Chương 6
Học trưởng thổ lộ bị cự tuyệt được, vẫn bình tĩnh như cũ, dẫn dắt từng bước hỏi: "Thích bao nhiêu?" Vấn đề này tiểu thiếu gia không nghĩ tới, cậu cắn cắn ống hút suy nghĩ, buồn rầu . Câu hỏi này hơi khó trả lời. Cậu không biết mình có bao nhiêu thích Kiều Lạc. Chính là tính cách hợp nhau, nguyện ý ở cùng một chỗ. Tiểu thiếu gia một hộp sữa đều sắp uống xong rồi cũng nghĩ không ra. Tiểu thiếu gia cảm thấy bị mạo phạm rồi. Cậu tạc mao nói: "Tôi thích Kiều Lạc bao nhiêu, vì cái gì phải nói cho anh!" Tiểu học đệ tính tình rất lớn, hơn nữa lại dễ dàng thẹn quá thành giận, hiện tại trạng thái tạc mao này đã muốn thuộc loại cao cấp, nếu lại bị khiêu khích, nhất định sẽ lạnh lùng với hắn cả buổi. Học trưởng cảm thấy không thể lại chọc, nhưng nhìn bộ dáng tiểu học đệ tức giận trong lòng lại ngứa ngáy, không nhịn được xoa nhẹ tóc người ta một phen, nói: "Vậy không nói cho tôi biết, nhưng nếu còn không đi sẽ đến muộn." . . . . . . Rốt cuộc vẫn là trêu chọc. Bởi vì bị học trưởng xoa đầu một phen, tiểu thiếu gia cả sáng đều cự tuyệt đối thoại cùng học trưởng, thời điểm tính toán công thức đem bản nháp bản chọc rách hai đường. Tiểu thiếu gia nhỏ nhất tổ, là sinh viên duy nhất chưa tốt nghiệp, thời điểm vừa mới tiến tổ người trong đội khó tránh khỏi kín đáo phê bình, cảm thấy một sinh viên chưa tốt nghiệp chính là đến cản trở mọi người. Nhưng mà sau khi cùng nhau công tác ba ngày, mọi người liền phát hiện lão sư của mình tuyển người quả nhiên là có đạo lý, tiểu học đệ rất thông minh, học một chút liền hiểu, vừa học đã biết, còn có thể suy một ra ba, phát triển tư duy, một chút cũng không gây cản trở. Hơn nữa ngoại trừ lúc đối xử với học trưởng, tính tình tiểu thiếu gia kỳ thật rất tốt. Đương nhiên nhân duyên của tiểu thiếu gia ở trong đội cũng rất tốt, học tỷ học trưởng đều nguyện ý cùng cậu thảo luận vấn đề. Thảo luận xong rồi, nhìn bộ dáng tức giận của tiểu thiếu gia, quyết đoán hỏi học trưởng: "Hình ca, anh lại chọc giận người ta rồi?" Sao lại cứ phải trêu chọc người ta đây. Toàn bộ mọi người trong tổ đều có thể nhìn ra học trưởng đặc biệt thích đùa tiểu thiếu gia. Học trưởng toàn bộ quá trình đều đứng bên cạnh nhìn tiểu thiếu gia tự tin trình bày quan điểm của mình một cách logic, lòng tràn đầy kiêu ngạo. Bị điểm danh đã thành thói quen, cười cười, thoải mái mà nói: "Tôi có tội, buổi sáng đoạt bánh bao trứng sữa của em ấy." Sau đó thản nhiên bình tĩnh mà nhét viên kẹo vào miệng tiểu thiếu gia, đặc biệt ôn nhu nói: "Cho em để bồi tội, đừng tức giận nữa được không?" Buổi sáng rõ ràng ăn chính là sữa cùng bánh mì nướng, không phải bánh bao trứng sữa, đồ lừa đảo này lại lừa mọi người. Tiểu thiếu gia trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Tôi không ăn bánh bao trứng sữa!" Trọng điểm lại không bắt đúng. Học trưởng trong lòng buồn cười, vẻ mặt tùy ý mà điều chỉnh thử máy tính, thuận tay chọc chọc má vì ngậm kẹo mà phình lên của cậu, nói: "Tốt, ngày mai không ăn bánh bao trứng sữa." Lại chọc chọc hai má cậu! Tiểu thiếu gia lập tức tạc mao, đem số liệu nhét mạnh vào tay học trưởng, còn trừng mắt một cái. Cảm thấy vẫn chưa hết giận, lại trừng mắt thêm một cái, lúc này mới đứng dậy muốn đi: "Chính anh tự xử lý đi, tôi không hỗ trợ!" Học trưởng bị trừng đến tâm ý viên mãn, nhân lúc nhận bản ghi chép liền thuận tay túm tay người ta kéo trở về, sau đó nắm tay người ta tự chọc má mình: "Sai rồi sai rồi, về sau không chọc, cho em chọc lại, ngoan chút?" Toàn bộ mọi người trong tổ: "Aiyo ~~~" Tiểu thiếu gia bị nắm tay, không hiểu sao lại thẹn thùng, nhất thời phát hỏa: ". . . . . ." Lần trước đã đáp ứng không chọc mặt của cậu! Đồ lừa đảo! Vì thế lần này trạng thái tạc mao liên tục kéo dài, vẫn kéo dài đến giữa trưa còn không có tín hiệu chuyển tốt, trực tiếp bắt đầu biến thành chiến tranh lạnh. Đơn phương chiến tranh lạnh. Học trưởng dường như nhìn không ra, thời điểm buổi chiều còn đút hoa quả cho cậu ăn. Tiểu thiếu gia lại muốn đập gối ôm. Chờ rốt cục kết thúc công việc, tiểu thiếu gia mang theo cặp sách bỏ chạy: "Không cần anh đưa, tôi hẹn Kiều Lạc!" Thật sự không phải muốn trốn tránh học trưởng, tiểu thiếu gia là thật sự có hẹn với Kiều Lạc. Thời điểm buổi sáng còn chưa suy nghĩ cẩn thận vấn đề "Có bao nhiêu thích Kiều Lạc", tiểu thiếu gia bắt buộc mình tỉnh táo lại làm bài tập, xem nhẹ vấn đề tình cảm của mình. Nhưng mà vừa mới chạy ra khỏi tòa nhà nghiên cứu sinh, liền nhận được điện thoại của Kiều Lạc. Kiều Lạc ở đầu kia điện thoại liên thanh nói: "Tớ phải lỡ hẹn, bài tập khó quá, không làm được, tớ cùng bạn học còn đang ở thư viện chiến đấu hăng hái đây." Môn học này tuy rằng không đơn giản, nhưng là độ khó của bài tập vẫn ở mức vừa phải, tiểu thiếu gia cau mày hỏi: "Khó như vậy sao?" Vốn dĩ cũng không quá khó, lại có người lạm dụng chức quyền gia tăng một vài đề mục khó. Kiều Lạc ở đầu kia điện thoại kêu rên: "Phương Tự, tớ rất hâm mộ cậu, rõ ràng không thuộc chuyên ngành của chúng tớ, còn có thể đi theo Khâu lão sư làm hạng mục lấy học phần." Cậu vẫn là vì theo đuổi Kiều Lạc mới chọn môn học này đấy. Tiểu thiếu gia cô đơn nói: "Vậy được rồi, chờ cuối tuần tớ với cậu lại hẹn." Cậu cúp điện thoại, ủ rũ đi về phía cổng trường. Đi hai bước đã bị kéo lại. Thanh âm mang theo ý cười của học trưởng vang lên sau lưng: "Giận tôi cả một buổi chiều rồi, cũng cho tôi một cơ hội dỗ em chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co