Truyen3h.Co

Than Mo Tru Tien

Dịch: anh2online1101,waa123

Biên dịch: XuongRong, AkiraShiina

Biên tập: AkiraShiina

Các Tu luyện giả từ khắp nơi của Thiên Nguyên Đại Lục đến tìm bảo vật bị thất lạc của Cổ thần tại vùng phụ cận Tội Ác Thành đã hơn một tháng trời nhưng chẳng thu được gì. Một số người bắt đầu dao động, không lâu sau đó có người lục tục rời đi. Trong thời gian vài ngày, số tu luyện giả lưu lại tại đây chỉ còn chưa bằng một nửa ban đầu.

Thần Phong học viện mấy ngày gần đây phát sinh một việc kì quái, nhà bếp học việc hơn chục phòng liên tiếp bị mất trộm, đương nhiên mất tại nhà bếp không phải là vàng bạc, chỉ là gà, vịt, lợn, trâu và vài loại thịt tươi.

Ban đầu người quản lý trù phòng không để ý, nghĩ là một vài vị đầu bếp tham lam, lén mang về nhà nên mắt nhắm mắt mở, không truy cứu.

Nhưng sau đó mỗi tối đều có một trù phòng bị mất trộm, người quản lý dần dần phát giác sự tình không phải tầm thường, điều này quyết không thể hoài nghi là hành vi của các đầu bếp, bên trong nhất định có ẩn tình.

Làm người ta ngạc nhiên là tên trộm này không ngờ lai vô ảnh khứ vô tung, thịt nấu chín liên tiếp vài ngày bên trong trù phòng ít đi, tuy nhiên lại không phát hiện dù chỉ một nửa tung ảnh của kẻ trộm.

Sự kiện kì quái này tại bên trong học viện truyền đi, có rất nhiều khả năng được đặt ra. Sau khi nghe những người khác sôi nổi bàn luận, Tiểu Bảo Chúa chuyển mục quang hướng về Tiểu Ngọc đang nằm trong lòng nàng hồ nghi.

Mấy ngày gần đây, miệng của Tiểu ngọc luôn bóng loáng mỡ, thân thể có vẻ béo lên khá nhiều, nhanh chóng trở thành một quả cầu thịt tròn tròn.

Cuối cùng, Tiểu Bảo chúa từ hoài nghi biến thành kinh ngạc, nàng có chút ngạc nhiên nhìn nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngọc giống như con mèo nhỏ vẫn thường nằm phía trong lòng, hỏi: “Tiểu Ngọc, tên trộm đó không phải là ngươi chứ?”

Tiểu Ngọc chậm chạp mở to đôi mắt, biểu tình tựa hồ có chút xấu hổ, đầu tiên ngoái nhìn xung quanh, sau đó gật gật cái đầu hổ nhỏ nhắn.

“Trời ơi, Tiểu Ngọc, ngươi…” Tiểu Bảo chúa ngạc nhiên than một tiếng, sau đó cười hi hi, nói: “Rất tuyệt vời, Tiểu Ngọc ngươi thật là quậy phá, không ngờ nổi lên làm phi tặc, hi hi.”

Mấy lời nói của Thần Nam với Tiểu Ngọc ở phụ cận Ma Điện mấy ngày trước, quả thật làm tên khốn tham ăn đó tỉnh ngộ, hàng ngày mỗi tối đều lẻn đi trộm gà bắt chó. 

Nó không còn bằng lòng với đồ ăn chưa được nấu chín nữa, cái miệng càng lúc càng kén chọn, hàng ngày mỗi tối là bí mật lẻn đến trù phòng điên cuồng càn quét. Bắt đầu từ lợn, bò, thịt cừu rồi đến thực phẩm cao cấp là tay gấu, thật sự đã biến thành một người sành ăn, làm người quản lí trù phòng càng lúc càng lo lắng. 

Kẻ gây rối lộ ra vẻ mặt cảm thấy xấu hổ, nhưng chủ nhân cũng không khiển trách, ngược lại còn có thần sắc hưng phấn làm cho Tiểu Ngọc cảm thấy có phần kinh dị, trong lòng lập tức cảm thấy cao hứng trở lại, sau đó đêm đến không cần lén lút chuồn đi nữa, có thể “cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật không sợ lửa”* tiến tới “bữa ăn chính”.

Trên đời không có bí mật nào là vĩnh viễn, một đêm Tiểu Ngọc cuối cùng bị người ta phát hiện tung tích. Đúng lúc nó giương cánh để lặng lẽ ly khai hiện trường, vài người bắt gặp ngạc nhiên đến há hốc mồm, gần nửa ngày trời mới có một người sực tỉnh lại nói: “Trời ạ, Phi Thiên Thần Miêu!”

Đại danh “Phi thiên thần miêu” bên trong học viện nhanh chóng như mồi lửa lan ra, rất nhiều người biết “đại vị vương “này, phi thường ngạc nhiên đối với việc thân thể nhỏ bé của nó mỗi đêm làm sao có thể chứa được bao nhiêu thực vật như thế.

Trong học viện mọi người phần lớn đếu không biết lai lịch của vị “Phi Thiên Thần Miêu” này, chỉ có Đông Phương Phượng Hoàng nghe rằng phòng bếp báo trộm đã nhìn chằm chằm nhắm vào Tiểu Ngọc. Cô ta đã một lần nhìn thấy Tiểu ngọc biến thân, biết được chỗ thần kì của nó.

Điều này làm cho Tiểu Ngọc lo sợ, cố gắng rúc cái đầu nhỏ vào trong lòng Tiểu Bảo Chúa.

Khi không có ai bên cạnh, Đông Phương Phượng Hoàng nói với Tiểu Bảo Chúa: “Tiểu ma phiền tên gia hỏa trước ngực ngươi được gọi là “Phi Thiên Thần Miêu” phải không?”

“Oh, thật sao, muội thấy không giống vậy, hàng ngày nó đều ở bên cạnh muội có bao giờ ly khai đâu cơ chứ.”

Đông Phương Phượng Hoàng mắt nhìn đi nhìn lại Tiểu Ngọc nói: “Mấy đêm gần đây tên nhóc này hành tung quỷ bí, hiện tại nó béo lên trông thấy, tưởng điều này ta không biết hay sao, trừ nó ra còn ai có khả năng này chứ?”

Tiểu Bảo chúa mắt đảo liên hồi, cười hi hi nói: “Phượng hoàng tỷ tỷ ngàn vạn lần giữ bí mật nhé, Tiểu Ngọc mỗi ngày chỉ ăn trộm một ít thôi, đâu có làm nghèo Học viện?”

“Ngươi là chủ nhân nó mà không dạy dỗ nó gì cả, cố tình dung túng, bao che nó, thật là rất sai trái.”

Tiểu Bảo chúa cùng Đông Phương Phượng Hoàng ở với nhau lâu ngày, biết rõ tình tình cô ta, thấy cô ta như vậy, biết là cô ta sẽ không truy cứu nữa.

“Hi hi, muội biết Phượng Hoàng tỷ tỷ tâm địa tốt nhất, nhìn Tiểu ngọc đáng thương, chắc chắn tỷ sẽ không tiết lộ bí mật.”

“Nó ngày nào chả “hồ cật hát hải”, tiêu diêu tự tại như vậy, ngươi còn nói nó đáng thương?”

“Ồ đúng, nó trước đây không được ăn cái gì, cả người rất gầy, cho tới gần đây mới béo lên chút chút. Nếu tỷ tố cáo, Tiểu Ngọc chắc phải chết đói, tỷ nói nó không đáng thương ư?”

Tiểu Ngọc phối hợp ăn ý phi thường, thò cái đầu hổ nhỏ ra, làm ra bộ dạng rất đáng thương.

Đông Phương Phượng Hoàng ném ánh mắt khinh bỉ vào Tiểu Bảo Chủ, trên mặt như mang đầy cái biểu tình ngươi nói chẳng có chút đạo lý nào, sau đó trừng mắt nhìn Tiểu Ngọc, nói: “Béo nhanh tới mức thành quả cầu thịt thế này, vẫn còn làm bộ đáng thương, mấy ngày này phải tự kìm chế bản thân một chút, đừng có hùng hổ như thế nữa.”

Tiểu Ngọc khẽ xuay cái đầu nhỏ, biểu tình lộ ra “nụ cười mỉm của hổ”.

Đối với con vật có khả năng biểu hiện những biểu tình của nhân loại, Đông Phương Phượng Hoàng cảm thấy vừa kinh ngạc vừa kinh hãi.

Tiểu Bảo Chúa đi tới nắm lấy tay cô ta nói: “Phượng Hoàng tỷ tỷ người quả thật là rất tốt, chúng ta cùng nhau đi xem các trận đấu ma pháo đi.”

Ba tháng sau, những nhân vật xuất sắc nhất trong những học sinh của tứ đại học viện sẽ ở thần phong học viện tham gia đại chiến, có thể nói là nơi những học sinh cường giả của các danh viện sẽ có các trận đấu lớn với nhau.

Tứ đại học viện đều gấp rút chuẩn bị, Thần phong học viện cũng không ngoại lệ.

Thần phong học viện sẽ tuyển chọn ra mười sáu đại biểu cường giả tham gia các trận đấu lớn ba tháng sau , ngoại trừ tám cao thủ xuất sắc đã được lựa chọn trước, còn lại tám đại biểu sẽ chọn ra trong các học đợt đấu võ của học viện.

Ma pháp hệ, tu đạo hệ, Đông phương võ hệ, Tây phương võ hệ hiện tại đang khua chiêng gióng trống tiến hành chọn lọc, cứ vài ngày mỗi ngày lại có những trận đấu cực kỳ nổi bật.

Khi Tiểu Bảo chúa đi qua võ trường của Tây phương võ hệ, đột nhiên phát hiện ra một người quen, không ngờ lại là Quan Hạo kẻ đã hộ tống nàng và Thần Nam từ Sở quốc tới Tội ác thành.

Đối với cái tên “người bảo hộ” với giá trên trời này, nàng không lạ lẫm gì, đã từng tặng hắn một biệt danh “háo tử” (con chuột), cũng có lần cho phép Tiểu Ngọc hung ác giáo huấn hắn.

Lúc này Quan Hạo đang hào hứng bàn luận, cùng với mọi người nói về cái gì đó, đối với việc Tiểu bảo chủ vừa mới đến gần phía sau lưng hắn lại hồn nhiên không biết.

“Ta tuyệt đối không lừa các ngươi, ta biết rõ thật sự “Phi thiên thần miêu” đó như thế nào, nó kì thực chính là một lão hổ. Khục, không chỉ tính là lão hổ, mà là ma hổ, hoặc gọi là hổ vương, tóm lại là một quái hổ.” 

“Được rồi, háo tử, không cần nói khoác, rõ ràng là một con mèo cánh dài, tại sao từ miệng ngươi lại thành hổ vương?” Một người bên cạnh lúc này phản đối nói. 

Trong danh tự của Tất Hạo có một từ “Hạo”, kết qủa là những học sinh tu luyện cũng giống như Tiểu Bảo Chủ đồng loạt gán cho hắn cái biệt danh “Háo tử”. (Hạo giống với Háo - Háo tử là con chuột)

“Ta nói đúng là sự thật, nó đích xác là một hổ vương, ta đã từng giáo huấn nó, thiếu chút nữa đã lấy da hổ của nó làm đế giày, sau đó thấy nó thật đáng thương mới tha cho nó.”

Những học sinh đứng cạnh Quan Hạo hiển nhiên không tin.

Tất Hạo vừa mới tiếp tục nói, đột nhiên cảm thấy có người vỗ nhẹ vai hắn, hắn quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Tiểu Bảo chủ như một tiểu tiên nữ đứng ngay sau lưng hắn, trên dung nhan tuyệt mĩ hiện ra nụ cười xảo quyệt.

Trong lòng nàng chính là Hổ vương trông như con mèo nhỏ hung ác nhìn chằm chằm vào hắn, khủng bố thú vương mà hắn cả đời còn lại không thể quên tựa hồ vô cùng bất mãn với “hồ ngôn loạn ngữ” vừa rồi của hắn, trong mắt hổ hàn khí dày đặc.

Tất Hạo run giọng nói: “Hổ huynh, ta không nói gì nữa, ồ, ta cam đoan quyết không nói lung tung nữa.”

Hổ Vương nhe răng với hắn, dọa làm hắn la lớn một tiếng: Aa, lão hổ!” Sau đó quay đầu chạy mất.

Thảm kịch bi thảm trước đó vẫn còn lưu lại trong lòng hắn ám ảnh, tất nhiên nhìn thấy Hổ vương cùng Tiểu Bảo Chủ trong lòng đã sợ hãi. Chúng nhân bên cạnh mắt chữ Ô mồm chữ A, Quan Hạo đột nhiên đối với tiểu miêu khả ái hồ ngôn loạn ngữ, cuối cùng sợ hãi chuyển thân chạy trốn, thật không thể hiểu được. 

Nhưng Quan Hạo mới chạy được mấy bước, Tiểu Ngọc đã “gào” một tiếng chạy tới vai hắn, sau đó nhanh chóng nhảy lên đỉnh đầu, chỉ dùng bốn tiểu hổ trảo cào lên tóc hắn. 

“A, Hổ vương …… cứu mạng!”

Tất Hạo sợ hãi ngồi bệt xuống mặt đất thất thanh kêu lớn, có thể tưởng tượng được ngày đó Hổ vương lưu lại trong thâm tâm hắn ấn tượng khủng bố đến thế nào.

Việc này lại làm Tiểu Ngọc giật mình nhảy ra xa, không tưởng lúc này tên to xác này lại có thể kêu thét như vậy, nó khiếp đảm nhanh chóng chạy về nằm trước ngực Tiểu Bảo chủ.

Mọi người xung quanh cười lớn, một tên tráng hán khôi ngô cao lớn bị một tiểu miêu dọa thành ra bộ dạng thế này, còn thất thanh la “Hổ Vương”, làm cho mọi người không thể nhịn cười.

Tất Hạo bò dậy từ mặt đất, nhìn Hổ Vương nằm trong lòng Tiểu Bảo chủ, chạy ra xa, trong chớp mắt đã biến mất khỏi đám đông.

Tiểu Bảo chủ cố tình ra vẻ không hiểu, hỏi mọi người xung quanh, nói: “Vừa rồi một tên to xác như thế, thế nào mà lại đột nhiên với tiểu miêu của ta gào thét là Hổ Vương, còn sợ hãi thành ra bộ dạng như vậy?”

Chúng nhân xung quang bị vẻ đẹp của Tiểu Bảo chủ hấp dẫn, vừa nghe lập tức có người phỉ báng nói: “Tên gia hỏa đó có mao bệnh, biệt hiệu “Háo tử”, không dám gặp mèo.” 

“Ồ” Tiểu Bảo chủ cố nhịn cười, chuyển thân rời đi.

Mấy nam sinh gần đó thấy Tiểu Bảo chủ muốn rời đi, đều muốn đi theo nói chuyện, nhưng đột nhiên thấy Đông Phương Phượng Hoàng từ xa đi tới, chúng nhân liền tức khắc dừng chân. Đại mĩ nữ của ma pháp hệ này gần đây với tên bại hoại đại danh đỉnh đỉnh náo loạn xuất hiện nhiều tin đồn, chúng nhân sớm đã nghe được, biết nàng không được niềm nở cho lắm, tiếp theo không dám tiến tới lộn xộn.

o0o

Tại học viện học sinh của bốn hệ đang tiến hành đợt tuyển chọn, phó viện trưởng đang nghĩ về về trận đấu khởi động sắp đến, sau khi xem xét một lúc lâu ông đã quyết định những người sẽ được cử đến Tiên Vũ học viện. 

Lúc này một học sinh gõ cửa sau đó tiến vào nói: “Viện trưởng đại nhân, đã tìm thấy tên gia hỏa đó, hắn đã chuyển sang một khách sạn khác.”

“Ồ, chỉ cần hắn chưa chạy khỏi Tội ác chi thành là tốt rồi, ngươi ra ngoài trước đi.”

Sau khi bảo tên học sinh đó ra ngoài, Phó viện trưởng tự nói với mình: “Ngươi tên gia hỏa này luôn thay đổi khách sạn, nếu không phải lão nhân gia ta tai mắt khắp nơi, thật không thể tìm ra ngươi.” Người mà Phó viện trưởng nói đến đương nhiên là Thần Nam.

o0o

Hôm nay Thần Nam sau khi rời khỏi trang viện của Lộ Ti lập tức thay đổi khách sạn khác. Hắn có thể tưởng tượng bộ dạng giận dữ của Lộ Ti sau khi tỉnh lại, đây là lần đầu ả có thể coi là mất cả chì lẫn chài, cuối cùng cũng không thu được gì.

Thần Nam hồi tưởng lại sự tình phát sinh tối qua, cảm giác có gì đó không chân thật, cuối cùng không ngờ lại dùng phương pháp nguyên thủy nhất để giải xuân phong lộ. Nhớ lại vẻ quyền rũ tối qua của Lộ Ti, thân hình mê hoặc, hắn cho đến tận bây giờ vẫn còn cảm giác hai má nóng rực lên.

“Hô ~~~~” Hắn thở ra một hơi dài, nằm trên giường tự nói: “Mmm, sau này phải đề phòng ả, tuy nói tây phương nữ tử quan hệ phóng túng, nhưng cô ta không có thu hoạch gì, nhất định không cam chịu.”

Sau đó hắn nghĩ tới Nhân Kiếm, “Tên khốn đó có lẽ cũng phải tu dưỡng tối thiểu một, hai tháng, lũ người hắn lôi kéo đó đã bị ta phế tu vi, đối với hắn mà nói là đả kích không nhỏ a! Nghĩ đến sự tình tối qua, hi vọng hắn sau đó có thể tự kiếm chế lại, cùng với ta nước sông không phạm nước giếng ……” 

Khi mà Thần Nam đang mơ màng viển vông, Lộ Ti điên cuồng thi triển ma pháp phát tiết cơn giận trong lòng, tiểu viện nơi nàng đang ở cuồng phong tàn phá, sét đánh sấm nổ, cư dân phụ cận sợ hãi không dám ra khỏi cửa.

Lô Ti hiện tại thật muốn cắn xé Thần Nam một cách tàn bạo. Nàng đã phái người tìm đến nơi ở của Thần Nam, nhưng qua vài thời thần trở về hoàn toàn không có thu hoạch gì, làm cho nàng vô cùng giận dữ.

“Chết đi, đừng để ta phát hiện ra ngươi……”

Hai ma pháp sư bên cạnh chờ cho nàng dần dần khôi phục sự bình tĩnh mới dám tiến tới, một trong hai người nói: “Lộ Ti nàng có chuyện gì vậy, tại sao lại thiếu kềm chế như vậy?”

“Không có gì, chỉ là tâm tình có chút không tốt. Mmm, chúng ta không thể bỏ qua cho tên bại hoại đó, hắn dám hí lộng chúng ta, dùng thủ ấn giả này để lừa dối, nhất định phải cho hắn một bài học.”

“Tính lại, theo tính cách của tên khốn ấy, hắn sẽ không gia nhập một tổ chức nào, tuy chúng ta không thể sử dụng, nhưng cũng không thành địch nhân của chúng ta, chúng ta không cần phải kích động hắn.”

Lộ Ti dần dần dần lửa giận cũng nguôi đi, nàng tuy hận không thể một cước đá Thần Nam lăn ra đất, nhưng nghĩ đến trạng huống giữa các thể lực, nàng không thể không bỏ qua ân oán cá nhân, bình tĩnh xử lí việc này. Tuy nói nàng hiện tại không thích hợp đối phó với Thần Nam, nhưng trong lòng ngầm ghi lại món nợ này.

*: Hán việt: Lí trực khí tráng-->cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật không sợ lửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co