Thằng Bạn Cảnh Sát Cơ Động Của Tôi
98
Chương 98
Cái thằng quĩ Phương đã ta thấy ghét ta hông thèm nghe máy mà cứ gọi hoài, thấy số nó mà muốn bực thêm, ko ghen ko đc, hông tức ko đc, ko biết chừng nào tui mới hết bị như vậy nữ, có người nói tui sao quá lụy tình nó , đúng là như vậy thiệt mà, lúc trước còn mong còn mỏi chờ đợi từng cuộc làm tính theo kiểu bố thí giống như đi ăn xin ăn mày ghê, người ta ăn ko hết hoặc ngán mới đẩy dĩa qua cho mình. Mình cắm đầu cắm cổ mình ăn mà mình ko biết đó là cái đồ người ta ko muốn ăn nữa, còn mình coi đó là sơn hào hải vị. 1 người luôn tự cho mình là người ban bố như nó thì đâu có hiểu nổi cái uất ức của người khác đâu chứ, nhắn tin.. nhắn tin, thừa nhận cho đã rồi nhắn tin quài“ chính mày đã dùng tình dục để lôi kéo tao đến với mày thì mày cũng đừng có trách tại sao tao thích mày 1 phần cũng vì chuyện này, tao đã lo lắng khi thằng Lập trở về thì mày phải tự hiểu chứ, ”Hix, được rồi, nó nói như vậy đã quá rõ ràng rồi đó, tình dục đã ảnh hưởng quá lớn đến mối quan hệ bạn bè thân thiết của hai đứa rồi đó, và cái ngày đầu tiên liều mình cúi đầu xuống bú cu nó là lỗi tại tui đó, mà 1 thằng top như tui mà phải đưa đít cho nó đâm trong cái sự đau thốn ghê gớm của cái lần đầu tiên là 1 sai lầm đó, và những lần gặp nhau nhem nhóm 1 mùi tình dục nồng nặc đã tác động đến nó đó, tui đã thành công hay chỉ là nhận 1 sự thất bại? thất bại vì đã đem tình dục tấn công làm vũ khí mà mình cứ tưởng đó là 1 sự lợi hại, nó ko chơi vợ đc thì nó chơi mình, còn nó chơi vợ đc thì nó đâu có màn, lâu lâu 1 tuần, 2 tuần thích thì lên, ko thích thì ở nhà luôn, mọi người bình chọn cho nó chẳng qua nó là mẫu người đàn ông gần gần trai straigt hoàn toàn và mạnh mẽ đúng với mẫu người họ thích chứ họ đâu có phân tích sâu sắc ra vấn đề. Có thể đối với họ đó là 1 sự mãn nguyện nhưng đối với tui thì ko, vì tui đã quá cần nó trong đời nên tui ko chấp nhận nổi. có thể từ những ngày đầu tiên khi tui về quê và chiếm đc cái thân xác của nó khi nó xỉn và những ngày sau đó thì tui cảm thấy thỏa mãn chứ bây giờ thì ko còn nữa. mọi người ko trong cái tình yêu như tui sẽ ko hiểu nổi tại sao khi có đc nó mà tui vẫn tức như bây giờ. Tức bao nhiêu thì lao vào bấy nhiêu, thực chất tui ko tài nào buông nó ra đc. Nó làm xáo trộn tâm lý của 1 thằng top như tui, nó làm xáo trộn cả suy nghĩ và trằn trọc của tui, nó vốn dĩ đã làm xáo trộn hết tất cả mọi thứ mà. Tại sao chỉ có người con trai mà gây ảnh hưởng và tác động quá lớn đến mọi thứ của tui như thế này, muốn làm cái gì cũng ko đc, về quê sống gần nó cũng ko đc, đi Đà Lạt sống cũng ko xong, ở sài gòn thì nhớ đầu này nhớ đầu kia, trông mong đợi chờ, tại sao phải như vậy mới đc? Ai giải thích thử 1 lần coi, tại sao gay phải sống như vậy mới gọi là gay? Tại sao quen trai men cảm nhiễm hay gay kín đều phải chọn cách sống như thế này mới đc? Tại sao tui ko thể sống cho chính mình? Tại sao và tại sao? Nếu buông nó ra thì đó là sự trừng phạt chính bản thân mình, là nhẫn tâm với chính bản thân mình. Tui biết điều đó và hiểu rõ hơn ai hết, căn bệnh trầm cảm trong năm 2010 vừa rồi tui mắc phải là 1 sự nhẫn tâm của tui với chính tui vì ko chịu quay về với nó mà. Từ đó mà cấu thành căn bệnh này chứ đâu“ cho đến bây giờ mày đâu có ưa nổi vợ tao đâu, thì mày cũng phải hiểu tại sao tao ko bao giờ ưa nổi thằng Lập, mày đang có trong tay 2 thứ của tao mà ko biết quí trọng nữa hả L?”Tui cứ mặc cho nó muốn nhắn cái gì nó nhắn, tui cần suy nghĩ để tìm hướng đi đúng đắn, nhưng mà tin nhắn của nó nhắn làm tui phải lau đi giọt nước mắt ít ỏi trên mắt, là nước mắt hay nước mưa chảy từ trán xuống chân mày rồi lan vào khóe mắt, mắt tui cũng cay lắm mà"tao hiểu rồi, tao ko giận mày nữa đâu Phương, tại tao thương mày quá nên mới như vậy thôi"Tui lau khô nước trên mặt rồi trùm áo mưa vùn ga chạy đi, tui chạy đi trong con đường Sài Gòn đầy mưa gió, những hạt mưa phan phát vào mặt, bão Songda sẽ nhanh chóng qua đi, biển đông sẽ lại có thêm 1 cơn bão mới rình rập, con đường tui đi ko bao giờ bằng phẳng trãi nhựa như mặt đường phan phát mưa rơi, xe tui vẫn chạy,tay tui vẫn giữ vững tai lái mắt tui vẫn sáng và quan sát tỉ mỹ trong những lớp nước mưa chảy làm mờ thị giác. Tui chợt hiểu rằng tấc cả mọi thứ là do mình quyết định, ko ai có thể hiểu đc mình khi mà chính bản thân mình còn chưa hiểu rõ mình cần gì ở cuộc sống này, chỉ biết rằng mình ko thể buông thằng Phương ra và ko thể bỏ em Lập, em sẽ là người lấy lại sự cân bằng tâm lý cho tui khi mà chuyện với Phương đỗ vỡ, dù P ko chấp nhận tui vẫn sẽ lòn lách để qua mặt nó. Tui ko muốn 1 ngày nào đó mình sẽ mất hết cả 2 người mà mình yêu thương nhất trong đời. Nếu sóng gió xảy ra tui sẽ trở về với em, trở về với mảnh đất cao nguyên in dấu những kỷ niệm một thời. Tui ko phải bỏ thằng Phương mà chính xã hội đã bắt tui phải bỏ. Tui ko phải chọn em Lập mà chính xã hội đã bắt tui phải chọn, chính xã hội đã mang em đến sởi ấm cuộc đời tui để chuộc lại sai lầm của định kiến xã hội mà do nó đã làm raTui ko giờ bỏ emCơn bão đã qua đi trong những ngày qua, hoa trên ấy lại nở đẹp lắm phải ko? Em hãy giữ cho vườn hoa Cát Tường xinh tươi mãi mãi nhé, tui sẽ về với em khi cơn bão cuộc đời ập đến,tui sẽ cùng em chăm sóc cho hoa màu, ko 1 ai có quyền trách tui, vì tui cần 2 từ “hạnh phúc” . tui hiểu vì sao em giận ko chịu vào Sài Gòn, cũng như tui 2 năm đã từng giận đến mức ko muốn về quê. Tất cả vì 1 chữ tình, chúng ta ko chấp nhận, Phải , thằng Phương nói đúng, tui chưa bao giờ ưa nổi vợ nó, và nó cũng chưa bao giờ ưa em, và nếu em có quen 1 thằng nào trong giới này thì tui sẽ phản đối kịch liệt. Tui sẽ thuyết phục em vào SG khi mà cái điều khoản của thằng Phương "dùng điện thoại bàn gọi cho nó khi nó yêu cầu ” đã có hiệu lực hiện hành. Khi nào chuyện bị bại lộ tui sẽ tính tiếpTui lăn qua lăn lại trên giường, buồn quá ta, xem cái gì cũng buồn, sao những lúc như thế này mình ko có ai bên cạnh hết nhỉ? Ừ thì cũng là thói quen gọi ĐT để được nghe giọng nói của thằng P, dù là những chửi thề đụ má đụ mẹ nhưng cũng đã thân quen lắm rồi. Tui thích bởi vì giọng nó nghe rất ấm áp và như quân lệnh , ít nói mà nói cái gì ra cái đó. 1 là 1 , 2 là 2 . Bởi vậy nhiều lúc tui hỏi nó sao bữa nay lên mà hôm qua tao gọi điện không chịu nói cho tao biết? Nó nói là : nhiều khi công việc phát sinh hay là đi ko được hẹn lại thì sợ mày buồn, nào là “ lỡ ngày mai tao đi ko được thì sao?”. Còn tui hẹn là cứ hen ko thích là hồi, ui bạn tui nó chửi te tua cái vụ này hoài à, chắc tui phải học cách ứng xử của thằng phương quá, cái gì ko chắc chắn thì khoan hẳn hứa. Ok, tui sẽ học, đừng ai nói là tui bị ảnh hưởng bởi nó quá nhiều nhé, cái gì tốt mình học thôi hen,Đêm nay nó ko bắt máy, tui cũng hiểu, Thôi thì mình nghe hết bản nhạc chờ của nó mình đi ngủ cũng được, vì nó dặn những lúc như vậy đừng có cố gọi cho bằng được mà hảy đợi nó gọi lại cho. Tui quăng cái ĐT khi nghe hết bản nhạc chờ. Nó chỉnh chế độ rung vào buổi tối đó, nó từng nói thế vì nó sợ con nó thức, vợ nó chú ý. Tui đã từng hỏi là Thùy Dương ngủ chung từ đó đến giờ rồi 2 vợ chồng mày quất làm sao? Nó cười nó trả lời “ chuyện của tao mày hỏi làm chi, hỏi rồi mày nổi quạo mà cứ hỏi hoài” , Ừ thì tui quạo, tui ghét nhưng tui cũng phải quan tâm đôi chút chứ, vì tui ko biết cuộc sống gia đình vợ chồng các cặp như thế nào nên tui hỏi nó chứ sao. Cái tui đoán già đoán non--mày đừng có nói là quăng con nhỏ xuống đất nha?Nó nói--đụ mẹ, tao đâu phải nông cạn như màyTự nhiên tui cười, Ừ mà tui chỉ nằm 1 mình tưởng nhớ thôi nha, chứ tui ko có gọi cho nó trong buổi tối đó, vì tui và nó nói chuyện rất nhiều, mà hông lẽ cứ phải viết hết ra trong truyện thì thành 1 câu truyện toàn là lời thoại nói chuyện ko? Tui phải lượt cái nào ko cần thiết thì bỏ chứ, cái nữa là tui cũng viết theo cảm tính và cảm xúc nên có nhiều cái tui bỏ qua. Tui quay lại câu truyện nha. Tui cười tui nói--có giống tao với mày ở Cồn Thới Sơn không PhươngNó nói –khôngTui nghĩ là con Lan nó ko có dám manh động dữ dội như tui đâu, tui nghĩ đến cái cảnh 2 thằng làm tình trong toilet ma bỏ con nhỏ khóc dậy ở bên ngoài mà thấy mình cũng hơi ác. Thằng P lật đật rút cu mặc quần chạy ra dổ dành con nó, Tui cũng vậy. Vui thiệt chứ ha. Các bạn tưởng tui bỏ nổi thằng P hả. Nghịch cảnh trớ trêu thì mới bỏ thôi chứ lòng tui chưa bao giờ thôi đi cảm giác yêu thương nó. Nếu 1 mai tui phải xa nó tui vẫn sẽ giữ mãi hình ảnh của nó ở trong tim như đã từng giữ trong những năm nó đi lấy vợTui nghĩ là nó chỉ đợi đến khi nào Thùy Dương ngủ thật say, 2 vợ chồng chỉ làm nhẹ nhàng trong cái cảnh ko có một ngọn đèn. Ui , sao thằng P nó ko kể cho tui nghe chuyện sinh hoạt của nó với vợ nhỉ, nó ít nhắc đến quá. hay là nó cho con nó ngủ với ông bà nội? Hay là sao? Ui, nằm đây mà suy nghĩ chuyện của người ta. Bây giờ vợ nó lại có bầu nữa chắc là nó ngưng quan hệ hẳn luôn rồi, vậy mà mình còn chửi nó, cũng tại ông bảo vệ khiêu khích tui, nhắc tới làm tui nổi điên. Nhờ vậy tui mới biết thằng P nó quính quán lên khi tui giận tui như con gái. Ui sao mà khi yêu nó tui thì như con gái, còn khi bên cạnh em Lập tui thì như con trai, có phải tui là xăng phá nhớt hơm?
Cái thằng quĩ Phương đã ta thấy ghét ta hông thèm nghe máy mà cứ gọi hoài, thấy số nó mà muốn bực thêm, ko ghen ko đc, hông tức ko đc, ko biết chừng nào tui mới hết bị như vậy nữ, có người nói tui sao quá lụy tình nó , đúng là như vậy thiệt mà, lúc trước còn mong còn mỏi chờ đợi từng cuộc làm tính theo kiểu bố thí giống như đi ăn xin ăn mày ghê, người ta ăn ko hết hoặc ngán mới đẩy dĩa qua cho mình. Mình cắm đầu cắm cổ mình ăn mà mình ko biết đó là cái đồ người ta ko muốn ăn nữa, còn mình coi đó là sơn hào hải vị. 1 người luôn tự cho mình là người ban bố như nó thì đâu có hiểu nổi cái uất ức của người khác đâu chứ, nhắn tin.. nhắn tin, thừa nhận cho đã rồi nhắn tin quài“ chính mày đã dùng tình dục để lôi kéo tao đến với mày thì mày cũng đừng có trách tại sao tao thích mày 1 phần cũng vì chuyện này, tao đã lo lắng khi thằng Lập trở về thì mày phải tự hiểu chứ, ”Hix, được rồi, nó nói như vậy đã quá rõ ràng rồi đó, tình dục đã ảnh hưởng quá lớn đến mối quan hệ bạn bè thân thiết của hai đứa rồi đó, và cái ngày đầu tiên liều mình cúi đầu xuống bú cu nó là lỗi tại tui đó, mà 1 thằng top như tui mà phải đưa đít cho nó đâm trong cái sự đau thốn ghê gớm của cái lần đầu tiên là 1 sai lầm đó, và những lần gặp nhau nhem nhóm 1 mùi tình dục nồng nặc đã tác động đến nó đó, tui đã thành công hay chỉ là nhận 1 sự thất bại? thất bại vì đã đem tình dục tấn công làm vũ khí mà mình cứ tưởng đó là 1 sự lợi hại, nó ko chơi vợ đc thì nó chơi mình, còn nó chơi vợ đc thì nó đâu có màn, lâu lâu 1 tuần, 2 tuần thích thì lên, ko thích thì ở nhà luôn, mọi người bình chọn cho nó chẳng qua nó là mẫu người đàn ông gần gần trai straigt hoàn toàn và mạnh mẽ đúng với mẫu người họ thích chứ họ đâu có phân tích sâu sắc ra vấn đề. Có thể đối với họ đó là 1 sự mãn nguyện nhưng đối với tui thì ko, vì tui đã quá cần nó trong đời nên tui ko chấp nhận nổi. có thể từ những ngày đầu tiên khi tui về quê và chiếm đc cái thân xác của nó khi nó xỉn và những ngày sau đó thì tui cảm thấy thỏa mãn chứ bây giờ thì ko còn nữa. mọi người ko trong cái tình yêu như tui sẽ ko hiểu nổi tại sao khi có đc nó mà tui vẫn tức như bây giờ. Tức bao nhiêu thì lao vào bấy nhiêu, thực chất tui ko tài nào buông nó ra đc. Nó làm xáo trộn tâm lý của 1 thằng top như tui, nó làm xáo trộn cả suy nghĩ và trằn trọc của tui, nó vốn dĩ đã làm xáo trộn hết tất cả mọi thứ mà. Tại sao chỉ có người con trai mà gây ảnh hưởng và tác động quá lớn đến mọi thứ của tui như thế này, muốn làm cái gì cũng ko đc, về quê sống gần nó cũng ko đc, đi Đà Lạt sống cũng ko xong, ở sài gòn thì nhớ đầu này nhớ đầu kia, trông mong đợi chờ, tại sao phải như vậy mới đc? Ai giải thích thử 1 lần coi, tại sao gay phải sống như vậy mới gọi là gay? Tại sao quen trai men cảm nhiễm hay gay kín đều phải chọn cách sống như thế này mới đc? Tại sao tui ko thể sống cho chính mình? Tại sao và tại sao? Nếu buông nó ra thì đó là sự trừng phạt chính bản thân mình, là nhẫn tâm với chính bản thân mình. Tui biết điều đó và hiểu rõ hơn ai hết, căn bệnh trầm cảm trong năm 2010 vừa rồi tui mắc phải là 1 sự nhẫn tâm của tui với chính tui vì ko chịu quay về với nó mà. Từ đó mà cấu thành căn bệnh này chứ đâu“ cho đến bây giờ mày đâu có ưa nổi vợ tao đâu, thì mày cũng phải hiểu tại sao tao ko bao giờ ưa nổi thằng Lập, mày đang có trong tay 2 thứ của tao mà ko biết quí trọng nữa hả L?”Tui cứ mặc cho nó muốn nhắn cái gì nó nhắn, tui cần suy nghĩ để tìm hướng đi đúng đắn, nhưng mà tin nhắn của nó nhắn làm tui phải lau đi giọt nước mắt ít ỏi trên mắt, là nước mắt hay nước mưa chảy từ trán xuống chân mày rồi lan vào khóe mắt, mắt tui cũng cay lắm mà"tao hiểu rồi, tao ko giận mày nữa đâu Phương, tại tao thương mày quá nên mới như vậy thôi"Tui lau khô nước trên mặt rồi trùm áo mưa vùn ga chạy đi, tui chạy đi trong con đường Sài Gòn đầy mưa gió, những hạt mưa phan phát vào mặt, bão Songda sẽ nhanh chóng qua đi, biển đông sẽ lại có thêm 1 cơn bão mới rình rập, con đường tui đi ko bao giờ bằng phẳng trãi nhựa như mặt đường phan phát mưa rơi, xe tui vẫn chạy,tay tui vẫn giữ vững tai lái mắt tui vẫn sáng và quan sát tỉ mỹ trong những lớp nước mưa chảy làm mờ thị giác. Tui chợt hiểu rằng tấc cả mọi thứ là do mình quyết định, ko ai có thể hiểu đc mình khi mà chính bản thân mình còn chưa hiểu rõ mình cần gì ở cuộc sống này, chỉ biết rằng mình ko thể buông thằng Phương ra và ko thể bỏ em Lập, em sẽ là người lấy lại sự cân bằng tâm lý cho tui khi mà chuyện với Phương đỗ vỡ, dù P ko chấp nhận tui vẫn sẽ lòn lách để qua mặt nó. Tui ko muốn 1 ngày nào đó mình sẽ mất hết cả 2 người mà mình yêu thương nhất trong đời. Nếu sóng gió xảy ra tui sẽ trở về với em, trở về với mảnh đất cao nguyên in dấu những kỷ niệm một thời. Tui ko phải bỏ thằng Phương mà chính xã hội đã bắt tui phải bỏ. Tui ko phải chọn em Lập mà chính xã hội đã bắt tui phải chọn, chính xã hội đã mang em đến sởi ấm cuộc đời tui để chuộc lại sai lầm của định kiến xã hội mà do nó đã làm raTui ko giờ bỏ emCơn bão đã qua đi trong những ngày qua, hoa trên ấy lại nở đẹp lắm phải ko? Em hãy giữ cho vườn hoa Cát Tường xinh tươi mãi mãi nhé, tui sẽ về với em khi cơn bão cuộc đời ập đến,tui sẽ cùng em chăm sóc cho hoa màu, ko 1 ai có quyền trách tui, vì tui cần 2 từ “hạnh phúc” . tui hiểu vì sao em giận ko chịu vào Sài Gòn, cũng như tui 2 năm đã từng giận đến mức ko muốn về quê. Tất cả vì 1 chữ tình, chúng ta ko chấp nhận, Phải , thằng Phương nói đúng, tui chưa bao giờ ưa nổi vợ nó, và nó cũng chưa bao giờ ưa em, và nếu em có quen 1 thằng nào trong giới này thì tui sẽ phản đối kịch liệt. Tui sẽ thuyết phục em vào SG khi mà cái điều khoản của thằng Phương "dùng điện thoại bàn gọi cho nó khi nó yêu cầu ” đã có hiệu lực hiện hành. Khi nào chuyện bị bại lộ tui sẽ tính tiếpTui lăn qua lăn lại trên giường, buồn quá ta, xem cái gì cũng buồn, sao những lúc như thế này mình ko có ai bên cạnh hết nhỉ? Ừ thì cũng là thói quen gọi ĐT để được nghe giọng nói của thằng P, dù là những chửi thề đụ má đụ mẹ nhưng cũng đã thân quen lắm rồi. Tui thích bởi vì giọng nó nghe rất ấm áp và như quân lệnh , ít nói mà nói cái gì ra cái đó. 1 là 1 , 2 là 2 . Bởi vậy nhiều lúc tui hỏi nó sao bữa nay lên mà hôm qua tao gọi điện không chịu nói cho tao biết? Nó nói là : nhiều khi công việc phát sinh hay là đi ko được hẹn lại thì sợ mày buồn, nào là “ lỡ ngày mai tao đi ko được thì sao?”. Còn tui hẹn là cứ hen ko thích là hồi, ui bạn tui nó chửi te tua cái vụ này hoài à, chắc tui phải học cách ứng xử của thằng phương quá, cái gì ko chắc chắn thì khoan hẳn hứa. Ok, tui sẽ học, đừng ai nói là tui bị ảnh hưởng bởi nó quá nhiều nhé, cái gì tốt mình học thôi hen,Đêm nay nó ko bắt máy, tui cũng hiểu, Thôi thì mình nghe hết bản nhạc chờ của nó mình đi ngủ cũng được, vì nó dặn những lúc như vậy đừng có cố gọi cho bằng được mà hảy đợi nó gọi lại cho. Tui quăng cái ĐT khi nghe hết bản nhạc chờ. Nó chỉnh chế độ rung vào buổi tối đó, nó từng nói thế vì nó sợ con nó thức, vợ nó chú ý. Tui đã từng hỏi là Thùy Dương ngủ chung từ đó đến giờ rồi 2 vợ chồng mày quất làm sao? Nó cười nó trả lời “ chuyện của tao mày hỏi làm chi, hỏi rồi mày nổi quạo mà cứ hỏi hoài” , Ừ thì tui quạo, tui ghét nhưng tui cũng phải quan tâm đôi chút chứ, vì tui ko biết cuộc sống gia đình vợ chồng các cặp như thế nào nên tui hỏi nó chứ sao. Cái tui đoán già đoán non--mày đừng có nói là quăng con nhỏ xuống đất nha?Nó nói--đụ mẹ, tao đâu phải nông cạn như màyTự nhiên tui cười, Ừ mà tui chỉ nằm 1 mình tưởng nhớ thôi nha, chứ tui ko có gọi cho nó trong buổi tối đó, vì tui và nó nói chuyện rất nhiều, mà hông lẽ cứ phải viết hết ra trong truyện thì thành 1 câu truyện toàn là lời thoại nói chuyện ko? Tui phải lượt cái nào ko cần thiết thì bỏ chứ, cái nữa là tui cũng viết theo cảm tính và cảm xúc nên có nhiều cái tui bỏ qua. Tui quay lại câu truyện nha. Tui cười tui nói--có giống tao với mày ở Cồn Thới Sơn không PhươngNó nói –khôngTui nghĩ là con Lan nó ko có dám manh động dữ dội như tui đâu, tui nghĩ đến cái cảnh 2 thằng làm tình trong toilet ma bỏ con nhỏ khóc dậy ở bên ngoài mà thấy mình cũng hơi ác. Thằng P lật đật rút cu mặc quần chạy ra dổ dành con nó, Tui cũng vậy. Vui thiệt chứ ha. Các bạn tưởng tui bỏ nổi thằng P hả. Nghịch cảnh trớ trêu thì mới bỏ thôi chứ lòng tui chưa bao giờ thôi đi cảm giác yêu thương nó. Nếu 1 mai tui phải xa nó tui vẫn sẽ giữ mãi hình ảnh của nó ở trong tim như đã từng giữ trong những năm nó đi lấy vợTui nghĩ là nó chỉ đợi đến khi nào Thùy Dương ngủ thật say, 2 vợ chồng chỉ làm nhẹ nhàng trong cái cảnh ko có một ngọn đèn. Ui , sao thằng P nó ko kể cho tui nghe chuyện sinh hoạt của nó với vợ nhỉ, nó ít nhắc đến quá. hay là nó cho con nó ngủ với ông bà nội? Hay là sao? Ui, nằm đây mà suy nghĩ chuyện của người ta. Bây giờ vợ nó lại có bầu nữa chắc là nó ngưng quan hệ hẳn luôn rồi, vậy mà mình còn chửi nó, cũng tại ông bảo vệ khiêu khích tui, nhắc tới làm tui nổi điên. Nhờ vậy tui mới biết thằng P nó quính quán lên khi tui giận tui như con gái. Ui sao mà khi yêu nó tui thì như con gái, còn khi bên cạnh em Lập tui thì như con trai, có phải tui là xăng phá nhớt hơm?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co