Truyen3h.Co

Thuong Anh La Dieu Em Khong The Ngo Kn Sn Meoste

Anh mang cháo lên phòng, nhìn thấy cô, vẫn xinh đẹp như vậy, trong lòng lại không kiềm được sự yêu thích của mình. "Nhi, Tú tìm em kìa" cũng biết cách đuổi khéo người khác thì phải.

"Kệ Tú đi anh, tìm gì tìm giờ này." Nhi khúc này hơi bị vô tri rồi.

"Đi đi, Tú tìm bà không được, ổng lằng nhằng tui nữa." Cô cũng nghĩ là thật, khuyên Nhi nên đi gặp Tú, còn anh, cô chẳng thèm nhìn lấy một lần. "Bà ra nhớ đóng cửa, tiễn khách giúp tui." Rồi nằm xuống, kéo mền trùm qua cả đầu. Cô chẳng muốn nhìn thấy anh, mặt mũi nào mà nhìn. Hết cướp mất nụ hôn đầu đời, chưa chia tay bạn gái, đã ngủ cùng giường với cô, anh là thể loại đàn ông gì thế?

Dù cô cũng cảm thấy anh khang khác khi cứu cô mấy lần qua, lâu lâu cũng nhẹ nhàng ấm áp chăm sóc quan tâm cô, nhưng mà... anh chưa một lần xin lỗi cô, chưa một lần nói gì với cô. Bản tính "ghét nắng, kị mưa, không ưa mùi sương" của một cô gái 17 nồi bánh tét như cô lại trỗi dậy.

Bưng tô cháo đến bên cạnh, anh chẳng biết phải nói gì với cô lúc này. Cô nũng nịu như vậy mà trông đáng yêu vô cùng.

"Anh nấu cháo rồi, em dậy ăn đi, còn uống thuốc." Anh muốn ôm lấy cô, mà tự nhiên lại ngại ngùng không dám.

"Cảm ơn ông Tổng Giám Đốc, tui không dám nhận lòng tốt đó, nhận một lần, "vợ" ông cho tui lên báo luôn chưa đủ hả?" Là cô đang ghen?

"Vợ nào? anh đã có vợ đâu?" Huy ngạc nhiên khi cô nói vậy, lẽ nào, Phương đã nói gì không đúng với cô. "Cô ấy nói gì với em à?"

"Vợ mình mà còn không biết, vậy tính ra, ông Tổng chắc có nhiều vợ lắm rồi." Cô vẫn không buông tha cho anh.

"Thôi mà bé, dậy ăn đi, còn uống thuốc." Anh năn nỉ cô, cố kéo tấm mền màu hồng của cô ra, nhưng luôn bị cô giật lại. "Anh thề là không có cô nào."

"Anh đi ra đi, phiền quá." Cô khó chịu, đã không muốn gặp lại anh rồi.

"Mà em dậy ăn đi đã." Cảnh này ai mà thấy được, chắc mắc cười lắm, đã bao giờ, Huy tình cảm với ai đâu.

"ĐI RA ĐI, NÓI NHIỀU QUÁ." cô không chịu nổi anh nữa.

"Một là giờ em ra ăn, hai, là anh ngồi đây đến khi nào em ra ăn." Anh cũng không vừa gì.

"Nè, đây là phòng tui, anh đi ra đi." Cô đúng là cứng đầu.

"Nhưng đây là nhà anh, anh đứng tên. Em không biết à?" Trận này khó phân thắng bại thế.

Như tức tối, cô gỡ mền ra "Thôi được, nhà anh anh ở, tôi đi." Đúng là mấy đứa trẻ 17t, cứng đầu khó dạy thiệt...

"Em tính đi đâu?" Cô chưa đi được đâu thì đã bị anh kéo lại, ôm vào lòng "Em đưa tôi lên giường, rồi em tính bỏ của chạy lấy người hay gì?"

"Gì? Tôi cho anh nói lại." Như cũng không vừa gì, cố gắng đẩy anh ra "Buông ra coi."

"Anh sai, do anh hết, giờ làm ơn ngồi xuống ăn, dùm anh." Anh năn nỉ cô, chưa từng phải chiều lòng ai, chưa từng phải chăm ai, ca này với Huy, chắc xếp vào hàng ca khó "Anh chưa từng gặp khách hàng nào khó tính như em."

Cô cũng chẳng hiểu làm sao, cũng chịu ngồi xuống, nghe anh dỗ dành "Rồi giờ chịu ăn chưa?"

"Đưa đây." Cô nhìn về phía tô cháo "Ăn được không?"

"Anh nấu 2 tiếng lận đó, đúng công thức trên mạng mà, yên tâm, không có bỏ độc đâu." Lần đầu Huy vì một cô gái, tận tâm đến vậy "Mà thôi, để anh đút em ăn."

"Tui có tay, cảm ơn ông Tổng." Cô vẫn cứ cứng đầu như vậy, với tay lấy tô cháo.

"Để anh, lì quá rồi." Anh xoa đầu cô, trời ơi, tìm đâu ra soái ca như vậy nữa chứ. Nói rồi anh còn thổi cháo giúp, còn đút cho cô ăn. Cảnh này đều đã được ông bà Nguyễn, Tú và Nhi thấy hết, đúng là ngọt đến sâu răng mà.

"Tính ra cũng không đến nổi." Như nói "Vậy từ mai anh nấu cơm chiều nha."

"Rồi rồi, em khoẻ lại, muốn gì cũng được." Anh muốn bù đắp cho cô, sau tất cả.

"Vậy khoẻ, khoẻ re rồi." Như vui sướng. "À, có nước không?" Cô nhìn quanh, thật ra cháo anh nấu MẶN lắm, nhưng mà, đâu nỡ chê.

"Bởi, con trai tui sinh ra, đúng là vừa đẹp trai khôi ngô, đa tình, giỏi thương trường, nay còn biết nấu ăn." Bà Nguyễn cảm thấy tự hào, xuống bếp.

"Bà lật mặt nhanh thiệt." Ông Nguyễn cũng lắc đầu.

"Để tui coi thử, con trai tui nấu cỡ nào." Bà Nguyễn nhìn vào chiếc nồi mà Huy đã dùng "Trời ơi, đúng là cha nào con nấy."

"Gì nữa." Ông Nguyễn lại phải quay sang "Sao lúc tốt lúc giỏi bà giành con bà, rồi tệ hại là bà đổ tui."

Nhi với Tú cũng không nhịn được cười, cũng chỉ hy vọng, đi một quãng đường dài như hai bác. "Tí hai đứa ở lại ăn cơm với nhà bác nha."

"Dạ", cả hai cùng đồng thanh.

"Trời ưi à." Bà Nguyễn nhìn cái nồi cháy khét đã cố gắng du di, nhưng khi nếm thử "MẶN CHÁT."

"Gì nữa bà, để tui coi." Ông Nguyễn cũng mệt mỏi "MẶN thiệt, hai đứa trẻ qua thử đi con."

Nhi với Tú cũng sợ hãi qua thử, rồi cũng bỏ chạy tìm ly nước. Cả nhà cùng nhìn lên lầu "Sao Như nó ăn được?"

Ở trên này, "anh khó chịu với em lắm hả?" Anh vừa đút cô ăn, vừa hỏi.

"Ừ, rồi sao?" Tới lượt cô lạnh lùng với anh

"Hỏi thôi, em không thích thì không hỏi nữa." Anh giả vờ dỗi xem biểu hiện cô ra sao.

Lúc này, Như nhìn thấy vết thương trên tay anh, chưa được băng bó "Bị sao vậy?"

"Trầy sơ thôi, kệ đi." Anh đấm vào tivi trên xe tối qua còn gì, rồi đánh nhau với Khoa, vậy là nhẹ rồi, có đau, nhưng nhìn cô mê man, còn đau hơn.

"Lấy cho tui cái hộp trong ngăn kéo trên kia đi." Cô chỉ về phía bàn học.

Anh đúng là biết nghe lời "vợ", liền đi đến lấy cho cô, là hộp y tế "Chi vậy"

"Bỏ cái này xuống." Cô giành lấy tô cháo từ tay anh, để sang một bên, "đưa tay đây", cô mở hộp ra, lấy cồn, lấy bông băng, rửa vết thương, rồi thoa thuốc đỏ, băng lại gọn gàng cho anh "coi như là tui cảm ơn anh, giờ huề."

"Bỏ, bỏ liền." Bà Nguyễn đi vội lên phòng, tính cản cô lại, thì Như đã ăn hết rồi.

"Sao vậy mẹ?" Anh ngạc nhiên

"Như, con ổn không, có chóng mặt đau đầu không?" Bà Nguyễn lo lắng "Mày nghĩ sao, nhỏ bệnh, mà mày nấu cháo vừa khét vừa mặn cho nó ăn."

"Cũng không đến nỗi đâu mà bác." Như cười, chứ thật ra, cô muốn tăng huyết áp luôn.

Nhi đưa cái nồi cho Huy "Anh ăn thử đi, cho biết nỗi khổ của gia đình."

Vừa thử xong, Huy lập tức nhăn mặt, đi vào toilet nhả ra "Sao em không nói?"

"Thôi, đâu phải có vinh hạnh ăn cháo khét của ông Tổng hoài đâu, được ăn là quý rồi." Bao nhiêu năm ăn học, cô dùng hết kiến thức chữ nghĩa, để xoáy anh. "Nhi, đi uống trà sữa đi."

"Bà đang bệnh mà, hay ở nhà đi, tui đi mua về cho bà." Nhi nói.

"Không, tui muốn ra ngoài." Như nói nhỏ vào tai Nhi "ở nhà nhìn mặt ổng mệt quá."

"Cái này..." Nhi nhìn Huy "Nhưng hai bác rủ tụi tui ở lại ăn cơm rồi."

"Giờ mới có 10h à, đi tí rồi về." Như năn nỉ "Nha, ở nhà tui mệt lắm."; nhắm năn nỉ cô bạn thân không được, Như đổi qua năn nỉ bà Nguyễn "Bác, cho con đi tí thôi nha."

"Vậy mấy đứa ra ngoài chơi đi, tí nữa về ăn cơm với hai bác." bà Nguyễn chiều ý cô "Con muốn ăn gì, ta nói dì Mười nấu."

"Dì Mười về rồi ạ?" Như ngạc nhiên.

"Ừ, về rồi." Bà Nguyễn cười "Chứ để con nấu cho thằng này ăn hoài, sức đâu mà học nữa. Còn con, đưa con bé đi cẩn thận, coi chừng mẹ." bà nhìn anh, một ánh mắt quyền lực của nóc nhà.

"Con tự đi với hai đứa nó được rồi." Như từ chối.

"Xin lỗi bà, nay tui đi xe 2 cửa." Tú gãi đầu "Với tui chưa có bằng đó."

"Hay ha, mới đi tiệc chung có mấy lần, mà đã học theo "dân chơi" rồi." Như lắc đầu nhìn Tú rồi nhìn anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co