Tieu Sung Vat Cua Chou Tzuyu Satzu
Tzuyu ở ngoài sân thượng chìm đắm vào sâu trong kí ức của mình, trong khi trong phòng Sana là ngây dại ra, nhìn thẳng về phía trước, không có bất kì động tĩnh gì, đôi mắt cô tràn đầy ưu thương. Theo một tiếng thở dài, Tzuyu đi tới ngồi bên cạnh Sana, do dự một chút đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, cảm nhận được người cô run run, mới mở miệng nói: "Đừng sợ, ngoan ngoãn một chút ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không bao giờ để em chịu bất kì tổn thương nào nữa." Sana ngửa đầu nhìn Tzuyu, trong mắt chớp động lên lệ quang: "Tại sao cô lại muốn như vậy? Tại sao nhất định phải ép tôi? Tôi không yêu cô, thật sự không thể sống cùng một chỗ với cô được." Tzuyu đột nhiên nắm chặt lấy tay Sana, quay đầu nhìn nhàng thở ra một hơi, sau đó mới buông cô ra, tựa người vào ghế sofa nhàn nhạt nhìn cô: "Sana. Tôi biết em điên rồi, đủ bướng bỉnh. Nhưng nếu ban đầu tôi không giúp ba em được bình yên, bây giờ có lẽ ba em đang ngồi trong tù rồi. Em có thể không để ý đến sinh tử của mình, nhưng cũng có thể không để ý đến bọn họ sao?" Thân thể Sana hung hăng run lên một cái, từ từ cúi đầu, hai tay ôm lấy chân càng dùng sức hơn, thân thể gầy yếu không ngừng lay động. Một lúc lâu sau, cô từ từ ngẩng mặt lên, sự bối rối và yếu ớt trong mắt đã hoàn toàn biến mất, nhìn Tzuyu mặt không chút thay đổi hỏi: "Cô muốn cái gì? Thân thể tôi? Người của tôi? Muốn bao nhiều lâu? Một tháng hay hai tháng, hay là đến khi nào cô chán mới buông tha cho tôi?" Tzuyu nặng nề nhắm mắt lại, cắn chặt hai hàm răng, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy trán, cố gắng kiềm chế tức giận, cố gắng tĩnh tâm lại. Thật lâu cô mới mở mắt ra, nhìn về phía cô ánh mắt có u buồn nhàn mạt, trầm thấp miệng: "Đi thôi. Tôi đưa em tới bệnh viện." Sana kéo tay Tzuyu, kiên định nhìn cô nói: "Cho tôi một kì hạn đi." Tzuyu vẻ mặt đạm mạc nhìn cô, đáy mắt hiện lên ngọn lửa tức giận, nheo nheo mí mắt, từ từ mở miệng: "Đến khi tôi tìm được một con mồi mới thì thôi." Đến khi em quên được Kim Dahyun, đến khi tôi không còn yêu em nữa thì thôi. Nhưng câu này Tzuyu lại không dám nói, bởi vì cô không muốn Sana biết rằng cô yêu cô ấy. Như vậy chỉ làm cho đứa ngốc đó, luôn tìm cách thoát khỏi cô mà thôi.Sana nhìn Tzuyu, ánh mắt ảm đạm, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu. Một lát sau mở miệng lần nữa: "Tzuyu. Cô làm như vậy chỉ vì trả thù tôi hồi đó vũ nhục cô đúng không?" Tzuyu quay đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy gợn sóng sợ hãi: "Nếu không phải?" Sana thoải mái cười yếu ớt, lắc đầu: "Không có? Như vậy là tốt rồi." Tzuyu quay đầu đi, nhìn thoáng qua cửa sổ, buông thõng mí mắt, từ từ khom lưng xuống nhẹ nhàng bế Sana lên, đi qua tủ giày mới khàn khàn mở miệng: "Em cất chìa khóa nhà đi." Sana ngoan ngoãn giật đầu cất chìa khóa vào trong túi áo. "Ôm lấy cổ tôi." Trước lúc vào thang máy, mặt Tzuyu không chút thay đổi nói. Sana cúi đầu đấu tranh trong chốc láy, nhẹ nhàng vòng tay lên ôm lấy cổ Tzuyu, không có thấy ánh mắt của cô ấy trên đỉnh đầu cô nhu hòa đi rất nhiều. ******************Đến bệnh viện, Tzuyu đem cô đến phòng làm việc của bác sĩ rồi đi ra ngoài. Bác sĩ giúp cô bôi thuốc, thay băng gạt đổi thành hai lớp băng mỏng, điểm mũi chân miễn cưỡng có thể đi được. Nhưng mà lúc đi ra cửa cô không có đi giày mà. Sana ngại ngùng nhìn bác sỹ ở đối diện, cười cười, nói thật nhỏ: "Bạn tôi cô ấy có chút việc bận, tôi có thể ở chỗ này chờ cô ấy một lát được không?" Bác sĩ là một người trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, tốt bụng hướng cô cười cười, sau đó đứng lên nói: "Đúng lúc tôi vừa muốn đi kiểm tra bệnh nhân. Cô ngồi nghỉ ở đây nhé." Sana ngoan ngoãn một chút gật đầu. Sau khi bác sĩ rời đi, cô ngồi ở trên ghế đung đưa hai chân, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại của mình ra bắt đầu chơi trò chơi, ước chừng đợi được một lát lâu rồi mới nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy người vừa tiến vào, cái miệng nhỏ nhắn không tự chủ vếch lên. Tzuyu giơ lên cái túi trên tay, sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không có lập tức ôm lấy Sana, mà cô lại ngồi ở ghế đối diện với cô ấy, hai tay khoác lên trên đùi, khom người cúi đầu thở nhẹ. Sana cảm nhận thấy Tzuyu khác thường mở miệng hỏi: "Cô làm sao vậy?" Tzuyu lắc đầu: "Không có chuyện gì cả. Tôi nghỉ một chút rồi đưa em về nhà." "Không thoải mái ở đâu sao?" "Ừ." Thanh âm của Tzuyu rất lạnh, hiển nhiên là cô đang không muốn nói chuyện. Sana cũng không dám mở miệng hỏi Tzuyu nữa, cất điện thoại vào trong túi, yên tĩnh ngồi chờ cô ấy. Mấy phút đồng hồ sao, Tzuyu ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi cười cười yếu ớt: "Mới vừa rồi thái độ không tốt, xin lỗi em." Sana sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Không đâu. Sắc mặt của cô không hề tốt, sao không bảo bác sĩ khám cho?" Tzuyu đứng lên, đưa cho cô túi thuốc: "Cầm cho tôi." Sau đó cúi người bế cô dậy. Sana cầm lấy cái túi, mở ra nhìn một chút, kinh ngạc ngửa đầu hỏi: "Cô bị đau dạ dày sao?" Tzuyu trong mắt hiện lên tia đau đớn. Cô ấy đối với việc đã cứu cô không có một chút ấn tượng nào sao? Vẻ mặt Tzuyu tối tăm gật đầu, không có nhìn cô ấy, đi thẳng ra khỏi bệnh viện. Sana cũng không biết mình đã nói sai cái gì, nhìn vẻ mặt khó chịu, lên xe một cái là nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề mở miệng nói chuyện. Suốt cả đường về nhà Tzuyu cũng không hề nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co