Tieu Thu Phe Vat That Yeu Nghiet Xk Di Gioi
"Bây giờ còn có vấn đề không?" Độc Cô Thiên Diệp mở miệng nói, kéo hai người từ nỗi khiếp sợ ra.
"Sư phụ, ngài và chí tôn đại nhân..." Hạ Hầu Thanh Đế cười hì hì hỏi. Không nghĩ tới sư phụ của hắn cư nhiên thân mật với chí tôn đại nhân như vậy, có lẽ tương lai một ngày nào đó, chí tôn đại nhân sẽ thành sư công của hắn!
"Khụ khụ..." Độc Cô Thiên Diệp giả bộ ho khan một chút, trừng Hạ Hầu Thanh Đế một cái.
Đừng tưởng rằng lời hắn trêu chọc nàng nghe không hiểu!
"Bên Cửu Thiên Huyền Giới không thành vấn đề, giờ các ngươi cảm thấy đề nghị này thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Hạ Hầu Thuần nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp giải quyết chuyện không có khả năng nhất dễ dàng như vậy, nói: "Có thể đi Cửu Thiên Huyền Giới là chuyện rất nhiều người ước mơ tha thiết, những người khác trong tông môn tất nhiên không có ý kiến."
Hạ Hầu Thuần đồng ý, vậy ý tưởng của những người khác sẽ không ở trong phạm vi nàng lo lắng, việc này đều giao cho hắn đi xử lý! Nàng gọi Diễm Nhất ra, nói: "Diễm Nhất, giờ có một việc muốn phiền ngươi một chút."
"Nữ chủ nhân xin phân phó." Diễm Nhất cung kính nói.
"Diễm Nhất, ta đã nói với Tiêu chuyện dời Tông môn Luyện đan sư đến Cửu Thiên Huyền Giới, giờ bên người ta chỉ một mình ngươi có vẻ quen thuộc nơi đó, phiền ngươi chờ bọn họ thu thập xong đưa bọn họ đi qua, chọn một chỗ cho bọn họ an trí." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Diễm Nhất nói xong, lui ra sau Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp lại nói với Hạ Hầu Thuần: "Hắn là thủ lĩnh quân Diễm Tự, đến lúc đó chờ các ngươi thu thập xong, các ngươi tìm hắn là được."
Thủ lĩnh quân Diễm Tự? !
Hạ Hầu Thuần cùng Hạ Hầu Thanh Đế nhìn thấy thái độ cung kính của Diễm Nhất với Độc Cô Thiên Diệp, biết hắn thật sự xem nàng thành nữ chủ nhân, hoặc là nói nàng thật sự thu phục bọn họ! Bởi vì sự cao ngạo và năng lực của quân Diễm Tự đã được truyền lưu khắp nơi.
Biết được thật sự có thể chuyển đến, Hạ Hầu Thuần vui sướng khó nói thành lời. Hắn đứng dậy hàng đại lễ với Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Hạ Hầu Thuần đại diện từ trên xuống dưới Tông môn Luyện đan sư cảm tạ tiểu chủ!"
Độc Cô Thiên Diệp để Hạ Hầu Thuần đứng lên, nói: "Các ngươi đi cùng thương nghị với những người khác trước, sau đó thu thập mọi vật, tùy thời chuẩn bị rời đi."
"Sư phó ngươi không đi cùng chúng ta sao?" Hạ Hầu Thanh Đế hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Ta còn có chuyện phải làm. Các ngươi đi theo Diễm Nhất là được, hắn sẽ sắp xếp cho các ngươi. Chờ Giản đại ca tỉnh, ta lại đi mật thất."
Sau đó Hạ Hầu Thuần và Hạ Hầu Thanh Đế đi tìm trưởng lão tông môn thương nghị chuyện di dời, Diễm Nhất đi theo bọn họ. Độc Cô Thiên Diệp trở lại phòng Giản Ước Chi chờ hắn tỉnh lại.
Không biết ngủ bao lâu, khi Giản Ước Chi tỉnh lại nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, ánh mắt chớp chớp, ngồi dậy từ trên giường.
Độc Cô Thiên Diệp mở mắt ra nhìn Giản Ước Chi, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì, cuối cùng vẫn là Độc Cô Thiên Diệp mở miệng trước: "Giản đại ca, sao ngươi đi theo đến đây? Tới bắt ta trở về ?"
Trước khi Giản Ước Chi hôn mê câu hóa ra nàng lớn lên thế này, thuyết minh hắn đã biết Độc Cô Thiên Diệp chưa chết !
Hắn lắc đầu, nói: "Nếu huynh tới bắt muội về, sẽ không một mình đến đây. Người nhiều như vậy cũng không bắt được muội, sao huynh có thể là đối thủ của muội chứ."
"Vậy huynh đi theo tới làm gì?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Nàng cầm Kim Linh Châu, hủy cấm địa, đối với thiếu tông chủ là hắn mà nói đây cũng không phải chuyện tốt gì. Đi theo nàng không phải muốn bắt nàng, vậy mục đích của hắn nàng không đoán được.
"Ta muốn đi theo muội!" Giản Ước Chi nhìn Độc Cô Thiên Diệp, kiên định nói.
"Đi theo ta? Vì sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Giản Ước Chi gọi Bạch Hổ ra, nói: "Huynh ở trong phòng giam của cấm địa nhìn thấy Bạch Hổ, cho nên huynh vẫn biết phụ thân đang làm những gì. Trước khi khế ước Bạch Hổ đã nói, huynh khế ước với nó, thì phải chia sẻ trách nhiệm của nó, cùng nó bảo vệ thế giới này yên ổn."
"Chuyện này cùng ta có liên hệ gì?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Giản Ước Chi.
"Huynh biết muội cũng có tứ đại thần thú, hơn nữa Bạch Hổ nói giữa chúng ta có quan hệ không có phân cách, lúc huynh nhìn thấy muội cũng có cảm giác quen thuộc." Giản Ước Chi nói, cũng không quản Độc Cô Thiên Diệp có thể hiểu được ý tứ của mình không. "Quan hệ không thể phân cách?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Giản Ước Chi, lại nhìn nhìn Bạch Hổ đang ngủ say, không biết nó nói là có ý tứ gì." Huynh cũng biết ta muốn làm cái gì?"
"Biết."
"Nếu ta chống lại Ngu Hành, nhất định sẽ đứng đối lập với Tông môn Luyện khí sư. Lần này ta không thương tổn phụ thân huynh là do lúc trước đã đồng ý với huynh, nếu lần sau gặp mặt, tất nhiên ta sẽ không lại như thế. Đến lúc đó huynh..." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ta biết." Giản lược thuyết, "Nhưng mấy năm nay tông môn đã làm nhiều chuyện xấu lắm, sớm đã không phải nơi ta quen thuộc. Mọi người có tín ngưỡng của mình, tín ngưỡng phụ thân là thiên tôn, mà tín ngưỡng của ta trùng hợp đối lập với hắn..."
Giản Ước Chi nói xong hai người đều trầm mặc, hồi lâu Độc Cô Thiên Diệp thở dài, nói: " Đường ta phải đi cũng không dễ đi..."
"Ta biết. Ta đi ra từ tông môn, cũng đã chuẩn bị tốt!" Giản Ước Chi nói, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp còn khó xử, hiểu được băn khoăn của nàng, mở miệng nói: " Giản Ước Chi ta thề, ta nguyện ý đi theo..."
"Giản đại ca!" Độc Cô Thiên Diệp nghe Giản Ước Chi phát thệ, đánh gãy hắn, nhìn con ngươi kiên định của hắn, bất đắc dĩ nói, "Được rồi, ta đồng ý, huynh đừng thề."
Giản Ước Chi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đồng ý, mới lộ ra tươi cười.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn vẫn hơi mỏi mệt như cũ, nói: "Huynh lại nghỉ ngơi một lát, ta ở Tông môn Luyện đan sư còn có một số việc, lúc rời khỏi ta sẽ tìm đến huynh."
Giản Ước Chi biết nếu Độc Cô Thiên Diệp đồng ý rồi, thì sẽ không lừa mình, nghe lời Độc Cô Thiên Diệp nói vẫn ở trong viện chờ nàng.
Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi phòng Giản Ước Chi, tìm được Hạ Hầu Thuần, để hắn mang mình đi mật thất. Vừa mới đi vào, một đạo tàn ảnh hướng chạy tới chỗ mình, nàng một tay tiếp được nó, nghe được nó ở trong lòng mình khóc kể: "Ô ô... Chủ nhân hư hõng, sao ngươi bỏ Tiểu Đỉnh một mình ở trong này lâu như vậy chứ? Ô ô, Tiểu Đỉnh còn tưởng rằng ngươi muốn đưa ta cho bọn họ, không cần Tiểu Đỉnh , ô ô... Chủ nhân hư hỏng!"
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới để Tiểu Đỉnh lại mình rời khỏi sẽ có lớn phản ứng như vậy, vỗ vỗ lưng bé, trấn an: "Không phải ta đến đây sao, sao có thể không cần ngươi chứ? Lại khóc nhè, lát nữa bị Tiểu Cửu cười nhạo."
"Con hồ ly lẳng lơ kia hắn dám!" Tiểu Đỉnh nghe thấy Tiểu Cửu sẽ cười nhạo mình, cảm thấy khả năng Độc Cô Thiên Diệp nói là rất lớn, lập tức dừng khóc, chỉ ai oán nhìn nàng như trước.
Độc Cô Thiên Diệp bị dáng vẻ của nó chọc cười, nói: "Tốt lắm, các nàng đều nhớ ngươi, ngươi đi tụ hội với chúng nó đi." Nói xong nàng thu Thần Nông đỉnh giữa mật thất vào Luyện Yêu Hồ.
Đến trên đường Độc Cô Thiên Diệp nói cho Hạ Hầu Thuần nàng muốn thu Kim Linh Châu trong mật thất, xem Độc Cô Thiên Diệp thu hồi Thần Nông đỉnh, Hạ Hầu Thuần hành lễ với Độc Cô Thiên Diệp, rời đi thu xếp chuyện di dời.
"Hạ Hầu tông chủ, Kim Linh Châu nhận chủ chắc chắn sẽ hấp dẫn người của Ngu Hành đến nơi này, động tác các ngươi phải nhanh!" Độc Cô Thiên Diệp dặn dò.
Hạ Hầu Thuần gật gật đầu, xoay người rời khỏi, để Độc Cô Thiên Diệp một mình ở trong mật thất.
Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống ngay tại chỗ trong mật thất, lấy Kim Linh Châu ra, bởi vì bị tinh luyện, cho nên nó nhỏ hơn Linh Châu khác một chút. Nàng nhỏ máu tươi trên Kim Linh Châu, nhìn nó chậm rãi thẩm thấu vào trong Kim Linh Châu, tiếp theo Kim Linh Châu phát ra từng đợt ánh sáng vàng, chiếu sáng cả Thiên Linh giới.
Không ít luyện đan sư của Tông môn Luyện đan sư đang ở hoàn thành nhiệm vụ Hạ Hầu Thuần giao, bị kim quang chợt lóe, luyện đan bị đánh gãy, lãng phí không ít dược liệu. Rất nhiều người đều nhìn lại nơi này, nhìn thấy nơi kim quang phát ra là trung tâm tông môn, chỉ đành tò mò đoán là chuyện gì xảy ra. Còn chưa đoán được, nhận được chỉ lệnh nói tông môn muốn di dời, mọi người nhanh chóng thu thập đồ của mình đi.
Giản Ước Chi ở trong sân nhìn thấy kim quang hiện lên, biết Độc Cô Thiên Diệp đã thu Kim Linh Châu, tay vuốt bộ lông Bạch Hổ, nói: "Bạch Hổ, Kim Linh Châu nhận chủ ."
Bạch Hổ ngủ say sưa như trước...
Trong Tông môn Luyện khí sư, Giản Phong Hành đang phát tính tình, nhìn thấy ánh sáng vàng, nói: "Kim Linh Châu nhận chủ ! Nó ở tông môn vạn năm cũng không nhận chủ, giờ cư nhiên nhận chủ ! Người tới, thăm dò theo ánh sáng đó cho ta, cần phải biết điều tra ra chỗ của Kim Linh Châu, tra không được các ngươi mang đầu tới gặp ta! Cút, đều cút đi ra ngoài cho ta!"
Mọi người đang bị răn dạy nhân cơ hội chạy khỏi đại sảnh, có người thậm chí vụng trộm rời khỏi Tông môn Luyện khí sư. Cấm địa bị hủy, chắc chắn tông môn sẽ bị Ngu Hành giận chó đánh mèo, giờ không đi, có lẽ sẽ không đi được !
Trong mật thất, Kim Linh Châu nhận chủ xong cũng không có giống nhưng Linh Châu trước đây tiến vào bụng Độc Cô Thiên Diệp, mà tương phản, Quang Linh Châu, Mộc Linh Châu, Thủy Linh Châu, Hỏa Linh Châu và Thổ Linh Châu trong thân thể nàng đi ra hết, bốn viên Linh Châu vây Kim Linh Châu bên trong, sau đó xoay tròn rất nhanh, thương tổn Kim Linh Châu phải chịu lúc trước lấy tốc độ mắt thường thấy được mà khôi phục. Đợi nó trở nên lớn như Linh Châu khác, năm viên Linh Châu mới dừng lại. Tiếp theo cả sáu viên Linh Châu cùng nhau vây quanh Độc Cô Thiên Diệp cấp tốc xoay tròn, tản mát ra từng trận sóng gợn bao phủ Độc Cô Thiên Diệp, thân thể của nàng chậm rãi bay tới không trung mật thất, sáu viên Linh Châu theo thân thể của nàng di động lên trên, đi vào đầu nàng, chậm rãi chuyển động.
Sau khi Kim Linh Châu nhận chủ, Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy một trận nhiệt lưu theo trái tim đánh thẳng vào đầu óc, tiếp theo đó là vô số chuyện theo chỗ sâu trí nhớ phóng ra, làm tràn đầy ý thức của nàng, làm cho nàng cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung. Đau đớn bén nhọn không ngừng kích thích nàng, tiếp tục như vậy, thần thức không chịu nổi, thức hải hỏng mất, nàng sẽ trở thành một đứa ngốc !
"Nữ nhân ngốc, ôm nguyên thủ nhất!" Giọng nói Đản Đản từ nơi xa xôi tinh tế truyền đến, phá bỏ hỗn độn, giúp nàng trong bóng đêm thấy được ánh rạng đông. Nàng chịu đựng đau đớn, dựa theo lời Đản Đản nói đi làm, lại chậm rãi tiêu hóa thứ đột nhiên nhiều ra trong đầu. Đau!
Đây là cảm thụ duy nhất của Độc Cô Thiên Diệp lúc này. Không muốn trở thành đứa ngốc, nàng ép mình thừa nhận bị đánh sâu vào, biến thứ không thuộc về mình này biến thành cửa mình !
Lúc này sáu viên Linh Châu di động đến đầu nàng, chậm rãi chuyển động, phát ra ánh sáng nhu hòa, làm cho mi đang nhíu chặt của nàng hơi giản ra. Nàng dựa vào sức mạnh của Linh Châu, chậm rãi tiêu hóa thứ đó.
Thiên địa hỗn độn, một bóng hình xinh đẹp chậm rãi thành hình giữa hỗn độn, không thích không gian đơn điệu, nàng một tay chém hỗn độn thành hai nửa, hình thành trời và đất...
Nàng đi khắp nơi mình sáng tạo ra, cảm nhận được tịch mịch và hư không vô biên vô hạn, nàng dùng linh lực và máu tươi của mình sáng tạo người đầu tiên trừ nàng. Nhìn trẻ mới sinh bị linh lực bao vây, nàng rất kinh ngạc, không rõ vì sao người sáng tạo lại nhỏ như vậy.
Những ngày sau, nàng nhìn đứa bé đó chậm rãi lớn lên, học nói, học đi đường, học buông tay nàng ra một mình hành tẩu. Có hắn, nàng không tịch mịch nữa, mang hắn đi xem thế giới mình sáng tạo. Có một ngày, hắn ghé vào lòng của nàng, nói: "Vì sao chỉ có hai người chúng ta vậy? Ta muốn có người chơi với ta."
Nàng cũng hiểu tịch mịch , lại dùng linh lực của mình sáng tạo bốn người ra, ba nam một nữ. Bởi vì thiếu máu tươi của nàng, cấp bậc của bọn họ thấp hơn hắn không ít.
Có năm người, bọn họ không dễ phân biệt, vì thế nàng lấy cho bọn họ mỗi người một cái tên, Hà Hi, Mộng Thiên Quân, Dung Tu và Ngu Hành. Còn đứa trẻ đã lớn lên kia có suy nghĩ của mình, tự đặt tên cho mình là kêu Tử Tiêu.
Sau đó nàng lại dùng những thứ khác sáng tạo rất nhiều nhân loại, cả nam lẫn nữ, đặt ở các nơi trên thế giới, sau đó lại sáng tạo rất nhiều rất nhiều linh thú, năng lực sinh sản của linh thú rất nhanh, lại thường xuyên bùng nổ đại chiến tranh, khi đó con người còn chưa biết tu luyện, con người mà nàng tân tân khổ khổ sáng tạo ra bị chiến tranh của linh thú liên lụy, chết vô số. Vì bảo vệ ổn định và hòa bình của thế giới, nàng lại sáng tạo Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ. Sau đó lại sáng tạo con người biết tu luyện, chờ bọn họ trưởng thành, thì có thể đối kháng với linh thú, thế giới mới chính thức ổn định.
Nàng dung rất nhiều tâm tư trong việc sáng tạo thế giới này, vô tri vô giác, bọn Tử Tiêu và Dung Tu đều trưởng thành không ít. Một ngày, Tử Tiêu nhìn qua khoãng mười tuổi chạy tới trước mặt nàng, hỏi nàng: "Vì sao con người ngươi sáng tạo lại chết mất?"
"Bởi vì bọn họ sống lâu rồi." Nàng dịu dàng nhìn Tử Tiêu, con người đầu tiên mình sáng tạo ra.
Tử Tiêu nhìn nhìn thân thể mình vẫn ngắn nhỏ như cũ, hỏi: "Vì sao bốn chúng ta vẫn nhỏ như vậy?"
"Các ngươi là ta dùng linh lực tạo ra, tốc độ trưởng thành chậm hơn rất nhiều." Nàng vuốt đầu của hắn, hồi đáp.
"Chúng ta đây sẽ lớn lên hả?" Hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
" Sẽ." Nàng khẳng định trả lời.
"Chúng ta đây sẽ giống bọn họ chết như vậy chứ?"
"..."
Nàng trầm mặc, hắn thông mình liếc mắt một cái đã nhìn ra đáp án, nước mắt trong mắt rơi xuống.
"Ngươi khóc cái gì?" Nàng dịu dàng lau nước mắt trên mặt Tử Tiêu.
"Ngươi sẽ vẫn còn sống, mà ta lại sẽ chết đi." Tử Tiêu khóc nói.
"Sinh tử là chuyện thường tình." Nàng khuyên bảo hắn.
"Ta không cần, ta muốn giống ngươi sống thật lâu như vậy." Tử Tiêu khóc càng kịch liệt.
Nàng nhìn Tử Tiêu nước mắt ràn rụa, bất đắc dĩ nói: "Ta đây sáng tạo một phương pháp thân tử hồn lưu, trọng tố thể phách cho ngươi được không?"
" Được." Lúc này Tử Tiêu mới ngẩng mặt nở nụ cười, khuôn mặt non nớt đã có thể thấy được dung mạo khuynh quốc khuynh thành. [rin: Tiêu ca hồi nhỏ dễ thương ghê]
Vì thế nàng lại sáng tạo một bộ bí pháp thân tử hồn lưu trọng tố thể phách, cũng truyền thụ bộ bí pháp này cho năm người bọn họ. Thiên phú của Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân tốt lắm, học xong bộ bí pháp này rất nhanh, qua không lâu Dung Tu và Ngu Hành cũng nắm giữ , chỉ còn lại có một Hà Hi cả ngày chỉ biết đùa còn chưa học được.
Hà Hi làm nữ hài tử duy nhất trong năm người, rất được mọi người yêu thích, cá tính rất hoạt bát, thích chạy khắp nơi. Thiên phú rất tốt, lại không thích tu luyện, linh lực là kém cỏi nhất trong mấy người, hơn nữa kém không phải nhỏ tí tẹo. Nhưng vì thân thể của nàng đặc biệt, cho nên không ai dám khi dễ nàng, nhưng nàng thường xuyên khi dễ người khác thực thảm. Đối với bí pháp này, nàng cũng không để bụng, nhìn thấy ánh mắt chất vấn của mọi người, nàng cười rạng rỡ nói: "Thuận theo tự nhiên rất tốt mà? Ta mới không cần vẫn còn sống như vậy mãi đâu, mệt lắm!"
Cảnh tượng trong đầu tiếp tục chuyển đổi, Độc Cô Thiên Diệp nhìn thế gian biến hóa, nhìn Thần Sáng Thế tự mình sáng tạo ra phương pháp luyện đan, luyện khí, thuần thú, giao cho thế nhân; nhìn nàng dùng thời gian và tâm huyết rất dài, luyện chế thập đại thần khí; nhìn thế gian thương hải tang điền, bọn Tử Tiêu mới trưởng thành.
Một ngày, nàng nằm dưới một gốc cây cây đào, Tử Tiêu khuynh quốc khuynh thành đi đến nằm xuống bên người nàng, nói: "Ngươi sáng tạo thế giới này, ngươi xem người trên thế gian gắt gao sinh sôi, ngươi còn thấy tịch mịch nhàm chán không?"
Tay Thần Sáng Thế dừng ở không trung một chút, từng cánh hoa cánh hoa đào hạ xuống, bay múa trong không trung phi vũ, trông rất đẹp mắt. Nàng tiếp được một cánh hoa, nói: "Sinh sôi gắt gao chỉ là thế gian luân hồi, giống như đóa hoa này, nở hoa kết quả, lại nở hoa, lại kết quả, tuần hoàn như thế. Xem chuyện xưa người khác, ta vẫn thấy trong lòng rất trống trải. Nhưng nhìn thấy mấy người các ngươi lớn lên, ta cũng rất thỏa mãn."
"Vì sao ngươi không nghĩ tại sao ngươi cảm thấy trong lòng trống trái?" Tử Tiêu hỏi.
Thần Sáng Thế lắc đầu, nói: "Ta không thèm nghĩ nữa. Mặc dù nghĩ ra đáp án, ta chỉ sẽ càng cảm thấy trong lòng hư không. Nếu không thể nghĩ ra đáp án, trong lòng ta chắc chắn sẽ càng thêm khó chịu, còn không bằng thuận theo tự nhiên. Hà Hi nói rất đúng, thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất." Tử Tiêu không hỏi việc này nữa, nhìn một đôi vợ chồng đi qua xa xa, hỏi: "Lúc ngươi sáng tạo ra con người, vì sao lại phân chia nam nữ? Còn cho bọn họ thành thân, sinh sản?"
"..." Thần Sáng Thế trầm mặc , nàng cũng không biết vì sao, có lẽ là bởi vì mình sáng tạo thiên địa, cảm thấy sinh vật này cũng nên là thị hữu thiên hữu mới có thể cân bằng, sự thật chứng minh, nàng làm rất nhiều, có nam có nữ, có âm có dương, trên đời mới có thể sinh sản sinh lợi.
"Chờ ta trưởng thành, ta cưới ngươi nhé." Lại hồi lâu, Tử Tiêu mở miệng nói.
Thần Sáng Thế nghiêng mặt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Tử Tiêu, hỏi: "Vì sao?"
"Ngươi không biết ngươi theo đuổi là cái gì, ta không biết vì sao con người phải hết thành phu thê, có lẽ chúng ta kết hợp, có thể hiểu được." Tử Tiêu nói, sau đó chuyển lại đây nhìn nàng, hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Thần Sáng Thế nhìn hoa đào còn đang tung bay, nói: " Được."
Nàng cũng không để lời nói Tử Tiêu trong lòng, cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày những đứa nhỏ bên người nàng lại rời khỏi nàng.
"Ta phiền chán ." Một ngày, Mộng Thiên Quân đi đến bên người nàng, nói.
"Ngươi phiền chán cái gì ?" Nàng hỏi.
"Ta phiền chán trường sinh bất lão, phiền chán sinh mệnh không dừng, phiền chán cuộc sống chỉ có mấy người chúng ta." Mộng Thiên Quân nói, "Cả đời này ta luôn luôn truy tìm tu luyện, nhưng đến bây giờ, ta mới phát hiện ta bỏ lỡ rất nhiều. Ta muốn trùng sinh một lần, đi cảm thụ cuộc sống một lần nữa."
Thần Sáng Thế nhìn hai mắt kiên định của hắn, nói: " Được."
Vì thế, Mộng Thiên Quân đi mất. Ở một ban đêm ai cũng không biết, tán đi tất cả linh lực của mình, để lại một khối thân thể, làm lọ để ngày sau quay về.
Thần Sáng Thế thu thân thể hắn lại bảo tồn, có đôi khi sẽ ngẩn người với thân thể hắn, nghĩ giờ hắn ở nơi nào, sống cuộc sống thế nào, có phải giống hắn nói đang cảm thụ lạc thú cuộc sống không?
Qua mấy ngàn năm, nàng lại nhìn thấy Mộng Thiên Quân, vừa nhìn thấy hắn nàng lập tức nhận ra hắn, nhưng hắn lại không nhớ rõ nàng. Hắn cung kính hành lễ với nàng, gọi nàng Thần Sáng Thế.
Trước kia bọn họ đều gọi nàng là tỷ tỷ, nghe hắn gọi nàng Thần Sáng Thế, nàng vẫn cười dịu dàng như cũ, trong lòng đã hơi thất thần. Nhưng nàng vẫn là ban thưởng cho hắn và phụ thân hắn —— trước kia nàng nhâm mệnh thống trị giả địa ngục Vô Gian rất nhiều bảo vật và năng lực khống chế lực lượng hắc ám.
Biết Mộng Thiên Quân ở địa ngục Vô Gian, nàng mới nhớ tới nơi bị mình quên đi này. Nàng thích ánh sáng, thích sự tốt đẹp, thích bình thản, cho nên đối với nơi lấy bóng tối và không sạch sẽ làm chủ này , nàng theo bản năng quên đi. Giờ một lần nữa chú ý chỗ này, nàng mới phát hiện hoàn cảnh sinh tồn nơi này rất gian khổ, muốn thay đổi một chút, Tử Tiêu lại nói cho nàng, thế giới này không thể chỉ có tốt đẹp, có tốt sẽ có xấu, có ánh sáng sẽ có bóng tối, tựa như lúc trước nàng cho bọn họ đi khế ước linh thú vậy, bọn họ đều khế ước thụy thú, nhưng Ngu Hành lại khế ước bốn con mãnh thú.
Vì thế nàng buông tha cho việc này, nhưng vẫn chú ý tình huống của Mộng Thiên Quân, nhìn hắn trưởng thành, nhìn hắn như trưởng thành làm một vị Vương thống trị địa ngục Vô Gian thế nào. Khi hắn sống lâu sắp đến cuối, nàng kêu hắn trở về, nói cho hắn thân phận ban đầu, giúp hắn khôi phục trí nhớ, cũng giúp hắn trùng hợp hai thân thể, thành Mộng Thiên Quân hiện tại, là Vương địa ngục Vô Gian đồng thời cũng là người nàng từng sáng tạo kia.
Lại sau đó, Tử Tiêu tìm đến nàng.
"Ta phải rời khỏi." Tử Tiêu nói.
"Đi nơi nào?" Nàng hỏi. Trong lòng đột nhiên hơi vắng vẻ, nhưng là lại không biết vì sao.
Tử Tiêu lắc đầu, nói: "Ta không biết. Đi đến đâu tính đến đó đi. Ở bên cạnh ngươi, ta vĩnh viễn cũng không trưởng thành đến độ cao có thể cưới của ngươi."
Nàng không nghĩ tới Tử Tiêu còn nhớ rõ lời nói lúc trước!
Mộng Thiên Quân có địa ngục Vô Gian, nên rất ít quay lại, giờ Tử Tiêu lại muốn rời khỏi, nàng hơi thương cảm, nói: "Ta sáng tạo cho ngươi một không gian đi. Sau này mặc kệ ngươi đi đâu lý, ít nhất có một chỗ đặt chân."
" Được." Tử Tiêu nói.
"Ta không sáng tạo con người trong đó, ngươi thích cho người nào đi vào thì cho người đó đi vào." Nàng bổ sung nói.
" Được."
Vì thế nàng lại sáng tạo một không gian mới, thả bên trong rất nhiều thụy thú, hơn nữa lúc sáng tạo rót hơi thở hắn vào thiên địa, làm cho hắn trở thành chủ nhân không gian kia.
"Chừng nào thì ngươi trở về?" Nàng và hắn đứng trên tuyết sơn, nhìn thế giới mới, hỏi.
"Chờ ta tìm được nguyên nhân, sẽ trở về cưới ngươi." Tử Tiêu nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.
Thần Sáng Thế một mình trở về chỗ của bọn họ ở lại, giờ thiếu mất hai người, tựa hồ lạnh lùng không ít. Vừa tới trong viện thì thấy Ngu Hành vẻ mặt âm trầm đứng ở trong sân, nhìn thấy nàng trở về, hai mắt lộ ra chút phẫn hận...
"Sư phụ, ngài và chí tôn đại nhân..." Hạ Hầu Thanh Đế cười hì hì hỏi. Không nghĩ tới sư phụ của hắn cư nhiên thân mật với chí tôn đại nhân như vậy, có lẽ tương lai một ngày nào đó, chí tôn đại nhân sẽ thành sư công của hắn!
"Khụ khụ..." Độc Cô Thiên Diệp giả bộ ho khan một chút, trừng Hạ Hầu Thanh Đế một cái.
Đừng tưởng rằng lời hắn trêu chọc nàng nghe không hiểu!
"Bên Cửu Thiên Huyền Giới không thành vấn đề, giờ các ngươi cảm thấy đề nghị này thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Hạ Hầu Thuần nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp giải quyết chuyện không có khả năng nhất dễ dàng như vậy, nói: "Có thể đi Cửu Thiên Huyền Giới là chuyện rất nhiều người ước mơ tha thiết, những người khác trong tông môn tất nhiên không có ý kiến."
Hạ Hầu Thuần đồng ý, vậy ý tưởng của những người khác sẽ không ở trong phạm vi nàng lo lắng, việc này đều giao cho hắn đi xử lý! Nàng gọi Diễm Nhất ra, nói: "Diễm Nhất, giờ có một việc muốn phiền ngươi một chút."
"Nữ chủ nhân xin phân phó." Diễm Nhất cung kính nói.
"Diễm Nhất, ta đã nói với Tiêu chuyện dời Tông môn Luyện đan sư đến Cửu Thiên Huyền Giới, giờ bên người ta chỉ một mình ngươi có vẻ quen thuộc nơi đó, phiền ngươi chờ bọn họ thu thập xong đưa bọn họ đi qua, chọn một chỗ cho bọn họ an trí." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Diễm Nhất nói xong, lui ra sau Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp lại nói với Hạ Hầu Thuần: "Hắn là thủ lĩnh quân Diễm Tự, đến lúc đó chờ các ngươi thu thập xong, các ngươi tìm hắn là được."
Thủ lĩnh quân Diễm Tự? !
Hạ Hầu Thuần cùng Hạ Hầu Thanh Đế nhìn thấy thái độ cung kính của Diễm Nhất với Độc Cô Thiên Diệp, biết hắn thật sự xem nàng thành nữ chủ nhân, hoặc là nói nàng thật sự thu phục bọn họ! Bởi vì sự cao ngạo và năng lực của quân Diễm Tự đã được truyền lưu khắp nơi.
Biết được thật sự có thể chuyển đến, Hạ Hầu Thuần vui sướng khó nói thành lời. Hắn đứng dậy hàng đại lễ với Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Hạ Hầu Thuần đại diện từ trên xuống dưới Tông môn Luyện đan sư cảm tạ tiểu chủ!"
Độc Cô Thiên Diệp để Hạ Hầu Thuần đứng lên, nói: "Các ngươi đi cùng thương nghị với những người khác trước, sau đó thu thập mọi vật, tùy thời chuẩn bị rời đi."
"Sư phó ngươi không đi cùng chúng ta sao?" Hạ Hầu Thanh Đế hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Ta còn có chuyện phải làm. Các ngươi đi theo Diễm Nhất là được, hắn sẽ sắp xếp cho các ngươi. Chờ Giản đại ca tỉnh, ta lại đi mật thất."
Sau đó Hạ Hầu Thuần và Hạ Hầu Thanh Đế đi tìm trưởng lão tông môn thương nghị chuyện di dời, Diễm Nhất đi theo bọn họ. Độc Cô Thiên Diệp trở lại phòng Giản Ước Chi chờ hắn tỉnh lại.
Không biết ngủ bao lâu, khi Giản Ước Chi tỉnh lại nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, ánh mắt chớp chớp, ngồi dậy từ trên giường.
Độc Cô Thiên Diệp mở mắt ra nhìn Giản Ước Chi, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì, cuối cùng vẫn là Độc Cô Thiên Diệp mở miệng trước: "Giản đại ca, sao ngươi đi theo đến đây? Tới bắt ta trở về ?"
Trước khi Giản Ước Chi hôn mê câu hóa ra nàng lớn lên thế này, thuyết minh hắn đã biết Độc Cô Thiên Diệp chưa chết !
Hắn lắc đầu, nói: "Nếu huynh tới bắt muội về, sẽ không một mình đến đây. Người nhiều như vậy cũng không bắt được muội, sao huynh có thể là đối thủ của muội chứ."
"Vậy huynh đi theo tới làm gì?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Nàng cầm Kim Linh Châu, hủy cấm địa, đối với thiếu tông chủ là hắn mà nói đây cũng không phải chuyện tốt gì. Đi theo nàng không phải muốn bắt nàng, vậy mục đích của hắn nàng không đoán được.
"Ta muốn đi theo muội!" Giản Ước Chi nhìn Độc Cô Thiên Diệp, kiên định nói.
"Đi theo ta? Vì sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Giản Ước Chi gọi Bạch Hổ ra, nói: "Huynh ở trong phòng giam của cấm địa nhìn thấy Bạch Hổ, cho nên huynh vẫn biết phụ thân đang làm những gì. Trước khi khế ước Bạch Hổ đã nói, huynh khế ước với nó, thì phải chia sẻ trách nhiệm của nó, cùng nó bảo vệ thế giới này yên ổn."
"Chuyện này cùng ta có liên hệ gì?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Giản Ước Chi.
"Huynh biết muội cũng có tứ đại thần thú, hơn nữa Bạch Hổ nói giữa chúng ta có quan hệ không có phân cách, lúc huynh nhìn thấy muội cũng có cảm giác quen thuộc." Giản Ước Chi nói, cũng không quản Độc Cô Thiên Diệp có thể hiểu được ý tứ của mình không. "Quan hệ không thể phân cách?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Giản Ước Chi, lại nhìn nhìn Bạch Hổ đang ngủ say, không biết nó nói là có ý tứ gì." Huynh cũng biết ta muốn làm cái gì?"
"Biết."
"Nếu ta chống lại Ngu Hành, nhất định sẽ đứng đối lập với Tông môn Luyện khí sư. Lần này ta không thương tổn phụ thân huynh là do lúc trước đã đồng ý với huynh, nếu lần sau gặp mặt, tất nhiên ta sẽ không lại như thế. Đến lúc đó huynh..." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Ta biết." Giản lược thuyết, "Nhưng mấy năm nay tông môn đã làm nhiều chuyện xấu lắm, sớm đã không phải nơi ta quen thuộc. Mọi người có tín ngưỡng của mình, tín ngưỡng phụ thân là thiên tôn, mà tín ngưỡng của ta trùng hợp đối lập với hắn..."
Giản Ước Chi nói xong hai người đều trầm mặc, hồi lâu Độc Cô Thiên Diệp thở dài, nói: " Đường ta phải đi cũng không dễ đi..."
"Ta biết. Ta đi ra từ tông môn, cũng đã chuẩn bị tốt!" Giản Ước Chi nói, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp còn khó xử, hiểu được băn khoăn của nàng, mở miệng nói: " Giản Ước Chi ta thề, ta nguyện ý đi theo..."
"Giản đại ca!" Độc Cô Thiên Diệp nghe Giản Ước Chi phát thệ, đánh gãy hắn, nhìn con ngươi kiên định của hắn, bất đắc dĩ nói, "Được rồi, ta đồng ý, huynh đừng thề."
Giản Ước Chi nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đồng ý, mới lộ ra tươi cười.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn hắn vẫn hơi mỏi mệt như cũ, nói: "Huynh lại nghỉ ngơi một lát, ta ở Tông môn Luyện đan sư còn có một số việc, lúc rời khỏi ta sẽ tìm đến huynh."
Giản Ước Chi biết nếu Độc Cô Thiên Diệp đồng ý rồi, thì sẽ không lừa mình, nghe lời Độc Cô Thiên Diệp nói vẫn ở trong viện chờ nàng.
Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi phòng Giản Ước Chi, tìm được Hạ Hầu Thuần, để hắn mang mình đi mật thất. Vừa mới đi vào, một đạo tàn ảnh hướng chạy tới chỗ mình, nàng một tay tiếp được nó, nghe được nó ở trong lòng mình khóc kể: "Ô ô... Chủ nhân hư hõng, sao ngươi bỏ Tiểu Đỉnh một mình ở trong này lâu như vậy chứ? Ô ô, Tiểu Đỉnh còn tưởng rằng ngươi muốn đưa ta cho bọn họ, không cần Tiểu Đỉnh , ô ô... Chủ nhân hư hỏng!"
Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới để Tiểu Đỉnh lại mình rời khỏi sẽ có lớn phản ứng như vậy, vỗ vỗ lưng bé, trấn an: "Không phải ta đến đây sao, sao có thể không cần ngươi chứ? Lại khóc nhè, lát nữa bị Tiểu Cửu cười nhạo."
"Con hồ ly lẳng lơ kia hắn dám!" Tiểu Đỉnh nghe thấy Tiểu Cửu sẽ cười nhạo mình, cảm thấy khả năng Độc Cô Thiên Diệp nói là rất lớn, lập tức dừng khóc, chỉ ai oán nhìn nàng như trước.
Độc Cô Thiên Diệp bị dáng vẻ của nó chọc cười, nói: "Tốt lắm, các nàng đều nhớ ngươi, ngươi đi tụ hội với chúng nó đi." Nói xong nàng thu Thần Nông đỉnh giữa mật thất vào Luyện Yêu Hồ.
Đến trên đường Độc Cô Thiên Diệp nói cho Hạ Hầu Thuần nàng muốn thu Kim Linh Châu trong mật thất, xem Độc Cô Thiên Diệp thu hồi Thần Nông đỉnh, Hạ Hầu Thuần hành lễ với Độc Cô Thiên Diệp, rời đi thu xếp chuyện di dời.
"Hạ Hầu tông chủ, Kim Linh Châu nhận chủ chắc chắn sẽ hấp dẫn người của Ngu Hành đến nơi này, động tác các ngươi phải nhanh!" Độc Cô Thiên Diệp dặn dò.
Hạ Hầu Thuần gật gật đầu, xoay người rời khỏi, để Độc Cô Thiên Diệp một mình ở trong mật thất.
Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống ngay tại chỗ trong mật thất, lấy Kim Linh Châu ra, bởi vì bị tinh luyện, cho nên nó nhỏ hơn Linh Châu khác một chút. Nàng nhỏ máu tươi trên Kim Linh Châu, nhìn nó chậm rãi thẩm thấu vào trong Kim Linh Châu, tiếp theo Kim Linh Châu phát ra từng đợt ánh sáng vàng, chiếu sáng cả Thiên Linh giới.
Không ít luyện đan sư của Tông môn Luyện đan sư đang ở hoàn thành nhiệm vụ Hạ Hầu Thuần giao, bị kim quang chợt lóe, luyện đan bị đánh gãy, lãng phí không ít dược liệu. Rất nhiều người đều nhìn lại nơi này, nhìn thấy nơi kim quang phát ra là trung tâm tông môn, chỉ đành tò mò đoán là chuyện gì xảy ra. Còn chưa đoán được, nhận được chỉ lệnh nói tông môn muốn di dời, mọi người nhanh chóng thu thập đồ của mình đi.
Giản Ước Chi ở trong sân nhìn thấy kim quang hiện lên, biết Độc Cô Thiên Diệp đã thu Kim Linh Châu, tay vuốt bộ lông Bạch Hổ, nói: "Bạch Hổ, Kim Linh Châu nhận chủ ."
Bạch Hổ ngủ say sưa như trước...
Trong Tông môn Luyện khí sư, Giản Phong Hành đang phát tính tình, nhìn thấy ánh sáng vàng, nói: "Kim Linh Châu nhận chủ ! Nó ở tông môn vạn năm cũng không nhận chủ, giờ cư nhiên nhận chủ ! Người tới, thăm dò theo ánh sáng đó cho ta, cần phải biết điều tra ra chỗ của Kim Linh Châu, tra không được các ngươi mang đầu tới gặp ta! Cút, đều cút đi ra ngoài cho ta!"
Mọi người đang bị răn dạy nhân cơ hội chạy khỏi đại sảnh, có người thậm chí vụng trộm rời khỏi Tông môn Luyện khí sư. Cấm địa bị hủy, chắc chắn tông môn sẽ bị Ngu Hành giận chó đánh mèo, giờ không đi, có lẽ sẽ không đi được !
Trong mật thất, Kim Linh Châu nhận chủ xong cũng không có giống nhưng Linh Châu trước đây tiến vào bụng Độc Cô Thiên Diệp, mà tương phản, Quang Linh Châu, Mộc Linh Châu, Thủy Linh Châu, Hỏa Linh Châu và Thổ Linh Châu trong thân thể nàng đi ra hết, bốn viên Linh Châu vây Kim Linh Châu bên trong, sau đó xoay tròn rất nhanh, thương tổn Kim Linh Châu phải chịu lúc trước lấy tốc độ mắt thường thấy được mà khôi phục. Đợi nó trở nên lớn như Linh Châu khác, năm viên Linh Châu mới dừng lại. Tiếp theo cả sáu viên Linh Châu cùng nhau vây quanh Độc Cô Thiên Diệp cấp tốc xoay tròn, tản mát ra từng trận sóng gợn bao phủ Độc Cô Thiên Diệp, thân thể của nàng chậm rãi bay tới không trung mật thất, sáu viên Linh Châu theo thân thể của nàng di động lên trên, đi vào đầu nàng, chậm rãi chuyển động.
Sau khi Kim Linh Châu nhận chủ, Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy một trận nhiệt lưu theo trái tim đánh thẳng vào đầu óc, tiếp theo đó là vô số chuyện theo chỗ sâu trí nhớ phóng ra, làm tràn đầy ý thức của nàng, làm cho nàng cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung. Đau đớn bén nhọn không ngừng kích thích nàng, tiếp tục như vậy, thần thức không chịu nổi, thức hải hỏng mất, nàng sẽ trở thành một đứa ngốc !
"Nữ nhân ngốc, ôm nguyên thủ nhất!" Giọng nói Đản Đản từ nơi xa xôi tinh tế truyền đến, phá bỏ hỗn độn, giúp nàng trong bóng đêm thấy được ánh rạng đông. Nàng chịu đựng đau đớn, dựa theo lời Đản Đản nói đi làm, lại chậm rãi tiêu hóa thứ đột nhiên nhiều ra trong đầu. Đau!
Đây là cảm thụ duy nhất của Độc Cô Thiên Diệp lúc này. Không muốn trở thành đứa ngốc, nàng ép mình thừa nhận bị đánh sâu vào, biến thứ không thuộc về mình này biến thành cửa mình !
Lúc này sáu viên Linh Châu di động đến đầu nàng, chậm rãi chuyển động, phát ra ánh sáng nhu hòa, làm cho mi đang nhíu chặt của nàng hơi giản ra. Nàng dựa vào sức mạnh của Linh Châu, chậm rãi tiêu hóa thứ đó.
Thiên địa hỗn độn, một bóng hình xinh đẹp chậm rãi thành hình giữa hỗn độn, không thích không gian đơn điệu, nàng một tay chém hỗn độn thành hai nửa, hình thành trời và đất...
Nàng đi khắp nơi mình sáng tạo ra, cảm nhận được tịch mịch và hư không vô biên vô hạn, nàng dùng linh lực và máu tươi của mình sáng tạo người đầu tiên trừ nàng. Nhìn trẻ mới sinh bị linh lực bao vây, nàng rất kinh ngạc, không rõ vì sao người sáng tạo lại nhỏ như vậy.
Những ngày sau, nàng nhìn đứa bé đó chậm rãi lớn lên, học nói, học đi đường, học buông tay nàng ra một mình hành tẩu. Có hắn, nàng không tịch mịch nữa, mang hắn đi xem thế giới mình sáng tạo. Có một ngày, hắn ghé vào lòng của nàng, nói: "Vì sao chỉ có hai người chúng ta vậy? Ta muốn có người chơi với ta."
Nàng cũng hiểu tịch mịch , lại dùng linh lực của mình sáng tạo bốn người ra, ba nam một nữ. Bởi vì thiếu máu tươi của nàng, cấp bậc của bọn họ thấp hơn hắn không ít.
Có năm người, bọn họ không dễ phân biệt, vì thế nàng lấy cho bọn họ mỗi người một cái tên, Hà Hi, Mộng Thiên Quân, Dung Tu và Ngu Hành. Còn đứa trẻ đã lớn lên kia có suy nghĩ của mình, tự đặt tên cho mình là kêu Tử Tiêu.
Sau đó nàng lại dùng những thứ khác sáng tạo rất nhiều nhân loại, cả nam lẫn nữ, đặt ở các nơi trên thế giới, sau đó lại sáng tạo rất nhiều rất nhiều linh thú, năng lực sinh sản của linh thú rất nhanh, lại thường xuyên bùng nổ đại chiến tranh, khi đó con người còn chưa biết tu luyện, con người mà nàng tân tân khổ khổ sáng tạo ra bị chiến tranh của linh thú liên lụy, chết vô số. Vì bảo vệ ổn định và hòa bình của thế giới, nàng lại sáng tạo Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ. Sau đó lại sáng tạo con người biết tu luyện, chờ bọn họ trưởng thành, thì có thể đối kháng với linh thú, thế giới mới chính thức ổn định.
Nàng dung rất nhiều tâm tư trong việc sáng tạo thế giới này, vô tri vô giác, bọn Tử Tiêu và Dung Tu đều trưởng thành không ít. Một ngày, Tử Tiêu nhìn qua khoãng mười tuổi chạy tới trước mặt nàng, hỏi nàng: "Vì sao con người ngươi sáng tạo lại chết mất?"
"Bởi vì bọn họ sống lâu rồi." Nàng dịu dàng nhìn Tử Tiêu, con người đầu tiên mình sáng tạo ra.
Tử Tiêu nhìn nhìn thân thể mình vẫn ngắn nhỏ như cũ, hỏi: "Vì sao bốn chúng ta vẫn nhỏ như vậy?"
"Các ngươi là ta dùng linh lực tạo ra, tốc độ trưởng thành chậm hơn rất nhiều." Nàng vuốt đầu của hắn, hồi đáp.
"Chúng ta đây sẽ lớn lên hả?" Hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
" Sẽ." Nàng khẳng định trả lời.
"Chúng ta đây sẽ giống bọn họ chết như vậy chứ?"
"..."
Nàng trầm mặc, hắn thông mình liếc mắt một cái đã nhìn ra đáp án, nước mắt trong mắt rơi xuống.
"Ngươi khóc cái gì?" Nàng dịu dàng lau nước mắt trên mặt Tử Tiêu.
"Ngươi sẽ vẫn còn sống, mà ta lại sẽ chết đi." Tử Tiêu khóc nói.
"Sinh tử là chuyện thường tình." Nàng khuyên bảo hắn.
"Ta không cần, ta muốn giống ngươi sống thật lâu như vậy." Tử Tiêu khóc càng kịch liệt.
Nàng nhìn Tử Tiêu nước mắt ràn rụa, bất đắc dĩ nói: "Ta đây sáng tạo một phương pháp thân tử hồn lưu, trọng tố thể phách cho ngươi được không?"
" Được." Lúc này Tử Tiêu mới ngẩng mặt nở nụ cười, khuôn mặt non nớt đã có thể thấy được dung mạo khuynh quốc khuynh thành. [rin: Tiêu ca hồi nhỏ dễ thương ghê]
Vì thế nàng lại sáng tạo một bộ bí pháp thân tử hồn lưu trọng tố thể phách, cũng truyền thụ bộ bí pháp này cho năm người bọn họ. Thiên phú của Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân tốt lắm, học xong bộ bí pháp này rất nhanh, qua không lâu Dung Tu và Ngu Hành cũng nắm giữ , chỉ còn lại có một Hà Hi cả ngày chỉ biết đùa còn chưa học được.
Hà Hi làm nữ hài tử duy nhất trong năm người, rất được mọi người yêu thích, cá tính rất hoạt bát, thích chạy khắp nơi. Thiên phú rất tốt, lại không thích tu luyện, linh lực là kém cỏi nhất trong mấy người, hơn nữa kém không phải nhỏ tí tẹo. Nhưng vì thân thể của nàng đặc biệt, cho nên không ai dám khi dễ nàng, nhưng nàng thường xuyên khi dễ người khác thực thảm. Đối với bí pháp này, nàng cũng không để bụng, nhìn thấy ánh mắt chất vấn của mọi người, nàng cười rạng rỡ nói: "Thuận theo tự nhiên rất tốt mà? Ta mới không cần vẫn còn sống như vậy mãi đâu, mệt lắm!"
Cảnh tượng trong đầu tiếp tục chuyển đổi, Độc Cô Thiên Diệp nhìn thế gian biến hóa, nhìn Thần Sáng Thế tự mình sáng tạo ra phương pháp luyện đan, luyện khí, thuần thú, giao cho thế nhân; nhìn nàng dùng thời gian và tâm huyết rất dài, luyện chế thập đại thần khí; nhìn thế gian thương hải tang điền, bọn Tử Tiêu mới trưởng thành.
Một ngày, nàng nằm dưới một gốc cây cây đào, Tử Tiêu khuynh quốc khuynh thành đi đến nằm xuống bên người nàng, nói: "Ngươi sáng tạo thế giới này, ngươi xem người trên thế gian gắt gao sinh sôi, ngươi còn thấy tịch mịch nhàm chán không?"
Tay Thần Sáng Thế dừng ở không trung một chút, từng cánh hoa cánh hoa đào hạ xuống, bay múa trong không trung phi vũ, trông rất đẹp mắt. Nàng tiếp được một cánh hoa, nói: "Sinh sôi gắt gao chỉ là thế gian luân hồi, giống như đóa hoa này, nở hoa kết quả, lại nở hoa, lại kết quả, tuần hoàn như thế. Xem chuyện xưa người khác, ta vẫn thấy trong lòng rất trống trải. Nhưng nhìn thấy mấy người các ngươi lớn lên, ta cũng rất thỏa mãn."
"Vì sao ngươi không nghĩ tại sao ngươi cảm thấy trong lòng trống trái?" Tử Tiêu hỏi.
Thần Sáng Thế lắc đầu, nói: "Ta không thèm nghĩ nữa. Mặc dù nghĩ ra đáp án, ta chỉ sẽ càng cảm thấy trong lòng hư không. Nếu không thể nghĩ ra đáp án, trong lòng ta chắc chắn sẽ càng thêm khó chịu, còn không bằng thuận theo tự nhiên. Hà Hi nói rất đúng, thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất." Tử Tiêu không hỏi việc này nữa, nhìn một đôi vợ chồng đi qua xa xa, hỏi: "Lúc ngươi sáng tạo ra con người, vì sao lại phân chia nam nữ? Còn cho bọn họ thành thân, sinh sản?"
"..." Thần Sáng Thế trầm mặc , nàng cũng không biết vì sao, có lẽ là bởi vì mình sáng tạo thiên địa, cảm thấy sinh vật này cũng nên là thị hữu thiên hữu mới có thể cân bằng, sự thật chứng minh, nàng làm rất nhiều, có nam có nữ, có âm có dương, trên đời mới có thể sinh sản sinh lợi.
"Chờ ta trưởng thành, ta cưới ngươi nhé." Lại hồi lâu, Tử Tiêu mở miệng nói.
Thần Sáng Thế nghiêng mặt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Tử Tiêu, hỏi: "Vì sao?"
"Ngươi không biết ngươi theo đuổi là cái gì, ta không biết vì sao con người phải hết thành phu thê, có lẽ chúng ta kết hợp, có thể hiểu được." Tử Tiêu nói, sau đó chuyển lại đây nhìn nàng, hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Thần Sáng Thế nhìn hoa đào còn đang tung bay, nói: " Được."
Nàng cũng không để lời nói Tử Tiêu trong lòng, cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày những đứa nhỏ bên người nàng lại rời khỏi nàng.
"Ta phiền chán ." Một ngày, Mộng Thiên Quân đi đến bên người nàng, nói.
"Ngươi phiền chán cái gì ?" Nàng hỏi.
"Ta phiền chán trường sinh bất lão, phiền chán sinh mệnh không dừng, phiền chán cuộc sống chỉ có mấy người chúng ta." Mộng Thiên Quân nói, "Cả đời này ta luôn luôn truy tìm tu luyện, nhưng đến bây giờ, ta mới phát hiện ta bỏ lỡ rất nhiều. Ta muốn trùng sinh một lần, đi cảm thụ cuộc sống một lần nữa."
Thần Sáng Thế nhìn hai mắt kiên định của hắn, nói: " Được."
Vì thế, Mộng Thiên Quân đi mất. Ở một ban đêm ai cũng không biết, tán đi tất cả linh lực của mình, để lại một khối thân thể, làm lọ để ngày sau quay về.
Thần Sáng Thế thu thân thể hắn lại bảo tồn, có đôi khi sẽ ngẩn người với thân thể hắn, nghĩ giờ hắn ở nơi nào, sống cuộc sống thế nào, có phải giống hắn nói đang cảm thụ lạc thú cuộc sống không?
Qua mấy ngàn năm, nàng lại nhìn thấy Mộng Thiên Quân, vừa nhìn thấy hắn nàng lập tức nhận ra hắn, nhưng hắn lại không nhớ rõ nàng. Hắn cung kính hành lễ với nàng, gọi nàng Thần Sáng Thế.
Trước kia bọn họ đều gọi nàng là tỷ tỷ, nghe hắn gọi nàng Thần Sáng Thế, nàng vẫn cười dịu dàng như cũ, trong lòng đã hơi thất thần. Nhưng nàng vẫn là ban thưởng cho hắn và phụ thân hắn —— trước kia nàng nhâm mệnh thống trị giả địa ngục Vô Gian rất nhiều bảo vật và năng lực khống chế lực lượng hắc ám.
Biết Mộng Thiên Quân ở địa ngục Vô Gian, nàng mới nhớ tới nơi bị mình quên đi này. Nàng thích ánh sáng, thích sự tốt đẹp, thích bình thản, cho nên đối với nơi lấy bóng tối và không sạch sẽ làm chủ này , nàng theo bản năng quên đi. Giờ một lần nữa chú ý chỗ này, nàng mới phát hiện hoàn cảnh sinh tồn nơi này rất gian khổ, muốn thay đổi một chút, Tử Tiêu lại nói cho nàng, thế giới này không thể chỉ có tốt đẹp, có tốt sẽ có xấu, có ánh sáng sẽ có bóng tối, tựa như lúc trước nàng cho bọn họ đi khế ước linh thú vậy, bọn họ đều khế ước thụy thú, nhưng Ngu Hành lại khế ước bốn con mãnh thú.
Vì thế nàng buông tha cho việc này, nhưng vẫn chú ý tình huống của Mộng Thiên Quân, nhìn hắn trưởng thành, nhìn hắn như trưởng thành làm một vị Vương thống trị địa ngục Vô Gian thế nào. Khi hắn sống lâu sắp đến cuối, nàng kêu hắn trở về, nói cho hắn thân phận ban đầu, giúp hắn khôi phục trí nhớ, cũng giúp hắn trùng hợp hai thân thể, thành Mộng Thiên Quân hiện tại, là Vương địa ngục Vô Gian đồng thời cũng là người nàng từng sáng tạo kia.
Lại sau đó, Tử Tiêu tìm đến nàng.
"Ta phải rời khỏi." Tử Tiêu nói.
"Đi nơi nào?" Nàng hỏi. Trong lòng đột nhiên hơi vắng vẻ, nhưng là lại không biết vì sao.
Tử Tiêu lắc đầu, nói: "Ta không biết. Đi đến đâu tính đến đó đi. Ở bên cạnh ngươi, ta vĩnh viễn cũng không trưởng thành đến độ cao có thể cưới của ngươi."
Nàng không nghĩ tới Tử Tiêu còn nhớ rõ lời nói lúc trước!
Mộng Thiên Quân có địa ngục Vô Gian, nên rất ít quay lại, giờ Tử Tiêu lại muốn rời khỏi, nàng hơi thương cảm, nói: "Ta sáng tạo cho ngươi một không gian đi. Sau này mặc kệ ngươi đi đâu lý, ít nhất có một chỗ đặt chân."
" Được." Tử Tiêu nói.
"Ta không sáng tạo con người trong đó, ngươi thích cho người nào đi vào thì cho người đó đi vào." Nàng bổ sung nói.
" Được."
Vì thế nàng lại sáng tạo một không gian mới, thả bên trong rất nhiều thụy thú, hơn nữa lúc sáng tạo rót hơi thở hắn vào thiên địa, làm cho hắn trở thành chủ nhân không gian kia.
"Chừng nào thì ngươi trở về?" Nàng và hắn đứng trên tuyết sơn, nhìn thế giới mới, hỏi.
"Chờ ta tìm được nguyên nhân, sẽ trở về cưới ngươi." Tử Tiêu nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.
Thần Sáng Thế một mình trở về chỗ của bọn họ ở lại, giờ thiếu mất hai người, tựa hồ lạnh lùng không ít. Vừa tới trong viện thì thấy Ngu Hành vẻ mặt âm trầm đứng ở trong sân, nhìn thấy nàng trở về, hai mắt lộ ra chút phẫn hận...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co