Sau Khi Nam Phu Pha San
Nơi xa truyền đến tiếng xiềng xích, hệ thống tách những quả cầu này thành hai bên, đã từng liều chết không hàng, nay tận mắt nhìn một đám đồng nghiệp bị ăn, đám hệ thống thức thời ngoan ngoãn.
Sàng lọc ra mấy cái có thực lực miễn cưỡng dùng được, đồng ý cho chúng gia nhập đại doanh mưu phản. Những hệ thống còn lại run bần bật, bởi vì thực lực không đủ, tạm thời tiếp tục trở thành lương thực dự trữ.
Trần Trản thấy một màn như vậy híp híp mắt, cảm giác chuyện hệ thống tăng chỉ số thông minh là đang lừa cậu.
Trước giết gà dọa khỉ, sau lại chia nó thành hai phe, nhìn thế nào cũng không giống như việc chỉ số thông minh vừa mới đạt tiêu chuẩn có thể làm.
Khương Dĩnh hồi lâu không nghe được cậu đáp lại, cho rằng Trần Trản bị trò đùa cột thu lôi làm nghẹn họng. Thu hồi tâm tư trêu chọc, nói đến chính sự: “Bộ điện ảnh mới của tôi sắp công chiếu ở nước ngoài.”
Trần Trản nói ra lời khách sáo: “Chúc mừng.”
Khương Dĩnh: “Vì để tuyên truyền, công ty nhận một cái tiết mục nước ngoài.”
Trần Trản vừa định mở miệng, liền nghe kia đầu nói: “Chờ tôi nói xong cậu lại chúc mừng.”
Lời vừa định nói ra lại nuốt trở về.
“Là một tiết mục thần quái, mời một vài người gọi là đại sư để giải câu đố.”
Loại hình tiết mục này cơ hồ không được công chiếu rộng rãi trong nước bởi vì liên quan đến một vài vấn đề, nhưng ở nước ngoài lại rất hot. Vài năm trước có một chương trình mời một vài thầy bói toán đến đoán địa điểm chôn thi thể người chết, càng chơi càng hăng, trực tiếp đem nhốt tiểu đội thám hiểm trong một ngôi nhà ma.
Năm đó Trần Trản và tên bạn cùng bàn vì tò mò nên đã cùng nhau xem cuộc chiến tâm linh đó, sau đó tên bạn ngồi cùng bàn trầm mê thể loại này, cậu lại không. Là một học tra với giá trị quan đứng đắn, cậu đã từng là người duy nhất trong lớp có thể đạt điểm gần như tuyệt đối trong kỳ thi chính trị.
Dũng cảm năm đó không cần nhắc lại, Trần Trản nói ra vấn đề hiện thực: “Tốt nhất là từ chối.”
Khương Dĩnh: “Tiết mục này hiện tại rất hot, ở nước ngoài có ratings cực cao, công ty tôi đã phí không ít sức lực mới có được nó.”
Huống chi chỉ là ngồi một chỗ nghe người khác đoán, căn bản không có lý do gì từ chối.
Trần Trản: “…… Tôi ngoại trừ cầu nguyện, còn có thể giúp gì cho cô?”
Khương Dĩnh: “Cùng nhau tham gia.”
Trần Trản: “Tôi có thể tham gia?”
Nếu có thể dẫn theo người, theo như thực lực kinh tế của công ty Khương Dĩnh, cũng sẽ không cố sức giành chỗ cho cậu.
Khương Dĩnh: “Chỉ có cậu mới có tư cách này.”
Trần Trản khó hiểu.
Khương Dĩnh nhắc nhở cậu: “…… Bạn bè quốc tế.”
“……”
Trong lúc chiến tranh lạnh với Ân Vinh Lan, Trần Trản ở nước ngoài phá không ít kỳ án, cơ hồ là hiểu rõ tất cả hành tung của tội phạm. Đoạn thời gian này cậu được dân mạng nước ngoài thảo luận sôi nổi.
Hiểu được, lại hỏi: “Nếu giữa tiết mục có vị sư phụ nào vượt quá giới hạn, để tôi tới ngăn cản?”
Khương Dĩnh có hợp đồng trong người, lại là bên tuyên truyền, không tiện biểu đạt ra bất mãn. Trần Trản thì lại khác, không phát triển trong giới giải trí, cho dù thật sự tức giận cũng không có chuyện gì.
Khương Dĩnh: "Sẽ không cần cậu hỗ trợ gì đâu."
Lời trong lời ngoài hứa hẹn không ít chỗ tốt.
Trần Trản có thể lý giải mâu thuẫn của cô, đang mang thai mà lại tham gia loại tiết mục này ít nhiều gì cũng sẽ có chút không thoải mái và lo lắng.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng đồng ý.
·
Biệt thự không có mở đèn, để ngừa vạn nhất, Trần Trản bảo hệ thống mang theo mấy quả cầu từ cửa sau đi vào trước, còn cậu thì đi đổ xe.
Hết thảy an bài thỏa đáng, đi vào cửa liền cảm giác được một bầu không khí quạnh quẽ liền biết Ân Vinh Lan xác thật không trở về. Lại qua một giờ, ngoài cửa lớn mới truyền đến âm thanh, ánh đèn màu ấm nháy mắt chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản ngồi trên sô pha, có chút kinh ngạc: “Sao không bật đèn?”
“Suy nghĩ chút chuyện.”
Hai bên tuy có chuyện giấu giếm lẫn nhau, nhưng phần lớn là không hề cất giữ bí mật gì. Trần Trản rất nhanh đã kể lại việc Khương Dĩnh mời mình cùng tham gia tiết mục thần quái.
Ân Vinh Lan nhìn không ra hỉ nộ, ngược lại nói: “Em cảm thấy việc này không thích hợp?”
Trần Trản nghĩ nghĩ: “Không lâu trước đây xuất hiện sự kiện bắt chước tiểu thuyết giết người, buổi chiều lại có cái hot search độ kiếp cố tình bị xào lên.”
Nghe thấy hai chữ 'độ kiếp’, biểu tình Ân Vinh Lan có chút vi diệu, hiển nhiên anh cũng là xem qua hot search.
“Hiện giờ Khương Dĩnh lại mời em tham gia tiết mục,” Trần Trản: “Tựa hồ quá mức trùng hợp.”
Thật ra cậu không nghi ngờ Khương Dĩnh, chỉ là cảm thấy có cổ lực lượng nào đó ở nơi tối tăm thúc đẩy.
Ân Vinh Lan đun nóng một ly sữa bò cho cậu an thần: “Có ý tưởng gì sao?”
Trần Trản lắc đầu, tỏ vẻ tạm thời không có manh mối.
Ban đêm, hô hấp Ân Vinh Lan dần dần đều đều, Trần Trản nằm ở một bên vẫn mở to hai mắt như cũ …… Hệ thống đi khắp nơi tập kết lực lượng để thực hiện giấc mộng 'quân lâm thiên hạ', người nào đó lại thừa cơ hội này làm chút gì đó.
Liệu có mối liên hệ nào giữa hai việc này không?
【 hệ thống: Nói chuyện trước tiếp, năm phút hai mươi giá trị tẩy trắng. 】
Nhớ lại hệ thống đầu tiên đã tức giận từ chức vì bị coi như trung tâm tâm sự miễn phí mà hệ thống này vẫn chủ động trò chuyện với cậu.
Không nghĩ nhiều mà cự tuyệt, Trần Trản trở mình một giây đi vào giấc ngủ.
Hai ngày sau, sân bay.
Để tránh tai mắt, hai người xuất phát cách nhau một ngày.Khi cậu qua cổng an ninh thì xảy ra một vấn đề nhỏ, nhân viên sân bay vẻ mặt phức tạp mà nói không thể mang cột thu lôi vào, Trần Trản đương nhiên biết món không thể mang, nhưng cậu nhớ rõ khi ra cửa mình đã cố ý để nó ở nhà.
Ngẩn ra vài giây, gọi cho Ân Vinh Lan.
“Có thể do không cẩn thận thuận tay nhét vào vali.” Ân Vinh Lan ôn hòa mà trưng cầu cậu có muốn suy xét đến việc ngồi phi cơ tư gia không, chậm lại hai ngày, chờ mình làm xong công tác trên tay là có thể cùng nhau đi.
Có cảm giác đây mới là mục đích cuối cùng của đối phương, Trần Trản không hề xúc động mà cắt đứt điện thoại.
“Ra cửa rẽ trái có khu gửi chuyển phát nhanh.” Nhân viên công tác hảo tâm nhắc nhở.
Trần Trản cảm tạ hảo ý, mỉm cười nói mình bỏ món đồ này lại, giao lại cho bọn họ xử lý là được.
Xuống máy bay là sáng sớm ngày hôm sau.
Khương Dĩnh đã chuẩn bị khách sạn, sắp cho cậu một căn phòng xa hoa.
Khi dọn dẹp hành lý, Ân Vinh Lan gọi video trò chuyện đến, hỏi cậu đã bình an tới nơi chưa.
“Rất thuận lợi.” Trần Trản nhìn chung quanh: “Nhưng một căn phòng lớn như vậy, một người ở quả thực lãng phí.”
Ân Vinh Lan cười, đang muốn nói cái gì đó thì Trần Trản đã cho anh nhìn tấm hình của anh được treo trên cửa sổ, ở đầu giường, phòng khách và vài nơi khác: “Như vậy cũng coi như anh đã tới.”
Có ảnh chụp lúc ngủ, cũng có ảnh lúc làm việc, vừa thấy đã biết đây là chụp lén.
Độ phân giải của điện thoại người chụp không cao, cơ hồ cả gương mặt cũng có chút mơ hồ không rõ.
“……”
Khu vực bày biện rất nhiều, nhưng chỉ không có trong phòng tắm.
Bức ảnh cuối cùng được đặt trên bàn cơm, Trần Trản bố trí xong, thở phào một lần nữa nhìn về phía điện thoại: “Còn có việc sao? 3G có hạn.”
Ân Vinh Lan: “…… Lần sau nhớ rửa mấy tấm chúng ta chụp chung.”
Trần Trản 'nga' một tiếng, nhấn kết thúc cuộc gọi.
Hôm sau, chuyến bay của Khương Dĩnh đúng giờ đến. Lần này hành trình cực kỳ kín đáo, cô cố tình chọn chuyến bay rạng sáng, ở cùng khách sạn với Trần Trản.
Cô còn dẫn theo một diễn viên nhỏ cùng đoàn, nghe nói đây là thủ thuật che mắt, cho dù bị phóng viên chụp phải cũng có thể khẳng định là đi tuyên truyền cho phim điện ảnh thuận tiện cùng bạn thân ra ngoài du ngoạn.
“Đây là lưu trình của tiết mục, cậu làm quen một chút đi.” Cô và bạn chỉ đứng ở ngoài cửa không vào.
Khi Trần Trản cúi đầu lật xem, Khương Dĩnh nhìn đến ảnh chụp Ân Vinh Lan trên cửa sổ đối diện, sắc mặt cổ quái. Trước khi đi, ngữ mang thâm ý: “Lật úp tấm hình lại đi, có thể cho mặt hắn hướng về phía biển, xuân về hoa nở.”
Trần Trản cảm thấy có lý, lật tấm ảnh Ân Vinh Lan lại, mặt hướng ngay bên ngoài.
Kéo bức màn lại, ngồi xuống thảm tỉ mỉ xem tư liệu.
Tổng cộng có mười vị linh giả thường trú, cậu và Khương Dĩnh xem như khách mời đặc biệt.
Ánh mắt Trần Trản hướng về bức ảnh một người phụ nữ, mị mị: Hoa kiều, họ Ngô.
Nếu không phải giới tính không đúng, rất có thể cậu sẽ nghĩ ngay đến Ngô tiên sinh. Nếu đây không phải là hắn, thì việc này quả là một việc trùng hợp hiếm thấy. Suy nghĩ một lúc, quyết định bấm bụng điện một cuộc điện thoại quốc tế cho Ngô tiên sinh, để tiết kiệm thời gian nên cậu trực tiếp hỏi: “Anh theo họ cha hay là họ mẹ? Có chị em gái hoặc là con gái ngoài giả thú nào không?”
Trong nước hiện tại là rạng sáng, Ngô tiên sinh: “Cậu có bệnh à?”
Giọng nói chứa đầy sự tức giận vừa vang lên, rất nhanh lại phẳng lặng như nước, như trinh thám Sherlock Holmes mà phân tích câu nói của cậu: “Cậu gặp một người phụ nữ khả nghi có cùng họ với tôi.”
Không nghĩ tới phân liệt nhân cách còn có thể nâng cao IQ, Trần Trản suy nghĩ mình có nên để hệ thống thử cách này hay không.
Cậu cũng không có ý định dấu diếm việc này, ánh mắt vẫn còn hướng về tấm ảnh, có lẽ là do tâm lý, cậu cứ cảm thấy gương mặt này quả thật có vài phần giống Ngô tiên sinh.
“Thú vị.” Giọng nói Ngô tiên sinh trở nên trầm thấp quyến rũ do vừa mới tỉnh dậy: “Gửi địa chỉ cho tôi.”
Ám chỉ muốn tới xem náo nhiệt.
Trần Trản như hắn mong muốn, trực tiếp gửi định vị qua, nhưng không gửi tư liệu của Ngô nữ sĩ qua.
【 hệ thống: Còn ngại không đủ loạn? 】
Trần Trản rất thoải mái, căn bản lười suy nghĩ đến ai sẽ ở trong tối đối phó mình, dù sao liền hai bên trận doanh ở nhảy đằng…… Lấy Ngô tiên sinh vì đại biểu ngưng lại giả cùng chỉ số thông minh không cao bạo lực phát ra chấp pháp giả.(?)
Trăm khoanh vẫn quanh một đốm, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó là được.
【 hệ thống: Cứ như vậy? 】
Trần Trản mơ hồ không rõ mà ừ một tiếng.
Không biết vì sao trong lòng cậu ẩn ẩn có loại dự cảm, nếu người ở chỗ tối không ngừng ra bên ngoài nhảy nhót, mối nghiệt duyên giữa cậu và hệ thống hoặc là với chấp pháp giả sẽ sớm kết thúc.
·
Vì tăng cường tính chân thật, tiết mục thần quái thường được phát sóng trực tiếp.
Có mười người ngồi trên sân khấu, trong số đó có một người mang màu da khác biệt.
Trước khi lên sân khấu Khương Dĩnh đột nhiên hỏi: “Cậu tin trên đời này có quỷ không?”
Trần Trản không chút nghĩ ngợi nói: “Từ số liệu dân số của các quốc gia mà xem xét, hiển nhiên không có khả năng.”
Tự cổ chí kim, đã chết bao nhiêu người, địa phủ sao có thể chứa được hết?
Khương Dĩnh: “Không phải còn có chuyện đầu thai chuyển kiếp sao?”
Trần Trản: “Tôi đặc biệt nghiên cứu qua tỷ lệ sinh đẻ và tỷ lệ tử vong, chủ yếu là do chính sách dân số hoặc do nền y học của họ.”
Việc này cũng chứng minh Sổ Sinh Tử không tồn tại.
Khương Dĩnh thần sắc phức tạp nhìn cậu: “…… Cậu quả là một người kiên định.”
Sau khi lên sân khấu Trần Trản thường xuyên quan sát Ngô nữ sĩ, cô là người trẻ nhất trong số mười người, ngồi im lặng bất động tại chỗ.
Những người được gọi là linh giả đều trầm mặc ít lời, càng ít nói, càng có tính thuyết phục.
Có một loại tràng khí được tạo ra khi tĩnh lặng, tiết mục chưa bắt đầu thu, MC tình nguyện ngồi một bên xem kịch bản, không muốn cùng bọn họ giao lưu.
Trần Trản giống như người không có việc gì, ngược lại còn cười một tiếng.
Thanh âm không lớn, nhưng ở chỗ này, rất nhanh đã hấp dẫn vài ánh mắt.
Trần Trản đảo tầm mắt, những người đó mới lục đục thu hồi ánh mắt sắc bén.
Trước khi quay một phút, cậu đột nhiên nói với Khương Dĩnh: “Nếu Ân Vinh Lan ở hiện trường, mới chân chính thú vị.”
Khương Dĩnh: “Vì sao?”
Trần Trản nhìn lướt qua những người trên sân khấu: “Đều là những người giả thần giả quỷ chuyên nghiệp.”
—---------------Tác giả có lời muốn nói:
Ân Vinh Lan: Tuy rằng tôi giả làm người đến từ tương lai để cầu hôn với em, giấu tiền riêng như giấu xác làm cảnh sát phải phái người xuống điều tra, dùng xiềng xích chơi tình thú bị cấp dưới ngộ nhận báo cảnh sát… Nhưng tôi là một người tin tưởng khoa học.
Trần Trản: Ha hả.
PS: Tin tôi, vai ác đều sẽ offline, tuy rằng mỗi một vai ác online hay offline, cũng sẽ không làm Trần Trản khẩn trương……
Sàng lọc ra mấy cái có thực lực miễn cưỡng dùng được, đồng ý cho chúng gia nhập đại doanh mưu phản. Những hệ thống còn lại run bần bật, bởi vì thực lực không đủ, tạm thời tiếp tục trở thành lương thực dự trữ.
Trần Trản thấy một màn như vậy híp híp mắt, cảm giác chuyện hệ thống tăng chỉ số thông minh là đang lừa cậu.
Trước giết gà dọa khỉ, sau lại chia nó thành hai phe, nhìn thế nào cũng không giống như việc chỉ số thông minh vừa mới đạt tiêu chuẩn có thể làm.
Khương Dĩnh hồi lâu không nghe được cậu đáp lại, cho rằng Trần Trản bị trò đùa cột thu lôi làm nghẹn họng. Thu hồi tâm tư trêu chọc, nói đến chính sự: “Bộ điện ảnh mới của tôi sắp công chiếu ở nước ngoài.”
Trần Trản nói ra lời khách sáo: “Chúc mừng.”
Khương Dĩnh: “Vì để tuyên truyền, công ty nhận một cái tiết mục nước ngoài.”
Trần Trản vừa định mở miệng, liền nghe kia đầu nói: “Chờ tôi nói xong cậu lại chúc mừng.”
Lời vừa định nói ra lại nuốt trở về.
“Là một tiết mục thần quái, mời một vài người gọi là đại sư để giải câu đố.”
Loại hình tiết mục này cơ hồ không được công chiếu rộng rãi trong nước bởi vì liên quan đến một vài vấn đề, nhưng ở nước ngoài lại rất hot. Vài năm trước có một chương trình mời một vài thầy bói toán đến đoán địa điểm chôn thi thể người chết, càng chơi càng hăng, trực tiếp đem nhốt tiểu đội thám hiểm trong một ngôi nhà ma.
Năm đó Trần Trản và tên bạn cùng bàn vì tò mò nên đã cùng nhau xem cuộc chiến tâm linh đó, sau đó tên bạn ngồi cùng bàn trầm mê thể loại này, cậu lại không. Là một học tra với giá trị quan đứng đắn, cậu đã từng là người duy nhất trong lớp có thể đạt điểm gần như tuyệt đối trong kỳ thi chính trị.
Dũng cảm năm đó không cần nhắc lại, Trần Trản nói ra vấn đề hiện thực: “Tốt nhất là từ chối.”
Khương Dĩnh: “Tiết mục này hiện tại rất hot, ở nước ngoài có ratings cực cao, công ty tôi đã phí không ít sức lực mới có được nó.”
Huống chi chỉ là ngồi một chỗ nghe người khác đoán, căn bản không có lý do gì từ chối.
Trần Trản: “…… Tôi ngoại trừ cầu nguyện, còn có thể giúp gì cho cô?”
Khương Dĩnh: “Cùng nhau tham gia.”
Trần Trản: “Tôi có thể tham gia?”
Nếu có thể dẫn theo người, theo như thực lực kinh tế của công ty Khương Dĩnh, cũng sẽ không cố sức giành chỗ cho cậu.
Khương Dĩnh: “Chỉ có cậu mới có tư cách này.”
Trần Trản khó hiểu.
Khương Dĩnh nhắc nhở cậu: “…… Bạn bè quốc tế.”
“……”
Trong lúc chiến tranh lạnh với Ân Vinh Lan, Trần Trản ở nước ngoài phá không ít kỳ án, cơ hồ là hiểu rõ tất cả hành tung của tội phạm. Đoạn thời gian này cậu được dân mạng nước ngoài thảo luận sôi nổi.
Hiểu được, lại hỏi: “Nếu giữa tiết mục có vị sư phụ nào vượt quá giới hạn, để tôi tới ngăn cản?”
Khương Dĩnh có hợp đồng trong người, lại là bên tuyên truyền, không tiện biểu đạt ra bất mãn. Trần Trản thì lại khác, không phát triển trong giới giải trí, cho dù thật sự tức giận cũng không có chuyện gì.
Khương Dĩnh: "Sẽ không cần cậu hỗ trợ gì đâu."
Lời trong lời ngoài hứa hẹn không ít chỗ tốt.
Trần Trản có thể lý giải mâu thuẫn của cô, đang mang thai mà lại tham gia loại tiết mục này ít nhiều gì cũng sẽ có chút không thoải mái và lo lắng.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng đồng ý.
·
Biệt thự không có mở đèn, để ngừa vạn nhất, Trần Trản bảo hệ thống mang theo mấy quả cầu từ cửa sau đi vào trước, còn cậu thì đi đổ xe.
Hết thảy an bài thỏa đáng, đi vào cửa liền cảm giác được một bầu không khí quạnh quẽ liền biết Ân Vinh Lan xác thật không trở về. Lại qua một giờ, ngoài cửa lớn mới truyền đến âm thanh, ánh đèn màu ấm nháy mắt chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản ngồi trên sô pha, có chút kinh ngạc: “Sao không bật đèn?”
“Suy nghĩ chút chuyện.”
Hai bên tuy có chuyện giấu giếm lẫn nhau, nhưng phần lớn là không hề cất giữ bí mật gì. Trần Trản rất nhanh đã kể lại việc Khương Dĩnh mời mình cùng tham gia tiết mục thần quái.
Ân Vinh Lan nhìn không ra hỉ nộ, ngược lại nói: “Em cảm thấy việc này không thích hợp?”
Trần Trản nghĩ nghĩ: “Không lâu trước đây xuất hiện sự kiện bắt chước tiểu thuyết giết người, buổi chiều lại có cái hot search độ kiếp cố tình bị xào lên.”
Nghe thấy hai chữ 'độ kiếp’, biểu tình Ân Vinh Lan có chút vi diệu, hiển nhiên anh cũng là xem qua hot search.
“Hiện giờ Khương Dĩnh lại mời em tham gia tiết mục,” Trần Trản: “Tựa hồ quá mức trùng hợp.”
Thật ra cậu không nghi ngờ Khương Dĩnh, chỉ là cảm thấy có cổ lực lượng nào đó ở nơi tối tăm thúc đẩy.
Ân Vinh Lan đun nóng một ly sữa bò cho cậu an thần: “Có ý tưởng gì sao?”
Trần Trản lắc đầu, tỏ vẻ tạm thời không có manh mối.
Ban đêm, hô hấp Ân Vinh Lan dần dần đều đều, Trần Trản nằm ở một bên vẫn mở to hai mắt như cũ …… Hệ thống đi khắp nơi tập kết lực lượng để thực hiện giấc mộng 'quân lâm thiên hạ', người nào đó lại thừa cơ hội này làm chút gì đó.
Liệu có mối liên hệ nào giữa hai việc này không?
【 hệ thống: Nói chuyện trước tiếp, năm phút hai mươi giá trị tẩy trắng. 】
Nhớ lại hệ thống đầu tiên đã tức giận từ chức vì bị coi như trung tâm tâm sự miễn phí mà hệ thống này vẫn chủ động trò chuyện với cậu.
Không nghĩ nhiều mà cự tuyệt, Trần Trản trở mình một giây đi vào giấc ngủ.
Hai ngày sau, sân bay.
Để tránh tai mắt, hai người xuất phát cách nhau một ngày.Khi cậu qua cổng an ninh thì xảy ra một vấn đề nhỏ, nhân viên sân bay vẻ mặt phức tạp mà nói không thể mang cột thu lôi vào, Trần Trản đương nhiên biết món không thể mang, nhưng cậu nhớ rõ khi ra cửa mình đã cố ý để nó ở nhà.
Ngẩn ra vài giây, gọi cho Ân Vinh Lan.
“Có thể do không cẩn thận thuận tay nhét vào vali.” Ân Vinh Lan ôn hòa mà trưng cầu cậu có muốn suy xét đến việc ngồi phi cơ tư gia không, chậm lại hai ngày, chờ mình làm xong công tác trên tay là có thể cùng nhau đi.
Có cảm giác đây mới là mục đích cuối cùng của đối phương, Trần Trản không hề xúc động mà cắt đứt điện thoại.
“Ra cửa rẽ trái có khu gửi chuyển phát nhanh.” Nhân viên công tác hảo tâm nhắc nhở.
Trần Trản cảm tạ hảo ý, mỉm cười nói mình bỏ món đồ này lại, giao lại cho bọn họ xử lý là được.
Xuống máy bay là sáng sớm ngày hôm sau.
Khương Dĩnh đã chuẩn bị khách sạn, sắp cho cậu một căn phòng xa hoa.
Khi dọn dẹp hành lý, Ân Vinh Lan gọi video trò chuyện đến, hỏi cậu đã bình an tới nơi chưa.
“Rất thuận lợi.” Trần Trản nhìn chung quanh: “Nhưng một căn phòng lớn như vậy, một người ở quả thực lãng phí.”
Ân Vinh Lan cười, đang muốn nói cái gì đó thì Trần Trản đã cho anh nhìn tấm hình của anh được treo trên cửa sổ, ở đầu giường, phòng khách và vài nơi khác: “Như vậy cũng coi như anh đã tới.”
Có ảnh chụp lúc ngủ, cũng có ảnh lúc làm việc, vừa thấy đã biết đây là chụp lén.
Độ phân giải của điện thoại người chụp không cao, cơ hồ cả gương mặt cũng có chút mơ hồ không rõ.
“……”
Khu vực bày biện rất nhiều, nhưng chỉ không có trong phòng tắm.
Bức ảnh cuối cùng được đặt trên bàn cơm, Trần Trản bố trí xong, thở phào một lần nữa nhìn về phía điện thoại: “Còn có việc sao? 3G có hạn.”
Ân Vinh Lan: “…… Lần sau nhớ rửa mấy tấm chúng ta chụp chung.”
Trần Trản 'nga' một tiếng, nhấn kết thúc cuộc gọi.
Hôm sau, chuyến bay của Khương Dĩnh đúng giờ đến. Lần này hành trình cực kỳ kín đáo, cô cố tình chọn chuyến bay rạng sáng, ở cùng khách sạn với Trần Trản.
Cô còn dẫn theo một diễn viên nhỏ cùng đoàn, nghe nói đây là thủ thuật che mắt, cho dù bị phóng viên chụp phải cũng có thể khẳng định là đi tuyên truyền cho phim điện ảnh thuận tiện cùng bạn thân ra ngoài du ngoạn.
“Đây là lưu trình của tiết mục, cậu làm quen một chút đi.” Cô và bạn chỉ đứng ở ngoài cửa không vào.
Khi Trần Trản cúi đầu lật xem, Khương Dĩnh nhìn đến ảnh chụp Ân Vinh Lan trên cửa sổ đối diện, sắc mặt cổ quái. Trước khi đi, ngữ mang thâm ý: “Lật úp tấm hình lại đi, có thể cho mặt hắn hướng về phía biển, xuân về hoa nở.”
Trần Trản cảm thấy có lý, lật tấm ảnh Ân Vinh Lan lại, mặt hướng ngay bên ngoài.
Kéo bức màn lại, ngồi xuống thảm tỉ mỉ xem tư liệu.
Tổng cộng có mười vị linh giả thường trú, cậu và Khương Dĩnh xem như khách mời đặc biệt.
Ánh mắt Trần Trản hướng về bức ảnh một người phụ nữ, mị mị: Hoa kiều, họ Ngô.
Nếu không phải giới tính không đúng, rất có thể cậu sẽ nghĩ ngay đến Ngô tiên sinh. Nếu đây không phải là hắn, thì việc này quả là một việc trùng hợp hiếm thấy. Suy nghĩ một lúc, quyết định bấm bụng điện một cuộc điện thoại quốc tế cho Ngô tiên sinh, để tiết kiệm thời gian nên cậu trực tiếp hỏi: “Anh theo họ cha hay là họ mẹ? Có chị em gái hoặc là con gái ngoài giả thú nào không?”
Trong nước hiện tại là rạng sáng, Ngô tiên sinh: “Cậu có bệnh à?”
Giọng nói chứa đầy sự tức giận vừa vang lên, rất nhanh lại phẳng lặng như nước, như trinh thám Sherlock Holmes mà phân tích câu nói của cậu: “Cậu gặp một người phụ nữ khả nghi có cùng họ với tôi.”
Không nghĩ tới phân liệt nhân cách còn có thể nâng cao IQ, Trần Trản suy nghĩ mình có nên để hệ thống thử cách này hay không.
Cậu cũng không có ý định dấu diếm việc này, ánh mắt vẫn còn hướng về tấm ảnh, có lẽ là do tâm lý, cậu cứ cảm thấy gương mặt này quả thật có vài phần giống Ngô tiên sinh.
“Thú vị.” Giọng nói Ngô tiên sinh trở nên trầm thấp quyến rũ do vừa mới tỉnh dậy: “Gửi địa chỉ cho tôi.”
Ám chỉ muốn tới xem náo nhiệt.
Trần Trản như hắn mong muốn, trực tiếp gửi định vị qua, nhưng không gửi tư liệu của Ngô nữ sĩ qua.
【 hệ thống: Còn ngại không đủ loạn? 】
Trần Trản rất thoải mái, căn bản lười suy nghĩ đến ai sẽ ở trong tối đối phó mình, dù sao liền hai bên trận doanh ở nhảy đằng…… Lấy Ngô tiên sinh vì đại biểu ngưng lại giả cùng chỉ số thông minh không cao bạo lực phát ra chấp pháp giả.(?)
Trăm khoanh vẫn quanh một đốm, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó là được.
【 hệ thống: Cứ như vậy? 】
Trần Trản mơ hồ không rõ mà ừ một tiếng.
Không biết vì sao trong lòng cậu ẩn ẩn có loại dự cảm, nếu người ở chỗ tối không ngừng ra bên ngoài nhảy nhót, mối nghiệt duyên giữa cậu và hệ thống hoặc là với chấp pháp giả sẽ sớm kết thúc.
·
Vì tăng cường tính chân thật, tiết mục thần quái thường được phát sóng trực tiếp.
Có mười người ngồi trên sân khấu, trong số đó có một người mang màu da khác biệt.
Trước khi lên sân khấu Khương Dĩnh đột nhiên hỏi: “Cậu tin trên đời này có quỷ không?”
Trần Trản không chút nghĩ ngợi nói: “Từ số liệu dân số của các quốc gia mà xem xét, hiển nhiên không có khả năng.”
Tự cổ chí kim, đã chết bao nhiêu người, địa phủ sao có thể chứa được hết?
Khương Dĩnh: “Không phải còn có chuyện đầu thai chuyển kiếp sao?”
Trần Trản: “Tôi đặc biệt nghiên cứu qua tỷ lệ sinh đẻ và tỷ lệ tử vong, chủ yếu là do chính sách dân số hoặc do nền y học của họ.”
Việc này cũng chứng minh Sổ Sinh Tử không tồn tại.
Khương Dĩnh thần sắc phức tạp nhìn cậu: “…… Cậu quả là một người kiên định.”
Sau khi lên sân khấu Trần Trản thường xuyên quan sát Ngô nữ sĩ, cô là người trẻ nhất trong số mười người, ngồi im lặng bất động tại chỗ.
Những người được gọi là linh giả đều trầm mặc ít lời, càng ít nói, càng có tính thuyết phục.
Có một loại tràng khí được tạo ra khi tĩnh lặng, tiết mục chưa bắt đầu thu, MC tình nguyện ngồi một bên xem kịch bản, không muốn cùng bọn họ giao lưu.
Trần Trản giống như người không có việc gì, ngược lại còn cười một tiếng.
Thanh âm không lớn, nhưng ở chỗ này, rất nhanh đã hấp dẫn vài ánh mắt.
Trần Trản đảo tầm mắt, những người đó mới lục đục thu hồi ánh mắt sắc bén.
Trước khi quay một phút, cậu đột nhiên nói với Khương Dĩnh: “Nếu Ân Vinh Lan ở hiện trường, mới chân chính thú vị.”
Khương Dĩnh: “Vì sao?”
Trần Trản nhìn lướt qua những người trên sân khấu: “Đều là những người giả thần giả quỷ chuyên nghiệp.”
—---------------Tác giả có lời muốn nói:
Ân Vinh Lan: Tuy rằng tôi giả làm người đến từ tương lai để cầu hôn với em, giấu tiền riêng như giấu xác làm cảnh sát phải phái người xuống điều tra, dùng xiềng xích chơi tình thú bị cấp dưới ngộ nhận báo cảnh sát… Nhưng tôi là một người tin tưởng khoa học.
Trần Trản: Ha hả.
PS: Tin tôi, vai ác đều sẽ offline, tuy rằng mỗi một vai ác online hay offline, cũng sẽ không làm Trần Trản khẩn trương……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co