Truyen3h.Co

Ten Trong Hinh

Xe đã đến sân bay mà Tần Vũ bên kia vẫn chưa thấy tin tức gì, Bùi Thiệu Trạch vội vã dẫn theo em trai qua cửa an ninh đến khoang hạng nhất gấp rút quay về Dung Thành.

.

12 giờ rưỡi khuya, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống Dung Thành, tài xế được Chương Phàm thông báo đã đợi sẵn chờ người, Bùi Thiệu Trạch ném vali lên xe: "Đến bệnh viện tư nhân Tân Giang."

Tài xế lái xe như bay trên đường cao tốc, một giờ rưỡi thì đến bệnh viện.

Bùi Thiệu Trạch không lấy hành lý, xuống xe là thẳng tiến đến khu nhập viện nội trú.

Bùi Thiệu Ngạn do dự một lát, quyết định ở ngoài chờ, nó không thể tiếp tục làm bóng đèn được.

Đêm nay Tần Vũ có ca trực, đang mơ màng sắp ngủ đến nơi thì bỗng nhiên điện thoại reo, tiếng Bùi Thiệu Trạch lạnh lẽo vang lên bên tai: "Trình Hạ sao rồi?" Giọng anh khàn khàn nghe được rõ ràng sự lo lắng bất an.

Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Tần Vũ bay sạch, vội vàng đứng dậy vừa khoác áo blouse vừa chạy ra: "Ban nãy tôi gọi ông mãi không được, Trình Hạ không sao đâu, chỉ bị thương phần mềm ở dưới vai thôi, tim phổi không ảnh hưởng gì cả, tôi sắp xếp cho cậu ấy ở phòng 3 tầng 10 đó."

Bùi Thiệu Trạch thở ra nhẹ nhõm: "Tôi mới xuống máy bay. Nãy giờ không có tín hiệu. Để tôi đến gặp cậu ấy."

Tần Vũ sửng sốt: "Cái gì? Máy bay? Ông bay suốt đêm về đây gặp cậu ấy hả?"

Bùi Thiệu Trạch không trả lời.

Lúc Tần Vũ đến nơi đã thấy Bùi Thiệu Trạch đang ở đó, vậy là lúc gọi điện anh đã ở trong bệnh viện rồi. Bùi Thiệu Trạch từ sân bay đến thẳng đây, trên người còn tỏa ra hơi lạnh của tuyết, sắc mặt rất khó coi.

Tần Vũ đứng bên ngoài, định đẩy cửa vào lại thôi không vào nữa.

Trình Hạ có vẻ như đang ngủ, ánh sáng trong phòng yếu ớt nhưng anh vẫn thấy rõ sắc mặt tái nhợt của cậu, đôi môi hông hào ngày thường giờ khô nứt nẻ, nhìn mà đau lòng. Bùi Thiệu Trạch ngồi bên giường nhìn Trình Hạ yên ổn ngủ say ánh mắt mới dần dần trở nên dịu dàng trở lại.

Chuyến bay kéo dài hai tiếng đồng hồ, hai tiếng đó anh như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, đầu óc lộn xộn đủ mọi suy nghĩ. Mặc dù lí trí bảo anh rằng Trình Hạ sẽ không sao, nhưng trái tim vẫn không thể ngừng lo lắng.

Có lẽ do mình quá để tâm đến nhân vật chính của thế giới này là cậu ấy, anh mang tâm lí muốn bảo vệ bé con nhà mình nên mới lo lắng không thôi như thế.

Trình Hạ ngủ cũng không sâu lắm, cảm giác được có người đang chăm chú nhìn mình nên cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại. Bắt gặp ánh mắt dịu dàng vô hạn của Alpha, cậu ngẩn người cứ nghĩ mình đang nằm mơ: "Bùi... Bùi tổng? Không phải đang công tác ở Á An sao?"

Cậu cựa quậy muốn ngồi dậy lại bị Bùi Thiệu Trạch ấn nằm trở lại giường bệnh, giọng nói khàn khàn nhưng lại vô cùng dịu dàng: "Nằm yên nào, đừng lộn xộn, còn đang bị thương đấy."

Bị bàn tay mạnh mẽ của Alpha đè lại Trình Hạ không thể nào phản kháng được, sức lực mạnh mẽ và cảm xúc chân thực của ngón tay trên người khiến Trình Hạ hoàn toàn tình toàn tỉnh táo lại, cậu không tin nổi, đôi mắt tròn xoe nhìn người đàn ông trước mặt: "Là Bùi tổng thật sao?"

"Nghe nói cậu đã xảy ra chuyện nên tôi về thăm cậu!" Ánh mắt Bùi Thiệu Trạch ôn hòa, anh nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Trình Hạ ở bên ngoài nhẹ nhàng để vào trong chăn: "Không sao thì tốt rồi."

Trình Hạ ngơ ngẩn nhìn Alpha trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì.

Vừa nãy cảm giác đau nhói ở vai làm cậu điếng người, máu tươi phun ra ào ào làm Thân Khải sợ tới mức la toáng lên, người đại diện, trợ lý, đạo diễn tất cả đều lao đến, hiện trường loạn cào cào...

Trình Hạ biết mình bị người khác đâm trúng, nhưng cậu không có chuyên môn, không học y, chẳng thế tự chẩn đoán vết thương của mình nặng hay nhẹ; hơn nữa cậu cũng chưa từng gặp phải trường hợp thế này, xung quanh hỗn loạn vô cùng làm cậu càng thêm sốt ruột, ánh mắt hoảng loạn của tất cả mọi người làm cậu cứ tưởng rằng mình bị thương nặng lắm.

Quay phim dưới trời tuyết lạnh suốt mấy tiếng đồng hồ toàn thân cậu đã bị buốt đến gần như tê dại mất hết cảm giác, lúc ấy sợ quá nên ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì thấy mình đang ở bệnh viện, một vị bác sĩ họ Tần vô cùng ôn hòa nói với cậu: Vết thương không quá sâu, đã được xử lí tốt rồi, chỉ cần nằm viện mấy ngày để theo dõi thôi.

Trình Hạ mơ mơ màng màng ngủ mất.

Cậu nằm mơ cũng không ngờ được rằng Bùi tổng vì cậu mà bay suốt đêm từ Án An trở về Dung Thành...

Đồng hồ chỉ 1 giờ 45 phút.

Bùi Thiệu Trạch bất ngờ xuất hiện ở đây với cậu giữa đêm khuya, nhìn mái tóc Alpha dính đầy tuyết, mắt Trình Hạ nong nóng, cậu cúi đầu, vẻ mặt tự trách nhỏ giọng nói: "Bùi tổng, cảm ơn ngài muộn thế này rồi còn phải quay về thăm tôi... Thực xin lỗi, tôi biết ngài đang đi công tác, lại thêm phiền toái cho ngài rồi..."

Thấy vẻ mặt áy náy tự trách cảm thấy bản thân có lỗi của Trình Hạ, tim Bùi Thiệu Trạch lập tức mềm nhũn.

Anh không cầm lòng được vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Trình Hạ, ôn tồn nói: "Không phải xin lỗi, không phải lỗi của cậu. Trong lúc đóng phim xảy ra chuyện ngoài ý muốn là điều không ai đoán trước được. Việc hôm nay trách nhiệm là của tổ đạo cụ, tôi sẽ điều tra rõ mọi việc, cậu cứ yên tâm ở lại bệnh viện nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ lung tung."

Anh hoàn toàn không nhận ra giọng nói của mình lúc này dịu dàng đến cỡ nào, tựa như người lớn đang dỗ dành bé con nhà mình bị tủi thân.

Hai má Trình Hạ hồng hồng, cậu cụp mi không dám nhìn thẳng vào mắt Bùi Thiệu Trạch.

Động tác của Alpha quá mức thân mật, từ nhỏ đến giờ, lúc cậu buồn bã hay tủi thân chỉ có cha cậu mới xoa đầu dỗ dành như thế: Hạ Hạ ngoan, đừng buồn nhé, có cha ở đây với con mà.

Nhưng hôm nay có một Alpha trưởng thành lớn hơn cậu rất nhiều tuổi, người ấy cũng dịu dàng an ủi vỗ về cậu hệt như cha từng làm lúc bé.

Bàn tay mạnh mẽ ấm áp của Alpha nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. Tất cả sự tủi thân, lo lắng, hoảng sợ của Trình Hạ đều được những cái vuốt ve nhè nhẹ này chậm rãi xoa dịu và chữa lành. Nhất thời tim cậu đập nhanh không kiểm soát, cảm giác ấm áp đến từ bàn tay Bùi Thiệu Trạch làm cậu hoảng hốt, nhưng từ tận đáy lòng lại lưu luyến không muốn rời đi.

Mùi hương tin tức tố của Alpha này rõ ràng là mùi gỗ nhẹ nhàng, có chút cấm dục, trên người còn vướng hơi lạnh của tuyết trời, nhưng không hiểu sao Trình Hạ lại cảm thấy đặc biệt ấm áp và yên tâm khi ở bên anh.

Bùi Thiệu Trạch xoa xoa đầu Trình Hạ an ủi cậu.

Trong mắt Bùi Thiệu Trạch đây chỉ là cách người lớn an ủi trẻ nhỏ. Anh cho rằng hôm nay Trình Hạ chẳng những bị thương thân thể, mà tinh thần cũng bị dọa không nhẹ, hơn nữa mình bị thương sẽ chậm trễ tiến độ quay phim của cả đoàn, Trình Hạ sẽ thấy vô cùng áy náy và tự trách bản thân. Bùi Thiệu Trạch cảm thấy mình là người giám hộ của chồi nhỏ này, tất nhiên an ủi một chút cũng là lẽ dĩ nhiên.

Anh chưa bao giờ xem Trình Hạ là người lớn, đã trưởng thành hay cũng sẽ biết yêu đương. Với anh Trình Hạ vẫn mãi là một bé con trong sáng, đơn thuần. Cậu vẫn còn nhỏ lắm, rất cần sự quan tâm chăm sóc của anh mà lớn lên.

Thế nên động tác này anh lại càng thuần thục tự nhiên.

Trong phòng yên tĩnh vô cùng, Trình Hạ được xoa đầu mà hai má càng lúc càng đỏ như quả đào chín.

Bùi Thiệu Trạch thấy thế nhẹ nhàng nhíu mày: "Sắc mặt cậu không ổn lắm, phát sốt sao?"

Anh đặt mu bàn tay lên trán Trình Hạ thử độ ấm.

Trình Hạ giống như bị điện rụt người lại, hai vành tai cậu đỏ bừng, giọng nói cũng run run: "Bùi, Bùi tổng..."

Hồi cấp ba giáo viên môn sinh lí không dạy ngài, thân là Alpha thì không nên gần gũi đụng chạm thân thể Omega sao?

Hết chương 38

Em không sao cả nhé, chỉ bị Bùi tổng làm cho tim đập bum ba là bum mún chỉu thôi, các bồ yên tâm nho 😉


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co