Truyen3h.Co

Thien Yet Thien Binh Co Ay Xinh Dep Nhu Vay Edit

Năm nay khí hậu khác thường, cả nước tuyết lớn, giống thành phố N - ở phía Nam vài chục năm không thấy tuyết, nội thành thế mà cũng lất phất bóng tuyết.

Cửa sau của trung học 92, một đám nhóc 12 13 tuổi, mỗi đứa đều lạnh đến rách da, xoa tay dậm chân.

Hứa Thiên Bình lẩy bẩy kéo kéo cổ áo che lại miệng, tuy nói chuyện đều thở ra khói trắng, cũng không ngăn cản được cô tinh thần hừng hực.

Cô chống tay bên sườn, cùng đám " đồ đệ" hét lớn:"Này!!Các chú nói nam sinh kia thật sự là điểm cao nhất của khối ta à?"

Nam sinh: "Đương nhiên! Em đã hỏi rồi! Điểm còn gần như tuyệt đối!"

Hứa Thiên Bình: "Mặt mũi thế nào?"

Nam sinh khác trả lời: "Đẹp! Tuyệt đối đẹp! Chỉ là... có chút lùn."

Vừa nghe thấy lùn, Hứa thiên Bình liền không vui: "Không phải đã nói là muốn cao sao?"

"Lão đại à, làm gì có ai như thế. Chị muốn học tập tốt, mặt đẹp là quá khó rồi!"

"Đúng vậy! Rất rất khó!!!"

"Em đoán chắc cậu ta cũng có cao lên. Khai giảng em thấy đã mẹ nó, cao lên rất nhiều!"

....

Con đường chính xuyên qua vườn trường, phủ đầy tuyết. Dây thép bánh xe đẹp xoay lạch cạch, lốp xe nghiền qua tuyết, để lại một đường dấu bánh xe gập ghềnh.

Bên cạnh, một thiếu niên đi giày vải bị dính tuyết ướt nhẹp, chân cao chân thấp đạp trên nền tuyết, kẽo kẹt tiếng vang nhỏ.

Cố Thiên Yết trải qua một ngày đáng giá, tan học, trời đã xâm xẩm tối.

Nhanh chân bước tới cổng trường, sải bước tới chỗ xe đạp, chầm chậm đạp xe ra cổng trường. Sau đó đột nhiên bánh xe bị người đưa chân ra ngáng, lập tức dừng lại.

Ánh mắt cậu theo đôi giày thời thượng tinh xảo nhìn lên trên, thấy một nữ sinh cực kỳ xinh đẹp nhìn cậu cười tươi.

Cô ôm lấy cánh tay, đồng phục mặc lỏng lẻo, cũng không kéo khóa, lỗ tai còn đeo hai cái khuyên bạc lấp lánh.

Thật xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn có chút hư.

Hứa Thiên Bình: "Này! Cậu chính là Cố Thiên Yết đúng không?"

Liếc mắt một cái, Cố Thiên Yết liền nhận ra là ai.

-- Hứa Thiên Bình lớp bên cạnh, mới lên cấp 2 nửa học kỳ đã nổi tiếng ở trung học 92, cả trường đều biết đến.

Nhà có tiền, người xinh đẹp, nhưng đặc biệt cực kì hư!

Cả ngày trốn học, vi phạm nội quy, nói chung là không nghe lời.

Cố Thiên yết với loại con gái bất lương nông cạn, không thích tiếp xúc cho nên lãnh đạm mà " Ừ" một tiếng, muốn đi, nhưng đối phương không hề có ý tứ nhường đường.

Cố Thiên Yết nắm chặt tay vịn xe đạp: "Cậu tìm tôi làm gì?"

 Đương nhiên là để nói chính sự rồi."

Hứa Thiên Bình đem chân đạp xuống, nhìn Cố Thiên Yết xung quanh đánh giá, "Vì chờ cậu, đứng ở đây cả nửa ngày, sắp bị đóng băng đến nơi! May mắn, lớn lên cũng không tồi..."

Cô bình phẩm từ đầu đến chân.

Nam sinh này quả nhiên đẹp, mặt mày thanh tú, bộ dạng quá lãnh đạm, quá rụt rè.

Làn da trắng nõn sạch sẽ, đồng phục chỉnh chỉnh tề tề, tan học rồi vẫn quy củ đeo huy hiệu trường, nhìn đã biết là loại học sinh nghe lời gần chết - Hứa Thiên Bình kết luận.

Chỉ là... đôi mắt lạnh như băng, quá nghiêm túc, giống một vị đại nhân nhỏ, cô không thích cho lắm.

Cố Thiên Yết bị cô nhìn đến nổi da gà, không hề biết vừa rồi mình đã "Quá quan trảm tướng", "Đạt tiêu chuẩn đủ tư cách."

"Cậu tránh ra, tôi phải về nhà!"

Hứa Anh ôm cách tay hơi hếch cằm: "Muốn về nhà cũng được thôi, nhưng mà..."Cô giơ tay, đám học sinh nhanh chóng vây quanh cậu "Chỉ cần cậu đáp ứng tôi một điều kiện!"

Cố Thiên Yết nhìn Hứa Thiên Bình sâu xa, cảm thấy lời đồn thật không sai, Hứa Thiên Bình đúng thật là xấu xa.

"Cậu muốn thế nào?"

Thiếu nữ bước đi, đến trước mắt cậu "Cùng tôi yêu đương, chơi chơi một chút?"

Thiếu niên cau mày lãnh đạm, vừa nghe xong lời này, sửng sốt.

Hứa Thiên Bình nhớ lại người lớn vẫn hay làm, bắt chước người khác cơ hội hôn thật nhanh lên má cậu một cái.

Môi Hứa Thiên Bình trời sinh đỏ thắm, cười lên kiều diễm xinh đẹp cực kỳ:" Này! Cậu có đồng ý hay không?"

Cố Thiên Yết kinh hãi bụm mặt lui một bước về phía sau. Bang! Xa đạp đổ xuống nền tuyết. Nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, Thiên Bình nhịn không được ôm bụng cười to.

"Này! Cậu rốt cục có đồng ý không, tôi sắp hết kiên nhẫn, cậu nhanh quyết định nha!"

Cố Thiên Yết bóp lòng bàn tay mình. Cả bàn tay trắng nõn căng thẳng, mu bàn tay còn có thể thấy được mạch máu hoa văn, mắt nhìn chằm chằm đôi mắt long lanh cười của nữ sinh vừa mới "khinh bạc" cậu.

Không thể hiểu được, trái tim đột nhiên trở nên kỳ lạ, đập rối loạn lung tung.

Hứa Thiên Bình mất kiên nhẫn, đợi chốc lát không thấy trả lời:" Cậu mà từ chối tôi, tôi sẽ để bọn họ đánh cậu! Muốn về nhà? Không có cửa đâu!"

Cố Thiên yết bị dọa đến lùi về sau một bước, nhưng ánh mắt vẫn không rời đi gương mặt Hứa Thiên Bình.

Cô thật xấu, nhưng, cũng thật xinh đẹp....

Hơn nữa, môi lại mềm mại.

Cố Thiên yết âm thầm nghĩ.

Hứa Thiên bình ôm cánh tay tức giận chờ, thiếu niên cúi đầu suy nghĩ đã lâu, tuyết ở trên người hai người họ cũng phủ một tầng mỏng, Cố Thiên yết mới ngẩng đầu nói: "Tôi đồng ý."

Cậu hoãn, bổ sung: "Nhưng tôi có điều kiện, tôi là bạn trai cậu, sau này cậu không được cùng nam sinh khác lại gần, không được... không được giống vừa nãy hôn bọn họ, cũng không cho... bắt tay."

Hứa Anh không cần nghe xong điều kiện, mất kiên nhẫn oán giận: "Được rồi được rồi, dài dòng chết mất! Nói nữa là tôi đánh cậu!"

Xinh đẹp gương mặt biến hóa cực nhanh, vừa hung dữ oán giận liền lập tức kéo môi đỏ cười rộ lên. Đến nỗi dù Cố Thiên Yết ra điều kiện gì, cô cũng không để ý.

Thật vui vẻ.

Hôm nay cuối cùng cô cũng có đồ chơi không nhiều người có - "Bạn trai"

.....

Chuyển tới phía Bắc được hai năm, Hứa Thiên Bình vẫn không thể hoàn toàn thích nghi được mùa đông vừa khô vừa lạnh, bên ngoài tuyết lớn bay bay, trong nhà bật máy sưởi ấm áp, yết hầu khô khốc.

Hứa Thiên Bình dựa vào ven tường, như có như không nghĩ về câu chuyện ở thành phố N hôm tuyết ấy.

Nhìn xem di động, cô đã đợi mười mấy phút, chút kiên nhẫn ít ỏi sắp cạn sạch.

Trên màn hình hiện tin nhắn Wechat từ bạn bè: -- Tới tay?--

Hứa Thiên bình lạch cạch trả lời: --Đm, bà đây chưa thấy bóng dáng của cậu ta đâu hết---

--Đang ở chỗ trao giải cho học sinh--

Hồi âm: --666*, học bá của khối đúng thật là khác biệt--

--Biết không, Hôm nay lớp chúng ta có soái ca mới chuyển đến, nghe nói cũng là học bá--

--Đúng rồi,soái ca cũng đang ở chỗ trao giải, không khéo cậu có thể gặp đấy--

Hứa Thiên Bình đang định trả lời thì thấy người mình đang chờ đi ra.

Một nam sinh trắng trẻo cao ráo, đồng phục sạch sẽ gọn gàng, quần dài màu xanh đen, tay trái đang cầm giấy khen của cuộc thi vật lý.

Nam sinh này là học sinh lớp 13 - Song Ngư, đứng thứ nhất của khối, nam thần trong truyền thuyết được người người theo đuổi, nhưng không ai đuổi được cao lãnh học bá. Cũng là đối tượng Hứa Thiên bình cùng bạn bè đánh cược.

Hứa Anh cong môi, thu tay lại, đút vào túi áo khoác lỏng lẻo, đi theo sau, vào WC nam.

Tiếng nước đứt quãng vang lên, Song Ngư dùng nước dội lên mặt, cố ổn định tinh thần bất ổn mấy ngày nay, nhưng chẳng mấy hiệu quả, đầu óc cậu bây giờ tràn ngập hình bóng nữ sinh lười biếng quyễn rũ kia.

Từ học kỳ I chuyển đến Bát Trung, cậu đã nghe thấy Hứa Thiên bình đại danh - lăng nhăng, lạm tình, trong nhà có tiền, ở trường học đi ngang, bạn trai của cô trong thời gian ngắn đều bị đá.

Hiện tại khủng khiếp chính là, cô đang theo đuổi cậu.

"Đừng nghĩ linh tinh nữa, Song Ngư! Mày tỉnh táo lại! Nghĩ đến tương lai, nghĩ đến học bổng!" Cậu tự lầm bầm, lại lấy nước lạnh dội lên mặt, rồi sau đó bỗng dưng nghe thấy sau lưng có tiếng nữ sinh cười thanh thúy mỉa mai.

"Này ~ học bá bạn học, cậu đừng có tấu hài nữa được không? Muốn làm đông cứng hỏng mặt à, như thế tôi sẽ không thích cậu nữa thì làm sao~"

Nam sinh bị dọa hốt hoảng.

Trong gương, Hứa Thiên Bình lười biếng dựa vào tường, đôi mắt xinh đẹp ngập ý cười, tóc dài buộc cao tản trước ngực. Váy đồng phục ngắn, lộ ra cặp chân dài trắng nõn, giày vải màu đen không đi tử tế, gót đạp lười nhác, dây giày thiếp vàng thời thượng.

"Cậu! Đây là WC nam!" Nam sinh dựa lưng vào bồn rửa tay, nhìn cô hoảng sợ.

"Um Hum". Hứa Thiên Bình hơi nâng cằm, không để bụng, cầm giấy khen của cậu lên nhìn "u là trời, giải nhất thành phố, rất giỏi phải không? Làm sao bây giờ, cậu ưu tú như vậy tôi càng thích."

Hứa Thiên Bình hơi nâng mí mắt, lông mi dày, mắt to rất có thần, một tay choàng lấy cổ cậu: "Không bằng, cậu làm bạn trai tôi đi?"

Đôi mắt to xinh đẹp câu hồn. Nữ sinh trong trường học phần lớn đều canh suông mì sợi, ôn hòa đơn thuần, nhưng nữ sinh này, toàn thân đều là yêu diễm kích thích.

Sạch sẽ quy củ nam sinh hơi run rẩy, lui về sau một bước: "Cậu, cậu đừng nói hươu nói vượn! Chúng ta vẫn là học sinh, cần học tập thật tốt, không nên yêu sớm, cậu đừng có cả ngày nghĩ những thứ linh tinh, phải nghĩ đến cha mẹ cậu..."

"Hứ!" Hứa Thiên Bình nâng môi để sát cằm nam sinh, ở khoảng cách gần đánh giá chiếc cằm sạch sẽ không có dấu vết của râu, vừa lòng nhìn hô hấp cậu dồn dập vì mình.

"Đừng có giảng mấy cái đạo lý nhàm chán đó, khó có được lúc chỉ có hai ta, cậu nói thật đi, cậu có thích tôi hay không?"

"Trung thực một chút, nói dối không phải tác phong của học sinh ba tốt đâu."

Nam sinh căng thẳng tới không thở nổi, cuối cùng nhịn không được dao động, lại có chút không phục: "Cậu rốt cục đã yêu bao nhiêu người? Nếu tôi là bạn trai cậu, vậy là người thứ bao nhiêu?"

"hm..."Hứa Thiên Bình hơi suy nghĩ, cong mắt: "Yên tâm, không tới hai mươi."

.....

Hứa Thiên Bình trở lại phòng học vừa lúc tiết tự học, chào đón cô là một quyển tạp chí bay thẳng vào mặt, thủ phạm không ai khác chính là người vừa cùng cô nhắn tin, Trần Sư Tử.

"Thế nào, tán được học bá chưa?"

Hứa Thiên bình ném tạp chí lên bàn lộn xộn, ngồi xuống chỗ ngồi ở bàn cuối, nhẹ nhàng gác chân, cầm lấy trà sữa ấm nóng Ma Kết mua cho cô.

Hứa Thiên bình hút một ngụm, hếch cằm: "Dám cuộc dám chịu, Trần Sử xe moto, Tống Nhân Mã son Chanel, Ma Kết..."

Hứa thiên Bình nhìn nam sinh mắt một mí âm trầm nhìn cô, cười cười nói: "Thôi! Không cần đĩa CD như quỷ rống của cậu!"

Trần Sư tử, Ma Kết, Tống Nhân Mã, còn một người nữa đánh nhau vẫn chưa xuất viện - song Tử, là anh em giang hồ thân thiết của Hứa Thiên bình kiêm bạn bè cùng lớp.

Trần Sư Tử: "Wow, thật luôn, tán được thật? Nghe nói Song Ngư cực lạnh lùng!"

Hứa Thiên Bình giơ di động, số liên hệ Song Ngư: "Cam đoan hàng thật giá thật"

Hứa Thiên Bình khi không cười lên, mặt mũi kỳ thực rất thanh thuần, nhưng thần thái vừa động, thanh thuần đều chạy mất hút, đuôi mắt cười lên, cực kỳ mê người.

Dùng lời lẽ độc miệng của Trần Sư Tử chính là: "Đàn ông bị thu hút nhất chính là người thế này, vừa thanh thuần, vừa quyến rũ."

Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, lần sau có cho tiền cũng không dám đánh cuộc cùng Hứa Thiên Bình nữa.

Tống Nhân Mã cảm thấy không thế tưởng tượng nổi: "Lợi hại quá Hứa nữ thần của em! Cậu rốt cục đã ngủ với bao nhiêu người, đến cấm dục Song Ngư cũng tán dễ như trở bàn tay...."

Ma Kết tháo tai nghe, cùng Trần Sư Tử tò mò nghe.

Hứa Thiên Bình cắn ống hút trà sữa, không còn lời nào để nói nhìn bọn họ, thong thả ung dung nói: "Làm ơn, nhìn lại hoản cảnh lúc này, OK? Ở lớp học thích hợp nói những chuyện như thế này sao, bạn học?"

Hứa Thiên Bình thay đổi chân bắt chéo, chống khuỷu tay lên bàn:

" Tớ cực kỳ thuần khiết, OK?"

Tống Nhân mã:...

Trần Sư Tử:...

Ma Kết:...

Thấy mấy người họ như vậy, Hứa Thiên Bình:"...."

Trần Sư Tử khoác vai Hứa Thiên Bình, nữa đùa nửa thật: "Đừng nói với tớ, cậu vẫn là trinh nữ đấy nhé?"

Trần Sư Tử không ngờ Hứa Thiên Bình giật mình, cho rằng mình đoán sai, sau đó Hứa Thiên Bình lạnh lùng liếc xéo, cười lạnh buốt: "Cậu đoán xem"

"Không thế". Trần Sư tử lắc đầu "Chất lượng bạn trai cũ của cậu đều tốt như vậy"

"Vậy còn hỏi"

"Cậu không phải thật?"

"Không phải ~ hỏi nhiều." Hứa Thiên Bình xua tay đuổi Trần Sư tử cút.

Hứa Thiên Bình là cô gái tính tình thoải mái, nói đùa cũng không sợ bị cô giận, Trần Sư Tử định hỏi lần đầu của Hứa Thiên Bình là cho ai, nhưng thấy Hứa Thiên Bình hơi lạ,nằm gục xuống bàn thất thần nghịch điện thoại cũng không hỏi, quay qua nói chuyện cùng Ma kết.

Hứa Thiên Bình nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Trần sư Tử làm cô nhớ đến chút chuyện quá khứ, cùng với nam sinh rất lâu rồi không gặp, từ khi cô rời đi.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi, mây ảm đạm, ánh nắng có hơi lạnh lùng.

Hứa Thiên Bình bị ánh nắng rọi lên mặt, làn da vốn đã trắng, bây giờ giống như phát sáng. Kiều diễm, thanh thuần, giống như một đóa hải đường bằng tuyết.

Hứa thiên Bình mở điện thoại, tìm trong danh bạ, rất lâu sau tìm thấy một dãy số, rất lâu không liên lạc, gọi đi, kết quả không gọi được.

Thời gian trôi qua đã vài năm.

Cố Thiên yết có lẽ đã đổi số điện thoại.

Điện thoại không gọi được, Hứa Thiên Bình có chút mất mát, âm thầm thở dài, đem điện thoại cất đi, ghé vào bàn ngủ.

Trần Sư Tử hóng xong câu chuyện của Tống Nhân Mã về học sinh mới, quay đầu chạm vào tay Hứa Thiên Bình.

"Đúng rồi, cậu có gặp được học sinh mới không?"

"Học sinh mới nào?"

"Lớp trưởng nói hôm nay có bạn học mới chuyển tới, nghe nói họ Cố. "Trần Sư Tử nhíu mày: "Vừa rồi cậu ta cũng ở chỗ trao giải, chẳng lẽ cậu không gặp được à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co