Thuan Viet Tv Nhung Mua Thay La Mavisevan
Ngày hôm sau, khi chiếc xe rời khỏi làng, An nhìn qua cửa kính, những con đường làng quen thuộc đang dần bị nuốt chửng trong không gian mờ ảo của sương sớm. Cánh đồng cải vàng vẫn rực rỡ, những ngôi nhà gạch đỏ vẫn nằm yên bình dưới bầu trời trong xanh, nhưng tất cả đều như đang trở nên mờ nhạt trong ánh mắt cô.Cảm giác của sự chia xa không hẳn là nỗi buồn, mà là một sự hụt hẫng khó nói thành lời. Cô biết mình phải đi, vì cuộc sống phía trước vẫn còn những chặng đường dài, nhưng tại sao lại có cảm giác như mình đang bỏ lại một phần mình ở lại đây?Mỗi lần xe lăn bánh, trái tim cô lại nặng trĩu thêm một chút, như thể bị lôi kéo về lại phía sau. Những con đường làng dần dần mờ nhạt trong tầm nhìn, và An bắt đầu cảm nhận được sự xa lạ đang len lỏi vào trong lòng mình. Tại sao cô lại cảm thấy mình đang rời xa một phần quan trọng của cuộc đời? Có phải chính làng quê này đã dạy cô điều gì đó mà cô chưa kịp hiểu ra, hay đơn giản chỉ là cái cảm giác thân thuộc mà lâu lắm rồi cô mới tìm lại được?Cô tự hỏi liệu có phải cô đã mệt mỏi với cuộc sống ở thành phố? Những ngày tháng vội vã, những công việc không ngừng, những con người không bao giờ dừng lại. Thậm chí, cô đã không còn nhận ra mình đã thay đổi như thế nào trong suốt thời gian đó. Thành phố đem đến cho cô tất cả những gì cô nghĩ mình muốn, nhưng cũng lấy đi rất nhiều điều cô không hề hay biết. Nó khiến cô trở nên quá thực tế, quá lý trí, và đôi khi, cô cảm thấy như mình đang sống một cuộc đời mà không phải chính mình.Bây giờ, giữa tiếng động cơ của xe và những dòng suy nghĩ băn khoăn không ngừng trong đầu, An thấy mình như một kẻ lạc lõng. Cô thèm được quay lại với sự đơn giản của quê hương, thèm được tìm lại cảm giác bình yên mà cô chưa bao giờ thực sự đánh giá hết giá trị. Đó là một sự yên tĩnh không lời, không phải là sự tĩnh mịch của sự cô đơn, mà là sự lắng đọng của những điều giản đơn nhưng vô cùng quý giá.Cái cảm giác này khiến cô cảm thấy như thể mình đang rơi vào một vực thẳm vô hình, không có chỗ để bấu víu. Cô bắt đầu tự hỏi: Liệu cuộc sống này, cái cuộc sống mà cô đang sống, có thực sự là lựa chọn của mình không? Câu hỏi ấy như một chiếc đinh ghim, cắm sâu vào lòng cô mỗi khi cô nhắm mắt lại.---Xe bắt đầu rẽ vào con đường quốc lộ, bỏ lại những làng mạc, những cánh đồng trải dài sau lưng. An nhìn qua cửa sổ, bóng dáng của làng quê dần dần chìm vào khói bụi, những ngôi nhà cũ dần khuất sau những hàng cây, những con đường nhỏ xíu, chỉ còn lại cảm giác hụt hẫng không thể tả. Cô nhận ra rằng, không gian quê hương không chỉ là một nơi chốn, mà là một cảm giác, một phần trong tâm hồn cô. Và chính sự xa cách ấy khiến cô không thể nắm bắt được cảm xúc của mình.Mắt cô hơi ướt, nhưng An không khóc. Cô đã học được cách kiềm chế những cảm xúc sâu thẳm trong lòng mình. Cô không thể bật khóc như một đứa trẻ, dù đôi khi, nỗi đau cứ dâng lên trong cổ họng, nghẹn ngào và dai dẳng.---Cả chuyến đi dài, An ngồi im lặng, không nói gì. Trong tâm trí cô, những hình ảnh từ quê nhà cứ luân chuyển không ngừng – hình ảnh của cánh đồng cải vàng, của những đêm trăng sáng, của bác Tám hiền hậu, của ông Hòa với những câu chuyện cũ, của dòng sông lặng lẽ trôi. Cô mường tượng như mình vẫn đang đứng bên bờ sông, nhìn về phía xa xăm, nơi đó có những gì đã qua, và cả những gì cô sẽ chẳng bao giờ tìm lại được.Mỗi lần chiếc xe lắc nhẹ, An lại cảm nhận được cái xao xuyến trong lòng. Cái cảm giác như mọi thứ chỉ là một giấc mơ mà mình phải tỉnh dậy sau khi chạm vào. Cô đang rời đi, nhưng một phần trong cô vẫn ở lại với quê hương, với tất cả những kỷ niệm và những tình cảm không thể nói hết bằng lời.Khi chiếc xe lăn bánh dọc theo con đường, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu qua khung cửa sổ, An ngước mắt lên, nhưng trong lòng cô lại như tối sầm đi. Lúc này, cô biết, dù cho thế giới có thay đổi thế nào, dù cô có đi đâu, thì cái cảm giác này – cảm giác luyến tiếc và đau đớn vì không thể níu kéo lại quá khứ – sẽ mãi theo cô, không thể dứt bỏ.Và có lẽ, dù có quay lại hay không, cô vẫn sẽ luôn mang theo trong lòng một phần của quê hương – nơi đã dạy cô về sự giản dị, về những điều quý giá mà đôi khi, người ta phải mất đi mới nhận ra.
_
_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co