Truyen3h.Co

Sau Khi Song Lai Ta Ga Cho Ninh Than

Từ sau khi Vân Tích được Hoàn Nhi nhắc nhở thì lập tức tìm cơ hội vào cung.

Cũng vừa vặn Thái hậu cũng từ chỗ Diệp Đàn Ngọc biết được Vân Tích đã hồi kinh nên gọi nàng vào cung.

Quan hệ giữa Thái hậu và tổ mẫu của Vân Tích vô cùng tốt. Khi còn ở khuê phòng hai hai người đã là thủ mạt giao, nên cho dù bà làm Hoàng hậu rồi trở thành Thái hậu thì quan hệ của hai người vẫn thân thiết như cũ. Khi còn sống Vân lão phu nhân thường xuyên dẫn Vân Tích vào cung bầu bạn với Thái hậu, đương nhiên Thái hậu đối với Vẫn Tích cũng như thân chất nữ của mình.

Vậy nên bà vừa nhận được tin Vân Tích đã hồi kinh thì lập tức phái người tuyên nàng vào cung.

Ninh An cung.

Thái hậu nương nương từ trước đến giờ vẫn luôn uy nghiêm cao quý hôm nay lại hiếm thấy lộ ra từ ái tận đáy lòng, nắm tay Vân Tích: "Sau khi xuất giá sao lại gầy như vậy? Có phải phu gia đối xử không tốt với con không?"

Giọng nói Vân Tích ấm áp dịu dàng, ánh mắt nàng nhìn Thái hậu cũng mang theo sự hiếu kính: "Đa tạ Thái hậu nương nương quan tâm, phu gia rất tốt, Tích nhi cũng rất tốt, nương nương chớ phải lo lắng."

"Ngươi đứa bé này, từ nhỏ có uất ức gì cũng để trong lòng, sao ai gia có thể không lo lắng được." Thái hậu cất giọng hiền hòa. "Trở về lâu như vậy cũng không tới thăm ai gia, có phải trong lòng đã không còn người di tỗ mẫu này rồi đúng không?"

Thái hậu và lão vương phi tình như tỷ muội, từ khi còn bé Vân Tích đã kêu Thái hậu nương nương là di tỗ mẫu, có thể thấy quan hệ của hai người vô cùng sâu đậm.

Chẳng qua là cùng với việc lão phu nhân qua đời, Vân Tích gả đi xa, mối quan hệ này cũng dần dần ít người biết tới.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao bất luận trước hay sau khi xuất giá, Vân Tích đều được toàn bộ quý nữ ở kinh thành sùng bái. Quý nữ sùng bái thân nàng ưu tú chẳng qua chỉ chiếm một phần, phần còn lại đều là vì dựa vào cái núi Thái hậu này đây.

Trong tình huống hiện tại Vân Tích sẽ không phiền toái Thái hậu, dẫu sao Thái hậu hỏa nhãn kim tinh, phàm trong lòng nàng có chút suy nghĩ viển vông nào sẽ lập tức bị Thái hậu nhìn thấu.

Nàng không dám mạo hiểm.

"Không dám phiền di tỗ mẫu lo lắng vì Tích nhi." Vân Tích cũng hợp thời đổi cách xưng hô, nằm trên đầu gối Thái hậu vô cùng thân mật.

Diệp Đàn Ngọc ngồi ở phía dưới nhìn thấy hình ảnh này, khóe môi cũng cong lên một nụ cười nhẹ.

Nhìn có vẻ không phải người dễ thân cận nhưng lại rất có dáng vẻ hào phóng, có thể trở thành thái tử phi.

Chờ khi Vân Tích từ Ninh An cung đi ra, Thái hậu lập tức chọn hai cung nữ dung mạo xinh đẹp, hạ khẩu dụ: "Nói là ai gia tặng cho Bình Quân quận chúa."

Cung nữ trong cung đưa vào phủ cùng với nha hoàn thông thường không hề giống nhau, nhưng cung nữ này rõ ràng là trong cung ngự ban, cự tuyệt thì không được, càng không thể tùy ý không lo không quản.

Lúc Từ ma ma bên người Thái hậu mang cung nữ ra ngoài thì vô tình đụng phải Trưởng công chúa Yến Hoa đang đi đến. Yến Hoa thấy Từ ma ma mang theo hai cung nữ xinh đẹp vội vã xuất cung nên lúc gặp Thái hậu tùy ý hỏi: "Mẫu hậu, nhi thần mới vừa thấy Từ ma ma mang hai cung nữ rời đi, hình như còn mang theo bọc y phục."

"Nếu nhi thần nhớ không nhầm thì hai cung nữ kia tựa hồ như là Nhị đẳng cung nữ bên người ngài, cũng chưa đến tuổi xuất cung."

Thái hậu để cho Yến Hoa giúp mình đấm lưng, thoải mái khép hờ mắt, những ngón tay mang hộ giáp nhẹ nhàng đặt trên bàn nhỏ, cánh môi đỏ thẫm hé mở, thản nhiên nói: "Đưa đến phủ Đại tướng quân."

Yến Hoa lớn lên trong cung sao có thể không biết ý nghĩa trong đó, hơi kinh ngạc: "Không phải Vân Đình vừa mới thành thân à. Sao ngài lại đưa hai nha hoàn xinh đẹp qua đó?" Đây không phải là công khai phá hoại tình cảm của vợ chồng son người ta sao!

Lười biếng ngước mắt, Thái hậu dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía nữ nhi nhà mình, không nhanh không chậm nói: "Ai gia nhìn Vân Đình thuận mắt, ban cho hắn cung nữ thì thế nào?"

"Được, được, được, ngài nhìn ai thuận mắt nhi thần cũng mặc kệ. Nhi thần hầu hạ ngài nghỉ ngơi." Yến Hoa sợ nhất chính là loại ánh mắt sắc bén này của mẫu hậu nhà mình nên lập tức vội vàng đỡ bà vào nội điện.

Giờ này vừa vặn là lúc Thái hậu nghỉ ngơi.

Chờ đến khi Yến Hoa từ Ninh An cung đi ra thì lại gặp Từ ma ma một mình trở lại, Yến Hoa giống như vô tình hỏi: "Hôm nay có ai đến thỉnh an mẫu hậu vậy?"

Từ ma cung kính trả lời: "Khởi bẩm điện hạ, hôm nay trừ mấy vị hoàng tử ra thì chỉ có Diệp Nhị tiểu thư của phủ Quốc công và Đại tiểu thư của Vân tướng phủ đến thỉnh an thôi ạ."

"Đại tiểu thư của Vân tướng phủ, Vân Tích trở lại rồi sao?" Yến Hoa đương nhiên biết Vân Tích, ban đầu Vân Tích được Thái hậu vô cùng sủng ái, khiến nàng phải ăn giấm nữa mà.

Suy cho cùng Thái hậu cũng không sủng ái bà nhiều như vậy, nhưng sau đó tuổi cũng lớn rồi, cảm thấy mình là trưởng bối mà ghen tỵ với tiểu bối thì có hơi tỏ ra lòng dạ nhỏ mọn nên thôi.

Chẳng qua là nữ tử này quá ưu tú, ưu tú đến nỗi bà cũng nhớ mãi không quên.

Nhưng mà cho đến lúc Vân Tích gả đi xa khỏi kinh thành, quan hệ giữa bà và Vân Tích cũng chỉ dừng ở mức sơ giao mà thôi.

Từ ma ma trả lời: "Trước đó vài ngày đã hồi kinh rồi. Thái hậu nương nương nhớ đến tình cảm khi còn ở khuê phòng với Vân lão phu nhân nên tuyên Vân Đại tiểu thư vào cung bầu bạn."

"Bản cung đã biết, ngươi trở về hầu hạ mẫu hậu đi."

"Vâng, lão nô cáo lui."

Yến Hoa tựa như có điều suy nghĩ xuất cung, trong lòng cũng rất lo lắng cho Tần Nam Tinh, bà vẫn rất thích tiểu cô nương này. Ôi chao, mẫu thân tùy tâm sở dục ban người như vậy, không biết có nảy sinh ảnh hưởng gì tới Tần Nam Tinh hay không?

Mặc dù nam tử đều tam thê tứ thiếp, nhưng hai người bọn họ mới thành thân cách đây không lâu, tiểu cô nương thật là đáng thương.

Than nhẹ một tiếng, sau khi trở về phủ, Yến Hoa phân phó quản gia chuyển thiếp mời cho Tần Nam Tinh.

Mà lúc này, Vân Tích cùng Diệp Đàn Ngọc đang nghỉ chân ở trà lâu.

Hai nữ tử ngồi đối diện nhau, trong tay đều cầm một tách trà nóng, hơi nước bốc lên mông lung khiến ánh mắt đối phương cũng hoàn toàn che khuất.

Một lúc sau Diệp Đàn Ngọc mới chậm chạp mở miệng: "Tích tỷ tỷ, Ngọc nhi không rõ vì sao tỷ lại làm như vậy."

Vân Tích phí hết tâm tư khiến cho tiểu thư Hầu phủ có cơ hội tiếp xúc với Vân Đình. Không những thế hôm nay nàng ấy diện kiến Thái hậu, lại khiến cho Thái hậu ban cung nữ cho Vân Đình. Nàng không biết vì sao nàng ấy lại muốn Vân Đình thú người khác như vậy nữa.

Nếu như ban đầu Vân Tích không muốn Vân Đình thú Tần Nam Tinh, vì sao không trở về sớm một chút để ngăn cản. Vân Đình chỉ có một thân muội muội là nàng ấy, nếu nàng ấy phản đối, chỉ sợ Vân Đình cũng sẽ không thú Tần Nam Tinh đâu.

Tội gì bây giờ phải phí hết tâm tư thế này.

Ngón tay Vân Tích khẽ vuốt tách trà bóng loáng, đôi mắt xinh đẹp rũ thấp, hàng mi thật dày che lại tất cả tâm tư, trong giọng nói trong trẻo lại ẩn hiện vài phần mơ hồ: "Ngọc nhi, nếu tẩu tử quá mạnh, ca ca cũng sẽ không còn là của muội nữa."

Diệp Đàn Ngọc không ngốc, căn bản chỉ cần nói một chút đã hiểu.

Quan hệ của nàng và Vân Tích từ nhỏ đã rất tốt, đương nhiên sẽ hết sức chiếu cố giúp nàng. Than nhẹ một tiếng, Diệp Đàn Ngọc nhắc nhở: "Tỷ đã nhiều năm không về, không hiểu nhiều về Tần Nam Tinh, tóm lại vẫn nên cẩn thận một chút."

Khẽ cười một tiếng, Vân Tích vỗ nhẹ lên mu bàn tay Diệp Đàn Ngọc: "Ngọc nhi, muội yên tâm đi. May mà còn có muội, sau này nếu muội có chuyện cần giúp, ta cũng nhất định sẽ dốc toàn lực giúp muội."

"Chúng ta là tỷ muội tốt, nói những lời này làm gì." Diệp Đàn Ngọc trợn mắt nhìn nàng một cái, sau đó tự mình giúp nàng rót một tách trà nóng.

Hai người nhìn nhau cười, nhất thời không khí bên trong phòng bao thoải mái hơn rất nhiều.

Diệp Đàn Ngọc nhìn Vân Tích, chờ đến lúc Vân Tích và Khúc Tương Ca trở về Chiết Hoài, có rất nhiều cơ hội để nàng ấy trả ân huệ này cho nàng.

Dẫu sao thân ca ca của nàng cũng làm quan ở Chiết Hoài.

*****

Phủ Đại tướng quân.

Tần Nam Tinh mặt không cảm xúc nhìn hai cung nữ trong cung được đưa tới. So với sáu nha hoàn Vân Liên Vũ đem tới lần trước, hai cung nữ này tỏ ra đoan chính hơn rất nhiều, không hổ là người được đưa từ trong cung ra.

Vân Liên Vũ cũng thật có bản lĩnh, lại có thể thuyết phục Thái hậu tặng cung nữ qua đây.

Người nào nàng đã gặp qua thì không thể nào quên được. Tần Nam Tinh nhớ hai cung nữ này là người hầu hạ bên cạnh Thái hậu, chắc chắn không phải cung nữ nhất đẳng, có lẽ là cung nữ nhị đẳng, vậy mà Thái hậu lại cam lòng đưa đến đây.

Toàn bộ phòng chính đều yên tĩnh không một tiếng động. Dù là nha hoàn hay thị vệ đều không dám lên tiếng. Tất cả đều chờ Tần Nam Tinh định đoạt, nhưng hết lần này tới lần khác nàng vẫn trưng ra vẻ mặt lười biếng, cứ như vậy nhàn rỗi nhìn bọn họ.

Hai cung nữ kia cũng không sợ hãi, chỉ đúng mực cúi đầu, so sánh với sáu nha hoàn lúc trước thì khác nhau một trời một vực.

Lưng Phất Tô chảy đầy mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy Tướng quân nhà mình tuyệt đối sẽ bị phu nhân giận cá chém thớt. Dựa theo hiểu biết của hắn về Tướng quân, không chừng tới bây giờ Tướng quân vẫn còn chưa biết chuyện gì hết.

Rùng mình một cái, hắn lén lút ra ngoài chuẩn bị đi báo tin.

Tần Nam Tinh đương nhiên thấy được một loạt động tác kia của Phất Tô, nhưng nàng vẫn làm như không thấy, bình tĩnh ung dung thưởng thức những ngón tay ngọc thon dài của mình. Tận đến lúc tách trà trước mặt đã lạnh, nàng mới không nhanh không chậm mở miệng: "Các người phụng mệnh đến đây làm thiếp sao?"

Hai cung nữ hết sức kinh ngạc ngước mắt, không nghĩ tới Bình Quân quận chúa lại trực tiếp nói thẳng mục đích các nàng đến đây như vậy. Chiếu theo lẽ thường không phải sẽ cho rằng các nàng chỉ là cung nữ bình thường thôi sao.

Cung nữ đứng bên trái đúng mực nói: "Khởi bẩm Quận chúa, chúng nô tỳ chỉ phụng mệnh Thái hậu tới đây để hầu hạ Quận chúa, còn muốn an bài thế nào thì đều do Quận chúa làm chủ."

Ngón tay nhỏ nhắn gõ nhẹ lên mặt bàn.

Mặt bàn bằng gỗ phát ra từng đợt âm thanh nặng nề lại có tiết tấu, khiến cho tâm can ai nấy đều run rẩy. Qua một hồi lâu, Tần Nam Tinh đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười trầm thấp lạnh nhạt xen lẫn một chút âm u quỷ quyệt không nói nên lời: "Rất tốt, nếu để bản Quận chúa làm chủ vậy thì..."

"Quận chúa." Thanh Tước rất sợ Quận chúa nhà mình sẽ giữ người lại.

Nếu thật sự giữ lại, sau đó muốn mời các nàng đi cũng rất khó: "Hay là chờ Tướng quân trở về rồi lại quyết định."

"Thanh Tước." Tần Nam Tinh lãnh đạm ngước nhìn, ý cảnh cáo nơi đáy mắt vô cùng rõ ràng.

Thanh Tước thấy ánh mắt kia của Quận chúa lập tức không dám nhiều lời, nhưng đôi mắt vẫn lộ rõ vẻ khẩn trương.

Mà bên này, cung nữ đứng bên phải đột nhiên mở miệng: "Quận chúa nhân từ, có thể để nha hoàn ngồi lên đầu như vậy. Nếu trong cung có tỳ nữ dám nói như vậy thì đã bị loạn côn đánh chết rồi."

Lời vừa nói ra, toàn bộ nha hoàn của phủ Đại tướng quân đang đứng trong phòng chính mặt đều biến sắc.

Quận chúa còn chưa sắp xếp gì cho các nàng vậy mà các nàng đã muốn dạy dỗ nha hoàn rồi, nếu hai vị đại phật này ở lại đây, các nàng* sẽ còn trải qua những ngày tốt lành sao?

*Chỉ nha hoàn trong phủ Đại tướng quân.

Nghĩ như thế, tất cả rối rít nhìn về phía Tần Nam Tinh.

Lúc này Tần Nam Tinh vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí giữa hai đầu mày còn ẩn hiện vài phần tẻ nhạt, môi đỏ khẽ cong: "Không hổ là người từ trong cung ra. Có hai người các ngươi ở lại hầu hạ bản Quận chúa, bản Quận chúa ngược lại không cần sợ bị người khác đè đầu cưỡi cổ nữa."

"Thật..."

Một tiếng "rầm" vang lên, Tần Nam Tinh dữ tợn đưa tay lên đập bàn, tẻ nhạt nơi đáy mắt thoáng chốc đã thay thế bằng lạnh lẽo. "Há chẳng phải là để các ngươi trèo lên đầu bản Quận chúa ngồi!"

"Chúng nô tỳ không dám." Hai cung nữ dựa vào mình là người Thái hậu ban thưởng nên cũng không sợ sắc mặt của Tần Nam Tinh lắm. Nhưng khi thấy Quận chúa đột nhiên nổi giận như vậy, trong lòng các nàng cũng cảm thấy sợ hãi.

"Bản Quận chúa thấy các ngươi rất dám." Tần Nam Tinh thấy các nàng cuối cùng cũng biết sợ, cười lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng các người do Thái hậu ban thưởng xuống là cao hơn người khác một bậc. Ở phủ Đại tướng quân này, hạ nhân chính là hạ nhân, không phân biệt địa vị cao thấp."

"Thanh Loan, tìm một viện cho các nàng ở, không có lệnh của bản Quận chúa không được bước ra khỏi cửa."

Tần Nam Tinh thuận tiện vung tay một cái, chặt đứt đường lui của các nàng.

"Quận chúa, chúng nô tỳ tới đây để hầu hạ ngài và Tướng quân, ngài không thể giam chúng nô tỳ lại. Nếu Thái hậu hỏi tới, ngài ..."

Cung nữ Quân Đàm xốc vạt váy lên, hất bà tử đang lôi kéo mình ra.

Nhưng Tần Nam Tinh vẫn khép hờ đôi mắt, hàng mi dài đen nhánh che đậy tất cả thần sắc nơi đáy mắt, cũng không thèm đưa mắt nhìn các nàng một cái, chỉ nhấc tay lên, không cho phép các nàng nói thêm bất cứ lời nào.

Các nàng giờ mới hiểu, đến phủ Tướng quân, sống chết căn bản không do các nàng định đoạt chẳng lẽ Thái hậu còn có thể giết Quận chúa vì các nàng sao.

Cho dù các nàng chết, không chừng Thái hậu cũng chỉ không mặn không nhạt nói tiểu trừng đại giới*.

*Trừng phạt khi mắc lỗi nhỏ để sau này không gây ra sai lầm lớn.

Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được sự hốt hoảng trong mắt đối phương. Các nàng muốn quỳ xuống trước mặt Tần Nam Tinh nhưng lại bị mấy bà tử cường tráng liên tục lôi kéo mang đi.

Sau khi đám người giải tán, lúc này Thanh Tước mới vỗ ngực: "Lúc nãy hù chết nô tỳ rồi. Nô tỳ còn tưởng quận chúa thật sự muốn giữ các nàng lại."

Mặc dù bây giờ cũng giữ các nàng lại, nhưng đó cũng chỉ là ngoài mặt, trên thực tế chính là giam lỏng các nàng. Sắp xếp như thế này hoàn toàn khác với việc để các nàng hầu hạ Tướng quân.

Nghe được lời Thanh Tước, đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh vẫn khép hờ như cũ. Bên trong toàn bộ chính phòng tỏa ra từng luồng hơi thở trống trải tịch mịch.

"Quận chúa, ngài, không sao chứ?" Thanh Loan thấy Quận chúa không nói lời nào, lo lắng hỏi.

Mở mắt ra, Tần Nam Tinh khẽ lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: "Chẳng qua bản Quận chúa cảm thấy kỳ quái. Vì sao Thái hậu lại đột nhiên đưa hai cung nữ tới?"

"Thanh Loan, ngươi đi tìm Tô Thành hỏi xem hôm nay có ai chủ động đi gặp Thái hậu?"

"Vâng, nô tỳ đi ngay."

Thanh Loan phụng mệnh đi ra ngoài.

Thế là toàn bộ chính phòng chỉ còn Tần Nam Tinh và Thanh Tước.

Giọng nói Tần Nam Tinh bỗng trở nên lạnh lẽo: "Thanh Tước, ngươi có biết hôm nay mình sai chỗ nào chưa?"

Thanh Tước vừa nghe thấy lập tức quỳ xuống đất. "Nô tỳ, nô tỳ..."

Lúc trước Thanh Tước không biết mình đã làm sai cái gì, hiện tại đã được Tần Nam Tinh nhắc nhở, nếu nàng còn không biết nữa há chẳng phải quá ngu ngốc sao.

"Nô tỳ, nô tỳ sau này sẽ không lắm mồm nữa."

"Biết rồi thì tốt, lui ra đi." Tần Nam Tinh tùy ý khoát tay, để cho Thanh Tước đi ra ngoài, vành mắt hồng hồng, tự mình đi ra ngoài bình tĩnh lại một chút.

Phất Tô trở lại vừa vặn đụng phải Thanh Tước vành mắt đỏ hồng đi ra cửa hắn khẩn trương hỏi: "Thanh Tước cô nương, ngươi bị làm sao vậy? Có phải bị hai người tới từ trong cung kia khi dễ hay không?"

"Không phải, là tự ta làm sai, Phất Tô thị vệ ngài cứ bận chuyện của ngài đi." Thanh Tước che mặt, không muốn cho Phất Tô thấy bộ dạng chật vật của mình. Nàng xoay người chạy đến chỗ dưới mái hiên, tự mình ngồi xuống bình tĩnh lại.

Thấy nàng không để ý đến mình, Phất Tô gãi gãi đầu, vô cùng khó hiểu. Nhưng mà lòng hắn vẫn nhớ đến chuyện kia, cũng không dây dưa thêm nữa, tiến lên khẽ gõ cửa. "Phu nhân, thuộc hạ có chuyện tới bẩm báo."

Tần Nam Tinh thấy Phất Tô rời đi, đương nhiên cũng biết rõ hắn tới để làm gì. Nàng cất giọng trong trẻo lại có chút lạnh nhạt trả lời: "Có phải Tướng quân không cho bản Quận chúa quản chuyện này hay không?"

Phất Tô cảm thấy Tướng quân thật sự rất hiểu phu nhân, thậm chí ngay cả phu nhân phản ứng như thế nào cũng đoán được. Hắn lập tức trả lời: "Không phải, phu nhân hiểu lầm Tướng quân rồi."

Dừng một chút, Phất Tô cũng không có vào trong, chỉ đứng ngoài cửa nói: "Tướng quân để cho phu nhân toàn quyền xử lý. Tướng quân nói cho dù ngài giết các nàng, Tướng quân cũng sẽ thay ngài chịu trách nhiệm."

Dứt lời, Phất Tô lại đứng bên cửa, không nói thêm lời nào.

Mà ở bên trong chính phòng Tần Nam Tinh nghe thấy những lời kia của Phất Tô trong lòng phức tạp. Nàng vốn tưởng rằng Vân Đình sẽ ôm đồm việc này, ai ngờ lần này lại ngoài dự liệu buông tay để nàng xử lý như vậy.

Vốn dĩ bàn tay dưới ống tay áo đang cuộn lại thật chặt, thần kinh cũng vô cùng căng thẳng nhưng bây giờ nghe được Phất Tô nói như thế Tần Nam Tinh lại có mấy phần thoải mái.

Nhưng mà, cần trút giận thì vẫn phải trút giận.

Nghĩ đến hai cung nữ Thái hậu đưa đến cho Vân Đình làm quý thiếp kia, Tần Nam Tinh lại giận mà không có chỗ trút. Sao Thái hậu không tặng cho người khác mà chỉ khăng khăng tặng cho Vân Đình, nhất định nguyên nhân ở trên người hắn.

Một bàn vỗ không kêu.

Lúc này tức giận trong lòng Tần Nam Tinh đã tiêu tan không ít nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không còn.

Khi Vân Đình từ trong cung đi ra, biết được chuyện này thì lập tức đi Ninh An cung gặp Thái hậu, muốn thỉnh Thái hậu thu hồi hai cung nữ kia lại.

Ai ngờ, hắn đến Ninh An cung lại bị cho ăn canh bế môn.*

*Từ chối không gặp khách.

Thái hậu rõ ràng không muốn gặp hắn.

Tính khí Vân Đình vốn không tốt nhưng cũng không thể gây chuyện ở cửa tẩm cung của Thái hậu, chỉ có thể mang gương mặt đầy hung ác hồi phủ. Không phải chỉ là hai cung nữ thôi sao? Hắn tìm cơ hội giết chết cả hai là được.

Thái hậu không gặp hắn, vậy thì sau khi giết chết hắn cũng chỉ cần giả ngu với Thái hậu là được rồi.

Ha.....

Môi mỏng lộ vẻ sắc bén lạnh lùng, khiến cho người ta vừa nhìn thấy lập tức cảm nhận được như có gai ở lưng.

Bọn cung nữ thái giám trong ngoài cung khi thấy Vân Đình nhanh chóng rời cung như một cơn gió, người người đều cẩn thận nhường đường. Cho đến khi Vân Đình giục ngựa trở về đến phủ Đại tướng quân, quản gia đã sớm đứng chờ ở cửa.

Vân Đình ném dây cương ngựa cho thủ vệ, bước nhanh về phía Tinh Vân các, vừa đi vừa hỏi quản gia. "Phu nhân thế nào rồi?"

"Tức giận rồi sao?"

"Đã dùng ngọ thiện chưa?"

Quản gia thấy Tướng quân vội vàng khẩn trương như vậy, lập tức trả lời: "Phu nhân không có phản ứng gì cả, hơn nữa ngọ thiện còn ăn thêm nửa bát cơm."

"Tâm tình hình như cũng không bị ảnh hưởng."

"Hai cung nữ kia bị phu nhân vứt ở một viện bị bỏ hoang. Sau khi dùng ngọ thiện, phu nhân lập tức trở về phòng nghỉ ngơi, cho tới bây giờ cũng chưa thấy ra cửa."

Ăn thêm nửa bát cơm???

Vân Đình dừng chân một chút, nương tử không những không tức giận mà còn ăn thêm cơm, chẳng lẽ nương tử không ghen một chút nào sao? Ý nàng là không thèm quan tâm hắn ư?

Vốn tâm tình đang khẩn trương lo lắng thoáng chốc đột nhiên trầm xuống, mắt phượng u ám thâm trầm, bàn tay cuộn lại thật chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Quản gia thấy thần sắc Tướng quân căng thẳng, ánh mắt lập tức sáng tỏ, bổ sung thêm một câu: "Lúc mới thấy hai cung nữ kia, nhìn phu nhân có vẻ rất không vui."

Đi theo bên người Tướng quân nhiều năm như vậy, quản gia sao không hiểu được tâm tư của Tướng quân, cất giọng chắc chắn nói: "Phu nhân rất quan tâm Tướng quân!"

Trên đường đến đây, Vân Đình đã sớm tỉnh táo lại, lúc này nghe quản gia nói như thế, mặt mũi hắn cũng rất bình tĩnh ung dung: "Ngươi đi xuống trước đi, hai cung nữ kia cứ theo ý phu nhân."

"Vâng, tiểu nhân cáo lui."

Sau khi rời đi, quản gia lặng lẽ lau mồ hôi, thật là quá không dễ dàng rồi.

Lúc Vân Đình bước vào cửa phủ, Tần Nam Tinh đã sớm nhận được tin tức nhưng nàng cũng không có ý định đi ra nghênh đón, chỉ bình tĩnh ung dung tựa người vào gối mềm thêu hà bao.

Nhưng mà màu sắc của cái hà bao này cũng không phải màu mà Vân Đình thường thích dùng, ngược lại màu của nó chính là màu mà Vân Đình ghét nhất, màu chàm.

Vân Đình vừa vào cửa liền thấy nương tử nhà mình cầm một cái hà bao tinh xảo trên tay, mặt hắn lộ vẻ tươi cười: "Nương tử, vi phu nhớ nàng lắm."

Giọng nói vui vẻ, thần sắc ung dung, cũng không hề nhắc tới chuyện hai cung nữ kia.

Tần Nam Tinh khẽ ngước mắt lập tức thấy gương mặt tuấn tú đang mỉm cười của Vân Đình. Lúc trước nàng còn thật sự yêu thích gương mặt so với bất kỳ nam nhân nào cũng đẹp đẽ hơn của Vân Đình, nhưng bây giờ khi thấy gương mặt này của hắn, nàng cảm thấy giận mà không có chỗ trút.

Chẳng qua là từ nhỏ nàng đã tiếp nhận giáo dục của đại gia khuê tú, đương nhiên sẽ không khiến hắn mất mặt trước trước nhiều người, môi mỏng khế nhấp, giọng nói trong trẻo bình tĩnh: "Phu quân nhớ thiếp thân làm gì? Chàng vẫn nên nhớ hai mỹ nhân vừa mới vào phủ thì hơn."

Quả nhiên còn tức giận.

Vân Đình vừa nghe những lời này của nương tử trong lòng rất vui sướng. Tâm tình có bao nhiêu vui sướng đều biểu hiện hết trên mặt.

Mặc dù nàng vờ như không để ý nhưng trong lời hay ngoài lời đều mang ý ghen tức.

Tần Nam Tinh vốn dĩ đang nhìn Vân Đình, thấy hắn không chút che giấu mặt mày vui vẻ, ghen tức trong lòng càng sâu hơn, thiếu chút nữa bóp hư cái hà bao trong tay, môi đỏ khẽ mấp mấy, cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu phu quân thích..."

Ai ngờ, một câu còn chưa nói hết, nàng đã bị nam nhân thô lỗ kia đè lên giường. "Không phải nương tử là người rõ ràng nhất sao? Trong lòng vi phu chỉ có một mỹ nhân mà thôi."

Vốn dĩ Tần Nam Tinh cho là Vân Đình sẽ hôn nàng, dẫu sao trước giờ lần nào hắn cũng làm như vậy nhưng ai ngờ lần này hắn chỉ ôm nàng, hơn nữa còn vùi cả gương mặt vào cổ nàng.

Tiếng cười trầm thấp xuyên thấu qua da thịt mỏng manh, truyền đến khắp thân thể nàng.

Bàn tay nhỏ nhắn đẩy ngực hắn, trong tay vẫn còn cầm cái hà bao vô cùng xấu xí kia: "Chàng buông ta ra, không cho phép đè ta rồi còn cười."

Rõ ràng là cứng rắn kháng cự nhưng khi rơi vào tai Vân Đình lại giống như tiếng nữ tử đang làm nũng.

"Nương tử, nương tử, vi phu sẽ đối xử với nàng thật tốt." Môi mỏng Vân Đình dán vào tài nàng thủ thỉ, dường như tự nói với chính mình, lại giống như nói cho nàng nghe: "Vi phu chỉ có mình nàng, sẽ không có người nào khác nữa."

Hắn tốn công tốn sức cưới nương tử, sao có thể không quý trọng nàng được.

Nhưng Tần Nam Tinh cũng không nghe ra ý bóng gió trong lời nói của hắn, nàng cảm thấy Vân Đình chỉ đang làm nũng mà thôi, dẫu sao Vân Đình cũng thường xuyên làm nũng như vậy, không phải một lần hai lần, vậy mà lần nào nàng cũng bị hắn lừa gạt cho qua chuyện.

Tần Nam Tinh khẽ hừ nói: "Đừng tưởng rằng làm như vậy có thể lừa gạt ta, vậy hai cung nữ kia là chuyện gì?"

Vân Đình nghe nương tử nhắc tới chuyện quan trọng nên cũng ôm nàng ngồi dậy, để cả hai dựa vào gối mềm: "Nương tử, vi phu rời khỏi Ngự thư phòng mới biết được chuyện này, sau đó ta lập tức đi Ninh An cung gặp Thái hậu nhưng lại bị chặn ở bên ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co