text & fic; svt allhao - có người đang chờ cơm em
5.◭♩⇲⚀⚁✦
Thỉnh thoảng khi trạng thái cảm xúc có một khoảng trống nhỏ, Minghao thường đảo bước quanh vòng quay ngựa gỗ, nơi có những tiếng cười giòn giã, khung cảnh mê ly trong gió Nam xuôi về giúp tung bay cánh bồ câu trắng.Chóp mũi của em bắt đầu đỏ hồng phải núp dưới chiếc khăn ấm, chậm rãi điều chỉnh hơi thở, rửa trôi một chút ảo não giữa áng mây xanh rộng lớn.Góc áo khoác Minghao bị túm lấy, bàn tay nhỏ nhắn dùng lực giật nhẹ vào vải vóc dày cộm, sự xuất hiện đột ngột đó dường như là điều mà em chưa nghĩ đến. Đốt ngón tay thanh mảnh có những điểm hồng như màu hoa đào rơi khỏi túi áo, nằm trong đôi mắt trong trẻo sáng ngời của cô bé. Minghao xoay người để thấy đứa trẻ dùng gương mặt ngây ngô để hướng về phía em. "Xin chào?"Minghao sử dụng nốt âm ngọt ngào và lảnh lót nhưng trong đôi ba giây, em chưa nhận lại được yêu cầu nào khác ngoại trừ việc bé gái đáng yêu chỉ càng ghì vạt áo mình hơn."Em cần giúp đỡ gì sao, cô bé?"Minghao lựa chọn nửa quỳ để đối diện với cô bạn nhỏ, lọn tóc màu trắng em bay bay dưới vầng trán và gương mặt sáng ngời. Nhìn thoáng thì thấy, đôi môi người sẽ trông dịu dàng biết mấy nếu không bị tiết trời hanh khô làm nứt nẻ, rơm rớm đôi vài đường máu."Em xin lỗi vì làm phiền anh, em không tìm thấy mẹ của em." Khi thấy Minghao ghé người, dáng vẻ rụt rè của cô bạn mới tỏ bày rõ hơn - "Anh có thể giúp em tìm được mẹ không ạ?".Chất giọng non nớt của cô bé đặc biệt trôi nổi giữa biển người mênh mông, mặc dù nói rằng rụt rè, thực chất đứa trẻ chỉ biểu hiện phần xấu hổ vì đột ngột ngỏ ý với người lạ. Nhìn vào đôi mày kiên nhẫn, nụ cười kẹo bông, có lẽ như nàng công chúa nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt.Minghao dùng khóe môi nhoẻn lên một cách ôn hòa, ở khoảng cách nói tuy gần mà hẳn là cũng xa, cô bạn thấy đôi mắt người con trai ấy híp dài, trở nên lấp lánh như những ngôi sao bé con từng được thấy.Lòng bàn tay em ngửa ra đưa đến trước mặt cô bé:"Vậy em có thể cho anh nắm tay để chúng ta cùng nhau đi tìm mẹ của em không?"Một lời hồi đáp lặng lẽ đặt lên đó, cảm giác cái lạnh trên lớp da cô bé rất nhanh được bao phủ bởi hơi ấm gần như là dịu dàng quá đỗi. Một lớn một nhỏ mất bóng giữa dòng người nô nức, khu vui chơi vẫn cứ vang lên bài ca lãng mạn của tuổi thơ.Trời mang hơi lạnh phải dùng đến ánh nắng để tỏa hương cho sắc xuân, khi màu trời chuyển cam, gió lạnh cũng ngừng thổi vào Minghao. Em chợt phát hiện lòng bàn mình hẫng đi rồi lùa vào sự thiếu vắng, trơ trọi dõi theo bóng lưng chạy gấp gáp của người bạn mới quen chưa lâu."Mẹ ơi."Xu Minghao không biết em đã thành công xoa dịu được nỗi lòng bối rối của cô bé hay không, chỉ thấy một hơi cay kì lạ trước mũi khiến em ửng hồng gò má. Tuy nhiệt độ Minghao có ấm, nhưng có lẽ sẽ không thể sánh bằng tình yêu người mẹ với đôi mắt ướt đẫm như vậy.Đứng ở xa, Minghao không nghe hai người nói về điều gì, em thấy cô bé lúi húi chỉ tay về phía mình, lôi kéo người mẹ rõ ràng đang muốn để cô dẫn tới nơi Minghao lặng lẽ quan sát. Có điều người mẹ chỉ đi được hai bước liền khựng lại.Một cảm giác không cụ thể đột ngột lấn lướt vào thâm tâm Minghao, em gật đầu từ xa với người phụ nữ xa lạ và đứa con nhỏ của cô ấy. Quay về bóng lưng trông có vẻ đơn độc, đeo trên người những chất chứa chưa thể giãi bày, di chuyển trên bước đi trở về con đường cũ.Vì tiếp xúc với không khí quá lâu nên đôi bàn tay Minghao lại lạnh đi. Khứu giác nhạy cảm của em bỗng nhận thấy mùi tuyết tùng len lỏi khắp xung quanh, lay tỉnh các phiếm hồng nhợt nhạt trên bọng mắt, đầu mũi và cả con ngươi mịt mù của em. Giống hệt tấm lòng người đó, mỗi ngón tay chạm nhẹ trên da rồi từng khắc đan vào nhau, giữa họ không có một khoảng cách nào gọi là nhất định nữa. Xu Minghao được bao phủ trong ấm áp và dịu dàng mới biết cảm giác được kéo khỏi ngổn ngang là như thế nào. Không phải, là lặp lại một lần nữa."Anh ở đây, Minghao."Luôn ở phía sau em.Trước mặt Minghao là hắn, người nói sẽ dang tay ôm em vào lòng, cho em điểm tựa vững vàng dù ngoài kia có là cơn sóng to lớn trong đại hải. Em va vào lồng ngực nóng hổi ở hắn ta, hai gương mặt đối diện nhau, bàn tay em được hắn kèm chặt từ xúc cảm chảy dài nơi con tim thôi thúc. Minghao hơi ngước, có những ánh nhìn cuốn vào nhau bằng sự xinh đẹp và sâu sắc. Tay còn lại, hắn dùng để vuốt nhẹ khóe mi em. Đọng lại trên đầu ngón là giọt nước bé xíu."Anh Wonwoo."_____
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co