Truyen3h.Co

Sat Than

"Thành viên cuối cùng của Chu Liên Minh đã có mặt.

"Hoan nghênh nào mọi người, đây là Chu Phong sư đệ, vỗ tay."

"Vỗ vỗ vỗ tay...."

Chu Nhạc đem Chu Phong kéo về phía sau, vừa vỗ tay vừa kêu gọi.

Thấy điều này, các thành viên của Chu liên minh không phải người họ Chu cũng vỗ tay hoan nghênh, gật đầu với Chu Phong.

Hôm qua bọn họ đã nhìn thấy thực lực của Chu Phong, bất kể Chu gia nghĩ gì về Chu Phong, ít nhất là trong lòng bọn họ đã chấp nhận Chu Phong.

Tuy nhiên, ngoài Chu Nhạc và một vài người khác, những đệ tử Chu gia kia đều không nói gì, bọn họ nhìn về phía Chu Phong ánh mắt cực kỳ bất thiện.

"Chu Nhạc, ngươi nói gì vậy, khi nào thì người ngoài này gia nhập Chu Liên Minh chúng ta? Mau đuổi hắn đi." Chu Vĩ đột nhiên hét lên giận dữ.

"Đúng vậy, Chu Liên Minh chúng ta không chào đón hắn, để cho hắn cút ra ngoài." Đồng thời, những người khác cũng lớn tiếng hưởng ứng.

Giọng nói của họ lớn đến mức dường như cố tình để mọi người nghe thấy, và thực tế, đúng là đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Lúc này, Chu Phong khẽ nhíu mày, hắn chưa từng nghĩ đám người Chu Vĩ lại nghênh đón hắn như thế này. Chẳng qua là cố ý làm cho hắn xấu hổ, mất mặt trước nhiều đệ tự.

"Chu Vĩ sư huynh, huynh làm sao vậy? Ngày hôm qua không phải huynh đã đồng ý." Chu Nguyệt lúc này mới lo lắng, trong lòng có chút không thoải mái.

"Chu Nhạc, câm miệng cho ta. Chu Liên Minh của ta có thể chấp nhận bất cứ ai, nhưng sẽ không bao giờ chấp nhận Chu Phong." Chu Vĩ không cho Chu Nhạc cơ hội nói xong.

"Chu Vĩ, ta không nghĩ tới huynh lại... Được rồi, nếu huynh không chấp nhận Chu Phong, thì ta cũng rút khỏi Chu Liên Minh."

Chu Nhạc rốt cục cũng hiểu ra, chính mình bị Chu Vĩ lợi dụng, làm cho Chu Phong xấu hổ như vậy.

"Chu Nhạc, ta e rằng đây không phải là lời ngươi nên nói, trừ phi ngươi muốn rời khỏi Chu gia, nếu không thì không thể rời khỏi Chu Liên Minh."

Chu Vĩ cười nhạo, tựa hồ đã đoán được Chu Nhạc sẽ có phản ứng như vậy.

"Huynh ... Huynh chỉ là ..." Chu Nhạc nghiến răng tức giận, nhưng cô không biết phải làm thế nào, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc hướng mắt anh nhìn về phía Chu Phong: "Chu Phong sư đệ, ta ..."

"Chu Nguyệt sư tỷ, không cần giải thích, ta biết không phải lỗi của tỷ." Vẻ mặt Chu Phong bình tĩnh, liếc mắt nhìn Chu Vĩ và những người khác thờ ơ nói:

"Chu Liên Minh ngươi không nhận Chu Phong ta đúng không? Tốt, tốt lắm, nhớ rõ hôm nay ngươi nói cái gì, Chu Phong ta, hứa một ngày nào đó, ngươi sẽ hối hận vì những gì mình đã làm ngày hôm nay."

"Hahaha, nói đùa gì vậy, ngươi thật sự cho rằng mình là đại nhân sao? Chúng ta hối hận sao? Ngươi cũng đáng làm cho chúng ta hối hận?"

"Đúng vậy, ngươi cho rằng ngươi là ai, không biết xấu hổ."

Không ai để tâm đến lời nói của Chu Phong, theo họ Chu Phong chẳng qua là kẻ rác rưởi, bởi vì từ khi còn nhỏ, bọn họ đã nhận định như vậy trong lòng.

"Ở đây thực náo nhiệt." Nhưng tại lúc này, một giọng nói lớn đột nhiên vang lên.

Nhìn xung quanh, thấy hai thiếu niên, đang từ từ đi tới. Đây là một cặp anh em song sinh, áo choàng màu tím trên người rất bẩn. Đặc biệt, trên tay cả hai đều cầm một cây mía, khi nhai liên tục phát ra tiếng "chụt chụt" chói tai, rất khó chịu.

Tuy nhiên, khi mọi người nhìn thấy huy chương trên ngực hai người này, tất cả đều kinh ngạc.

Trên huy chương có khắc một đôi cánh, đây là biểu tượng của liên minh mạnh nhất nội môn, liên minh Sư Ưng.

"Là thành viên của Sư Ưng, Long Hổ huynh đệ." Lúc này, rất nhiều người nhận ra hai thanh niên và các loại cảm thán liên tục vang lên.

Các nam đệ tử đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ, còn các nữ đệ tử thì la hét kêu tên hai người này. Ngay cả Chu Nhạc cũng trở nên căng thẳng.

"Chu Nhạc sư tỷ, tỷ biết họ sao?" Chu Phong tò mò hỏi.

"À, họ là Bạch Long và Bạch Hổ, bằng tuổi ta, cả hai đều mười sáu tuổi."

"Ngày trước, bọn họ gia nhập Thanh Long tông cùng lúc với ta, nhưng bọn họ đã vượt qua khảo hạch nội môn năm mười hai tuổi, cũng là người đứng đầu trong lần đó."

"Nghe nói bọn họ đã bước vào Linh Vũ cấp sáu một năm trước, đúng là thiên tài."

Khi Chu Nhạc nói về hai người này, vẻ mặt rất căng thẳng, có thể thấy hai người họ đã để lại một ấn tượng rất đặc biệt trong lòng Chu Nhạc.

"Mười sáu tuổi là Linh Vũ cấp sáu!"

Sau khi nghe Chu Nhạc nói, Chu Phong lại nhìn về phía Bạch Long và Bạch Hổ, phải biết rằng khi Chu Quốc, đại ca của hắn, bước vào Linh Vũ cấp sau lúc mười bảy tuổi đã được coi là thiên tài.

Mà hai người này còn sớm hơn Chu Quốc một năm, có thể thấy các thành viên của Sư Ưng thực lực không tầm thường. Cũng không có gì lạ khi họ được coi như một tổ chức thần thoại.

"Long ... Long Hổ huynh đệ, dường như đang đi về phía chúng ta, ta ... chúng ta ... chưa từng trêu chọc tới họ mà?"

Nhìn thấy mục tiêu của huynh đệ Long Hổ là ở đây, mọi người trong Chu Liên Minh đều trở nên căng thẳng, thậm chí là cả Chu Vĩ cũng không ngoại lệ.

Dù gì thì tên của hai người này cũng quá nổi tiếng, cho dù có không nhắc đến Sư Ưng thì họ cũng không thể dấu được sư nổi bật của mình.

Bọn hắn không dám xúc phạm một nhân vật như vậy, bởi vì nếu xúc phạm họ, bọn hắn sẽ bị coi như bị kết án tử hình trong nội môn.

.

Nhưng khi Bạch Long và Bạch Hổ đến gần, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vì họ phát hiện hóa ra mục tiêu của huynh đệ Long Hổ là Chu Phong.

"Tên ngươi là Chu Phong?" Bạch Long nhìn Chu Phong.

"Có chuyện gì sao?" Chu Phong bình tĩnh đáp.

"Ồ?" Nhìn Chu Phong đáp lại, lông mày bạch hổ không khỏi hơi hơi nhăn lại, cũng bắt đầu nhìn Chu Phong.

"Đại ca, hóa ra huynh đệ Long Hổ thật sự tới tìm Chu Phong."

"Hừ hừ, hắn dám động tới huynh đệ Long Hổ khi vừa vào nội môn, quả thực đáng đời."

"Cứ để nhìn xem lần này hắn ta chết thế nào."

Giờ phút này, người Chu gia đều vui mừng khôn xiết, họ đều mong Chu Phong đã làm phật lòng một đại nhân vật, sau đó sẽ bị xóa sổ.

Chỉ không ngờ rằng Chu Phong lại động tới huynh đệ Long Hổ sớm như vậy, thật sự khiến bọn họ quá kích động.

Tuy nhiên, khi huynh đệ Long Hổ nói câu tiếp theo, họ lập tức chết lặng.

"Chu Phong, cậu có hứng thú với việc gia nhập Sư Ưng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co