Truyen3h.Co

Taohun Chuyen Ver Thu Sung

THÚ SỦNG
Hẹn Hò Phần 2


Ngô Thế Huân đưa tay xuống nghịch phá dòng nước ấm áp, cảm thấy rất thú vị, trong khi những con người ở trái đất đang tranh luận về sự tồn tại của người ngoài hành tinh, thì ở một nơi khác trong vũ trụ lại đang tồn tại một thế giới xinh đẹp tiên tiến, những thứ trái đất có, họ có, những thứ trái đất không có, họ cũng có, họ còn có thể tự do đi lại trong vũ trụ bao la, có hết tất cả những khát vọng của con người, cơ thể cường tráng khỏe mạnh, tuổi thọ lâu dài, khoa học kỹ thuật phát triển.....

Tuy bị ép buộc tới nơi này, tương lai vẫn mờ mịt, tuy là vẫn chưa thể thích ứng với thế giới này, nhưng mà cũng không thể phủ nhận đây cũng có thể xem là một sự may mắn, Ngô Thế Huân tự giễu nghĩ.

Ngô Thế Huân ngâm nước nóng đến nghiện, vì thế hai chân cũng thò xuống, quay đầu lại nói với Hoàng Tử Thao: "Cả hồ toàn là nước nóng, thần kì thật....." Nói được một nửa, nhìn thấy động tác của y, mặt Ngô Thế Huân lập tức đỏ như cà chua, vội vàng quay đầu lại, hổn hển quát: "Ngươi đang làm cái gì!"

Lan Hoàng Tử Thao cởi quần áo tùy ý vất sang một bên, thân mình xích lõa tự nhiên đi vào trong nước, dùng hành động thực tế trả lời câu hỏi của Ngô Thế Huân.

Thân hình cường tráng theo tỷ lệ hoàn mỹ, trong không khí dầy đặc hơi sương càng làm vẻ đẹp kia trông như hư như ảo, Ngô Thế Huân cố gắng xoay đầu để mình không nhìn tới tên lưu manh kia, hai má nóng bừng làm hắn cảm thấy rất ngượng ngịu, nghĩ thầm, dã thú này bất cứ lúc nào cũng đùa giỡn lưu manh được a.

Nghe thấy tiếng quấy nước, Ngô Thế Huân lại vô thức quay đầu về hướng Hoàng Tử Thao, ánh mắt nhanh chóng sẹt qua nơi đó, chỉ nhìn qua một cái đã dọa hắn suýt chút nữa hồn phi phách tán.

Không biết từ lúc nào, Lan Hoàng Tử Thao cả người ướt sũng nước đã tiến sát tới chỗ Ngô Thế Huân, khóe miệng khẽ nhếch lẳng lặng nhìn hắn, giọng nói trầm ấm lại bất ngờ vang lên, tràn ngập tiếu ý: "Xuống đây."

Ngô Thế Huân không chút nao núng trả lời: "Không cần."

Chẳng lẽ hắn phải giống như con dã thú kia cởi sạch sành sanh rùi lao xuống nước hay sao? Tuy rằng hắn cũng rất muốn nhảy xuống nước chơi đùa, nhưng mà nếu như cởi hết quần áo, tên dã thú kia nổi lên thú tính thì khác gì đưa dê vào miệng cọp, hắn có điên mới mắc phải sai lầm như vậy.

Lan Hoàng Tử Thao thấy hắn bất động, cũng không áp bách nữa, xoay người linh hoạt bơi trong nước, mặt hồ trong chớp mắt lại quay về vẻ tĩnh lặng, chỉ còn một vài bọt nước lăn tăn sát mặt hồ.

Một trận gió lạnh ập tới làm tay chân đang ẩm ướt phá lệ rét cóng, Ngô Thế Huân rùng mình một
cái vội vàng đưa tay chân nhúng lại vào trong nước, bụng lại không chút nể nang kêu xì xào, đói quá a!

Đột nhiên, hai chân đang vói vào trong nước bị giật mạnh, Ngô Thế Huân nguyên bản đang ngồi trên thảm cỏ trên mặt hồ, không chút phòng bị lảo đảo lao vào trong nước.

Dòng nước ấm áp giống như một con quái vật nuốt trọn lấy Ngô Thế Huân trong chớp mắt, ngay cả hô hấp cũng bị chặn lại.

Tình huống bất ngờ làm Ngô Thế Huân luống cuống, quên mất chuyện chính mình là một cao thủ bơi lội, hoảng hốt quẫy tay chân lung tung, miệng há ra muốn hét to lại uống vào mấy ngụm nước làm Ngô Thế Huân sặc đến chết đi sống lại.

Ngay lúc hắn nghĩ mình sắp tắt thở thì một bàn tay vòng ra sau lưng nâng hắn lên, thoải mái đưa hắn lên khỏi mặt nước, không khí gấp gáp tràn vào lồng ngực, Ngô Thế Huân không thể không mở lớn miệng, từng ngụm từng ngụm hít thở.

"Như vậy đã không chịu được?" Âm thanh trầm thấp vang lên thiếu đi phần lãnh khốc thường ngày, lại tăng một phần tiếu ý trêu chọc, nhẹ nhàng vang lên bên tai Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân ho sặc sụa, chỉ kém ho cả lá phổi ra ngoài, chờ hơi thở ổn định lại mới thở hổn hển giãy dụa, xoay người lại quát người đang đứng bên cạnh: "Chết tiệt, ngươi muốn ta chết thì cứ nói thẳng, ngươi....." Một chuỗi câu ân cần hỏi han cả gia phả người ta còn chưa kịp ra tới miệng, Ngô Thế Huân đã bị hình ảnh trước mắt làm hoảng sợ nuốt hết âm thanh vào miệng.

Ánh trăng sáng mờ ảo, hơi nước dày đặc bất ngờ hé ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đập vào mắt Ngô Thế Huân, trong nháy mắt đoạt hết tất cả phản ứng của hắn.

Gương mặt trắng nõn, ánh mắt như hoa đào, óng ánh lưu chuyển, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, sóng mũi cao, đôi môi mỏng khẽ nhếch mang theo ý cười, một đầu tóc đen dài ướt sũng nước dán sát vào người, lại còn không ngừng tý tách nhiễu nước.

Ngô Thế Huân có cảm giác mình đang đứng bên cạnh một vật thể phát điện, bị giật đến đầu óc choáng váng.......

Ông trời ơi, một người xinh đẹp như vậy không phải chỉ có trong tranh thôi sao? Làm sao lại đứng trước mặt hắn thế này, cảm giác chân thật này quả thực không phải chỉ dăm ba câu có thể diễn tả được.

Hơn nữa, con dã thú này sao thích biến liền biến a, lại biến thành một nhân loại xinh đẹp như vậy, cũng nên nói trước với hắn một tiếng chứ, phải biết là, nhân loại có ngượi bị dọa sẽ chết a....

Trước đây mặc dù đã nhìn thấy Lan Hoàng Tử Thao biến thành hình dạng nhân loại một lần, nhưng dù sao cũng chỉ là nhìn thoáng qua, bây giờ lại gần sát như vậy Ngô Thế Huân có cảm giác hoa mắt, thật sự..... thật sự, rất chói mắt a!

"Sao lại đột ngột biến thành hình dạng nhân loại a?!" Suýt chút nữa làm hắn bị mê hoặc, thẹn quá hóa giận chất vấn mỹ nhân trước mắt.

Lan Hoàng Tử Thao nhíu mày, thành thật trả lời: "Bơi lội thuận tiện hơn."

"Thuận tiện?" Chỉ vì vậy mà biến thành bộ dạng này? Ngô Thế Huân khó tin nhìn y: "Nếu thuận tiện thì sao ngươi không biến thành cá hay một con gì đó họ cá ấy!"

Hoàng Tử Thao im lặng một hồi, nâng tay nhu nhu mái tóc rối bời của Ngô Thế Huân: "Ta chỉ biến được thành nhân loại, những cái khác không thể."

Ngô Thế Huâ hết nói nổi, thì ra thú nhân cũng không thể biến hóa được nhiều, hắn còn tưởng rằng bọn họ giống như Tôn Ngộ Không, có 72 phép thần thông.

"Nhưng mà, vì sao ngươi lại biến thành nhân loại?" Ngô Thế Huân cảm thấy rất thắc mắc, những thú nhân ở đây không phải ai cũng biến thành nhân loại đi, trước kia hắn cũng từng hỏi qua Chung Nhân, mà cậu ta trả lời vì phụ nhân mình rất cổ quái.

Trong thế giới này, nhân loại chỉ là sủng vật yếu ớt, cho dù có yêu thích thế nào cũng không có ai muốn biến thành hình dạng của sủng vật đi, tự đưa mình vào vị trí đó suy nghĩ một chút, cho dù mình có yêu con cún thế nào thì cũng không vui vẻ gì khi biến thành hình dạng một con cẩu chứ nhỉ.....

Bởi vậy mới nói, Lan Hoàng Tử Thao này quả thực rất quái dị!

Bị hắn hỏi như vậy, Hoàng Tử Thao cũng nghiêm túc suy nghĩ, y trầm tư một chốc, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Lâu lắm rồi, đã quên."

Ngô Thế Huân trợn trắng mắt, chẳng lẽ già đến mức không nhớ được hay sao? Lan Hoàng Tử Thao này rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi a!

"Chuyện quan trọng như vậy sao ngươi có thể quên được!" Không biết vì cái gì, khi đứng bên cạnh Hoàng Tử Thao, hắn lại quên mất chuyện y là thú nhân mà cứ sáp tới bên cạnh núi băng này, hắn có cảm giác sớm muộn gì mình cũng bị Hoàng Tử Thao chọc đến phát điên.

Lan Hoàng Tử Thao buông hắn ra, không muốn tiếp tục đề tài này, ngửa mình nằm cứng đơ trên mặt nước.

Ngô Thế Huân nhìn thấy cơ thể trần trụi kia, hai má lại nóng bừng, cho dù đã biến thành hình dạng nhân loại nhưng cơ thể vẫn rất vạm vỡ, phía dưới đám cỏ um tùm kia lại có vật đó.....

Ngô Thế Huân quay mạnh đầu sang hướng khác, hắn cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng chưa thấy........... a a a, cái kia sao lại lớn như vậy chứ! ! ! Chỉ liếc mắt một cái cũng đủ gây ra ấn tượng sâu sắc, cứu mạng a, trở về hắn nhất định sẽ bị đau mắt.

Bởi vì quần áo trên người cũng đã ướt nhem, Ngô Thế Huân cũng không muốn leo lên bờ, đơn giản là tiếp tục ngâm mình trong nước nóng, gió đêm thoang thoảng thổi qua, bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng nước trong hồ thỉnh thoảng vang lên.

Đột nhiên một tiếng chim xé rách không khí đêm, dực thú từ xa bay tới, đáp xuống bên cạnh hồ vất một tiểu động vật xuống mặt đất sau đó tiếp tục giương cánh bay đi.

"Đây là?" Ngô Thế Huân khó hiểu nhìn về phía Lan Hoàng Tử Thao.

Nguyên bản dã thú giả nhân loại đang nhàn nhã nghỉ ngơi đã đứng dậy tiến về phía bờ hồ, trong nháy mắt khôi phục hình dạng thú nhân cường tráng.

Ngô Thế Huân cũng vội vàng nhảy theo lên bờ, tầm mắt bám vào phần lưng của đối phương , cố gắng không chú ý tới vật thể tà ác ở háng bộ.

"Đi kiếm củi." Lan Hoàng Tử Thao một bên mặc quần áo, một bên sai Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nhất thời hiểu ra, Lan Hoàng Tử Thao đang chuẩn bị nướng món ăn thôn quê cho mình sao? Nghĩ như vậy Ngô Thế Huân cũng không quan tâm tới lớp quần áo đang dính bết trên người, nhanh nhẹn chạy đi xung quanh lụm củi, đương nhiên hắn chỉ dám quanh quẩn gần đó không dám chạy khỏi tầm mắt của Lan Hoàng Tử Thao.

Chờ sau khi đốt lửa lên, Ngô Thế Huân bắt đầu hong khô quần áo ẩm ướt, vừa liếc nhìn Lan Hoàng Tử Thao đang nướng thịt, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, giống như dòng nước ấm
trong hồ, như ngọn lửa đang bập bùng, làm hắn vô cùng thoải mái.

___end chap 27___


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co