Truyen3h.Co

Thanh Vien Mong Dai Luc He Liet Chi Nhat Hoan


69. Xuất môn về thăm gia đình (chín)...

Buổi chiều hôm sau, quan viên Sonlisgar tiến đến nghênh đón, nhìn học sinh từ dưới thuyền lên một đám sắc mặt vàng như nến, chân bước loạng choạng, cho rằng bọn họ vì lo lắng sự tình Langzan, một nắng hai sương một đường thẳng đến, trong lòng cảm động, thầm nghĩ: Không hổ danh học sinh học viện ma pháp St Paders!

Toàn dân Sonlisgar cao thấp đều đang lo lắng bão cát Đông Côi Mạc, sợ chúng quét đến cảnh nội, cho nên đặc biệt cảm thông đối với tai họa của Langzan.

Để mọi người có thể sớm tới Langzan, bọn họ đặc biệt chuẩn bị bốn cỗ xe ngựa lớn, mỗi cỗ sáu ngựa kéo.

Quan viên nói: "Ngồi xe ngựa tầm sáu ngày là đến lãnh thổ Langzan."

"Sáu ngày?" Dilin muốn nói lại thôi nhìn về phía Hydeine.

Hydeine không nói lời nào gật gật đầu.

Những học sinh khác mặt vàng như nghệ. Hiện tại bọn họ nhìn đến bất kì vật gì chuyển động đều có tâm lý bóng ma, ngay cả khi Hydeine gật đầu, bọn họ nhìn cũng thấy chóng mặt.

Quan viên không rõ đầu cua tai nheo, còn cho là bọn họ chê xe ngựa quá chậm, giận dữ nói: "Không còn cách nào. Hiện tại toàn bộ đại lục đều sợ bóng sợ gió, nhất là chư quốc phương tây chúng ta, cũng không dám mở ma pháp truyền tống trận, nếu không các ngươi đâu cần một đường xóc nảy."

Các học sinh lúc này đều yên lặng quyết định: Trở về nhất định phải dốc lòng cầu viện trưởng đề xuất đề nghị, thiết lập một ma pháp truyền tống trận trong học viện St Paders. Bình thường không cần mở ra, nhưng ở thời khắc mấu chốt, nhất định phải sử dụng được.

Hạ quyết tâm cứ hạ quyết tâm, nhưng thời điểm này, ngoại trừ lên xe chẳng còn cách nào khác.

May mắn bốn chiếc xe đều thắng ngựa hay trăm dặm mới tìm được một, con thuyền như ngựa hoang thoát cương không thể so sánh bằng. Cho nên sau một ngày thích ứng, học sinh cũng thành quen. Sắc mặt khó coi duy nhất chính là Dilin.

Bởi vì từ sau khi lên xe, Hydeine vẫn luôn ôm cậu ngủ say. Hydeine ngủ thì không sao, nhưng cậu bị những người còn lại nhìn chằm chằm xoi mói đến đứng ngồi không yên, ngay cả buổi tối ở khách sạn cũng không ngủ được.

Chậm chạp đi như vậy sáu ngày, bọn họ rốt cục tiến vào cảnh nội Langzan.

Quốc nội đang gặp biến cố lớn, lại phải phòng những quốc gia khác đánh lén, Langzan vội đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng phòng thủ biên cảnh so với bất luận thời điểm nào trong dĩ vàng đều phải nghiêm mật hơn. Nếu không phải động thái trợ giúp của St Paders quá lớn, khả năng đến bây giờ những quốc gia khác còn chưa biết bí mật này.

Cho dù trước đó đã nhận được tin tức quân tình nguyện học viện St Paders sắp đến, quân canh giữ Langzan vẫn tra xét thực nghiêm mật.

Toàn bộ quá trình, Dilin hết sức lo lắng đề phòng, chỉ sợ Hydeine không kiềm chế nổi phát sinh xung đột. May mà, Hydeine vì say xe, thân thể khó chịu, không có tâm tình so đo.

Cứ như vậy, bọn họ bị chứng thực quần hết một buổi chiều, sau đó được đưa về thành Tutan gần biên cảnh.

Đến trước cửa thành, cổng lớn đã đóng cửa, chỉ để lại bên tường một cánh cửa nhỏ để ra vào.

Quan canh cổng tỉ mỉ tra xét bọn họ lần nữa, mới cho đi.

Đến lúc này, ngay cả Dilin và các học sinh đều không còn sức mà chú ý. Hiện tại bọn họ khao khát nhất chính là thư thư phục phục tắm nước nóng cùng duỗi người trên chăn ấm nệm êm.

Nguyện vọng của bọn họ được hoàn thành một nửa –

Dilin và những người khác ngồi trong nhà tắm khách sạn run run rẩy rẩy tắm nước lạnh, run run rẩy rẩy ngủ trên tấm phản cứng còng.

Sáng sớm ngày thứ hai rời giường, trong ba mươi quân tình nguyện đến từ St Paders, sáu người phát sốt bỏ mình, tám người đau đầu, mười hai người cảm mạo, chỉ còn lại bốn người đủ khỏe mạnh mà tung tẩy nhảy nhót.

Hydeine và Dilin đứng ở lối ra khách sạn, nhìn hai học sinh mang theo các mục sư chạy tới chạy lui.

"Làm sao bây giờ?" Dilin hỏi. Kỳ thật cũng không thể trách khách sạn tiếp đãi không chu toàn. Chủ yếu do sau khi quốc vương Langzan tuyên bố mệnh lệnh rời đi, đại đa số dân chúng trong nước đã di chuyển sang các quốc gia khác, mỗi người còn lại đành phải đảm nhiệm phần việc của hai người, cho nên rất nhiều chuyện đương nhiên có thể bỏ thì bỏ.

Hydeine nói: "Ta đã gọi Chaifuang đến."

"Chaifuang đạo sư? Tại sao?" Dilin nhớ rõ hắn là đạo sư thuộc nhóm đầu tiên đi cứu viện Langzan.

Hydeine mặt không đổi sắc: "Hắn thích hợp làm chim mẹ hơn."

Dilin giật mình, nhỏ giọng: "Anh định ném bọn họ cho thầy ấy?"

"Ừa."

Dilin nghĩ đến quan hệ giữa Hydeine và Chaifuang, hết sức hoài nghi âm mưu của hắn có thể thực hiện được hay không, "Nếu thầy ấy không đến thì sao?"

"Hắn nhất định sẽ tới." Hydeine tràn đầy tự tin, "Ta nói cho hắn ta bệnh rất khó chịu, thượng thổ hạ tả. Khó có cơ hộ để chế nhạo ta, hắn nhất định không bỏ qua."

Dilin: "..."

Như Hydeine sở liệu.

Xế chiều hôm đó, Chaifuang không tiếc hao phí tinh thần lực dùng phong hệ ma pháp, phong trần mệt mỏi chạy đến. Bất quá hắn không nhìn thấy cảnh tượng làm người ta sung sướng như đã tưởng, chỉ nhận được một lá thư ủy thác giám hộ.

"... Chết tiệt!"

Xế chiều cùng ngày, các học sinh mắc bệnh đang nghỉ ngơi đều gặp phải một chuyện kinh dị, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Chaifuang đạo sư vẫn thường cười tủm tỉm lần này lại ngập tràn lửa giận xông tới "an ủi".

Buổi tối.

Mục sư kinh ngạc ngồi trong phòng chẩn bệnh, vừa khám vừa nói: "Bệnh sao lại nặng hơn rồi."

Các thành thị khác của Langzan cũng canh phòng thực nghiêm, nhưng Hydeine và Dilin đều dùng phong hệ ma pháp thoải mái đột phá, một đường tìm đến đô thành Langzan – thành Xiaobe.

Thành Xiaobe từng được liệt vào hạng đầu trong mười thành nổi tiếng nhất Mộng đại lục, nhờ mạng lưới đường phố giăng khắp thành mà không mất vẻ phồn hoa.

Hiện giờ, đường phố vẫn chằng chịt giăng khắp nơi, nhưng bộ dáng thật vắng vẻ.

Dilin nói: "Trước hết chúng ta đến hoàng cung đi?"

Hydeine nhướng mày: "A? Ngươi rất quen với hoàng cung Langzan?"

"Không quen. Nhưng tôi muốn gặp Ningya trước." Dilin thành thành thật thật trả lời. Nguyên nhân lớn nhất lần này cậu đến Langzan, chính là để gặp Ningya.

Hydeine không nói chuyện.

Dilin thấy hắn thành thục xuyên qua vô số đường phố, kinh ngạc hỏi: "Anh từng qua đây?"

"Không có." Số lần Hydeine xuất môn có thể dùng một bàn tay để đếm.

"Anh nhớ kỹ bản đồ thành Xiaobe?" Dilin bội phục hỏi.

"Không có."

"Vậy anh đi theo căn cứ nào?"

"Đi đại."

"..."

Có vài người dù nghiêm túc đi thế nào, cũng không đi đến đích. Nhưng cũng có vài người, dù nhắm mắt mà đi, cũng có thể đến nơi.

Nếu như nói Dilin là người trước, vậy Hydeine chính là người sau.

Nhưng Hydeine nhìn qua cũng thấy đang mất hứng.

"Thật sự đến hoàng cung." Dilin hưng phấn nói.

Hydeine cau mày. Người đồng hành có đôi khi không nhất định có cùng mục đích. Hắn nhìn Dilin kích động giải thích với thủ vệ lai lịch và mục đích của mình, mày không khỏi nhăn lại càng chặt.

Thủ vệ nghi vấn thật lâu, lâu đến mức Dilin nhịn không được ngưng tụ thủy cầu, đối phương mới nửa tin nửa ngờ đi vào thông báo.

Nửa khắc đồng hồ sau, thủ vệ vội vội vàng vàng chạy đến nói: "Tổng quản lệnh cho ta mang hai vị đi nhà khách nghỉ ngơi."

Dilin sửng sốt: "Ningya đâu?"

"Tổng quản sẽ an bài." Thủ vệ nói.

Trong lòng Dilin thất vọng, bất quá che dấu rất khá.

Cậu và Hydeine đến nhà khách, bên trong lại vô cùng vắng vẻ.

Thủ vệ giải thích: "Viện quân từ học viện St Paders đã đến thành Dabe, tổng quản mời hai vị nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ an bài xe ngựa đưa hai vị đi."

Dilin nói: "Ningya đêm nay sẽ đến?"

Thủ vệ nói: "Cái này, ta không rõ lắm."

Dilin thở dài.

Hydeine đứng bên thờ ơ lạnh nhạt, không nói một lời.

Dùng xong bữa tối, Dilin bắt đầu đứng ngồi không yên. Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, nhưng ngoài cửa mãi không có động tĩnh. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mạo hiểm.

Quần áo nai nịt tối màu đều có sẵn, cậu thay xong, lại do dự có nên lấy kiếm ra. Như vậy cho dù bị phát hiện cũng không bị hoài nghi thân phận. Nghĩ nghĩ, vẫn quyết định vào cung nói sau.

Cậu nín thở đợi bên cửa sổ một lát, xác định bên ngoài không có động tĩnh, mới rón rén mở cửa, rón rén đi ra ngoài, rón rén xoay người...

"Đi làm trộm?" Thanh âm Hydeine vang vọng trên hành lang yên tĩnh.

Lưng Dilin cứng lại, làm như không có việc gì mỉm cười xoay người: "Đạo sư chưa ngủ?"

Hydeine khoanh tay dựa vào tường, "Ngủ rồi sao nhìn được trò hay của ngươi?"

Dilin biết không thể gạt hắn, đành phải thẳng thắn nói: "Tôi chỉ muốn gặp Ningya một lần."

"Vì sao muốn gặp hắn?"

Dilin nghĩ nghĩ: "Bởi vì từng cự tuyệt, nhiều ít có chút áy náy, cho nên muốn gặp một lần, xác định hắn không ghi hận, tôi mới an tâm. Cho dù không gặp được, tôi cũng muốn biết nguyên nhân tại sao không thể gặp."

"Chỉ có vậy?"

"Còn là bằng hữu một thời, tôi cũng thực muốn biết hắn gần đây có ổn không."

Hydeine đứng thẳng, nói: "Vậy đi thôi."

"Đi?" Dilin nhìn Hydeine lướt qua mình, hướng về phía cửa. "Đạo sư cũng đi?"

"Ta sợ ngươi tay chân vụng về bị chộp mất."

Dilin vừa cảm động vừa buồn cười đi theo.

Hydeine lại lạnh lẽo nói, "Đi theo ngươi, ít nhất có thể cam đoan đúng lúc mà diệt khẩu."

"..."

70. Xuất môn về thăm gia đình (mười)...

Vào đêm, thủ vệ hoàng cung càng thêm nghiêm mật.

Dilin vòng quanh ngoài hoàng cung vài vòng vẫn không tìm thấy cửa để đột nhập.

Sau khi cậu vòng vèo lần thứ hai trở về Hydeine đứng tại chỗ rốt cục nhịn không được giữ chặt cậu, bất đắc dĩ nói: "Ngươi đang tìm cái gì?"

"Cửa sau." Dilin nói, "Khẳng định hoàng cung không chỉ có một đại môn."

"Đi theo ta." Hydeine xoay người.

Dilin hồ nghi theo sau hắn. Cậu mới từ chỗ kia trở lại, làm gì có cửa?

Hydeine ung dung tiến vào một con đường hẹp, lập tức nghe có người hô, "Ai?"

Trong lòng Dilin căng thẳng, nhanh chân vọt lên, chỉ thấy Hydeine đứng đưa lưng về phía mình, trên mặt đất nằm ba người thị vệ.

"Anh... không bị thương?" Cậu vốn muốn hỏi "Anh làm gì bọn họ", ai ngờ đến bên miệng lại sửa lại, biến thành một câu vô nghĩa như vậy. Cậu âm thầm ảo não, lấy tính cách của Hydeine nhất định sẽ hung hăng cười nhạo.

Không ngờ, Hydeine chẳng những không chê cười, ngược lại nghiêm túc hồi đáp: "Không bị thương."

"Vậy là tốt rồi." Dilin thở phào một cái, ngồi xuống xem xét thị vệ, xác định bọn họ đã bất tỉnh, đứng lên giành phần đi phía trước.

Hydeine cũng không để bụng hành động của cậu, thi thi nhiên nhiên theo phía sau.

Hoàng cung Langzan thiết kế rất kỳ quái, ở trước cửa là một đường dài cong queo khúc khuỷu.

Dilin đang ngoặt vào một con đường uốn khúc, chợt nghe thấy phía trước có tiếng quát phẫn nộ: "Các ngươi rốt cục là ai? Tại sao lén lút xông vào hoàng cung?"

Dilin thầm than một tiếng không tốt, ngoại trừ ba tên thị vệ bị Hydeine đánh bất tỉnh trước đó, bọn họ dọc đường đi không gặp người nào khác, xem ra, cổ quái chính là con đường dài này. Nếu đã bị phát hiện, đương nhiên cũng không cần che dấu nữa. Cậu thoải mái đi ra.

Một đạo kiếm quang lập tức xẹt qua mặt.

Dilin cúi đầu nhìn mũi kiếm cơ hồ đặt trên cổ mình, mỉm cười: "Ta tới gặp Ningya."

"Nói bậy! Nếu gặp Ningya vương tử, vì sao phải lén lút?" Người quát hỏi là một gã trung niên thân thể thon dài, nhìn hắn ba bốn mươi tuổi còn mọc mụn trên mặt là biết người này bình thường nhất định thường xuyên nổi nóng.

Dilin tốt tính giải thích: "Ban ngày ta cầu kiến, các ông nói buổi tối cậu ấy sẽ đến, nhưng cậu ấy không có đến."

Gã trung niên cả giận: "Vương tử không đến nhất định có lý do của vương tử, đây không phải là nguyên nhân ngươi nửa đêm đột nhập hoàng cung!"

Dilin nói: "Ta cũng có lý do cần gặp Ningya. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi thành Dabe, trước khi xuất phát ta phải gặp cậu ấy."

"Ngươi cảm thấy nhóm ngươi còn có thể đến thành Dabe?" Gã trung niên lạnh lùng nhìn cậu, "Tội danh ban đêm xông vào hoàng cung đủ để ngươi ở trong ngục cả đời."

Dilin xuất thân quý tộc, đương nhiên biết ban đêm xông vào hoàng cung là tội lớn. Cậu thấy thẹn trong lòng, nhất thời không biết giải thích thế nào. Muốn gặp Ningya là nhất thời xúc động, không nghĩ tới sẽ tạo thành hậu quả như vậy. Hơn nữa thân phận của cậu mẫn cảm, chẳng những liên lụy học viện St Paders, còn liên lụy Shamanlier, nếu bởi vậy mà tạo thành quyết đấu giữa ba thế lực.

"Đã thế," Hydeine rốt cục từ phía sau Dilin đi ra, "Nếu không có hoàng cung, hoặc không có ngục giam, lời ngươi nói vừa rồi liền không thể thành sự thật."

Gã trung niên nghe ra ý uy hiếp trong lời hắn nói, ánh mắt sắc như đao, "Ngươi dám!"

Hydeine không để ý tới hắn: "Dù sao hoàng cung cũng ở ngay trước mắt..."

"Đạo sư." Dilin nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, sau đó tiến lên một bước, thong dong nói: "Ban đêm xông vào hoàng cung đích thật là ta lỗ mãng, nhưng ta thật sự vì Ningya mà đến. Là thật là giả, chỉ cần để ta gặp mặt cậu ấy liền biết."

Vẻ mặt gã trung niên khẽ chuyển.

Thị vệ trước sau hắn đột nhiên chia ra hai bên, tạo thành con đường ở giữa.

Gã trung niên vội vàng quay đầu, chỉ thấy một người trung niên mặc vương bào từ từ đi ra.

"Quốc vương bệ hạ!" Gã trung niên vừa nhường đường vừa cung kính nói.

Quốc vương Langzan hơi vuốt cằm, ánh mắt trực tiếp dừng trên mặt Dilin, "Ningya ở thành Dabe."

Dilin ngẩn người, "Khi nào?" Nếu sớm đã đi, tại sao không nói trước cho cậu?

Quốc vương Langzan tựa hồ nhìn ra nghi vấn của cậu, giải thích: "Nó có nhiệm vụ bí mật. Nếu ngươi đi, cũng không được nói cho người khác."

Dilin thoáng thoải mái, lập tức vừa sợ vừa kinh ngạc: "Bệ hạ tin tưởng ta?"

"Ngươi là Dilin?" Trên khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của quốc vương lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Ta nghe nó nhắc tới ngươi."

Dilin hoàn toàn thoải mái, vội nói: "Đêm nay thật sự quá thất lễ." Cậu còn muốn nói tiếp, chỉ thấy quốc vương gật đầu lấy lệ, xoay người. Có lẽ việc Đông Côi Mạc đã khiến ông lao lực quá độ, không có thừa tinh lực đi ứng phó cậu.

Gã trung niên thấy quốc vương không hề truy cứu, oán hận cảnh cáo một tràng dài, rồi cho đi.

Trên đường về, Dilin ảo não không thôi vì lỗ mãng vừa rồi của bản thân. Nếu không phải Ningya từng nhắc tới mình, quốc vương Langzan không nguyện ý truy cứu, chuyện tối nay xử lý không tốt sẽ biến thành vấn đề giữa các quốc gia.

"Hành lang kia có cổ quái." Vấn đề Hydeine suy nghĩ hiển nhiên hoàn toàn khác cậu.

Dilin nói: "Có lẽ nơi đó có vật báo động."

"Không phải báo động." Hydeine đã thông suốt mấu chốt, "Là ma pháp trận, đem tình cảnh truyền đến thủy tinh cầu, thế nên thủ vệ trong cung chỉ cần coi chừng thủy tình cầu là biết được mọi động thái."

Dilin không ngờ đến điều này, tán thưởng: "Không nghĩ tới hoàng cung Langzan canh gác sâm nghiêm đến vậy." Cậu đi về trước vài bước, phát hiện Hydeine không đi theo, không khỏi kinh ngạc dừng lại, xoay người nhìn hắn, "Làm sao vậy?"

"Đột phá canh gác sâm nghiêm như vậy, hẳn rất thú vị." Trong mắt Hydeine lộ ra hưng trí dạt dào tựa như sắp tràn ra.

Dilin cả kinh: "Chúng ta vừa mới bị bắt!"

"Cho nên bọn họ không thể ngờ chúng ta sẽ lập tức trở lại."

"Ningya không ở thành Xiaobe, chúng ta không có lý do đi."

Hydeine nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt trạm lam mang theo mấy phần mê hoặc, nhẹ giọng nói: "Có."

Dilin thấy hắn kiên quyết, đầu liều mạng xoay chuyển nghĩ cách ngăn cản hắn.

Hydeine nói: "Yên tâm, lần này nhất định sẽ không bị bọn họ bắt." Lần trước quá to gan, cư nhiên chậm rãi đi vào. Lần này sử dụng phong hệ ma pháp, cho dù bọn họ có dùng một trăm con mắt nhìn thủy tinh cầu, cũng tuyệt đối không nhìn ra thân ảnh hai người.

Dilin hít một hơi thật sâu: "Nếu lần này lại bị phát hiện, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua." Dạy mãi không sửa, biết sai cố phạm, đến lúc đó hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.

"Ta đã hạ quyết tâm, cho nên," Hydeine lắc lắc ngón tay, "Ngươi không cần tiếp tục cổ vũ ta."

Cổ vũ? Cậu rõ ràng đang khuyên bảo. Dilin nói: "Chúng ta tới trợ giúp Langzan."

"Đúng vậy. Thuận tiện giúp bọn hắn kiểm tra cảnh vệ một chút."

"Nhưng là..." Dilin còn chưa nói xong, đã bị Hydeine kéo vào trong ngực, sau đó trực tiếp tiến nhập một trận gió phóng về phía hoàng cung.

Dilin rốt cục vẫn là thiếu niên, dù thành thục đến mức nào cũng không thể không quan tâm hơn thua. Từ sau khi có thể cảm ứng phong nguyên tố, cậu ngoài mặt tuy không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng có chút đắc chí. Song lần này nhìn thấy Hydeine sử dụng phong hệ ma pháp, chút đắc chí liền biến thành xấu hổ.

Có thể cảm ứng phong nguyên tố và sử dụng phong hệ ma pháp là hai việc khác nhau.

Hydeine cũng tốt mà Vincent cũng tốt, bọn họ có lẽ không cảm giác được phong nguyên tố, nhưng lấy khống chế của bọn họ với hỏa nguyên tố và thủy nguyên tố, sử dụng phong hệ ma pháp vượt xa cậu.

Ma pháp sư cường đại cuối cùng là phải nắm giữ và khống chế ma pháp, không phải cảm ứng với nguyên tố.

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi âm thầm thu liễm chút kiêu ngạo mới sinh, một lần nữa điều chỉnh tâm tính của mình.

"Đến" Hydeine buông cậu ra.

Gió cọ xát hai má đột nhiên ngừng, Dilin bị gió quất đến mức khuôn mặt lạnh như băng cũng dần nóng lên. Cậu đề phòng nhìn chung quanh. Nơi này là trong hoàng cung, nhìn bố trí, chắc hẳn là phòng khách. Hydeine đoán không sai, đối phương đích thực không ngờ bọn họ sẽ trở lại, bên trong canh gác thực lơi lỏng.

"Đã đột phá thành công, chúng ta về đi." Dilin nhỏ giọng.

"Ngươi không muốn nhìn thủy tinh cầu?" Hydeine hỏi.

Dilin không chút do dự nói: "Không muốn." Hiện tại cậu chỉ muốn thần không biết quỷ không hay chuồn ra khỏi nơi thị phi này.

Hydeine nhướng mày, giống như đã sớm dự liệu được đáp án, "Xem ra, không có vị bằng hữu kia, ngươi chẳng có chút hứng thú nào với hết thảy quanh mình."

Dilin cảm giác những lời này của hắn lộ ra vài phần quái dị, nhưng bị hắn trào phúng đến quen, cũng không nghĩ sâu, "Dù sao tôi cũng là người gia tộc Bassekou của Shamanlier, nếu lại bị bọn họ bắt được, nhất định sẽ khiến bọn họ sinh bất mãn và nghi ngờ đối với Shamanlier, nói không chừng còn tạo thành xung đột giữa hai nước."

"Hô, vậy đi thôi." Hydeine nói.

Dilin điều chỉnh tư thế, đợi một lát, mãi không thấy Hydeine di chuyển, nhịn không được quay đầu nhìn hắn.

Hydeine hơi hơi mở ra hai tay, bộ dáng chờ người đến ôm, "Đi thôi?"

"Tôi?" Sắc mặt Dilin căng thẳng. Nếu là bình thường, có cơ hội thực hành như vậy cậu nhất định không bỏ qua, nhưng hiện tại cậu không dám mạo hiểm.

"Làm đạo sư, giao bài tập cho học sinh của mình là chuyện đương nhiên." Hydeine tươi cười rạng rỡ.

Dilin cắn chặt răng, vươn tay ôm lấy hắn.

Bị ôm và chủ động ôm là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Chí ít thời điểm bị ôm Dilin hoàn toàn không cảm thấy vòng eo của Hydeine thon gọn như vậy. Tay cậu nắm thật chặt, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, qua một lát, đột nhiên mở ra.

Một trận gió thổi qua, phòng khách không còn bóng người.

...

Dilin không biết thủy tinh cầu có thể thu được tốc độ chậm nhất là bao nhiêu, nhưng nhìn từ đằng xa hoàng cung vẫn yên tĩnh như cũ, có thể xác định cậu đã trót lọt.

"Hô." Cậu nhẹ nhàng thở ra, bình ổn nhịp tim đang đập kịch liệt.

Hydeine nghiêng người nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy.

Cư nhiên trong thời gian ngắn như vậy, có thể tăng tốc độ gần gấp đôi... Xem ra bức bách trong cơn nguy cấp đích thật là con đường tắt.

"Đạo sư, chúng ta có thể trở về chưa?" Trong giọng nói của Dilin mang theo bất đắc dĩ.

"Biểu hiện vừa rồi của ngươi rất khá." Hy vọng về sau càng tốt hơn. Hydeine cười đầy thâm ý, xoay người đi về nhà khách.

...

Vừa rồi, được khen ngợi?

Dilin hoảng hốt một lát mới cất bước đuổi theo.

***

Có ai nghĩ lão Hydeine đang ghen với Ningya?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co