Todobaku Katsuki Toi Thich Cau
Chiều nay, trời âm u, mây đen nặng trĩu phủ kín bầu trời. Những giọt mưa bắt đầu rơi, từng hạt tí tách đều đều, tạo nên âm thanh buồn bã như tiếng thở dài của thiên nhiên. Công viên vắng lặng, những chiếc xích đu đong đưa nhè nhẹ dưới cơn mưa, không gian như nhuốm một nỗi buồn không tên.Bakugo bước vào công viên, cậu che một chiếc ô màu vàng . Ánh mắt sắc bén thường ngày giờ đây dường như dịu lại, mang theo chút mệt mỏi. Cậu dừng lại khi thấy một hình bóng quen thuộc đang ngồi lặng lẽ trên ghế đá dưới tán cây mặc kệ cho trời mưa xối ướt người. Đó là Todoroki, đôi mắt hai màu của cậu ta lấp lánh buồn bã, nhìn xa xăm vào không gian mưa.
Bakugo chậm rãi tiến lại gần, mưa rơi nặng hạt hơn, làm nhòe đi ranh giới giữa trời và đất. Cậu lặng lẽ đi đến bên cạnh Todoroki, giơ chiếc ô của mình ra che cho anh, rồi cậu cất giọng nói pha lẫn sự trách móc lẫn sự lo lắng
"Sao giờ này mày lại ngồi đây? Người mày ướt hết rồi kìa"Todoroki mỉm cười nhẹ, một nụ cười buồn bã. "Cảm ơn, Bakugo." Cậu nói khẽ, rồi im lặng thêm một lúc, như đang cân nhắc xem có nên chia sẻ nỗi lòng của mình hay không."Mày có chuyện gì hả thằng hai màu?" Bakugo hỏi, giọng vẫn đều đều nhưng ánh mắt chăm chú, chờ đợi câu trả lời.Todoroki thở dài, nhìn xa xăm vào màn mưa. "Bố tớ... ông ấy lại bắt tớ luyện tập, không nghỉ ngơi, không có chút thời gian cho bản thân. Ông ấy lúc nào cũng muốn tớ trở thành người mạnh nhất, nhưng tớ cảm thấy mình như một công cụ hơn là một con người."Bakugo im lặng nghe, không cắt ngang. Cậu hiểu rõ áp lực của việc trở thành một anh hùng, nhưng cậu không thể tưởng tượng được cảm giác bị chính gia đình mình áp đặt nặng nề như thế."Tớ chỉ muốn có chút thời gian để sống như một người bình thường, để tìm kiếm niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống. Nhưng ông ấy không hiểu, và tớ không biết phải làm sao để thoát khỏi vòng lẩn quẩn này." Todoroki nói tiếp, giọng càng lúc càng nhỏ, như tan biến trong tiếng mưa.Bakugo nghiến chặt răng, cảm nhận được sự bất lực và đau đớn của Todoroki. "Todoroki,mày ngốc thật, mày không phải đối mặt với điều này một mình. Chúng tao đều ở đây, bạn bè, đồng đội. Nếu mày cần, tao có thể giúp mày."Todoroki quay lại nhìn Bakugo, ánh mắt chứa đựng sự biết ơn. "Cảm ơn, Bakugo. Tớ thật sự cảm kích vì điều đó."Bakugo gật đầu, ánh mắt kiên định. "Mày nên nhớ rằng, không ai quyết định được cuộc sống của mày cả."Todoroki nhìn sang Bakugo, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt kiên nghị nhưng đầy sự quan tâm của cậu bạn. Trong ánh sáng mờ ảo của buổi chiều mưa, từng giọt nước còn đọng trên mái tóc vàng và gương mặt sắc nét của Bakugo, tạo nên một hình ảnh đẹp đẽ và mạnh mẽ. Trái tim Todoroki bỗng dưng đập nhanh hơn, một cảm giác ấm áp và lạ lùng tràn ngập trong lòng cậu.Bakugo vẫn che ô, ánh mắt hướng ra xa, không nhận ra ánh nhìn chăm chú của Todoroki. Sự mạnh mẽ và kiên cường của Bakugo, kết hợp với sự dịu dàng bất ngờ trong cách cậu quan tâm, làm cho Todoroki cảm thấy một sự kết nối sâu sắc. Cảm giác này thật mới mẻ, nhưng cũng thật đẹp."Bakugo," Todoroki khẽ gọi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy cảm xúc. Bakugo quay lại, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào đôi mắt hai màu của Todoroki."Cái gì?" Bakugo hỏi, giọng vẫn nghiêm nghị nhưng đôi mắt hiện lên sự lo lắng nhẹ.Todoroki im lặng một lúc, cảm nhận trái tim mình đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực. "Cảm ơn cậu, vì đã luôn ở bên cạnh tớ," cậu nói, giọng nói đầy chân thành. "Tớ thật sự trân trọng điều đó."Bakugo nhìn sâu vào mắt Todoroki, rồi gật đầu. "Tao với mày đồng đội mà, đúng không? Đừng quên điều đó."Todoroki mỉm cười nhẹ, một nụ cười ấm áp và chân thành. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận được sự ấm áp từ sự hiện diện của Bakugo, và trái tim cậu bắt đầu rung động. Cơn mưa dường như trở nên nhẹ nhàng hơn, mang theo hơi thở của một niềm hy vọng mới. Dưới chiếc ô, hai người ngồi bên nhau, chia sẻ khoảnh khắc đặc biệt, trái tim Todoroki đập rộn ràng với một cảm giác mới mẻ và đẹp đẽ dành cho Bakugo."Hình như tôi lỡ rung động với cậu mất rồi"
Bakugo chậm rãi tiến lại gần, mưa rơi nặng hạt hơn, làm nhòe đi ranh giới giữa trời và đất. Cậu lặng lẽ đi đến bên cạnh Todoroki, giơ chiếc ô của mình ra che cho anh, rồi cậu cất giọng nói pha lẫn sự trách móc lẫn sự lo lắng
"Sao giờ này mày lại ngồi đây? Người mày ướt hết rồi kìa"Todoroki mỉm cười nhẹ, một nụ cười buồn bã. "Cảm ơn, Bakugo." Cậu nói khẽ, rồi im lặng thêm một lúc, như đang cân nhắc xem có nên chia sẻ nỗi lòng của mình hay không."Mày có chuyện gì hả thằng hai màu?" Bakugo hỏi, giọng vẫn đều đều nhưng ánh mắt chăm chú, chờ đợi câu trả lời.Todoroki thở dài, nhìn xa xăm vào màn mưa. "Bố tớ... ông ấy lại bắt tớ luyện tập, không nghỉ ngơi, không có chút thời gian cho bản thân. Ông ấy lúc nào cũng muốn tớ trở thành người mạnh nhất, nhưng tớ cảm thấy mình như một công cụ hơn là một con người."Bakugo im lặng nghe, không cắt ngang. Cậu hiểu rõ áp lực của việc trở thành một anh hùng, nhưng cậu không thể tưởng tượng được cảm giác bị chính gia đình mình áp đặt nặng nề như thế."Tớ chỉ muốn có chút thời gian để sống như một người bình thường, để tìm kiếm niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống. Nhưng ông ấy không hiểu, và tớ không biết phải làm sao để thoát khỏi vòng lẩn quẩn này." Todoroki nói tiếp, giọng càng lúc càng nhỏ, như tan biến trong tiếng mưa.Bakugo nghiến chặt răng, cảm nhận được sự bất lực và đau đớn của Todoroki. "Todoroki,mày ngốc thật, mày không phải đối mặt với điều này một mình. Chúng tao đều ở đây, bạn bè, đồng đội. Nếu mày cần, tao có thể giúp mày."Todoroki quay lại nhìn Bakugo, ánh mắt chứa đựng sự biết ơn. "Cảm ơn, Bakugo. Tớ thật sự cảm kích vì điều đó."Bakugo gật đầu, ánh mắt kiên định. "Mày nên nhớ rằng, không ai quyết định được cuộc sống của mày cả."Todoroki nhìn sang Bakugo, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt kiên nghị nhưng đầy sự quan tâm của cậu bạn. Trong ánh sáng mờ ảo của buổi chiều mưa, từng giọt nước còn đọng trên mái tóc vàng và gương mặt sắc nét của Bakugo, tạo nên một hình ảnh đẹp đẽ và mạnh mẽ. Trái tim Todoroki bỗng dưng đập nhanh hơn, một cảm giác ấm áp và lạ lùng tràn ngập trong lòng cậu.Bakugo vẫn che ô, ánh mắt hướng ra xa, không nhận ra ánh nhìn chăm chú của Todoroki. Sự mạnh mẽ và kiên cường của Bakugo, kết hợp với sự dịu dàng bất ngờ trong cách cậu quan tâm, làm cho Todoroki cảm thấy một sự kết nối sâu sắc. Cảm giác này thật mới mẻ, nhưng cũng thật đẹp."Bakugo," Todoroki khẽ gọi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy cảm xúc. Bakugo quay lại, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào đôi mắt hai màu của Todoroki."Cái gì?" Bakugo hỏi, giọng vẫn nghiêm nghị nhưng đôi mắt hiện lên sự lo lắng nhẹ.Todoroki im lặng một lúc, cảm nhận trái tim mình đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực. "Cảm ơn cậu, vì đã luôn ở bên cạnh tớ," cậu nói, giọng nói đầy chân thành. "Tớ thật sự trân trọng điều đó."Bakugo nhìn sâu vào mắt Todoroki, rồi gật đầu. "Tao với mày đồng đội mà, đúng không? Đừng quên điều đó."Todoroki mỉm cười nhẹ, một nụ cười ấm áp và chân thành. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận được sự ấm áp từ sự hiện diện của Bakugo, và trái tim cậu bắt đầu rung động. Cơn mưa dường như trở nên nhẹ nhàng hơn, mang theo hơi thở của một niềm hy vọng mới. Dưới chiếc ô, hai người ngồi bên nhau, chia sẻ khoảnh khắc đặc biệt, trái tim Todoroki đập rộn ràng với một cảm giác mới mẻ và đẹp đẽ dành cho Bakugo."Hình như tôi lỡ rung động với cậu mất rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co