Truyen3h.Co

Tinh Te Chi Tu Vi Nguoi

Tin tức thiếu soái Lục Bách Viêm đã kết hôn nhanh chóng lan rộng như một cơn bão lớn, cuốn lấy toàn bộ đại lục La Tinh.

Mọi tầng lớp xã hội đều bị cuốn vào vòng xoáy tò mò và suy đoán, từ những quán trà bình dân đến những buổi hội họp quan trọng. Nhưng dù ai nấy bàn tán thế nào, thì danh tính bạn đời của vị thiếu soái ấy vẫn cứ là một bí mật kín đáo.

Bên trong một căn biệt thự xa hoa, ánh đèn chùm pha lê lấp lánh phản chiếu lên những bức tường trang trí tinh xảo. Thế nhưng, bầu không khí bên trong lại ngột ngạt đến đáng sợ. Một nhóm người hầu cúi đầu quỳ gối trên nền gạch lạnh, không ai dám thở mạnh.

Giọng nói sắc lạnh như dao vang lên từ giữa phòng.

"Không thể nào! Bạn đời của anh ấy? Làm sao có thể! Đây chắc chắn chỉ là tin đồn!"

Chủ nhân căn biệt thự, một người phụ nữ có đôi mắt sắc bén và dáng vẻ uy nghiêm, bước đi qua lại trong cơn thịnh nộ. Mái tóc đen dài tung bay theo từng bước chân, ánh mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị các tiêu đề nóng hổi hiện giờ.

"Thiếu soái Lục Bách Viêm bí mật kết hôn - Danh tính bạn đời vẫn là ẩn số."

Bà siết chặt chiếc khăn tay trong lòng bàn tay, giọng đầy khinh bỉ: "Người như Lục Bách Viêm làm sao có thể dễ dàng kết hôn? Là kẻ nào dám bịa đặt chuyện này!"

Một người hầu lớn tuổi run rẩy cất tiếng, cúi đầu sát đất: "Thưa phu nhân... tin tức đã lan khắp nơi, rất khó để phân biệt thật giả. Nhưng theo nguồn tin từ La Tinh, thì thông báo này đến từ phía quân đội, có dấu hiệu chính thức..."

"Câm miệng!" Bà quát lớn, chiếc khăn tay rơi xuống đất, "Nếu là thật, vậy tại sao không ai biết bạn đời của anh ấy là ai? Tất cả chỉ là trò hề! Các người còn đứng đó làm gì? Mau điều tra!"

Đám người hầu hoảng hốt cúi đầu, nhanh chóng rút lui khỏi phòng như thể sợ rằng mình sẽ là người tiếp theo gánh chịu cơn giận.

Phòng khách chìm vào im lặng, chỉ còn lại một mình chủ nhân căn biệt thự đứng giữa không gian rộng lớn nhưng lạnh lẽo. Những họa tiết vàng óng trên rèm cửa cũng chẳng thể xua đi được vẻ nặng nề đang phủ khắp cả căn phòng.

Bà bước đến bên cửa sổ, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia giận dữ pha lẫn sự bất an mà nhìn ra màn đêm tối mịt bên ngoài. Ánh đèn đường xa xa như đang nhảy múa, nhưng trong lòng bà chỉ có một mớ suy nghĩ hỗn loạn.

"Lục Bách Viêm..." Bà lẩm bẩm, giọng nói như rít qua từng kẽ răng, từng chữ như tẩm đầy độc. "Nếu đây là thật, thì kẻ đó... rốt cuộc là ai?"

Ánh mắt bà co lại đầy nguy hiểm, như thể đã bắt đầu lên kế hoạch đối phó. Trước giờ, bà luôn tin rằng bản thân hiểu rõ mọi toan tính của Lục Bách Viêm, nhưng lần này... tin tức bất ngờ hiện tại lại khiến cho bà không khỏi lung lay. Một thiếu soái lạnh lùng như hắn, làm sao có thể dễ dàng kết hôn mà không để lộ chút dấu hiệu nào?

Bàn tay bà siết chặt đến trắng bệch.

"Nếu là thật, ta sẽ tự mình tìm ra." Bà cười nhạt, một nụ cười không chứa chút ấm áp nào, mà chỉ có sự tàn độc.

---

Thành phố La Tinh, một trong những trung tâm chiến lược của vũ trụ, không bao giờ thiếu những lời bàn tán. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về thiếu soái Lục Bách Viêm và người vợ ẩn danh của hắn -Tô Nguyệt Hy.

Người ta không ngừng truyền tai nhau về những câu chuyện huyền bí xung quanh người phụ nữ này, một người chưa bao giờ lộ diện, nhưng lại được bảo vệ như một báu vật, không ai dám đụng đến. Chắc chắn là một điều gì đó đặc biệt, không thể đoán được.

Hàng trăm năm qua, nơi này đã chìm trong những chiến tranh khốc liệt, nhưng dường như chỉ có khi thiếu soái Lục Bách Viêm xuất hiện, thì La Tinh mới thật sự trở nên an bình.

Lục Bách Viêm, với vẻ ngoài nghiêm nghị và lạnh lùng, luôn khiến người khác phải kiêng nể. Đôi mắt xanh biển sâu thẳm, mái tóc đen được vuốt gọn gàng, bộ quân phục chỉnh tề, và khí chất uy nghiêm của hắn khiến tất cả phải cúi đầu mỗi khi đối diện.

Nhưng ngay lúc này, trong văn phòng của mình, thiếu soái không thể nào giữ được vẻ nghiêm nghị ấy khi trước mặt hắn là Tô Nguyệt Hy-cậu nhóc có mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt xám bạc lạnh lùng, ngồi tựa lưng thoải mái trên ghế sofa.

Bất chấp sự nghiêm trang của căn phòng, Tô Nguyệt Hy lại vô cùng thoải mái. Cậu ngồi vắt chéo chân, tay nghịch ngợm quân hàm trên áo của thiếu soái, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía trước. Mỗi cử động của cậu đều toát lên vẻ tinh nghịch, không chút kiêng nể như thể chẳng hề quan tâm đến sự căng thẳng bao quanh.

Lục Bách Viêm vẫn ngồi thẳng lưng, đôi mắt sắc lạnh như đại dương sâu thẳm mà nhìn chằm chằm vào màn hình báo cáo trước mặt.

Dù vậy, hắn cũng không thể không để tâm đến sự hiện diện của Tô Nguyệt Hy. Ánh mắt của hắn thoáng liếc về phía cậu, một nụ cười không dễ nhận thấy thoáng qua môi.

Bất ngờ, Tô Nguyệt Hy quay sang nhìn hắn, ánh mắt sáng lên đầy tinh nghịch.

"Bách Viêm, ôm em." Giọng cậu trong trẻo nhưng đầy nũng nịu. Đôi mắt xám bạc long lanh như trẻ con đòi quà.

Lục Bách Viêm không khỏi ngạc nhiên, nhưng dù sao, trước mặt cậu thì hắn cũng không thể cưỡng lại nổi. Hắn khẽ thở dài, đặt một tay lên đùi Tô Nguyệt Hy, rồi nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng mình.

Tô Nguyệt Hy chẳng quan tâm đến ánh mắt xung quanh. Cậu chỉ cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Lục Bách Viêm khi ngồi trong lòng hắn.

Trần Vỹ đứng gần đó, liền bất ngờ đỏ mặt. Mặc dù đã phục vụ Lục Bách Viêm lâu năm, nhưng anh vẫn không quen với việc thiếu soái có những khoảnh khắc mềm yếu như thế này trước Tô Nguyệt Hy.

Anh vội quay mặt đi, tránh nhìn vào.

Bất chấp ánh mắt ngạc nhiên từ các thân tín, Lục Bách Viêm ôm Tô Nguyệt Hy, khẽ đặt một nụ hôn lên tóc cậu. Cậu cười khúc khích, lách người né tránh.

"Nhột quá!" Tô Nguyệt Hy kêu lên, cố gắng tránh xa nụ hôn đó.

Các thân tín trong phòng chỉ có thể cúi đầu, giả vờ như không thấy gì. Không khí nghiêm túc trong phòng liền mau chóng bị phá vỡ hoàn toàn.

"Khụ... thiếu soái," Trần Vỹ lên tiếng trước tiên, giọng có chút khẩn trương, "Mặc dù thông tin về phu nhân đã được bảo mật, nhưng chúng tôi không thể chắc chắn rằng phía đối thủ sẽ không có cách tìm ra."

Lục Bách Viêm nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén. Hắn ngừng đùa giỡn, quay lại tập trung vào công việc.

"Tìm hiểu nguồn tin đồn, chắc chắn không thể để lộ ra ngoài."

Tô Nguyệt Hy ngồi trong lòng hắn, cảm giác chán nản lại dâng lên. Cậu khẽ thở dài, tay lại bắt đầu nghịch ngợm quân hàm của hắn, tạo ra tiếng kêu lạch cạch làm mất tập trung.

"Tôi chán." Âm thanh của cậu bất ngờ vang lên.

"Đừng nghịch." Lục Bách Viêm thở dài, giọng trầm thấp và đầy mệt mỏi khi cậu lại bắt đầu làm phiền hắn.

"Nhưng tôi chán!" Tô Nguyệt Hy bĩu môi, bỏ tay ra khỏi quân hàm của hắn, vẻ mặt rõ ràng không vui.

Lục Bách Viêm cảm thấy bất lực. Trong chuyện tình cảm, bản thân hắn thật sự không biết phải làm gì với một nhóc con như Tô Nguyệt Hy. Hắn không quen dỗ dành người khác đến thế, đặc biệt là cậu.

Trần Vỹ, người trực tiếp chứng kiến cảnh này, liền nảy ra một ý tưởng. Anh bước tới, nhẹ nhàng lên tiếng: "Phu nhân, ngài có muốn tham gia sự kiện chiến đấu cơ giáp ở khu vực phía Bắc không? Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, tôi có thể dẫn ngài đi ngay bây giờ."

Tô Nguyệt Hy nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên, rõ ràng rất thích thú.

"Muốn!" Cậu đáp ngay, không chút ngần ngại.

Lục Bách Viêm nhìn cậu, một chút ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt. Cậu đột nhiên hứng thú như vậy khiến cho hắn không khỏi chú ý.

Hắn nhìn Trần Vỹ, giọng nghiêm túc: "Vậy thì Trần Vỹ, ngươi dẫn Hy Hy đi. Nhưng nhớ kỹ, không được để em ấy bị thương."

Trần Vỹ cảm nhận được sự uy hiếp bên trong giọng nói của Lục Bách Viêm, chỉ có thể vội vã gật đầu. "Tuân lệnh."

Sau đó Trần Vỹ quay sang Tô Nguyệt Hy, cúi đầu lịch sự.

"Xin phu nhân đi theo tôi."

Tô Nguyệt Hy mỉm cười, liếc nhìn Lục Bách Viêm một lúc rồi quay đi, theo sau Trần Vỹ. Lúc này, Lục Bách Viêm đột ngột đứng lên, tiến lại gần cậu, nắm lấy tay cậu trong tay mình. Hắn nhìn thẳng vào mắt Tô Nguyệt Hy, giọng nghiêm túc: "Hứa với tôi, không được để bị thương."

Tô Nguyệt Hy mỉm cười dịu dàng, cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt của hắn. Cậu nhanh chóng nhón chân, hôn lên môi hắn, rồi nhẹ nhàng đáp: "Đừng lo, tôi mạnh hơn bọn họ."

Sau câu nói đó, cậu lập tức quay lưng đi, theo sau Trần Vỹ rời khỏi phòng. Tuy trong lòng Tô Nguyệt Hy cảm thấy háo hức với trò vui sắp đến, nhưng ngoài mặt, cậu chỉ tỏ ra bình thản, lạnh nhạt.

Lục Bách Viêm đứng im nhìn theo bóng lưng của cậu, bất ngờ cảm thấy cơ thể nóng lên, những cảm xúc hỗn loạn dâng trào trong người. Hắn nhanh chóng nhận ra một điều kỳ lạ -sự bất ổn trong cơ thể mình.

'Em đúng là nhóc con hư hỏng!' Hắn thầm mắng trong lòng.

Vì Tô Nguyệt Hy đã đi xa rồi, nên cậu cũng chẳng thể nhận ra được tình trạng khác thường của hắn.

Thật không ngờ, chỉ với một cái hôn lướt nhẹ mà lại có thể khiến cho Lục Bách Viêm tâm tình bất định.

---

Tại tầng hầm biệt phủ.

Trong lúc đi theo Trần Vỹ ra khỏi biệt phủ, Tô Nguyệt Hy không ngừng quan sát xung quanh. Mọi thứ đều mới mẻ với cậu -những phương tiện nơi đây trông rất lạ mắt, dù cậu có chút tò mò nhưng cũng chẳng mấy quan tâm. Cậu chỉ muốn tìm hiểu thêm về các thiết bị có thể dùng cho Xích Liêm.

"Chào đồng chí Trần, lâu rồi mới gặp lại cậu." Một người đàn ông lạ mặt đi đến, chấp tay lên đầu chào Trần Vỹ.

"Không cần khách sáo đâu, đồng chí Lạc." Trần Vỹ mỉm cười, chỉ gật đầu nhẹ, tỏ vẻ không quá nghiêm túc.

"Vậy cậu đến đây làm gì?" Người đàn ông thắc mắc.

Trần Vỹ không trả lời ngay, mà chỉ liếc mắt về phía Tô Nguyệt Hy. Nhận thấy ý của Trần Vỹ, người đàn ông lập tức hiểu rõ, liền nhanh chóng quay sang khom người chào cậu.

Tô Nguyệt Hy không thèm để ý, mắt vẫn không rời khỏi các thiết bị. Cậu khẽ thì thầm trong đầu, nói với Ninh Ninh.

"Những thiết bị này có thể phù hợp để thay thế nguyên liệu cho Xích Liêm không?"

[Theo dữ liệu tôi quét được, tỉ lệ phù hợp khoảng 70%. Tuy không cao, nhưng có thể tận dụng một số bộ phận để sửa chữa các thiết bị hỏng nặng của Xích Liêm.] Hệ thống trả lời với giọng điềm tĩnh.

Tô Nguyệt Hy nhướng mày, không hoàn toàn bất ngờ nhưng cũng không thất vọng.

"Dù sao cũng không thể kỳ vọng quá nhiều." Cậu tự nhủ.

Tô Nguyệt Hy không đáp lại người đàn ông, vẫn tiếp tục tập trung vào việc quan sát các thiết bị xung quanh. Cảm giác của cậu lúc này như đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng cái sự lạ đó lại không làm cậu bận tâm. Tô Nguyệt Hy còn chìm đắm trong suy nghĩ về Xích Liêm và những gì có thể làm để sửa chữa nó.

Trần Vỹ nhìn thấy Tô Nguyệt Hy đang mải mê với những chiếc máy móc trước mặt, vì vậy chỉ lặng lẽ lấy ra một tấm thẻ bạc và đưa cho người đàn ông kia.

Người đàn ông nhận thẻ, sau khi đọc qua một lát liền đứng thẳng người lên, ánh mắt lướt qua Tô Nguyệt Hy một cách nhanh chóng.

"Xin mời hai người theo tôi," người đàn ông nói, giọng điềm đạm.

Trần Vỹ quay lại nhìn Tô Nguyệt Hy, khẽ nói: "Chúng ta đi thôi."

Tô Nguyệt Hy chỉ gật nhẹ đầu không nói gì thêm. Cậu rời khỏi vị trí, bước theo sau Trần Vỹ.

Khi cả hai tiến đến gần chiếc xe huyền phù, một âm thanh máy móc vang lên.

"Xác nhận danh tính hoàn tất."

Trần Vỹ mỉm cười, mở cửa để cậu bước vào.

Tô Nguyệt Hy không chút do dự bước vào trong xe huyền phù, một phương tiện lạ lẫm với vẻ ngoài bóng loáng, thân xe trông như hòa vào không gian, tạo cảm giác mờ ảo và hiện đại.

Trần Vỹ ngồi vào ghế tài xế, đôi tay lướt nhẹ trên bảng điều khiển, một loạt đèn lập tức sáng lên, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo vào không gian kín đáo bên trong.

Bên ngoài, động cơ huyền phù phát ra một tiếng động trầm đục, rồi từ từ dâng lên, cảm giác nhẹ nhàng như không gian đột ngột bị bỏ lại phía dưới. Từng đợt rung lắc nhẹ khiến Tô Nguyệt Hy không kìm được phải tựa vào thành ghế, cảm giác căn biệt phủ dần trở nên nhỏ bé khi chiếc xe huyền phù bắt đầu lao lên.

Khi xe vươn mình bay ra khỏi tầng hầm biệt phủ, không gian bên ngoài dần được mở rộng, thành phố La Tinh hiện ra trước mắt, những tòa nhà cao chọc trời phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ những ngọn đèn xa xăm. Tiếng động cơ vọt lên cao, và chiếc huyền phù bắt đầu bay lướt qua các tầng mây.

Tô Nguyệt Hy chống tay lên cửa kính, ánh mắt không rời khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ. Những đám mây bồng bềnh trôi qua như vẽ ra một thế giới xa vời, còn dưới chân cậu, thành phố đang dần thu nhỏ lại.

Tâm trí cậu không khỏi dâng lên một cảm giác lo lắng. Cậu tự hỏi liệu gã đó đã đến gần chưa. Tô Nguyệt Hy vẫn im lặng, nhưng trong lòng, những đợt sóng lo âu thì không thể ngừng lại.

"Ninh Ninh, chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"

[Khoảng cách giữa nơi này và Tinh Mộc là khá xa. Dù gã ta có phát hiện ra dấu vết, sẽ mất thời gian rất lâu để đến đây. Cậu không cần quá lo lắng.]

Hệ thống trả lời với giọng bằng phẳng, và điều đó khiến cho tâm trí của Tô Nguyệt Hy cừ từ trở nên bình lặng hơn.

Cậu mỉm cười nhẹ, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, nhưng nỗi lo vẫn chưa thể hoàn toàn biến mất.

Tô Nguyệt Hy nhắm mắt lại, thư giãn cơ thể, để giấc ngủ chậm rãi kéo đến. Cậu không biết rằng tại trong khoảnh khắc đó, những suy nghĩ và cảm xúc trong lòng mình cũng đang dần chìm vào bóng tối vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co