Truyen3h.Co

Tan Tu Thieu Nien Du

Cầu bình luận, về nhân vật, về tình tiết, nguyên tác hay trong fic đều được cả, hoặc ai có ý tưởng gì cho Ai biết với, tui hết ý tưởng rồi ಥ‿ಥ

.

.

Chương 26: Mèo

Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh làm bạn Phương Đa Bệnh lớn lên.

Lần này, Lý Tương Di không bị chất độc dằn vặt nhiều năm, giang hồ còn là như trước, nhưng hắn cam tâm tình nguyện trở thành Lý Liên Hoa, cùng tiểu bằng hữu trưởng thành. Tứ Cố môn được hắn giao cho Kiều Uyển Vãn. Kiều nữ hiệp không phụ kỳ vọng, thống nhất dẫn dắt Tứ Cố môn vô cùng tốt.

Địch Phi Thanh vẫn ngày ngày chăm chỉ luyện võ, chỉ là không còn lạnh lùng cứng nhắc như trước, cũng sẽ đấu võ mồm nói đùa với Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh.

Mà Phương Đa Bệnh, tiểu bằng hữu vô ưu vô lự trưởng thành, sau đó cùng người yêu bằng hữu du lịch giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, phá khắp thiên hạ kỳ án. Đến ngày nào đó chán rồi, liền tìm một nơi ẩn cư, không tranh với đời.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu trở lại không gian của Chấp, nghỉ ngơi đủ mới bắt đầu phục bàn tiểu thế giới lần này.

Làm lại là không có khả năng, chỉ là tổng kết một chút kinh nghiệm chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào mà thôi.

Cuối cùng là về vấn đề thời gian xuyên vào tiểu thế giới.

Xem tình huống ba người ở Liên Hoa lâu, bọn họ cũng đã suy đoán được phần nào chân tướng của sự việc, nhưng đích thân nghe Chấp xác nhận lại một lần, vẫn làm người thổn thức không thôi.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu không còn thắc mắc, hai người lại chuẩn bị bước vào thế giới tiếp theo.

Như thường lệ là phần giới thiệu nhân vật và cốt truyện chính từ Chấp.

Thế giới lần này gọi là Đại lý tự thiếu khanh du.

Dựa vào những hiểu biết nông cạn của Diệp Tu về lịch sử, y nhớ Đại lý tự là nơi điều tra phá án, mà phá án...

Diệp Tu và Tô Mộc Thu hai mặt nhìn nhau, đã chuẩn bị tâm lý nghe được một câu tóm gọn mọi chuyện.

Không ngoài dự đoán, Đại lý tự thiếu khanh du cũng như Liên Hoa lâu, chỉ bao gồm một vụ án làm cốt truyện xuyên suốt toàn tuyến thời gian, những vụ án nhỏ xung quanh tốt thì có hung thủ và nạn nhân, kém một chút thì chỉ có một cái tên.

Có điều hai người cũng đã quen với cách làm này của Chấp, dù sao thêm nhiều chi tiết hơn nữa, bọn họ cũng phải nhớ được mới được. Quá nhiều chi tiết để rồi lẫn lộn, còn không bằng trực tiếp đơn giản một chút.

Bởi vì thế giới này liên quan rất nhiều đến triều đình và quan trường, Chấp tri kỷ chuẩn bị sẵn cho Diệp Tu và Tô Mộc Thu mỗi người một bản hộ tịch. Ít nhất đừng để bị người phát hiện "từ trên trời rơi xuống", bằng không bị nghi ngờ bắt nhốt lại là chuyện nhỏ, bị cho là người phe địch trực tiếp răng rắc mới là chuyện lớn.

Một chớp mắt qua đi, hai người đã xuất hiện trong một con ngõ nhỏ ở Thần Đô.

Diệp Tu biết thế giới này có một chút yếu tố linh dị thần quái, nhưng thật sự cũng không cần cho bọn họ một kinh hỉ lớn như vậy.

"Meo~" Mộc Thu.

"... Meo" A Tu.

Rất tốt, không cần phải hỏi, xác nhận bản thân cũng biến thành mèo không sai.

Lần đầu tiên dùng thị giác của động vật nhìn thế giới là rất mới lạ. Mọi thứ đều lớn hơn nhiều không nói, góc độ và màu sắc cũng khác so với mắt người.

Diệp Tu nhìn trái nhìn phải một hồi liên mất đi hứng thú, ngược lại nghiêm túc quan sát con mèo đang cọ đến cọ đi trên người y kia.

Lông ngắn màu vàng nâu xen lẫn các đốm đen, đôi mắt vàng hổ phách ngả sang cam đỏ, dáng người thon dài mạnh mẽ, kích thước lớn hơn so với mèo nhà thông thường một vòng.

Rất thần kỳ chính là, cho dù chưa bao giờ thấy, Diệp Tu liếc mắt một cái liền biết, đây chính là Tô Mộc Thu. Là Mộc Thu của y.

Trong khi Diệp Tu còn bận quan sát, Tô Mộc Thu đã bỏ qua dán dán, chuyển sang liếm lông.

Đại khái hiện tại bản thân cũng đang là mèo, bị một con mèo khác liếm lông cảm giác là lạ nhưng không tệ, Diệp Tu híp mắt hưởng thụ. Mảy may không để ý bản thân mấy phút trước còn là người, phản ứng như vậy có chỗ nào không đúng.

Liếm liếm, Tô Mộc Thu đột nhiên biến thành hình người, hai tay nâng dưới nách Diệp Tu, xách y lên ngang tầm mắt bản thân, nhìn nhìn, đột nhiên vùi đầu vào lớp lông dài trên bụng y.

Tục xưng, hút mèo.

Tô Mộc Thu không đặc biệt thích động vật, nhưng khi vật nhỏ này là người yêu của hắn, lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Ngày thường hắn và Diệp Tu hầu như chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt nhau, đại khái là bởi vì từng có một khoảng trống mười mấy năm, hai người đều đang vô thức đến gần tìm kiếm cảm giác an toàn từ đối phương.

Đặc biệt Diệp Tu, Tô Mộc Thu ít nhất theo y mười mấy năm, Diệp Tu là thật sự không thấy Tô Mộc Thu lâu như vậy.

Tô Mộc Thu hút một hồi, Diệp Tu cũng biến thành hình người. Hai người ôm nhau ngồi dưới đất, cũng không ngại bẩn.

Dính sền sệt thật lâu, cả hai mới bắt đầu thảo luận kế hoạch.

Như thường xác định thời gian địa điểm, sau đó quyết định hành động.

Lần này nhiệm vụ của bọn họ tương đối mơ hồ, tác hợp Khưu Khánh Chi và Lý Bính, đảm bảo hai người này HE, đồng thời có thể cứu được bao nhiêu người liền tận lực cứu. (Đương nhiên, chỉ cần cứu người đáng cứu.)

Tác hợp người bọn họ chưa từng làm, chia rẽ người ngược lại có kinh nghiệm.

Chấp sẽ không đưa ra một nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng nhất định cũng là không dễ.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu nghe, xem xong chuyện giữa Lý Bính và Khưu Khánh Chi đều nhất trí cho rằng, muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này, phải cạy được miệng Khưu Khánh Chi.

Bọn họ có một nguyên tắc, phàm là liên quan đến tình cảm thì không cưỡng cầu. Chỉ có chính chủ cam tâm tình nguyện mới có thể tính là nhiệm vụ thành công, nếu bị ép buộc, cho dù ở cùng một chỗ, cũng là nhiệm vụ thất bại. (Đúng, chính là đang ám chỉ hai vị Ôn Chu ở Sơn hà lệnh kia.)

Mà miệng Khưu Khánh Chi kín đến mức nào?

Một câu không nói ôm hết mọi việc, mở miệng có thể tức chết người.

"Miệng người chết cũng không kín được như hắn." Đến từ Diệp Tu thổ tào.

Về phần Lý Bính thì đơn giản hơn nhiều, y chỉ là bị che giấu rất nhiều chuyện, cho dù đối mặt thái độ lạnh lùng xa cách của Khưu Khánh Chi, cho dù có hiểu lầm, y vẫn tin tưởng hắn không phải người như vậy, một Lý Bính vốn ôn nhu dịu dàng, thậm chí phải trái lòng nói ra những lời độc ác chỉ để kích ra được một lời nói thật từ Khưu Khánh Chi.

Chỉ cần Khưu Khánh Chi chịu nói ra, Lý Bính đều tin.

"Đáng tiếc, Khưu tướng quân không có miệng." Đến từ Tô Mộc Thu cảm thán.

Sau khi xem xét tình hình, Diệp Tu và Tô Mộc Thu quyết định, chia ra hành động.

Lý Bính về sau là thiếu khanh của Đại lý tự, thường ở Đại lý tự. Khưu Khánh Chi là tả tướng quân của Kim ngô vệ, có phủ đệ riêng. Hai người kia không ở chung, bọn họ cũng phải tách ra theo, mỗi người trông chừng một người.

Vừa là để thuận tiện "khai thông", cũng vừa là để tùy cơ ứng biến trước những thay đổi sau khi bọn họ can thiệp vào.

Lý Bính là khí vận chi tử của thế giới này, con trai của Đại lý tự khanh Lý Tắc. Bởi vì sinh ra đã yếu, rất nhiều đại phu đều nói y không sống đến trưởng thành.

Khưu Khánh Chi vốn xuất thân nô tịch, sau khi hắn chạy trốn khỏi trại nô lệ, là Lý Bính giúp hắn giải quyết phiền toái, thu hắn vào phủ làm thư đồng.

Nói là thư đồng, Lý Bính và Lý Tắc chưa bao giờ coi hắn là hạ nhân. Hai thiếu niên cùng ăn cùng ngủ cùng học tập, thân đến không thể thân hơn.

Năm năm sau Khưu Khánh Chi đi tòng quân, biết được một bí mật động trời, trở về chỉ có thể cố ý tránh xa Lý gia, không muốn bọn họ bị liên lụy.

Sau đó Lý gia bị diệt môn, một mình Lý Bính còn sống, bi thương quá độ một đêm bạc đầu, trên đường đưa linh cữu phụ thân về quê, Lý Bính bị phục kích, khi tỉnh lại thì đã biến thành một con mèo.

Lý Bính mất ba năm để học được khống chế sức mạnh và hình dạng mới của bản thân, sau đó quay trở về Thần Đô, bắt đầu điều tra lại vụ án ám sát Đại lý tự khanh ba năm trước.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu rất dễ dàng đã hỏi thăm được, lúc này cách Lý Bính được phong thiếu khanh hẳn là còn một đoạn thời gian.

Hai người trực tiếp chia binh hai đường, Diệp Tu bởi hoàn cảnh lớn lên vĩnh viễn kính trọng nhưng tránh xa quân đội đi Đại lý tự, mà Tô Mộc Thu thì hào hứng đi Kim ngô vệ thử vận may.

Buổi tối hôm đó, Diệp Tu và Tô Mộc Thu gặp lại nhau ở quán trọ bọn họ thuê lúc trước.

Diệp Tu nói Đại lý tự vẫn đang nhận người, chỉ là cần phải thi. Tô Mộc Thu không may mắn như vậy, quân đội có trưng binh, nhưng thời gian chưa đến, hắn cũng có quan hệ để đi cửa sau vào Kim ngô vệ.

Hai người cùng nhau tính toán một chút, quyết định Diệp Tu cứ đi thử một lần, Tô Mộc Thu thì lại đi Kim ngô vệ, nhưng lần này hắn có thể trực tiếp tìm Khưu Khánh Chi.

Đối với người như Khưu Khánh Chi, chỉ cần là nhân tố có thể nguy hiểm đến Lý Bính, hắn nhất định sẽ mọi cách đề phòng. Lý lịch của Tô Mộc Thu và Diệp Tu nhìn không quá đáng nghi, nhưng không chịu nổi điều tra kỹ càng, điều tra và thực tế không khớp càng làm người nghi ngờ. Mà bọn họ đã định trước bắt buộc phải xuất hiện trong tầm mắt hai người kia.

Đã như vậy, trực tiếp đánh bài ngửa với hắn lại là một phương pháp tốt.

Sau đó ngày hôm sau, Diệp Tu như đã đoán trước thi văn gần như nộp giấy trắng, thi võ lại rất đơn giản đã qua. Bởi vì Diệp Tu một mực chắc chắn bản thân mong muốn gia nhập Minh Kính đường, quan giám khảo cũng chỉ có thể bất đắc dĩ sai người dẫn y đi.

Sau khi Lý Tắc chết, Minh Kính đường không có người dẫn đầu, công trạng ngày càng đi xuống, cho đến hiện tại đã gần như chỉ là một cái vỏ rỗng, không còn bao nhiêu người. Phần lớn người xin vào hoặc được điều đến Đại lý tự đều vòng qua Minh Kính đường đi, cho nên Diệp Tu chủ động đến, quan giám khảo ngoài một chút đáng tiếc cũng chỉ có thể đồng ý.

Minh Kính đường lúc này chỉ có bốn người, mỗi người đều rất có đặc điểm, Diệp Tu nhìn qua là có thể phân biệt ai là ai.

Ti trực Tôn Báo, Vương Thất.

Chủ bộ Thôi Bội.

Bình sự Alibaba.

Ngoài Thượng Quan Cầm, trong Minh Kính đường Vương Thất tính là quan lớn nhất.

Tôn Báo và hắn cùng cấp, nhưng Tôn Báo xuất thân quân đội không giỏi ăn nói, nói không lại Vương Thất, công việc hằng ngày hầu như đều nghe Vương Thất.

Nhưng Vương Thất này, người không xấu, chỉ là có chút ham hư vinh, thích công lớn. Những vụ án lông gà vỏ tỏi được đưa đến Minh Kính đường hắn đều không làm, dẫn đến Minh Kính đường vốn công trạng đã thấp, nay lại càng thấp hơn.

Cũng dẫn đến, Minh Kính đường nói là thiếu người thì đúng là cũng thiếu, nhưng nếu nói không thiếu, vậy cũng không hề thiếu ai, bởi vì không làm việc.

Có điều, đối với Diệp Tu đến, đám người kia vừa không bài xích, cũng không có bao nhiêu hứng thú, bởi vì đã từng có rất nhiều người đến Minh Kính đường vài ngày, cuối cùng đều xin đi. Lý do có nhiều, hoặc là lương thấp, hoặc là không thích cách làm người của Vương Thất, hoặc là cảm thấy Minh Kính đường không giống như trong tưởng tượng, thậm chí bởi vì Thôi Bội quá xui xẻo làm bọn họ xui xẻo theo cũng có không ít.

Diệp Tu thi võ là điểm tuyệt đối thông qua, theo lý mà nói nên để y theo Tôn Báo. Nhưng công việc hằng ngày của Tôn Báo vốn rất nhàn nhã, ngược lại Thôi Bội làm chủ bộ, hầu như lúc nào cũng bận bù đầu, vì vậy Vương Thất liền vung tay quyết định, để Diệp Tu theo Thôi Bội chỉnh lý hồ sơ một ngày, nếu y không xảy ra chuyện gì, thì có thể trực tiếp trở thành tập sự chính thức, không cần qua thời gian thực tập nữa.

Trong vòng một ngày, Diệp Tu rốt cuộc được chứng kiến, cái gọi là may mắn E trong may mắn E. Trương Giai Lạc thường xuyên bị Diệp Tu gọi đùa may mắn E so với Thôi Bội quả thực chính là gặp ông nội.

Một người mây đen áp đỉnh còn có thể sống yên lành khỏe mạnh như vậy, Diệp Tu cũng là lần đầu gặp.

Có điều Diệp Tu xưa nay đều rất may mắn, mây đen của Thôi Bội hầu hết đều không thể ảnh hưởng đến y, cho dù có, cũng bị Diệp Tu dễ dàng hóa giải.

Đến cuối ngày, Diệp Tu ngồi bên cạnh Thôi Bội vẫn còn khỏe mạnh lành lặn không xảy ra chuyện gì, ngoài Vương Thất, y là người đầu tiên, ánh mắt Thôi Bội nhìn Diệp Tu đã bắt đầu phát sáng.

Và chuyện đương nhiên, Diệp Tu thành công gia nhập tiểu đội Minh Kính đường.

Diệp Tu bên này coi như thuận lợi, Tô Mộc Thu lại không được may mắn như y.

Tả tướng quân Kim ngô vệ ngoài công việc tuần tra toàn thành, còn phải huấn luyện binh sĩ. Tô Mộc Thu không thể giữa ban ngày ban mặt bắt cóc đại tướng quân hoặc cứ thế chạy đến trước mặt hắn nói chuyện, sau khi đã theo đuôi Khưu Khánh Chi dạo khắp Thần Đô cũng không tìm được cơ hội, chỉ có thể đến phủ tướng quân chờ Khưu Khánh Chi trở về.

Kết quả, từ hoàng hôn chờ đến gần nửa đêm, vẫn không thấy bóng Khưu Khánh Chi ở đâu.

Ngay lúc Tô Mộc Thu sắp ngủ gật trên xà nhà thư phòng của Khưu Khánh Chi, một con mèo trắng lông dài, hai bên tai màu xám đen từ bên ngoài chui vào bên cạnh hắn.

Tô Mộc Thu lập tức ôm mèo, vùi đầu hít một hơi.

Trong ánh mắt chế nhạo của mèo con, lẩm bẩm một câu "Khưu Khánh Chi không phải người." lại tiếp tục ngồi chờ.

May mà Khưu Khánh Chi rốt cuộc vẫn phải về nhà.

Khưu tướng quân không hổ danh tướng quân, tính cảnh giác vô cùng cao, vừa vào phòng đã phát hiện trong phòng còn có người khác, chỉ là hắn cũng không lộ ra, như thường đi đến bên bàn làm việc, sau đó đột nhiên cầm lấy thanh chặn giấy trên bàn ném thẳng về phía Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu bị phát hiện cũng không tiếp tục trốn, nghiêng người tránh chặn giấy, một tay ôm mèo, một tay nhận lấy chặn giấy, trực tiếp nhảy xuống trước mặt Khưu Khánh Chi.

Có lẽ là bởi vì nhìn thấy mèo trắng trên tay Tô Mộc Thu, cũng có thể là bởi vì Tô Mộc Thu không che giấu bản thân, không làm Khưu Khánh Chi cảm thấy nguy hiểm, lúc Tô Mộc Thu nhảy xuống, Khưu Khánh Chi cũng không tấn công hắn, chỉ là đề phòng nhìn Tô Mộc Thu.

Phủ tướng quân canh gác không phải rất nghiêm, nhưng có bản lĩnh lẻn vào không làm người phát hiện, nói vậy bản lĩnh cũng không nhỏ.

Nếu đổi lại là ban ngày, Tô Mộc Thu sẽ dùng một cách thức uyển chuyển hơn để nói chuyện với Khưu Khánh Chi, có điều hiện tại đã là nửa đêm, a Tu cũng đến tìm hắn rồi, hắn mới lười ở lại nơi này giằng co.

Cho nên Tô Mộc Thu trực tiếp đi vào vấn đề.

"Ta là Tô Mộc Thu. Khưu tướng quân, ta biết bí mật của ngài."

Không đợi Khưu Khánh Chi kịp phản ứng, Tô Mộc Thu liền tiếp tục, "Chúng ta có chung một kẻ địch. Rất hân hạnh hợp tác."

Ba chữ "Vĩnh An các" Tô Mộc Thu không nói ra khỏi miệng, chỉ làm khẩu hình, nhưng cũng đủ để Khưu Khánh Chi hiểu được.

Một người xa lạ đột nhiên nhô ra nói những lời này, thực ra rất làm người khó tin.

Nhưng Khưu Khánh Chi kỳ dị không cảm thấy Tô Mộc Thu đang đóng kịch. Hắn cảm thấy bản thân ngụy trang không tệ, các lão Vĩnh An các hẳn là không đến mức nghi ngờ gì hắn mà bày ra màn kịch này. Lại nói, đám người kia chuyện tày trời nữa cũng dám làm, có vài kẻ thù khác thật sự không làm người bất ngờ.

Vì vậy, Khưu Khánh Chi bất động thanh sắc thăm dò, "Ta bằng cái gì tin tưởng ngươi."

Tô Mộc Thu hai tay nhấc mèo trắng trong tay giơ lên chặn nửa mặt.

"Ta biết rất nhiều chuyện, về bạn trai nhỏ của ngài,..." Tô Mộc Thu nghiêng người tránh nắm tay của Khưu Khánh Chi, chậm rì rì tiếp tục, "... hoặc là một con mèo hoang khác."

Khưu Khánh Chi võ nghệ cao cường, nhưng Tô Mộc Thu cũng không phải đèn cạn dầu, thương thể thuật của tay súng thiện xạ bị hắn học mười phần mười.

Nghe Tô Mộc Thu nhắc đến Lý Bính quả thực làm Khưu Khánh Chi có chút vội vàng xao động, nhưng chỉ qua vài chiêu chính hắn cũng phát hiện vấn đề.

Nếu Tô Mộc Thu có ý gì xấu, với trình độ võ công của hắn, cũng không cần cùng Khưu Khánh Chi phí miệng lưỡi cho đến bây giờ, như vậy mục đích của hắn thực ra rất rõ ràng, chính là, hợp tác lật đổ Vĩnh An các?

Khưu Khánh Chi rất vui lòng hợp tác với người khác, nhưng hắn cần làm rõ một việc, "Ngươi làm sao biết về thú phong sinh?"

Mọi người mọi việc có thể nguy hiểm đến Lý Bính, Khưu Khánh Chi đều sẽ không bỏ qua.

Tô Mộc Thu liếc mắt liền nhìn ra Khưu Khánh Chi đang suy nghĩ gì, rất muốn trợn mắt một cái cho hắn xem, "Ngài yên tâm, người kia rất an toàn. Đã muốn hợp tác, ta cũng không có tất yếu phải động tay chân gì không phải sao?"

Lời này không chính diện trả lời câu hỏi của Khưu Khánh Chi, nghe qua còn có vẻ như đang uy hiếp. Nhưng đối với Khưu Khánh Chi hiện tại mà nói, muốn có được tín nhiệm của hắn, sợ là lúc ấy mọi chuyện đều muộn rồi.

Tô Mộc Thu chỉ có thể dùng cách khác.

"Ta một thân một mình, không quyền không thế, ngoài võ công không tệ không có sở trường nào khác. Ta nói ta biết rất nhiều bí mật, không chỉ ngài, những người kia ta cũng biết. Ngài đừng quản ta làm sao biết, chỉ cần biết rằng, ta đứng về phía ngài, có cùng mục đích như ngài."

Khưu Khánh Chi không tỏ vẻ gì, như là đang cân nhắc.

Tô Mộc Thu mới lười chờ hắn nghĩ xong, lại bồi thêm một câu, "Nếu ngài không đồng ý, ta nghĩ vị kia sẽ rất sẵn lòng nghe ta nói chuyện. Dù sao y là nhất định phải tra rõ chuyện này, ngài nói đúng không?"

Khưu Khánh Chi có chút tức giận trước những lời này, nhưng rốt cuộc chỉ có thể thuận theo Tô Mộc Thu. Hắn không có nắm chắc ngăn cản Tô Mộc Thu làm như lời hắn nói.

"Có thể hợp tác. Nhưng ta có điều kiện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co