Truyen3h.Co

Tieu To Tong A Tha Ta Di Full

Hệ thống thông báo tiến độ khiến Thành Nghị hóa ngốc, trong đầu hiện ra vô số dấu chấm hỏi. Một đôi mắt phượng trừng thành tròn vo, dường như muốn đòi lẽ phải nhìn chằm chằm Tăng Thuấn Hy.

Mới vừa rời giường cổ áo lộn xộn, với tư thái như bị áp bức, xương quai xanh ẩn hiện trong bóng tối tràn ngập cảm giác kỳ lạ, da vai nhẵn nhụi trắng noãn hình thành so sánh rõ ràng. Hình ảnh như một lời mời đối phương đến khám phá bí mật.

Ánh mắt đơn thuần cùng bóng tối không đơn thuần xuất hiện ở trên người thư đồng cho loại cảm giác mới lạ, khiến Tăng Thuấn Hy từ nhỏ đến lớn không hiểu được nội dung của mấy thoại bản về tình yêu, trong nháy mắt trở nên có hứng thú.

Cốt truyện kỳ ​​lạ của thoại bản về tình yêu, trong đó một cặp đôi tách khỏi thế giới thực và dù có phải chết cũng muốn ở bên nhau, trở nên dễ hiểu đối với Điện hạ.

Tăng Thuấn Hy nhìn ánh mắt ngốc nghếch kia, sau đó dùng thời gian rất lâu suy nghĩ tìm cách thăm dò chỗ bí mật dưới bóng tối, làm cho hắn giờ khắc này khó giải thích được cả người khí huyết cuồn cuộn.

Tuy nhiên, trước giờ xem thoại bản hắn luôn bỏ qua quá trình yêu nhau của nam nữ, điều này khiến cho Điện hạ vốn không có tài liệu tham khảo, không biết phải tiếp tục hành động như thế nào, chỉ có thể hỏi thư đồng:

"Sau đó thì sao?"

Thành Nghị lúc này đã đoán ra quả nhiên là nhiệm vụ khiến bạo quân động lòng đã khởi động.

Hệ thống thông báo tiến độ là 1%, có nghĩa là cô nương kia đã lên đường đi tìm Tăng Thuấn Hy rồi!

Không biết tại sao, khi biết Tăng Thuấn Hy chính thức tiến vào giai đoạn bắt đầu yêu đương lại khiến Thành Nghị cảm thấy chua chua trong lòng.

Thành Nghị luôn rất mong chờ ngày này, mong chờ Tăng Thuấn Hy thật sự trưởng thành. Nhưng trong tiềm thức, Thành Nghị lại mong bé mập mạp lâu thật lâu mới có tình cảm với người khác.

Cậu cho là cậu còn một quãng thời gian rất dài ở cạnh giúp Tăng Thuấn Hy làm quen với thế giới.

Bừng tỉnh lấy lại tinh thần, Thành Nghị phát hiện Tăng Thuấn Hy đã mười bảy tuổi, sắp bắt đầu mối quan hệ tình cảm đầu tiên.

Từ đây, cuộc sống của Tăng Thuấn Hy sẽ được dành cho một hoặc nhiều người yêu. Sự chú ý của Tăng Thuấn Hy dành cho người bạn cùng chơi thời thơ ấu sẽ được chuyển dời từng chút một sang các cá nhân khác. Điều đó là hiển nhiên khi người ta trưởng thành.

Chuyện này có nghĩa là Thành Nghị phải học làm quen với việc mất đi Tăng Thuấn Hy từng chút một.

"Sau đó..."

Thành Nghị dùng lý trí mạnh mẽ của mình để cố gắng hết sức giảm bớt sự không muốn buông tay Tăng Thuấn Hy, và hoàn thành bước cuối cùng trong hành trình đi tác thành cho Tăng Thuấn Hy.

"Sau đó liền đùa cợt nàng, bắt nạt nàng."

Trong nguyên tác Tăng Thuấn Hy là một tảng băng vô cảm, có chỉ số IQ cao, đồng thời nổi loạn và độc ác.

Con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông tựa hồ cực kỳ thích cái này, mỗi lần bị Tăng Thuấn Hy bắt nạt đều mở cờ trong bụng.

Trên thực tế, sự bắt nạt trong mắt Thành Nghị và sự bắt nạt trong mắt Tăng Thuấn Hy không phải là cùng một dạng.

Phong cách nói chuyện của Tăng Thuấn Hy thường mang tính chất đùa cợt thực tế hoặc tự ti. Đây là một đặc điểm trong tính cách của hắn, theo hắn đó không phải là bắt nạt.

Trong mắt cô nương lại là mang chút phản nghịch, khiến người ta có cảm giác tự nhiên dí dỏm.

Từ góc nhìn của một người không biết theo đuổi con gái như Thành Nghị lại là bắt nạt cô nương.

Thành Nghị còn chưa biết nhận thức khác biệt một trời một vực này sắp mang đến cho cậu hiểu lầm to lớn cỡ nào.

"Bắt nạt nàng?"

Tăng Thuấn Hy lộ ra vẻ nghi hoặc:

"Mới vừa rồi không phải nói phải dỗ dành nàng sao?"

"Bắt nạt nàng chính là dỗ dành nàng!"

Thành Nghị kinh nghiệm yêu đương giá trị âm, nghiêm trang dạy dỗ Tăng Thuấn Hy lấy lòng cô nương.

"Ngài phải cố ý làm trái ý nàng, nàng muốn ngài làm gì thì liền làm ngược lại."

Tăng Thuấn Hy cau mày nhìn tiểu thư đồng thật lâu nghiêm túc mở miệng:

"Nữ nhân hắc đạo trái ngược nữ nhân bạch đạo. Không giống dỗ dành mẫu phi gì cả."

Nếu như hắn "trái ý" mẫu phi, chưa tới hai ngày, Điện hạ liền sẽ biến thành một vị nhi thần không có lỗ tai.

Thành Nghị cao thâm khó dò mà nheo mắt lại, kề sát vào nói:

"Ngài chưa hiểu nữ nhân rồi."

Nói giống như cậu hiểu vậy!

Tăng Thuấn Hy không có phản bác việc này, xấu hổ cúi thấp đầu.

"Không sao."

Thành Nghị giơ tay vỗ vai Tăng Thuấn Hy, nói:

"Chúng ta có thể luyện tập trước."

Cậu đứng thẳng người, hắng giọng một cái, lập tức nhập vai.

Thân thể mềm nhũn ngã vào trong lồng ngực Tăng Thuấn Hy, dựa theo lời thoại kịch bản diễn tập. Thành Nghị mắt nhìn Tăng Thuấn Hy, cắn môi, nhỏ giọng thỏ thẻ.

"Ở đây ngột ngạt quá, người ta không khỏe. Ta choáng váng đầu, công tử đỡ ta một chút đi."

Tăng Thuấn Hy cúi đầu nhìn tiểu thư đồng trong lồng ngực. Hắn nghi hoặc, lông mi khẽ run lên, giơ tay đỡ lấy eo Thành Nghị.

Thành Nghị lập tức hất tay Tăng Thuấn Hy.

"Không phải vừa mới nói rồi sao! Phải làm trái ý, không được theo ý nàng! Làm lại đi!"

Nói xong, cậu nhẹ nhàng đem đầu dựa vào ngực Tăng Thuấn Hy.

Thông báo của hệ thống:

"Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ khiến bạo quân động tâm là 5%."

"Ồ! Hình như có động tĩnh! Nàng sắp tới!"

Thành Nghị vội vàng đứng thẳng lên. Nhìn lên và thấy vài sợi tóc rối trên trán Tăng Thuấn Hy, cậu vội vàng liếm ngón tay, dùng nước bọt giúp Điện hạ vuốt tóc gọn gàng.

Tăng Thuấn Hy hơi cau mày.

Thông báo của hệ thống:

"Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ khiến bạo quân động tâm là 4%."

Hả? Tiến độ đi lùi lại sao?

Thành Nghị chớp mắt mấy cái, nghĩ thầm có thể là do con gái chưởng môn trở về trang điểm lại.

Phỏng chừng lập tức sắp tới.

Thành Nghị vội vội vàng vàng giúp Tăng Thuấn Hy chỉnh quần áo, làm cho đưa lưng về phía cửa phòng.

"Nhớ kỹ, thời điểm nàng muốn tiếp cận ngài liền đẩy nàng ra, bắt nạt nàng."

Tăng Thuấn Hy gật gật đầu.

"Luyện tập thêm mấy lần đi."

Thành Nghị nhấc cánh tay ôm lấy Tăng Thuấn Hy:

"Công tử...."

Tăng Thuấn Hy giơ tay che lại mặt của thư đồng, làm động tác từ chối đối phương tới gần.

Bị che mặt Thành Nghị buồn bực nói:

"Dùng lực đẩy ra."

Tăng Thuấn Hy:

"Có người đến."

Thành Nghị:

"Hả?"

Cửa cọt kẹt bị đẩy ra.

Một cô nương tướng mạo xinh đẹp cùng hai nha hoàn đi vào, ngẩng đầu liền thấy một người mặc đồ trắng quay lưng về phía mình, đối diện là một mặc đồ xanh đang vòng tay qua cổ người kia.

Ba cô nương:

"???"

"Các ngươi chính là đồ đệ của Kiếm Thánh?"

Cô nương đi đầu lạnh lùng mở miệng hỏi.

Thành Nghị nhanh chóng buông Tăng Thuấn Hy ra. Người đến là cô gái chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng khí chất lại có sự trưởng thành của một người hai mươi tuổi.

"Hắn chính là đồ đệ của Kiếm Thánh."

Thành Nghị chỉ chỉ Tăng Thuấn Hy, trợ giúp cô nương xác nhận mục tiêu.

"Sư huynh ngươi bắt đi Lục thúc của ta."

Cô nương nheo mắt lại tỏ ra oán hận.

"Vậy sao?"

Thành Nghị mặt lạnh đẩy Tăng Thuấn Hy một cái, nhắc nhở hắn đã đến thời điểm bắt đầu diễn.

Tăng Thuấn Hy liếc nhìn thư đồng, dùng ánh mắt dò hỏi.

"Không phải đợi nàng gọi 'công tử', Gia mới quay đầu ui ui ui à".

"Đừng giả ngu!"

Cô nương đến gần một bước, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Thành Nghị, người duy nhất chịu nói chuyện với nàng, nói:

"Muốn sống, các ngươi lập tức viết thư nói cho sư huynh các ngươi thả người."

Thành Nghị dùng đôi mắt giục Tăng Thuấn Hy nhanh chóng bắt đầu, nhưng đáp lại vẫn là ánh mắt mờ mịt của Tăng Thuấn Hy.

Hết cách rồi, cậu đành phải tự mình đóng thế vai tạm thời, lạnh lùng nói với cô nương kia.

"Ta thấy không muốn sống là các ngươi?"

Cô nương sững sờ, rất nhanh lại lộ ra ánh mắt hiếu kỳ, hỏi Thành Nghị.

"Khẩu khí thật là lớn. Ngươi cho rằng các ngươi giỏi khinh công thì có thể thoát khỏi thiên la địa võng?"

Thành Nghị nhíu mày lại dùng ánh mắt thúc giục Tăng Thuấn Hy nói.

Nhưng mà Tăng Thuấn Hy vẫn theo kịch bản diễn tập, đang kiên trì chờ cô nương kia gọi "công tử".

Cảnh tượng để lại ấn tượng sâu sắc với Thành Nghị phát sinh ở trong địa lao, so với hiện tại khẳng định không giống.

Nhưng buổi diễn tập đã hoàn thành, Tăng Thuấn Hy, người không giỏi dỗ dành các nữ tử hắc đạo, đã quyết định làm theo chỉ dẫn của thư đồng và luôn quay lưng lại với cô nương.

Trán Thành Nghị đã toát mồ hôi, liếm liếm đôi môi đã khô khốc, cố nhớ lại đoạn hội thoại trong nguyên tác, đóng thế giúp Tăng Thuấn Hy đoạn này. Cậu hừ lạnh một tiếng nói:

"Thiên la địa võng? Vậy phải xem đối với người nào."

Con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông sững sờ, nghi ngờ nhìn Thành Nghị.

"Nếu các ngươi thật có bản lĩnh, không đem chúng ta để ở trong mắt, tại sao còn ở chỗ này không trốn đi?"

"Bởi vì đầu bếp của các ngươi tay nghề cũng không tệ lắm."

Thành Nghị vừa nói vừa hướng Tăng Thuấn Hy nháy mắt.

Sau đó, Thành Nghị lại tiếp tục thay thế Tăng Thuấn Hy đấu võ mồm với con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông.

Tăng Thuấn Hy có chút khát nước, liếc mắt nhìn cái bàn bên cạnh cách mình vài bước. Không thể tùy ý quay đầu lại, chỉ có thể quay lưng với cô nương kia, nên hắn làm động tác giống con cua đi ngang đến cái bàn, rót cho mình một ly nước.

"..."

Không thể phớt lờ người không chịu nhìn mình nữa, con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông nhướng mày hỏi Tăng Thuấn Hy:

"Ngươi vì sao không quay mặt lại trả lời ta?"

Tăng Thuấn Hy giống như không nghe thấy, nâng ly lên, uống một hớp.

Con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông bước nhanh về phía trước muốn đi vòng qua đối mặt trực tiếp Tăng Thuấn Hy.

Tăng Thuấn Hy dường như có mắt sau lưng, quay trái quay phải, luôn quay lưng về phía nàng.

Trong cơn tức giận, con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông bước tới, giơ tay nắm lấy vai Tăng Thuấn Hy, cố ép hắn quay lại.

Không ngờ, hắn phản ứng rất nhanh, hơi quay người để tránh tay nàng, dùng tay trái tóm lấy cổ tay nàng rồi ném nàng sang một bên.

Vì chưa kịp chuẩn bị, nàng ngã về phía sau. Thành Nghị vội vàng từ bên cạnh nắm lấy cánh tay nàng, ngăn không cho nàng va đập vào bàn.

Thành Nghị lo lắng đổ mồ hôi, không thể không nhắc nhở Tăng Thuấn Hy:

"Ngài không thể dùng sức đẩy cô nương, chỉ có thể có ý một chút..."

Con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông nghe vậy có vẻ đau lòng nhìn Thành Nghị. Nàng nghĩ người này tuy nói năng hung hãn nhưng trong lòng thực chất là một người thương hương tiếc ngọc.

Thành Nghị lấy lại tinh thần, cúi đầu phát hiện mình còn đang nắm vai cô nương, liền co quắp buông tay ra, không cố ý nói.

"Thất lễ."

Cô nương lập tức cảm thấy thích thú trước màn trình diễn trái ngược của Thành Nghị, nhướng mày hỏi cậu.

"Ngươi mới rồi không phải nói chuyện rất thô lỗ sao?"

Thành Nghị vội vàng khôi phục trấn định, hất cằm lên cậy mạnh nói:

"Ta hiện tại cũng rất thô lỗ!"

Cô nương che miệng nhìn hắn cười:

"Vậy sao mặt ngươi đỏ?"

Thành Nghị nghiêm túc giải thích:

"Ta đây là khí sắc tốt, từ nhỏ đã như vậy!"

Con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông cảm thấy người này ngại ngùng rất thú vị. Khác hoàn toàn với những người trong môn phái Huyền Dạ Tông suốt ngày nói những lời đùa bẩn thỉu và ánh mắt tham lam. Nàng lập tức có hứng thú trêu chọc, dùng giọng điệu nũng nịu hỏi Thành Nghị:

"Thì ra là khí sắc tốt? Kiếm tông tâm pháp giúp người luyện bảo dưỡng nhan sắc tốt vậy sao, đệ tử đều là người tuấn tú. Chả trách ngươi là nam nhân mà làn da đẹp hơn so với nữ nhân. Thật khiến ta ước ao chết mất."

Thành Nghị không hiểu tại sao con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông bỗng nhiên như làm nũng với mình.

Cái này chẳng phải là độc nhất dành cho Tăng Thuấn Hy sao?

Dù thế nào đi nữa, Thành Nghị, người sống hai đời chưa từng quen bạn gái, bị choáng ngợp trước những lời nịnh nọt của cô gái xinh đẹp. Cậu vẫn tỏ ra khiêm tốn và lịch sự nói.

"Sao có thể, cô nương da dẻ đẹp hơn ta nhiều hơn. Ta kỳ thực cũng không dựa vào tâm pháp bảo dưỡng nhan sắc. Do khí hậu phương bắc quá khô, ta không quen, thường dùng sữa bò đắp mặt bảo đảm độ ẩm. Cô nương không ngại thử dùng phương pháp đó một lần."

Con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông bị nam nhân dễ ngại ngùng này chọc cười chết rồi.

Nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng trên đời có một chàng trai trẻ tuổi đáng yêu như vậy. Nghĩ đến những lời hung hãn vừa rồi quả thực là...

"Ha ha ha ha ha ha... Công tử, ngươi quá thú vị rồi!"

Con gái chưởng môn cùng hai nha hoàn đều che miệng cười khanh khách.

Hai chữ "công tử" rốt cục kích hoạt công tắc Tăng Thuấn Hy. Hắn quay đầu nhìn về phía con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông, thay đổi sắc mặt đầu diễn:

"Ui ui ui."

Con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông buồn bực quay đầu lại nhìn, rồi kinh ngạc phát hiện người vô lễ lại là nam nhân tướng mạo cực kỳ tuấn tú.

Cơn nóng giận mới vừa bốc lên liền dập tắt, nàng lúng ta lúng túng dò hỏi:

"Ngươi sao vậy?"

Thành Nghị sắp gục ngã, nhắm mắt lại, rồi vội vàng giải thích với cô nương:

"Hắn là cảm thấy phương pháp dùng sữa bò đắp mặt rất đặc biệt, suy nghĩ 'Ôi! Sao ta lại không nghĩ ra được vậy'."

Con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông cười phun:

"Công tử thật giỏi đùa giỡn. Ta tưởng những người ở bên cạnh Cố Thanh Viễn chắc chắn cũng cổ hủ như hắn, coi thường tà giáo chúng ta."

"Bọn ta kỳ thực căn bản không quen Cố Thanh Viễn."

Thành Nghị thành thật nói:

"Hắn cũng không quen biết chúng ta, chỉ là đều biết Kiếm Thánh tiền bối, cho nên bị bắt tới đây. Cô nương cũng đừng coi thường bản mình. Chính phái hay tà phái đều tùy thuộc vào suy nghĩ của mỗi người. Nếu môn phái các ngươi đi theo con đường đúng đắn thì nhất định là một môn phái nổi tiếng trị bệnh cứu người."

Con gái chưởng môn Huyền Dạ Tông cười khanh khách nói:

"Đừng gọi cô nương này cô nương nọ, gọi ta là A Châu thôi. Công tử xưng hô như thế nào?"

"Ta..."

Thành Nghị vừa định trả lời, liền cảm giác được một luồng khí lạnh từ bên cạnh truyền đến.

Bản năng sinh tồn khiến cậu quay lại và bắt gặp ánh mắt hung dữ của Tăng Thuấn Hy, cực kỳ hung ác...

- -----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co