Truyen3h.Co

Thieu Tuong Khong Nghi Ga

Phó tướng nhớ tới đồng thời nhìn về vẻ mặt không có gì biến hóa của Diệp Hoài Tây, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, vì sao kết cấu bên trong của căn cứ thực nghiệm lại giống với thiết kế của căn cứ trùng tộc, là cố ý làm sao? Người lúc trước xây dựng căn cứ đã sớm biết căn cứ có một ngày sẽ bị hủy, mà người phá hủy căn cứ chính là Diệp Hoài Tây? Nói như vậy, hình như có chút gượng ép. Tướng quân liên bang có thực lực không chỉ có một mình Diệp Hoài Tây, chẳng qua Diệp Hoài Tây còn trẻ mà đã thành danh, đây cũng chính là nguyên nhân công dân liên bang chú ý đến hắn nhiều nhất.

Nếu bởi vậy mà nhận định căn cứ thực nghiệm là vì Diệp Hoài Tây mà xây dựng nên, vậy thì có chút độc đoán. Phó tướng đá đi suy nghĩ không khả quan, hết sức chuyên chú chờ mệnh lệnh của Diệp Hoài Tây, nhưng đầu óc không thể khống chế mà nghĩ đến khả năng kia, lỡ như, lỡ như người xây căn cứ chính là theo kế hoạch muốn cho Diệp Hoài Tây đi vào? Phó tướng nghĩ cũng có thể như vậy, liền hung hăng rùng mình một cái, vậy thật quá đáng sợ.

"Thông báo cho tiểu tổ điều tra nhanh chóng rút về, chờ người rút lui hết, quân hạm ẩn nấp tại chỗ, thay phiên trực ban, chờ đợi mệnh lệnh." Diệp Hoài Tây bỏ lại một chuỗi mệnh lệnh, cầm bản vẽ kết cấu trung tộc rời đi.

Phó tướng nhấc chân đuổi theo, vừa mới đi chưa được hai bước, đã thấy Diệp Hoài Tây quay đầu âm thanh lạnh lùng nói: "Thông báo cho tiểu tổ giám sát suy nghĩ ra cách tốt nhất phá bỏ hệ thống phòng ngự của căn cứ."

Phó tướng nhận lệnh rời đi. Diệp Hoài Tây cầm bản vẽ trở lại văn phòng, một mình ngồi nhìn tờ giấy ngẩn người, chuyện hắn một mình đột nhập vào trùng tộc lập công đã qua chín năm, chỉ có khi người khác tự hào nói ra, hắn mới biết được thì ra đã qua chín năm. Mà khi đêm khuya đi vào giấc ngủ, trong ấn tượng của hắn sương mù màu máu, phần còn lại chính là chân tay đã bị cắt thành mảnh nhỏ rơi ở trước mặt, còn giống như ngày hôm qua.

Năm đó trong bóng đêm, hắn theo thông đạo đi vào trùng tộc, thấy chính là các loại cọp kiêu ngạo ương ngạnh, còn có gương mặt quen thuộc của hải tắc hắn thường thấy ở quang võng, tên hải tặc này không có chuyện ác nào không làm tung tích lại khó tìm, liên bang đã vây bắt nhiều lần, đều bị bọn họ đào thoát. Không biết là do vận khí tốt, hay là chính phủ liên bang có người..., nói ngắn lại, lúc ấy hắn mười bảy tuổi thấy một màn thông đồng giữa hải tặc cùng trùng tộc, có chút khiếp sợ.

Khiếp sợ thì khiếp sợ, hắn cũng ý thức được nguy hiểm đúng lúc trốn đi, nghe trộm tình báo.

Từ cuộc đối thoại của trùng tộc và hải tặc, hắn lấy được hai tin tức rất quan trọng, một hải tặc ở chính phủ liên bang có chỗ dựa rất vững chắc, thân phận rất lớn, hai lúc này trùng tộc xâm lược liên bang, là làm nền cho kế hoạch phát tài sau này, về phần kế hoạch phát tài là cái gì, hai bên đều không có đề cập qua.

Khi đó Diệp Hoài Tây còn là học trò của đại học Thánh Tây Nhĩ, thân phận hạn chế làm cho hắn bị cản trở, không thể biết được quyết sách quan trọng của chính phủ liên bang, cũng không có cách nào biết trước được tương lai. Mãi đến giờ phút này, hắn rốt cuộc mới hiểu ngọn nguồn tất cả mọi chuyện.

Cửa thư phòng mở ra, thanh niên mặc quân trang ám màu yên lặng đi tới, khống giống như những lúc trước đi tới, lúc này thực im lặng đi đến trước người hắn, hạ mắt nhìn về những thứ hắn đặt trên bàn, dùng sắc quá mạnh làm cho bên cạnh bản vẻ có chút nếp uốn.

"Có cảm nhận gì?" Diệp Hoài Tây thu hồi suy nghĩ, đem bản vẻ đưa tới trong tay thanh niên, ngẩn đầu hỏi.

Cố Tử Khung đem bản vẽ để qua một bên, xoay người tựa vào bàn học: "Quân đoàn Hổ gầm thật đúng là danh xứng với thực."

"Không nói bọn họ, nói cảm nhận của em đối với căn cứ." Diệp Hoài Tây nói.

Cố Tử Khung đứng đắn giống như một tay già đời trên chiên trường, hắn cầm lại bản vẽ, đầu ngón tay vừa niết vừa nhìn một lúc: "Đây là nơi anh lập công lao, nó xuất hiện ở đây, là Bá Ni cố ý, hắn cùng trùng tộc có liên hệ."

"Ừ, sau đó thì sao?" Diệp Hoài Tây tựa lưng vào ghế ngồi, giương mắt nhìn về phía người đang trầm tư, dùng chân nhẹ nhàng đụng vào chân thanh niên, làm cho thanh niên phân tâm nhìn hắn một cái, hắn nói, "Hồi đó Bối Đế tư tinh có một cái tên rất vang dội, gọi là Diêu Lam omega, nhưng sau khi trải qua chiến tranh với trùng tộc chín năm trước, cuối cùng cái tên này không thích hợp nữa, liền trở thành một tinh cầu suy sụp bần cùng."

Cố Tử Khung kinh ngạc, việc này hắn cũng không biết, như vậy xem ra, lúc ấy trùng tộc xâm lấn Bối Đế tư tinh, cũng không phải là lựa chọn mù quáng.

"Lúc đó anh làm thực tập sinh, theo quân hộ tống omega từ Bối Đế tư tinh đi Tắc Bá Thản. Chín năm trước, omega còn không có quyền lựa chọn alpha, đều là đăng kí trong hồ sơ, sau khi được trường học của chính phủ viện trợ dạy qua, thì thông qua độ xứng đôi của máy móc, liền được liên bang đưa đi khắp nơi trực tiếp kết hôn, bọn họ giống như nhân công gieo trồng rau dưa, tùy ý bị người ta lựa chọn." Một tay Diệp Hoài Tây chống cằm, mặt phượng hạ xuống, ánh mắt có chút mơ hồ lộ vẻ đau lòng nhìn về phía thanh niên, giống như hắn tự mình xé mở vết thương cũ, nhẹ giọng nói, "Một chiến thuyền bên trong toàn là omega tràn đầy khao khát ngừng ở cảng bị trùng tộc đánh lén, không một ai may mắn thoát khỏi, gần ba vạn mạng sống, trong nháy mắt đều hóa thành hư ảo."

Nghe đến đó, Cố Tử Khung rốt cục đứng không được, bỏ bản vẽ qua một bên, ngồi xổm trước Diệp Hoài Tây, trực tiếp cầm tay hắn đặt ở trên đầu gối: "Đừng nói nữa."

Diệp Hoài Tây: "Hoàng đế bệ hạ nhận được tin tức rất là giận dữ, lúc ấy bắt buộc một thiếu tướng mang theo một đội quân, cần phải tiêu diệt trùng tộc sạch sẽ. Từ ngày đó trở đi, thời gian xuất hành liền thay đổi, loại chuyện đưa omega đi này đều được liên bang bí mật xử lý, nếu để công dân biết, đến tai hoàng đế bệ hạ, thì đội quân hộ tống, đều tránh không khỏi bị quở trách."

Cố Tử Khung: "Anh ở hang ổ của trùng tộc so với tin tức đưa tin thì nguy hiểm hơn đi, bên trong còn xảy ra chuyện gì khác nữa phải không?"

Diệp Hoài Tây nâng nâng ngón tay, sờ sờ cằm chính mình, có thể là có chút ngứa, làm cho hắn nheo mắt phượng lại: "Nội dung tranh chấp của hải tặc cùng trùng tộc là: trùng tộc thấy chính mình bỏ ra nhiều công sức hơn, mà lại nhận được ít đền ơn rất có phê bình kín đáo, nói giúp ông chủ giết chết nhiều người như vậy, mở ra nhiều con đường tài phú, vì sao ngay cả một tinh cầu cũng không được, hải tặc nói với trùng tộc, đây là ý tứ ông chủ, bởi vì trùng tộc làm không triệt để, nên làm cho toàn bộ người ở Bối Đế tư tinh không còn, bao gồm cả đám quân đội đến đón nhóm omega. Nếu tất cả đều chết, vậy trùng tộc có thể chiếm được tinh cầu này. Đáng tiếc vị trùng vương lúc ấy có tà tâm nhưng không có gan làm, suy tính một hồi, hai bên cãi nhau một lúc, anh cũng không thể nắm được nhiều chứng cớ."

Cố Tử Khung nắm chặt tay hắn, lòng bàn tay đã ra một đống mồ hôi, tất cả đều dính trên tay hắn: "Đây là sự thực tiêu diệt trùng tộc chín năm trước?"

Diệp Hoài Tây nhìn tay chính mình bị Cố Tử Khung nắm thật lâu, sau một lúc lâu không thể chịu đựng được mồ hôi ở trên tay hắn dính trên tay chính mình, có chút ghét bỏ rút ra, nhíu mày nói: "Ừ, tay em làm sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?"

Cố Tử Khung cầm lại tay hắn ý đồ tìm người máy vệ sinh, ở trên vai chính mình xoa xoa: "Đau lòng anh, khẩn trương không chịu được, còn có lo lắng, em có thể không ra mồ hôi sao?"

Cảm xúc của Diệp Hoài Tây vốn có chút bi thương bị Cố Tử Khung quấy nhiễu liền không còn một mảnh, hắn buồn cười hỏi: "Đều là chuyện quá khứ, chỉ nghe một chút còn có thể khẩn trương ra mồ hôi?"

"Đúng!" Lời nói Cố Tử Khung chính nghĩa, trong thanh âm có thực tâm thực lòng đập vào trong lòng Diệp Hoài Tây, làm cho ánh mắt hắn khẽ động, thanh niên tiếp tục nói, "Tuy rằng đã là quá khứ, nhưng đều là chuyện thật. Em đối với quá khứ của anh rất là tò mò, chờ đợi ông trời có thể cho em cơ hội để biết, để tránh em dưới tình huống không biết, làm cho anh không vui."

Diệp Hoài Tây hạ mi, hoàn toàn rút ra tay của bản thân, tựa tiếu phi tiếu nói: " Nói chuyện đàng hoàng, đứng một chút lại nói lời tâm tình."

"Em nói đều là lời thiệt tình," Cố Tử Khung nói, "Anh không thể tùy tiện không cho em nói lời tâm tình được."

"Ngừng." Diệp Hoài Tây lấy qua bản vẽ, "Căn cứ thực nghiệm này rất lớn gần giống như trùng tộc năm đó. Anh đoán, hắn muốn cách này để bắt anh lựa chọn."

"Ừ.... Năm đó trùng tộc cuối cùng xảy ra chuyện gì?" Cố Tử Khung do dự một lát, liền hỏi ra. Trước khi Diệp Hoài Tây trả lời, lại nắm lấy tay hắn.

Diệp Hoài Tây đem bản vẽ để trên đầu gối, nhìn lại cho kĩ rồi chỉ vào một chỗ trống trên bản vẽ: "Nơi này là địa phương quan trọng nhất của trùng tộc, chín năm trước bị người mai phục rồi bắn pháo ly tử, đó là tiền thân của pháo ly tử hiện tại. Ưu điểm là lực sát thương rất lớn, một viên liền đủ để hủy diệt nửa tinh cầu, khuyết điểm là không dễ dàng mang theo. Nơi này ra vào không tốt, hễ xảy ra chuyện nguy hiểm, đều có thể làm cho người ta bị chết triệt để."

Cố Tử Khung: "Trùng tộc giúp ông chủ làm xong chuyện, ông chủ lại muốn tiêu diệt hậu hoạn, rõ ràng ngay cả hải tặc biết tất cả mọi chuyện đều bị tiêu diệt, thần không biết quỷ không hay. Cho dù bị người tra được, cũng chỉ cho rằng trùng tộc cùng hải tặc cấu kết, để trả thù liên bang, mới ném bom bến cảng cập bến của omega, khi chia chác thì phát sinh chanh chấp, thế lực hai bên đều ngang nhau, liền đồng quy vu tận."

Sau khi phân tích toàn bộ, Cố Tử Khung trầm mặc một hồi lâu, như là đang cố gắng tiêu hóa những chuyện này: "Thủ đoạn thật độc ác, tâm thực đen tối."

"Có thể nói công lao năm đó là anh nhặt trở về." Có lẽ rốt cục đem bí mật cất giấu chín năm ở trong lòng nói ra, cả người Diệp Hoài Tây đều thả lỏng, vẻ mặt có chút mệ mỏi.

Để cho Cố Tử Khung biết chuyện này, Diệp Hoài Tây là có tư tâm, tư tâm của hắn là muốn cho Cố Tử Khung ở thời điểm hắn vô lực giải quyết mọi chuyện, tiếp nhận gánh nặng của quá khứ. Hiện tại hắn không bao giờ phải một mình khiêng bí mật này nữa, trong đêm đen yên tĩnh không cần phải một mình bước đi, hiện tại cũng không cần phải lo lắng, nếu không nhổ được khối u ác tính này, vậy về sau còn ai có thể đứng ra sửa chữa, cho ba vạn người bị giết chết ở Bối Đế Tử tinh một cái công đạo. Hắn có tư cách thẳng thắn thành khẩn với người yêu của chính mình đi? Hắn tự hỏi bản thân.

"Anh thực thích em." Hai người trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Diệp Hoài Tây có chút mệt mỏi ngáp một cái, Cố Tử Khung bỗng nhiên đánh vỡ yên lặng trong phòng.

Diệp Hoài Tây từ chối cho ý kiến, thậm chí hừ nhẹ nở nụ cười.

Nụ cười này làm vẻ mặt nghiêm túc của Cố Tử Khung đột nhiên được hóa giải, được một tấc lại muốn tiến một thước đứng dậy hướng về phía trước, đem Diệp Hoài Tây dồn vào ghế dựa, kề sát vào hỏi: "Thích để cho em tiếp nhận vị trí vén lên chân tướng của anh? Anh suy nghĩ cái gì, muốn xây dựng một hình tượng hoàng tử tốt cho em sao? Hay là nói anh cảm thấy có thể lấy thần thoại của chính mình để đổi lấy tư cách ngồi lên vị trí hoàng đế cho em? Diệp Hoài Tây, anh không phải rất chuyên quyền độc đoán, anh đã hỏi qua em chưa?"

Nói đến cuối cùng, thanh niên nghiến răng nghiến lợi, sự phẫn nộ trong ánh mắt hóa thành một gian phòng, đem hắn nhốt vào bên trong, chỉ để cho một mình hắn nhìn thấy.

Diệp Hoài Tây vẫn mang vẻ mặt mệt mỏi, nghe vậy cười hỏi: "Anh không muốn làm như vậy, chính là muốn kéo em xuống nước, giúp anh đeo bêu danh trên lưng."

"Thật vậy chăng?" Thanh niên rõ ràng không tin, ánh mắt của sói con khiến cho xương cốt của Diệp Hoài Tây đều đau. Hắn nghĩ, rõ ràng là một người thoạt nhìn thật ôn hòa vô hại, như thế nào khi tức giận lên lại giống như một con chó săn ăn thịt người không nhả xương?

"Lừa em làm gì?" Diệp Hoài Tây nói.

"Được rất tốt." Cố Tử Khung cười lạnh một tiếng, nâng tay cởi cúc áo của hắn, cúi người ngăn chặn tay của hắn, môi với răng gián tiếp mơ hồ nói, "Vậy chúng ta làm chuyện có ý nghĩa một chút, ngươi cảm thấy được không?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tính tiết vở kịch:

Cố Tử Khung mặc quần áo vật phẩm muốn đùa giỡn lưu manh: "Vậy chúng ta làm một chút chuyện có ý nghĩa, anh cảm thấy được không?"

Diệp Hoài Tây: "Anh hoài nghi em muốn phát động, nhưng anh không thể cung cấp chứng cớ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co