Thuy Tuyen Ty Ty
Bên này Tống Hân Nhiễm sau khi mua đồ ăn trở về phát hiện thấy Dương Băng Di đã biến mất, cả người phát ngốc, muốn gọi cho em ấy, nhưng cô lại không có số của em ấy, nhưng bản thân cô cũng không thể sốt ruột, một bên dò hỏi y tá một bên đi tìm. Nhưng vẫn tìm không thấy, do dự muốn gọi cho Đoàn Nghệ Tuyền nói một chút, thì Đoàn Nghệ Tuyền đã gọi đến, Đoàn Nghệ Tuyền biết Dương Băng Di đã chạy ra ngoài, cả người liền không ổn, chuẩn bị qua loa chào tạm biệt người đối diện"Tôi còn có việc khác, tôi đi trước""Vậy thì chúng ta lần sau gặp lại""Không cần, Tả tổng chúng ta không còn gì để nói, tôi có việc của tôi, và cô cũng có công việc của mình""A Tuyền, chúng ta không cần thiết phải như vậy, 3 năm qua tôi rất nhớ chị, tôi biết hẳn chị cũng không có quên tôi đúng không""Tả tổng chúng ta hiện tại không còn mối quan hệ gì, A Tuyền đã vĩnh viễn chết đi ở 3 năm trước rồi, tôi hiện tại chỉ là tôi, cứ như vậy chúng ta đừng gặp lại nữa""Đoàn Nghệ Tuyền, mặc kệ chị nghĩ như thế nào, tôi vẫn muốn nói cho chị biết, lần này tôi trở về là vì chị, và tôi tin rằng chị sẽ một lần nữa quay lại"Đoàn Nghệ Tuyền không trả lời mà vội vàng rời đi, hiện tại cô không có thời gian để suy nghĩ chuyện này nữa, bởi vì hiện tại trong đầu cô chỉ có mỗi Dương Băng Di, cô gọi điện cho Dương Băng Di, nhưng điện thoại vẫn luôn tắt máy, khiến Đoàn Nghệ Tuyền càng thêm lo lắng, cô không dám nghĩ tới bất cứ điều gì khác"Tiểu tỷ tiểu tỷ, cô không sao chứ, có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện không?""Không sao"
Đoàn Nghệ Tuyền bảo Tống Hân Nhiễm ở lại bệnh viện, phòng em ấy sẽ quay lại, cô tự nhủ, Đoàn Nghệ Tuyền không ngừng tìm kiếm một mình, nhưng Thượng Hải lớn như vậy, phải tìm như thế nào đây, đầu óc Đoàn Nghệ Tuyền choáng váng, nhưng cô biết hiện tại mình phải vượt dậy tinh thần để đi tìm Dương Băng Di, cô cũng không biết vì cái gì mình lại muốn tìm em ấy, nhưng dường như có một tiếng nói trong trái tim cô, nói với cô rằng phải tìm được em ấy, phải chăm sóc cho em ấy, có lẽ cô sợ mất đi em ấy...cứ 10 phút cô lại gọi cho Tống Hân Nhiễm hỏi em ấy đã quay lại chưa, nhưng lần nào câu trả lời cũng là không, các cuộc điện thoại gọi đến Dương Băng Di đều không gọi được, Đoàn Nghệ Tuyền ở bên đường bắt xe và hỏi tài xế nhưng không có gặp qua Dương Băng Di, nhưng có lẽ vận khí của Đoàn Nghệ Tuyền có chút kém, cũng có thể bởi vì taxi ở Thượng Hải quá nhiều, không có ai từng gặp qua ít nhất là trong hôm nay,cứ như vậy, thời gian lặng lẽ trôi qua theo từng bước chân của Đoàn Nghệ Tuyền, cuộc điện thoại từ Tống Hân Nhiễm đã phá vỡ vòng tuần hoàn bất tận này."Đã trở về rồi""Được mình lập tức quay về""Sư phụ đến bệnh viện trung tâm thành phố, làm phiền nhanh một chút"Quãng đường đến bệnh viện trung tâm thành phố không quá xa nhưng từng phút từng giây trên xe dường như rất dài, xuống xe Đoàn Nghệ Tuyền liền chạy vào bệnh viện, Đoàn Nghệ Tuyền bảo đảm lúc này đây từ cửa bệnh viện đến phòng bệnh là nhanh nhất, nhưng cũng là phút giây lo lắng nhất.
"Nhiễm Nhiễm, em ấy đâu rồi, em ấy không sao chứ?""Đang ở bên trong"Đoàn Nghệ Tuyền mở cửa ra"Happy birthday to you, happy birthday to you... tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ"Đoàn Nghệ Tuyền mắt đỏ hoe khi nhìn thấy, trước mắt cô là Dương Băng Di đang cầm một chiếc bánh kem và ngây ngô cười nhìn cô, đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của Đoàn Nghệ Tuyền, bản thân Đoàn Nghệ Tuyền cũng quên mất, nhưng kỳ thật cũng không quên, đã từ 3 năm trước đã không còn quan tâm đến những ngày này, nhưng hôm nay dường như đã khác, hôm nay dường như lại trở thành một đứa trẻ, tất cả đều bởi vì người trước mặt, Dương Băng Di nhìn Đoàn Nghệ Tuyền chậm trễ trong việc thổi nên liền nhắc nhở cô"Tỷ tỷ mau thổi nến, Thủy Thủy còn có quà tặng cho chị"Đoàn Nghệ Tuyền phục hồi lại tinh thần đến thổi nến, nhìn Dương Băng Di khập khiễng xoay người cầm lấy một bó hoa hồng"Tỷ tỷ, sinh nhật vui vẻ, khả năng gói có thể không đẹp bằng ngoài tiệm hoa nên hy vọng tỷ tỷ không ghét bỏ"Đoàn Nghệ Tuyền lắc đầu, nước mắt vô thức chậm rãi rơi trên bó hoa hồng, Dương Băng Di chưa thấy cảnh tượng như vậy ở đâu cả, liền luống cuống quơ chân múa tay vừa xin lỗi"Tỷ tỷ đừng khóc" "Em đây, đừng khóc có được không"Đoàn Nghệ Tuyền thành công bị hành động Dương Băng Di chọc cười. Dương Băng Di đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt của Đoàn Nghệ Tuyền, Đoàn Nghệ Tuyền đột nhiên nắm lấy cổ tay của Dương Băng Di "Tại sao trên tay lại có nhiều băng dán đến vậy, tay có vấn đề gì.""Không có gì chỉ là không cẩn thận bị trầy xước""Hử? Không nói sự thật chị liền rời đi""Đừng tỷ tỷ em nói, tại bó hoa hồng kia... em không cẩn thận" giọng nói càng lúc càng nhỏ"Dương Băng Di! Em nói to một chút, nói tiếng vo ve như muỗi""Bó hoa hồng kia làm liền không cẩn thận" "Bó hoa hồng đó là tự em gói?""Là em làm đó, nhìn có hơi xấu xí tỷ tỷ đừng kiến nghị""Gói một bó hoa cũng không có khả năng làm tay thành ra thế này được, chẳng lẽ chính tay em hái?""Dựa vào cái gì mà các chị có thể đoán liền chuẩn đến như vậy có phải đã cài đặt chức năng theo dõi trên người em không, nhưng cũng không phải là tất cả""Dương Băng Di em có bị ngốc không? Người như thế này còn đi hái hoa hồng, em điên rồi à""Em, không phải vì muốn cho tỷ tỷ một bất ngờ sao, em cũng không nghĩ nhiều như vậy""Có đau hay không?""Không còn đau nữa, chị xem ngón tay không có trở ngại gì hehe" "Đồ ngốc, sao lại muốn tặng hoa hồng, những thứ khác cũng được mà""Bởi vì tỷ tỷ đẹp như hoa hồng""Đều là như vậy, còn trêu chọc, trở về nghỉ ngơi thật tốt""Thế tỷ tỷ sẽ chăm sóc em chứ""Sẽ, yên tâm đi""Được, em sẽ nghỉ ngơi thật tốt, tỷ tỷ cũng nghỉ ngơi thật tốt""Được, sáng mai sẽ đến sớm"Đoàn Nghệ Tuyền chuẩn bị rời đi, vừa quay lại giường nằm Dương Băng Di lên tiếng"Chờ một chút, tỷ tỷ, chị lại đây một chút""Hả?""Lại đây tỷ tỷ"Đoàn Nghệ Tuyền đi tới, vừa định cúi đầu Dương Băng Di liền nghiêng người, Đoàn Nghệ Tuyền cảm nhận được cái chạm nhẹ trên gò má cô, cúi đầu nhìn Dương Băng Di, giống như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu, đem đầu giấu vào trong chănĐoàn Nghệ Tuyền biết đây là món quà thứ 3 của Dương Băng Di, một món quà đặc biệt, và món quà này chỉ có Đoàn Nghệ Tuyền mới có thể có được.
Tiết trời dường như đã trở lạnh, ban đêm cũng dần không còn nghe thấy tiếng ve, nhưng vì cái gì mà lòng lại nóng như mùa hè oi bức, có lẽ là bởi vì đã gặp được một thứ tình yêu thuần khiết chỉ dành cho riêng mình.________________________Cảm ơn mọi người đã đọc và hoan nghênh những lời góp ý của mọi người😊Xiexie~
Đoàn Nghệ Tuyền bảo Tống Hân Nhiễm ở lại bệnh viện, phòng em ấy sẽ quay lại, cô tự nhủ, Đoàn Nghệ Tuyền không ngừng tìm kiếm một mình, nhưng Thượng Hải lớn như vậy, phải tìm như thế nào đây, đầu óc Đoàn Nghệ Tuyền choáng váng, nhưng cô biết hiện tại mình phải vượt dậy tinh thần để đi tìm Dương Băng Di, cô cũng không biết vì cái gì mình lại muốn tìm em ấy, nhưng dường như có một tiếng nói trong trái tim cô, nói với cô rằng phải tìm được em ấy, phải chăm sóc cho em ấy, có lẽ cô sợ mất đi em ấy...cứ 10 phút cô lại gọi cho Tống Hân Nhiễm hỏi em ấy đã quay lại chưa, nhưng lần nào câu trả lời cũng là không, các cuộc điện thoại gọi đến Dương Băng Di đều không gọi được, Đoàn Nghệ Tuyền ở bên đường bắt xe và hỏi tài xế nhưng không có gặp qua Dương Băng Di, nhưng có lẽ vận khí của Đoàn Nghệ Tuyền có chút kém, cũng có thể bởi vì taxi ở Thượng Hải quá nhiều, không có ai từng gặp qua ít nhất là trong hôm nay,cứ như vậy, thời gian lặng lẽ trôi qua theo từng bước chân của Đoàn Nghệ Tuyền, cuộc điện thoại từ Tống Hân Nhiễm đã phá vỡ vòng tuần hoàn bất tận này."Đã trở về rồi""Được mình lập tức quay về""Sư phụ đến bệnh viện trung tâm thành phố, làm phiền nhanh một chút"Quãng đường đến bệnh viện trung tâm thành phố không quá xa nhưng từng phút từng giây trên xe dường như rất dài, xuống xe Đoàn Nghệ Tuyền liền chạy vào bệnh viện, Đoàn Nghệ Tuyền bảo đảm lúc này đây từ cửa bệnh viện đến phòng bệnh là nhanh nhất, nhưng cũng là phút giây lo lắng nhất.
"Nhiễm Nhiễm, em ấy đâu rồi, em ấy không sao chứ?""Đang ở bên trong"Đoàn Nghệ Tuyền mở cửa ra"Happy birthday to you, happy birthday to you... tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ"Đoàn Nghệ Tuyền mắt đỏ hoe khi nhìn thấy, trước mắt cô là Dương Băng Di đang cầm một chiếc bánh kem và ngây ngô cười nhìn cô, đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của Đoàn Nghệ Tuyền, bản thân Đoàn Nghệ Tuyền cũng quên mất, nhưng kỳ thật cũng không quên, đã từ 3 năm trước đã không còn quan tâm đến những ngày này, nhưng hôm nay dường như đã khác, hôm nay dường như lại trở thành một đứa trẻ, tất cả đều bởi vì người trước mặt, Dương Băng Di nhìn Đoàn Nghệ Tuyền chậm trễ trong việc thổi nên liền nhắc nhở cô"Tỷ tỷ mau thổi nến, Thủy Thủy còn có quà tặng cho chị"Đoàn Nghệ Tuyền phục hồi lại tinh thần đến thổi nến, nhìn Dương Băng Di khập khiễng xoay người cầm lấy một bó hoa hồng"Tỷ tỷ, sinh nhật vui vẻ, khả năng gói có thể không đẹp bằng ngoài tiệm hoa nên hy vọng tỷ tỷ không ghét bỏ"Đoàn Nghệ Tuyền lắc đầu, nước mắt vô thức chậm rãi rơi trên bó hoa hồng, Dương Băng Di chưa thấy cảnh tượng như vậy ở đâu cả, liền luống cuống quơ chân múa tay vừa xin lỗi"Tỷ tỷ đừng khóc" "Em đây, đừng khóc có được không"Đoàn Nghệ Tuyền thành công bị hành động Dương Băng Di chọc cười. Dương Băng Di đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt của Đoàn Nghệ Tuyền, Đoàn Nghệ Tuyền đột nhiên nắm lấy cổ tay của Dương Băng Di "Tại sao trên tay lại có nhiều băng dán đến vậy, tay có vấn đề gì.""Không có gì chỉ là không cẩn thận bị trầy xước""Hử? Không nói sự thật chị liền rời đi""Đừng tỷ tỷ em nói, tại bó hoa hồng kia... em không cẩn thận" giọng nói càng lúc càng nhỏ"Dương Băng Di! Em nói to một chút, nói tiếng vo ve như muỗi""Bó hoa hồng kia làm liền không cẩn thận" "Bó hoa hồng đó là tự em gói?""Là em làm đó, nhìn có hơi xấu xí tỷ tỷ đừng kiến nghị""Gói một bó hoa cũng không có khả năng làm tay thành ra thế này được, chẳng lẽ chính tay em hái?""Dựa vào cái gì mà các chị có thể đoán liền chuẩn đến như vậy có phải đã cài đặt chức năng theo dõi trên người em không, nhưng cũng không phải là tất cả""Dương Băng Di em có bị ngốc không? Người như thế này còn đi hái hoa hồng, em điên rồi à""Em, không phải vì muốn cho tỷ tỷ một bất ngờ sao, em cũng không nghĩ nhiều như vậy""Có đau hay không?""Không còn đau nữa, chị xem ngón tay không có trở ngại gì hehe" "Đồ ngốc, sao lại muốn tặng hoa hồng, những thứ khác cũng được mà""Bởi vì tỷ tỷ đẹp như hoa hồng""Đều là như vậy, còn trêu chọc, trở về nghỉ ngơi thật tốt""Thế tỷ tỷ sẽ chăm sóc em chứ""Sẽ, yên tâm đi""Được, em sẽ nghỉ ngơi thật tốt, tỷ tỷ cũng nghỉ ngơi thật tốt""Được, sáng mai sẽ đến sớm"Đoàn Nghệ Tuyền chuẩn bị rời đi, vừa quay lại giường nằm Dương Băng Di lên tiếng"Chờ một chút, tỷ tỷ, chị lại đây một chút""Hả?""Lại đây tỷ tỷ"Đoàn Nghệ Tuyền đi tới, vừa định cúi đầu Dương Băng Di liền nghiêng người, Đoàn Nghệ Tuyền cảm nhận được cái chạm nhẹ trên gò má cô, cúi đầu nhìn Dương Băng Di, giống như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu, đem đầu giấu vào trong chănĐoàn Nghệ Tuyền biết đây là món quà thứ 3 của Dương Băng Di, một món quà đặc biệt, và món quà này chỉ có Đoàn Nghệ Tuyền mới có thể có được.
Tiết trời dường như đã trở lạnh, ban đêm cũng dần không còn nghe thấy tiếng ve, nhưng vì cái gì mà lòng lại nóng như mùa hè oi bức, có lẽ là bởi vì đã gặp được một thứ tình yêu thuần khiết chỉ dành cho riêng mình.________________________Cảm ơn mọi người đã đọc và hoan nghênh những lời góp ý của mọi người😊Xiexie~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co