Truyen3h.Co

Sep De Dat Mot Chut Hoan

* Chương 38.1: Giấu giếm anh (1)

Đến nhà cậu, đồ ăn vẫn chưa có làm xong. Thẩm Tòng Nghĩa không cho Tòng Thiện giúp, một mình bận rộn ở trong bếp. Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như vẫn không có ở nhà, Tòng Thiện buồn chán xách túi vào nhà vệ sinh.

Trong thời gian đợi kết quả, Tòng Thiện càng lúc càng trở nên căng thẳng. Cô không khỏi nghĩ đến nếu như cô thật sự có, bây giờ là thời gian cần có con sao? Nếu như không có, cô cũng sẽ cảm thấy có chút thất vọng.

Có nên mong đợi hay không đây?

"Cộp cộp cộp." Ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân, Tòng Thiện mới vừa quay người lại, cửa phòng vệ sinh đã được đẩy ra.

"Sao em vào đây?" Tòng Thiện nhìn Thẩm Tòng Như khẽ nhíu mày hỏi.

"Tôi cũng muốn hỏi chị đấy? Ở bên trong lại không lên tiếng, làm sao tôi biết có người?" Thẩm Tòng Như cây ngay không sợ chết đứng nói. Cô không biết hôm nay Tòng Thiện sẽ tới nhà, Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền một người đang ở trong bếp một người ở phòng khách. Đúng lúc hai ngày nay khóa cửa phòng vệ sinh hỏng, cho nên cô mới không hỏi một tiếng đã đẩy cửa ra.

Tòng Thiện không muốn ầm ĩ với cô ấy cho nên định rời đi. Thẩm Tòng Như lại tinh mắt phát hiện Tòng Thiện giấu gì đó sau lưng, cô tò mò hỏi: "Sau lưng chị giấu cái gì?"

"Không có gì cả." Tòng Thiện muốn vòng qua cô ấy lại bị Thẩm Tòng Như nhanh tay đoạt đi thứ trong tay.

"Que thử thai!" Thẩm Tòng Như đối với thứ này cũng rất quen thuộc, vừa thấy chính là hai vạch, cô hoài nghi mà nhìn Tòng Thiện nói: "Chị có thai?"

Có thai? Tòng Thiện quýnh lên lại đoạt trở lại, nhìn thấy hai vạch xanh cực kỳ rõ ràng này, trong phúc chốc đầu óc lại trống rỗng. Song, mấy giây sau đó, vui mừng khôn xiết xông lên đầu, cô thật sự có?! Cô sắp làm mẹ sao! Giọng của Thẩm Tòng Như quá lớn, cũng đã thu hút Trương Thục tới. Người sau đi tới hỏi các cô đang ầm ĩ cái gì.

"Mẹ, chị ta có mang." Thẩm Tòng Như chỉ vào Tòng Thiện nói.

"Cô có thai?" Không có vui mừng, không có giật mình, phản ứng của Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như đều giống nhau, đều là hoài nghi mà nhìn Tòng Thiện.

"Mọi người đang nói cái gì vậy?" Lúc này, Thẩm Tòng Nghĩa cũng đi tới, lau lau trên tạp dề hai cái dò hỏi.

"Chị ta có thai." Cũng cùng một câu nói như vậy, Thẩm Tòng Như nói với Thẩm Tòng Nghĩa.

Hiệu quả lại khác rất lớn, sắc mặt Thẩm Tòng Nghĩa lập tức thay đổi nhưng không chỉ là vui mừng. Ông bước nhanh tới, chính miệng hỏi Tòng Thiện: "Là thật sao? Kiểm tra xác định?"

"Con chưa có kiểm tra, tự mình thử nhưng kết quả cũng sẽ không sai." Tòng Thiện vẫn còn đắm chìm ở trong vui mừng, không có suy nghĩ sâu xa về biểu cảm phức tạp của Thẩm Tòng Nghĩa phấn chấn đáp. Nghĩ thầm ngày mai, cô sẽ đến bệnh viện xác nhận, sau đó nói cái tin tức tốt này cho Hàn Dập Hạo biết.

"Vậy chị có thể mẹ vinh nhờ con gả vào nhà giàu có rồi." Thẩm Tòng Như chua chát nói, không quên nhắc nhở mẹ mình: "Đúng rồi, lúc nhận sính lễ nhất định phải thu nhiều một chút. Nhà họ Hàn có tiền như vậy, đừng để bị thua thiệt."

"Nhà giàu có nào?" Thẩm Tòng Nghĩa lại bị hai người họ thu hút sự chú ý, ngay cả Trương Thục Hiền cũng là vẻ mặt thắc mắc mà nhìn con gái.

"Nhà họ Hàn là đại gia tộc có quyền lại có tiền, lẽ nào chị ta chưa nói sao?" Thẩm Tòng Như liếc mắt nhìn Tòng Thiện một cái. Vốn tưởng rằng Thẩm Tòng Nghĩa đã biết thân phận của Hàn Dập Hạo từ lâu, không nghĩ tới cô gái này cái gì cũng không nói cho ông biết, không biết trong lòng chị ta tính toán điều gì.

"Giàu cỡ nào?" Trương Thục Hiền vừa nghe lập tức tinh thần tỉnh táo kéo con gái hỏi.

"Làm sao con biết?" Thẩm Tòng Như bĩu môi, cô cũng chỉ là lúc làm việc ở "Cửu Cung" nghe đám người "công chúa" kia tán dóc nhắc tới: "Dù thế nào đi nữa, trong nhà anh ta đều là những quan chức cấp cao, tỉnh trưởng cũng còn phải nịnh bợ anh ta. Hơn nữa, nghe nói ông ngoại anh ta có một công ty hàng không, cũng là để lại cho anh ta."

"Thật sao?" Trương Thục Hiền vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới nhà bọn họ còn có thể biết nhân vật như vậy. Chẳng trách mỗi lần nhìn thấy Hàn Dập Hạo cũng đều cảm thấy toàn thân anh ta toát ra một sự cao quý, thì ra thật sự là thiếu gia nhà có tiền. Cho nên thái độ của bà lập tức thay đổi 180 độ, vội vàng kéo lấy cô hỏi han ân cần: "Tòng Thiện, con có con, sau này về nhà ở. Hai đứa bọn con tuổi còn trẻ rất nhiều chuyện đều không hiểu, mợ là người từng trải, biết làm thế nào chăm sóc con."

Trương Thục Hiền đương nhiên không phải thật lòng thật dạ. Tuy bà cũng rất ghen tỵ chuyện tốt như thế sao không rơi xuống trên người của con gái mình nhưng may mà Tòng Thiện là một tay bọn họ nuôi lớn, có thể gả vào nhà họ Hàn, sính lễ cho bọn họ nhất định không ít. Vì cuộc sống tốt đẹp, bây giờ, bà phải "biểu hiện" thật tốt.

"Mợ, không cần, một mình con quen rồi, biết chăm sóc mình. Hơn nữa, tính chất công việc của con không ổn định như vậy, thường nửa đêm ra vào giống như trước kia, cũng sẽ ảnh hưởng tới nghỉ ngơi của mọi người." Tòng Thiện khéo léo từ chối bởi vì cô biết, Hàn Dập Hạo nhất định không đồng ý. Hơn nữa, cô trở về nhà họ Thẩm, vẫn ở căn phòng nhỏ trước kia? Bây giờ, trái lại cô không sao, đợi cái bụng cô lớn, không gian nhỏ như vậy đi lại rất bất tiện.

"Con còn phải đi làm?" Trương Thục Hiền vừa nghe lập tức sốt ruột: "Có con đương nhiên là từ chức ở nhà dưỡng thai thật tốt. Con cũng không phải là làm văn chức, công việc nguy hiểm như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?"

Bây giờ, trong bụng của cô chính là "cục vàng". Sau này, nhà họ Thẩm có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp hay không thì trông chờ vào anh ta, làm sao còn có thể để cho cô làm việc liều mạng giống như trước kia.

"Con sẽ xin điều đến bộ phận nhẹ nhàng một chút." Tòng Thiện nói, muốn cô từ bỏ công việc sao được. Sức khỏe của cô, cô rõ nhất, đâu có yếu đuối như vậy, nhiều lắm là sau này làm việc không xông lên phía trước là được rồi.

"Vậy cũng không được." Trương Thục Hiền vội vàng thuyết phục cô: "Thai đầu đều không quá ổn định, nếu con không chú ý một chút, nói không chừng đứa nhỏ sẽ không còn. Mợ thấy con cứ chọn từ chức, dù sao nhà họ Hàn cũng có tiền như vậy, cũng không phải là không nuôi nổi con."

"Mợ, con..." Tòng Thiện còn muốn nói tiền của Hàn Dập Hạo không phải là của cô. Hơn nữa, rất nhiều phụ nữ có thai đều đang làm việc thì tại sao cô không được?

"Mọi người nói đủ chưa, đừng chắn ở phòng vệ sinh." Thẩm Tòng Như nhịn không được nói, thật sự không hiểu nổi mẹ mình sao đột nhiên lại trở nên ân cần như vậy. Không phải là nghi có thai thôi sao, cũng không phải là nhất định có thể gả vào nhà giàu có. Hơn nữa, coi như gả vào thì sao, cũng không phải con gái ruột thịt, nói không chừng đến lúc đó, người ta lại trở mặt.

"Vậy đi ăn cơm trước đã." Trương Thục Hiền cười rất rạng rỡ dìu Tòng Thiện, chỉ sợ cô bị ngã, lại quay đầu dặn dò Thẩm Tòng Nghĩa nói: "Ông già, còn không mau bưng đồ ăn lên. Bây giờ, trong nhà, ai cũng có thể bị đói nhưng Tòng Thiện không thể bị đói!"

Tòng Thiện cảm thấy có hơi quá, tuy cô cũng hiểu rõ Trương Thục Hiền có chủ ý gì nhưng bây giờ tâm trạng cô quả thật rất tốt, cho nên cũng mỉm cười cùng đi theo đến phòng ăn.

Một bữa cơm, Tòng Thiện bị Trương Thục Hiền ép ăn rất nhiều, vừa ăn vừa dặn dò cô sau này cái gì không thể ăn, cái gì cần phải ăn nhiều một chút. Nghe xong Thẩm Tòng Như cũng chịu không nổi, vội vàng ăn vài miếng rồi trở về phòng của mình.

Ăn cơm xong, Tòng Thiện mới vừa đụng bát đũa, Trương Thục Hiền lập tức nhảy dựng lên giống như cái mông lắp lò xo vậy, đoạt lấy bát trong tay Tòng Thiện bảo cô về phòng nghỉ ngơi, cái gì cũng không cho làm, cũng không cho lên mạng, xem TV để tránh có phóng xạ.

Tòng Thiện cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ nhiều lắm cũng hơn một tháng, có nghiêm trọng như vậy không? Nhưng quả thật cô cũng cảm thấy hơi mệt chút, trở về phòng của mình. Có lẽ là có một thời gian ngắn không có người ở, trên giường còn có chút bụi bặm, Trương Thục Hiền vội vàng bảo Tòng Thiện đến phòng ngủ chính nằm để bà dọn dẹp phòng rồi hãy ra.

----------

* Chương 38.2: Giấu giếm anh (2)

Tòng Thiện vừa mới ngồi xuống giường không bao lâu Thẩm Tòng Nghĩa đã đi vào.

Tòng Thiện nhìn ông đóng cửa lại, lại thấy vẻ mặt ông nghiêm túc tò mò hỏi: "Cậu, có chuyện gì sao?"

Thẩm Tòng Nghĩa ngồi xuống bên cạnh cô, dường như đang suy tư làm thế nào mở miệng, dừng một chút nói: "Tòng Thiện, Tiểu Hàn cậu ấy biết không?"

Tòng Thiện lắc đầu nói: "Con chưa nói cho anh ấy biết gì cả, định chờ xác định rồi mới nói cho anh ấy biết."

"Vậy các con đã sẵn sàng để có con?" Trên mặt Thẩm Tòng Nghĩa nhìn không thấy được chút vui mừng nào, trái lại vẻ mặt lo âu.

Cho dù Tòng Thiện bị vui mừng làm cho mụ mị đi nữa, bây giờ cũng đã nhận ra cậu có cái gì đó bất thường: "Cậu, cậu làm sao vậy? Dường như cậu không được vui lắm."

"Không phải cậu không vui, mà là..." Thẩm Tòng Nghĩa thở dài, không biết nên nói với Tòng Thiện thế nào. Chuyện này đè nén ở đáy lòng của ông rất nhiều năm, vốn tưởng rằng không cần nhanh như vậy sẽ để cho Tòng Thiện biết. Nghĩ tới hai đứa trẻ cũng còn chưa có bàn về cưới hỏi, đứa nhỏ này lại có trước làm ông trở tay không kịp.

"Cậu, có phải cậu giận con chưa có lập gia đình đã có con trước hay không?" Tòng Thiện kéo lấy tay của Thẩm Tòng Nghĩa dè dặt dò hỏi, cô biết tư tưởng của cậu truyền thống. Ban đầu, hai người ở chung thì Hàn Dập Hạo đã mất không ít miệng lưỡi mới thuyết phục được ông cho nên có thể hiểu được tại sao cậu không vui.

"Tòng Thiện, không phải cậu nói con. Tuy bây giờ không phải là xã hội cũ nhưng là một cô gái vẫn là phải chú ý danh tiết của mình." Thẩm Tòng Nghĩa lắc đầu.

"Cậu, con biết sai rồi." Tòng Thiện vội vàng thú nhận sai lầm, tuy người "nhận sai" phải là Hàn Dập Hạo. Rõ ràng cô cũng đã nói với anh rất nhiều lần nhưng trước nay, anh không xem ra gì.

"Bây giờ nói những thứ này còn có lợi ích gì." Thẩm Tòng Nghĩa lo lắng nói: "Hơn nữa, con còn không có nói cho cậu biết tình hình thật sự trong nhà của cậu ấy. Con có biết hay không, nhà giàu có không phải dễ dàng gả vào như vậy."

"Con biết." Tòng Thiện muốn ông buông lỏng tinh thần: "Hàn Dập Hạo anh ấy sẽ chịu trách nhiệm."

"Cậu ta chịu trách nhiệm? Con gặp qua bố mẹ của cậu ta chưa?" Thẩm Tòng Nghĩa hỏi.

Tòng Thiện sửng sốt thành thật đáp: "Chưa."

"Vậy cậu ta đã đề cặp tới con với bố mẹ của cậu ta chưa?" Thẩm Tòng Nghĩa tiếp tục hỏi.

"Hẳn là cũng chưa." Bị Thẩm Tòng Nghĩa nhắc tới nhiều như vậy, giọng Tòng Thiện thấp dần.

"Thái độ như thế cũng gọi là chịu trách nhiệm?" Thẩm Tòng Nghĩa không vui nói.

Tòng Thiện muốn giúp Hàn Dập Hạo nói tốt: "Anh ấy cũng là quá bận rộn. Hơn nữa, bọn con lui tới cũng không có bao lâu, chưa đề cập tới người trong nhà cũng không có gì lạ."

"Con cũng biết không có bao lâu? Kết quả bây giờ, haiz..." Thẩm Tòng Nghĩa không biết nên nói cái gì. Ông vẫn cho rằng Hàn Dập Hạo là một người hiểu biết phân tấc, kết quả ông vẫn là nhìn lầm rồi.

"Cậu, có phải cậu vì nghe được nhà anh ấy có tiền cho nên mới không tin tưởng anh ấy?" Tòng Thiện làm sao lại không nhìn ra được, Thẩm Tòng Nghĩa là sau khi nghe được chuyện của nhà họ Hàn mới thay đổi thái độ. Thật ra thì cô cũng biết, cho tới nay, Thẩm Tòng Nghĩa đối với những thứ gọi là "nhà giàu có" kia cũng không có thiện cảm. Thứ nhất là bởi vì nhà họ Thẩm cũng đã từng là danh môn vọng tộc, nhìn thấy được u ám bên trong cổng lớn. Lúc nhà họ Thẩm sa sút thì những thế gia ngày trước ấy lại không có một ai chìa tay ra giúp đỡ, trái lại bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội thôn tính dẫn tới Thẩm Tòng Nghĩa đối với những thứ gọi là "kẻ có tiền" đều nhìn thấu được. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tòng Thiện luôn giấu thân phận của Hàn Dập Hạo.

"Nói thật, cậu lại hy vọng con chọn một người bình thường, bình thản mà sống qua ngày." Thẩm Tòng Nghĩa cũng không giấu giếm thẳng thắn nói.

"Cậu, con yêu chính là con người của anh ấy chứ không phải là gia đình của anh ấy. Mặc kệ nhà anh ấy là giàu sang hay nghèo khó đều sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn con." Tòng Thiện nói.

"Nhưng người nhà của cậu ta nhất định sẽ nghĩ như vậy. Con hãy nói thật, con cảm thấy giữa các con sẽ thuận lợi nhận được sự đồng ý của bố mẹ của cậu ta chứ?" Thẩm Tòng Nghĩa hỏi.

"Cậu, con không biết." Tòng Thiện lắc đầu, đây đúng là lời nói thật, thật ra Thẩm Tòng Nghĩa lo lắng cũng là chỗ cô lo lắng. Coi như cô và Hàn Dập Hạo yêu nhau nhưng từ mỗi câu chữ của anh nói, không khó đoán ra được bố mẹ anh là người như thế nào. Cho dù đã từng xảy ra một bi kịch nhưng tư tưởng của bọn họ có thay đổi sao? Nếu như không có thay đổi, cô cũng không khó đoán được tình tiết vở kịch tiếp theo.

"Con cũng không xác định, tại sao nhất định phải dùng tất cả của con để giành lấy một thứ không dám chắc?" Thẩm Tòng Nghĩa rất sâu sắc nói, ông cũng là người làm cha mẹ, phải suy tính rõ ràng thông suốt hơn rất nhiều so với đám người trẻ tuổi. Nếu như Thẩm Tòng Như tìm một chàng trai gia cảnh chênh lệch rất nhiều, ông chắc chắn cũng sẽ cảm thấy không môn đăng hộ đối, miễn cưỡng sống chung cũng khó tránh khỏi va chạm. Huống chi, còn là gia đình giàu có quyền quý như vậy.

Tòng Thiện bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, cho tới nay, cô dường như đều không có đi sâu vào suy nghĩ tới cái vấn đề này. Giống như một con đà điểu vậy, cho rằng không thèm nhìn tới, không thèm nghĩ nữa, chuyện có thể thuận theo tự nhiên mà phát triển tới hướng tốt. Thật ra thì đợi cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn thì mới phát giác ảo ảnh trong đầu đều là không chân thật, chân thật chỉ có trống rỗng và mênh mông.

"Cậu, ý của cậu là không muốn đứa bé này sao?" Tòng Thiện rất nhẹ rất nhẹ hỏi, cô biết Thẩm Tòng Nghĩa là vì nghĩ cho cô. Nhưng vừa nghĩ tới không muốn đứa nhỏ, cô tuyệt sẽ không đồng ý.

"Cậu không có ý đó." Thẩm Tòng Nghĩa giải thích: "Cậu là nói ở lúc hai đứa con vẫn còn chưa có được nhà bọn họ công nhận, chuyện đứa trẻ tạm thời đừng nói, cũng đừng để cho Tiểu Hàn biết. Nếu không, nhà bọn họ sẽ cho là con đang lấy đứa nhỏ uy hiếp bọn họ, cứ như vậy, ấn tượng đầu tiên sẽ không tốt, sau này khó mà sửa chữa."

Tòng Thiện lẳng lặng lắng nghe, cảm thấy Thẩm Tòng Nghĩa nói hợp tình hợp lý. Bố mẹ Hàn Dập Hạo ngay cả cô cũng chưa từng gặp qua lại đột nhiên nghe được sắp có cháu, không biết là kinh hãi hay là vui mừng. Hơn nữa, từ đầu tới cuối, cô cũng không có nghĩ tới muốn dùng đứa nhỏ để buộc chân anh, gây ảnh hưởng đến anh làm ra quyết định gì.

"Vậy con chờ một khoảng thời gian nữa mới nói cho anh ấy biết." Tòng Thiện gật đầu, thuận theo ý của Thẩm Tòng Nghĩa nói.

"Tòng Thiện, con phải nhớ kỹ, cậu đều là vì muốn tốt cho con." Thẩm Tòng Nghĩa lời nói thấm thía nói.

"Con biết." Tòng Thiện cười gật gật đầu nhưng vui mừng trong lòng trở nên không còn sót lại chút gì. Thì ra là có con cũng không nhất định là chuyện vui, bởi vì bờ ruộng vĩnh viễn vắt ngang ở đó, sẽ không vì cô không nhảy qua mà biến mất không thấy gì nữa. Quan hệ giữa cô và Hàn Dập Hạo cũng là như thế, sớm quyết định lúc bắt đầu cùng anh, thật ra thì cô chưa từng so đo thứ "danh phận" này. Trái lại là cô không muốn công khai, mà anh vì thế tức giận. Nhưng có con, tất cả đều trở nên khác biệt. Nếu như nhà họ Hàn không chấp nhận cô, chẳng lẽ cô làm mẹ khi chưa cưới, giống như mẹ cô vậy, để đứa nhỏ lớn lên ở trong một gia đình không hoàn chỉnh?

"Mấy ngày này, con về nhà ở đi. Mợ con nói đúng, bây giờ, con khác trước, một mình con ở bên kia cậu không yên tâm. Sang đây ở, mọi người có thể chăm sóc con." Thẩm Tòng Nghĩa dặn dò, Tòng Thiện về nhà ở, có tình hình gì ông cũng có thể sớm biết.

"Vậy con quay về thu dọn vài bộ đồ." Tòng Thiện đồng ý, suy nghĩ một chút, ngày kia, Hàn Dập Hạo cũng đã trở về. Thời gian một mình chung đụng với anh càng nhiều, cô càng không biết mình có thể bảo vệ bí mật này hay không. Đến lúc đó, mượn cớ tránh né trước, đợi cô suy nghĩ nên nói như thế nào trước đã.

"Cậu đưa con đi." Thẩm Tòng Nghĩa đề nghị.

"Không cần ạ, vài bộ đồ mà thôi, rất nhẹ." Tòng Thiện đứng dậy cười cười lập tức đi ra ngoài.

Bây giờ, cô cần một mình hóng gió một chút cho tỉnh táo, suy nghĩ xem con đường sau này nên đi như thế nào.

Thẩm Tòng Nghĩa nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng giống như đánh đổ bình ngũ vị, mùi vị rối beng phức tạp.

Tòng Thiện, cậu không cố ý nói những lời này để con khổ sở mà là cậu không biết nên nói thế nào cho con biết, thật ra thì con cũng không thích hợp mang thai. Hơn nữa, đứa trẻ cũng có thể sẽ mắc bệnh di truyền của bà ngoại con, mẹ con, thậm chí là con!


----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co