Tan Tu Thieu Nien Du
Chương 11: Khỏe mạnh là tốt rồiÔn Khách Hành cười một hồi liền bình thường trở lại như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chu Tử Thư tuy có chút nghi ngờ, nhưng ôm tâm tính ngươi không muốn nói ta sẽ không hỏi, cũng không định hỏi thêm gì.Cuối cùng, Tô Mộc Thu không chịu được bầu không khí kỳ quái, kéo Ôn Khách Hành đi xử lý ba con thỏ hắn mang về. Bỏ lại Chu Tử Thư và Diệp Tu mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.Nhưng mà, hai vị này đều thuộc nhóm da mặt dày như tường thành rồi, đừng mong có thể thấy bọn họ xấu hổ, ngược lại còn rất đương nhiên hưởng thụ người khác phục vụ."Tiếp theo ngươi định thế nào." Diệp Tu đột nhiên hỏi.Chu Tử Thư biết Diệp Tu là đang hỏi y về Trương Thành Lĩnh. Một thời gian trước, Chu Tử Thư có thể không chút do dự nói Trương Thành Lĩnh đã được an toàn đưa đến Thái Hồ, việc y được nhờ đã làm xong, nên cầu về cầu đường về đường; mà hiện tại... Chu Tử Thư do dự.Diệp Tu cũng không đợi Chu Tử Thư trả lời, tiếp tục: "Nghe nói đêm nay Tam Bạch sơn trang bị trộm."Chu Tử Thư gật đầu xác nhận."Kính Hồ bị diệt môn, phái Đan Dương tuyệt hậu."Vừa nghe Chu Tử Thư còn không hiểu vì sao Diệp Tu đột nhiên nhắc đến hai chuyện này, nhưng đầu óc y vốn xoay chuyển cực nhanh, chẳng mấy chốc cũng đã nhận ra ẩn ý trong lời Diệp Tu nói.Kính Hồ diệt môn, Đan Dương tuyệt hậu, mà Thái Hồ chỉ mất trộm, người chết cũng không có một người trong phái bọn họ, chênh lệch... thật sự là quá lớn.Diệp Tu từng nói, hung thủ đứng sau tất cả hoặc là Triệu Kính, hoặc là ThẩmThận. Hồ sơ Thiên Song ghi chép, Triệu Kính có một tên hiệu là Triệu Huyền Đức. Từng chi tiết rất nhỏ, đều đang chỉ đầu mâu về phía Triệu Kính.Mà trong mắt người ngoài, tất cả tội lỗi đều là do quỷ cốc. Là quỷ chủ bắt tay với Triệu Kính, hay là quỷ cốc có kẻ phản bội? Bất kể thế nào, Trương Thành Lĩnh hiện tại, chính là dê giữa đàn sói.Diệp Tu nhìn ra Chu Tử Thư do dự, y biết bản thân mình không còn sống được lâu, có thể bảo vệ Trương Thành Lĩnh nhất thời, lại không bảo vệ được nó cả đời.Nhưng mà, "A Nhứ, vì sao ngươi tập võ?"Chu Tử Thư có chút bất ngờ Diệp Tu sẽ hỏi một câu như vậy, chỉ là, một câu này, thật sự là hỏi đúng rồi.Chu Tử Thư trầm ngâm, nhớ lại bản thân yếu ớt hồi nhỏ, sau đó cha gửi y cho sư phụ, hi vọng luyện võ có thể giúp y khỏe mạnh hơn. Lại về sau thì sao, sư phụ dạy y võ công, cũng dạy y đạo lý, hiệp chi đại giả vì nước vì dân, sư phụ thờ phụng cô dũng, biết rõ không thể mà vẫn làm. Y hiện tại đã không hi vọng có thể cống hiến gì cho đất nước, chẳng lẽ còn không thể bảo vệ được một đứa nhỏ gần như đặt toàn bộ hi vọng vào y?Nhìn vẻ mặt Chu Tử Thư dần dần dãn ra, Diệp Tu biết, Chu Tử Thư nghĩ thông.Diệp Tu nhìn chằm chằm ánh mắt kiên định lấp lánh như chứa đầy sao của Chu Tử Thư, đột nhiên cười nói, "A Nhứ, khi nào muốn sống, đi Vu y cốc đi."Lần này Chu Tử Thư là thật sự giật mình, Diệp Tu làm sao nhìn ra y mạng không còn lâu? Y hiện tại trong mắt người khác, nhiều lắm chỉ là nội thương chưa lành, thậm chí ánh mắt kém một chút, căn bản nhìn không ra. "Ngươi làm sao biết ta không muốn sống." Chu Tử Thư cười."Vậy ngươi đi a." Diệp Tu nâng mi, "Mang theo tiểu Thành Lĩnh, rời xa khỏi vũng nước đục này, chữa khỏi vết thương, sau đó trời cao mặc chim bay."Trời cao mặc chim bay sao, Chu Tử Thư cười khổ, y bây giờ, còn bay nổi sao.Tuy rằng có lẽ phải cô phụ ý tốt của Diệp Tu, nhưng Chu Tử Thư cảm nhận được sự quan tâm đơn thuần của y đối với bản thân, từ tận đáy lòng nói, "Cảm tạ."Diệp Tu lắc đầu, Chu Tử Thư không xác nhận đi hay không, Diệp Tu nhìn ra, cũng không cưỡng cầu. Một người tâm đã chết, sống cũng là đau khổ, muốn cứu, phải giúp y tìm được hi vọng sống trước. Mà quá trình này, thường cũng không dễ dàng."Cả đời ta, chuyện đúng đắn nhất từng làm, chính là mười lăm tuổi năm ấy bỏ nhà trốn đi sau đó theo Mộc Thu về nhà."Ấn tượng của Chu Tử Thư về Diệp Tu tổng thể mà nói vẫn rất tốt, tuy rằng thường xuyên mở miệng tức chết người, nhưng tính cách thật sự không có gì đáng giá chê trách, không ngờ cũng có lúc phản nghịch như vậy."Người nhà ngươi không lo lắng đi tìm ngươi sao?" Chu Tử Thư không biết nguyên nhân Diệp Tu bỏ nhà đi, nhưng y cho rằng, cha mẹ lo lắng con cái là chuyện rất bình thường."Không phải ta nói khoác, với thế lực của nhà ta, trừ khi ta có thể thần không biết quỷ không hay chạy trốn ra nước ngoài, bằng không, ta tuyệt đối không thoát được khỏi lòng bàn tay cha ta."Nghe giọng điệu Diệp Tu nói như đang kể chuyện cười, nhưng không lý do, Chu Tử Thư tin. Hơn nữa Diệp Tu vừa nói như vậy, Chu Tử Thư đại khái cũng đoán được một chút nguyên nhân vì sao Diệp Tu bỏ trốn."Theo tính toán của ta, từ lúc ta trốn nhà đến lúc cha ta tìm được ta, đại khái không mất vài ngày, đồng thời tất cả tư liệu về huynh muội Mộc Thu cũng được đưa đến trước mặt cha ta. Cuối cùng bọn họ mặc ta ở lại, đại khái là cho rằng ta không chịu được khổ sẽ tự mò về, hơn nữa Mộc Thu là người tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì.""Sau đó lại xảy ra chút chuyện, hơn mười năm ta gần như không liên lạc với trong nhà."Cảm giác có nhà không dám về, Chu Tử Thư tràn đầy trải nghiệm, bởi chính y cũng là như vậy."A Nhứ, ngươi đoán ta bỏ nhà trốn đi làm gì?" Diệp Tu đột nhiên hỏi.Chu Tử Thư lắc đầu, không đoán được cũng không muốn đoán, Diệp Tu tự sẽ cho y câu trả lời.Giống như suy nghĩ của Chu Tử Thư, Diệp Tu tự tiếp tục, "Lúc đó ta chỉ là muốn chơi trò chơi mà thôi."Trong ánh mắt ngạc nhiên của Chu Tử Thư, Diệp Tu cười, "Thế nào? Có phải nghe rất vô lý rất không có chí tiến thủ không, nhưng sự thật chính là như vậy.""Cho dù về sau ta dùng trò chơi nuôi sống bản thân, thậm chí giành được những thành tích tốt nhất, được rất nhiều người yêu thích, trong mắt cha ta, công việc này đại khái vẫn là không làm việc đàng hoàng, mê muội mất ý chí.""Cho nên, khi ta quyết định về nhà, ta đã cho rằng với tính cách của cha ta ít nhất phải đánh gãy chân ta trước, sau đó mắng một trận. Nhưng không, cha ta tuy rằng đen mặt, nhưng cũng không động thủ, mà mẹ ta nói, 'Trở về là tốt rồi, khỏe mạnh là tốt rồi'.""Người thân, luôn cho ta những bất ngờ, không phải sao."Diệp Tu nói xong âm thầm thở dài một hơi, vì chôn xuống một mầm hi vọng sống nhỏ nhoi trong lòng Chu Tử Thư, y thật sự đã rất hao tâm lao lực. Chấp niệm của Chu Tử Thư về Tứ Quý sơn trang quá nặng, y ôm hết mọi lỗi lầm lên người bản thân, chín chín tám mươi mốt người của Tứ Quý sơn trang lần lượt bỏ y mà đi, tiểu sư đệ y thương yêu nhất vì y chết trận ngoài thành, y lại tự tay một lọ thuốc độc lấy mạng người trong lòng hắn, từ lúc đó, tim Chu Tử Thư cũng đã chết.Từ đó về sau, đối với Chu Tử Thư, sống là trừng phạt, cũng là chuộc tội.Diệp Tu không biết nhiều về Tần Hoài Chương, nhưng dựa trên lời kể và hồi ức của Chu Tử Thư về ông, Diệp Tu tin chắc rằng, ông sẽ không vì Tứ Quý sơn trang mà trách tội y, có chăng sẽ chỉ trách y không biết yêu quý bản thân mình.Nhưng "Diệp Tu" là không nên biết những chuyện này, y không thể trắng ra nói mọi người sẽ không trách ngươi, mọi người đều hi vọng ngươi sống thật tốt, chỉ có thể đường cong cứu quốc, dùng bản thân làm ví dụ, cho Chu Tử Thư nhìn thấy một khả năng khác ngoài sự trách móc nặng nề Chu Tử Thư luôn đặt trong lòng.Đừng nói, y và Chu Tử Thư, Diệp Tu và Tô Mộc Thu cùng Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành, còn có rất nhiều điểm chung.Chu Tử Thư có bị Diệp Tu nói động hay không, y tạm thời không biết, nhưng y biết, Tô Mộc Thu và Ôn Khách Hành đã đứng nghe hai người bọn họ nói chuyện tương đối lâu rồi.Vốn rửa ba con thỏ trong tay người quen việc cũng không mất bao nhiêu thời gian, Tô Mộc Thu quay lại nghe thấy Diệp Tu đang dùng chuyện của bản thân "khai thông" cho Chu Tử Thư, liền vô thức dừng lại.Giữa hắn và Diệp Tu có nhiều chuyện đều là hiểu mà không nói ra, Diệp Tu cũng không phải người ủy mị, nhưng giữa bọn họ có một khoảng trống mười năm, đây là sự thật không thể chối cãi. Hắn muốn nghe một chút, tiếng lòng của Diệp Tu.Nhưng mà, chỉ có thể nói, Diệp Tu không hổ là Diệp Tu sao? Không sa vào quá khứ, không vì một chút ủy khuất mà tố khổ, y dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, đơn giản kể lại cuộc đời cũng không bằng phẳng của bản thân, tránh đi tất cả vất vả, tất cả khổ sở, chỉ muốn nói với Chu Tử Thư một điều, những người ta yêu thương cũng thương yêu ta như vậy, điều họ quan tâm là ta có khỏe mạnh hay không, mà không phải đi đầu trách móc lỗi lầm ta từng phạm phải.Ôn Khách Hành muộn một chút, hoàn mỹ bỏ lỡ đoạn Diệp Tu nói Chu Tử Thư "khi nào muốn sống", nhưng hắn nhìn ra được không khí giữa hai người kia có chút trầm lặng, cũng không tùy tiện cắt ngang.Diệp Tu mới mặc kệ Chu Tử Thư bị những lời y nói kéo vào suy nghĩ, nói xong liền quay đầu chuẩn xác nhìn về phía Tô Mộc Thu đang xách thỏ đứng cách đó không xa, "Mộc Thu, em đói, muốn ăn thịt thỏ kho tàu."Tô Mộc Thu cũng rất tự nhiên đi về phía Diệp Tu, nụ cười ôn nhu cưng chiều chưa bao giờ thay đổi, "Bây giờ không được, hôm khác bọn mình đi ăn. Ngoan."Vừa nói còn vừa giơ bàn tay không nhẹ nhàng búng trán Diệp Tu một cái. Diệp Tu cười khanh khách che trán, thuận theo đáp một tiếng, "Được a."oOoBốn người giải quyết xong ba con thỏ cùng một gói điểm tâm Tô Mộc Thu mua lúc dạo chợ, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau liền quay lại điều tra chuyện đêm qua.Nhưng lúc này tất cả đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, đừng nói thi thể, ngay cả vết máu cũng không có, nếu không phải trên thân trúc ven đường còn có vết xước do tơ triền hồn để lại, Chu Tử Thư thiếu chút nữa phải cho rằng, tất cả chỉ là ảo giác của y.Một người có thể là ảo giác, cả bốn người chẳng lẽ cũng đều là ảo giác.Nói đến chuyện này, vì sao túy sinh mộng tử lại xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ Thiên Song cũng tham gia tranh đoạt lưu ly giáp.Ôn Khách Hành đêm qua cho dù không phát hiện, sau đó cũng đoán được bản thân trúng chiêu, mà Chu Tử Thư vừa vặn có thuốc giải, Ôn Khách Hành không cho rằng là Chu Tử Thư giở trò, nhưng hắn cần xác nhận, Chu Tử Thư hoàn toàn không có liên quan với Ngũ hồ minh.Chu Tử Thư bị hỏi phiền, cuối cùng vẫn nói ra, túy sinh mộng tử là y đọc sách cổ sửa đổi, dùng làm hương đốt trợ miên, chỉ là không hiểu ra sao lại xuất hiện ở nghĩa trang Triệu thị.Chu Tử Thư vốn đã quyết định sáng nay trở lại Tam Bạch sơn trang đón Trương Thành Lĩnh đi, lại phát hiện Hàn Anh và vài thành viên Thiên Song khác xuất hiện trước cửa lớn Tam Bạch sơn trang. Nhóm người kia cũng không nhỏ giọng, bốn người đều nghe được Triệu Kính và Thẩm Thận đã đi Lạc Dương chuẩn bị cho đại hội anh hùng thảo phạt quỷ cốc nửa tháng sau.Triệu Kính và Thẩm Thận đều đi, Trương Thành Lĩnh tự nhiên cũng sẽ không ở lại.Chu Tử Thư nghe được tin tức cần thiết liền rời đi, y cũng không có ý định nhận thân ở nơi này.Ôn Khách Hành nhận ra thái độ tránh né của Chu Tử Thư, lại bắt đầu hỏi y trốn cái gì, hay là y sợ gặp bộ khoái, chẳng lẽ là đào phạm và vân vân.Chu Tử Thư ngược lại không ngại người khác phỏng đoán gì về mình, nhưng có Diệp Tu và Tô Mộc Thu bên cạnh làm so sánh, Ôn Khách Hành nói ra những lời này, liền có chút... phiền."Đúng, ta giết người phóng hỏa không việc ác gì không làm, Ôn huynh ngươi cách ta xa một chút."Tô Mộc Thu bật cười, "Tuy rằng ta không biết a Nhứ ngươi nói thật hay không, có điều, chúng ta tin vào những điều mình thấy, a Nhứ trong mắt ta, không hẳn là lương thiện, lại cũng không xấu xa gì. Chỉ là một người bình thường mà thôi.""Bàn tay dính máu chưa chắc đã là kẻ ác, Phật tổ phổ độ chúng sinh cũng không thể khẳng định là thiện. A Nhứ, ngươi là người, không phải thánh. Là người đều sẽ phạm sai lầm, quan trọng là biết sai mà sửa."Chu Tử Thư vốn đã bị ba từ "người bình thường" của Tô Mộc Thu chấn động rất sâu, nhưng Diệp Tu nói, biết sai mà sửa, vạn nhất không sửa được thì sao, y còn cơ hội sửa chữa sai lầm của bản thân sao?Chính bản thân Chu Tử Thư cũng không biết.Ôn Khách Hành đứng bên cạnh nghe ba người nói chuyện, trong lòng khó chịu.Mỗi lần đều là như vậy, hắn luôn cảm thấy bản thân như bị cô lập cách xa khỏi ba người kia vậy, rõ ràng lời đều nói rất rõ ràng, hắn lại không nghe ra bọn họ đang nói về điều gì.Diệp Tu và Tô Mộc Thu mỗi người nói xong một câu, chủ đề ban đầu đã bị mang lệch một trăm tám mươi độ, Ôn Khách Hành chỉ có thể gượng gạo kéo nó lại."Đại hội anh hùng, nghe có vẻ rất náo nhiệt.""Đúng vậy, một đám tham lam ngu dốt tụ tập, miệng nói thảo phạt quỷ cốc, trong lòng nghĩ gì, ai biết được." Diệp Tu vô cùng vô cùng không có hảo cảm với phần lớn người giang hồ thế giới này.Ôn Khách Hành thấy có người có cùng cái nhìn với mình, càng có vẻ hưng phấn, "Náo nhiệt chó cắn cho đầy miệng lông, còn gì thú vị hơn, các ngươi đi xem không?"Nói thì là vậy, nhưng ánh mắt hắn luôn chỉ nhìn Chu Tử Thư.Chu Tử Thư có thể nói không sao, y không có hứng thú với đại hội anh hùng, lại không thể bỏ mặc Trương Thành Lĩnh trong tay bọn họ. Lạc Dương, y là không thể không đi.Sau đoạn nói chuyện ngắn đêm qua, Diệp Tu đã đoán được một chút Chu Tử Thư muốn làm gì tiếp theo, tuy rằng y từng nói để Chu Tử Thư mang theo Trương Thành Lĩnh rời xa khỏi nơi này, nhưng bọn họ hiện tại đã coi như bị kéo vào cuộc hỗn chiến tranh giành lưu ly giáp, muốn hoàn toàn thoát ra, thật sự không phải dễ.Việc cấp bách hàng đầu, vẫn là phải giúp Ôn Khách Hành báo thù.Vì vậy, Diệp Tu rất không khách khí tự ý quyết định giúp cả đám, hơn nữa y có tự tin, sẽ không ai phản đối, "Đi, đi đón tiểu Thành Lĩnh. Sau đó chúng ta đi Long Uyên các."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co