Truyen3h.Co

Taekook Luan Hoi 1 Hoan


Mặt sông của vùng nước này tuy cạn, nhưng cũng không phải là kiểu chỉ liếc mắt qua đã có thể thấy được đáy sông, mà chính là cạn hơn đoạn sông trước một chút thôi.

Huống hồ, tốc độ chảy của dòng nước cũng không chậm, trong chốc lát nữa chắc chắn sẽ phải gần kề đến chỗ sườn dốc lớn kia.

Điền Chính Quốc tạm thời chưa đáp lời, cậu nhìn về hai người A Mao và Vũ Yên đang ở phía trước.

Cậu bắt lấy cánh tay của A Mao và Vũ Yến nói: "Nếu không muốn chết vậy thì phải nhảy qua ngay bây giờ."

Nói xong, Điền Chính Quốc liền thuận thế đẩy A Mao một cái, đúng lúc bè gỗ của ngài Vam cũng đã trôi tới, cùng với bè của bọn họ song song nhau.

A Mao hoảng sợ hét to, theo bản năng mà duỗi chân ra, được ngài Vam đưa tay kéo lấy, an toàn đáp xuống bè gỗ.

Điền Chính Quốc nhìn Vũ Yến nói:

"Có cần tôi giúp luôn không? Hay cô muốn tự mình làm?"

Vũ Yến nuốt nuốt nước miếng, vội vàng nói:

"Tôi tự mình làm được rồi Quan chủ, tôi có thể tự mình làm được."

Nói xong, cô ấy nhắm chuẩn phương hướng, nhắm mắt rồi xông ra ngoài, gắng sức nhảy rồi dừng lại ở bên bè gỗ của ngài Vam.

Mà trên bè gỗ lúc này ngoài Điền Chính Quốc ra, còn có hai người Tiểu Mẫn và Tương Du.

Tương Du nhìn số người ở bên bè gỗ của ngài Vam, cậu ta khẽ cắn môi chờ đến gần bè của đám người Lỗ Thành, trong nháy mắt cậu ta chạy lấy đà rồi thoáng chốc nhảy sang bên đó.—

Cậu ta thành công dừng ở bè gỗ bên kia.

Nhưng mà, chiếc bè gỗ của đám người Lỗ Thành là đang bị kẹt lại ở giữa hai ngọn đá, bởi vì tác động từ việc nhảy qua của Tương Du làm cho chỗ mắc kẹt cũng nới lỏng ra, bắt đầu chảy xuôi theo dòng nước về phía trước.

Vì thế, khoảng cách giữa hai cái bè gỗ dần lớn ra.

"Mau nhảy đi!" A Hanh nói.

"Quan chủ, chúng ta cùng nhau nhảy đi."

Tiểu Mẫn quay đầu mỉm cười nhìn cậu nói, trên khuôn mặt cậu ấy không nhìn ra được chút nào lo lắng.

Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn cậu ấy một cái rồi gật đầu.

Trong nháy mắt hai người chạy nhanh lấy đà, cùng ra sức mà hướng về phía bè gỗ của đám người Lỗ Thành.

A Hanh thấy vậy liền vươn tay, vào đúng lúc mà ôm chặt được eo của Điền Chính Quốc, đem cậu kéo vào bên trên bè gỗ.

Mà Tiểu Mẫn cũng không may thiếu chút nữa đã đâm vào Tam Ma.

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt ở bên eo mình của A Hanh, cũng may anh ta nhanh chóng vội buông ra.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, đột nhiên nhíu mày nói:

"Đến sườn dốc rồi."

Nói là sườn dốc, như thật ra nó không khác gì một con dốc thẳng đứng chín mươi độ, nhưng mà cái này thì chỉ là hơi dốc một chút mà thôi.

Hơn nữa trên sườn dốc còn có nổi lên nhiều hòn đá bén nhọn.

Khi đến gần, trong lòng mọi người đều căng thẳng.

Cuối cùng, một tiếng "bụp bụp".... Đó là tiếng bè gỗ đâm vào những hòn đá bên cạnh sườn dốc.

Ngay sau đó, cả bè gỗ đều trượt xuống phía dưới.

Nhưng đồng thời, bởi vì phía sau bè gỗ có nhiều người nên trọng lượng đè xuống ở giữa, khiến cho bè gỗ bị đẩy ra một khúc sau đó mới rơi xuống.

Cơ thể Điền Chính Quốc bất giác mà ngã về phía sau.

Cậu dự tính sẽ dùng cái xẻng công binh để đứng vững, nhưng tay của A Hanh đã nhanh hơn một bước, anh ta đặt tay ở trên lưng cậu, đỡ lấy cơ thể cậu.

"Bùm" một tiếng, bè gỗ lao xuống mặt nước, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

Nhưng lại có thêm một tiếng bùm ở phía sau, lão Hầu vì sự lắc lư của bè gỗ mà đứng không vững, trong phút chốc đã rơi vào con sông.

May mắn chính là lão Hầu biết bơi.

Ngay lúc anh ta vừa ngã xuống đã nhanh chóng cầm lấy cái xẻng công binh ở trên bè gỗ, sau đó tiểu Dư cùng Tam Ma chạy đến kéo anh ta lên.

"Mẹ! Không ngờ ông đây lại xui đến vậy!"

Lão Hầu chống hai tay lên trên bè gỗ, dùng sức đi lên, vừa ho vừa nói.

Cũng may là dưới nước không có nhìn thấy con cá mặt người nào, nếu không thì anh ta sẽ phải nhận hết.

Trải qua một đoạn chấn động lòng người ở trên con sông này, hiện tại thì đã an toàn, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người cũng thả lỏng.

Đúng lúc này, giáo sư Triệu lại hô:

"Cầu Thiên Sinh, phía trước là cầu Thiên Sinh!"

Điền Chính Quốc cũng ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy ở phía trước mặt sông đột nhiên trở nên chật hẹp, mà ở giữa hẻm núi có một cây cầu đá được hình thành từ thiên nhiên.

Mà cây cầu đá này rất lớn, nối liền giữa hai vách đá ở trong hẻm núi, bên trên phủ đầy dây leo, cong cong uốn lượn buông thõng xuống, bay bay theo gió..

Diệp Tử nghe vậy nghi ngờ hỏi:

"Cầu Thiên Sinh là gì vậy?"

Lúc này hai cái bè gỗ đều xuôi theo nước sông mà trôi về phía trước, cũng gần như song song cạnh nhau.

Điền Chính Quốc nói: "Cầu Thiên Sinh chính là những mặt đá kéo dài qua những con rãnh hoặc là mặt sông, là những cây cầu do tự nhiên hình thành."

Giáo sư Triệu vuốt cằm nói:

"Đúng vậy, trong tay tôi có tài liệu ghi chép lại, chờ sau khi đi qua một cây cầu, sẽ đến gần nơi ở của tộc người Quán."

Nói như vậy thì, bọn họ đã gần đến tộc người Quán rồi!

A Mao, An Hưng và đám người còn lại không tránh được mà sôi nổi hơn.

Bọn họ ở trên đường đã phải chịu nhiều gian khổ như vậy rồi, bây giờ cuối cùng thì cũng đến được tộc người Quán!

Nhưng không đợi cho tinh thần bọn họ phấn chấn lên thì cầu Thiên Sinh đã ở trước mắt bọn họ, đợi cho bè gỗ chầm chậm trôi qua, ở phía sau của cầu Thiên Sinh, tình hình ở hai bên vách đá trong hẻm núi dần hiện rõ ra ở trước mắt bọn họ...

Ở mặt trên vách đá trong hẻm núi, thế nhưng lại có những quan tài to nhỏ treo ở trên trải dài xuống dưới, gần như là khắp cả vách đá.

Có rất nhiều quan tài treo ở trên cao, nhiều đến mức không thể đếm được.

Cũng không biết những quan tài này được đưa lên bằng cách nào, cho dù vách núi ở hai bên dốc ngược và cao như vậy, nhưng mà chúng vẫn nằm một cách chắc chắn, đồng thời cũng trông rất thu hút.

Nhìn lại thì rất là rung động lòng người.

Nhưng có người khác vừa thấy đã trợn mắt há mồm, khuôn mặt không kiềm được mà biểu lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Cái này, sao chỗ này lại có nhiều quan tài đến vậy...."

An Hưng lắp bắp nói, anh ta ngẩng đầu, ánh mắt chuyển động theo sự di chuyển của bè gỗ.

Những chiếc quan tài treo trên cao vẫn chưa có giảm đi, nhiều đến mức khiến người nhìn cũng không biết nên nhìn ở chỗ nào mới đúng.

Giáo sư Triệu nói:

"Chôn cất theo kiểu quan tài treo trên sườn núi như thế này, là văn hóa mà người dân tộc Quán lưu truyền ngàn năm, đối với người trong tộc, họ thường hay sử dụng cách chôn cất phổ biến này, nó còn mang đến sự vững chắc về văn hóa đã được lưu truyền...."

"Chúng ta bây giờ thấy được quan tài treo, vậy là có nghĩa chúng ta thật sự đã cách không xa tộc người Quán."

Giáo sư Triệu cuối cùng cũng thở dài một tiếng, đẩy mắt kính đang trượt xuống lên.

Điền Chính Quốc nói: "Cũng không biết những chiếc quan tài này đã treo được bao lâu, chúng được phơi ở trên mặt sông như thế này, nhưng mà đến tận bây giờ vẫn chưa bị mục nát."

"Những chiếc quan tài này chắc chắn đã được sơn bằng một loại nước sơn đặc biệt."

Không thì ở trong hẻm núi như vậy, nước thường hay bốc lên, cộng thêm có gió thổi mưa rơi, năm tháng cũng mòn dần. Dù cho quan tài có dùng chất liệu gỗ tốt đến mấy thì cũng không thể kéo dài cho đến tận bây giờ được.

Sau khi đi qua cầu Thiên Sinh, hai bên hẻm núi lại lần nữa thay đổi thành to và rộng hơn, nhưng dòng nước vẫn duy trì tốc độ nhẹ nhàng vừa phải.

Giáo sư Triệu lấy từ trong balo ra một tấm bản đồ, so sánh hai bên hẻm núi của bờ sông.

Trên bản đồ có ghi chép lại, nếu có một hoa văn hình rồng được khắc trên vách đá ở một bên hẻm núi gần mặt sông, thì có nghĩa là đã tìm được lối vào gần tộc người Quán.

Nghe xong lời của giáo sư Triệu, mọi người đều nhanh chóng nhìn về phía dưới của vách đá, tìm kiếm hoa văn hình rồng.

"Ở nơi này!" Điền Chính Quốc đột nhiên nói, tay cậu chỉ về phía vách đá bên phải trước mặt.

Đám người Tam Ma, An Hưng đều vội vã chèo bè gỗ sang bên đó.

Càng đến gần, mọi người càng thấy rõ hình ảnh bên trên vách đá, ở phía trên là một cái quan tài treo phía dưới là một phiến đá được khắc lên.

Hoa văn được điêu khắc thành hình rồng uốn lượn ở trên vách đá, cái đuôi hướng về phía bọn họ, mà đầu rồng lại hướng về phía trên một cái khe hở.

"Giáo sư, có phải là ở đây không?"

Đào Bân mở to mắt háo hức hỏi.

Giáo sư Triệu đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng của Đào Bân, chậm rãi cất lời:

"Đúng rồi, trên tài liệu đã ghi lại lối vào của tộc người Quán phải đi qua một khe hở, tiểu Bân à, chúng ta tới rồi."

Đào Bân nghe vây nắm chặt tay, ánh mắt nhìn không rời cửa vào phía trên, yết hầu anh ta chuyển động, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng gật đầu.

Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua giáo sư Triệu và Đào Bân một cái.

Bên ngoài vách núi có một bờ sông nhỏ, bè gỗ trôi vào bên trong rồi chầm chậm dừng lại ở bên cạnh bờ sông, mọi người đều đi xuống, bước vào giữa đỉnh.

Khe hở này là do từ hai ngọn núi mà hình thành, ở trên đỉnh núi còn có nước chậm rãi nhỏ giọt xuống, bốn phía ẩm ướt không dứt, mà khe hở nhìn thì thấy chật hẹp, đi vào bên trong sẽ dần dần mở rộng ra, bọn họ đi vào cũng nhìn thấy phía bên trong rộng lớn hơn, nhiều ánh sáng hơn.

Đây là một thung lũng tồn tại giữa hai khe núi.

Mà ngay tại thung lũng cách đó không xa, có thể thấp thoáng thấy được những ngôi nhà và thôn xóm nhỏ... Nơi đó có lẽ chính là chỗ ở của tộc người Quán!

Trong khi mọi người đều vui mừng vì đã tìm kiếm được tộc người Quán, nhưng trong lòng cũng không thể không cảm thấy bất an.

Đúng lúc này, vòng đeo tay của cậu lại nóng lên, mặt bảng điều khiển bật lên –

[Chúc mừng quý khách đã tìm kiếm được nơi ở của tộc người Quán, hãy xin tộc người Quán được sống lại ở đây trong mười lăm ngày, tìm kiếm ra bí mật vì sao tộc người Quán lại không ra ngoài? Nguyên nhân vì sao những quan tài treo lại không bị mục nát cả ngàn năm nay?]

Mối nguy hiểm thật sự chỉ mới vừa bắt đầu.

Hiện tại đã tìm được, bọn họ cũng không do dự mà nhanh chóng đi đến chỗ của tộc người Quán, trên đường đi còn gặp người ở trong tộc.

Người này thân hình cao lớn, làn da ngăm đen thô ráp, tóc chỉ có nửa tấc, trên trán buộc một miếng vải màu đen.

Trên người anh ta mặc bộ quần áo được sử dụng từ vải bố thô ráp, chân đi giày vải, cách ăn mặc của người này cũng rất thô sơ và quê mùa.

Sau lưng anh ta còn mang theo cây xiên và lưới đánh cá cùng một ít vật dụng, xem ra là đang muốn đi đến bờ sông, khi nhìn thấy đoàn người của bọn họ, cũng giật mình.

Nhưng đã lập tức phản ứng lại rất nhanh.

Người này đưa tay ra sau lưng cầm lấy cây xiên cá, hướng đầu nhọn chĩa vào bọn họ, nét mặt hung hăng, ánh mắt không chút thân thiện dò hỏi:

"Các người là ai? Sao lại tới nơi này?!"

Xem ra tộc người Quán không chào đón người bên ngoài.

Điền Chính Quốc âm thầm nghĩ... dựa theo tin tức đoàn tàu luân hồi đã đưa ra, tộc người Quán này vẫn luôn thần bí không xuất hiện, cũng rất lâu không cùng người bên ngoài tiếp xúc, sống một cuộc sống khép kín.

Mà bọn họ tất nhiên là cũng rất bài xích với người từ bên ngoài đến.

Chỉ mới vừa gặp mặt, bọn họ còn chưa kịp nói rõ nguyên nhân đến đây, người của tộc Quán này đã biểu lộ ra thái độ thù địch...

A Mao ở bên cạnh nhỏ giọng nói:

"Chẳng lẽ anh ta bị chúng ta dọa cho sợ rồi sao?"

Không giống.

Trong mắt của tộc người Quán này không có sự sợ hãi và hoảng loạn.

Điền Chính Quốc trong lòng phủ nhận.

Giáo sư Triệu thấy vậy liền tiến lên từng bước, khuôn mặt ông ấy hòa nhã nói: "Xin chào, chúng tôi không phải là người xấu, cũng không có ác ý, chỉ là một đám người học giả đến nơi này để nghiên cứu văn hóa mai táng theo kiểu treo quan tài trên không của tộc người Quán thôi."

Người đàn ông nghe vậy, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kỳ quái, giọng điệu cho thấy có chút thích thú:

"Mấy người, tới nơi này để nghiên cứu quan tài treo?"

Giáo sư Triệu vì thái độ của anh ta mà do dự, nhưng vẫn gật đầu nói:

"Đúng vậy."

Khóe môi người đàn ông kia giật giật, tỏ vẻ ý cười nhưng nụ cười không thật tâm, nói:

"Tập tục quan tài treo ở nơi này của chúng tôi cũng không có gì để nghiên cứu, tôi chân thành khuyên các người mau rời đi đi, nếu không thì..."

Người đàn ông xoay đầu mũi nhọn của cây xiên cá trong tay, ý tứ uy hϊếp được bộc lộ trong lời nói.

"Chúng tôi thật sự không có ác ý gì."

Giáo sư Triệu nhấn mạnh nói.

Lúc này, Lỗ Thành lại tiến lên, hỏi:

"Anh là ai ở trong tộc?"

"Tộc người Quán chắc chắn là cũng có tộc trưởng đúng không, chỉ với lời nói của anh thì có thể thay mặt cho tộc trưởng sao? Tôi muốn nói chuyện với tộc trưởng của anh."

Có thể thấy tính tình của Lỗ Thành không dễ chọc vào, hơn nữa mặt mày lúc nào cũng lộ ra một chút hung dữ, còn có đuôi lông mày dựng lên, thoạt nhìn liền biết tính tình không được tốt.

Mà trong tay ông ta vẫn còn đang nắm chặt cái xẻng công binh, trên xẻng còn lưu lại những vết máu loang lổ của cá mặt người để lại, trông rất đáng sợ.

Ngay lúc này, Lỗ Thành vừa nói chuyện vừa giơ cái xẻng công binh trong tay của mình lên.

Cũng giống như ông ta đe dọa ngược lại.

Vì vậy người đàn ông của tộc người Quán cũng không còn giữ thái độ giống như lúc trước nữa, tay cầm xiên cá cũng nới lỏng, đôi mắt chớp chớp.

Sau đó, anh ta nói:

"Xem ra mấy người sẽ không dễ gì chịu rời đi, mấy người ở đây chờ tôi, bây giờ tôi sẽ đi mời tộc trưởng đến đây!"

Dứt lời, anh ta xoay người rời đi, chạy nhanh về phía khu vực có nhiều nhà cửa.

"Chúng ta đi theo sau đi." A Hanh nói.

Bọn họ cũng không đi nhanh, khi đi đến nơi tộc người Quán ở, người đàn ông ở trước đó đã gọi không ít người trong tộc đến đây.

Dẫn đầu có lẽ chính là tộc trưởng của tộc người Quán, đoán chừng là một người đàn ông tầm năm mươi tuổi.

Trên mặt ông ta, ở giữa trán đã có nhiều vết nhăn hằn sâu, nét mặt nghiêm túc, nói năng thận trọng.

Mà đôi mắt ông ta đầy sắc bén nhìn đám người bọn họ, trong mắt như lóe lên một tia sắc lạnh, thái độ chắc chắn là không thân thiện gì.

Nhưng dù sao họ cũng đã nhìn thấy thái độ của người đàn ông lúc trước, cho nên bọn họ cũng đã sớm dự đoán được.

Bên cạnh người đàn ông trung niên, hai bên trái phải sau lưng ông ta còn có bốn người đàn ông khác.

Trong đó có ba người có khuôn mặt giống như người đàn ông trung niên kia.

Nếu như đoán không lầm, vậy thì có lẽ ba người kia có mối quan hệ huyết thống với người đàn ông trung niên ấy, nếu không phải cha con thì cũng là anh em.

Chỉ có một người có khuôn mặt khác, Điền Chính Quốc cũng chú ý tới người đó hơn, bởi vì ngoại hình của người đó có chút đặc biệt.

Người này mặc trên người một y phục màu đen, không thấp nhưng thân thể lại gầy, điều khiến người ta chú ý chính là khuôn mặt, một nửa mặt thì bình thường, nửa còn lại thì đã bị biến dạng.

Nửa bên bị biến dạng ấy giống như đã bị con gì cắn vậy, những vết sẹo thành rổ nhỏ che kín hết nửa bên mặt.

Nhìn thì có chút đáng sợ, còn làm cho cảm thấy hơi khó chịu.

Điền Chính Quốc còn chú ý tới sắc mặt không đổi và đôi mắt không chút dao động của người này nhưng khi đôi mắt ấy liếc nhìn đến Đào Bân thì đột nhiên trong nháy mắt lại thay đổi.

Đó là ngạc nhiên xen lẫn chút ngây ngốc, sau đó lại vội che dấu không một chút dấu vết.

Hắn quen biết Đào Bân?!

Trong lòng của Điền Chính Quốc nghi ngờ.

Dễ nhận thấy, người này chắc chắn là có biết Đào Bân, ít nhất là có hiểu biết, nhưng người này chẳng lẽ đã từng rời khỏi tộc người Quán sao?

Không, không thể nào. Điền Chính Quốc vội phủ định suy đoán này của mình.

Chỉ nhìn sơ qua cũng biết, thái độ của bộ tộc này đối với người ở bên ngoài là vô cùng bài xích, làm sao có thể để cho người trong tộc tự ý rời đi...

Ngoài ra, nhìn bộ dáng này của Đào Bân, rõ ràng là cho thấy anh không hề biết tộc người Quán là như thế nào, đối với người bị hủy một nửa khuôn mặt cũng không có chút phản ứng nào kỳ lạ.

Điền Chính Quốc tạm thời đem những nghi hoặc này giấu ở trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co