Truyen3h.Co

Tieu Sung Vat Cua Chou Tzuyu Satzu


Thứ sáu trước khi tan việc, trong phòng làm việc của tổng tài Chu Thị.

Tzuyu ngồi sau bàn làm việc nhưng không hề bàn bạc công việc mà chỉ nhìn thiệp mời trong tay nhíu nhíu lông mày, bộ dáng rất khó nghĩ.

"Haizzz! Cậu nói xem tớ có nên mang Hạ theo không?" Tzuyu nhìn về người đối diện hỏi.

Mina nhàn nhã uống cà phê, nói: "Tất nhiên là đi rồi. Cậu không phải đã sớm nghĩ đến việc công bố thân phận cô ấy trước báo giới sao? Lần này nghiệp giới tổ chức thương thảo nhất định sẽ có không ít các tờ báo chờ đợi. Đây là một cơ hội không tệ."

Tzuyu sờ sờ mi tâm, gật đầu: "Tớ cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà Kim Dahyun cũng sẽ đi."

Mina nhìn Tzuyu trầm ngâm một chút nói: "Cậu đối với Sana không tin tưởng sao?"

Tzuyu cúi đầu, thanh âm thầm chìm trong miệng: "Tình yêu của cô ấy đối với người kia quá sâu nặng. Bây giờ tớ cũng không biết cô ấy có còn yêu cái ả họ Kim kia không nữa."

Mina cau mày: "Tớ thấy cô ấy bây giờ đối với cậu đã rất tốt. Có nên không còn ý kiến gì đối với Kim Dahyun nữa?"

Tzuyu ngả người tựa vào lưng ghế, hai tay chà xát mặt nhưng cũng không thể xua tan đi vẻ mặt mệt mỏi cùng đáy mắt nhàn nhạt cô đơn: "Minari! Đến bây giờ tớ cũng không dám hỏi cô ấy xem là cô ấy đối với tớ có cảm giác gì, Tớ cảm thấy bây giờ tớ đang hưởng thụ những thời khắc, giây phút ngọt ngào, hạnh phúc; nhưng không biết đến lúc nào thì chúng sẽ biến mất sạch sẽ. Loại cảm giác này thực con mẹ nó không tốt."

Mina uống hết chỗ cà phê cuối cùng, đứng lên nói: "Tín nhiệm cũng là một phần của yêu thương. Cậu phải toàn tâm toàn ý yêu cô ấy, nhất định phải tin tưởng cô ấy. Mang theo cô ấy đi đi, thuận tiện quan sát xem lúc cô ấy đối mặt với Kim Dahyun có phản ứng như thế nào. Nói không chừng là sẽ không có cảm giác gì cả, như vậy cậu cũng sẽ yên lòng."

Tzuyu khoác tay kên trán, nhắm mắt lại rồi gật đầu thay cho câu trả lời. Sau khi Mina rời đi, Tzuyu trong chốc lát gọi điện cho Sana bảo rằng buổi tối cô sẽ tới nhà cô ấy ăn cơm.

Sau khi cúp điện thoại không bao lâu thì cô lại nhận được điện thoại của Jeongyeon.

"Gọi tớ có chuyện gì không?" Giọng nói của Tzuyu có chút mệt mỏi, lười biếng.

"Sao lại ỉu xìu như vậy? Mấy hôm trước không phải là đường làm quan rộng mở sao?"

"Đừng có nói nhảm nữa. Tâm tình tớ hiện giờ đang không tốt. Có chuyện gì thì nói ngay đi."

"Mấy ngày trước Kim Thị cổ phiếu giảm hai phần trăm. Có một nhóm mua vào vô cùng điên cuồng, không giống như là người mua bình thường. Tớ cũng kiểm tra một chút rồi, cũng là những kẻ nhân lúc hỗn loạn mua vào, đoán chừng là có người mở ra trương mục bất đồng thao tác."

"Có thể tra ra được là ai không?"

"Cũng có thể, nhưng cần chút thời gian. Cậu đại khái là có phương hướng gì không?"

"Bọn họ ăn vào bao nhiêu?"

"Bây giờ cũng không nhiều lắm, không đạt tới tiêu chuẩn của một cổ đông."

Tzuyu trầm mặc một hồi rồi nói: "Cậu từ những người thân quen của Kim Dahyun và vợ của cô ta điều tra thêm xem thế nào."

"Ok. Có tin tức gì sẽ lập tức báo cho cậu. Cậu chuẩn bị đến khi nào thì bắt đầu ăn vào cổ phần Kim Thị?"

Tzuyu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ nói thật nhỏ: "Chờ thêm một thời gian nữa."

Jeongyeon định hỏi Tzuyu trong lòng còn chờ cái gì, bất quá suy nghĩ một chút rồi bỏ qua. Quan hệ của Sana và Kim Dahyun không đến phần mình quan tâm. Chắc là cậu ấy bận tâm đến suy nghĩ của Sana, do đó Jeongyeon không có nói thêm gì nữa, "Ừ" một tiếng rồi cúp máy.

Buổi tối Tzuyu lái xe đến nhà trọ của Sana, khi đó trên bàn ăn đã bày bốn năm món thức ăn và một bát canh. Dù nhiều món nhưng lượng chỉ có chút ít.

Cô vừa ăn cơm vừa hỏi: "Sao thức ăn hôm nay mỗi món chỉ có chút ít như vậy thôi?"

Sana gắp thức ăn cho Tzuyu, giảo hoạt cười cười: "Giá cả tăng cao."

Tzuyu cười khẽ: "Du từ bây giờ sẽ ăn thật nhiều."

Sana le lưỡi: "Vậy thì cũng sẽ không cho Du ăn. Du ý, lúc thì ăn cơm như cá ăn, lúc thì ăn không biết no, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, cứ thế lần nào dạ dày cũng không thoải mái. Sau này em sẽ nghiêm khắc khoán lượng cơm của Du. Cơm cũng chỉ đủ cho hai người thôi, muốn ăn nhiều hơn cũng không có mà ăn đâu."

Tzuyu sững sờ ngơ ngác, cắn đũa hồi lâu không có phản ứng, sau đó cúi đầu hùng hục ăn cơm, nhưng Tzuyu mới ăn được vài miếng, mu bàn tay đã bị Sana dùng đũa gõ gõ. Sana bất mãn nhìn Tzuyu chằm chằm nói: "Du ăn từ từ thôi."

Tzuyu nhìn Sana, ánh mắt sáng long lanh, nụ cười càng thêm sâu.

Sau khi bữa cơm diễn ra được một nửa, Tzuyu nói: "Ngày mai giới hành nghề truyền thông mở một cuộc gặp mặt giữa các công ty (hành nghề thương thảo), chính là đi đến một làng du lịch vui chơi giải trí một chút. Em có muốn đi cùng Du không?"

Sana múc cho Tzuyu thêm một bát canh, cau mày: "Hành nghề thương thảo? Em đi có thích hợp hay không?"

"Có gì mà không thích hợp chứ. Em cũng không phải đi chuyến này có thể làm cho em biết thêm không ít kiến thức về công việc đạo diễn, đối với sự nghiệp sau này của em tuyệt đối có lợi."

Sana cầm lấy muỗng nhỏ, như có điều gì suy nghĩ nhìn Tzuyu: "Du không phải nói em là sủng vật nhỏ bé (tiểu sủng vật) của Du sao? Em sau này nếu trở thành một nữ cường nhân, Du sẽ không phải cảm thấy rất không thoải mái hay là có cảm giác thành tựu gì sao?"

Tzuyu tức cười, cúi đầu uống hai hớp canh mới ngượng ngùng cười nói: "Tiểu sủng vật hóa ra cũng thù dai. Nhưng nếu em thật sự không muốn đi thì thôi, cũng không sao".

Nói xong câu đó, trong lòng Tzuyu cũng không thể dễ dàng nói là mất mát nhiều hay ít, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy như cỗ khí bị ngăn ở lồng ngực đến nỗi rất khó chịu.

Sana thở dài: "Du muốn em đi thì em nhất định sẽ đi, Du không cần phải tìm gì nhiều lí do vòng vo tam quốc đâu. Chỉ cần Du nói: "Hạ, Du hi vọng ngày mai em đi cùng Du" là được rồi."

Tay đang cầm muỗng canh của Tzuyu dừng lại chốc lát. Nhất thời cô cũng không biết nên có phản ứng gì, cho đến khi bàn tay ấm áp của Sana nắm lấy tay cô.

"Lúc ăn cơm đừng suy nghĩ gì cả, lát nữa dạ dày sẽ rất khó chịu. Du ngoan ngoãn uống một chút canh đi, ngày mai em sẽ đi cùng với Du, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện." Sana nhìn Tzuyu cười, đôi mắt to và trong trẻo không lẫn tia tạp chất nào, đơn thuần đến mực làm tâm người khác rung động.

Tzuyu gật đầu, cả lòng cô ngập tràn nỗi xúc động. Cô cảm thấy có lẽ cô đã nắm bắt được cái gì đó, nhưng cụ thể là cái gì thì lại không hề thấy rõ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co