Truyen3h.Co

taekookᵕ̈ hôn nhân chớp nhoáng𓍯

phiên ngoại 2

copelazy

Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc đi tìm bác sĩ, sắp xếp công việc sinh con.

Dùng từ "Sinh" thì hơi quái, nhưng cậu không nghĩ ra được từ tốt hơn.

Quá trình tạo con phức tạp hơn Điền Chính Quốc tưởng tượng, đầu tiên phải lấy tế bào chưa phân hóa trên người cả hai, sau đó hướng dẫn bồi dưỡng, một loạt quá trình thụ tinh trong phòng thí nghiệm, mới có thể bỏ vào rương nuôi cấy, lại thêm một bước bồi dưỡng.

Bởi vì kỹ thuật phải yêu cầu cao, dịch dinh dưỡng rót trong rương thành phần phức tạp, phí nhân công với tài liệu đều rất đắt, trọn bộ quy trình gây giống phải tiêu phí không ít tiền.

Đương nhiên những việc này, hai người đều có thể sắp xếp tốt.

Bọn họ ở bệnh viện làm giải phẫu, buổi tối trở về thấy Kim Anh Chiêu ở cửa chờ. Thiếu niên đứng sau khung cửa ló đầu ra, khẩn trương nhìn cha và chú Điền.

Bạn nhỏ Kim Anh Chiêu "Âm thầm quan sát", dù lớn rồi cũng còn dùng.

"Tình huống thế nào?" Cậu bé mở to mắt đen nhánh nhìn chú Điền.

Điền Chính Quốc cười rộ lên, nói: "Hẳn là hết thảy thuận lợi."

Kim Anh Chiêu thở phào nhẹ nhõm, đi ra mím môi nói: "Thật tốt."

Cậu chân tay luống cuống đi vài bước, sau đó hỏi: "Kế tiếp phải làm gì?"

Điền Chính Quốc ngẩn người, nói: "Chờ bác sĩ thông báo là được."

"Không được." Kim Anh Chiêu lập tức phủ nhận, "Phải chuẩn bị thật tốt."

Cậu bé cắn môi dưới, để lại dấu răng trên môi hồng nhuận, nói: "Như là đặt tên hay."

Điền Chính Quốc: "......" đứa con hiện tại còn là một viên trứng thụ tinh đã bắt đầu cân nhắc đặt tên.

Điền Chính Quốc lúc này mới phát hiện Chiêu Chiêu còn lo lắng hơn cả hai người lớn là họ.

Kim Anh Chiêu rất để bụng em trai hay gái sắp có, thậm chí tự mình chọn đồ trẻ con, khiến cậu ngược lại không có chuyện gì.

Cậu bé dọn về một đống sách nuôi con, phóng tới trước mặt hai người lớn: "Cả nhà cùng nhau học tập."

Kim Thái Hanh tự phụ nói: "Ba chưa từng xem qua thứ này cũng nuôi con rất khá."

Kim Anh Chiêu hiếm khi được phản bác Kim Thái Hanh: "Khi còn nhỏ ba lạc con."

Kim Thái Hanh: "......"

Vì thế người một nhà tiến vào biển tri thức.

Sinh mệnh nhỏ mới từ một tế bào phát dục thành phôi thai, Kim Thái Hanh ba ngày hai đầu chạy đến bệnh viện, quấn lấy bác sĩ dò hỏi khiến bác sĩ thấy là phiền.

Điền Chính Quốc bởi vì phải đi làm không thể đi cũng, chỉ có thể từ phần mềm xem thông tin với anh ở bệnh viện gửi ảnh chụp và video qua.

Thiết bị kiểm tra đo lường, rương nuôi cấy đầy đủ hết, hệ thống cũng cực kì hoàn thiện, còn lại là thời gian theo dõi sinh mệnh nhỏ. Cậu cố gắng phân biệt phôi thai nho nhỏ từ bãi nước, cảm giác phi thường kỳ diệu.

Con nhỏ phải ở trong rương đợi cho đủ tháng mới có thể chính thức sinh ra, nhưng mấy tháng đầu đã có thể biết được giới tính.

Xã hội phát triển đến trình độ này, bác sĩ sẽ báo giới tính cho gia trưởng vào lúc thích hợp.

Điền Chính Quốc thì nam hay nữ cũng không sao cả, bởi vì cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có con, con trai hay gái thì đều là món quà kinh hỉ.

Mà hai cha con họ Kim lại chờ mong, nhưng không dám nói ra, cuối cùng quyết định tin tưởng ông trời, em trai hay em gái đều thích.

Kết quả, bác sĩ nói cho bọn họ,   là con gái.

Kim Anh Chiêu nghe thấy đầu tiên là ngẩn người, sau đó trừng lớn mắt, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Là em gái, thật vui."

Con gái thì, sinh ra ở một gia đình toàn đàn ông, sẽ càng phiền toái hơn chút.

Điền Chính Quốc hỏi qua bác sĩ, người đặc thù thì đời thứ nhất vẫn sẽ biến thành động vật, nói cách khác trong nhà sắp thêm một con cọp mẹ nhỏ.

Kim Anh Chiêu còn lo lắng hơn trước, thường xuyên chạy qua nhà sư tử, bởi vì Sư Ấu Dương cũng có em gái, cậu muốn học làm anh trai thế nào.

Kết quả bởi vì Kim Anh Chiêu luôn đi nhìn Sư Gia Nguyệt, khiến Dương Dương cực kì ghen

Kim Thái Hanh cũng bị con trai làm cho khẩn trương theo, anh vốn đang tin tưởng tràn đầy, sau khi biết là con gái lúc này mới bắt đầu kinh hoảng. Anh hoảng hốt liền bắt đầu tiêu tiền mua mua mua, trong nhà toàn bộ đều biến dạng, bố trí phòng cho con mua không ít đồ.

Kim Thái Hanh làm nội trợ gia đình phát huy đến mức tận cùng, chuyện nhà, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều sắp xếp, càng không đề cập tới bây giờ còn có Kim Anh Chiêu giúp đỡ.

Trong nhà cũng sắp biến thành lâu đài công chúa.

Điền Chính Quốc: "......"

Thôi kệ, vui vẻ là được.

Sau đó là chuyện quan trọng nhất, đặt tên con là gì.

Kim Thái Hanh cùng Kim Anh Chiêu hội nghị ngầm giữa hai cha con, một lớn một nhỏ ở trong phòng nói thầm nửa ngày mới đi ra, ang nhìn cậu, nói: "Chúng tôi nhất trí đồng ý để khuê nữ họ Điền."

Điền Chính Quốc sửng sốt, nói: "Không cần, em không sao cả." anh không để ý chuyện này.

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Nếu không sao cả thì tôn trọng quyết định của chúng tôi." Anh nhìn con trai liếc mắt một cái, nói, "Anh cùng Chiêu Chiêu đều hy vọng như vậy."

Kim Anh Chiêu chủ động đứng ra: "Con nghĩ kỹ tên rồi." gương mặt cậu hơi đỏ lên, thẹn thùng nói, "Họ Điền thì, có thể lấy một chữ độc nhất " giác ", song ngọc tương hợp, ngọc trung chi vương, là vì giác, cảm giác từ này rất hợp."

Viên ngọc của lão Kim gia, đúng là rất thích hợp.

Kim Anh Chiêu thấy chú Điền không nói lời nào, bất an nháy mắt, nói: "Không thích sao." Cậu bé cúi đầu lướt di động, "thế, con còn dự phòng nhiều lắm."

Điền Chính Quốc cười, nói: "Chú thấy rất tốt."

Tâm ý của hai cha con cậu để trong lòng.

Kim Thái Hanh cũng cười theo: "Khá tốt, về sau trong nhà sẽ có hai Điền Điền, đại Điền Điền cùng tiểu Điền Điền."

Kim Anh Chiêu nghe thấy mặt càng hồng thêm.

Mặc kệ là đại Điền Điền hay là tiểu Điền Điền, cậu đều thích.

Ngày tháng bay nhanh, đã sắp đến ngày dự sinh, tiểu Điền Điền từ rương nuôi cấy ra, trải qua các kiểm tra của bác sĩ thì hết thảy khỏe mạnh bình thường.

Em bé mập mạp, da còn hơi nhăn, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh, Kim Anh Chiêu, Kik Diễm tam đại lão hổ đứng chung một chỗ, nhìn đứa con nhỏ trên giường không biết làm sao.

Em bé nhỏ như thế, cứ như vừa chạm vào là tan.

Em bé mới sinh ra là hình người, chờ đến một lúc nhất định mới biến thành hổ. Điền Chính Quốc không nói gì cũng không dám ôm em bé, cuối cùng vẫn là Kim Thái Hanh ôm lấy, anh trai Chiêu Chiêu và ông nội Tam Hỏa mỗi người một bên hộ giá hộ tống, người một nhà về đến nhà.

Bởi vì là một tiểu công chúa, trong nhà đều là đại lão gia, ông nội Tam Hỏa mời thân thích dưới quê lên chăm sóc.

Kim Diễm rất không hài lòng với cháu gái họ Điền, nhưng ông không đả động được con trai với cháu trai, tuy rằng miệng thì kháng nghị nhưng thực ra rất thích bảo bối nhỏ, hận không thể nâng trong lòng bàn tay. Ông nội Tam Hỏa tuổi càng lớn càng ngạo kiều, không khỏi mắng cháu trai cháu gái, tóm được Kim Thái Hanh là bắt bẻ đủ thứ, quả thực làm anh hoài nghi nhân sinh.

Lão Kim gia có em bé, thân thích bạn bè sôi nổi tới cửa thăm.

Cả nhà sư tử đều đã tới, hai người lớn ba con non, vây quanh giường em bé vây xem con hổ nho nhỏ.

Sư tử nhỏ nhất ghé vào vai Đỗ Nhược Ngu tò mò nhìn em gái nhỏ, Sư Gia Nguyệt phát hiện em bé chung với tính với mình vui vẻ vỗ tay, chỉ có Sư Ấu Dương bĩu môi.

Kim Anh Chiêu phát hiện cảm xúc Sư Ấu Dương không đúng, nghiêng đầu kiên nhẫn dò hỏi: "Làm sao vậy Dương Dương."

Sư Ấu Dương nhìn Kim Anh Chiêu, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, lớn tiếng nói: "Từ giờ trở đi, anh không phải anh trai tôi!"

Kim Anh Chiêu hoảng sợ: "Tại sao?" Cậu bé kinh hoảng nói, "Dương Dương anh làm sai gì sao?"

Sư Ấu Dương nhìn đôi mắt sáng trong của Kim Anh Chiêu, ủy khuất nói: "Bọn họ đều kêu anh là anh trai, tôi không muốn giống người khác."

Sư Diệc Quang đánh đầu con trai một cái: "Hồ ngôn loạn ngữ."

Đồng nghiệp quan hệ tốt với Điền Chính Quốc cũng tới, cậu mấy năm nay thăng chức, đã là một lãnh đạo nhỏ, các đồng nghiệp tới cửa bái phỏng, lúc này mới phát hiện...... nhà lãnh đạo đúng là có tiền.

Bạch Dụ cùng Hùng Hùng dắt tiểu tiểu Hùng lại đây, lão Bạch nhìn em bé bụ bẫm, cười thành tiếng: "Nhìn rất giống Tiểu Điền, chẳng qua biểu tình giống người Kim gia, thật khờ khạo."

Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn con chó lớn lông dài.

Hùng Hùng một bên mặt không biểu cảm nhìn em bé, vuốt đầu con trai nhà mình nói: "Con mà là chó nhỏ thì tốt rồi."

Tiểu tiểu Hùng: "?" Tuy nhóc đã sớm quen mặt băng sơn của ba ba Hùng hay nhảy đi nhưng sao nhìn hổ mà lại nghĩ tới chó?

Sau đó ngày tháng một nhà nuôi hổ con đã bắt đầu rồi.

Nghiêm khắc mà nói, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đều bỏ lỡ thời kỳ trẻ con của Chiêu Chiêu, hai người ba có chút luống cuống tay chân, lý luận tri thức thì nhiều mà lúc làm vẫn đủ vấn đề nảy ra.

Hai người thậm chí nằm trên giường mà còn nhớ thương con ở cách vách, cách vách rõ ràng có một dì đáng tin cậy chăm.

Điền Chính Quốc nằm thẳng, nhìn trần nhà phát ngốc.

Cậu thật sự không nghĩ tới nhân sinh sẽ biến thành bộ dáng này,  thế mà lại có được một đứa con gái. Con gái tương lai sẽ gọi cậu là ba, cậu sẽ nhìn nó lớn lên, thậm chí sau này còn nhìn nó gả chồng.

Tiểu Điền Điền vừa mới trăng tròn, Điền Chính Quốc đã bắt đầu nghĩ tới con gả chồng.

Đương nhiên Điền Chính Quốc nghĩ hơi xa, nhưng cậu không khắc chế được mà miên man suy nghĩ, cùng Kim Thái Hanh kết hôn nhiều năm như vậy, vốn cho rằng cuộc sống cứ bình tĩnh, không ngờ còn tiến vào một giai đoạn khác.

Anh biết cậu chưa ngủ, chống dậy quay đầu nhìn, thấp giọng nói: "Còn chưa ngủ?"

Điền Chính Quốc quay đầu, nhìn mắt anh: "Anh cũng chưa ngủ?"

Kim Thái Hanh lộ nụ cười, giơ tay sờ sờ mặt cậu, nói: "Anh giống em."

Kết hôn nhiều năm như vậy, Kim Thái Hanh đôi khi cũng lén làm vài động tác nhỏ, cảm giác giống như đang làm nũng, tuổi một đống cũng không e lệ.

"Không quan trọng, từ từ tới."

Điền Chính Quốc biết ý anh, lão Kim giảm bớt lo âu cho mình, giống như trong quá khứ, đương lúc Điền Chính Quốc mê mang với tương lai Kim Thái Hanh đều sẽ đứng ra, sóng vai với cậu, mạnh mẽ đẩy đi.

Điền Chính Quốc thích Kim Thái Hanh mạnh mẽ lúc này, cho cậu cảm giác an toàn.

Anh cố ý vô tình nói chuyện cùng cậu, hai người nói một hồi, Điền Chính Quốc cuối cùng cũng không căng thẳng như thế nữa, bắt lấy móng vuốt ai kia, nói: "Đừng động tay động chân."

Kim Thái Hanh cười càng thoải mái: "Vợ chồng gài cả rồi, thân thiết một chút làm sao chứ." Anh tự hỏi một hồi, nói, "Lại nói tiếp, từ sau khi tiểu Điền Điền về nhà là chúng ta đều không có sinh hoạt vợ chồng, này sao được."

Anh cúi đầu hôn môi cậu: "Thảo nào lòng nóng nảy, hẳn là dục cầu bất mãn."

Điền Chính Quốc véo eo anh.

Sau đó ngày tháng lại vào quỹ đạo, Điền Chính Quốc có thể tâm bình khí hòa nuôi khuê nữ. Còn bạn nhỏ Điền Giác tương đương có ba người cha —— Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh chiếm hai danh ngạch, Kim Diễm tính nửa cái, Kim Anh Chiêu tính nửa cái còn lại.

Có đôi khi cậu cảm thấy Kim Anh Chiêu so với cậu còn giống cha già hơn, thiếu niên trung nhị Chiêu Chiêu ngày nào cũng học pha sữa bột, Kim Thái Hanh thúc giục cậu bé ra ngoài chơi với bạn cũng không đi.

May mà Chiêu Chiêu thích vẽ tranh, ngày thường sẽ đến ban hội họa, tốt xấu gì ở đó cũng có thầy và các bạn chung chí hướng.

Từ khi có tiểu Điền Điền, Kim Anh Chiêu lại có tư liệu sống mới, người ta thì chụp ảnh quá trình con lớn, Kim Anh Chiêu lại dùng bút vẽ.

Mắt thấy em bé chậm rãi nẩy nở, làn da bạch bạch nộn nộn, một đôi mắt to ngập nước, tinh xảo vô cùng, Kim Anh Chiêu bắt đầu quan tâm một vấn đề khác.

Cậu bé hỏi cha: "Em gái khi nào mới có thể biến thành hổ con?"

Kim Thái Hanh cũng không đáp được, lúc trước Chiêu Chiêu mới sinh ra, anh còn lông bông, căn bản không có quản đứa nhỏ, cho nên bỏ lỡ thời khắc lần đầu tiên Chiêu Chiêu biến thành hổ, anh cũng không biết trẻ con bao lớn sẽ biến thân.

Hai cha con nhìn nhau không nói gì.

"Con muốn nhìn em gái biến thành hổ con." Kim Anh Chiêu nói.

Vì thế anh trai Chiêu Chiêu ngày nào cũng chạy đến mép giường em gái, canh em bé, mắt trông mong chờ mong.

Bạn nhỏ Điền Giác không phải ngủ chính là ăn, ngẫu nhiên tỉnh lại, mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn anh trai lại cười, Chiêu Chiêu dỗ em chơi.

Rốt cuộc có một ngày, Kim Anh Chiêu ghé vào một bên, dùng ngón tay chọc gót chân nhỏ non mềm của em, tiểu Điền Điền rụt ngón chân mập mạp lại, đại khái là cảm thấy ngứa, đột nhiên chân nhỏ mập bắn ra một chút, sau đó trên cái giường nhỏ đứa nhỏ không còn, lại nhiều thêm một con hổ nhỏ.

Hổ nhỏ chỉ lớn bằng mèo con, lông trên người cũng không rậm nhưng đã có sọc đen, nó chổng vó, móng vuốt cào cào hư không, nheo mắt kêu "Ô ô ô".

Kim Anh Chiêu kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cậu thật cẩn thận lật người em gái, để hổ nhỏ ghé vào trên giường, lập tức đứng dậy hô to: "Ba ba! Điền Điền! Hổ con!

Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc nghe tiếng chạy tới, cậu nhìn cục lông nhỏ trên giường em bé, cao hứng đánh lên lưng chồng một cái, sau đó cười to ra tiếng.

Thật sự, cuộc đời này không uổng, là thiên đường.




end.

https://abigblackcat.wordpress.com/2023/09/20/ngay-ket-hon-chop-nhoang-voi-ho-tien-sinh/
link gốc đây nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co