Stneko Van Nguyet Chi Tinh
Sau ngày hôm ấy, họ bắt đầu trò chuyện nhiều hơn mỗi khi gặp nhau trong thư viện, không chỉ về triết học mà còn về thơ ca, văn học và nhiều chủ đề khác. Tình cảm giữa họ từ từ nảy nở, không còn chỉ là sự ngưỡng mộ giữa hai người bạn cùng sở thích nữa. Một đêm trăng tròn, dưới ánh sáng dịu dàng của màn đêm, hai người ngồi dưới tán cây trong vườn ngự uyển. Cảnh vật xung quanh lãng mạn và yên bình, cảm giác như đang ở giữa một bức họa. Sơn Thạch bỗng nhiên quay sang nhìn Trường Sơn, ánh mắt dịu dàng hơn thường lệ. "Trường Sơn, ngươi có bao giờ nghĩ rằng, có những tình cảm không thể diễn đạt bằng lời nói không?" – Sơn Thạch hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng có chút do dự. Trường Sơn ngạc nhiên trước câu hỏi này, anh cúi đầu suy nghĩ rồi đáp: "Tôi nghĩ là có. Có những tình cảm mà dù dùng bao nhiêu từ ngữ cũng không thể truyền tải hết được. Chúng chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim." "Vậy trái tim của ngươi cảm nhận điều gì khi ở bên ta?" – Sơn Thạch tiếp tục, ánh mắt đầy thâm ý. Trường Sơn cảm thấy tim mình đập mạnh, anh không biết nên trả lời thế nào. Một cảm xúc lạ lẫm tràn ngập trong lòng, vừa ấm áp vừa ngọt ngào nhưng cũng đầy lo lắng. "Thần... thần chỉ biết rằng mỗi khi ở bên người, thần luôn cảm thấy an lòng và hạnh phúc." – Trường Sơn nói nhẹ nhàng, cố gắng che giấu sự xao xuyến trong lòng. Sơn Thạch khẽ mỉm cười, y tiến lại gần Trường Sơn, khẽ nắm lấy tay anh: "Ta cũng vậy, Trường Sơn. Từ khi gặp ngươi, ta đã không còn cảm thấy cô đơn nữa." Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều hiểu rằng tình cảm của họ đã vượt qua giới hạn của tình bạn. Trái tim họ bắt đầu đập chung một nhịp, như thể số phận đã định sẵn cho hai người.
Sau một lúc yên lặng, Sơn Thạch nhẹ giọng hỏi: "Trường Sơn, có lẽ ngươi sẽ thấy ta tò mò, nhưng ta thực sự muốn biết về gia cảnh và lý do ngươi tiến cung. Một người tài hoa như ngươi chắc hẳn phải có lý do đặc biệt nào đó."Trường Sơn hơi ngập ngừng, nhưng rồi anh quyết định kể: "Thần xuất thân từ một gia đình nghèo khó, phụ mẫu đều thuần nông. Từ nhỏ thần đã có đam về với việc học, nhờ vậy khi thi đỗ kỳ thi Hội đã được tiến cử vào triều. Thần tiến cung không chỉ vì muốn học hỏi thêm mà còn mong có thể giúp đỡ gia đình, thoát khỏi cảnh cơ cực."Sơn Thạch chăm chú lắng nghe, ánh mắt lấp lánh sự quan tâm. Khi Trường Sơn kết thúc câu chuyện, anh ngập ngừng một chút trước khi hỏi tiếp, "Còn ngài thì sao? Tại sao ngài lại ở đây?"Câu hỏi ấy làm Sơn Thạch thoáng giật mình. Y không muốn Trường Sơn biết mình là một hoàng tử, không phải vì y không tin tưởng, mà vì y sợ rằng sự thật này sẽ làm thay đổi mối quan hệ giữa họ. Hơn nữa, thân thế của y có thể gây nguy hiểm cho Trường Sơn nếu ai đó phát hiện ra tình cảm giữa họ.Sơn Thạch hít một hơi sâu, cố gắng che giấu sự bối rối. "Ta chỉ là một người có thân phận không đáng kể trong cung. Việc ở đây... chỉ là một phần trong cuộc sống của ta."Trường Sơn nhìn Sơn Thạch, cảm nhận được sự lảng tránh trong câu trả lời. Tuy nhiên, anh không muốn ép buộc y phải nói ra điều gì đó mà y chưa sẵn sàng. "Dù ngài là ai, thần cũng chỉ mong rằng chúng ta có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ này."Sơn Thạch mỉm cười, lòng y nhẹ nhõm hơn khi thấy Trường Sơn không đào sâu thêm vào câu chuyện. Nhưng sâu thẳm trong tim, y vẫn lo sợ rằng một ngày nào đó, sự thật về thân thế của mình sẽ khiến mối quan hệ của họ bị đe dọa.
Trong những ngày tháng đầy biến động tại hoàng cung, tình cảm giữa Trường Sơn và Sơn Thạch ngày càng trở nên sâu đậm. Họ tìm mọi cách để giữ kín mối quan hệ này, nhưng cả hai đều hiểu rằng bí mật không thể giấu mãi trong bốn bức tường.Một buổi chiều, khi ánh nắng dịu dàng len qua những ô cửa sổ thư viện, Trường Sơn và Sơn Thạch ngồi đối diện nhau, bàn tay họ chạm nhẹ trên mặt bàn gỗ cũ kỹ, trao nhau những ánh nhìn đầy cảm xúc. Họ không cần lời nói để hiểu lòng nhau, chỉ cần những khoảnh khắc lặng lẽ bên nhau đã đủ để cảm nhận được sự ấm áp sâu đậm. Nhưng họ không ngờ rằng, một cung nữ đã vô tình bắt gặp cảnh này. Đứng sau kệ sách, nàng ta đã nghe được vài lời thân mật giữa hai người. Dù không hiểu hết mọi chuyện, nhưng nàng nhận thấy sự khác thường trong ánh mắt và giọng nói của họ. Tin đồn bắt đầu lan truyền một cách âm thầm, như những đợt sóng ngầm, đe dọa phá tan sự bình yên mà Trường Sơn và Sơn Thạch đang cố giữ.
Một ngày nọ, khi Trường Sơn đang sắp xếp lại những cuốn sách cũ trong thư viện, anh bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ từ phía cửa. Anh ngẩng đầu lên, thấy một người lạ đang tiến vào. Thoạt nhìn, dáng người thanh mảnh nhưng lại toát lên vẻ cường tráng, đầy khí chất, khiến không gian như bị bao trùm bởi một áp lực vô hình. Đôi mắt người lạ sáng ngời, đầy sự tinh anh và quyết đoán, một khí chất mà Trường Sơn chưa từng thấy ở ai khác trong hoàng cung.Người lạ bước đến gần Trường Sơn, ánh mắt quét qua những kệ sách xung quanh như đang tìm kiếm điều gì đó, nhưng lại nhanh chóng dừng lại trên khuôn mặt của Trường Sơn. "Ngươi là ai?" – Giọng nói trầm ấm, nhưng cũng đầy quyền uy khiến Trường Sơn không khỏi cảm thấy áp lực."Bẩm ngài, tôi là Trường Sơn, thư sinh mới được tuyển vào đây." – Trường Sơn cố giữ bình tĩnh, cúi đầu lễ phép.Người lạ khẽ gật đầu, đôi mắt tiếp tục quan sát Trường Sơn như muốn thấu hiểu con người anh chỉ qua một cái nhìn. "Ta là Quốc Bảo," hắn nói đơn giản, nhưng cái tên ấy khiến Trường Sơn phải giật mình.Anh vội vàng cúi đầu thật sâu, tim đập mạnh. Trước mặt anh chính là Thái tử Quốc Bảo – người sớm sẽ trở thành thiên tử nước Nam. Sự hiện diện của y như một cơn bão bất ngờ ập đến, làm xáo trộn mọi suy nghĩ trong đầu Trường Sơn. "Thái tử thứ lỗi... Thần không biết ngài sẽ đến, xin ngài thứ lỗi," Trường Sơn nói, cố gắng che giấu sự lo lắng trong giọng nói.Quốc Bảo chỉ mỉm cười nhạt, ánh mắt không rời khỏi Trường Sơn. "Không cần lo lắng. Ta chỉ đến đây để xem xét thư viện một chút thôi. Nghe nói ngươi là người ham học, ta muốn biết thêm về ngươi." Hắn nói, giọng nói đều đều nhưng chứa đựng sự uy nghiêm không thể lẫn vào đâu được.Trường Sơn cảm thấy một sự bất an len lỏi trong lòng. Anh không biết Thái tử đến đây vì lý do gì, nhưng ánh mắt của hắn khiến anh không thể nào thoát khỏi cảm giác bị soi mói. "Thần chỉ là một thư sinh nhỏ bé, không có gì đáng để ngài lưu tâm," Trường Sơn nói khẽ, ánh mắt cố gắng tránh đối diện với Thái tử.Quốc Bảo chỉ đứng đó, im lặng nhìn Trường Sơn một lúc lâu trước khi nói: "Ngươi khiêm tốn quá. Nhưng ta đã nghe về ngươi, Trường Sơn. Một thư sinh trúng cách* có tài nhưng xuất thân nghèo khó, lại có chí tiến thân. Ngươi thực sự là một người đáng chú ý."*trúng cách: người vừa đỗ kỳ thi Hội và đủ điều kiện tham gia kỳ thi ĐìnhLời nói của Thái tử như những mũi dao sắc bén xuyên vào lòng Trường Sơn. Anh cảm thấy áp lực đè nặng, không chỉ từ sự hiện diện của Thái tử mà còn từ những điều vừa nói. Anh không biết hắn đã nghe được những gì, nhưng Trường Sơn cảm thấy rằng mình đang đứng trước một nguy cơ tiềm ẩn, một điều gì đó mà anh chưa thể lường trước. Anh cúi đầu, lòng nặng trĩu những suy nghĩ phức tạp, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh. Khi Quốc Bảo chuẩn bị rời khỏi thư viện, bầu không khí dường như căng thẳng hơn bao giờ hết. Trường Sơn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng anh không thể nói rõ đó là gì."Trường Sơn," Quốc Bảo bất ngờ gọi tên anh, giọng nói trầm ấm vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trường Sơn."Bẩm, Thái tử có điều chi muốn dạy bảo?" Trường Sơn vội vàng đáp, cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn thẳng vào Quốc Bảo."Ngươi là người thông minh và cẩn trọng, nhưng có lẽ ngươi chưa biết hết về những người mà ngươi đang kết giao." Quốc Bảo nói, giọng điệu bình thản nhưng đầy ẩn ý.Trường Sơn ngước mắt lên nhìn Quốc Bảo, cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong không gian. "Thần không hiểu ý của Thái tử..." Trường Sơn trả lời, dù trong lòng anh cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ đang len lỏi.Quốc Bảo nhếch mép cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Trường Sơn. "Ngươi có biết rằng người mà ngươi đang gần gũi, người mà ngươi gọi là Sơn Thạch, thực chất không phải là một người bình thường?" Hắn dừng lại, như để cho những lời nói của mình thấm sâu vào tâm trí Trường Sơn.Trường Sơn cảm thấy tim mình chùng xuống, nhưng anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Thần không hiểu ý của Thái tử..." Anh lặp lại, nhưng lần này giọng anh yếu hơn, như thể đang cố níu kéo một điều gì đó mà anh biết sẽ tan biến ngay khi sự thật được tiết lộ.Thái tử im lặng không đáp, hắn quay người rời khỏi thư viện, để lại Trường Sơn đứng đó, trái tim đập loạn nhịp. Những lời nói của Thái tử không ngừng vang vọng trong đầu anh, như một lời cảnh báo về những hiểm nguy sắp tới. Anh khẽ thở dài, cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng, nhưng cảm giác bất an vẫn không buông tha.Ngay lúc đó, ánh mắt của Trường Sơn vô tình chạm phải một cuốn sách cũ đặt trên bàn. Cuốn sách này không phải là loại anh thường thấy trong thư viện, bìa sách bằng da đã mòn theo thời gian nhưng vẫn còn giữ được nét uy nghiêm. Anh tò mò cầm cuốn sách lên, lật qua những trang giấy đã ố vàng và đột nhiên, một bút kí ngay ngắn nằm trên trang sách. Trường Sơn cúi đầu nhìn thật kỹ, ánh mắt anh nhanh chóng dừng lại ở những dòng chữ,Sơn Thạch Hoàng tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co