Truyen3h.Co

Thuong

Itadori Yuuji

"T/b ơi?"

"A.. là cậu hả.."

Chào đón Yuuji bằng một nụ cười mệt mỏi, bạn gập lại quyển sách mình đang đọc dở. Itadori nhìn bạn với ánh mắt lo lắng, không nói không rằng gì thêm mà tự động dang ta ra, bao phủ lấy bạn bằng một cái thật to.

"Có muốn tớ đưa cậu về phòng không?"

Itadori khẽ thủ thỉ nhưng bạn chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng thở ra một tiếng rồi đáp.

"Tớ vẫn còn nhiều bài tập lắm"

"Nhưng mà cậu đã ngồi ở thư viện suốt mấy tiếng rồi, với lại cả ngày hôm nay cậu cũng chẳng nói với tớ được mấy câu! N-Nhưng mà ý tớ không phải là tớ nhớ cậu đâu! Tớ lo vì cậu đang ép bản thân quá thôi!"

"Vậy sao?"

Đối diện với ánh mắt của bạn, Itadori liền ngay lập tức như tan chảy đi. Cậu không giấu được cái bĩu môi, đành thú thật.

"Thật ra là.. có nhớ cậu.. nhiều một chút"

Bạn nghe xong liền bật cười, đưa tay lên xoa mái tóc Itadori. Biết bao mệt mỏi bỗng chốc biến tan đi mất.

"Chỉ cần chờ thêm mười phút nữa thôi. Tớ hứa đấy. Mà.. Yuuji thật sự là vitamin khiến tớ quên hết mọi căng thẳng nhỉ?"

Vài vệt hồng bé con chạy loạn, Itadori không kiềm lại được, đưa tay ôm lấy gương mặt bạn, đặt một nụ hôn lên má, lên môi, lên mí mắt, lên trán. Hôn xong lại ôm bạn chặt hơn, ngoan ngoãn đợi bạn hoàn thành công việc.

Fushiguro Megumi

"Vậy chỗ này.. phải chuyển dấu x có phải không?"

"Ừm, sau đó thì là lập hệ phương trình"

"Ra thế.. thế còn.. ưm, bài nào nữa nhỉ..?" 

Lặng lẽ quan sát bạn lật tìm đề bài trong quyển sách, Fushiguro thở dài một tiếng, đặt bút xuống bàn rồi nói.

"Đừng cố sức quá. Nếu mệt thì cậu cứ về phòng nghỉ đi"

"H-Hả? Không đâu! Tớ vẫn ổn mà. A, đây rồi. Là bài này này"

Cố thêm chút sức sống vào trong giọng nói, bạn vội chỉ vào dòng chữ bên dưới, phân tán đi sự chú ý của Fushiguro khỏi việc bạn đang cảm thấy rất kiệt sức. Dẫu rằng trong lòng đang còn chút lo lắng thế nhưng Fushiguro vẫn tiếp tục chuyên tâm hướng dẫn cách làm cho bạn.

Fushiguro có nét chữ gọn gàng lắm, lại còn thanh mảnh. Bạn im lặng nhìn theo từng nét chữ ấy, bất chợt thấy đôi mắt trĩu nặng, giọng nói của cậu vẫn cứ vang đều bên tai, nghe thật dễ chịu làm sao.

Không khỏi cứng đờ khi cảm nhận được bạn đang tựa vào vai của mình, Fushiguro mất lấy vài giây mới có thể bình tĩnh lại. Cậu chậm rãi quay đầu nhìn sang, ánh mắt dịu dàng đi một chút, cảm giác như cả thế giới ngoài đều tĩnh lặng.

Bàn tay Fushiguro lần tìm tay bạn, nhẹ nhàng giữ lấy mà nâng niu.

Inumaki Toge

"Toge, nghiêm túc đi nào!"

Bạn chau mày, nghiêm giọng nhắc nhở. Ở phía đối diện bàn, Inumaki nghe xong thì liền thẳng lưng, nói "Shake!" đầy chắc nịch.

Thế rồi chưa đầy hai phút sau, bạn thấy mình bị kéo lên giường, bên trên là Inumaki đang nằm đè lên với khuôn miệng còn cười toe toét. Rõ ràng là có thèm xem lời nói của bạn nặng được gram nào đâu, chiều đến sinh hư luôn rồi.

"Toge-"

"Tuna tuna!"

Cắt ngang câu nói của bạn, Inumaki vội mở điện thoại của mình lên, nhanh chóng gõ ra phần note rồi đưa cho bạn xem. 

Cậu đã không ngủ gần hai đêm rồi :(

"Đó là vì bài tập chúng ta vẫn chưa hoàn thành!"

Nhưng cậu trông mệt mỏi lắm. Và tớ rất buồn khi thấy cậu như thế :(

"Tớ mệt mỏi bao giờ?"

"Tuna!"

Inumaki liền chỉ tay vào quầng thâm mắt của bạn, thể hiện một chút giận dỗi khi bạn cứ mãi thúc ép bản thân. Cả hai cứ thế mắt đối mắt nhau cho đến khi bạn không chịu được mà thở dài, đưa tay một lên nhéo lấy gò má Inumaki.

"Nếu tớ không ngủ cậu sẽ tiếp tục làm loạn lên chứ gì?"

"Shake!"

"May cho cậu vì cậu quá đáng yêu và vì là tớ thích cậu đấy nhé"

Inumaki cười khúc khích, hôn khẽ lên đôi môi bạn. Vẫn tiếp tục nằm trên người bạn, cậu híp mắt vòng tay ôm lấy bạn như thể sợ bạn sẽ chạy đi mất. 

Okkotsu Yuuta

"Cậu biết uống nhiều cà phê không tốt cho cơ thể mà"

"Xin lỗi nhé.. chỉ là mớ bài tập này thật sự rất cần tớ hoàn thành"

"Đừng nói như vậy, có phải là lỗi của cậu đâu. Nhưng cậu nên nghỉ ngơi một chút đi"

Khẽ lắc đầu, bạn tiếp tục quay lại với chiếc bàn chất đầy sách vở. Okkotsu thấy thế không khỏi phiền lòng, cậu nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng chẳng còn cách nào khác.

"Thứ lỗi cho tớ"

"Cậu nói gì vậy- Yuuta!? Này! Bỏ tớ xuống ngay!"

Okkotsu mặc kệ bạn phản đối thế nào, cậu vẫn cứ bế bạn rời khỏi chiếc bàn kia. Nhanh như một cơn gió, Okkotsu đã đưa bạn đến bên cạnh giường, vô cùng cẩn thận khi đặt bạn xuống.

Ngay khi bạn vừa có ý định cất tiếng thì Okkotsu liền lập tức mỉm cười và nói.

"Tớ không phiền nếu phải bế cậu nhiều lần đâu"

"..."

Và vào lúc bạn trở người tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, mớ bài tập đáng ghét ấy đã được Okkotsu giải quyết cả rồi.


Thích Toge lắm, hic lúc viết mà tim cứ đập bum ba đa đum á :( Ước gì lúc học bài mệt mỏi cũng có người như Toge.. chỉ cần nhìn thôi là có sức sống lại rồi, không cần kéo lên giường ngủ đâu

Còn Yuuta lấy bối cảnh lúc đi du học về, Yuuta đi du học về có cái gì đó rất là đúng chất bạn trai dịu dàng luôn á. Hồi trước mới nhập học thì là bạn trai hơi ngố tàu xíu haha.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co