Something That Hops At Midnight Hp Fanfic
Giáo sư Kingsley Shacklebolt đĩnh đạc bước vào lớp học, chiếc nón vải hôm nay thầy đội đặc biệt dày hơn mọi khi. Người ta đồn là ông đội nón không phải vì lạnh mà là do sức mạnh tiềm ẩn trong người giáo sư Shacklebolt cần được không chế, hoặc đơn giản là do ông bị hói tóc. Nhiều học sinh trong lớp đã tìm đủ mọi trò để tháo được cái nón không vành ấy khỏi đầu ông. Trong đó có cả James Potter và đám bạn của cậu chàng.Albus kiếm chỗ ngồi đặc biệt gần với anh trai nó để tiện dò hỏi về Elias Zabini. Những nỗ lực né tránh tầm nhìn của giáo sư Shacklebolt càng khiến ông chú ý tới nó kỹ hơn, môn học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hôm nay đóng cửa kín bưng, máy chiếu lên tường sơn trắng nhẵn một thước phim kinh dị. Những sinh vật giống như con người, dáng cao lểnh khểnh, da trắng nhợt xanh tái như xác chết, mặt gã nhọn hoắt, mắt thì đỏ sậm như máu cùng hàm răng nanh sắc bén và dài như kim châm. Chúng bắt lấy con mồi và gặm vào cổ họ, hút lấy hút để tới khi xác người ta héo khô rũ rượi thì thôi. Albus rùng mình, kéo vạt áo James và vứt cho anh trai một mảnh giấy khi tất cả học sinh đang chút ý vào màn hình trên bục.''Anh James này, em hỏi xíu, Elias Zabini đã nói gì về má chúng ta sao?''Albus cảm thấy giọng nói giao giảng của giáo sư Shacklebolt đang kề sát bên vai nó, ông cúi người xuống khi Albus vẫn đang hí hoáy viết linh tinh lên giấy nhám. Bất thình lình giáo sư Shacklebolt tóm cổ áo nó từ phía sau và nhấc nó lên trước bục giảng.''Trò Potter! Ta nghĩ trò nên đứng trên này theo dõi tiết học thì tốt hơn.''Cả lớp được một trận cười lớn. Albus gãi tai, mặt đỏ hồng, tai nóng như vừa xông hơi, nó đứng một chỗ trong góc lớp, hướng mắt tới bàn James và chờ đợi anh nó viết gì đó. James lắc đầu ngao ngán, cậu ta giấu mảnh giấy vào túi trong và không thèm liếc tới nó cái nào nữa.Giáo sư Shaclebolt tiếp tục líu tíu về bài giảng.''Những sinh vật mà các trò vừa trông thấy được gọi là ma cà rồng, không biết đã có ai trong lớp ta từng nhìn thấy một ma cà rồng thật sư chưa?''Lũ học sinh bỡ ngỡ ngó nhau và rồi một cánh tay giơ lên, Albus nghía đầu sang phải, nó nhìn thấy một cô gái gốc Á đang rụt rè thưa với giáo sư Shacklebolt một cách lễ phép. Cô gái đeo cà vạt xanh dương nhà Ravenclaw, mái tóc đen được cột cao, dáng người nhỏ thó tới mức Albus phải nhỏm cao hết cỡ mới thấy được. Và suýt chút nữa nó đã vấp ngã khi nhìn vào đôi mắt màu hồ phách sáng rực như chứa cả dải ngân hà bao la của cô gái.''Mời em, Mei Lee.''Mei đứng dậy và nhẹ nhàng phát biểu.''Gia đình em đã đi Romania vào mùa hè năm ngoái, và bắt gặp một gã ma cà rồng đã cố tấn công dân Muggle vào thời điểm ban đêm. Tuy nhiên má em đã ngăn chặn hắn kịp thời bằng phép lửa rồi đuổi hắn đi.''Giáo sư Shacklebolt cho phép Mei ngồi xuống, ông nói tiếp.''Trong trường hợp của trò Lee, rất may là tên ma cà rồng kia đang trong thời gian được thuần hóa, những ma cà rồng nguyên thủy sẽ không dễ dàng bị khuất phục bởi những bùa chú đơn giản hay dùng kinh thánh và tỏi như dân Muggle. Ta luôn khuyến cáo mọi người nhờ tới sự trợ giúp của Bộ Pháp thuật vào bất cứ tình hình nào.''Albus lờ mờ thấy hai vành tai của Mei đổi màu, các học sinh bắt đầu bàn tán xôn xao, riêng James giơ tay nói lớn.''Thưa giáo sư, vào lúc nguy hiểm, sao người ta có thể chần chừ tìm người khác giải quyết khi bản thân đã có thể xử lý ngay lúc ấy được chứ?''Giáo sư Shacklebolt đanh giọng lại.''Trò Potter, đây là lời khuyên của ta, cách làm của Bộ luôn được ưu tiên là an toàn hơn cả. Hơn nữa múa lửa trước Muggle không phải điều gì hay ho cả. Ta chắc chắn là trò biết rõ điều đó!''James nhíu mày, toan nói thêm gì đó thì đã bị Marius ngăn lại. Albus cho rằng James đang bảo vệ danh dự của cô gái kia một cách hơi thái quá, nó ước gì James cũng trả lời câu hỏi của nó hăng hái được một phần như thế.Tiết học kết thúc trong bầu không khí mệt mỏi, ít nhất là với Albus, nó bám theo James hết giờ nghỉ tiết và chẳng thu lượm được thông tin gì từ James vì cậu ta cho rằng đấy là việc cá nhân của người lớn, hơn thế nữa nhà Slytherin đã bị trừ 2 điểm vì tội không chú ý nghe giảng của Albus.Suốt dọc đường trở về ký túc xá Albus đã trù ẻo James vì không chịu nói cho nó nghe lý do thật sự, ngay khi bước chân vào phòng sinh hoạt chung, Albus bị Aether kéo giật vào một góc gần cánh cửa dẫn lối vào phòng ngủ riêng cho nam sinh.''Có chuyện gì sao?'' Albus nói.Aether chỉ vào cửa đối diện với chỗ chúng nó đứng. Elias đang đứng đọc sách trong góc, một thằng cao lớn khác, tóc đen hất ngược về sau, đứng bên cạnh và khoanh tay, nhìn rất ra dáng một ông chủ. Rồi cậu ta hạ đầu gối xuống, đối mặt với cô gái đang quỳ dưới đất.''Lau chưa sạch lắm đâu.''Cậu ta vỗ vỗ vai con bé như thể động viên một chú rùa.''Phineas, em xin lỗi...'' Alicia thút thít nói, mặt xanh lét, tay dùng khăn kỳ cọ đôi giày đen của chàng trai kia một cách vô ích.Albus cảm thấy gân xanh nổi đầy mặt nó, nó ngó sang Aether để tìm lời giải thích, cậu bé tóc nâu cũng thấy bất bình giùm cô gái, nó lẩm nhẩm vào tai Albus như tiếng chuông gió.''Có vẻ như Alicia đã nhờ Phineas làm gì đó cho nó nên bây giờ con bé phải làm bất cứ điều gì gã ta ra lệnh...'' Aether thở dài thườn thượt, ''Cả buổi học sáng nay Alicia đã vắng mặt để giúp Phineas chép bài lúc hắn vắng mặt để tập Quidditch rồi...''''Thật quá đáng!'' Albus thốt lên, máu nóng dồn lên não, ''Vậy mắc gì hắn phải ức hiếp người ta trước bàn dân thiên hạ như thế!?''Mặt Aether lúng túng, nó dòm xem Albus tính sao thì làm theo đó, ngay lúc Albus chuẩn bị bước tới trước mặt Phineas để hỏi chuyện, đã có một người khác chắn trước mặt nó. Mái tóc màu bạch kim che rũ đi đôi mắt lạnh lẽo của Scorpius, cậu bé nhỏ con nhất trong đám học sinh năm nhất, lọt thỏm ngay giữa đám nam sinh trong nhà.''Cậu làm cái gì vây, Scorpius?'' Albus bực bội, đẩy mạnh tay cậu bé.''Cậu không cần phải can thiệp vào chuyện này đâu, Al...''Giọng của Scorpius lạnh tanh, mặt albus thộn ra, đứng trơ như phỗng ngay giữa phòng sinh hoạt, nó thấy Scorpius bước tới nhanh phía sau Alicia. Cậu ấy lôi con bé đứng dậy tính quay đi thì bị Phineas gọi giựt lại.''Ê, tính làm anh hùng rơm à, Malfoy? Con bé ấy là người của tao! Mi tính dắt nó đi đâu hả?''Alicia gỡ từng ngón tay của Scorpius ra khỏi vạt áo trùm, mặt cúi gằm xuống đất. Cả hai đứa như bị đóng đinh dưới chân. Scorpius mở lời trước.''Tôi cho là anh nên đọc qua Bộ luật pháp thuật trước khi tuyến bố chủ quyền với ai đó.''Một số học sinh quanh nó che miệng bật cười, Phineas thiếu điều muốn độn thổ ngay lập tức. Mặt cậu ta đỏ tía, không rõ tại sao cậu bạn thân Elias lại che mặt vào quyển sách đang đọc. Phineas cảm thấy họng nó đắng nghét như nhai phải viên kẹo rễ mùi, nó nạt lại.''Mi được lắm, Malfoy! Mi chả dọa được ai ngoài việc phỉ nhổ người khác cả! Giống y xì thằng ba mi ngày trước!''Scorpius nghiến răng, cay đắng đáp.''Các người có vẻ thần tượng ba tôi nhỉ? Ai cũng đem ông ấy ra là đay nghiến mỗi khi không tìm được lý do khác để nói lý.''Phineas Parkinson nhoẻn miệng cười, như chọc được điểm yếu của đối phương, nó tiến lên trước Scorpius, cả người cao ngêu ngao như khổng lồ, hai xương quai hàm bành ra, thô kệch như điếu cày.''Ai kêu ông ta có nhiều thành tích vẻ vang quá làm chi. Vương tử nhà Slytherin một thời mà! Nếu là một người tử tế thì đời mi ở cái trường này đã khấm khá hơn rồi.''Giọng cậu ta oang oang như sấm, Alicia co giúm người lại. Mặt Scorpius vẫn không đổi sắc, điềm nhiên nói.''Ờ, vậy giờ bọn tôi đi được chưa?''''Nếu tao bảo không thì sao?'' ''Nếu tao bảo có thì sao?''Một giọng nam trầm ầm phá ngang khung cảnh lộn xộn trong phòng sinh hoạt, Albus quay người nhìn về phía lối ra vào. Chàng trai tóc rối xù, dáng người thấp, đeo huy hiệu thủ lĩnh nam sinh, giống y xì cái của chị Victoire, anh ta đang đi tới chỗ Albus đứng.Elias gập cuốn sách lại, kéo cánh tay của Phineas ra sau. Cậu ta đột nhiên lễ phép một cách bất thường. Lần đầu tiên Albus thấy Zabini luồn cúi như thế trước ai đó. ''Hôm nay họp xong sớm vậy, Pucey?''''Nhờ phước của Weasley cả. Cô ấy đã giúp tao giải quyết kha khá đống hỗn độn mà tụi bay và đám James bừa ra ở làng Hogsmaede tuần trước đấy!'' Pucey nói liếng thoáng, mắt chòng chọc lia từng người một trong phòng, ''Tao không ngại trừ điểm của nhà- chính- mình- đâu!'' Rồi anh ta nháy mắt với Albus.Phineas hậm hực đi theo Elias ra ngoài, còn Alicia thì thoát được một phen, mặc dù Albus không rõ hiệu lực lời hứa của cô bé với Phineas kéo dài trong bao lâu, nhưng kể từ đó nó không còn bắt gặp con bé chùi giày cho ông anh họ trước mặt bao nhiêu người như thế nữa. Pucey ôm cổ Albus kéo nó ra ngoài khuôn viên trường. Khi rời đi, Albus cảm nhận được có ai đó đó dõi mắt theo nó thật lâu cho tới khi khuất khỏi hành lang. Chàng trai kéo nó ra tận sân tập Quidditch, mặt mày hớn hở như bắt được vàng. Albus lúng búng đi theo như con rối.''Cho em hỏi, tên anh là gì vậy ạ?''''Anh là Aster Pucey. Anh đã đọc được tớ báo về em trước ngày em nhập học.''Mặt Albus bí xị ngay khi nghe về tờ báo kia. Nhưng trái lại Aster đặc biệt hứng thú khi nhắc về nó.''Sắp tới anh sẽ ra trường, nên đội chúng ta sẽ cần tuyển thêm một tầm thủ mới.''Mặt Albus đần ra như vừa dẫm phải hố, nó lắp bắp nói.''Nhưng em mới năm nhất mà...''''Không sao, em có thể tập luyện dần. Bọn anh luôn ưu tiên những người trẻ có tố chất nên tập trước. James đã kể với Victoire về việc em bắt được trái Snitch Vàng giả của cậu ta.''Tròng mắt Albus mở lớn tới mức có thể lòi ra ngoài được luôn. Aster nhét vào tay nó cuốn Quidditch qua các thời đại. Anh nói nhỏ với nó.''Đừng nói với ai đấy! Anh thó được từ thư viện cho em. Bà Pince mà biết là toi cả hai!''Albus hứng khởi ém cuốn sách vào túi áo. Thủ lĩnh nam sinh kéo nó ra ngay giữa sân bóng, gió vờn trên bãi cỏ xanh mướt, vây quanh là khán đài rộng thênh thang như sân đấu bóng đá quốc tế của Muggle. Aster giới thiệu Albus chiếc hộp dụng cụ Quidditch khi nó chưa hiểu mô tê gì. Ba quả bóng bên trong rung lên bần bật như muốn được giải thoát. Pucey nhìn nó tò mò.''Em biết luật chơi Quidditch chứ?''Albus gật đầu, nó có biết sơ qua, thứ nó yêu thích hơn cả chính là cảm giác bay lượn, tuy nhiên James đã nói vể Quidditch suốt cả mùa hè. Thật khó để không biết những luật lệ về môn thể thao nào đó nếu người thân của bạn cứ luyên huyên vể nó suốt.''Thôi được rồi, để anh nói qua cho. Mỗi đội sẽ có 7 thành viên. Một thủ quân để bảo vệ lưới nhà. Ba truy thủ sẽ chuyền tay nhau trái Quaffle và ném vào cái cột vòng kia để ghi điểm,'' anh Aster mở quai gắn quả Quaffle đỏ chót như bóng bầu dục, rồi ném lên cao.''Vậy hai quả Cầu Đập kia?'' Albus nhìn xuống hai trái đang rung lắc dữ dội trong hộp.''Chúng là vật tấn công các thành viên trong nhóm, ta có hai tấn thủ để bảo vệ mọi người không bị ném ra khỏi chổi.''Albus ồ lên một tiếng, hỏi, ''Đã có ai chết vì bị Cầu Đập tấn công chưa?''''Chưa có trường hợp nào như thế cả. Nhưng người ta bị tật, trật hàm và gẫy tay thì cũng kha khá.''Albus thấy cổ họng nó ho khan.''Anh là một tầm thủ. Sang kỳ 2 chúng ta sẽ có một cuộc đấu chính thức với những nhà còn lại. Em có thể theo dõi từ vị trí dự bị. Công việc của một tầm thủ chính là bắt trái Snitch Vàng.''Aster lấy ra từ nắp hộp một quả cầu nhỏ tý, hai cánh mảnh xòe ra, vẫy nhẹ như cánh chim. Nhìn nó sáng loáng và di chuyển nhanh hơn nhiều so với quả Snitch Vàng giả của anh James.''Trái Snitch Vàng là trái khó bắt nhất, nó rất nhanh và có suy nghĩ. Em phải quan sát kỹ và bắt được nó trước khi tầm thủ các nhà khác nhìn thấy. Trận đấu chỉ kết thúc khi một trong 4 đội bắt được trái Snitch Vàng này. Em đã hiểu rõ rồi chứ?''Albus nuốt nước bọt, nó gật đầu nhè nhẹ. Aster lấy hai tay vỗ vai nó, mắt anh nhìn thẳng, lần này anh hỏi nghiêm túc hơn trước.''Vậy em sẽ sẵn sàng trở thành đối thủ của James chứ?''Albus thấy chân nó mềm nhũn, như cắm rễ ngay tại sân. Nó nhớ tới cách James phang quả Quaffle ra sau đầu nó, Albus rùng mình. Nghĩ tới cảnh hai anh em đối mắt với nhau trên sân Quidditch, bụng nó lục bục như bị cào xé. Aster cười mỉm, xúc động nhìn nó.''Không sao cả. Em có thể suy nghĩ thêm, nhưng đừng để anh đợi lâu quá nhé, Albus Potter.''
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co