Tham Tu Va Ke Canh Gioi
Khi ánh sáng dịu đi, cả nhóm thấy mình đứng trong một không gian kỳ lạ – không còn là căn phòng đá u ám nữa, mà là một nơi như nằm giữa hư vô. Xung quanh là bầu trời đen kịt, chỉ có vài ánh sáng yếu ớt lơ lửng như những ngôi sao xa xôi. Dưới chân họ, mặt đất dường như không có thật, chỉ là một lớp ánh sáng mờ mờ giống như sương mù.Ron hiện tại lùi một bước, nhìn xung quanh với sự phấn khích rõ ràng trong ánh mắt. "Không thể tin nổi, chúng ta vừa bước vào một giấc mơ chung... hoặc là một không gian giữa thực tại."Haruto lườm anh, giữ chặt khẩu súng trong tay. "Giấc mơ hay không, chúng ta cũng cần phải thoát ra khỏi đây. Tôi không thích cảm giác bị giam giữ thế này."Ron bản gốc đưa tay lên, ra hiệu cho cả nhóm giữ bình tĩnh. “Chúng ta đã bước vào một thử thách, điều đó rõ ràng. Vấn đề là, nó muốn chúng ta làm gì.”Totomaru, tay nắm chặt lấy vạt áo khoác của mình, cất giọng run run. "Tôi không biết, nhưng... không khí ở đây khiến tôi nổi da gà."Chỉ trong tích tắc, những "phiên bản gương" của họ xuất hiện, đứng cách đó không xa. Chúng giống hệt họ, nhưng không hoàn toàn giống. Mỗi "bản sao" đều có khí chất khác biệt, tối tăm hoặc rực rỡ hơn, như thể hiện một khía cạnh ẩn giấu mà chính họ chưa từng thừa nhận.Haruto nhìn thấy bản sao của mình – lạnh lùng, cứng rắn, đôi mắt sắc bén đầy sát khí, tay cầm súng như chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Bản sao ấy nhìn chằm chằm vào Haruto thật, nhếch miệng cười.Ron hiện tại đối diện với một phiên bản khác của chính mình, lịch lãm và nguy hiểm hơn, mang theo phong thái của một kẻ mưu mô lão luyện. Bản sao ấy nhấc cây gậy trong tay, nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất vô hình. "Ngươi nghĩ mình thông minh? Thế giới này không có chỗ cho những kẻ nửa vời."Ron bản gốc và Totomaru cũng không thoát khỏi thử thách. Totomaru nhìn thấy phiên bản chiến binh của mình – mạnh mẽ, dứt khoát, mang theo một thanh kiếm sáng lóa. “Ngươi luôn sợ hãi, luôn để người khác dẫn dắt. Bao giờ ngươi mới chịu đứng lên làm điều mình muốn?” Bản sao ấy nói, giọng vang vọng đầy quyền uy.Ron bản gốc thì đối diện với một bản sao bí hiểm và lạnh lùng hơn, đôi mắt như thấu tỏ mọi sự. Bản sao ấy cất giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh: “Ngươi tự hào về trí tuệ của mình, nhưng ngươi đã bao giờ thật sự hiểu lòng người chưa, Kamonohashi Ron?”Cả nhóm đứng yên, không ai dám cử động. Ron hiện tại là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Anh cười, giọng đầy thách thức. “Đây là trò chơi tâm lý, phải không? Vậy thì chơi đi.” Anh bước lên đối diện với bản sao của mình, ánh mắt sáng rực, như sẵn sàng phá vỡ mọi rào cản.Haruto gầm lên, khẩu súng trong tay chĩa thẳng vào bản sao của mình. “Nếu ngươi nghĩ có thể đánh bại ta bằng cách này, thì ngươi đã nhầm.”Ron bản gốc không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn bản sao của mình, như đang phân tích từng lời nói, từng biểu hiện. Totomaru thì hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc dùi cui trong tay - vũ khí duy nhất của mình.Giọng nói bí ẩn từ hư không lại vang lên, lần này rõ ràng hơn: “Để vượt qua được thử thách, các ngươi phải đánh bại chính bản thân mình – không phải bằng vũ lực, mà bằng sự thấu hiểu.”Ron bản gốc khẽ gật đầu, đôi mắt lóe lên tia sáng. “Hiểu rồi. Đây không phải là một trận chiến thông thường. Nó muốn chúng ta đối mặt với sự thật ẩn sâu trong lòng mình.”Ron hiện tại bật cười. “Thú vị đấy. Một bài kiểm tra tâm lý giữa không gian và thời gian. Nhưng tôi không nghĩ Haru của tôi sẽ chơi theo cách ôn hòa.”Haruto lườm anh. “Tôi có cách của mình. Cứ chờ mà xem.” Cậu bước thẳng về phía bản sao của mình, ánh mắt đầy kiên định.Totomaru nuốt nước bọt, bước tới gần bản sao chiến binh của mình. “Tôi đoán là… tôi không có lựa chọn nào khác.”Cả không gian như nín thở khi mỗi người đối mặt với bản sao của mình. Tất cả dường như ngừng chuyển động, chỉ còn tiếng tim đập vang lên rõ ràng trong tai từng người.Haruto nhìn chằm chằm vào bản sao của mình – lạnh lùng, sắc bén, và mang trong ánh mắt một sự tàn nhẫn mà Haruto chưa bao giờ nghĩ mình có.“Ngươi có nghĩ rằng mình đủ mạnh để bảo vệ Ron không?” bản sao lên tiếng, giọng nói như lưỡi dao cứa thẳng vào lòng Haruto. “Ngươi lúc nào cũng tự hào về sự kiên cường của mình, nhưng sự thật là ngươi luôn nghi ngờ chính bản thân. Ngươi nghĩ mình có thể gánh vác những trách nhiệm lớn lao sao? Đừng tự lừa mình nữa.”Haruto siết chặt tay, ánh mắt không hề nao núng. “Ngươi nói đúng, tôi có những lúc nghi ngờ, có những lúc sợ hãi. Nhưng điều khiến tôi khác biệt với ngươi chính là tôi không để những nỗi sợ đó kiểm soát mình. Tôi chọn hành động vì tôi tin rằng không hành động còn tồi tệ hơn.”Bản sao của Haruto nở một nụ cười nhếch mép, nhưng ánh mắt dường như dịu đi một chút. "Ngươi thực sự tin như vậy sao? Vậy chứng minh đi. Đánh bại ta, không phải bằng nắm đấm, mà bằng ý chí của ngươi.”Haruto bước tới gần hơn, nhìn thẳng vào mắt bản sao của mình. "Tôi không cần phải đánh bại ngươi, vì ngươi là một phần của tôi. Tôi chấp nhận cả nỗi sợ và sự nghi ngờ. Chúng khiến tôi mạnh mẽ hơn.”_____Ron hiện tại đối diện với bản sao của mình, ánh mắt sắc bén và nụ cười nham hiểm của nó khiến anh bật cười.“Ngươi thấy vui vì ngươi khác biệt,” bản sao nói, giọng mượt mà như tiếng thì thầm của gió. “Nhưng thực tế, ngươi chỉ là một kẻ cô độc, một con rối của chính những trò chơi mà ngươi tạo ra.”Ron nhướn mày, nụ cười đầy thách thức. “Vậy thì sao? Nếu là con rối, tôi cũng là con rối của chính mình. Và cô độc à? Ngươi nhầm rồi. Haru luôn ở bên cạnh tôi, và điều đó khiến tôi mạnh hơn bất cứ điều gì ngươi có thể tưởng tượng.”Bản sao của Ron cười khẩy. “Thế thì hãy chứng minh điều đó. Xem liệu niềm tin của ngươi có thực sự mạnh mẽ như lời ngươi nói.”Ron không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bản sao của mình. "Tôi không cần chứng minh với ngươi. Chỉ cần Haru tin tưởng tôi, thế là đủ.”________Totomaru đứng khựng lại trước bản sao của mình, một chiến binh mạnh mẽ với ánh mắt sắc bén. Bản sao nhìn anh, giọng nói trầm hùng: “Ngươi luôn tự ti, luôn dựa vào người khác. Ngươi nghĩ mình thực sự xứng đáng làm đồng đội của Ron sao? Ngươi chẳng là gì ngoài một cái bóng mờ nhạt.”Totomaru cảm thấy ngực mình thắt lại, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh. “Có thể tôi không giỏi như Ron, không sắc sảo như Haruto, nhưng tôi biết một điều: tôi luôn cố gắng hết sức mình. Tôi không cần phải là người giỏi nhất, chỉ cần là người bạn đồng hành mà mọi người có thể tin tưởng.”Bản sao của anh nhướn mày, như thể ngạc nhiên trước sự kiên định trong giọng nói của Totomaru. “Vậy sao? Ngươi nghĩ tinh thần đó đủ để đưa ngươi vượt qua mọi thử thách à?”“Có thể không đủ,” Totomaru đáp, ánh mắt kiên định. “Nhưng tôi sẽ không dừng lại. Tôi sẽ tiến lên, từng bước một.”_______Ron bản gốc đứng lặng trước bản sao của mình. Họ không nói lời nào, chỉ nhìn nhau. Sự im lặng kéo dài, như một trận chiến vô hình giữa hai bộ óc sắc sảo.Bản sao lên tiếng trước, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén: “Ngươi tự hào về trí tuệ của mình, nhưng ngươi có thực sự hiểu được lòng người không? Ngươi luôn đứng ngoài, như một người quan sát, thay vì thật sự tham gia vào cuộc sống.”Ron nhắm mắt, rồi mỉm cười nhẹ. “Ngươi nói đúng, ta không phải là người hoàn hảo. Ta có những giới hạn của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là ta không cố gắng. Ta không cần phải hiểu mọi người hoàn toàn. Chỉ cần ta không ngừng học hỏi, thế là đủ.”Bản sao mỉm cười, đôi mắt lóe lên một tia sáng. “Ngươi đã tìm thấy câu trả lời rồi, phải không?”Không gian bắt đầu rung chuyển, mỗi người dường như đã vượt qua thử thách của riêng mình, và giọng nói bí ẩn vang lên lần cuối cùng:“Các ngươi đã vượt qua thử thách của chính mình. Bây giờ, hãy trở về và hoàn thành sứ mệnh của mình.”Ánh sáng từ từ mờ dần, để lại cả bốn người đứng giữa không gian kỳ lạ – một căn phòng rộng lớn với những ký tự và hình ảnh phát sáng trên các bức tường xung quanh. Không gian như đang sống, từng ký hiệu chuyển động, ghép nối với nhau thành một bản đồ chi tiết.Ron bản gốc là người đầu tiên nhận ra ý nghĩa của chúng. Anh bước lên trước, ánh mắt chăm chú nhìn vào những đường nét đang tạo thành một vị trí rõ ràng.“Đây là… nơi chúng đang ẩn náu,” anh nói, giọng đầy chắc chắn.Ron hiện tại bước tới bên cạnh, nghiêng đầu quan sát với vẻ thích thú. “Một căn cứ được ngụy trang bên dưới lòng đất. Tôi phải thừa nhận, đây là cách chúng che giấu rất tốt.”Totomaru nhíu mày, đặt tay lên cằm. “Nhưng chúng ta đã từng lục soát khu vực này, hoàn toàn không tìm thấy gì cả.”“Đó là vì chúng ta chưa tìm đúng cách,” Haruto lên tiếng, ánh mắt sắc sảo. Anh chỉ vào một trong những ký hiệu trên bản đồ. “Nhìn kìa, lối vào không nằm ở đâu đó rõ ràng, mà ở dưới lòng sông cạn. Chính điều đó đã khiến chúng ta bỏ qua suốt thời gian qua.”Ron bản gốc quay lại, nở một nụ cười thán phục với Haruto. “Cậu thông minh thật đấy. Nếu cậu không phải cộng sự của Ron kia, tôi đã muốn mời cậu về làm việc cùng chúng tôi rồi.”Haruto nhướn mày, lườm Ron hiện tại. “Anh ta vẫn làm việc hiệu quả chứ?”Ron hiện tại cười xòa. “Đừng để ý đến anh ta. Cậu biết tôi luôn hoàn hảo mà.”Totomaru cắt ngang, giọng gấp gáp. “Chúng ta không có thời gian để đùa giỡn. Nếu đây thật sự là nơi chúng ẩn náu, chúng ta cần lên kế hoạch ngay. Lần này, chúng ta phải kết thúc mọi thứ.”Cả nhóm nhanh chóng rời khỏi không gian bí ẩn, đưa thông tin bản đồ vào hệ thống của mình để xác định vị trí chính xác. Nơi đó là một vùng lòng sông cạn đã bị lãng quên từ lâu, nằm sâu trong một khu vực hẻo lánh.Bầu không khí trên đường đi đầy căng thẳng nhưng không kém phần quyết tâm. Ron bản gốc cầm tài liệu họ vừa thu thập được từ thử thách, lướt qua từng thông tin liên quan đến tổ chức.“Những người này không chỉ đơn thuần là một tổ chức tội phạm. Họ đã thao túng nhiều vụ án lớn suốt hai thập kỷ qua, hủy hoại nhiều mạng sống để bảo vệ bí mật của mình,” anh nói, giọng nghiêm trọng.Haruto, từ ghế lái, liếc nhìn Ron hiện tại qua gương chiếu hậu. “Anh nghĩ họ sẽ chống trả đến mức nào?”Ron hiện tại nhún vai, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. “Nếu tôi là họ, tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ những gì mình đã xây dựng. Nhưng đó là lý do tại sao chúng ta cần phải cẩn thận và chính xác hơn bao giờ hết.”Khi đến khu vực lòng sông cạn, cả nhóm nhanh chóng phát hiện một lối vào ngầm ẩn sau lớp đá và bụi cây dày đặc. Haruto kiểm tra kỹ các dấu vết, còn Totomaru cẩn thận dọn sạch chướng ngại để mở đường.“Chúng chắc chắn không ngờ tới việc chúng ta tìm được nơi này,” Ron bản gốc nhận xét, ánh mắt sáng lên với một tia chiến thắng.Ron hiện tại cười nhạt. “Hoặc chúng đã chuẩn bị sẵn một cái bẫy nữa. Nhưng tôi đoán chúng ta không còn đường lùi.”“Không lùi,” Haruto khẳng định, giọng cứng rắn. “Nếu không kết thúc lần này, chúng sẽ lại tiếp tục lẩn trốn và gieo rắc tội ác.”Totomaru đặt tay lên vai Haruto, mỉm cười nhẹ. “Cậu gan lỳ thật. Nhưng được thôi, tôi sẽ đi sau cậu để bảo vệ nếu cậu liều quá đấy.”Cả nhóm bước vào, chẳng mấy chốc căn cứ của tổ chức hiện lên trước mắt họ, với những hành lang dài đầy hệ thống an ninh hiện đại. Bốn người tiến sâu vào căn cứ, từng bước đi đều cẩn trọng nhưng không kém phần quyết đoán. Các camera an ninh được lắp đặt khắp nơi, nhưng nhờ vào Ron hiện tại, người nhanh chóng phát hiện và vô hiệu hóa hệ thống bảo vệ, họ đi qua các hành lang mà không bị phát hiện.Totomaru, mắt liếc nhanh vào bản đồ trên thiết bị cầm tay, thì thầm với cả nhóm. “Phòng điều hành chính của chúng nằm ở cuối hành lang này. Nhưng tôi đoán sẽ có bảo vệ.”Ron bản gốc khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo. “Chúng sẽ không để chúng ta dễ dàng tiếp cận như thế. Haru, cậu thấy gì không?”Haruto kiểm tra một cách nhanh nhẹn, ánh mắt quét qua từng chi tiết. Cậu phát hiện một chiếc cửa kim loại lớn ở cuối hành lang với hai người đàn ông đứng gác, vũ trang đầy đủ.“Có hai tên gác cửa. Có lẽ bên trong là nơi chúng giữ thông tin quan trọng nhất,” Haruto nói nhỏ.Ron bản gốc mỉm cười nhạt, tiến lên phía trước. “Để tôi xử lý chuyện này. Các cậu cứ chờ hiệu lệnh.”Trước khi Haruto có thể phản đối, Ron bản gốc đã lặng lẽ di chuyển, nhanh chóng ẩn mình trong bóng tối. Haruto liếc nhìn Totomaru, khẽ cười. “Cậu đúng là giỏi, nhưng cộng sự của cậu cũng không vừa đâu.”Totomaru nhăn mặt, bực dọc. “Anh ta luôn làm mấy trò tự tiện thế này. Nhưng thôi, ít nhất lần này anh ta biết cách không gây rối.”Không lâu sau, hai tên gác cửa bất ngờ bị tấn công từ phía sau. Ron bản gốc xuất hiện với một nụ cười đắc thắng, tay ra hiệu cho cả nhóm tiến lên.“Hết chuyện,” anh nói, giọng nhẹ nhàng như thể vừa làm một việc nhỏ nhặt.Ron hiện tại bước qua, không quên liếc nhìn Ron bản gốc với vẻ tò mò. “ Cậu luôn khiến mọi thứ trông dễ dàng đến vậy.”“Tôi là ai cơ chứ?” Ron bản gốc nhún vai, nhếch môi đầy tự mãn.Haruto thở dài, kéo Totomaru theo. “Đi thôi. Chúng ta không có thời gian để nghe anh ta tự khen đâu.”Cả nhóm bước vào căn phòng lớn, nơi đầy rẫy các màn hình giám sát và các thiết bị lưu trữ dữ liệu. Giữa căn phòng là một bàn điều khiển chính, trên đó có một chiếc hộp kim loại đang phát sáng – rõ ràng là thứ chứa những thông tin quan trọng mà họ cần.Totomaru nhanh chóng kiểm tra các khu vực xung quanh. “Không có ai ở đây sao? Lạ thật. Tôi tưởng chúng sẽ bảo vệ chỗ này cẩn thận hơn.”Ron bản gốc không trả lời, anh bước tới chiếc bàn điều khiển, đôi mắt chăm chú vào chiếc hộp kim loại. “Đừng chủ quan. Đây có thể là một cái bẫy.”Haruto gật đầu, kiểm tra hệ thống an ninh xung quanh. Cậu phát hiện một bộ cảm biến được giấu kỹ ngay bên dưới sàn. “Có cạm bẫy. Nếu chúng ta chạm vào chiếc hộp, cảm biến sẽ kích hoạt.”Ron hiện tại đứng cạnh Haruto, đôi mắt lóe lên sự thích thú. “Cậu xử lý được không, Haru? Hay để tôi làm?”“Không cần,” Haruto trả lời dứt khoát. “Anh đứng đó đi, tôi không muốn thêm rắc rối.”Với kỹ năng nhanh nhẹn, Haruto vô hiệu hóa cảm biến chỉ trong vài phút. Khi hệ thống bảo vệ hoàn toàn ngừng hoạt động, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm.Ron bản gốc cầm lấy chiếc hộp kim loại, mở ra. Bên trong là một tập tài liệu dày cùng một ổ cứng lưu trữ. Đôi mắt anh ánh lên sự thỏa mãn. “Đây là tất cả bằng chứng về tổ chức. Chúng ta đã có mọi thứ cần thiết để lật tẩy chúng.”Khi cả nhóm chuẩn bị rời đi, hệ thống báo động bất ngờ vang lên. Các cánh cửa kim loại xung quanh đóng sập lại, và từ loa phóng thanh, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:“Các ngươi nghĩ rằng có thể dễ dàng thoát khỏi đây sao?”Ron hiện tại nhếch môi, nhìn lên trần nhà. “À, cuối cùng cũng có ai đó chào hỏi. Tôi bắt đầu nghĩ nơi này nhàm chán rồi.”Totomaru siết chặt tay, ánh mắt căng thẳng. “Chúng ta bị phát hiện rồi. Làm sao bây giờ?”Ron bản gốc cười nhạt, giơ tập tài liệu lên. “Chúng ta đã có thứ mình cần. Việc còn lại là thoát khỏi đây.”Haruto kiểm tra xung quanh, phát hiện một lối thoát hiểm bị ẩn trong bản đồ. “Chúng ta còn một đường thoát. Đi thôi!”Tiếng báo động ngày càng lớn hơn khi cả nhóm lao qua các hành lang ngoằn ngoèo của căn cứ. Những ánh đèn đỏ nhấp nháy liên tục, báo hiệu hệ thống an ninh đã được kích hoạt toàn bộ. Tiếng bước chân truy đuổi ngày càng gần, nhưng cả nhóm vẫn bám sát kế hoạch tẩu thoát. Ron bản gốc giữ chặt tập tài liệu với những phát hiện quan trọng. Trên bìa tài liệu, biểu tượng của tổ chức bí mật – một hình tròn kỳ quái với những ký hiệu cổ – càng khiến vụ án trở nên đáng sợ.Haruto chạy phía trước, ánh mắt tập trung vào thiết bị dẫn đường. Cậu quay lại nói nhanh: “Lối thoát chỉ còn cách 200 mét! Nhưng tôi nghĩ chúng đã biết chúng ta ở đâu!”Totomaru liếc nhìn những bức tường hai bên, nơi các ký hiệu và dòng chữ cổ ngữ xuất hiện lờ mờ trong ánh sáng từ đèn pin. “Đây là gì? Những dòng chữ này… giống như được viết để thực hiện nghi lễ vậy.”Ron hiện tại lướt qua một bức phù điêu, trên đó khắc hình một thần linh cổ đại với đôi mắt trống rỗng và bàn tay dang rộng, như thể đang kêu gọi điều gì đó vượt xa thế giới thực tại. Anh lên tiếng, giọng trầm hẳn. “Bọn chúng tôn thờ một thực thể cổ đại, một vị thần hoặc thứ gì đó mà chúng cho là nguồn sức mạnh tuyệt đối.”Ron bản gốc gật đầu, giải thích thêm trong khi vẫn chạy: “Chúng tin rằng các nghi lễ huyền bí có thể tạo ra những ‘cánh cổng’ dẫn tới thế giới khác. Điều đó giải thích tại sao chúng ta bị cuốn vào những thử thách kỳ lạ và xuyên qua không gian. Nhưng thực chất, những cánh cổng này có thể chỉ là một ảo giác mà chúng tạo ra để thao túng tín đồ.”“Vậy còn vụ án này thì sao?” Haruto hỏi, giọng sắc lạnh. “Những người bị giết – có phải cũng vì những nghi lễ đó không?”Ron hiện tại gật đầu. “Chính xác. Tất cả các nạn nhân đều có điểm chung: họ là những kẻ từng cố phản bội hoặc phanh phui tổ chức này. Chúng giết người không chỉ để bịt miệng, mà còn để thực hiện nghi lễ nhằm gia tăng quyền lực.”______________Khi nhóm tiến vào phòng điều khiển, họ đột ngột nhận ra đây không chỉ là nơi quản lý hệ thống an ninh mà còn là trung tâm thực hiện nghi lễ của tổ chức. Một bệ thờ khổng lồ nằm ở giữa phòng, trên đó đặt một viên ngọc phát sáng mờ ảo – nguồn năng lượng bí ẩn của tổ chức.Totomaru lùi lại, mắt mở lớn. “Cái gì đây? Đừng nói với tôi là chúng định triệu hồi thứ gì đó từ thế giới khác đấy!”Ron bản gốc tiến đến gần bệ thờ, kiểm tra viên ngọc. “Chúng không chỉ tin vào thần linh. Chúng thực sự đang cố gắng kết nối với một thực thể từ không gian khác – thực thể mà chúng cho rằng sẽ mang lại quyền lực tối thượng. Nhưng có lẽ… đó chỉ là một trò lừa đảo tinh vi nhằm kiểm soát tín đồ.”“Hoặc có lẽ nó thật sự hoạt động,” Ron hiện tại chen vào, ánh mắt đầy nghi ngờ.Haruto rút súng, hướng về phía viên ngọc. “Chúng ta không thể để thứ này tiếp tục tồn tại. Dù là thật hay không, nó đã gây ra đủ đau khổ rồi.”Ngay lúc Haruto chuẩn bị bóp cò, cả căn phòng rung chuyển dữ dội. Viên ngọc phát ra ánh sáng rực rỡ, và một giọng nói kỳ quái vang lên trong đầu tất cả:“Kẻ ngoại lai… Các ngươi không thuộc về nơi này. Hãy rời đi trước khi mọi thứ sụp đổ.”Ron bản gốc hét lớn: “Nó đang sụp đổ! Haru, nổ súng đi!”Haruto không chần chừ, bóp cò. Viên ngọc vỡ tan trong ánh sáng chói lòa, và toàn bộ căn phòng chìm vào hỗn loạn. Hệ thống điều khiển ngừng hoạt động, và tất cả các lối thoát khẩn cấp tự động mở ra.Cả nhóm lao ra khỏi căn cứ trong khi nó bắt đầu đổ sập. Tiếng gầm rú của cấu trúc kim loại bị phá hủy hòa cùng tiếng hét của các tín đồ còn sót lại bên trong.______________Đứng trên đỉnh đồi, nhìn xuống căn cứ giờ chỉ còn là đống đổ nát, cả nhóm đều cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy nhiên, không khí xung quanh vẫn mang chút nặng nề.“Vậy là xong, đúng không?” Totomaru hỏi, nhưng giọng anh không giấu được sự ngờ vực.Ron hiện tại nhướn mày. “Không hẳn. Chúng ta chỉ phá hủy căn cứ này và tạm thời ngăn cản chúng. Nhưng nếu còn tín đồ sống sót, thì tổ chức này chưa thực sự kết thúc.”Haruto nhìn tập tài liệu và ổ cứng Ron bản gốc đang cầm. “Chúng ta đã lấy được thông tin đủ để vạch trần chúng. Chúng sẽ không dễ dàng trỗi dậy nữa.”Ron bản gốc nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh. “Đúng vậy. Nhưng chúng ta cần chuẩn bị cho khả năng chúng sẽ quay lại. Nếu thực sự có một thực thể nào đó tồn tại phía sau, thì cuộc chiến này còn lâu mới kết thúc.”__________Sau khi vượt qua mọi nguy hiểm, cả nhóm cùng trở về sở cảnh sát Tokyo. Bầu không khí trong xe im lặng, mỗi người đều chìm trong những suy nghĩ riêng.Vừa bước vào sở cảnh sát, Totomaru ngay lập tức tiến đến văn phòng của Amamiya, người phụ trách giám sát các vụ án quan trọng. “Chị Amamiya, đây là tất cả tài liệu và bằng chứng chúng tôi thu thập được về tổ chức bí mật đó. Đây là vụ lớn, và chúng ta cần huy động toàn bộ lực lượng.”Amamiya đón lấy tập tài liệu từ tay Totomaru, lướt qua vài trang đầu với ánh mắt nghiêm nghị. “Tốt lắm, Isshiki. Tôi sẽ ngay lập tức triển khai đội phân tích và huy động lực lượng bắt giữ. Nếu những gì các cậu nói là sự thật, thì chúng ta đang đối mặt với một tổ chức nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng.”Ron bản gốc chen vào, giọng nhẹ nhưng đầy chắc chắn: “Họ còn nhiều căn cứ khác, nhưng thông tin trong tài liệu này sẽ giúp chúng ta lần ra dấu vết của tất cả.”Amamiya gật đầu. “Được rồi. Tôi sẽ lập tức cử người điều tra và triển khai các đội đặc nhiệm. Các cậu đã làm tốt lắm. Giờ thì để phần còn lại cho chúng tôi.”Chỉ trong vòng 3 giờ, lực lượng cảnh sát Tokyo đã xác định và tấn công một số căn cứ còn sót lại của tổ chức bí mật, bắt giữ hàng chục thành viên chủ chốt. Cuộc đột kích diễn ra nhanh chóng nhờ thông tin chi tiết từ tập tài liệu mà cả nhóm mang về.Tại sở cảnh sát, các thành viên bị bắt giữ lần lượt được tra khảo để tìm thêm thông tin về những kẻ đứng đầu và các căn cứ bí mật khác. Totomaru là người trực tiếp tham gia vào các buổi thẩm vấn, bởi Ron và Haruto – do đến từ thế giới khác – không được phép can thiệp chính thức vào các hoạt động của cảnh sát.Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là họ đứng ngoài cuộc. Ron bản gốc, Ron hiện tại và Haruto cùng làm việc trong một phòng tạm thời được sắp xếp riêng, nơi họ phân tích lời khai và các tài liệu thu thập được từ tổ chức.“Totomaru giỏi giao tiếp, nhưng anh ấy cần thêm những gợi ý sắc bén để đẩy bọn chúng vào đường cùng,” Haruto nhận xét, tay gõ nhanh trên bàn phím khi tra cứu dữ liệu liên quan.Ron bản gốc gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào bảng ghi chú trước mặt. “Tôi đã phát hiện một mẫu hình trong các lời khai. Dường như có một hệ thống phân cấp rất chặt chẽ trong tổ chức này. Những kẻ ở cấp thấp không biết gì nhiều, nhưng lại vô tình tiết lộ cách thức liên lạc với những tên đứng đầu.”Ron hiện tại nhún vai, đặt cốc cà phê xuống bàn. “Vậy thì hãy tập trung khai thác từ những mắt xích trung gian. Chúng là chìa khóa để lần ra toàn bộ hệ thống.”Thông qua sự phân tích của ba người, Totomaru nhận được các gợi ý sắc bén để khai thác thêm thông tin từ những kẻ bị bắt. Sự phối hợp giữa đội phân tích không chính thức và Totomaru đã khiến bọn chúng lần lượt lộ ra các thông tin quan trọng: địa điểm dự phòng, cách thức hoạt động và thậm chí cả danh sách những kẻ còn lẩn trốn.Sau nhiều giờ căng thẳng, tình hình tại sở cảnh sát dần lắng dịu khi phần lớn các thành viên chủ chốt của tổ chức đã bị bắt giữ hoặc truy nã. Tuy nhiên, một vài tên đầu sỏ vẫn chưa lộ diện, và công cuộc phá án vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.Trong khi đó, Ron hiện tại và Haruto gặp phải một vấn đề nghiêm trọng hơn: quả cầu năng lượng mà họ phá hủy trong thử thách chính là thiết bị duy nhất có thể đưa họ trở về thế giới của mình.“Tạm thời, chúng ta không thể quay về,” Haruto nói, giọng pha chút bực bội. “Chúng ta không biết cách nào khác để tái tạo quả cầu đó.”Ron hiện tại, trái lại, tỏ ra khá thoải mái. “Vậy thì ở lại thôi. Cậu thấy đấy, đây không phải là nơi tồi tệ để sống. Thêm vào đó, chúng ta vẫn còn vụ án này để hoàn thành.”Ron bản gốc đứng dựa vào tường, khoanh tay nhìn họ. “Cả hai đều là những người phá án xuất sắc. Nếu các cậu ở lại, chúng ta sẽ dễ dàng lần ra manh mối của những tên còn lại. Và... nếu tôi là các cậu, tôi sẽ không lo lắng quá nhiều. Sớm hay muộn, cách trở về sẽ xuất hiện thôi.”Haruto liếc nhìn Ron hiện tại, rồi quay sang Ron bản gốc và Totomaru. “Nếu tôi nói không muốn ở lại, thì anh lại bảo tôi lạnh lùng, đúng không?” Cậu thở dài, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên nét thoải mái. “Chúng tôi sẽ ở lại đây một thời gian. Tạm thời sống ở đâu đó... nếu không làm phiền các anh.”Ron bản gốc nhướn mày, cười khẽ. “Chỗ của tôi còn một phòng trống. Nếu cậu không ngại việc phải sống chung với một người hơi lập dị như tôi, thì cứ tự nhiên.”Haruto khẽ mỉm cười. “Được thôi. Nhưng tôi không chịu nổi cảnh bừa bộn như cái ‘tổ rối loạn’ của anh đâu.”Ron hiện tại phá lên cười. “Đừng lo, Haru sẽ nhanh chóng biến chung cư của cậu thành một nơi sạch sẽ đến mức ám ảnh luôn.”Totomaru ngả người ra ghế, thở phào. “Vậy là chúng ta có thêm đồng đội tạm thời rồi. Nhưng tôi cảnh báo trước, tôi không muốn lại phải đuổi theo mấy vụ án nguy hiểm kiểu này nữa đâu. Tôi không phản đối việc các cậu ở lại, nhưng hãy nhớ rằng chúng ta đang ở trong một thế giới khác. Đừng khiến tôi phải giải thích quá nhiều với cấp trên.”Haruto khẽ nhếch mép. “Yên tâm. Chúng tôi sẽ cố gắng không gây rắc rối cho anh... hoặc ít nhất là hạn chế nhất có thể.”Ron hiện tại cười, tay vỗ nhẹ vai Totomaru. “Cậu có đồng đội mạnh mẽ thế này, tôi nghĩ chúng ta sẽ sớm kết thúc vụ án. Đừng lo lắng quá.”Ron bản gốc nhếch mép. “Cậu nói thế, nhưng tôi biết cậu thích mà, Toto. Đừng lo, chúng ta sẽ khiến mọi thứ thú vị hơn.”_______Đồng hồ đã điểm gần nửa đêm khi cả nhóm trở về chung cư Kamonohashi. Không gian yên tĩnh bao trùm, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường len qua khe cửa sổ. Ron bản gốc dẫn cả nhóm đi vào, mở cửa chung cư quen thuộc của mình.“Chào mừng đến với ‘vương quốc’ của tôi,” Ron bản gốc nói, giọng pha chút châm biếm. Anh bước vào " Văn phòng quản lý " và bật đèn, để lộ không gian sống đầy sách vở, giấy tờ, và tất nhiên, những con rối kỳ quái nằm rải rác khắp nơi.Totomaru khẽ thở dài, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự quen thuộc. “Anh không bao giờ thay đổi, nhỉ? Phòng của anh đúng là một mớ hỗn độn được sắp xếp có chủ đích.”Ron bản gốc nhún vai, không phủ nhận. Anh quay lại, nói. “Chỉ còn một phòng trống bên cạnh căn phòng này. Hai người tự thu xếp đi.”Ron hiện tại khẽ nhướn mày, tay xoa cằm đầy suy nghĩ. “Ồ, thế thì Haru và tôi ở chung, đúng không? Dù sao tôi cũng quen nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày.”Haruto trợn mắt, nhưng không cãi lại. “Chỉ cần anh đừng làm loạn, tôi sẵn sàng chịu đựng.”Totomaru ngồi phịch xuống ghế sofa, tháo cà vạt và giãn cơ vai. “Tôi không thể quay lại sở cảnh sát ngay bây giờ. Cả ngày hôm nay đã đủ mệt mỏi rồi.”Haruto chợt liếc nhìn Ron bản gốc, rồi cất giọng nhẹ nhàng: “Sao cậu không ở lại cùng Ron bản gốc? Hai người cùng làm việc chung, tiện trao đổi thông tin từ những kẻ bị bắt. Với lại, anh ta có vẻ cần một người để giữ căn phòng này gọn gàng hơn.”Ron bản gốc bật cười, giọng đầy chế nhạo. “Ý cậu là Toto sẽ làm quản gia cho tôi à? Nghe cũng không tệ đấy.”“Không phải quản gia,” Haruto sửa lại, khóe môi nhếch lên. “Chỉ là giúp cậu bớt làm mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn thôi.”Totomaru lắc đầu, nhưng không phản đối. “Thôi được. Nhưng nếu tôi phải dọn dẹp nơi này, anh phải pha cà phê cho tôi mỗi sáng, Ron.”“Thỏa thuận xong,” Ron bản gốc đáp ngay, mắt lấp lánh vẻ thích thú.______________________--Căn phòng nơi Ron và Haruto ở--Haruto nhìn quanh căn phòng nhỏ gọn nhưng sạch sẽ, ánh mắt dừng lại ở chiếc giường đơn được xếp ngay ngắn giữa phòng. Ron lững thững bước vào từ phía sau, duỗi người nằm trên giường một cách thoải mái như thể căn phòng này thuộc về anh.Haruto lắc đầu, thở dài đầy bất lực.
"Không thể phủ nhận một thực tế quan trọng là chúng ta... không mang theo bất cứ thứ gì!” Haruto nhấn mạnh, chỉ tay vào chiếc áo sơ mi nhàu nát mà cả hai vẫn đang mặc từ sáng đến giờ. “Ngay cả đồ ngủ cũng không có.”Ron nhún vai, thản nhiên đáp: “Thì sao? Hỏi mượn là được mà.”Haruto quay phắt sang nhìn Ron, vẻ mặt như muốn hỏi “Anh nghiêm túc đấy à?” Haruto bực dọc, quắc mắt nhìn Ron. “Lại là kiểu ‘tôi chẳng cần lo vì Haru sẽ lo’ đúng không?”Ron chỉ nhún vai, nụ cười tinh quái hiện rõ trên mặt. Trước khi kịp phản ứng, Ron bản gốc bước vào, tay cầm hai bộ đồ ngủ.“Tôi nghe thấy hết rồi. Đây, mặc tạm đi.” Ron bản gốc đưa hai bộ đồ, một màu xám nhạt và một màu xanh đậm.“Cảm ơn. Chúng tôi sẽ trả lại sau khi giặt,” Haruto nói, rồi quay sang Ron hiện tại. “Cầm lấy. Đừng có lười biếng nữa.”Ron hiện tại đón lấy bộ đồ từ tay Haruto, mỉm cười đầy hàm ý. “Cậu đúng là chu đáo quá, Haru. Thế này tôi càng không muốn rời cậu chút nào.”“Im đi!” Haruto gắt lên. Ron bản gốc mỉm cười nhẹ, lắc đầu. “Hai người các cậu đúng là thú vị. Thôi, tôi không làm phiền nữa. Ngủ ngon.”Sau khi Ron bản gốc rời đi, Haruto tuyên bố. “Trước tiên, tôi đi tắm trước,” không thèm chờ phản ứng của Ron. Cậu lấy bộ quần áo ngủ, nhanh chóng bước vào phòng tắm.Ron đứng tựa lưng trên giường,chống cằm nhìn bóng lưng Haruto khuất dần, môi nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý. “Nhanh thật. Cậu định trốn tôi trong phòng tắm luôn hay gì?”“Im đi!” Haruto đáp vọng ra, giọng bực dọc nhưng vẫn nghe rõ tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm.Khi Haruto bước ra, tóc vẫn còn hơi ẩm, trên người mặc bộ đồ ngủ đơn giản màu xám. Cậu đang dùng khăn lau tóc thì thấy Ron hiện tại vẫn đang mặc nguyên quần áo cũ, nằm dài trên giường, vẻ mặt vô tư như không có chuyện gì.“Ron! Anh không tắm rửa gì à?” Haruto nhíu mày, bước tới kéo tay Ron.“Tôi hơi mệt,” Ron lười biếng đáp, nhưng vẫn để Haruto kéo dậy.“Đứng dậy ngay! Tôi không muốn phải ngủ chung với một người đầy bụi bặm.” Haruto đẩy Ron về phía phòng tắm, giọng điệu không chấp nhận sự phản đối nào.“Được rồi,” Ron nói ngắn gọn, đi qua Haruto với vẻ mặt đầy tự nhiên. “À, mà nhớ sấy tóc đi, không lại ốm. Cậu mà bệnh thì ai làm việc đây?”“Anh thôi lo chuyện của tôi đi,” Haruto lẩm bẩm, nhưng tay vẫn vô thức cầm lấy máy sấy trên bàn. Cậu ngồi xuống ghế, bắt đầu sấy tóc, ánh mắt vô tình liếc về phía cánh cửa phòng tắm đang đóng lại.Một lát sau, Ron bước ra, tóc ướt nhẹp, mặc bộ đồ ngủ xanh đậm mà Ron bản gốc đưa. Anh ngồi xuống mép giường, lười nhác lau qua mái tóc ướt bằng chiếc khăn nhỏ.“Anh không biết lau tóc trước à?” Haruto nhíu mày, bước lại gần.“Tôi đang chờ cậu giúp đây,” Ron trả lời, nụ cười nửa miệng quen thuộc lại xuất hiện.“Đừng có đùa,” Haruto lẩm bẩm, nhưng vẫn lấy máy sấy rồi kéo ghế, đặt Ron ngồi xuống, cậu đứng phía sau, bật máy sấy lên.Ron ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ thích thú khi nhìn thấy Haruto cẩn thận luồn tay qua mái tóc mình, vừa sấy vừa dùng ngón tay khẽ chải nhẹ. Hơi ấm từ máy sấy, cộng thêm sự dịu dàng trong từng động tác của Haruto, khiến Ron cảm thấy một sự dễ chịu kỳ lạ.“Anh nên học cách tự chăm sóc bản thân đi,” Haruto nói, giọng có phần trách móc. “Tóc anh dày như thế này, để ướt lâu dễ bị cảm lắm.”Ron khẽ nghiêng đầu, nhìn Haruto qua gương với ánh mắt đầy ẩn ý. “Thế này tốt hơn mà. Tôi có cớ để được cậu chăm sóc.”Haruto đỏ mặt, nhưng nhanh chóng nghiêm giọng. “Bớt nói mấy lời thừa thãi đi. Anh đúng là phiền phức.”Ron bật cười khẽ, nhắm mắt lại, như tận hưởng cảm giác yên bình hiếm hoi này. Khi Haruto tắt máy sấy, Ron vươn tay chạm nhẹ lên tay cậu, nói nhỏ: “Cảm ơn cậu, Haru.”Haruto không đáp, chỉ lắc đầu thở dài. Nhưng trong lòng, cậu biết mình đã quá quen với việc phải chăm sóc cho Ron, và dù miệng luôn càu nhàu, cậu chẳng bao giờ thực sự từ chối.Sau khi sấy khô tóc, Ron đi thẳng đến chiếc giường, nằm dài ra như thể nó đã là của anh từ lâu.Haruto quay đầu nhìn, thấy Ron chiếm trọn chiếc giường nhỏ bé, anh không nhịn được mà lên tiếng. “Anh không định nhường giường cho tôi à?”Ron lười biếng mở mắt, ánh nhìn trêu chọc. “Cậu làm gì mà khách sáo thế, Haru? Giường đủ rộng, ngủ chung đi.”Haruto nhíu mày, đặt máy sấy xuống bàn. “Không đời nào!” Cậu đứng dậy, bước đến cửa định ra ngoài xin thêm chăn gối. Nhưng Ron đã nhanh hơn, giữ lấy cổ tay anh và kéo mạnh lại."Không cần phiền phức thế,” Ron nói, giọng trầm và có chút mệnh lệnh. “Lại đây.”“Lại đây.”“Ron, đừng có...” Haruto chưa kịp phản ứng, thì đã bị Ron kéo mạnh ngã lên giường. Trước khi câj kịp bật dậy, Ron đã vòng tay qua người, ôm lấy anh từ phía sau, ghì chặt như một cái chăn nặng.“Ron!” Haruto vùng vẫy, nhưng Ron chỉ siết chặt hơn, giọng khàn khàn vang lên ngay sát tai. “Tôi buồn ngủ lắm, đừng làm tôi mất sức nữa. Cậu không định bỏ mặc người đồng đội kiệt sức chứ?”“Kiệt sức? Anh làm được gì mà kiệt sức chứ?” Haruto lầm bầm, nhưng giọng đã mềm đi.Ron không trả lời, chỉ khẽ thở dài, vùi mặt vào vai Haruto. “Haru, cậu không biết tôi đã quen với việc ngủ một mình như thế nào đâu. Cậu ở đây, tôi thấy yên tâm hơn nhiều. Đừng rời đi.”Haruto thoáng khựng lại. Cậu nhìn sang Ron, thấy vẻ mặt mơ màng nhưng lại thật sự nghiêm túc. Haruto thở dài, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Ron, cảm nhận mái tóc mềm mại dưới lòng bàn tay.
“Thôi được rồi. Nhưng anh mà làm gì kỳ quặc nữa thì tôi sẽ đá anh xuống sàn đấy.”Ron nở một nụ cười thỏa mãn, siết lấy Haruto thêm chút nữa. “Cảm ơn cậu, Haru.”Chỉ vài phút sau, Ron có thể cảm nhận được cơ thể Haruto thư giãn hoàn toàn, báo hiệu cậu đã chìm vào giấc ngủ.Ron từ từ mở mắt, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn nhỏ nơi góc phòng hắt lên khuôn mặt đang say ngủ của Haruto. Anh không thể kiềm chế được mà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nâu mềm mại của cậu. Haruto lúc ngủ trông thật bình yên, không còn sự nghiêm nghị hay trách nhiệm nặng nề như thường ngày.Ron khẽ bật cười, thì thầm như nói với chính mình: “Cậu đúng là luôn chiều tôi khi tôi tỏ ra đáng thương, Haru. Nhưng tôi không thể chỉ dừng lại ở việc để cậu bên tôi như một thói quen được.”Ánh mắt Ron dần trở nên u ám hơn. Hình ảnh Haruto ở cùng Ron bản gốc, dù chỉ là vì công việc, cũng khiến anh khó chịu suốt cả ngày. Mỗi lần Haruto trao đổi, thậm chí chỉ là đưa mắt nhìn Ron bản gốc, Ron cảm thấy như mình đang bị đẩy ra khỏi không gian chỉ thuộc về hai người.“Cậu không cần nhìn ai khác. Tôi mới là Ron của cậu,” Ron thì thầm, giọng trầm thấp lẫn chút ghen tuông.Anh siết chặt vòng tay quanh người Haruto, kéo cậu lại gần hơn nữa. Mùi hương quen thuộc của Haruto len lỏi vào mọi giác quan của Ron, khiến anh không kìm được mà khẽ vùi mặt vào cổ cậu. "Đây là của mình. Haru chỉ thuộc về mình thôi."Ron ngả đầu lên vai Haruto, mắt vẫn mở to, chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cậu. Một ý tưởng lóe lên trong đầu anh khi nhìn đôi môi hơi hé ra của Haruto. Nhưng thay vì hành động vội vã, anh chỉ mỉm cười, thì thầm một câu cuối cùng:“Ngủ ngon, Haru. Khi cậu ở bên tôi, tôi không cần gì khác.”Ron nhắm mắt lại, nhưng vòng tay của anh vẫn giữ lấy Haruto, như thể muốn khẳng định rằng dù có bất cứ điều gì xảy ra, anh sẽ không để cậu rời xa mình.________--Phòng bên cạnh--Totomaru thả người ngồi phịch xuống chiếc ghế trong phòng khách, tay vò nhẹ mái tóc sau một ngày dài vùi đầu vào đống tài liệu. Những thông tin họ thu thập được trong hôm nay đã giúp thu hẹp thêm phạm vi điều tra, nhưng rõ ràng, vẫn còn nhiều mảnh ghép chưa hoàn thiện.Ron bản gốc bước ra từ bếp, trên tay là hai cốc trà nóng. Anh đặt một cốc xuống trước mặt Totomaru, rồi tự mình ngồi xuống chiếc ghế đối diện.“Uống đi. Trà giúp cậu tỉnh táo, nhưng cũng đủ nhẹ để cậu dễ ngủ,” Ron nói, mắt lơ đãng nhìn lên bảng ghi chú trên tường.Totomaru nhấc cốc trà lên, nhấp một ngụm nhỏ. “Tôi không hiểu tại sao anh vẫn có thể làm việc tỉnh táo với chừng này thông tin. Mỗi lần nhìn lên tấm bảng đó, tôi lại thấy như đầu mình đang bị quay vòng vậy.”Ron khẽ nhếch môi cười, ánh mắt ánh lên vẻ tinh quái. “Cậu không cần phải hiểu tất cả. Chỉ cần tin tôi là đủ. Phần việc của cậu là giữ tôi không ngủ quên.”Totomaru nhướn mày, bật cười khẽ. “Tin anh? Không biết tôi đã làm thế từ bao giờ nữa. Mà này, chắc hôm nay tạm thế thôi nhỉ? Nếu không tôi sẽ ngất mất trước khi kịp thấy ánh sáng của ngày mai.”Ron nhấp một ngụm trà, đôi mắt anh vẫn dán chặt vào bảng ghi chú như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó. Nhưng sau vài giây im lặng, anh đứng dậy, ngả người vươn vai một cách thoải mái. “Phải rồi, nghỉ thôi. Nếu không, cậu ngất thật, thì ai sẽ pha cà phê cho tôi sáng mai?”Totomaru phì cười, theo Ron đứng dậy. Sau khi tắm rửa xong xuôi, hai người bước vào căn phòng ngủ nhỏ của Ron. Căn phòng chỉ có một chiếc giường đơn, nhưng đó đã là tất cả những gì họ cần sau một ngày dài căng thẳng.Totomaru ngó nghiêng quanh phòng, sau đó liếc nhìn chiếc giường. “Tôi vẫn thấy hơi kỳ khi hai người đàn ông ngủ chung một giường.”Ron nhún vai. “Thế thì cậu có thể ngủ dưới đất. Nhưng tôi không chắc nền sàn bông sẽ thoải mái hơn giường đâu.”Totomaru bĩu môi, nhưng cuối cùng cũng trèo lên giường, nằm xuống bên mép, để lại khoảng cách lớn giữa hai người. “Nếu tôi mà rơi xuống đất, cậu phải chịu trách nhiệm đấy.”Ron không trả lời, chỉ nằm xuống, kéo chăn lên và nhắm mắt lại. Giọng anh khẽ vang lên trong bóng tối, vừa đủ để Totomaru nghe thấy: “Đừng lo. Cậu sẽ không rơi đâu, vì tôi sẽ giữ cậu lại.”Totomaru quay đầu nhìn Ron, nhưng không đáp lại. Sự im lặng kéo dài vài phút, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của hai người. Trong lòng, Totomaru nhận ra rằng, dù cách nói chuyện của Ron luôn có chút kỳ lạ, anh vẫn cảm thấy thoải mái và tin tưởng khi ở cạnh con người này.Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sẵn sàng đối mặt với những điều khó khăn chờ đợi họ vào ngày mai.
"Không thể phủ nhận một thực tế quan trọng là chúng ta... không mang theo bất cứ thứ gì!” Haruto nhấn mạnh, chỉ tay vào chiếc áo sơ mi nhàu nát mà cả hai vẫn đang mặc từ sáng đến giờ. “Ngay cả đồ ngủ cũng không có.”Ron nhún vai, thản nhiên đáp: “Thì sao? Hỏi mượn là được mà.”Haruto quay phắt sang nhìn Ron, vẻ mặt như muốn hỏi “Anh nghiêm túc đấy à?” Haruto bực dọc, quắc mắt nhìn Ron. “Lại là kiểu ‘tôi chẳng cần lo vì Haru sẽ lo’ đúng không?”Ron chỉ nhún vai, nụ cười tinh quái hiện rõ trên mặt. Trước khi kịp phản ứng, Ron bản gốc bước vào, tay cầm hai bộ đồ ngủ.“Tôi nghe thấy hết rồi. Đây, mặc tạm đi.” Ron bản gốc đưa hai bộ đồ, một màu xám nhạt và một màu xanh đậm.“Cảm ơn. Chúng tôi sẽ trả lại sau khi giặt,” Haruto nói, rồi quay sang Ron hiện tại. “Cầm lấy. Đừng có lười biếng nữa.”Ron hiện tại đón lấy bộ đồ từ tay Haruto, mỉm cười đầy hàm ý. “Cậu đúng là chu đáo quá, Haru. Thế này tôi càng không muốn rời cậu chút nào.”“Im đi!” Haruto gắt lên. Ron bản gốc mỉm cười nhẹ, lắc đầu. “Hai người các cậu đúng là thú vị. Thôi, tôi không làm phiền nữa. Ngủ ngon.”Sau khi Ron bản gốc rời đi, Haruto tuyên bố. “Trước tiên, tôi đi tắm trước,” không thèm chờ phản ứng của Ron. Cậu lấy bộ quần áo ngủ, nhanh chóng bước vào phòng tắm.Ron đứng tựa lưng trên giường,chống cằm nhìn bóng lưng Haruto khuất dần, môi nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý. “Nhanh thật. Cậu định trốn tôi trong phòng tắm luôn hay gì?”“Im đi!” Haruto đáp vọng ra, giọng bực dọc nhưng vẫn nghe rõ tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm.Khi Haruto bước ra, tóc vẫn còn hơi ẩm, trên người mặc bộ đồ ngủ đơn giản màu xám. Cậu đang dùng khăn lau tóc thì thấy Ron hiện tại vẫn đang mặc nguyên quần áo cũ, nằm dài trên giường, vẻ mặt vô tư như không có chuyện gì.“Ron! Anh không tắm rửa gì à?” Haruto nhíu mày, bước tới kéo tay Ron.“Tôi hơi mệt,” Ron lười biếng đáp, nhưng vẫn để Haruto kéo dậy.“Đứng dậy ngay! Tôi không muốn phải ngủ chung với một người đầy bụi bặm.” Haruto đẩy Ron về phía phòng tắm, giọng điệu không chấp nhận sự phản đối nào.“Được rồi,” Ron nói ngắn gọn, đi qua Haruto với vẻ mặt đầy tự nhiên. “À, mà nhớ sấy tóc đi, không lại ốm. Cậu mà bệnh thì ai làm việc đây?”“Anh thôi lo chuyện của tôi đi,” Haruto lẩm bẩm, nhưng tay vẫn vô thức cầm lấy máy sấy trên bàn. Cậu ngồi xuống ghế, bắt đầu sấy tóc, ánh mắt vô tình liếc về phía cánh cửa phòng tắm đang đóng lại.Một lát sau, Ron bước ra, tóc ướt nhẹp, mặc bộ đồ ngủ xanh đậm mà Ron bản gốc đưa. Anh ngồi xuống mép giường, lười nhác lau qua mái tóc ướt bằng chiếc khăn nhỏ.“Anh không biết lau tóc trước à?” Haruto nhíu mày, bước lại gần.“Tôi đang chờ cậu giúp đây,” Ron trả lời, nụ cười nửa miệng quen thuộc lại xuất hiện.“Đừng có đùa,” Haruto lẩm bẩm, nhưng vẫn lấy máy sấy rồi kéo ghế, đặt Ron ngồi xuống, cậu đứng phía sau, bật máy sấy lên.Ron ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ thích thú khi nhìn thấy Haruto cẩn thận luồn tay qua mái tóc mình, vừa sấy vừa dùng ngón tay khẽ chải nhẹ. Hơi ấm từ máy sấy, cộng thêm sự dịu dàng trong từng động tác của Haruto, khiến Ron cảm thấy một sự dễ chịu kỳ lạ.“Anh nên học cách tự chăm sóc bản thân đi,” Haruto nói, giọng có phần trách móc. “Tóc anh dày như thế này, để ướt lâu dễ bị cảm lắm.”Ron khẽ nghiêng đầu, nhìn Haruto qua gương với ánh mắt đầy ẩn ý. “Thế này tốt hơn mà. Tôi có cớ để được cậu chăm sóc.”Haruto đỏ mặt, nhưng nhanh chóng nghiêm giọng. “Bớt nói mấy lời thừa thãi đi. Anh đúng là phiền phức.”Ron bật cười khẽ, nhắm mắt lại, như tận hưởng cảm giác yên bình hiếm hoi này. Khi Haruto tắt máy sấy, Ron vươn tay chạm nhẹ lên tay cậu, nói nhỏ: “Cảm ơn cậu, Haru.”Haruto không đáp, chỉ lắc đầu thở dài. Nhưng trong lòng, cậu biết mình đã quá quen với việc phải chăm sóc cho Ron, và dù miệng luôn càu nhàu, cậu chẳng bao giờ thực sự từ chối.Sau khi sấy khô tóc, Ron đi thẳng đến chiếc giường, nằm dài ra như thể nó đã là của anh từ lâu.Haruto quay đầu nhìn, thấy Ron chiếm trọn chiếc giường nhỏ bé, anh không nhịn được mà lên tiếng. “Anh không định nhường giường cho tôi à?”Ron lười biếng mở mắt, ánh nhìn trêu chọc. “Cậu làm gì mà khách sáo thế, Haru? Giường đủ rộng, ngủ chung đi.”Haruto nhíu mày, đặt máy sấy xuống bàn. “Không đời nào!” Cậu đứng dậy, bước đến cửa định ra ngoài xin thêm chăn gối. Nhưng Ron đã nhanh hơn, giữ lấy cổ tay anh và kéo mạnh lại."Không cần phiền phức thế,” Ron nói, giọng trầm và có chút mệnh lệnh. “Lại đây.”“Lại đây.”“Ron, đừng có...” Haruto chưa kịp phản ứng, thì đã bị Ron kéo mạnh ngã lên giường. Trước khi câj kịp bật dậy, Ron đã vòng tay qua người, ôm lấy anh từ phía sau, ghì chặt như một cái chăn nặng.“Ron!” Haruto vùng vẫy, nhưng Ron chỉ siết chặt hơn, giọng khàn khàn vang lên ngay sát tai. “Tôi buồn ngủ lắm, đừng làm tôi mất sức nữa. Cậu không định bỏ mặc người đồng đội kiệt sức chứ?”“Kiệt sức? Anh làm được gì mà kiệt sức chứ?” Haruto lầm bầm, nhưng giọng đã mềm đi.Ron không trả lời, chỉ khẽ thở dài, vùi mặt vào vai Haruto. “Haru, cậu không biết tôi đã quen với việc ngủ một mình như thế nào đâu. Cậu ở đây, tôi thấy yên tâm hơn nhiều. Đừng rời đi.”Haruto thoáng khựng lại. Cậu nhìn sang Ron, thấy vẻ mặt mơ màng nhưng lại thật sự nghiêm túc. Haruto thở dài, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Ron, cảm nhận mái tóc mềm mại dưới lòng bàn tay.
“Thôi được rồi. Nhưng anh mà làm gì kỳ quặc nữa thì tôi sẽ đá anh xuống sàn đấy.”Ron nở một nụ cười thỏa mãn, siết lấy Haruto thêm chút nữa. “Cảm ơn cậu, Haru.”Chỉ vài phút sau, Ron có thể cảm nhận được cơ thể Haruto thư giãn hoàn toàn, báo hiệu cậu đã chìm vào giấc ngủ.Ron từ từ mở mắt, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn nhỏ nơi góc phòng hắt lên khuôn mặt đang say ngủ của Haruto. Anh không thể kiềm chế được mà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nâu mềm mại của cậu. Haruto lúc ngủ trông thật bình yên, không còn sự nghiêm nghị hay trách nhiệm nặng nề như thường ngày.Ron khẽ bật cười, thì thầm như nói với chính mình: “Cậu đúng là luôn chiều tôi khi tôi tỏ ra đáng thương, Haru. Nhưng tôi không thể chỉ dừng lại ở việc để cậu bên tôi như một thói quen được.”Ánh mắt Ron dần trở nên u ám hơn. Hình ảnh Haruto ở cùng Ron bản gốc, dù chỉ là vì công việc, cũng khiến anh khó chịu suốt cả ngày. Mỗi lần Haruto trao đổi, thậm chí chỉ là đưa mắt nhìn Ron bản gốc, Ron cảm thấy như mình đang bị đẩy ra khỏi không gian chỉ thuộc về hai người.“Cậu không cần nhìn ai khác. Tôi mới là Ron của cậu,” Ron thì thầm, giọng trầm thấp lẫn chút ghen tuông.Anh siết chặt vòng tay quanh người Haruto, kéo cậu lại gần hơn nữa. Mùi hương quen thuộc của Haruto len lỏi vào mọi giác quan của Ron, khiến anh không kìm được mà khẽ vùi mặt vào cổ cậu. "Đây là của mình. Haru chỉ thuộc về mình thôi."Ron ngả đầu lên vai Haruto, mắt vẫn mở to, chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cậu. Một ý tưởng lóe lên trong đầu anh khi nhìn đôi môi hơi hé ra của Haruto. Nhưng thay vì hành động vội vã, anh chỉ mỉm cười, thì thầm một câu cuối cùng:“Ngủ ngon, Haru. Khi cậu ở bên tôi, tôi không cần gì khác.”Ron nhắm mắt lại, nhưng vòng tay của anh vẫn giữ lấy Haruto, như thể muốn khẳng định rằng dù có bất cứ điều gì xảy ra, anh sẽ không để cậu rời xa mình.________--Phòng bên cạnh--Totomaru thả người ngồi phịch xuống chiếc ghế trong phòng khách, tay vò nhẹ mái tóc sau một ngày dài vùi đầu vào đống tài liệu. Những thông tin họ thu thập được trong hôm nay đã giúp thu hẹp thêm phạm vi điều tra, nhưng rõ ràng, vẫn còn nhiều mảnh ghép chưa hoàn thiện.Ron bản gốc bước ra từ bếp, trên tay là hai cốc trà nóng. Anh đặt một cốc xuống trước mặt Totomaru, rồi tự mình ngồi xuống chiếc ghế đối diện.“Uống đi. Trà giúp cậu tỉnh táo, nhưng cũng đủ nhẹ để cậu dễ ngủ,” Ron nói, mắt lơ đãng nhìn lên bảng ghi chú trên tường.Totomaru nhấc cốc trà lên, nhấp một ngụm nhỏ. “Tôi không hiểu tại sao anh vẫn có thể làm việc tỉnh táo với chừng này thông tin. Mỗi lần nhìn lên tấm bảng đó, tôi lại thấy như đầu mình đang bị quay vòng vậy.”Ron khẽ nhếch môi cười, ánh mắt ánh lên vẻ tinh quái. “Cậu không cần phải hiểu tất cả. Chỉ cần tin tôi là đủ. Phần việc của cậu là giữ tôi không ngủ quên.”Totomaru nhướn mày, bật cười khẽ. “Tin anh? Không biết tôi đã làm thế từ bao giờ nữa. Mà này, chắc hôm nay tạm thế thôi nhỉ? Nếu không tôi sẽ ngất mất trước khi kịp thấy ánh sáng của ngày mai.”Ron nhấp một ngụm trà, đôi mắt anh vẫn dán chặt vào bảng ghi chú như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó. Nhưng sau vài giây im lặng, anh đứng dậy, ngả người vươn vai một cách thoải mái. “Phải rồi, nghỉ thôi. Nếu không, cậu ngất thật, thì ai sẽ pha cà phê cho tôi sáng mai?”Totomaru phì cười, theo Ron đứng dậy. Sau khi tắm rửa xong xuôi, hai người bước vào căn phòng ngủ nhỏ của Ron. Căn phòng chỉ có một chiếc giường đơn, nhưng đó đã là tất cả những gì họ cần sau một ngày dài căng thẳng.Totomaru ngó nghiêng quanh phòng, sau đó liếc nhìn chiếc giường. “Tôi vẫn thấy hơi kỳ khi hai người đàn ông ngủ chung một giường.”Ron nhún vai. “Thế thì cậu có thể ngủ dưới đất. Nhưng tôi không chắc nền sàn bông sẽ thoải mái hơn giường đâu.”Totomaru bĩu môi, nhưng cuối cùng cũng trèo lên giường, nằm xuống bên mép, để lại khoảng cách lớn giữa hai người. “Nếu tôi mà rơi xuống đất, cậu phải chịu trách nhiệm đấy.”Ron không trả lời, chỉ nằm xuống, kéo chăn lên và nhắm mắt lại. Giọng anh khẽ vang lên trong bóng tối, vừa đủ để Totomaru nghe thấy: “Đừng lo. Cậu sẽ không rơi đâu, vì tôi sẽ giữ cậu lại.”Totomaru quay đầu nhìn Ron, nhưng không đáp lại. Sự im lặng kéo dài vài phút, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của hai người. Trong lòng, Totomaru nhận ra rằng, dù cách nói chuyện của Ron luôn có chút kỳ lạ, anh vẫn cảm thấy thoải mái và tin tưởng khi ở cạnh con người này.Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sẵn sàng đối mặt với những điều khó khăn chờ đợi họ vào ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co