Tình Đôi Ta Như Giao Mùa Xuân Hạ
Chương 13: Cảm Tình Không Thừa Nhận
Buổi trưa tại trường cấp ba.Cao Nhật Quang xỏ tay túi quần, ung dung bước đi, bên cạnh là cậu bạn thân đã chơi với nhau nhiều năm, luôn miệng tíu tít làm cho đầu óc thiếu niên ấy ong ong không yên ổn được một giây nào."Ê, trưa nay ăn gì đấy?""Giờ mình xuống căng-tin hay ra ngoài ăn đây?""Này, Cao Nhật Quang!" Tạ Gia Huy thấy mình như đang nói chuyện với không khí, tức tối ngửa mặt gào ầm lên.Thế nhưng trước phản ứng gay gắt của thằng bạn, Nhật Quang lại tiếp tục phớt lờ, cất giọng lạnh tanh đáp lại: "Gì? Thế nào cũng được.""Haiz... cái thằng nhạt nhẽo!" Người kia khoanh tay lên, xéo sắc chê bôi. Ngẫm nghĩ giây lát, cậu ta quay sang, thái độ lại hớn hở như thường, bám lấy cánh tay cậu bạn cao lớn của mình, hứng khởi hỏi bóng gió: "Hay là đặt gà nhé? Mày cũng muốn gặp anh Giao Niên còn gì?""Im lặng đi." Nhật Quang bất ngờ đưa tay chặn ngang mặt Gia Huy, khẽ ra hiệu, cậu nhóc kia cũng rất biết điều nên tự bịt miệng mình lại.Thiếu niên ấy vốn không có sở thích nghe lén cuộc nói chuyện của người khác, song lần này có kẻ nhắc đến Nhậm Giao Niên, mà còn là một giọng nói rất quen cậu đã gặp ở đâu đó. Gương mặt đang thả lỏng của Nhật Quang dần trở nên nghiêm túc lạ thường, làm cho Gia Huy đứng kế bên cũng phải hồi hộp theo dõi.Phía bên kia bức tường là địa phận ngoài quyền kiểm soát của nhà trường, vậy nên đám học sinh cá biệt chuyên tụ tập hút thuốc lá ở đây. Trong đó, giọng nói khiến cậu nhóc chú ý lại tiếp tục vang lên với điệu bộ cười nhạo anh, lòng cậu bất giác thắt lại vì tức tối trong âm thầm."Mày có biết gì không? Thằng đó đang cần người dạy kèm, vì nó không có tiền đi học thêm. Nó có ý định thi Đại học đấy, lỡ hai năm rồi nên học kém chết mẹ..." Huyễn Bích vừa dứt lời, không quên chêm thêm một nụ cười nhạt chế giễu rồi lại đưa điếu thuốc đang hút dở kề lên miệng, rít một hơi sâu, cảm nhận được thứ chất độc mang lại cảm giác thăng hoa này đang ngấm dần vào lục phủ ngũ tạng khiến cõi lòng tê dại.Bạn của cô ả nghe vậy, xem chừng rất thích thú với trò đùa cô tạo ra, vui miệng chen vào: "Thế tự dưng mày đi quan tâm ông anh vô dụng đó làm gì? Đổi khẩu vị mới à?"Lòng bàn tay Cao Nhật Quang trong vô thức siết chặt thành nắm đấm, cậu không thể dễ dàng bỏ qua cho lũ người ở bên kia bức tường. Đối với cậu, Giao Niên là người luôn biết phấn đấu vì mục tiêu của mình, tuy khả năng của anh hiện tại rất khó có thể đạt được ước mơ xa vời, song chẳng có gì là không thể nếu cậu vẫn sẽ đồng hành cùng anh tiến lên. Nhật Quang trân trọng anh bao nhiêu thì càng căm phẫn trước thái độ cười cợt, xem nhẹ của đám học sinh xấc xược kia bấy nhiêu. Cậu tuyệt đối không làm ngơ trước chuyện này.Dù đã điên tiết đến tối sầm mặt mũi, song ngay khi định bỏ đi, cậu lại lần nữa đứng khựng tại chỗ vì Huyễn Bích nói ra một thông tin quan trọng hơn."Bà người yêu cũ của tao làm cùng chỗ với thằng cha đó. Nếu tao cưa đổ được anh ta, chị ấy chắc chắn sẽ tức giận. Tao muốn trả thù ả, vì dám chia tay với tao!" Nói xong, cô gái đó ném mạnh mẩu thuốc lá trên tay xuống, trợn trừng mắt trong lúc di chân day nát nó rồi nghiến răng thốt ra những lời đầy oán hận, căm phẫn: "Tao phải đến đó mỗi ngày, để cặp kè với ông anh kia trước mặt chị ta, như vậy ả mới hiểu cảm giác bị bỏ rơi của tao lúc này! Mẹ kiếp..."Huyễn Bích tức đến phát khóc, không kìm được đau đớn mà cắn môi, đồng thời cúi mặt xuống một cách bất lực đến cùng cực làm cho hội bạn ái ngại nhìn theo, hết lời an ủi để dỗ dành cô. Trong lúc đó, Nhật Quang và Gia Huy xoay bước rời khỏi đó.***Tối hôm ấy là ngày Huyễn Bích tới nhà Giao Niên để kèm anh học thêm tiếng Anh. Dù lúc tên nhóc kia từ trường trở về khá muộn, song vẫn nhất quyết ghé vào gặp anh cho bằng được.Vừa trông thấy cậu, chú hổ con không khỏi ngỡ ngàng, vội đẩy gấu trắng lớn xác nọ vào trong nhà. "Ôi trời, nhìn kìa, môi cậu tím tái lại rồi còn tới đây làm cái gì?""Anh cho em ngủ nhờ một hôm đi, nhà em bị cúp điện rồi." Nhật Quang miễn cưỡng bày ra một lý do, mặt lạnh tanh khi đảo mắt tìm kiếm Huyễn Bích."Con nhỏ kia đâu, anh?" Thiếu niên ghét bỏ hỏi một câu làm Giao Niên ngớ người.Giây sau, anh nhón chân lên đánh vào đầu cậu rồi cọc cằn dạy dỗ: "Cậu học đâu ra cái kiểu gọi người khác không tôn trọng như vậy hả?""Anh... em đã bảo anh đừng mắng em rồi mà." Gấu trắng phụng phịu lườm Giao Niên rồi xoa xoa đầu mình vì đau."Thế cậu gọi lịch sự đi, tôi sẽ xem xét lại.""Cô bạn kia... đâu rồi ạ?" Nhật Quang gầm gừ vẻ không cam tâm, cậu ngày càng ghét cô ả vì đã làm anh tin tưởng bản thân tốt đẹp, song sau lưng lại âm thầm coi anh không ra gì. Một kẻ xấu tính như thế, cậu nhóc thề sẽ tiễn cô ra khỏi cuộc đời Giao Niên sớm thôi.Anh nghe cậu chỉnh lại cách gọi thì lòng cũng nguôi ngoai dần, từ từ ngồi xuống bàn học, tiện miệng trả lời: "Em ấy vừa bị đổ nước lên áo nên đã vào nhà tắm thay rồi.""Thay đồ? Nó có mang áo khác ạ?" Nhật Quang bất bình, nắm mạnh bả vai anh dò hỏi đến cùng. Quả nhiên lời anh nói sau đó hoàn toàn trùng khớp với dự đoán của cậu."Em ấy mượn áo của tôi." Sợ con gấu kia lại nghĩ lung tung thành ra rắc rối, Giao Niên vội bồi thêm câu: "Cũng chỉ là một cái áo thôi, Huyễn Bích bảo giặt xong sẽ trả lại.""Mẹ kiếp..." Đến lúc này, thiếu niên ấy không thể nhẫn nhịn thêm nữa, cậu siết chặt tay cuộn thành nắm đấm, hùng hổ bước về phía nhà tắm bên cạnh.Giao Niên ngơ ngác trước thái độ nghiêm trọng hóa vấn đề kia, anh hớt hải chạy theo để ngăn sự điên loạn của cậu lại. "Này, cậu tính làm gì thế? Bị khùng hả?"Nhật Quang dừng bước, quay sang nhìn xuống khuôn mặt đơn thuần, không chút tính toán gì của anh. Mi tâm thiếu niên nhíu chặt lại, cảm thấy thương anh vô cùng. Đột nhiên, cậu kéo anh ôm rịt trước người mình rồi nói mà như mếu: "Anh, em nhất định không để ai bắt nạt anh hết. Em hứa đấy."Bị ôm đến nghẹt thở, hổ con cũng có chút bất ngờ, khe khẽ hỏi: "Hôm nay cậu rốt cuộc có ổn không đó? Hay bị đau ở đâu, nói tôi...""Em không sao." Nhật Quang càng siết mạnh hơn, đồng thời cúi đầu, dụi mặt vào bên hõm vai anh. Sau khi mùi hương cam chanh êm ái trên cơ thể đối phương dần vỗ về khiến cậu bình tâm lại, tên nhóc ấy tự động buông anh ra rồi dịu dàng nói: "Em vào nhà vệ sinh một lát, anh đừng theo vào, em sẽ nói chuyện có chừng mực với Huyễn Bích.""À, ừ." Chú hổ kia vẫn chưa hết bất ngờ trước sự thay đổi thái độ chóng mặt của người đối diện. Làm thế nào mà mới đó thôi thiếu niên đó còn đang giận dữ mất kiểm soát, hiện tại đã nhẹ nhàng dặn dò anh. Dẫu vậy, việc Nhật Quang học được cách tôn trọng người khác là rất tốt, vậy nên anh cũng muốn để cậu tự làm theo ý mình."Ừm, cậu vào đi. Tôi sẽ không làm phiền hai người." Ngừng một lát, anh vẫn quyết định nhắc thêm: "Nhưng đừng quá lâu đấy, cũng muộn rồi, tôi phải đưa Huyễn Bích về nhà nữa."Nhật Quang nghe tới đó thì nghiến răng, cảm giác ghen tuông đột ngột nhói lên trong tim cậu. Rõ ràng người anh quen trước là cậu, hà cớ gì lại để tâm cô ả kia từng chút một như thế?"Em biết rồi!" Gấu trắng hậm hực đáp rồi nhanh chân bước vào trong, bỏ lại Giao Niên đơ người không hiểu sao cậu lại có thái độ như vậy.***Lúc này, Huyễn Bích cũng thay xong áo, vừa bước ra khỏi cửa nhà tắm đã gặp ngay con gấu to lớn kia đứng chắn tại đó khiến cô bị giật mình, không làm chủ được mà thốt lên khe khẽ: "Ối...! Cậu sao lại ở đây rình tôi?"Nhật Quang lia mắt nhìn chiếc áo của Giao Niên mặc trên cơ thể người con gái kia, cất giọng lanh tanh như ra lệnh: "Tôi cho cậu hai lựa chọn. Một là tự động rời khỏi cuộc sống của anh ấy ngay, hai là tôi sẽ nói chuyện này cho người yêu cũ của cậu đang làm việc tại quán gà."Gương mặt hiền hòa của Huyễn Bích ngây ngốc như vừa bị tạt gáo nước lạnh, cô trố mắt nhìn trân trân xuống dưới đất. Một lúc sau, thiếu nữ ấy mới hoàn hồn, vội vàng hỏi: "Làm thế nào mà cậu biết...""Việc đó quan trọng sao? Trả lời câu trên của tôi đi."Mọi chuyện đến nước này, cô ả cúi đầu, bật cười rúc rích vì kế hoạch hèn hạ của mình bị bại lộ. Giây sau, người con gái hiền lành kia thể hiện rõ tính cách thật đầy xấc láo của mình, vênh mặt, trừng mặt hỏi: "Phải đó, tôi toan tính để lợi dụng anh Giao Niên đó, thì đã sao nào? Nói cho cậu biết, tôi nhất định sẽ làm đến cùng! Cậu có giỏi thì cứ việc mách lẻo cho chị ta biết đi?""Chết tiệt... khi tôi còn nói tử tế thì làm ơn nghe lời mẹ đi!" Đây không phải lần đầu tiên Nhật Quang hóa thú dữ, thô bạo bóp cổ một người khác giới không chút nể nang. Trước đó, cậu cũng từng làm thế để ra mặt giúp đỡ anh, vì vậy mà mối quan hệ của hai người mới có chuyển biến tốt. Song lần này, cơn thịnh nộ của tên nhóc ấy như tức nước vỡ bờ, chẳng cách nào kìm được.Huyễn Bích ngửa cổ lên cười ngất ngưởng, tìm mọi lời lẽ thâm độc nhất để khiêu khích cậu, cơ hồ đang đâm nát vết thương hoen ố sâu trong thâm tâm của Nhật Quang: "Chẳng phải cậu cũng đang lợi dụng anh ta để quên đi tình cũ đó thôi? Hai chúng ta đều có cùng một mục đích, xét về độ bỉ ổi có khác gì nhau đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co