồn bã nữa kia mà. Rốt cuộc vì lý do gì mà mối quan hệ này lại đột nhiên xuất hiện vết nứt?".

"Cậu đứng lên nói cho ra lẽ, không thì mình sẽ đánh chết cậu!!". Mắt Haram đỏ ngầu vì tức giận, đi tới nắm cổ áo Dain lôi lên, buộc em phải đứng dậy.

Dain bị ăn đấm, em cũng hơi bất ngờ nên không kịp phản ứng. Hình như từ lúc làm bạn với nhau đến tận bây giờ, em và cậu chưa đánh nhau lần nào. Đa số chỉ giận hờn nhưng kiểu vui vẻ rồi dùng lời nói giải quyết. Nhưng hôm nay cậu vì Asa mà đánh em. Vậy thì đúng rồi. Lòng cậu đã chứa thêm người quan trọng khác ngoài người bạn thân là em rồi, thế mà bữa chối dữ lắm. Dain âm thầm khinh bỉ cậu.

Em chưa kịp định hình thì lại bị cậu nắm áo lôi lên, không cẩn thận cậu đánh em chết thật đó, tình bạn bảy năm trời vì gái mà bay mất.

"T-từ từ từ từ. Haram cậu bình tĩnh một chút. Làm gì căng vậy?".

"Cậu làm mình căng còn nói!". Haram nghiến răng, siết mạnh cổ áo em hơn

"Rồi, bỏ tay cậu ra trước đi. Nghẹt thở chết !". Dain đập đập tay cậu, ý bảo buông ra

Haram buông tay, chỉnh lại đồng phục của bản thân sộc sệt vì cơn giận. Khoanh tay nhìn em cứ lóng ngóng không chịu nói gì.

"Bây giờ đi theo mình đến chỗ này đi rồi mình nói hết cho cậu nghe lý do".

"Tại sao phải đi, nói ở đây không được à?". Cậu không có ý muốn đi, nhướng mày khó chịu

"Trời ơi sao lì quá vậy, nói đi thì đi đi !". Dain cũng phát bực, chắc sút cho một phát quá, nhưng đột nhiên em lóe lên ý tưởng

"Có chị Asa nữa, nên là đi đi".

"Ừ đi".

".....". Dain cạn lời - 'Mọe mê gái, nhắc đến lớp trưởng là đi liền'.

Hai người thôi tranh cãi, đi cùng nhau đến nơi Dain nói.

Trên đường đi, Haram vẫn giữ nét mặt hầm hầm liếc em, tính là nói cho rõ mọi chuyện ban sáng thế mà giờ còn rối ben cả lên. Cậu ghét bỏ đi cách em một đoạn xa.

Dain cũng không nói gì, tại em đang khó chịu vì cơn đau nhức ở má trái, cậu đấm mạnh quá, khóe môi em rách ra luôn rồi. Gương mặt ăn tiền của em.

.

.

.

.

.

Phòng học tầng ba kín cửa, đèn tắt tối om. Dain và Haram đứng trước cửa, cậu hoài nghi nhìn vào bên trong, chả thấy cái gì

"Vào đi". Dain đề nghị

"Tối thui à, vào làm gì?".

"Thì dô đi, sao mà cứ thích hỏi".

"Mình đấm cho cái nữa bây giờ á, thích nhiều lời không?". Haram giơ tay lên dọa đánh em thêm phát nữa.

"Thôi thôi, hung dữ quá. Haram yêu dấu, xin lỗi mà, vô trong đó dùm mình đi. Năn nỉ á ~". Dain chịu thua, nếu mà nói gì khó nghe, chắc ăn thêm một cú nữa quá, nên em bày ra vẻ mặt mè nheo với cậu.

"Thấy gớm quá. Dẹp cái bản mặt đó đi. Mình vào là được chứ gì" - Cậu bước vào cửa lớp học, vừa càm ràm - "Nói thì nói đi, còn bày vẻ câu giờ. Rồi dắt vô cái chỗ tối như bị mù. Nói-"

"CẠCH" - Tiếng khóa cửa

'Cái đệch!' - Haram nhíu mày, vậy là cậu bị lừa à.

"Dain! Mở cửa ra coi, nhốt mình trong đây làm cái gì?". Cậu đưa tay vặn cửa liên tục, không ngừng la hét

"Mở ra coi! Mình mà ra được mình thề sẽ đập chết cậu! Mở-"

"Phực" - Tiếng bật lửa ở đâu đó vừa phát ra. Haram quay đầu nhìn về phía đóm sáng nhỏ ở giữa căn phòng tối đen như mực.

.

.

.

.

.

.

.

"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday, Happy birthday.......to you!" - Cả một đống âm thanh phát ra từ bóng tối, là bài hát chúc mừng sinh nhật. Haram ngớ người nhìn thân ảnh nọ đang cầm cái bánh sinh nhật tiến về phía mình.

"Chúc mừng sinh nhật em, Haram!". Asa cười tươi dưới ánh nến nhỏ mập mờ trên chiếc bánh kem hai tầng, nhỏ giọng ngọt ngào nói lời chúc mừng cậu

"S-sao chị biết?". Cậu ngẩn người như kẻ ngốc nhìn nàng, cô gái từ sáng đến giờ luôn né tránh cậu, bây giờ đang đứng ở trước mặt, đã cười vui vẻ còn nói lời chúc với cậu. Có phải cậu đang mơ không?

"Là lớp trưởng của 12-1, ngày đặc biệt của người bạn thân thiết trong lớp. Chị làm sao có thể quên?". Nàng vẫn cười cười hòa nhã. Dưới lớp mặt nạ khó ở bình thường nàng vẫn thấy ở cậu hằng ngày, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên đến mất hình tượng của cậu, nàng không khỏi cao hứng.

"Được rồi đừng ngơ ra đó nửa. Mau ước và thổi nến đi. Chị mỏi tay quá".

"À...ừ". Cậu ậm ừ, lấy lại vẻ mặt thường ngày, tiến đến chấp tay, cầu nguyện điều gì đó, rồi thổi phù một cái làm nến tắt

"Tách" - "BỤP" - "BỤP" - "BỤP" - "BỤP"

Tiếng bật đèn, rồi là liên hoàn tiếng pháo giấy nổ. Ánh sáng được bật lên làm lộ ra toàn khung cảnh trong lớp học rộng rãi.

Cả lớp 12-1 vỗ tay, bắn pháo, hú hét, rồi liên tục là những câu chúc mừng sinh nhật cậu. Haram cảm động nhìn xung quanh, ngơ ngác không nói nên lời.

Bàn học được dọn trống, cửa sổ treo những dây kim tuyến, bong bóng, rồi chữ 'Happybirthday'. Nơi bảng đen còn có những lời chúc từ các bạn cùng lớp. Bao nhiêu là màu sắc sặc sỡ điều một lượt hiện hữu trong căn phòng này.

Cứ ngỡ hôm nay là một ngày cực kì tồi tệ, khiến cậu phải khó chịu, bức rức biết bao nhiêu. Thảo nào lại bị mọi người xa lánh, Dain còn bất ngờ thay đổi, hóa ra là diễn cả. Haram công nhận, mọi người thật sự đã lừa được cậu rồi.

"Sao, vui không?". Dain từ ngoài cửa đi vào, không còn gương mặt cau có lạnh nhạt, em nở nụ cười, nhỏ giọng điềm đạm với cậu

"Tên khốn này! Không chịu nói sớm, làm mình đấm cậu một phát.......Có đau không?". Haram dù vui nhưng không nói hay thể hiện quá nhiều. Cậu vẫn hơi giận em, làm cậu điên tiết không kiểm soát được mà đánh em một cái, sưng cả rồi. Có lỗi quá...

"Mình phải căng như thế cậu mới không có thời gian suy đoán. Bất ngờ chứ gì. Chút vết thương này.....bình thường". Dain ngoài mặt cười vậy thôi, chứ đau muốn chết em.

"Thiệt tình.....lần sau có làm tiệc tùng này kia, cứ nói quỵt toẹt ra đi, đừng có diễn rồi bày trò kiểu khích đểu nhau như vậy nha. Đừng đùa với người nóng tính như em".

Nhắc nhở mà cứ như cảnh cáo, các bạn học cười méo sệch, đúng là chỉ có cậu mới nói được câu đó.

"Nói ra chắc gì cậu đồng ý. Còn bất ngờ gì nữa". Mấy năm trước, sinh nhật cậu đơn giản chỉ có gia đình và Dain cùng chiếc bánh kem nhỏ. Năm nay cuối cấp, phải hoành tráng chút mới ý nghĩa chứ.

"Được rồi, được rồi. Không nói chuyện này nữa. Ngày vui mà đừng cãi nhau. Bắt đầu tiệc đi, tụi mình đói quá rồi". Các bạn học phía sau giải vây khỏi không khí căng thẳng, hò hét cùng nhau bày biện đồ ăn. Buổi tiệc sinh nhật Haram chính thức bắt đầu...

.

.

.

.

.

.

.

Cho dù Haram không thích bày vẻ tiệc mừng, nhưng ngày đặc biệt này không thể trôi qua im lặng như thế, hơn nữa cả lớp lại còn bí mật tổ chức cho cậu một buổi tiệc nhỏ, cậu cũng không thể phụ lòng mọi người mà yên lặng tận hưởng phút giây hiếm có này.

Cậu chợt nhận ra, sau khi mình gây hấn lớn tiếng với các chị cùng lớp, còn tách biệt bản thân với mọi người như vậy. Họ không những không có ý trách hay bất mãn điều gì với cậu, mà ai ai cũng yêu quý cậu. Haram biết ơn vì những thứ tốt đẹp ngày hôm nay. Cậu vui vẻ chung vui với mọi người, nhưng ánh mắt vẫn luôn xuyên qua đám đông mà hướng về người cậu lỡ thương - Enami Asa.

Giây phút nàng cầm chiếc bánh ấy, đứng trước mặt cậu rồi nở nụ cười như ánh sáng duy nhất trong màn đêm rồi ngõ lời chúc cậu bằng giọng ngọt ngào đến tan chảy. Tim cậu lại lần nữa nảy lên một nhịp rung động, sau đó là mặt nóng bừng. Vì trong bóng tối nên nàng không thấy được nó đang dần đỏ lên thôi. Tay run run vì căng thẳng, đứng trước người mình thích ai mà không bối rối, sinh nhật đầu tiên được trải qua với nàng, cảm xúc của cậu tự bao giờ lại càng mãnh liệt hơn hết.

------------

"Đây tặng cậu". Dain chìa ra trước mặt cậu một chiếc hộp nhỏ xinh. Một thứ không đắt tiền, không hoa mỹ, nhưng đủ để khiến một ngày bình thường trở thành một ngày đáng nhớ.

"Gì đây?". Cậu mỉm cười, nhận lấy

"Hộp cứu thương mini".

"Cậu tặng mình cái này làm gì?".

"Để khi nào mình đánh lại cậu tàn tạ thì lấy ra dùng". Dain tỉnh bơ

"Mình đánh cậu thì có á!". Haram bực dọc, dí em chạy vòng vòng đánh mấy cái. Sau hôm nay cả hai người chính thức thành kẻ thù nha.

"Mình giỡn..........ai da......mình giỡn mà ".Em ôm đầu chạy, cậu nóng tính thật, đùa tí mà đã ra tay đánh người rồi.

"Là một chiếc đồng hồ đeo tay để cậu theo dõi giờ giấc. Mình biết cậu hay học hành đến quên thời gian nên mua nó tặng cậu. Còn cái này..." - Dain cầm chiếc móc khóa có hình ống nghe khắc tên Dr.Haram - Doctor Haram

"Cái này coi như là mình chúc cậu có thể đạt được nguyện vọng vào trường Y, thành công trở thành một bác sĩ tài giỏi nhé".

Cảm xúc dần cuộn trào trong lòng, Haram cầm lấy món quà mà ngắm nghía, người bạn thân của cậu, đúng là rất tình cảm.

Cậu cảm thấy rất may mắn vì có người bạn như em trong đời. Mặc dù nãy vừa làm cậu điên lên xong, nhưng không thể phủ nhận được là cậu rất quý trọng và yêu thương em như gia đình, còn hơn cả ruột thịt.

Cú đấm nãy là đấm yêu thôi nha. Đừng nhớ đến nó nữa.

"Sao cảm động không? Khóc cho mình coi". Dain lại giở giọng chọc ghẹo, đó giờ em chưa thấy Haram khóc, nên cũng nhân cơ hội trêu chút.

"Con người cậu sao kì cục quá vậy? Dain lạnh lùng điềm tĩnh của mình đâu? Trả lại đây ! Mình không quen con người nhây nhây, vô tri này. Cút !!!".

Cậu là rưng rưng muốn khóc rồi đó, đang tính cảm ơn rồi ôm em một cái mà lại chõ cái mỏ vô nói mấy câu chọc đúng chỗ ngứa của cậu, làm nước mắt nó nuốt ngược hết vào trong.

Mịa, tình bạn cảm lạnh.

Nhìn màn đấu đá đáng yêu của đôi bạn thân nhỏ tuổi nhất lớp. Mọi người xung quanh chỉ biết nhìn rồi bật cười vì hai đứa quá dễ thương. Tuy lúc mới vào hai đứa có hơi xa cách, trầm lặng, ít nói chuyện với ai, nhưng từ lúc hai người giúp cả lớp giải quyết chuyện nội bộ. Cả bọn mới có thể gắn kết hơn, đoàn kết hơn, sau đó mới biết được con người Dain và Haram thật ra cũng rất tình cảm và vui tính. Nhưng đối với người quen có ý tốt mới vui vẻ thôi, đụng chạm tới ngoại lệ của hai ẻm thử xem......Hóa quỷ liền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co