Taenamjin Unanswerable Question
Điều mà tôi biết bây giờ là ,
Tôi căm ghét Kim SeokJin.
Tôi ghét cách anh làm tổn thương anh trai tôi , người yêu anh rất nhiều. Và cách anh đã rời bỏ chúng tôi như một điều dĩ nhiên , anh thậm chí còn chẳng nghe tôi nói gì trước khi rời đi. Anh , là một người vô cùng tồi tệ.
* * * *
Ba năm trước khi tôi còn là tân sinh viên của trường đại học , tôi và Kim Namjoon vừa là anh trai vừa là tiền bối năm hai. Thỉnh thoảng tôi hay tìm đến Namjoon-hyung để nghe anh giảng bài , hoặc rủ đi đâu đó để chơi một lúc.
Ngày hôm đó nắng trời ấm áp , rất thích hợp để cùng anh trai và bản thân đi dạo xung quanh khuôn viên trường. Anh đã kể rất nhiều với tôi về chuyện vị giáo sư khó tính đã nói anh rất nhiều , nhưng khi đang nói tôi thấy anh dừng lại cả hành động lẫn lời nói. Cứ như bị thứ gì đó thu hút vào tầm mắt , tôi chuyển sang nhìn phía trước.
"Woaa , đẹp thật." Đôi mắt anh thậm chí còn không chớp , nhìn người con trai bóng dáng cao lớn đang cầm cuốn sách ngồi trên dải ghế , tôi cũng từng nghĩ anh cũng rất đẹp. Vì cớ gì tôi lại hất khuỷu tay vào anh ra lệnh tới bắt chuyện cơ chứ ? Anh đã hơi do dự , nhưng không phải không thể làm , anh bước chân đi nhanh ơi là nhanh cuối cùng cũng đến được trước mặt người ấy.
Tôi căm hận bản thân , vì đã mỉm cười thầm khi cả hai nói chuyện vui vẻ rất nhiều. Liệu có điều gì sẽ thay đổi nếu như tôi ngăn họ lại khỏi dòng thời gian chết tiệt này ?
Không biết.
* * * *
"Em cũng thích Mario , hyung. Và em cũng..." SeokJin liếc nhìn nụ cười cong lên của đối phương , như thể nó còn có thể kéo vầng trăng khuyết của anh trở thành một vòng trăng tròn hoàn hảo. SeokJin không thể rời mắt khỏi người bên cạnh dù chỉ một giây , tim anh đập nhanh vì rung động lại thoắt đau đớn vì cái hạnh phúc mà anh đang thấy. Liệu nếu như hạnh phúc tìm đến bên mình rồi thì anh có thể bắt lấy nó không ?
"Namjoon-ah.." Đôi mắt phát sáng của đối phương đã nhìn vào anh , anh nhận được một câu trả lời tươi sáng. "Dạ."
"Chúng ta-- có thể thân thiết hơn được không ? Mặc dù anh nói câu này rất vô lí và có thể em sẽ ngạc nhiên và tức giận , nhưng anh muốn được làm người yêu của em." Anh mong muốn bản thân phải thành thật đối với hạnh phúc , miễn là bản thân được cảm thấy tốt thì dù cho có rơi xuống dòng nước lạnh anh cũng sẽ làm.
Namjoon chớp mắt , cậu cúi đầu để nắm lấy hai bàn tay đang run rẩy của đối phương , cậu gật đầu mỉm cười thật dịu dàng , chất giọng trở nên mềm mại hơn lọt vào tai anh.
"Tất nhiên là được rồi , hyung."
Đằng sau bọn họ bên lùm cây lớn , Taehyung mỉm cười đầy thoả mãn , với hơn hai mươi mốt năm của Namjoon lần này lại có thể có người cạnh bên , cậu cảm thấy rất hài lòng.
* * * *
Hơn ba năm ,
Để hẹn hò , để làm quen với hạnh phúc , để cả hai có được một sợi dây màu đỏ vô hình liên kết lại với nhau vĩnh viễn và mãi mãi.
Nhưng vô tình bị cắt đứt bởi bên kia.
Người con trai mái tóc màu nâu hạt dẻ đã rời đi , vô tình khiến cho nửa còn lại chỉ biết bám lấy sợi dây đau khổ khóc lớn.
Khiến cho , Taehyung phẫn nộ.
Taehyung muốn truy tìm SeokJin , vừa đảm bảo anh trai không làm gì nguy hiểm với bản thân vừa đảm bảo bản thân nắm bắt được chút ít thông tin.
Nhưng , thứ cậu nhận lại chỉ là những thông tin rỗng.
"Kim SeokJin ? Cậu ấy đi ra nước
ngoài rồi , đi đâu thì ta không
biết ?"
"SeokJin chuyển đi rồi , không biết."
"Tôi không rõ nữa."
"Không biết"
...
Taehyung gần như phát điên khi nghe cùng một loại kết quả , chỉ khác nhau ở cách người ta diễn giải như thế nào. Cậu tự đập đầu vào tường , để có thể nào biết được cái gì đó nhờ não bộ của mình mặc dù cậu thừa biết điều đó là không thể.
"Fuck! Fuck!!!"
Cánh cửa ban nãy đóng lại sau khi trả lời câu hỏi của Kim Taehyung lại được mở ra , lần này là chàng trai có mái tóc màu vàng kem như chú chim non đứng bên cửa.
"Cậu gì ơi !" Taehyung quay phắt đầu lại , nhận được một sự chần chừ từ cửa miệng.
"À-về-Kim SeokJin ấy.. Tôi có thể , cho cậu ít thông tin về anh ấy , n-nếu cậu cần ?"
.....
...
..
.
"Aaaaahhhhh--" Người con trai tóc nâu hạt dẻ đập mạnh tay lên bàn để cho dòng máu chảy ra nhiều hơn từ cổ tay , nước mắt của người giàn giụa đầy đớn đau , một loạt các dãy sự kiện hết lần này đến lần khác bám dính trong tâm trí anh.
Cách mà người cha đã siết chặt cổ anh khi phẫn nộ , cách mà người mẹ ngồi trên ghế da mỉm cười hài lòng khi bà ấy chiến thắng những tấm bài , bà ngước mắt nhìn anh và trao cho anh một sự dịu dàng tẩm độc.
"Nếu con có chết thì đừng trách ta , SeokJin ah. Đứa con đáng thương của ta." Bà cười lớn với những người xung quanh , cha của anh buông tay ra thay vào đó , đánh vào đầu anh bằng một chai rượu. Đau đớn , đau đớn và đau đớn──
"Làm ơn , đừng─"
Cha của túm tóc anh thật mạnh và đập mạnh lên cánh cửa , thứ mà ông quan tâm bây giờ là việc cậu đang cố tìm lấy thứ gọi là "hạnh phúc"
"Đừng mơ mà tìm tới thứ chết tiệt đó , thằng nhãi ranh , mày dám tìm tới nó nữa thì tao sẽ giết quách bọn bây luôn." Ông ta lại đánh anh những cú đau đớn lên mặt và một cây gậy đập lên người anh , khiến nó bầm tím thì dừng lại.
-
Cô gái mà anh thầm thương từ năm mười tám , cô gái khiến cho anh thần trí đảo điên ───
"Đừng có níu kéo tôi nữa tên khốn , anh thì có gì chứ ? Kệ mẹ anh , tôi đéo quan tâm nữa."
Cô ta vứt bỏ anh lại phía sau , người con trai ấy đứng thẫn thờ.
"Jina !!!!!! Khônggg── Namjoon , Namjoon , Namjoon , anh thật sự yêu em , anh thật sự rất rất yêu em." Anh nằm lăn ra sàn , một bên mắt nhắm lại vì bị miếng vỡ của thủy tinh làm cho bị thương , máu đỏ cứ chảy và chảy. Anh ám ảnh.
Tháng mười hai mùa đông ,
Ngày sinh nhật của anh , người bà đáng quý đã chết. Máu đổ ra từ căn phòng ngủ , hình ảnh người cha cầm con dao cười lớn luôn khiến cậu sợ hãi.
"Bà của mày đã chết , tài sản bây giờ là của tao !!"
Hơi thở khó khăn , đầu óc bị xoay mòng mòng không nhìn rõ được phía trước.
"Hức..."
.....
....
...
..
.
The end. Sad ending.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co